Chap 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




'Quay lại sân khấu lần nữa.'

Cả buổi tối Tiêu Chiến luôn suy nghĩ đến câu nói này.

Anh đã thật sự nghiêm túc hỏi bản thân mình rằng rốt cuộc có muốn hay không.

Muốn.

Bắt đầu kể từ cái ngày thôi nôi đó, anh gắt gao cầm chặt chiếc âm thoa, âm nhạc và đàn dương cầm đã trở thành một phần sinh mệnh của anh. Anh từng nói, anh rất thích âm nhạc, rất thích đàn dương cầm, rất thích, vô cùng thích.

Chỉ có những lúc chơi đàn dương cầm, anh mới cảm thấy mình tự do.

Từ nhỏ đến lớn Tiêu Chiến chưa từng chân chính sở hữu bất kỳ điều gì, ngược lại mất đi quá nhiều điều. Lúc này khi nghĩ lại, rốt cuộc anh thật sự đã nắm giữ được thứ gì trong tay, nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có những nốt nhạc anh từng đàn và những bản nhạc anh từng viết mới thật sự tồn tại.

Những điều ấy đã đúc kết nên dấu ấn của riêng "Tiêu Chiến," là thứ sẽ mãi mãi chẳng bao giờ biến mất.

Anh từng muốn quay lại, không phải bởi vì tham vọng ánh hào quang và những trận vỗ tay rộn rã, anh chẳng bao giờ cho rằng chúng có bất kỳ ý nghĩa gì, mà là chỉ có khi anh đứng ở nơi đó, những thứ thuộc về "Tiêu Chiến" mới trở nên có ý nghĩa.

Nếu không, anh năm mười bảy tuổi ấy cũng sẽ không cứng đầu cố chấp muốn đứng trên đó một lần nữa, ai lại muốn vô duyên vô cớ tự chuốc lấy gian khổ mà trải qua năm năm kia chứ.

Anh dù khát khao nhưng cũng do dự.

Tiêu Chiến sớm đã không còn cái dũng khí khi đứng trước mặt cha mà đưa ra yêu cầu quay lại kia nữa rồi, lần ấy có lẽ là bởi vì tuổi trẻ, bởi vì dòng máu nóng chảy dọc trong xương cốt vẫn còn, cho rằng giấc mộng và hiện thực có thể gối chồng lên nhau, dù là đụng phải tường Nam* cũng chẳng sợ.

*Xuất phát từ câu "Không đụng tường Nam không quay đầu," ý chỉ những người cố chấp, không nghe lời người khác, kiến trúc của các nhà có địa vị ở TQ thời xưa có xây những bức tường gọi là bức bình phong ở phía nam chắn trước cửa hậu viện/ nhà trong, cho nên đi ra phải đi sang bên phải hoặc trái, nếu đi thẳng sẽ đụng tường.

Kết quả đầu rơi máu chảy, máu chảy từ miệng vết thương cứ mải râm ran lan dọc cơ thể một cách kỳ dị, mỗi một tấc nó chảy qua vết thương càng trở nên sâu hơn.

Đằng đẵng mười hai năm liền, bao nhiêu dũng khí cùng hy vọng dường như đã tiêu tan, cạn kiệt.

Anh chỉ từng nghe mọi người nói "không được", đó cũng là lần cuối cùng. Đến tận lúc này dù được hay không được đều không còn ai nói cho anh nghe nữa rồi.

Thời gian đã trôi qua rất lâu, anh đã không còn biết bản thân mình bây giờ là như thế nào nữa.

Tiêu Chiến không ngừng tự vấn bản thân, 'Mình thật sự còn có khả năng đứng trên sân khấu sao?'

Năm mười hai tuổi đã từng hỏi, năm mười ba tuổi tiếp tục hỏi, mãi đến năm mười bảy tuổi vẫn hỏi một vấn đề như cũ. Sau này anh không buồn hỏi nữa, bởi vì trong không gian tối đen như mực, căn bản chẳng có người nào đáp lại anh.

"Mình thật sự, còn có thể đứng trên sân khấu sao?"

Anh cuộn mình nằm trên giường thì thào tự hỏi, nhìn từ xa trông như một ụ đất nhỏ nhô lên.

Anh chưa từng ôm ấp niềm hy vọng ấy, vấn đề này đã hỏi suốt mấy năm liền, chẳng có ai đáp lời anh.

Bỗng nhiên một cái ôm ấm ám vô bờ từ đằng sau ôm lấy anh, trên cơ thể người nọ còn vương hơi nước ẩm ướt cùng mùi hương sữa tắm nhàn nhạt từ trong phòng tắm.

Cậu dán lên vành tai Tiêu Chiến nói "Đương nhiên có thể, chỉ cần là Tiêu Chiến, thì việc gì cũng có thể làm được hết."

Không phải bởi vì một điều gì đó khác, chỉ bởi vì anh là Tiêu Chiến.

Anh lại hỏi "Anh thật sự, có thể sao?"

"Được, tin em, có thể mà."

Có thể, có thể mà, chỉ cần là Tiêu Chiến đều có thể làm được.

Năm mười bảy tuổi ấy cha anh đã đáp lại anh như thế nào?

Hình như là "Đừng khiến ta thất vọng", "Đây là cơ hội cuối cùng", "Lên sân khấu đàn cho tốt đi".

Tiêu Chiến trở mình rúc người vào lòng Vương Nhất Bác, anh rất thích như thế, dùng lỗ tai đang dán lên ngực Vương Nhất Bác lắng nghe nhịp đập của trái tim cậu.

Anh luôn cho rằng những người trên thế giới này kỳ thực rất biết lừa gạt người khác, ý tứ biểu đạt trong lời nói và trong ánh mắt đều có khả năng là giả, chỉ có nhịp tim là không biết nói dối.

Nhịp tim của Vương Nhất Bác ngay tại lúc này đây rất bình ổn, rất nhịp nhàng, không dồn dập, thình thịch thình thịch gõ lên màng tai của Tiêu Chiến.

Anh muốn hỏi một lần cuối cùng, để lắng nghe nhịp tim lần cuối cùng.

"Thật sự, có thể sao?"

Vương Nhất Bác bỗng chợt nhớ đến một trò chơi trong tiết thể dục thời còn cắp sách đến trường, một người đứng trên bậc cao, phía sau đứng xếp thành hai hàng, tay này quàng lấy tay kia tạo thành hàng liền mạch, người đứng trên bục cao kia phải đưa lưng lại ngả ra phía sau, người phía dưới phải vững vàng tiếp được người nọ.

Người trên bục cao cũng cẩn thận xác nhận xem ở phía sau thật sự có người hay không, thật sự có thể vững vàng đỡ lấy mình không, luôn miệng niệm câu thần chú "Nhất định phải đỡ được tớ, nhất định phải đỡ được tớ."

Vương Nhất Bác xoa mái tóc mềm mại của Tiêu Chiến, tựa như dỗ dành bé mèo nhỏ đang bị dọa sợ bởi tiếng sấm ngoài kia, cậu nhẹ nhàng nói "Có thể mà, bảo bảo."

Hãy cứ yên tâm mà bay lượn, lần này vĩnh viễn sẽ luôn có người đứng phía sau anh .

.

.

.

.

.

.

.

Vương Nhất Bác hẹn Tiểu Khôi lấy đồ ở công ty về, vừa hay Tiểu Khôi cũng đang muốn đi đến chỗ Vương Nhất Bác có chút việc, bọn họ hẹn nhau ở trước ga tàu điện ngầm, cách nhà Vương Nhất Bác chỉ mấy bước chân.

Đồ đạc thật sự không nhiều, chỉ có một thùng carton nhỏ.

Tiểu Khôi bảo sau khi Vương Nhất Bác rời đi, phòng làm việc càng trở nên trống vắng hơn, chỉ trong một đêm cả tổ quay phim tài liệu đều tan tác cả, khiến tổ trưởng tức giận không thôi.

"Vậy cuối cùng thì tại sao anh lại muốn từ chức chứ, rõ ràng làm rất tốt mà."

Trước khi gặp Tiêu Chiến, có thể Vương Nhất Bác chẳng hề có dự định từ chức trong hai năm tới, dù cậu có suy tính của riêng mình, nhưng lại cho rằng chưa cần gấp gáp, có thể từ từ mà làm.

Nói như thế nào nhỉ, nhìn qua thì có vẻ như cậu luôn một mực cổ vũ Tiêu Chiến, thực tế cậu cũng bởi vì Tiêu Chiến mà đối mặt với mục tiêu của bản thân, quyết định đi một bước thật lớn về phía trước.

Bởi vì yêu là có thể tương trợ lẫn nhau đạt được thành tựu.

"Tiểu sử của nhân vật nọ mọi người quay ấy, sếp dự định thế nào?"

Tiểu Khôi khoát tay nói "Còn làm sao nữa, đích thân sếp lên tầng trên mượn người, bảo để Doãn Thanh Nhã chịu trách nhiệm hạng mục này, dù sao cũng chỉ có cô ấy là người đã từng thực tập chính thức ở tổ chúng ta mà thôi."

Vương Nhất Bác gật đầu, Doãn Thanh Nhã là người có năng lực, chỉ có điều cô không thích hợp để làm công việc này. Vương Nhất Bác đã từng nói rồi, cô ấy không phù hợp làm phim phóng sự.

Song hiện tại những điều này chẳng liên quan đến cậu, cậu có việc quan trọng hơn cần phải làm.

Vương Nhất Bác vỗ bả vai Tiểu Khôi, "Đi đây, lúc nào rảnh lại gặp nhau."

Về nhà cậu kiểm tra đồ đạc trong thùng, không thiếu gì cả, Tiêu Chiến ngồi bên cạnh cầm ly cà phê Vương Nhất Bác vừa mới pha cho anh, uống từng ngụm từng ngụm.

"Này, chúng ta có thể xem đoạn đầu phim tài liệu về Tô Hợp được rồi ấy, đã cắt xong rồi."

Vương Nhất Bác nói muốn đem đoạn phim của Tô Hợp đi thì thật sự ngay cả tài liệu gốc cũng không muốn để lại, dù sao phân đoạn chưa kịp cắt ở phía sau nằm hết trong máy cậu, cấp trên có muốn khăng khăng không để cậu lấy đi, thì cuộn phim này cuối cùng cũng sẽ trở nên vô dụng thôi.

Tô Hợp, và cả những điều nhỏ nhặt quay được ở Tô Hợp đối với Vương Nhất Bác mà nói đều trân quý vô ngần.

Phim phóng sự chiếu những hình ảnh đầu tiên, hòa vào nhạc nền là bản nhạc Tiêu Chiến vô cùng quen thuộc.

Anh ôm ly cà phê mỉm cười, nói "Bạn của em, Tiểu Khôi ấy, thật sự rất thích dùng nhạc của anh nhỉ."

"Bản nhạc này cũng vậy sao."

Tiêu Chiến "Ừ" một tiếng, "Là năm anh mười tuổi đã viết đó, là một bản sonata."

Vương Nhất Bác đối với mấy chuyện Tiêu Chiến nói năm bảy tuổi, mười tuổi đã không còn lạ gì nữa, có lẽ nếu không vì trận tai nạn ấy, hiện tại Tiêu Chiến hẳn đang ngồi ở đại sảnh âm nhạc nào đó tham gia không biết bao nhiêu buổi diễn tấu.

Đoạn đầu của cuộn phim tư liệu về Tô Hợp hầu hết đầu là hình ảnh Vương Nhất Bác quay được khi vừa mới tới, Tiêu Chiến nghe thấy lời Vương Nhất Bác đang thuyết minh "...có thể thấy được mặt trời mọc vào bốn năm giờ chiều ở Tô Hợp."

Anh trêu Vương Nhất Bác "Em dùng nhiều lời nói của anh quá nha, không tính trả tiền bản quyền sao?"

Vương Nhất Bác vươn tay ôm lấy vai anh, "Vậy, ra giá hữu nghị thôi nhé?"

"Ừ, được chứ, vậy sau này mỗi ngày đều vẽ hoa lên mặt cà phê cho anh."

Vì capuchino vẽ hoa mà Tiêu Chiến thích, Vương Nhất Bác thật sự đã chăm chỉ học tập, cậu thậm chí còn cho rằng tay nghề nấu cà phề của mình dạo này cũng đủ để cậu có thể mở một cửa hàng cà phê rồi.

Nửa phần đầu của đoạn phim không dài lắm, tầm độ nửa tiếng, nhạc nền cuối phim Tiểu Khôi lại dùng bản nhạc kia của Tiêu Chiến, 《Cõi mộng》.

Lại nói, dường như chưa có lần nào Vương Nhất Bác được nghe hoàn chỉnh《Cõi mộng》, cậu nghe được nhiều nhất chỉ có đoạn nhạc giữa mà Tiêu Chiến vẫn luôn thích đàn.

Vương Nhất Bác sờ chiếc điện thoại đặt bên cạnh, cậu muốn nhìn xem dáng vẻ lần đầu tiên Tiêu Chiến đánh khúc nhạc này, Tiêu Chiến của năm 7 tuổi là như thế nào.

Nhập vào thanh tìm kiếm hai chữ "Cõi mộng," video nằm trên cùng là một đoạn phim quay dọc, Vương Nhất Bác nhìn thấy bóng lưng nọ có chút quen mắt.

Mở ra, đúng là cái ngày hôm ở tiệm đàn ấy, khi Tiêu Chiến đang thử đàn.

"Em đang xem gì đó?"

Tiêu Chiến tiến đến bên cạnh Vương Nhất Bác, nghe thấy âm thanh phát ra từ trong đoạn phim, hình như là tiếng đàn dương cầm của chính anh.

"Bảo bảo, lúc anh thử đàn ở trong tiệm được quay lại đó."

Vương Nhất Bác mở bình luận lên, rất nhiều người đều hỏi anh chàng đẹp trai này là ai, sao lại có người đàn bản nhạc khó đánh là 《Cõi mộng》này một cách xuất quỷ nhập thần như vậy chứ, là đại thần đó. Còn có người khoa trương nói rằng quỳ gối cầu xin anh trai này dạy hắn đàn《Cõi mộng》, hắn sắp bị bài kiểm tra giày vò đến chết rồi.

Lượt xem và chia sẻ video cực kỳ nhiều, bình luận cũng che kín màn hình.

Vương Nhất Bác đọc rất nhiều bình luận cho Tiêu Chiến nghe, có mấy cái thật sự rất thú vị, Tiêu Chiến vài lần phải bật cười thành tiếng.

"Bọn họ rất hài hước."

Tiêu Chiến cười rộ lên, thật sự vô cùng đẹp.

Bản thân Vương Nhất Bác lại không nhận ra cậu lại thất thần chăm chú ngắm nhìn Tiêu Chiến thật lâu.

Suy nghĩ đã từng xuất hiện trong đầu cậu lại một lần nữa muốn xông ra ngoài, cậu nghĩ, nếu như Tiêu Chiến có thể cả đời đều cười vui vẻ như vậy thì tốt biết bao.

Cậu nghiêng người về phía trước ôm chặt Tiêu Chiến, nói "Bảo bảo, em quay cho anh một bộ phim tài liệu nho nhỏ nha."

_TBC_

Nghệ sĩ dương cầm Tiêu Chiến sắp tái xuất rồi lalala~ Thích cách bạn Bo gọi anh Chiến là bảo bảo quá đi~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro