Chương 66: Hoài Xuân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tuyên Thành ra khỏi phòng, nhìn bầu trời xanh thẫm một hồi, nơi này so với chổ cũ lớn hơn, tầm mắt cũng khoáng đạt hơn, cảnh trí cũng tốt hơn rất nhiều. Rõ ràng cho rằng cả đời chỉ muốn sống ở Dịch Đình Cung, bên trong chỉ mình Nghĩa Dương và mình sống nương tựa lẫn nhau, ngâm thơ vẽ tranh, đọc sách viết chữ, cũng là trải qua vô cùng đơn giản.

Hết lần này đến lần khác các nàng rời khỏi Dịch Đình Cung, đến một lãnh cung khác. Vận mệnh cho đến bây giờ là do người khác an bài, chưa từng có ai hỏi qua ý kiến các nàng

Mà ngay cả mẫu phi đã rời khỏi nhiều năm như vậy rồi, nàng đã sớm không còn nhớ hình dáng mẫu phi. Chỉ có Nghĩa Dương vẽ, mới có thể làm nàng nhớ tới một chút, đến cuối cùng nàng cũng không biết là có phải nhớ không, hay chỉ xem bức họa của Nghĩa Dương thành mẫu phi.

Nghĩa Dương, Nghĩa Dương, tỷ vậy mà thích Thái Bình sao? Nàng có cái gì tốt, tỷ luôn luôn vì nàng mà thương tâm, cô độc,. Tỷ trước kia cũng chưa từng như vậy.

Tại sao phải yêu mến nữ nhi của cừu nhân, để rồi không còn cừu hận.

Muội không thích tỷ bây giờ, muội không thích trong mắt tỷ chỉ có Thái Bình!

Tuyên Thành lại nhìn thoáng qua cánh cửa bị đóng chặt, bên trong không phải lại là một cảnh hoạt sắc sinh hương, thà chết triền miên sao? Nàng đã không còn bận tâm nữa, bởi vì tâm rất đau, rất đau.

Thái Bình cướp tỷ tỷ của nàng, người duy nhất nàng dựa vào. Cho nên, nàng hận nàng.

Vì cái gì, Thái Bình lại xông vào đêm động phòng hoa chúc của nàng! Không phân rõ là ai lại tùy tiện kết luận! lời tâm tình triền miên, tùy tùy tiện tiện thổ lộ ra hết!

Mỗi một câu của nàng, mỗi một chữ của nàng không hề quên đi, nhớ rõ rành mạch, luôn bất tri bất giác thoảng qua tâm trí nàng.

"Thực xin lỗi, ta đến trễ" Thái Bình xin lỗi. Thái Bình nhát gan, chưa bao giờ thấy qua.

"Hôm đó còn rất tốt, như thế nào ba ngày ta không thấy tỷ, tỷ đã lập gia đình?" Bị nắm tay, đặt trong lòng bàn tay xoa nắn, tựa hồ cho đến ngày nay vẫn còn có thể cảm nhận được cảm xúc. Không giống như Nghĩa Dương luôn có một chút lạnh, vĩnh viễn không thể ấm áp. Cho nên Thái Bình mới nghĩ như vậy truyền hơi ấm cho tay Nghĩa Dương chăng?

"Ta không muốn tỷ xuất giá, nghe tin tỷ xuất giá, ta chưa từng khó chịu như thế" Lời nói thốt ra, rõ ràng có thể mở miệng ngăn cản, không muốn ngươi dùng ánh mắt nhu tình nhìn ta, ngươi cũng biết ngươi đã nhìn lầm người, nhu tình của ngươi đã dùng sai đối tượng! Cách hỷ khăn đỏ thẫm, Tuyên Thành tựa hồ có thể cảm nhận được ánh mắt nóng rực của Thái Bình.Một dòng nước ấm phút chốc phát ra trong lòng bàn tay truyền khắp thân thể, vốn muốn cự tuyệt, nhưng Tuyên Thành vẫn muốn nghe được lời tâm tình là như thế nào. Đến cùng là người nào có thể làm Nghĩa Dương của nàng động tâm, nàng không tin lời ngon tiếng ngọt có thể cảm động Nghĩa Dương của nàng.

Lại không để ý lòng của mình cũng hơi chùng xuống, rốt cuộc là yêu thích Nghĩa Dương nhiều một chút, hay là Thái Bình này ? Không, nàng hận Thái Bình, nàng hận Thái Bình cướp đi Nghĩa Dương của nàng

"Này, tỷ không thể xuất giá! nếu gả thì phải gả cho ta!" Giọng điệu bá đạo, chưa từng bị thổ lộ như vậy, nếu gả thì phải gả cho nàng! biết rõ Thái Bình muốn nói với tỷ tỷ nhưng lời như thế. Nghĩa Dương sao có thể gả cho nữ tử này. Nghĩa Dương không thể rời bỏ mình, Nghĩa Dương từng nói cả đời này đều muốn sống cùng Tuyên Thành.

"Ai muốn gả cho ngươi!" Phẫn nộ, là vì ai, là hận Thái Bình lấy đi bình yên, lấy đi trái tim của Nghĩa Dương, hay hận mình bị trêu chọc nội tâm?

Có lẽ, vốn có thể lại được nghe nhiều lời tâm tình hơn nữa, cả đời này có lẽ không có người nói với mình những lời như thế, cứ vậy phóng túng một lần thì có sao. Tuyên Thành có chút hối hận, hiện tại mới hối hận, có phải là đã quá muộn rồi không.

Hỉ khăn bị nhấc lên, làm lòng ai rối loạn. Cả một ngày bị hỉ khăn đỏ au trùm lấy, đột nhiên trước mắt dung nhan đẹp đẽ, thế là trong phút chốc đầu váng mắt hoa, người nọ giống như là từ trên trời rơi xuống, thay đổi vận mệnh của nàng. Môi cũng chỉ khẽ động, thoáng trù trừ, nói ra lời làm nàng ngã xuống vực.

"Ta đi nhầm phòng"

Có lẽ không cự tuyệt, không nói gì, tính ra cũng không được một câu nàng đi nhầm phòng để trốn tránh, ngay lập tức những lời tâm tình kia, tất cả đều sai sai sai.

Bắt lấy ống tay áo nàng, lại còn cố chấp hỏi, Tuyên Thành không biết là tự mình hỏi hay là thay Nghĩa Dương hỏi, nhất định là vì Nghĩa Dương, nhất định là vì Nghĩa Dương.

"Những lời ngươi vừa nói có thật không?" Ngây thơ, ngốc nghếch, môi son mím lại, lại không có người biết nàng cũng đã song thập rồi, cái tuổi đẹp như hoa nở.

"Giả cũng là thật, thật cũng là giả, thực cùng giả, giả cùng thực. Ta đi đây, tỷ tự giải quyết cho tốt" Tay thoáng cái bị giật ra, giống như hết thảy là do mình tự đa tình. Tâm lạnh như băng, chìm vào đáy cốc. Thật thật giả giả, Nàng chứng kiến đôi mắt Thái Bình ảo não trong một khắc đều tan tành.

Hết lần này đến lần khác nàng còn muốn nghe được lời nói ôn nhu, nếu cứ thế mà rời đi, có lẽ lòng của nàng không chịu tra tấn cùng dày vò.

"Tỷ ngủ trước đi, hắn sẽ không đến, ta sẽ không để cho bọn hắn đụng vào các tỷ, đương nhiên nếu như tỷ muốn....ta cũng sẽ không ngăn cản"

Vì cái gì ngay cả khi chạy trốn người kia cũng chạy trốn một cách phóng khoáng , Tuyên Thành tâm đau đến rối loạn.

Hảo hảo một đêm động phòng hoa chúc, đúng là cứ như vậy tỉnh tỉnh hiểu hiểu, hỗn hỗn độn độn trải qua.

Vừa muốn khóc lại vừa muốn cười, người trong kính không có thanh âm rơi lệ, nhìn một hồi tự dưng không còn hiểu người ở bên trong gương đồng vì cái gì mà mờ như vậy.

Nghĩa Dương đẩy cửa đi vào, nhìn trong kính là Tuyên Thành lê hoa đái vũ. lòng của nàng đau xót, nàng quá quan tâm Thái Bình, nàng đem tất cả thời gian mình có dành hết cho Thái Bình, không để ý đến muội muội duy nhất của nàng. Tương cứu trong lúc hoạn nạn, hai mươi năm, như thế nào so với người ngoài.

"Tuyên Thành?" Nghĩa Dương nhẹ nhàng đi đến, từ phía sau ôm Tuyên Thành, nhìn dung nhan xinh đẹp trong gương, tựa hồ nhận ra người này có khuôn mặt giống mình mấy phần, ánh mắt nàng đau nhói. Ai, ngươi cũng thích Thái Bình sao? Vì cái gì chúng ta yêu thích cùng một nữ tử. Thái Bình, Thái Bình, Thái Bình....

"Tuyên Thành của ta qua nhiều năm như vậy đã từng trải qua mùi vị yêu thích một người chưa?" Nghĩa Dương lôi kéo Tuyên Thành về phía giường, nhẹ nhàng thay nàng sửa sang tóc mai trên trán. Tuyên Thành trưởng thành ngày càng xinh đẹp, Tuyên Thành cũng có người mình thích rồi!

"Nghĩa Dương..." Tuyên Thành ngả vào trong ngực Nghĩa Dương,đã bao lâu không có cảm giác an tâm như vậy?Hết thảy tất cả đều đo Thái Bình xông vào, quấy rầy cuộc sống bình bình đạm đạm của các nàng.

"Người Tuyên Thành thích có phải là Thái Bình không? Thái Bình, vẫn hay làm cho người ta yêu thích" Nghĩa Dương sâu kín nói,tâm ý của muội muội, nàng làm sao lại không biết. Có lẽ do nàng cố ý lờ đi mà thôi, Tuyên Thành cũng thích Thái Bình, Thái Bình có gì tốt. Câu hồn mình đã là không được, giờ làm Tuyên Thành cũng yêu thích nàng. Nàng không ngại chia một nửa cảm tình cho Tuyên Thành, ai biểu Tuyên Thành là muội muội nàng chiếu cố hai mươi năm nay.

Huống chi người Thái Bình yêu cũng không phải nàng, rõ ràng yêu nhất chính là mẫu hoàng của nàng. Tuy nhiên, hiện tại qua thời gian cũng đã giảm bớt, nhưng mà chỉ cần nói đến một chút, đôi mắt của Thái Bình sẽ sáng ngời, không thể giấu đi cảm tình. Nàng thì như thế nào có thể đoạt lấy, hiện tại Tuyên Thành cũng đã có cảm tình, cộng thêm mình hiểu rõ Tuyên Thành nhất. Nói là như thế, nhưng sao lòng nàng lại đau đớn. Đau giống như dây cầm bị căng ra, vừa động sẽ đứt, dây cầm dứt, còn ai muốn nghe!

"Nghĩa Dương, muội không thích Thái Bình, muội chán ghét Thái Bình" Tuyên Thành vội vàng giải thích, nàng không thích bộ dạng Nghĩa Dương như sắp gả con gái, thật giống như đem mình giao cho Thái Bình, nàng có thể thoát ra rồi, nàng không cần Nghĩa Dương bao bọc, nàng chán ghét loại cảm giác này!

"Ngốc tử, yêu thích bắt đầu từ chán ghét, vừa lúc bắt đầu muội với Thái Bình đúng là không hợp, đó là vì muội yêu thích nàng" Nghĩa Dương sủng nịnh vuốt tóc Tuyên Thành, nàng còn cái gì không thể vứt bỏ vì Tuyên Thành, đừng nói là Thái Bình, ngay cả tính mạng của nàng, nàng cũng có thể vì muội muội lên núi đao xuống biển lửa. Nàng chỉ trách nàng không để ý đến Tuyên Thành, từ khi Thái Bình bước vào cuộc sống của nàng, là thời điểm nàng không còn để ý.

"Nghĩa Dương, muội không có thích Thái Bình" giải thích, Tuyên Thành muốn giải thích. Nghĩa Dương như nước như gió nói nhỏ bên tai nàng, nghe được lòng của nàng đều theo đó mà run rẩy. Nghĩa Dương, muội thích tỷ được không ? muội thích tỷ nhiều hơn thích Thái Bình!

"Ân?" Ấm giọng mềm mại, đi thẳng vào tận trong tim người. Như thế hỏi ai không yêu? Sợ là dù cho nàng ôn nhu nhỏ nhẹ, còn ngại không đủ, còn muốn nghe thêm nữa...thêm nữa...Quả muốn nếm qua đôi môi đỏ mọng kia một lần, có thật là rất thuần nhã.

"Tuyên Thành yêu nhất là Nghĩa Dương" ngẩng lên nhu tình như nước, nhìn thẳng đôi mắt đẹp đầy phong tình của Nghĩa Dương, Tuyên Thành sớm đã bị cuốn sâu trong đó. Tay không tự giác sờ lên đôi môi, đã sớm muốn mò mẫn, ôn nhuận mền mại, rất muốn tiến tới!

Nghĩa Dương một phát bắt được tay Tuyên Thành vuốt ve nàng, không cho nàng lại lộn xộn.

"Tuyên Thành, đêm đã khuya ngủ thôi" Nghĩa Dương ôn nhu thay Tuyên Thành cởi áo ngoài, giống như lúc còn bé, đã nhiều năm như vậy cũng không hề thay đổi

"Mặc kệ Tuyên Thành của tỷ muốn gì, tỷ đều cho Tuyên Thành" đôi mắt tịch mịch tràn đầy sủng nịnh, lâm vào trong đó sẽ làm mọi người nhanh say. Gỡ màn che rơi xuống. hai người bị ngăn cách với thế giới bên ngoài, Tuyên Thành mới hậu tri hậu giác

Nghĩa Dương, muội muốn chính là tỷ....

oOo

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro