Chương 13: Tại sao Ngạn Tảo đẹp như thế

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi thăm dò bằng bài hát, Yến Đôn khá chắc chắn rằng "Ngạn Tảo" này thích những thứ giống như "Ngạn Tảo" mà cậu biết. Cho nên, cậu cũng chiếu theo khẩu vị của "Ngạn Tảo" trong ký ức để chọn Nhà hàng sáng tạo ẩm thực.

Yến Đôn hỏi qua những thứ Ngạn Tảo kiêng kị, cho gọi một vài món, phát hiện Ngạn Tảo quả thật là ông chủ Tảo của cậu, khẩu vị vẫn không thay đổi. Bất kể là gu âm nhạc hay đồ ăn, cả kiểu dáng di động, phông chữ thường dùng đều giống nhau y đúc. Quả nhiên, cho dù mất trí nhớ vẫn sẽ thích những gì mình thích.

Nhà hàng sáng tạo ẩm thực chú trọng vào sự sáng tạo, chủ yếu tạo ra bất ngờ, kết hợp nguyên liệu hợp lý, mà Ngạn Tảo lại rất sẵn lòng thử nghiệm "sự kết hợp mới mẻ này". Ngạn Tảo luôn nói rằng anh ấy đang làm "Internet+", so với việc kết hợp các món ăn, sáng tạo nguyên liệu đều có điểm giống nhau là cho ra hiệu quả tuyệt diệu.

Yến Đôn cho gọi những món nổi tiếng ở nhà hàng này: "Bào ngư hải sâm mao huyết vượng" "Gan ngỗng hấp tương rau mùa" "Gà nướng phối nhím biển", món chính là món tương đối phổ thông "Nấm cục hầm cơm", còn có món phân tử tráng miệng—— một phần bánh tráng miệng trông giống cà chua nhưng thực chất không phải cà chua.

Yến Đôn thật ra đối với mấy thứ "Sáng tạo nguyên liệu" không có hứng thú. Cậu cảm thấy tất cả đều chỉ là mánh lới quảng cáo, chi phí bảo hiểm* lại cao. Đối với cậu mà nói, chân chính ngon miệng vẫn là mấy món tương đối "Phù hợp quy củ", cậu thích ăn ở những thương hiệu lâu đời. Chẳng qua, cậu chưa từng nói điều này với Ngạn Tảo. Dù sao đi chăng nữa, Ngạn Tảo mới là ông chủ, cậu cần chú trọng vào sở thích của ông chủ.
*Phí bảo hiểm: là một thuật ngữ thị trường chứng khoán. Đề cập đến số tiền thực tế được thanh toán vượt quá giá trị danh nghĩa hoặc mệnh giá của chứng khoán hoặc cổ phiếu.
—>Ý của YĐ tiền món ăn cao hơn giá trị của nó.

Ngạn Tảo ngữ khí ôn hoà nói với Yến Đôn: "Cậu thích đồ ăn ở đây sao?"

Yến Đôn giật mình, dòm chừng sắc mặt của ông chủ, xác nhận ông chủ không đặc biệt hứng thú đối với mấy món ăn chỗ này, liền nói: "Cái này ạ, giống một mánh khoé quảng cáo hơn, luôn nói là "Kết hợp", nhưng khi kết hợp lại không mấy phù hợp. Thế nhưng, nó lại đúng ở chỗ nguyên liệu nấu ăn rất mới mẻ, gọi là thử cái tươi mới cũng hẳn không sai."

Ngạn Tảo gật gật đầu, biểu thị đồng ý với lời phân tích của Yến Đôn, nói tiếp: "Cậu bình thường đi nhà hàng nào ăn cơm?"

Yến Đôn cười nói: "Tôi bình thường đều là bồi Ngạn tổng ăn cơm, anh ấy đi chỗ nào thì tôi đi chỗ nấy."

Yến Đôn nói xong có hơi mắc oẹ, tất cả chỉ vì làm nổi bật cái thiết lập tính cách "Chăm chỉ chuyên nghiệp" của cậu, hy vọng có thể thu được hảo cảm của Ngạn Tảo. Không ngờ lời vừa nói ra, hoàn toàn không nhận được kết quả, ngược lại khiến Ngạn Tảo lộ nụ cười không vui vẻ.

Cái gọi là "nụ cười không vui vẻ" —— chính là Ngạn Tảo không vui nhưng vẫn biểu hiện rằng mình đang cười. Ngạn Tảo trời sinh có đôi mắt cười, nhẹ nhàng cong môi lập tức sẽ có một gương mặt cười hoàn mỹ. Cho nên, anh cũng quen dùng nụ cười để che giấu tâm tình. Yến Đôn ở bên cạnh anh đã lâu, nên có thể nhìn rõ mười mươi.

Ngạn Tảo quay về đề tài công việc, nói: "Lần này cùng nhà sản xuất thảo luận, vì để làm nổi bật hiệu ứng của chương trình, muốn nhờ tôi làm 'Thực tập sinh nằm vùng', cậu cảm thấy ý kiến này như thế nào?"

Cái gọi là "thực tập sinh nằm vùng", chính là để Ngạn Tảo che giấu thân phận bá tổng cũng mình( vì Ngạn Tảo trước nay rất kín tiếng, nên rất ít người biết anh là bá tổng) tham gia quay chương trình. Ngạn Tảo lẫn vào đám minh tinh thực tập, cùng bọn họ làm việc, tới thời điểm quan trọng liền nhảy ra xé áo vest nói: "Ha ha thật ra tôi chính là bá tổng, hơn nữa tôi còn có thể quyết định đám các người ai đi ai ở, bất ngờ không, ngạc nhiên không." Nhà sản xuất cho là kịch bản như thế nhất định sẽ được khán giả yêu thích, bốn bỏ năm lên chính là "Hoàng đế vi phục xuất tuần" đó!
*四舍五入(sìshěwǔrù): bốn bỏ năm lên, làm tròn. Có thể hiểu những số ở hàng đơn vị dưới 4 đều quy về 0, những số trên 5 thì tăng thêm 1 cho đơn vị trước đó. Ví dụ: 144, quy về 140 còn 148 tăng thành 150.

Yến Đôn nghĩ thầm: Đây không phải là quá rảnh hả? Một boss lớn nắm trọn mạch máu kinh tế chạy đi làm thực tập sinh nằm vùng làm cái quái gì?

Chẳng qua, Yến Đôn thấy Ngạn Tảo có hứng thú đối với việc này, liền nói: "Việc này đúng là sẽ có hiệu quả, nhưng Ngạn đổng bận như thế, có thể rút thời gian ra ạ?"

"Thật ra tôi cũng không bận lắm." Ngạn Tảo đáp, trong giọng nói mang theo một chút nghi ngờ, như muốn hỏi: Vì sao mình là một boss lớn kiểm soát huyết mạch của nền kinh tế toàn cầu lại không hệ bận rộn một tẹo nào?

Bá tổng trong tiểu thuyết bá đạo tổng tài rảnh đến phát hoảng, ngoại trừ làm đối tượng yêu đương, cũng không còn chuyện gì khác để làm.

Mà Ngạn Tảo không làm đối tượng yêu đương, tất nhiên rảnh đến phọt rắm, thậm chí còn muốn chạy đi làm thực tập sinh nằm vùng trong chương trình tạp kỹ.

Yến Đôn nhớ tới Ngạn Tảo là một tên tinh lực dồi dào, mỗi ngày chỉ ngủ bốn đến sáu tiếng, cuồng công việc ngang ngửa sức chiến đấu của người máy, để anh ấy ở không chi bằng kêu anh ấy đi chết.

Yến Đôn cười cười, nói: "Thật ra đề xuất này nghe rất thú vị! Ông chủ Tảo nếu đã có thời gian rảnh, chi bằng thử một chút xem sao?"

Ngạn Tảo lại nói: "Tôi đi một mình cũng có chút buồn chán, cậu đi cùng tôi đi."

Yến Đôn đối với lời đề nghị này phi thường bất ngờ, nhưng suy nghĩ cặn kẽ: Mình cùng anh ấy nằm vùng, nghe có giống như khúc dạo đầu của một tình yêu lãng mạn không cơ chứ!

Vì vậy, Yến Đôn quyết đoán đồng ý.

Cuối cùng, Ngạn Tảo và Yến Đôn cùng nhau đi làm thực tập sinh nằm vùng cho [Gia tộc minh tinh đi làm]. Mà chương trình tạp kỹ này chẳng mấy chốc đã sắp tới thời gian quay, hơn nữa còn nhanh đến thái quá, ngày hôm nay nói phải quay, ngày mai liền công bố.

Yến Đôn cảm thấy rất khó tiếp thu: Hiệu suất này có phải quá cao rồi không?

Tổng đài chăm sóc khách hàng online giải đáp thắc mắc: Trong truyện bá tổng đều như thế cả, cậu còn chưa thấy thụ chính hôm nay nói muốn đóng phim, tuần sau liền tiến vào tổ, một tháng quay xong, quay xong lập tức chiếu, cuối năm liền rinh giải Kim X đâu.

Yến Đôn: ...

Lúc quay chương trình, mười bốn nghệ sĩ đều có mặt, trong đó có cả Ngạn Tảo, Yến Đôn, hai người lấy thân phận là người mới của giải trí Ngạn thị tham gia.

Bên trong đội minh tinh này, biết rõ Ngạn Tảo, Yến Đôn cũng chỉ có Mã Lệ Tô cùng Trần Giáng Thần, mà hai người đều ăn ý, giả vờ là người xa lạ.

Chương trình bắt đầu, mười bốn khách mời tập trung ở tầng trệt của toà nhà Ngạn thị. Mọi người đều biết lần này Ngạn thị là nhà tài trợ chương trình, vì vậy, nghệ sĩ đồng loạt đua nhau đánh rắm cầu vồng: "A, toà nhà Ngạn thị đẹp thật đó!" "A, có thể đi vào toà nhà Ngạn thị thật sự khiến tôi cảm thấy thật sự vinh hạnh!" "Đúng đó, Ngạn thị là tập đoàn hàng đầu, muốn vào văn phòng tổng tài Ngạn thị làm việc, so với làm minh tinh còn khó hơn"...

Sau đó, mười bốn nghệ sĩ được dẫn tới văn phòng tổng tài, trong dàn BGM không biết từ đâu ra, Ngạn Trì mặc một bộ âu phục bảnh bao xuất hiện. Nhóm nghệ sĩ lại bắt đầu đánh rắm cầu vòng loạn xạ: "A —— Ngạn tổng đẹp trai quá đi!" "Trời ạ, Ngạn Tổng đẹp trai thế!" "May mà Ngạn tổng làm tổng tài, nếu anh ấy làm minh tinh, nào còn cơm cho chúng ta ăn nữa chứ!"

Ngạn Trì bị vỗ mông ngựa đến trong ngoài sướng rơn, chỉ nói: "Tuy rằng tôi lớn lên đẹp trai, nhưng mà... Nhưng mà... Nhưng mà cái cứt! Ông đây chính là đẹp trai, không có 'Nhưng mà'!"

Trong lòng nhóm nghệ sĩ đang cảm thấy tên này này chắc chắn là một thằng ngốc xít, nhưng vẫn tiếp tục phọt: "A! Ngạn tổng đẹp trai!" "Ngạn tổng thật sự thẳng thắn!" "Tự tin Ngạn tổng đẹp trai nhất!"

Ngạn Tảo nhìn chằm chằm Ngạn Trì đang lên cơn, trong lòng cũng đầy thắc mắc: Tại sao công ty chúng ta còn chưa phá sản?

Thế nhưng cũng coi như Ngạn Tảo gần đây đã quá quen việc nhiều lần bị "Đả kích về mặt thường thức" như vầy. Khi nhìn thấy vẻ mặt bình thường của mọi người, Ngạn Tảo thậm chí còn hoài nghi người khiếm khuyết thường thức chính là mình mà không phải người khác.

Trong lúc giải lao, Ngạn Tảo đột nhiên hỏi Yến Đôn: "Cậu cảm thấy nếu muốn sắp xếp một công ty con ra thị trường, cần phải chuẩn bị bao lâu?"

Yến Đôn không hiểu tại sao Ngạn Tảo muốn hỏi mình vấn đề này, nhưng vấn đề này chạm đến điểm mù kiến thức của Yến Đôn, Yến Đôn đành thành thật nói: "Ý ngài là công ty con nào? Phân tách công ty con để niêm yết thị trường trong nước? Hay là nước ngoài? Thật ra việc này hơi phức tạp, cần chuyên viên cố vấn mới có thể đưa ra đánh giá sơ bộ..."

Ngạn Tảo thời điểm nghe nói như thế, trên mặt lộ ra một loại mừng rỡ phảng phất như sao băng vụt qua, rất nhanh sau đó niềm vui mừng này biến mất, thay thế bằng nụ cười nhàn nhạt bình thường: "Ừm, tôi chỉ là thuận miệng nói."

Yến Đôn không biết rằng, vấn đề như thế này Ngạn Tảo đã hỏi hỏi qua rất nhiều thư ký khác, tất cả bọn họ đều là một mặt kỳ quái, không hẹn mà cùng nói: "Niêm yết không phải giống như xe buýt, muốn lên thì lên ạ? Còn cần phải chuẩn bị?"

Chương trình tống nghệ tiếp tục quay, mười bốn người khách mời thông qua rút thăm (trên thực tế đã được tổ tiết mục sắp xếp) chia thành hai nhóm, một nhóm bảy người, đối kháng nhau. Nhiệm vụ tiếp theo bọn họ nhận được là quảng bá một loại nước hoa mới của Ngạn thị, nước hoa tên "Cổ mộ phái". Cuối cùng dựa vào lượng tiêu thụ phân định thắng thua.

Yến Đôn, Ngạn Tảo, Mã Lệ Tô cùng Trần Giáng Thần đều bị phân đến một nhóm. Bởi vì Trần Giáng Thần có địa vị cao nhất, cho nên mọi người nhất trí đề cử cậu làm trưởng nhóm, Trần Giáng Thần một mực từ chối: "Em còn quá nhỏ tuổi, vẫn nên để các anh, các chị làm thì hơn!". Cuối cùng, mọi người đều sảng khoái đề nghị hoa hồng nhỏ Hồng Tiểu Hoa làm trưởng nhóm.

Hồng Tiểu Hoa điềm đạm chỉ huy như mọi việc đã được sắp đặt từ trước: "Vì loại nước hoa này tên "Cổ mộ phái", tôi đề nghị mọi người cosplay thành nhân vật trong [Thần điêu đại hiệp] để bán hàng đi. Đầu tiên, phải tính đến Tiểu Long Nữ..."

Hồng Tiểu Hoa thầm nghĩ cô ta bản thân đẹp như hoa, nhất định có thể làm Tiểu Long Nữ, nào ngờ Mã Lệ Tô có filter tiểu bạch hoa, tất cả mọi người chỉ thấy được khí chất thoát tục của Mã Lệ Tô, liền bỏ phiếu bầu Mã Lệ Tô đóng vai Tiểu Long Nữ.

Hồng Tiểu Hoa bên trong âm thầm ghi hận Mã Lệ Tô, nhưng ngoài mặt không hề nói gì.

Hồng Tiểu Hoa lại nói: "Vậy ai diễn Dương Quá?"

Mọi người liền đề cử Trần Giáng Thần. Trần Giáng Thần cười nói: "Em làm Dương Quá cũng được, nhưng Yến Đôn phải làm đại bàng của em."

Yến Đôn mí mắt giật giật, nói: "Cái này... Cái này không tốt lắm..."

Trần Giáng Thần cười tinh quái: "Tại sao không tốt?"

Ngạn Tảo nói: "Tôi cũng cảm thấy không tốt."

Trần Giáng Thần vốn từ trước tới nay sợ nhất người anh họ lớn này, nghe thấy Ngạn Tảo nói như vậy, cũng thu lại vài phần biểu cảm bông đùa.

Ấy nhưng, những đội viên không rõ chân tướng đều cảm thấy địa vị Trần Giáng Thần lớn nhất, cần ưu tiên đề nghị của Trần Giáng Thần. Cho nên, Hồng Tiểu Hoa dẫn đầu nói: "Tôi cảm thấy rất tốt. Yến Đôn trông cũng thích hợp làm đại bàng mà!"

Ngạn Tảo trầm mặc, cúi đầu gửi tin nhắn.

Qua một hồi, một nhân viên công tác chạy đến nói với Hồng Tiểu Hoa: "Bộ đồ đại bàng may hơi nhỏ, chỉ có nữ mới mặc vừa..."

"?" Hồng Tiểu Hoa sợ ngây người.

Thành viên nữ trong đội này, ngoại trừ Mã Lệ Tô, chỉ còn Hồng Tiểu Hoa và chị Lý. Chị Lý nặng 60kg, khẳng định mặc không vừa... Vậy...

Cuối cùng, nghĩ sẽ diễn Tiểu Long Nữ—Hồng Tiểu Hoa mặc vào bộ đồ đại bàng rồi rao bán nước hoa trên phố trong thời tiết 34 độ C, trong lòng thầm hoài nghi có phải mình lúc ra cửa đạp trúng cứt chó mới có thể may mắn như thế.

Trần Giáng Thần cũng không khá hơn là bao, ngày nắng cháy tóc phải mặc cổ trang, đội mũ lưỡi trai, cùng đại bàng huynh, Tiểu Long Nữ ngồi bên đường bán hàng.

Tuy rằng Mã Lệ Tô cũng mặc cổ trang, đội mũ lưỡi trai, nhưng cô cùng hệ thống trao đổi công cụ "Điều hoà cơ thể", cho nên không một chút cảm thấy nóng, cũng không chảy mồ hồ, lớp trang điểm tinh tế, diện mạo xinh đẹp, nhìn Hồng Tiểu Hoa đóng vai đại bàng bên cạnh cô đã sớm nóng thành chó, lớp trang điểm cũng nhạt nhoà, lông mi cong vút, so ra thì xấu hơn hẳn.

Vì vậy, Mã Lệ Tô và Hồng Tiểu Hoa trong cùng một tấm ảnh lên hot search.

Có quần chúng nói:

"Bạch Lệ Tô cũng đẹp thật đó!!"

"Hoá ra tiên nữ thật sự sẽ không chảy mồ hôi!!"

"Quả nhiên mỹ nữ xuất hiện đều dựa vào so sánh!! Hồng Tiểu Hoa bên cạnh Bạch Lê Tô chính là một con đại bàng ngu ngốc."

"Đúng nha, mỹ nữ cùng cầm thú."

Đương nhiên, Hồng Tiểu Hoa là tiểu hoa đang "hot", fan so với Mã Lệ Tô tuyến mười tám đông hơn rất nhiều, lập tức có fan Hồng Tiểu Hoa nhảy ra nói là do tạo hình, còn có fan chỉ trích Mã Lệ Tô hút máu cue cọ nhiệt không biết xấu hổ.

Nhưng, tất cả những thứ này —— cùng Yến Đôn với Ngạn Tảo không liên quan.

Yến Đôn và Ngạn Tảo "Rút thăm" rút được nhân viên quầy bán hàng, bởi vậy, hai người có thể mặc quần áo bình thường ngồi trong phòng điều hoà.

Yến Đôn thấp giọng hỏi Ngạn Tảo: "Rút thăm này là thật sự ngẫu nhiên ạ? Thế nào mỗi lần đều rút được..."

"Rút thăm là nói đến vận may" Ngạn Tảo cười bí hiểm, "Có người sinh ra đã mang số may mắn, không phải sao?"

Yến Đôn bị nụ cười của Ngạn Tảo làm loá mắt, trong lòng suy nghĩ: Ông chủ Tảo sẽ không phải cũng có cái gì như "Hào quang", "Filter" đâu nhỉ, không phải vậy tại sao một cái biểu cảm tuỳ tiện cũng mê người như thế!

Tổng đài chăm sóc khách hàng online giải đáp thắc mắc: Trai tân lớn tuổi, đến chó cũng thèm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro