Phiên ngoại 3.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dung Vũ Ca nghe vậy, nội tâm kích động cùng vui sướng, trong đoạn cảm tình này, luôn là nàng níu kéo Vệ Minh Khê, cũng không buông bỏ được, chỉ sợ vừa buông tay liền sẽ đánh mất Vệ Minh Khê, một khắc đều không thể thả lỏng. Mãi đến giờ phút này, nàng mới cảm giác cho dù thoáng buông tay một chút thì cũng không cần lo lắng Vệ Minh Khê rời khỏi mình, giờ phút này, tâm mình mới cảm thấy đủ đầy trọn vẹn.

“Vệ Minh Khê, Vệ Minh Khê……” Dung Vũ Ca rưng rưng, không ngừng gọi tên Vệ Minh Khê, nàng nghĩ Vệ Minh Khê nhất định sẽ hiểu được cảm xúc hiện tại của mình.

“Ta ở đây.” Ngữ khí Vệ Minh Khê ôn nhu mà kiên định.

Một câu này nghe vào trong tai Dung Vũ Ca, tựa hồ dễ chịu hơn nhiều so với bất luận lời âu yếm nào trên thế gian, cũng khiến nàng cảm thấy yên tâm hơn bất luận câu nói gì khác, chỉ cần lời này của Vệ Minh Khê, Dung Vũ Ca cảm thấy đối với hết thảy, mình đã không còn sợ hãi.

“Các ngươi ôn chuyện xong chưa? Lập tức phải lên đường rồi, đừng tiếp tục chậm trễ.” Quỷ sai thật sự bất đắc dĩ nói.

Vệ Minh Khê cùng Dung Vũ Ca nắm tay nhau bước vào đệ nhất điện, cũng chính là Tần Quảng Vương điện.

“Vệ Minh Khê, ngươi lúc sinh thời luôn giúp đỡ mọi người, làm nhiều việc thiện, suy nghĩ cho dân, lập công lập đức, tuy cũng phạm phải nghiệp chướng nhưng là công lớn hơn tội, trực tiếp đến đệ thập điện uống canh Mạnh bà đầu thai đi.” Đây là phán quyết dành cho Vệ Minh Khê.

“Ta chờ Dung Vũ Ca xét xử xong, mới cùng tới đệ thập điện.” Vệ Minh Khê không muốn đi trước.

“Dung Vũ Ca tuy không phải kẻ đại ác nhưng lại không phụng dưỡng song thân, hành thích hoàng đế, tuy cũng có thiện nghiệp nhưng tội lớn hơn công, đưa nàng đến điện thụ hình, sau khi chịu đủ hình phạt mới được đầu thai.” Đây là phán quyết dành cho Dung Vũ Ca.

“Tội nghiệt mà Dung Vũ Ca phạm phải đa phần là bởi vì ta mà gây nên, ta nguyện thay nàng thụ hình.” Vệ Minh Khê thập phần thành khẩn cầu xin Tần Quảng Vương.

“Hết thảy nghiệp chướng đều là từ tâm nàng, người khác không có lỗi, cũng không có đạo lý chịu tội thay.” Tần Quảng Vương công bằng cùng kiên quyết nói.

“Hết thảy tội nghiệt phát sinh, ta đều nhận, ta cũng cam nguyện thụ hình, ta chỉ muốn biết khi nào bản thân có thể cùng đầu thai với Vệ Minh Khê?” Dung Vũ Ca chỉ để ý chuyện này.

“Sau khi ngươi chịu đủ hình phạt, Vệ Minh Khê đã đầu thai một đời, cho dù các ngươi đều chuyển kiếp thì cũng chưa chắc có thể đến cùng một thời đại, cùng một thế giới, hơn nữa nhân duyên cùng phúc đức mà các ngươi tích lũy qua từng đời lại không giống nhau, nhiều biến số, khó mà đoán trước.” Tần Quảng Vương nói đúng sự thật.

“Ta nguyện dùng phúc đức cùng thọ mệnh của mình, hết thảy những gì có thể đổi đều đổi, chỉ mong nàng mạnh khỏe.” Vệ Minh Khê lại lần nữa khẩn cầu Tần Quảng Vương, nàng làm sao có thể nhìn Dung Vũ Ca phải chịu đủ hình phạt một đời mới có thể đầu thai đây, hết thảy tội nghiệt vốn là nên để bản thân mình gánh chịu.

“Tuyệt đối không thể có đạo lý như vậy, đưa Vệ Minh Khê tới đệ thập điện đi.” Tần Quảng Vương hạ lệnh.

Vệ Minh Khê liền nắm lấy bàn tay Dung Vũ Ca không muốn buông, nhưng Dung Vũ Ca lại buông tay nàng.

“Nàng đi trước đi, ta không sao cả.” Dung Vũ Ca an ủi.

“Vũ Ca……” Vệ Minh Khê bị quỷ sai giằng tay ra khỏi tay Dung Vũ Ca, sau đó lại bị kéo đi khỏi điện, nàng chỉ có thể xé tâm gọi tên ái nhân.

Dung Vũ Ca luyến tiếc nhìn Vệ Minh Khê, ngoại trừ luyến tiếc, đã chẳng còn cách nào.

Vệ Minh Khê nhanh chóng được đưa tới đệ thập điện, cho dù nàng không buông bỏ được Dung Vũ Ca thì cũng đã không thể làm gì nữa, cuối cùng nàng vẫn là tràn ngập vướng bận trong tâm, bị bắt uống xong canh Mạnh bà, quên đi quá khứ chuyện cũ, lại lần nữa đầu thai làm người.

“Khi nào ta và Vệ Minh Khê mới có thể đầu thai ở cùng một thế giới?” Sau khi Vệ Minh Khê rời đi, Dung Vũ Ca lại hỏi.

“Uống xong chén canh Mạnh bà, cho dù tình cảm sâu nặng đến mức nào cũng sẽ quên hết toàn bộ, hà tất phải mang chấp niệm đây.” Tần Quảng Vương không cho là đúng nói.

“Như thế nào thì ta mới có thể cùng Vệ Minh Khê mau chóng tương ngộ?” Dung Vũ Ca cố chấp hỏi lại, nàng sợ sau khi chuyển kiếp quá nhiều lần, Vệ Minh Khê lại quên mất mình thì phải làm sao bây giờ?

“Kéo xuống đi.” Tần Quảng Vương không để ý tới Dung Vũ Ca, lệnh cho quỷ sai đưa nàng tới một điện khác.

“Ngươi có biết cách để ta có thể đầu thai cùng Vệ Minh Khê hay không?” Trên đường bị áp giải tới điện thụ hình, Dung Vũ Ca liền hỏi, dù sao thì ban sai ở âm phủ có lẽ sẽ có biện pháp gì đó, nàng đã chẳng còn cách nào nữa rồi.

“Ngươi thật sự muốn đến thế giới của Vệ Minh Khê?” Quỷ sai hỏi.

“Đúng vậy, bằng mọi giá.” Dung Vũ Ca dị thường kiên định.

“Cũng không phải không có biện pháp, chỉ là……” Quỷ sai muốn nói lại thôi.

“Ngươi cứ việc nói.”

“Nếu người đầu thai cùng một đời với Vệ Minh Khê nguyện ý đổi mệnh cho ngươi, liền có thể.” Quỷ sai đáp, đương nhiên việc này là vi phạm quy định, bất quá không dễ dàng bị tra ra.

“Có điều kiện gì?” Dung Vũ Ca biết đổi mệnh không phải muốn đổi là có thể đổi, dĩ nhiên phải trả một cái giá nhất định.

“Ngươi thay người đó chịu hình một đời, đến đời thứ ba, liền có thể được như ý nguyện.” Quỷ sai nói.

“Được, ta đáp ứng.” Dung Vũ Ca ngay cả nghĩ đều không nghĩ, liền đáp ứng xong.

“Ngươi tạm thời chịu đủ hình phạt của mình đã rồi lại quyết định, khổ cực khi thụ hình, không phải hồn phách nào cũng đều có thể chịu đựng.” Quỷ sai thiện ý nhắc nhở.

Nhưng Dung Vũ Ca biết quyết định của mình sẽ không thay đổi.

Đời thứ hai, Vệ Minh Khê một đời đều không gả, thanh đăng cổ phật làm bạn, lại như cũ cảm thấy có chuyện gì đó còn chưa hoàn thành, nhưng thế nào cũng không nhớ nổi. Vệ Minh Khê cả đời này không gây tội nghiệt, vốn dĩ nên siêu thoát, chẳng qua sau khi chết đi, nàng mới nhớ lại chuyện kiếp trước, liền lựa chọn tái nhập luân hồi, bởi vì nàng còn có trần duyên chưa xong.

Đời thứ ba.

Dung gia đại tiểu thư, nghe nói sinh đến thanh nhã mỹ lệ, tâm địa Bồ Tát, một lòng hướng Phật, vốn là muốn xuất gia tu hành, bất quá hai vị lão nhân Dung gia gần bốn mươi tuổi mới sinh hạ một nữ nhi như vậy, quả thực là xem như bảo bối mà yêu thương, sống chết không đồng ý. Lão phu nhân Dung gia tính tình cương liệt, từng nói nếu nữ nhi nhà mình dám xuất gia, nàng liền chết trước cột miếu tự.

Dung gia đại tiểu thư đành từ bỏ ý niệm xuất gia, chỉ là mang tóc tu hành.

Dung gia đại tiểu thư mỗi lần từ chùa miếu trở về, liền sẽ bố thí tặng cháo.

Vệ Tiểu Vũ từ nhỏ hành khất, khắp nơi đều là nhà, đi theo vài kẻ ăn mày, vừa lúc đi ngang qua lại nghe nói đại tiểu thư Dung gia giàu có nhất thành đang bố thí cháo thực, liền tìm tới chờ lĩnh cháo.

Kín người hết chỗ, xếp hàng thật sự rất dài, tới buổi trưa, mắt thấy cháo đều sắp phát xong, mới đến lượt Vệ Tiểu Vũ.

Vệ Tiểu Vũ nhìn chằm chằm Dung gia đại tiểu thư, thầm nghĩ thế gian này làm sao lại có nữ tử xinh đẹp như vậy đây, luôn cảm thấy bản thân tựa hồ đã gặp qua nàng, chỉ liếc mắt một cái, liền thực thích người này.

Dung gia đại tiểu thư cũng nhận thấy được có ai đó đang nhìn mình chằm chằm, nàng nhìn về phía tiểu khất cái, đó là một nữ hài nhỏ gầy với đôi mắt cực kì xinh đẹp, thời điểm cặp mắt ấy nhìn chăm chú vào mình, như thể đôi mắt trong mộng, nội tâm tựa hồ có một thanh âm nói cho nàng biết, mình hẳn là nên giữ lại hài tử trước mặt.

“Ngươi nguyện ý ở lại hay không? Ta sẽ đối đãi với ngươi thật tốt.” Dung gia tiểu thư hỏi.

Một câu này của Dung gia tiểu thư, 'Ta sẽ đối đãi với ngươi thật tốt', vậy mà lại làm Vệ Tiểu Vũ đột nhiên cảm thấy sống mũi chua xót, nước mắt liền trào ra, nàng muốn ở lại, cho nên liều mạng gật đầu.

Dung gia tiểu thư thấy vậy, chỉ cảm thấy trong lòng vui mừng, liền mỉm cười với Vệ Tiểu Vũ, Vệ Tiểu Vũ lại nhìn đến dời không ra tầm mắt.

_Phiên ngoại hoàn_

[08/08/2019]
Minh Dã: Viết một hồi, Thất Tịch cũng đều trôi qua, chương này không nhiều chữ nhưng viết rất lâu, lại vẫn cảm thấy chưa được tốt. Cuối cùng vẫn là chúc mọi người lễ Tình Nhân vui vẻ, một lời chúc tới muộn!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro