Chap 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời điểm ngồi trên chuyến xe quay trở về Tô Hợp, thời tiết có vẻ rất tốt, trời quang mây tạnh, ánh nắng mặt trời cũng dịu nhẹ. Vương Nhất Bác vẫn như cũ để Tiêu Chiến ngồi vào ghế sát cạnh cửa sổ, vào những lúc không nói chuyện, cả người anh đều toát lên vẻ yên tĩnh, không phải là kiểu người khác chớ lại gần, mà là không nỡ quấy rầy.

Giữa trưa, trên xe khách chẳng có bao nhiêu người, Vương Nhất Bác cắm tai nghe vào điện thoại, đưa một bên tai nghe cho Tiêu Chiến.

"Nghe nhạc không?"

Tiêu Chiến nhận tai nghe nhét vào bên tai, đã rất nhiều năm rồi, ngoại trừ những khúc nhạc dương cầm, anh chẳng còn nghe bản nhạc nào khác cả, anh cũng muốn biết bài hát mà Vương Nhất Bác yêu thích sẽ như thế nào.

Vốn cho rằng đó sẽ là những bài hát đang rất thịnh hành, kết quả lại bất ngờ thay, bên tai là tiếng đàn vĩ cầm du dương, vui vẻ.

"Cậu thích đàn vĩ cầm?"

Vương Nhất Bác nói không phải, đây là nhạc nền của bộ phim tài liệu nào đó cậu đã làm, bởi vì mỗi lần nghe cậu đều cảm thấy tâm tình trở nên tốt hơn.

"Tôi nhớ nó tên là..." Vương Nhất Bác lấy điện thoại ra, còn chưa kịp nhìn rõ tên thì Tiêu Chiến đã nói, "Because of you của Josh Vietti."

Dòng chữ hiện lên trên màn hình chính là cái tên mà Tiêu Chiến đã nói.

"Tôi cũng rất thích bản nhạc này, nghe xong sẽ cảm giác tâm tình mình tốt hơn nhiều."

Đặc biệt là trong một ngày thời tiết trong lành như thế này.

Chiếc xe khách lắc lư lắc lư, còn những nốt nhạc phát ra từ tai nghe lại nhảy múa lượn quanh, Tiêu Chiến cảm thấy mình lại trở nên buồn ngủ rồi, khi trước là bởi vì thức dậy quá sớm, lần này có lẽ là vì những tia nắng đậu trên người vô cùng ấm áp.

Có điều, lần này anh lại yên tâm mà nhắm mắt ngủ, đến trạm sẽ có Vương Nhất Bác gọi anh.

Bả vai đột nhiên trĩu xuống, Vương Nhất Bác nghiêng đầu thì nhìn thấy hàng lông mi dài mảnh khảnh của Tiêu Chiến. Cậu nhớ tới lúc trên đường đến trường học, Tiêu Chiến cũng ngủ quên như thế này, lắc lư một chút, một chút, trông rất đáng yêu. Sợ anh sẽ khó chịu khi ngủ như thế, Vương Nhất Bác nghiêng người sang bên kia một chút, nhẹ nhàng chạm vào mặt Tiêu Chiến để anh tựa lên vai mình.

Vương Nhất Bác cẩn thận tháo tai nghe của anh xuống, đổi sang bên tai còn lại, như vậy sẽ không bị đè mà khó chịu. Cậu chuyển sang một khúc nhạc khác êm dịu hơn, cũng chỉnh âm lượng cho nhỏ lại.

Cậu vẫn cứ nghiêng đầu nhìn Tiêu Chiến ngủ say như vậy, trái tim trong lồng ngực đập lên từng nhịp nhịp nhàng, nhưng lại nhanh hơn bình thường, hệt như nhịp tim vào tối hôm qua, khi mà bàn tay của Tiêu Chiến lưu luyến đặt trên khuôn mặt cậu.

Chiếc xe khách bỗng nhiên hơi chòng chành, Vương Nhất Bác vô thức dùng tay bên kia bảo hộ Tiêu Chiến, cái người đã say giấc nồng kia cũng không bị đánh thức, chỉ dụi dụi lớp vải mềm mại, rồi lại an yên đi vào giấc ngủ.

Không biết có phải là vì ánh nắng bên ngoài cửa sổ hay không mà lúc này cậu lại cảm thấy Tiêu Chiến trở nên vô cùng mềm mại.

Mềm mại hơn cả kẹo ngọt.

Thủy tinh trong suốt, quýt vàng rực rỡ*

*Đây là một câu thơ trong bài thơ <Ngày hội> của Bắc Đảo, cả bài thơ thể hiện một màu sắc u tối khi mà lễ hội bị quấy phá tan tác, chỉ duy có câu thơ cuối này thể hiện một chút hy vọng, một chút hân hoan hoặc là sự hư ảo của khát vọng về sự thịnh vượng tươi đẹp. (Tham khảo từ Zhihu)

Cảm giác của Vương Nhất Bác lúc này đây chính là mang theo một niềm vui sướng như vậy.

Dường như giống với cảm giác lúc cậu được nghe Tiêu Chiến bảo mình là một chàng trai vô cùng ngầu.

Mãi đến khi chiếc xe khách tiến vào địa phận Tô Hợp, ánh mắt của Vương Nhất Bác vẫn chưa từng rời đi, cậu thầm ước đoạn đường này có thể dài thêm một chút.

Doãn Thanh Nhã tính toán thời gian rất chuẩn đứng chờ ở trạm xe, cô đã đi hỏi thăm lịch trình của chuyến xe khách này.

Lúc Vương Nhất Bác đỡ Tiêu Chiến xuống xe cũng không nghĩ tới cô sẽ xuất hiện ở đây, cậu thậm chí còn không nói cho cô biết khi nào bọn họ sẽ trở về.

Nhưng mà cô thà rằng mình không đứng chờ ở đây, thì cô sẽ chẳng phải chứng kiến hình ảnh Tiêu Chiến tựa đầu vào vai Vương Nhất Bác, nhìn thấy dịu dàng đong đầy trong ánh mắt khi Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến.

Hai tay cô siết chặt, nhưng âm thanh vẫn nhẹ nhàng như cũ, "Các anh trở về rồi."

Vương Nhất Bác không đáp lời, cậu thật sự cảm thấy Doãn Thanh Nhã khá phiền, cậu không thích bị người khác dính chặt lấy như vậy.

Tiêu Chiến lại gật đầu với cô, mặc kệ là xuất phát từ điều gì, Tiêu Chiến cũng sẽ không để người khác cảm thấy khó xử, đặc biệt là phụ nữ.

"Giờ này còn quán nào mở cửa không?"

Bọn họ chỉ mới ăn bữa sáng, mà lúc này cũng đã qua giờ cơm trưa lâu rồi.

"Quán mì của dì Kiều có lẽ vẫn còn mở, ta qua đó thử xem sao."

Vương Nhất Bác nói "Được," rồi dẫn Tiêu Chiến đi về hướng đó, Doãn Thanh Nhã lặng lẽ đi theo phía sau, cô dường như chẳng thể chen vào giữa bọn họ, xung quanh Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến tựa như có một bức tường vô hình bao lấy bọn họ, ngăn không cho ai bước vào.

Hơn nữa, cô có thể nhìn thấy được, ánh mắt của Vương Nhất Bác dành cho Tiêu Chiến càng lúc càng dịu dàng hơn. Phụ nữ rất nhạy cảm, đặc biệt là đối với người mà mình thích.

Quả nhiên quán mì vẫn chưa đóng cửa, Tiêu Chiến nói bởi vì phải bán hết nước thịt bò hầm mới được, như vậy thì mới có thể hầm nước thịt mới.

Dì Kiều trông thấy bọn họ thì vẫn nhiệt tình như cũ bảo bọn họ ngồi xuống, mang lên ba chén canh rong biển nóng hổi.

"Nhất Bác, lần này cháu đi theo Tiêu Chiến đến trường tiểu học có quay được tư liệu gì không?"

"Dạ không ạ, cháu không mang theo máy quay."

Vương Nhất Bác nghĩ thầm mình chỉ ghi lại duy nhất hình ảnh nụ cười vui tươi của Tiêu Chiến khi được vây xung quanh bởi đám trẻ nhỏ.

Doãn Thanh Nhã ăn một miếng canh rong biển, hương vị của nước cốt xương rất đậm, cô không thích lắm, để chén canh ra xa.

Vương Nhất Bác đã sớm húp canh hết sạch, chỉ có Tiêu Chiến vẫn ăn từng muỗng từng muỗng.

"Không tiếc đâu. Dù gì cũng không phải là đi công tác mà."

Nghe Vương Nhất Bác nói như vậy, Doãn Thanh Nhã nhìn chén canh rong biển bị mình đẩy ra xa kia, nhất thời không biết phải nói gì.

Đi ra khỏi quán, Tiêu Chiến nói muốn đến tiệm cà phê để luyện đàn, Vương Nhất Bác đương nhiên là sẽ không để lại anh một mình, chỉ nói đợi cậu quay về cất balo trước rồi sẽ quay lại đi cùng anh.

Thực ra không cần đâu.

Tiêu Chiến muốn nói như vậy, nhưng lại không tài nào nói được.

Thời gian trôi đi từng ngày từng ngày một, trôi qua thêm nửa tháng nữa, cũng là lúc Vương Nhất Bác phải rời đi rồi.

Có lẽ cả đời này bọn họ sẽ chẳng gặp lại nhau.

Vương Nhất Bác chạy lên lầu rất nhanh, còn lại Tiêu Chiến và Doãn Thanh Nhã đứng chờ ở dưới lầu.

Tiêu Chiến không rõ lý do vì sao Doãn Thanh Nhã nhất định cứ phải đi theo bọn họ, có lẽ cô muốn đi theo Vương Nhất Bác. Dùng phương thức như vậy theo đuổi người mình thích Tiêu Chiến cho rằng sẽ không có tác dụng đối với Vương Nhất Bác.

Trong đầu Doãn Thanh Nhã lúc này toàn bộ đều là ánh mắt của Vương Nhất Bác dành cho Tiêu Chiến lúc ngồi trên xe khách, và cả sự quan tâm chu đáo của cậu đối với Tiêu Chiến lúc ở quán mì.

Cô không dám nghĩ tới, cùng nhau trải qua một ngày một đêm đó, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.

Từ nhỏ đến lớn Doãn Thanh Nhã luôn sống một cuộc sống đủ đầy, cho đến bây giờ cô muốn cái gì đều sẽ được cái đấy, cha mẹ vẫn luôn yêu chiều cô, thời đi học, người theo đuổi cô cũng xếp thành hàng dài, chưa từng có người từ chối cô, cô cũng chưa từng bị từ chối bao giờ, nhưng gặp phải Vương Nhất Bác, tòa thành của cô từng chút từng chút bị sụp đổ, vỡ vụn ra.

Lòng tự trọng của người con gái như vậy rất lớn.

Thính giác của Tiêu Chiến vô cùng tốt, anh có thể nghe thấy sự thay đổi về hơi thở và cả nhịp tim của người khác, cũng có thể phân biệt được thật giả từ nhịp tim và hơi thở trong giọng điệu của họ khi nói chuyện với anh, đây có lẽ là ưu thế duy nhất mà cái mù đem lại cho anh.

Anh có thể lắng nghe được nội tâm của con người ta.

Giống như lúc này đây, anh nghe được tiếng hít thở của Doãn Thanh Nhã càng lúc càng dồn dập hơn.

"Có chuyện gì muốn nói với tôi sao?"

Mặc dù không cần hỏi cũng biết thừa là chuyện liên quan đến Vương Nhất Bác, nhưng trên thực tế, giữa anh và Vương Nhất Bác chẳng có gì cả.

"Anh thích Nhất Bác."

Đôi đồng tử của Tiêu Chiến lay động một chút, tâm tư tình cảm lặng lẽ cất giấu nơi đáy lòng bỗng nhiên bị vạch trần ra ánh sáng, anh cũng trở nên bối rối, và lo sợ, sợ rằng sẽ bị người khác nghe được.

Doãn Thanh Nhã không buông không bỏ, cô không nghĩ mình sẽ thua bởi cái người trước mặt này, cái người không thể nhìn thấy, người chỉ mới ở chung được nửa tháng ngắn ngủi.

"Anh không cần phủ nhận, em có thể nhìn ra được, cũng có thể cảm nhận được."

Không chừa cho Tiêu Chiến bất kỳ đường lui nào, cô tiến lên một bước, tiếp tục nói, "Nhưng Nhất Bác chắc chắn sẽ không thích anh, nơi này và anh, chẳng qua là nơi anh ấy công tác, kết thúc công việc, anh ấy sẽ rất cảm kích anh, nhưng chỉ là cảm kích mà thôi. Hơn nữa, anh không cảm thấy anh sẽ làm liên lụy tới anh ấy hay sao? Hay là anh cho rằng ỷ vào việc mình không nhìn thấy mà có thể trói buộc Nhất Bác bên người anh?"

Con sẽ làm liên lụy đến chúng ta...

Con hiện tại là một người mù, chúng ta không có nhiều thời gian để lãng phí với con như vậy....

Con không còn đôi mắt thì có thể làm gì....

Điều Doãn Thanh Nhã nói lẫn lộn cùng với những điều đã chôn sâu trong trí nhớ, những lời này, sao lại tương tự như những lời anh đã từng nghe đến như vậy.

"Không cần nói nữa..."

Giọng nói lạc đi, cả người cũng trở nên run rẩy.

"Không cần.... nói nữa...."

Đau quá, đầu đau quá, trái tim cũng đau quá. Anh muốn chạy trốn, rõ ràng đã chạy trốn tới nơi này, tại sao những cơn ác mộng kia vẫn không chịu buông tha cho anh.

Nếu như vẫn tiếp tục trốn, vậy lần này nên trốn đi nơi nào đây?

_TBC_

Phải ám ảnh như thế nào mới bỗng trở nên sợ hãi và run rẩy như vậy, có lẽ là gánh nặng, cũng là nỗi day dứt của anh trong khoảng thời gian dài...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro