Phiên ngoại 5.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ngươi rốt cuộc là người nào?!"
Kiếm trong tay Tuyên Dương chỉ thẳng vào Lạc Huyền Ca, ngữ khí âm lãnh khiến Lạc Huyền Ca dần dần bi thống trong lòng.
"Ta là người nào?!" Lạc Huyền Ca không muốn khóc, nhưng vẫn rơi lệ: "Ta là ai?! Bất kể ta là ai, ta chỉ có thể nói cho ngươi, ta không phải Giáo Chủ Ma Giáo! Không phải là người mà ngươi tâm tâm niệm niệm kia! Hài lòng chưa? Ta sai rồi, ngươi là Tuyên Dương a. Công chúa điện hạ cao cao tại thượng, Tuyên Dương nữ đế hậu thế kính ngưỡng. Ta là ai, ta làm sao biết ta là ai? Cô hồn dã quỷ chết đói sao? Hay là tiểu cô nhi bị người vứt bỏ? Ta là một diễn viên quèn vì một hộp cơm mà ở đoàn phim chịu hết ủy khuất, ta là Lạc Huyền Ca! Ta chính là Lạc Huyền Ca, nhưng ta cũng không phải người mà ngươi thích. Hiểu không?"

Tay cầm kiếm của Tuyên Dương run rẩy, ba ngày trước nàng tra được người này hoàn toàn không phải Lạc Huyền Ca mà nàng quen thuộc, Lạc Huyền Ca chân chính kỳ thực đã sớm chết rồi, đây là một người giả mạo thay thế, là một người hoàn toàn trái ngược với Lạc Huyền Ca.
Giết nàng?
Không, Tuyên Dương không hạ thủ được.
Lạc Huyền Ca đứng tại chỗ, vừa cười vừa khóc: "Ta từng một lần cho rằng, sai lầm lớn nhất của ta là không nên ra đời, bởi vì sẽ không ai quan tâm ta cả, ta như một tên phế vật phiêu bạt lưu lạc tứ phương. Sau đó ta cho rằng sai lầm lớn nhất của ta là không nên vì một khoản tiền thuốc mà kết hôn với An Nhược Thủy. Hiện tại, ta cảm thấy sai lầm lớn nhất của ta là không nên yêu ngươi."

"Huyền Ca......"
"Nghe ta nói xong." Lạc Huyền Ca cắt ngang nàng: "Ta không oán ngươi cũng không hận ngươi, ngươi nếu muốn giết ta, ta sẽ không có nửa điểm oán trách. Nhưng ta hy vọng, sau khi chết có thể đưa thi thể ta vào trong biển. Kiếp trước ta tâm niệm suy nghĩ hai mươi năm, chính là hy vọng có thể đi ngắm biển một lần."
"Im miệng!" Tuyên Dương nghe không nổi nữa, giờ phút này trái tim nàng giống như bị người cầm dao cứng rắn xẻo thịt.
Lạc Huyền Ca còn chưa kịp phản ứng, Tuyên Dương lập tức vẫy tay: "Người đâu, đem nàng trói đến tẩm cung của trẫm."

"Này, này này này...... Dừng tay!" Trên mặt Lạc Huyền Ca còn vương nước mắt, đã thấy thị vệ mang dây thừng tới trói chặt mình, nàng nhìn về phía Tuyên Dương: "Ngươi điên rồi! Còn trói ta làm gì? Hoặc là một kiếm giết ta, hoặc là ngươi để ta rời khỏi nơi này!"
"Đưa đi!" Tuyên Dương không để ý, chờ Lạc Huyền Ca bị người mang đi khỏi, Tuyên Dương thu hồi kiếm, phân phó người bên cạnh: "Cẩn thận chăm sóc, không được gây tổn hại nàng dù chỉ một chút."
Ngay sau đó liền cho lui hộ vệ bên cạnh, thoáng thi triển khinh công rời khỏi hoàng cung rộng lớn.
......

Trong Ma Giáo, Tả Hữu Hộ Pháp trước sau như một đấu khẩu đùa giỡn, không chút để ý Giáo chủ vài ngày trước bị nữ đế ép buộc mang đi.
Tuyên Dương tiến vào, không đợi những người khác mở miệng, trước tiên ngồi lên vị trí Giáo Chủ, nhìn Tả Hữu Hộ Pháp cùng với Thánh Nữ đang chơi đùa tiểu hoa xà, Tuyên Dương nói: "Huyền Ca đâu?"
"Giáo Chủ không phải bị ngài mang đi sao?" Hữu Hộ Pháp cười: "Sao lại tới Ma giáo chúng ta tìm người chứ?"

"Ta đang hỏi, Lạc Huyền Ca hiện tại ở đâu!" Đáy mắt Tuyên Dương mang theo phẫn nộ cùng tự trách.
Thánh Nữ buông tiểu hoa xà trong tay, nâng chén trà nhấp hai ngụm, sau đó giống như nhớ lại chuyện gì: "Ngàn năm sau, hoặc là vạn năm trước, ai có thể biết Giáo Chủ đi đâu."
"Các ngươi vẫn luôn biết, phải không?" Giọng điệu Tuyên Dương run rẩy, có cảm giác như khắp thiên hạ đều biết được chân tướng, duy chỉ có nàng bị người che mắt chẳng hay biết gì.

Tả Hộ Pháp lập tức đứng ra giải thích: "Tất cả các đời Giáo Chủ đều đoản mệnh, Thánh Nữ tồn tại chính là để kéo dài mạng sống cho Giáo Chủ, hơn nữa Giáo Chủ từ nhỏ đã luyện ma công, lúc chúng ta phát hiện đã không kịp vãn hồi. Cho dù là Thánh nữ đời trước còn sống, sợ cũng khó mà diệu thủ hồi xuân cứu sống Giáo Chủ. Thứ chúng ta có thể làm, chỉ là đổi một phương pháp khác để Giáo Chủ tiếp tục sống."
"Cho nên các ngươi tùy tiện tìm một người thay thế Huyền Ca?! Các ngươi!"
"Thay thế?" Thánh Nữ một lần nữa cầm tiểu hoa xà vào trong lòng bàn tay, cong môi cười phong tình vạn chủng: "Giáo Chủ chúng ta không ai có thể thay thế, dị thế cô hồn kia có thể tới, chắc hẳn có liên hệ nào đó với Giáo Chủ, chúng ta cần gì phải phân biệt rõ ràng?"
Tả Hộ Pháp tiến lên nói: "Công chúa điện hạ, kỳ thực lời cũng không thể nói như vậy...... À không, là bệ hạ. Kỳ thực Giáo Chủ chúng ta vẫn có cơ hội có thể trở về, chẳng qua......"
"Chẳng qua cái gì?" Tuyên Dương lầm tưởng quá trình trở lại sẽ vô cùng khó khăn, vì vậy rất lo lắng.

Tả Hộ Pháp nói: "Chẳng qua, một khi Giáo Chủ đã trở lại. Dị thế cô hồn kia sợ là sẽ tiêu tán trong thiên địa, bệ hạ thật sự từ bỏ? Còn nữa, Giáo Chủ ở một thế giới khác có chịu trở về hay không?"
"Huyền Ca nàng, nàng......" Tuyên Dương không dám nghĩ, nàng hy vọng cái người từ nhỏ cho nàng ấm áp, có thể vĩnh viễn bồi ở bên cạnh mình, nhưng......
Tả Hộ Pháp cười nói: "Ngài do dự. Chuyện này vẫn không thể chứng minh điều gì sao?"

Hữu Hộ Pháp vươn tay gõ gõ bàn, Tả Hộ Pháp liền giấu ý cười lui sang một bên, Hữu Hộ Pháp gảy đàn một cái rồi nói: "Sao ngài không đi gặp Giáo Chủ, hỏi Giáo Chủ một câu xem có chịu trở về hay không, lại hỏi lòng mình một câu, xem có thật sự nguyện ý để người trong cung đó hoàn toàn tiêu tán vào thiên địa này hay không."
Tuyên Dương chần chừ khiến Thánh Nữ cười nhẹ: "Đi gặp Giáo chủ một lần đi. Đúng lúc hồn phách Giáo Chủ rời khỏi thân thể, có lẽ gặp ngài, nàng sẽ theo ngài trở lại. Bất quá...... người trong cung đó đã từng chết một lần, một khi Giáo Chủ trở lại, nàng hẳn phải chết không thể nghi ngờ."

Tuyên Dương trầm mặc làm ba người khác có mặt ở đây mỗi người một tâm tư cười lên.
Tuyên Dương cũng không phải tâm địa sắt đá, thời gian sống chung với nhau dài như vậy, nàng làm sao sẽ không để ý tính mệnh người nọ, nhưng chấp niệm của nàng đối với Giáo Chủ lại chưa thể buông.
"Ta muốn, ta muốn đi gặp Huyền Ca một chút."
Thánh Nữ khẽ gật đầu: "Theo ta."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro