Chương 4.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lý do thoái thác như vậy thật là vừa vô lại vừa bá đạo, thế nhưng làm người ta chẳng cách nào phản bác.

“Ngươi chiếm thân thể Vũ Dương công chúa, là có ý đồ gì?” Vệ Minh Khê hỏi, nếu người đã chết liền không nên lưu luyến nhân thế, còn chiếm lấy thân thể người khác.

“Ta là cố ý tìm nàng mà đến.” Dung Vũ Ca lại lần nữa tới gần Vệ Minh Khê.

“Ngươi vì sao muốn tìm ta?” Vệ Minh Khê sợ Dung Vũ Ca lại làm ra hành động đột ngột, một lần nữa kéo giãn khoảng cách giữa hai người, sau khi xác định Dung Vũ Ca sẽ không tiếp tục tới gần mình, mới mở miệng hỏi.

Từ lúc Vệ Minh Khê tiến vào, ánh mắt cực kì nóng bỏng của Dung Vũ Ca chưa từng rời khỏi Vệ Minh Khê, chẳng qua Vệ Minh Khê đối xử với mình giống như đối đãi một người tầm thường xa lạ, vừa khách khí vừa xa cách, thật không thích Vệ Minh Khê dùng thái độ như vậy với mình. Dung Vũ Ca vẫn là muốn hao hết tâm tư để Vệ Minh Khê lại yêu mình lần nữa, nàng chỉ mong tâm của Vệ Minh Khê thuở thiếu nữ sẽ không phòng thủ nghiêm ngặt như lúc trưởng thành. Cho dù tái ngộ, bản thân lại vẫn chẳng thay đổi được, giống thiêu thân lao đầu vào lửa truy đuổi Vệ Minh Khê, đây đại khái chính là số mệnh của mình đi. Dung Vũ Ca tự hỏi, vì cái gì mình lại tìm Vệ Minh Khê, cảm giác vừa ngọt ngào lại vừa khổ sở.

“Bởi vì, nàng là nữ tử mà ta yêu nhất, cũng là người về sau yêu thương ta.” Dung Vũ Ca thu liễm tươi cười nhìn Vệ Minh Khê, dùng biểu tình cùng ngữ khí đặc biệt nghiêm túc trả lời vấn đề của nàng.

Vệ Minh Khê cảm giác hôm nay hết thảy mọi chuyện đều cực kì hoang đường, vô cớ bị Vũ Dương công chúa triệu vào cung, lại được biết Vũ Dương công chúa bị hồn phách của một nữ tử đã chết chiếm cứ thân thể, chỉ chuyện này cũng đã làm người ta khó có thể tin, mà hiện tại, nữ tử chiếm giữ thân thể Vũ Dương còn chưa từng gặp gỡ mình trước đó, lại nói nàng yêu mình. Theo lý trí, Vệ Minh Khê hẳn là không tin hết thảy những điều này, chẳng qua ánh mắt của nữ tử đối diện lại làm cho nàng kinh hãi, dường như chứa đựng quá nhiều tình cảm, tựa hồ vặn một cái là có thể làm khối tình cảm đó tan chảy ra.

“Ngươi cũng là nữ tử phải chứ?” Không nói đến phương diện khác, chỉ cần thân phận các nàng đều là nữ tử thì đã rất bất hợp lý, như thế nào nữ tử có thể yêu nhau.

“Thì tính sao?” Dung Vũ Ca nhìn Vệ Minh Khê, hỏi ngược lại.

“Hết thảy chuyện này đều thực hoang đường, ngươi cảm thấy hợp lý sao?” Vệ Minh Khê nhàn nhạt nói.

“Vệ Minh Khê lại không phải người tầm thường, là nàng từng đồng ý hứa hẹn với ta, nếu có kiếp sau, kiếp sau nàng sẽ vì ta mà sinh, không đọc nhiều sách vở, không để ý đến ánh mắt thế nhân, chỉ vì ta làm một người dũng cảm, kiếp sau, chúng ta sẽ lại cùng nhau đều là nữ tử.” Dung Vũ Ca cảm thấy mình cái gì đều có thể quên, chỉ có lời hứa của Vệ Minh Khê với mình là không thể quên được, nàng nhất định sẽ để Vệ Minh Khê thực hiện hứa hẹn này.

Vệ Minh Khê nghĩ thầm, câu này nghe quả thật như là lời hứa giữa hai nữ tử yêu thương nhau, chẳng qua Vệ Minh Khê không cảm thấy bản thân là người sẽ nói những lời như vậy.

“Có phải ngươi nhận sai người rồi không?” Vệ Minh Khê hỏi.

“Ai cũng đều có thể nhận lầm, chỉ có nàng, ta sẽ không bao giờ nhận lầm. Vệ Minh Khê, về sau ta muốn cùng nàng hạ Giang Nam, cùng nhau tham gia Tụ Hiền Các luận tài, còn muốn đi theo nàng nơi nơi dạy học, mang nàng đi Đông Hải thả câu, đi tái ngoại xem cưỡi ngựa, đi Bồng Lai tìm tiên sơn, chu du khắp thiên hạ……”

Vệ Minh Khê nghe mà kinh hãi, sao người này lại biết mình muốn tham gia luận tài ở Tụ Hiền Các, hơn nữa cuộc sống nàng miêu tả đúng là cuộc sống mình vẫn luôn mong đợi, ngoại trừ tổ phụ có biết một chút, người khác chưa bao giờ hay.

“Ta là nữ tử, chung quy phải gả cho người khác, hết thảy những lời này của ngươi, đều sẽ không xảy ra.” Vệ Minh Khê đè xuống sóng gió vừa dấy lên trong lòng, ngữ khí bình tĩnh nói.

“Nữ tử thì đã sao, nàng có chí khí của bậc trượng phu, tài hoa hơn người, cần gì bị thế tục bó buộc chứ?” Dù sao Dung Vũ Ca cũng đã ba mươi tám tuổi, nàng quá hiểu biết Vệ Minh Khê, cho nên mỗi câu mỗi chữ của nàng đều đánh trúng tâm tư Vệ Minh Khê.

Vệ Minh Khê cảm thấy ý niệm của mình đã quá mức kinh thế hãi tục, vậy mà nữ tử trước mặt càng là tùy ý chẳng kiêng nể gì, có loại càn rỡ cùng tiêu sái không kềm chế được.

“Chỉ là nói thì rất dễ dàng.” Vệ Minh Khê không cho là đúng, nói thì dễ, làm mới khó khăn vất vả.

“Khó trách về sau nàng luôn tư tiền cố hậu, thúc thủ thúc cước*, hiện tại nàng cũng đã là người nhát gan.” Dung Vũ Ca nghịch ngợm nói, mới mười hai tuổi, trong lòng Vệ Minh Khê cũng đã chứa đựng quá nhiều thứ, đọc quá nhiều sách quả nhiên không tốt.
*Lo trước lo sau, băn khoăn do dự

“Ngươi là quen biết ta về sau?” Vệ Minh Khê hỏi lại, tuy rằng thập phần hoang đường, nhưng nàng cảm giác mình lại có chút tin tưởng lời nói của nữ tử trước mắt, thật là lạ thay!

“Có lẽ là Vệ Minh Khê của tương lai, cũng có lẽ là Vệ Minh Khê của một đời khác, dù sao ta chính là quen biết nàng.” Kỳ thực Dung Vũ Ca cũng không biết, tình huống hiện tại rốt cuộc như thế nào. Chẳng qua nàng cảm giác được Vệ Minh Khê đã tiếp nhận thân phận của mình, làm cho nàng thập phần vui vẻ, nàng thật cao hứng khi nữ tử mình yêu thương hết mực không giống phàm nhân, so với Vệ Minh Khê tương lai chấp hành đủ loại khuôn phép, Vệ Minh Khê hiện tại hiển nhiên càng dễ dàng tiếp nhận rất nhiều chuyện.

“Thật là không thể tưởng tượng.” Vệ Minh Khê tự đáy lòng nói, suy nghĩ kĩ lưỡng thì trước sau đều cảm thấy cực kì không hợp lý, chẳng qua thế gian huyền diệu, lại há là người có thể hiểu rõ.

“Những chuyện này không cần để ý tới, hiện tại nàng chỉ cần  nhận ta, đem ta nhớ kỹ, ghi tạc trong lòng là tốt rồi.” Dung Vũ Ca bá đạo nói, đối với nàng, hết thảy đều không quan trọng, nàng cùng Vệ Minh Khê có thể ở cùng một chỗ, đồng thời làm Vệ Minh Khê tiếp nhận mình mới là quan trọng nhất.

Vệ Minh Khê nhìn nữ tử trước mặt, suy nghĩ lại bất đồng so với Dung Vũ Ca, nàng cảm thấy chuyện mấu chốt chính là đối phương từ nơi nào đến, tại sao lại đến, đồng thời vì sao lại chiếm giữ thân thể Vũ Dương. Nàng nghĩ, chắc hẳn luôn có nguyên do. Nếu những lời người trước mặt nói đều là sự thật, vậy giữa mình và nàng chẳng lẽ thực sự có tình duyên? Vệ Minh Khê nhìn về phía Dung Vũ Ca, nghĩ đến tầng quan hệ này, liền có loại cảm giác thiếu tự nhiên chẳng thể nói rõ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro