Chương 221 đến 241:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


CHƯƠNG 221: CHẤT ĐỘC MÀ HÔM QUA ANH TẨM VÀO MÙI VỊ KHÔNG TỒI

Trước tiên, Du Dực đi đến nhà gã một chuyến, sau đó mới đi ra chợ, quả nhiên gã vẫn đang bày hàng ở đó, có lẽ gã cho rằng, bọn họ đã chết rồi, sẽ không đến gây phiền phức cho gã, thế nên, vẫn yên tâm bày hàng buôn bán.

Du Dực cảm thấy đôi khi con người là một loài động vật vừa phức tạp lại vừa đáng sợ. Bình thường anh không ít lần đến sạp hàng nhỏ đó, biết là có lúc gã có cân thiếu một hai lạng, nhưng chưa từng vạch mặt gã.

Dù sao thì, thức khuya dậy sớm bán hàng cũng không dễ dàng gì, ai cũng vất vả cả.

Thế nhưng, anh không hiểu được, làm sao con người ấy lại có thể thản nhiên giúp kẻ khác hạ độc hại người, sao lại thế được, sao lại có thể liều lĩnh như vậy được?

Lẽ nào, gã không sợ sao?

Du Dực bước đến trước mặt gã, gã sợ đến chết đứng người lại, trong tay đang nắm một con cá bắt lên chuẩn bị giết thịt cho khách, thì tõm một tiếng, con cá thoát khỏi tay gã, quay trở lại bơi lội trong chậu nước.

Gã bán cá lúc đó sợ đến run rẩy, khuôn mặt trắng bệch: "Anh... anh."

Du Dực mỉm cười: "Hôm qua tôm mua ở chỗ anh không tồi, tôi đích thân quay lại mua thêm, còn tôm không?"

Cả đêm không ngủ, đi đi về vừa vừa huyện Bình và Lạc Thành, trên người Du Dực vẫn còn chút dấu vết của gió sương, khuôn miệng mỉm cười, nhưng ánh mắt lại vô cùng giá lạnh.

Gã ta sợ đến nỗi hoàn toàn không nói nên lời:

"Tôi... tôi... tôi

Du Dực cong khóe môi: "Xem ra là không có 

Người phụ nữ trung niên đang mua cá lúc đó cảm thấy vô cùng kỳ lạ, sao ông chủ lại sợ đến thế, cậu thanh niên trẻ tuổi kia xem ra rất dễ nói chuyện đấy chứ, bà ta lên tiếng: "Ai dà, cậu đến không đúng lúc rồi, tôm của ông ấy vừa bị một người bán hàng ăn mua hết rồi!"

Du Dực mỉm cười: "Thế à, đến không đúng lúc rồi!"

Gã bán cá không biết rốt cục thì Du Dực muốn gì, gã không phân biệt được rằng anh biết trong tôm có độc, hay là hoàn toàn không biết gì cả.


Đúng lúc gã đang âm thầm đoán mò thì nghe thấy Du Dực nói: "Đúng rồi, tối qua số tôm ấy được tẩm độc gì vậy, hiệu quả không tồi, cả nhà tôi đều ăn, ngon ra phết, hôm nay chậu cá này cũng tẩm đủ rồi chứ? Nếu có rồi thì cho tôi 2 con."

Du Dực vừa nói xong, mặt gã bán cá lập tức biến sắc.

Người phụ nữ trung niên lúc đó nghe xong liền kinh hãi nói: "Cậu... cậu nói gì? Hạ độc?"

Du Dực nhướng mày: "Đúng vậy, tôm mua của ông ấy, có độc, giết chết một con mèo, thế nên, hôm nay tôi muốn mua thêm một ít, ông chủ, có còn không?"

Bà chị vốn muốn mua cá, liền lùi về sau hai bước.

Những người đang mua thức ăn Xung quanh cũng dừng lại, ngoái đầu nhìn anh, bàn tán Xôn xao.

Gã bán cá trợn tròn mắt nhìn những người Vốn đang định mua cá đều lục đục rời đi, nghiến răng nói: "Anh... anh nói linh tinh, anh ngậm máu phun người, sao... sao anh không nói là tự mình hạ độc? Tôi bán cá ở đây nhiều năm nay rồi, những người ăn cá tôm của tôi nhiều lắm, có ai vì ăn tôm cá tôi bán mà mất mạng đâu? Tôi nói cho anh biết, đừng tưởng rằng tôi thật thà mà dễ bắt nạt, mọi người đều đến đây nói xem, nhiều năm nay tôi đã từng bán tôm cá có độc chưa? Tôi đã từng hại chết ai chưa?"

Gã quát ầm lên, gân cổ cãi.

Du Dực cười lạnh lùng, loại người như gã càng lo sợ thì càng to tiếng.

Thế nhưng gã quát lên như vậy, khiến cho rất nhiều người xung quanh tin gã, dù sao gã cũng đã bày sạp bán hàng ở cái chợ này nhiều năm rồi, đúng là chưa từng xảy ra chuyện gì.

Du Dực lạnh lùng nhìn gã kêu gào tứ phía, đôi mắt hấp háy không dám nhìn thẳng vào anh.






CHƯƠNG 222: LƯU MANH ĐỘI LỐT ĐỨNG ĐẮN

Con người này nếu như sau khi gặp anh, biết thật thà nhận lỗi, ít ra nói lên rằng, gã biết lo sợ, biết áy náy.

Nhưng gã không những không nhận sai, ngược lại còn quay ra cắn anh một phát, chỉ có thể nói lên rằng, tâm địa gã đã gần như hoàn toàn đen tối rồi.

Đã như vậy, thì anh không chỉ muốn tùy tiện đánh cho gã một trận, dạy cho gã một bài học nữa, loại người này, lần này có thể vì tiền mà tiếp tay cho kẻ xấu, thì lần sau cũng có thể vì tiền mà hãm hại người khác.

Không dạy cho gã một bài học cho gã biết đau, thì chuyện này lần sau sẽ còn tiếp tục xảy ra.

Anh phải khiến cho gã không còn đất làm ăn ở cái huyện này nữa.

Du Dực móc ra một phong bì, bên trong kẹp một tập tiền, anh nói: "Vậy sao? Thật là không hạ độc đúng không... thế trong nhà bỗng nhiên có 2 vạn này là từ đâu ra?

Gã bán cá liếc nhìn tập tiền trong tay Du Dực, cứng họng trợn mắt. Số tiền này hôm qua gã mới được cầm, đang định chia ra gửi vào ngân hàng, gã không dám cùng một lúc gửi hết, sợ có người nghi ngờ. Thời buổi này, trong tay có vài vạn tệ, đã có thể gọi là nhà khá giả rồi.

Gã dãi nắng dầm mưa đi bán cá, về cơ bản một chốc một lát không kiếm được nhiều tiền như vậy.

Đêm hôm qua gã còn ôm số tiền này đi ngủ, bây giờ nhìn thấy tiền của mình, "Tiền của tôi, anh trả lại tiền cho tôi, tiền tôi vất cả bán cá bấy lâu nay, anh lại lẻn vào nhà ăn cắp tiền của tôi, mọi người đều đến đây mà xem, anh ta là kẻ trộm đến ăn cắp tiền của tôi, mau bắt anh ta lại."

Du Dực cười khinh bỉ, đối với lại người thấp cổ bé họng này, anh không muốn đẩy họ vào bước đường cùng, thế nhưng, đây lại là loại người mà anh muốn đối phó nhất, bởi vì bọn họ quá thấp hèn, quá nhỏ bé.

Mọi người xung quanh xì xào chỉ trích Du Dực "Con người kia sao lại có thể như thế được? Nhìn thì thông minh sáng sủa, sao lại có thể đến nhà người ta trộm tiền được chứ?"

"Đúng vậy, quá đáng thật"

Du Dực từ tốn đáp: "Tiền của hắn? Số tiền này do chính tay vợ hắn đưa cho tôi, vợ chồng nhà hắn, một người nói là của nhà mình, một người nói không phải, thế thì tôi nên tin ai đây?"


"Nói vớ vẩn, làm sao mà vợ tôi lại nói thế được, rõ ràng là anh đang vu khống tôi, muốn nuốt trọn số tiền của nhà tôi..."

Du Dực nhìn một người từ phía xa đi lại: "ô, vợ anh đến rồi kìa, để chị ấy nói cho anh biết đây không phải là tiền của nhà anh."

Du Dực vừa nói xong, bà chủ hàng thịt hồi trước liền khóc lóc chạy lại, chị ta với gã bán cá là hai vợ chồng, hai người họ một gã bán cá một người bán thịt ở đây.

Chị ta nhìn thấy Du Dực, đột nhiên quỳ xuống, vừa khóc vừa nói luôn: "Chúng tôi sai rồi, chúng tôi không nên tham lam, không nên cầm tiền của người khác, bán cho anh chị tôm cá có độc, không nên nghĩ cách sát hại anh chị. Cầu xin anh, nể mặt đồng hương đồng khói, tha cho chúng tôi, cầu xin anh..."

Nói xong, chị ta liên tục đập đầu xuống đất, nền đất chỗ bán cá đầy nước, vừa bẩn vừa tanh, nhưng chị ta không hề để ý, trong lòng chỉ nghĩ làm sao cho Du Dực không tính toán chuyện đã qua mà tha cho họ.

Gã bán cá trước đó vẫn còn to mồm, nhưng không ngờ vợ mình lại khai hết mọi chuyện a.

Mọi người xung quanh vốn dĩ đang chỉ trích Du Dực, bây giờ tất cả đều ngậm miệng, kinh ngạc nhìn hai vợ chồng gã.

Nét mặt gã bán cá trong phút chốc thay đổi đến mấy lần, hắn vội vàng đến kéo vợ mình: "Mụ đàn bà kia, mụ nói lảm nhảm gì vậy, chúng ta là người làm ăn đứng đắn thật thà, chúng ta làm chuyện ấy bao giờ vậy, xem ra mụ điên thật rồi, nói năng linh tinh"






CHƯƠNG 223: ĐỒ VÔ LƯƠNG TÂM

Trán vợ hắn toàn là nước, khóc đến nỗi sưng húp cả hai mắt, chị ta kéo gã bán cá xuống: "Anh đừng có mù quáng như thế nữa, mau quỳ xuống, nhận lỗi đi, đều do anh cả, tôi đã nói với anh rồi, số tiền đen ấy không được cầm, nhất định sẽ bị báo ứng, anh cứ không nghe..."

Nói đến đây, những người Xung quanh cũng không phải đồ ngốc, họ đều hiểu ra rồi, hai vợ chồng nhà này cầm tiền của người khác, hạ độc tôm cá, bán riêng cho mình Du Dực.

Bọn họ lại thở dài thườn thượt, đây đích thị là muốn lấy mạng người rồi còn gì.

Những người nhút nhát vội vàng lùi lại đằng sau, sợ rằng, số cá mà gã bán hôm nay vẫn còn đôc.

Bỗng chốc mọi người đều xì xào chỉ trích "Các người đúng là đồ vô lương tâm, đến cả chuyện này mà cũng dám làm, đồ tâm đen phổi nát..."

Bỗng nhiên có một người la lên: "Chết rồi, chết rồi, hôm qua tôi có mua một con cá ở hàng ông ấy, tôi phải mau chóng đưa bọn trẻ đến bệnh viện kiểm tra thôi..."

"Mẹ kiếp, cái đồ này đáng bị sét đánh chết"

"Mọi người đừng có nghe mụ đàn bà này nói bừa, mụ ta nói láo đấy, nhà tôi không có..."

Bộp, vợ gã cho gã một cái bạt tai thật mạnh, mắng to: "Ông câm mồm, cả nhà yên ổn làm ăn đứng đắn không tốt sao? Ông cứ phải đi tham số tiền ấy, ông còn muốn cho con trai sống tiếp nữa hay không?"

Tay bà ta cấu chặt lấy cánh tay gã, như muốn cấu đi một miếng thịt của gã cho bõ tức.

Gã bán cá ó chút khôn ranh, khựng lại một lúc, nhìn mắt của vợ, đột nhiên hiểu ra chuyện, con trai, nhất định là con trai gặp chuyện rồi.

Vợ gã kéo gã xuống tiếp tục đập đầu cầu xin: "Anh Anh Du, chúng tôi... chúng tôi sai rồi, xin anh đại nhân đại lượng, đừng có chấp với những kẻ hèn hạ như chúng tôi, từ nay về sau chúng tôi không bao giờ dám nữa, xin anh tha cho nhà chúng tôi, là chúng tôi đáng chết, là chúng tôi tham lam mù quáng."

Du Dực liếc mắt qua gã bán cá, lúc gã nói ra những lời này, ánh mắt tỏ rõ vẻ miễn cưỡng.

"Anh tưởng rằng chỉ một tiếng sai của anh thôi là có thể xóa sạch tội mưu sát giết người của anh sao? Hay là trong lòng các người cảm thấy rằng, giết người cũng chỉ đơn giản như các người giết một con cá mà thôi?"

Cho đến bây giờ, gã bán cá vẫn không có một chút gì là sợ hãi ăn năn, có lẽ, đến giờ này gã vẫn không nghĩ rằng mình sai.


Quả nhiên, gã tức giận nói: "Chúng tôi đều đã quỳ xuống cầu xin anh rồi, anh còn muốn như thế nào nữa?"

Du Dực lạnh lùng nói, anh không muốn dây dưa quá nhiều với loại người này, vẫn cần phải có cảnh sát xử lý họ: "Nợ thì phải trả, chuyện anh làm rồi, cho dù tôi không tìm anh tính sổ, thì cục cảnh sát cũng sẽ đến"

Gã bán cá nghe thế lập tức quát lên: "Báo cảnh sát? Con người anh sao mà độc ác thế? Chuyện cỏn con mà phải báo cảnh sát, tôi thấy anh cậy thế ép người, không muốn cho cả nhà tôi sống nữa có đúng không?"

Vợ gã chỉ muốn tát chết gã ngay lập tức: "Ông câm mồm..."

Du Dực cao giọng nói: "Mọi người nói xem, hôm qua hắn bán cho tôi số tôm đã bị hạ độc cực mạnh, cả ba người nhà tôi suýt nữa thì mất mạng, loại người này, lẽ nào chỉ vì một câu xin lỗi mà có thể tha thứ cho hắn được sao? Nếu như vậy thì, sau này mọi người đều đi giết người, giết người xong rồi nói câu xin lỗi, hoàn toàn không phải chịu trách nhiệm, thì lại không loạn cả nước à?"

Gã bán cá vẫn thì thào một câu: "Nhưng cả nhà anh đều chưa chết..."

Gã vừa nói xong, liền có người mắng: "Mẹ kiếp, cái đồ đáng bị sét đánh chết, người ta không bị anh hại, là do người ta mệnh lớn, cũng không che đậy được sự thật là anh hại người.

"Chưa từng thấy loại người không biết xấu hổ thế này, loại người này làm ăn buôn bán, không biết là đã hại bao nhiêu người rồi, đúng là nên báo cảnh sát, để cảnh sát dẫn họ đi điều tra rõ ràng..."






CHƯƠNG 224: TRONG LÒNG CÔ ẤY NHẤT ĐỊNH VÔ CÙNG THÍCH ANH

Không biết ai đó ném một quả trứng trúng đầu gã bán cá, lòng đỏ bê bết cả mặt mũi.

Sau đó, mọi người xung quanh đều lần lượt đều lấy trứng lấy rau ra ném gã tơi bời.

Du Dực liếc nhìn đồng hồ, đội trưởng Vương có lẽ cũng sắp đến rồi.

Xử lý loại người này, chính là phải làm cho chúng thân bại danh liệt, không ngóc đầu dậy được.

Mày muốn sát hại tính mạng của tao, sao tao không thể đập vỡ bát cơm của mày?

Anh âm thầm bước qua đám đông đi ra, đúng lúc nhìn thấy đội trưởng Vương dẫn người ập đến, hai người không nói gì, chỉ nhìn nhau khẽ gật đầu, coi như là chào hỏi.

Du Dực nghe thấy từ đằng sau Vọng lại tiếng đội trưởng Vương nói với gã bán cá: "Tình nghi mưu sát, theo chúng tôi về đồn"

Du Dực bĩu môi, bước chân ngày càng nhanh hơn, mau chóng về nhà thôi.

Vừa đến chỗ để xe, đã nghe thấy tiếng bà vợ gã rối rít, "Anh Anh Du, đợi một chút, tôi biết chúng tôi sai rồi, là tôi không khuyên bảo được ông nhà tôi, nhận số tiền đen ấy, ông ấy bị bắt rồi, cũng... cũng là ông ấy đáng chết, ông ấy đáng phải chịu tội, nhưng..."

"Nhưng con trai tôi, nó... nó vô tội. Nó học giỏi lắm, năm sau là vào đại học rồi, chúng tôi cần số tiền đó, cũng là vì muốn... muốn kiếm tiền học phí đại học cho nó, van xin anh"

Du Dực lạnh lùng đáp: "Điều mình không muốn thì đừng làm cho người khác, con trai các người vô tội, lẽ nào vợ con tôi không vô tõi?"

Bà ta tiếp tục khóc lóc: "Xin lỗi, xin lỗi, thật sự xin lỗi... từ nay về sau chúng tôi thật sự không dám làm như thế này nữa, xin anh... xin anh đưa thuốc giải độc cho con tôi với, nó không biết gì cả!"

Du Dực thở dài, mở cửa xe bước vào, nói: "Đợi đến tối, cậu ấy sẽ tự động tỉnh lại."

Trước đó anh đi đến nhà lão bán cá, cho đứa con trai đang học cấp 3 của hắn uống thuốc mê, khiến cậu ta hôn mê bất tỉnh, sau đó lừa bà vợ hắn rằng đó là thuốc độc, thuốc giải độc chỉ mình anh mới có.

Thế nên, mới có cái màn sau đó bà ta chạy đến chợ khóc lóc trước mặt mọi người đòi tha tội.

Không thì, làm sao bà ta lại nói ra trước mặt tất cả mọi người được.

Chỉ có từ miệng hai vợ chồng họ nói ra mới khiến người ta tin!

Còn về con trai họ, anh chưa hề có ý định động đến.


Du Dực vội vàng lái xe về nhà, trên đường về anh ghé vào một cửa hàng mua loại bánh bao nhỏ mà Thanh Ti thích ăn, còn mua thêm hai cái bánh trứng cuộn nữa.

Anh cầm bữa sáng bước lên lầu, lấy chìa khóa ra mở cửa, vừa bước vào, một thân hình nhỏ bé nhanh như một quả bóng lăn về phía anh, xà vào lòng ôm chặt lấy anh: "Ba... ba, ba đã đi đâu vậy?"

Du Dực nghe thấy tiếng Thanh Ti mềm mại giòn tan, trong lòng cuối cùng cũng bình tĩnh lại, toàn bộ sát khí trên người bỗng chốc tan biến hết.

Trở về nhà, anh mới cảm thấy mình giống một người đàn ông bình thường, có vợ có con, bình thường như bao người khác.

Chỉ có hai mẹ con họ cho anh được sự an tâm thật sự.

Anh xoa đầu Thanh Ti, cười nói: "Ba dậy đi mua quà sáng cho con "

Thanh Ti nháy mắt với anh: "Nửa đêm tỉnh dậy đi mua đồ ăn sáng ạ?"

Du Dực: " ehèm..."

Anh nhìn vào bếp, thấy Nhiếp Thu Sính vẫn đang nấu ăn, anh thì thầm: "Sao con biết?"

Thanh Ti kiễng chân lên nói thầm vào tai anh: "Lúc ba dạy cho bọn người xấu một bài học, con tỉnh rồi, ba đẹp trai nhất"

Nhiếp Thu Sính nghe thấy động tĩnh bên ngoài, tay vẫn cầm muôi từ bếp đi ra, nhìn thấy Du Dực, giống như bình thường, cô nói: "Mau rửa tay đi ăn cơm, ăn xong đi ngủ ngay."

Khuôn mặt Du Dực nở nụ cười tươi, cô ấy không hỏi gì cả, chỉ quan tâm đến việc tối qua anh không được nghỉ ngơi, không biết chừng trong lòng cô ấy đã thích anh quá rồi.







CHƯƠNG 225: CON GÁI NGOAN, BA NGỦ NGAY ĐÂY

Không thì tại sao cô ấy lại quan tâm đến mình như vậy, nếu như bình thường, trong hoàn cảnh này, nhìn

thấy anh đi đâu cả đêm không thấy về, nhất định câu đầu tiên sẽ hỏi xem anh đã đi đâu.

Nhưng cô ấy lại tuyệt đối không nhắc đến chuyện ấy, mà chỉ bảo anh ăn cơm rồi đi ngủ.

Tinh tế làm sao, dịu dàng làm sao.

Du Dực mừng thầm trong lòng, Nhiếp Thu Sính nhất định thích anh rồi.

Anh ngoan ngoãn gật đầu: "U"

Thanh Ti khẽ kéo tay anh, nói nhỏ: "Ba, đi rửa tay nhanh lên."

Du Dực một tay bế bổng Thanh Ti lên, một tay đưa đồ ăn vừa mua cho Nhiếp Thu Sính.

Thanh Ti giống như một cái đuôi nhỏ lẽo đẽo theo sau Du Dực, cô bé nói: "Ba ơi, hai người tối hôm quá, bốa đưa bọn họ đi đâu rồi?"

Du Dực rửa qua mặt, cầm chiếc khăn thấm nước, "Ba... giao họ cho cảnh sát rồi!"

Thanh Ti vẫn còn là một đứa trẻ, anh không thể nói với cô bé rằng, anh rạch vài nhát dao trên người họ, rồi vứt trước cửa nhà họ Diệp, bạo lực quá, không phù hợp với trẻ con.

Anh vẫn muốn Thanh Ti tin rằng, trên đời này vẫn tồn tại rất nhiều nhưng điều lương thiện, kì diệu, tốt đẹp!

Bữa sáng vẫn giống như mọi ngày, trong lúc ăn, Du Dực dạy Thanh Ti không được kén chọn đồ ăn, phải ăn nhiều vào, mới có thể cao lên, và liên tục gắp thức ăn cho hai mẹ con cô

bé.

Nhiếp Thu Sính nói với anh rằng, nhà hết thức ăn, phải đi chợ mua rồi.

Trên bàn ăn, hai người đều nói với nhau những chuyện gạo ga dầu muối, những chuyện vặt vãnh trong cuộc sống. Bước vào nhà, đối với họ, mọi sóng gió bên ngoài đều dừng lại trước cửa, chỉ cần đóng cửa lại, yên ổn sống với nhau.

Ản cơm xong, Nhiếp Thu Sính đi rửa bát, bảo Du Dực đi ngủ một lúc.

"Anh đừng có động vào, mau đi ngủ, Thanh Ti, kéo chú ấy đi ngủ."

Thế nhưng Du Dực lại nhẹ nhàng vỗ đầu Thanh Ti, bảo cô bé đi chơi, còn anh lại theo cô vào bếp.

Anh giằng lấy bát từ tay cô, mở vòi nước, rồi dùng nước lạnh rửa sạch sẽ: "Sao em không hỏi tối qua anh đi đâu làm gì?"


Nhiếp Thu Sính sững lại một chút, hình như cô thật sự không nghĩ quá nhiều, bởi vì cô biết rằng, cho dù anh làm gì cũng sẽ không làm tổn hại đến hai mẹ con"

Hơn nữa, đối với cô quan trọng là dù anh đi đâu, vẫn có thể quay về là được.

Cô đưa cho anh chiếc khăn, bảo anh lau tay: "Đợi anh ngủ dậy rồi nói."

Du Dực lại lật tay lại tóm lấy tay cô, kéo cô lại gần, trán cụng vào trán cô: "Vậy em ngủ cùng anh được không?"

Một giây sau, Du Dực bị cấu một nhát vào lưng: "Xem ra anh muốn bị đánh, còn không nhìn xem hai mắt anh kìa, đỏ như mắt thỏ rồi, anh có tin cho Thanh Ti một củ cà rốt, là nó sẽ đút cho anh ăn không?"

Du Dực cười to thành tiếng, vòng tay ôm trọn lấy cô: "Nhiếp Thu Sính, anh vui quá, vui quá..."

Khuôn mặt Nhiếp Thu Sính ửng đỏ, đấm nhẹ vào ngực anh: "Em thấy anh cả đêm không ngủ, đầu óc không còn tỉnh táo nữa rồi, anh còn không đi ngủ là em bực mình đấy."

"Được được, anh đi bây giờ đây, nghe lời em, cả nhà mình đều nghe theo em"

Du Dực cúi đầu nhanh như chớp hôn lên môi Thu Sính, rồi mới rời khỏi bếp về phòng nằm Xuống.

Cả đêm anh chưa hề nghỉ ngơi phút nào, nhưng lại không hề cảm thấy buồn ngủ, ngược lại tinh thần sảng khoái, tâm trạng cực kì tốt.

Không lâu sau, Thanh Ti chạy lại, ngồi bên cạnh giường, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc nói: "Mẹ bảo con trông ba ngủ."

Du Dực véo nhẹ vào má Thanh Ti: "Con gái ngoan, ba ngủ bây giờ đây?"

Anh nhắm mắt lại, tận thưởng cảm giác êm ái ngọt ngào, về đến nhà thật là tốt.







CHƯƠNG 226: TỪ NAY VỀ SAU CHÚNG TA KHÔNG CÒN CƠ HỘI GIẾT CÔ TA NỮA

Mặc dù Du Dực không thấy buồn ngủ, nhưng vừa nhắm mắt chưa lâu đã ngủ được rồi.

Du Dực ngủ rồi, Thanh Ti với tay vuốt vuốt mặt anh, kiễng chân lên, như muốn nằm bên gối nhìn anh ngủ.

Nhiếp Thu Sính đẩy nhẹ cửa phòng, nhìn thấy hai người một lớn một nhỏ, miệng đều đang mỉm cười.

Du Dực thì suôn sẻ về đến nhà, còn ở Lạc Thành, sáng sớm ra ở nhà họ Diệp đã có một phen hoảng hồn.

Sáng ra, người giúp việc dậy sớm quét dọn sân Vườn, mở cửa lớn ra.

Nhưng ai ngờ rằng, cửa vừa mở ra, đã bị cảnh tượng bên ngoài đập vào mắt khiến hồn xiêu phách lạc, chỉ nhìn thấy hai "cái xác chết" máu me bê bết ở ngoài cửa, máu vẫn đang rỏ long tong xuống dưới. Người vừa mở cửa ra, sợ đến nỗi không định thần lại nổi. Mọi người đều nghĩ là xác chết, nhưng đợi gỡ xuống thì mới phát hiện ra là vẫn còn sống.

Ngoài cửa có treo hai người máu me bê bết, người giúp việc trong nhà tất nhiên sẽ nghĩ ngay đến việc đi báo với chủ.

Kết quả là, gõ cửa Diệp Kiến Công mãi không thấy ra mở, ngược lại Diệp Chi Linh và bố cô ta nghe thấy tiếng kêu la liền chạy ra.

Hai người nhìn thấy máu me be bét, giật thót mình sợ hãi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"

"Chúng tôi cũng không biết nữa, sáng sớm mở cửa ra đã thấy hai người bọn họ bị treo bên ngoài, quả thật quá hãi hùng"

"Còn không mau đi báo cho anh trai tôi biết!"

Người giúp việc nói: "Đã báo rồi, nhưng... ông chủ vẫn chưa dậy, chúng tôi không dám phá cửa."

Ba Diệp nói: "Không đúng, anh trai tôi không thể nào ngủ đến giờ chưa dậy, 80% là có chuyện rồi, mau đi theo tôi"

Lão dẫn theo mọi người vội vàng chạy đến trước cửa phòng Diệp Kiến Công, gõ cửa vài tiếng quả nhiên vẫn không thấy có ai ra mở, lão liền vẫy tay gọi hai người giúp việc lại gần, mấy người họ đạp một lúc, mới đạp đổ cánh cửa, họ chạy ào vào phòng, mới phát hiện ra trong này càng loạn, càng đáng sợ hơn.

Hai cậu chủ nằm hôn mê bất tỉnh dưới đất, Diệp Kiến Công và vợ lão bị trói vào với nhau, miệng bị bịt chặt, cơ bản không phát ra được tiếng kêu, thảo nào lâu thế rồi mà không có ai nghe thấy để vào cứu.


Sau một hồi kinh hãi cuống cuồng, thì những thứ ở trong mồm Diệp Kiến Công cũng được lấy ra.

Hai thằng con trai nhà họ Diệp ngay lập tức được đưa đến bệnh viện. Kiểm tra xong xuôi, xác định là đôi chân đang lành lặn bị bẻ gãy, chân của con trai lớn gãy nghiêm trọng hơn, không dám khẳng định gì trước, chỉ biết sau này có hồi phục lại như người bình thường được không cũng khó nói.

Diệp Kiến Công vừa tức vừa hận, nhưng thế đã làm sao?

Đừng nói đến hai thằng con trai, mà ngay cả hắn ta, mỗi lần sờ đến cục sưng to tướng ở trên đầu, đều cảm thấy hôm qua thật là kinh hoàng, thật là quá đáng sợ.

Trên đầu Diệp Kiến Công vẫn còn một cục sưng to tướng, đầu lão đau đớn như thể muốn vỡ tung, còn về hai thằng con trai ra sao, bản thân lão ra sao, lão không còn để ý nhiều được đến thế. Sau khi bác sĩ rời đi, lão vội vàng lấy điện thoại ra bấm một số điện thoại đã rất quen thuộc.

Hắn vội vàng thông báo cho Hạ Như Sương biết, chuyện này nhất định phải nói cho ả biết mới được.

Diệp Kiến Công thở dài, nghe thấy tiếng Hạ Như Sương trong điện thoại sốt sắng hỏi: "Sao vậy? Cuối cùng Nhiếp Thu Sính cũng chết rồi hå..."

Nghe giọng nói vội vàng của ả, Diệp Kiến Công thở dài nói: "Chưa chết..."

"Cái gì? Chưa chết?" Hạ Như Sương đột nhiên cao giọng.

Còn Diệp Kiến Công vẫn thở dài thườn thượt đầy bất lực: "Đúng vậy, chưa chết, cô ta vẫn còn sống, hơn nữa từ nay về sau, sợ là chúng ta không còn cơ hội nữa."






CHƯƠNG 227: ĐÚNG VẬY, CÁC NGƯỜI CHỜ CHẾT ĐI

Giọng nói của Diệp Kiến Công chứa đầy cảm giác thất bại, vốn dĩ lão vẫn tưởng rằng, cho đến bây giờ, lão đã có thể coi là rất có năng lực, rất có địa vị rồi, nhưng không ngờ đứng trước mặt con người ấy vẫn không là gì cả.

Những hình ảnh của buổi đêm hôm qua, bây giờ nhớ lại vẫn cảm thấy cực kì đáng sợ, sự lạnh lẽo và sợ sệt từ từ dâng lên trong lòng, khiến lão cảm thấy toàn thân như đang ở giữa mùa đông giá buốt.

Chỉ cần người đàn ông kia còn ở đó, thì bọn họ không ai động đến Nhiếp Thu Sính được.

Cho dù cố tình động đến cô ta, thì hậu quả sẽ còn đáng sợ hơn tối hôm qua rất nhiều.

Đêm hôm qua, người đàn ông đó có đủ năng lực và cơ hội để giết chết cả nhà lão, nhưng anh ta không làm thế, chỉ là muốn cảnh cáo lão. Cho dù chỉ là cảnh báo, nhưng đối với nhà lão, cái giá phải trả đã thảm hại đến mức không thể nào chấp nhận được.

Hai thằng con trai, hai người nối nghiệp mà lão đã dành hết trọn tâm huyết bồi dưỡng, đều bị hủy hoại dưới tay anh ta.

Hai đồ phế thải không đi lại được, không cử động được, cơ hồ đã chặn hết mọi con đường của nhà họ Diệp về sau.

Nghĩ đến đây, lòng Diệp Kiến Công đau như cắt.

Người đàn ông đó quá đáng sợ, cả đời này lão đã làm không biết bao nhiêu việc xấu, cứ tưởng rằng chẳng mấy ai đáng sợ hơn lão được, nhưng tối qua gặp người đàn ông đó, lão mới biết rằng mình chưa là gì.

Cục sưng to tướng trên đầu lão càng lúc càng trở nên đau dữ dội, đi kèm với cảm giác choáng váng buồn nôn. Lão ta cảm thấy, 80% là bị đập đến chấn thương sọ não rồi.

Ở đầu dây bên kia, Hạ Như Sương nghe Diệp Kiến Công nói vậy thì sững người một lúc, rồi nghiêm giọng: "Ong nói thế là có ý gì?"


Diệp Kiến Công kìm nén cảm giác choáng váng, nói: "Chúng ta không còn cơ hội động đến Nhiếp Thu Sính nữa, không thì cái giá phải trả sẽ càng thảm khốc, đêm hôm qua..."

Hạ Như Sương bực mình ngắt lời Diệp Kiến Công: "Ông biết là tôi không muốn nghe những điều này, đừng nói với tôi những lời vô ích như vậy, không động đến cô ta, lẽ nào ông muốn ngồi chờ chết hay sao?"

Diệp Kiến Công không nói gì, nhưng Hạ Như Sương lại cảm thấy rằng, lão không nói gì cũng có nghĩa là, không sai, chỉ còn cách ngôi chờ chết.

Bây giờ họ không đối phó được với người đàn ông đó, anh ta quá lợi hại, hậu phương của anh ta cũng vô cùng vững chắc, họ làm sao mà ra tay được.

Giọng nói của Hạ Như Sương bắt đầu run rẩy: "Diệp Kiến Công ông nghe đây, họ Diệp nhà ông chỉ trong vòng chưa đầy 20 năm ngắn ngủi, từ chỗ một đồng cũng không có mà ăn trở thành đại gia nổi bật ở cái Lạc Thành này, là ai cho nhà ông thì có lẽ ông rõ hơn ai hết. Bây giờ ông lại bảo tôi ngồi đây chờ chết?"

Đầu óc Diệp Kiến Công càng đau dữ dội hơn, lồng ngực bất ngờ nhói lên: "Như Sương, chúng ta đấu không lại với người đàn ông bên cạnh Nhiếp Thu Sính, anh ta, quá lợi hại..."

Lúc đó Hạ Như Sương hầu như không có tâm trạng nghe bất cứ điều gì khác: "Lợi hại? Nhà họ Hạ năm đó, không biết có mấy trăm người lợi hại hơn tôi, nhưng kết cục thì sao, từng đứa từng đứa một vẫn rơi vào tay tôi, tôi chưa từng biết sợ ai bao giờ, bởi vì tôi mạnh hơn bọn chúng. Tôi nói cho anh biết, Nhiếp Thu Sính nhất định phải chết, tôi không cần biết, bằng mọi giá, cô ta nhất định phải chết."

Ả không dám hét to, chỉ dám gằn giọng nói nhỏ, trong từng lời của ả, đều chất chứa mối thù sâu đậm với Nhiếp Thu Sính.

Cơ thể Diệp Kiến Công Váng vất quay cuồng suýt nữa thì ngất đi: "Tôi đã cố gắng hết sức để thực hiện rồi, nhưng, đều không có tác dụng. Ám sát, hạ độc, những gì có thể nghĩ đến thì tôi đều nghĩ đến cả rồi, nhưng bọn chúng đều thoát được. Tôi biết cô sốt ruột, nhưng cô cũng phải nghĩ cho tôi chứ, người đàn ông đó tối qua xông vào nhà tôi, bẻ gãy tay chân hai thằng con trai tôi, cả nhà tôi suýt nữa đều mất mạng dưới tay anh ta..."







CHƯƠNG 228: ANH TA ĐÁNG SỢ HƠN CHÚNG TA NGHĨ NHIỀU

Diệp Kiến Công thở dài một tiếng:

"Như Sương, nếu như tôi tiếp tục ra tay, cô có biết điều gì sẽ đợi nhà chúng tôi không? Đó không phải là một người đàn ông bình thường, hậu phương của anh ta đáng sợ hơn chúng ta nhiều, chúng ta không đấu lại được với anh ta."

"Đợi anh ta chết rồi, thì cái hậu phương gì cũng vô ích thôi, Diệp Kiến Công, tôi thấy ông càng già càng vô tích sự. Trên đời này không có ai lợi hại cả, chỉ có ông không có bản lĩnh mà thôi. Hôm nay ông gọi cho tôi, rốt cục chỉ là để nói ông muốn dừng lại, ông không định động đến Nhiếp Thu Sính nữa, nhưng ông không thấy đã quá muộn rồi sao? Từ 20 năm trước ông đã nên biết rằng, trên đời này có cô ta thì không có chúng ta, cô ta không chết, thì người phải chết sẽ là chúng ta, lẽ nào ông muốn ngồi chờ chết?"

Diệp Kiến Công vịn vào tường, cố gắng không để mình ngã xuống, lão thều thào: "Tất nhiên tôi không muốn chờ chết, nhưng cô chưa gặp thằng đó đâu, nó thật sự là một con ác quỷ cô có biết không"

"Chỉ có đồ vô tích sự mới lấy cớ như vậy, nếu như ông không đi giết Nhiếp Thu Sính và cái thằng đó, thì tôi sẽ trừng trị họ Diệp nhà ông trước. Tôi có thể nâng nhà ông lên, thì cũng có thể kéo nhà ông trở lại vạch xuất phát"

Lời nói của Hạ Như Sương khiến Diệp Kiến Công sững sờ, bao nhiêu năm nay, lão cứ tưởng rằng giữa lão và ả là mối quan hệ gắn bó hơn ai hết, không phải vợ chồng mà hơn cả Vợ chồng, không phải tình nhân mà hơn cả tình nhân. Lão không ngờ rằng, có một ngày Hạ Như Sương lại nói với lão những lời này. A đang đe dọa Lão!

"Như Sương! Cô đang uy hiếp tôi đấy à?"

Hạ Như Sương lạnh lùng đáp: "Đều do sự ngu ngốc của ông ép tôi phải làm thế, nếu ông xử lýlý con tiện nhân đó ngay từ đầu, thì bây giờ làm gì có nhiều phiền phức như vậy. Diệp Kiến Công, tôi cho ông thêm 3 ngày nữa, ông đi tìm Nhiếp Thu Sính với con nó, cả cái thằng đàn ông kia nữa, giết hết cho tôi."

Nét mặt Diệp Kiến Công dần dần giãn ra, lão nói: "Tôi không làm được, tôi đã làm mọi cách có thể rồi, tôi không giết được bọn chúng. Cô cũng nên biết rằng, chúng ta là người cùng thuyền, tôi mà ngã xuống nước, thì cô cũng bị kéo theo."


"Ông... ông...

Hạ Như Sương tức giận đến mức cơ mặt co giật đùng đùng, ả liên tục hít thở sâu, nói: "Vừa rồi tôi nói năng không phải, nói quá lời, nhưng... ông nghĩ mà xem, nếu một ngày nào đó Nhiếp Thu Sính đổi đời, thì điều gì sẽ đợi chúng ta đây? Ông đành lòng chôn sống tiền đồ trước mắt nhà họ Diệp sao? Cô ta nhất định phải chết. Nếu ông không tìm được cách nào khác, thì để tôi nghĩ xem, ông chỉ cần làm theo sự sắp xếp của tôi là được. Kiến Công. tôi sẽ không bao giờ hại ông, ông biết mà"


Diệp Kiến Công chần chừ một lúc, rồi nói: "Được... tôi đồng ý với cô."

Du Dực ngủ một mạch đến khi ăn trưa, mới bị Thanh Ti gọi dậy.

"Ba ơi dậy ăn cơm, mẹ bảo ba ăn xong rồi ngủ tiếp."

Du Dực mở mắt ra, vuốt hai bím tóc nhỏ xinh của Thanh Ti: "Mẹ con đang nuôi heo chắc?"

Có điều, dù là nuôi heo, anh cũng thích. Anh bế Thanh Ti lên, xỏ dép đi ra ngoài.

Nhiếp Thu Sính bưng bát mì đi lại, cổ áo mùa hè mở hơi to một chút, Du Dực vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy chiếc dây chuyền mảnh màu bạc trên làn da trắng ngần lắc lư nhè nhẹ theo từng động tác của cô. Không biết là chiếc dây chuyền lắc lư làm hoa mắt, hay chiếc cổ trắng trẻo kia làm cho đôi mắt say mê. Du Dực cảm thấy cổ hơi khát, quay đầu nhìn đi chỗ khác.

Thanh Tị dựa vào vai anh, đã sớm nhìn rõ hành động của anh, cô bé cười tít mắt.






CHƯƠNG 229: EM NÓI GÌ CŨNG ĐỀU ĐÚNG, ĐỀU TỐT

Cô bé thì thầm vào tai Du Dực: "Ba ơi, mẹ quá xinh đẹp phải không ạ?"

Du Dực đỏ mặt tía tai, hắng giọng, nghiêm túc trả lời: "Đúng vậy"

Không thì, làm sao anh lại bị trúng sét ái tình, chỉ có thể là cô không thể là ai khác được.

Nhiếp Thu Sính để bát đũa xuống, vỗ nhẹ vào đầu Thanh Ti: "Thanh Ti, xuống thôi, ngồi xuống ăn cơm."

Du Dực đặt Thanh ti xuống chiếc ghế bên cạnh.

Nhiếp Thu Sính cầm một đôi đũa đưa cho Du Dực: "Sáng nay anh không ăn mấy, nên trưa ăn nhiều vào"


"Anh đỡ mệt chưa, em nhìn mắt anh vẫn còn vài đường gân đỏ, lát nữa ăn xong anh đi ngủ tiếp đi."

Du Dực cười nói: "Chiều còn ngủ tiếp thì tối nay anh không cần ngủ nữa à? Em yên tâm, anh tỉnh táo lắm rồi!"

Dưới gầm bàn, Du Dực dùng chân chạm nhẹ vào chân Nhiếp Thu Sính, cô đỏ mặt, mím môi lườm anh một phát, rồi cúi đầu nói với Thanh Ti: "Thanh Ti ăn cơm đi, không được kén chọn thức ăn."

Du Dực cũng nói chen vào: "Đúng vậy, không được kén chọn."

Nhiếp Thu Sính lạnh lùng đáp: "Nói Thanh Ti vậy thôi, chứ đừng tưởng em không biết anh không thích ăn rau"

Thanh Ti không nhịn được, cười to thành tiéng.

Du Dực khịt khịt mũi, ngao ngán nhìn rau trong bát.

Ản cơm xong, Thanh Ti đi ngủ trưa. Sau khi cô bé đã ngủ say rồi, Du Dực bỗng ôm lấy Nhiếp Thu Sính, cô không phản kháng lại được, bị anh nhấc bổng lên bế vào phòng bên canh.

Anh đặt cô nằm lên giường, ôm trọn cô vào lòng.

Nhiếp Thu Sính mặt đỏ bừng, "Anh buông ra, đã bảo không động tay động chân rồi!"

"Anh phải báo cáo cho em biết, tối qua anh đi đâu!"

"Em không phải là lãnh đạo của anh, báo cáo gì mà báo cáo."

Không ngờ Du Dực vô cùng nghiêm túc nói: "Ở nhà này, em là lãnh đạo"

Ở nhà, anh cam tâm tình nguyện nghe lời cô, cô nói gì anh cũng thấy là đúng, là tốt.

Nhiếp Thu Sính đẩy nhẹ anh ra: "Anh lùi ra chút đã, rồi nói gì thì nói?

"Anh cảm thấy nằm thế này mới ổn, anh có thể nói rõ ràng hơn" Du Dực cúi xuống áp sát vào tai Thu Sính, như muốn ngậm trọn lấy đôi tai đang ửng đỏ của cô.

Lúc nói chuyện, hơi thở của anh phả vào vành tai cô, cảm giác tê tê nhè nhẹ, khiến cả người cô mềm nhũn. Cô cố gắng muốn dịch ra một chút, nhưng vừa mới động đậy, đã bị anh kéo vào ôm chặt lấy.

Nhiếp Thu Sính đẩy anh ra nói: "Thế... anh nói nhanh lên đi."

"Được rồi, đừng vội, anh nói là được chứ gì" Du Dực cũng không đùa với cô nữa, những vẫn ôm chặt không chịu buông tay ra, anh nói: "Tối qua anh đã đến nhà họ Diệp..."

Anh chưa nói xong, đã bị Nhiếp Thu Sính ngắt lời, cô sợ hãi kêu lên: "Cái gì, anh đến nhà họ Diệp, anh đi một mình đến đó?"

"Đúng vậy, anh đi một mình. Có phải em trách anh không nói với em một tiếng không? Hôm qua anh thấy em ngủ say rồi, không muốn làm em lo lắng, thế nên..."

Nhiếp Thu Sính bất ngờ đưa tay sờ lên trán anh, "Anh bị ấm đầu à, anh có biết nhà họ Diệp là nơi thế nào không, nhà họ chẳng có ai tốt đẹp cả, mà anh dám tự mình chạy đến đó, anh không muốn sống nữa à?"

Du Dực không nói gì, hóa ra không phải cô trách anh không nói trước, mà là trách anh một mình đi đến một nơi nguy hiểm như vậy.

Lòng anh lâng lâng vui sướng, đôi mắt của Nhiếp Thu Sính mới dịu dàng làm sao, anh dịu giọng nói: "Không phải anh đã về rồi sao? Anh không sao cả, không tin em thử sờ xem, không rụng đến cả một sợi tóc...





CHƯƠNG 230: ANH MUỐN, EM KHEN NGỢI ANH

Nhưng nhà họ Diệp lần này bị anh ra tay không hề nhẹ, làm
cho hai thằng con trai nhà ấy thành tàn tật, trong thời gian này, chắc lão không dám ra tay bừa bãi nữa."

Sắc mặt Nhiếp Thu Sính vẫn không vui: "Em biết anh lợi hại, nhưng anh chẳng khiến người ta yên tâm chút nào cả. Nhà họ Diệp cơ bản là hang sói, anh một mình một ngựa mà dám xông vào, ngộ nhỡ anh ở ngoài có chuyện gì, thì chắc đến chết em cũng không biết được"

Du Dực hôn nhẹ lên trán cô: "Anh sai rồi, đừng giận nữa, lần sau... anh có đi đâu cũng sẽ nói cho em biết trước được chưa?"

Du Dực định nói chuyện hôm qua ra để nghe Nhiếp Thu Sính khen ngợi anh, không ngờ lại bị phê bình.

Có điều, anh vẫn rất vui, vì trong lòng cô có anh.

"Lần sau không được phép làm những việc nguy hiểm như vậy nữa."

Du Dực nghiêm túc gật đầu: "Tuân lệnh, nhất định không làm nữa."

Lần sau nếu chuyện này có xảy ra thì anh cũng sẽ thận trọng không để cô biết.

"Nhưng mà hôm qua đến nhà họ Diệp anh thật sự không bị xây xát gì, nhà họ Diệp dễ đột nhập hơn anh nghĩ rất nhiều. Anh vứt hai thằng con trai vào phòng thì Diệp Kiến Công mới tỉnh dậy."

"Lần sau không được đến đó nữa, hôm qua anh đến, bọn họ chưa có sự chuẩn bị trước, lần sau nhất định sẽ không dễ dàng như vậy đâu!"

Du Dực liên tục gật đầu: "Em yên tâm, cho dù lão gọi nhiều vệ sĩ đến nữa thì cũng chỉ là một đống phế thải mà thôi... e hèm, được rồi được rồi, nghe lời em, lần sau sẽ không đến đó nữa."

Nhiếp Thu Sính cắn môi, do dự một chút, rồi nói: "Mặc dù... tự anh đi đến đó quá mạo hiểm, không tốt, nhưng anh giúp em dạy cho lão một bài học, em vẫn rất vui, cảm ơn anh."

Du Dực ôm lấy mặt cô, cúi đầu hôn lên môi cô: "Anh biết mà, nhất định em sẽ vui, dù sao bọn chúng cũng hết lần này đến lần khác muốn lấy mạng em, anh không đi cho chúng nếm chút mùi vị, thì quá dễ dàng cho chúng, hơn nữa, lần này bọn chúng không thành công thì nhất định sẽ nghĩ đến lần sau"

Du Dực nói cho Nhiếp Thu Sính nghe chuyện hôm qua ở nhà họ Diệp, một lúc sau đợi cô không giận nữa, mới đưa tay nâng sợi dây chuyền trên cổ cô lên: "Sợi dây chuyền nảy của em rất đẹp, chắc em đã đeo nó nhiều năm nay rồi đúng không?"


Anh muốn hỏi về thân thế của cô.

Nhiếp Thu Sính gật đầu: "Từ nhỏ đã có rồi, từ lúc em nhớ được chuyện, thì sợi dây chuyền đã ở đó rồi!"

"Thu Sính, anh... có một câu hỏi muốn hỏi em"

"Vâng, anh nói đi."

Du Dực chần chừ một chút, nhưng vẫn nói: "Em... có phải là con đẻ của bố mẹ em

không?" Nhiếp Thu Sính hơi sững lại.

Du Dực vội vàng nói tiếp: "Em đừng nghĩ ngợi nhiều. Tối qua sau khi đến nhà họ Diệp, anh nhớ ra một vài điều, nhà họ Diệp kiên quyết phải giết em bằng được, chắc chắn không phải chỉ vì Diệp Chi Linh, nhất định phải có vấn đề gì khác. Anh đoán rằng, lẽ nào có liên quan đến thân thế của em? Nếu em không muốn trả lời, thì cứ coi như anh chưa hỏi."

Khuôn mặt Nhiếp Thu Sính có chút lúng túng, một lúc sau, cô mới chậm rãi nói: "Chắc là không phải. Hồi nhỏ, bọn trẻ trong thôn hay nói là em được nhặt về. Lúc đó em rất buồn, về nhà hỏi bố mẹ, họ nói rằng em đừng có tin, sau này lớn rồi, có phải là con nuôi hay không cũng không còn quan trọng nữa, bố mẹ đối xử với em rất tốt, thế là đủ rồi!"

Thực ra Nhiếp Thu Sính vẫn biết mình không phải là con đẻ, cô chưa từng nói cho ai biết điều này.

Du Dực ôm chặt lấy cô, đặt lên mắt cô một nụ hôn, khẽ khàng nói: "Anh đoán rằng, sợi dây chuyền này có liên quan đến thân thế của em, Thu Sính, em muốn đi tìm bố mẹ đẻ của mình không?"







CHƯƠNG 231: NẾU THẬT SỰ MUỐN CẢM ƠN, THÌ NẰM CẠNH ANH NGỦ ĐI

Nhiếp Thu Sính sững người lại không nói gì. Hồi nhỏ cô chưa biết gì, bị mọi người trêu chỉ biết chạy về khóc với bố mẹ. Sau này lớn rồi, hiểu chuyện rồi thì tự nhiên biết rõ rằng, cho dù mọi người có nói gì đi nữa, cô cũng sẽ không về nhà nói một lời

Càng chưa từng hỏi bố mẹ về thân thế của mình, cả về bố mẹ đẻ nữa.

Cô nghĩ rằng, nếu như bọn họ muốn nói, thì cô tất nhiên sẽ muốn nghe, thế nhưng, nếu như bố mẹ đã không muốn nói ra, thì tại sao cô phải vì chuyện này mà làm họ đau lòng.

Bố mẹ cô đều đã lớn tuổi, hai người kham khổ cả đời. Ngay cả trong lúc khó khăn nhất, họ có phải nhịn ăn nhịn uống cũng không đành lòng để cô đói.

Nhiếp Thu Sính không nghĩ rằng, nếu như bố mẹ đẻ của cô ở đây, thì có thể đối xử với cô tốt hơn bọn họ.

Cô là một người sáng suốt, biết rõ rằng trên đời này điều gì mới là đáng quý.

Bố mẹ đối xử tốt với cô, thì cô sẽ một lòng một dạ làm con gái của họ, những điều khác thì cứ để thuận theo tự nhiên, không cần phải ép buộc.

Nhiếp Thu Sính cúi đầu nhìn chiếc mặt dây chuyền mà Du Dực đang mân mê trong tay, cười nói: "Thuận theo tự nhiên thôi, nếu như có đầu mối thì tìm kiếm, nếu như có thể tìm thấy thì tất nhiên là tốt. Nhưng nếu không điều tra được thì thôi, có lẽ em và họ thật sự không có duyên. Chuyện này, thực ra em cũng không mấy để tâm. Em đã có được rất nhiều rồi, không chuyện gì miễn cưỡng được, trong lòng em hiểu rõ điều ấy"

Du Dực không ngờ rằng Thu Phinh lại sáng suốt, thản nhiên như vậy, "Được, vậy. anh sẽ giúp em tìm"

Nhiếp Thu Sính hỏi: "Có phiền phức lắm không?"

"Không phiền phức, bây giờ đúng lúc có đầu mối, dựa vào nó tiếp tục điều tra, nếu như có thể điều tra được điều gì, thì tất nhiên là tốt, nếu như không tìm được, thì anh cũng sẽ không quá để tâm."

Nhiếp Thu Sính cắn môi: "Thế... thế cũng được, thực ra, em cũng từng nghĩ xem bố mẹ đẻ của mình là ai, tại sao em lại rời khỏi họ, em rất sợ, cuối cùng tìm ra sự thật là, bọn họ chủ động bỏ rơi em..."

Du Dực ôm chặt lấy Nhiếp Thu Sính: "Không đâu, nếu thật là như vậy, thì em vẫn có anh, có Thanh Ti, có gia đình mình."

Đôi mắt Nhiếp Thu Sính đỏ hoe: "Cảm ơn anh."

Du Dực làm mặt nghiêm nghị: "Nếu như muốn cảm ơn anh, thì nằm cạnh anh ngủ nhé!"

Nhiếp Thu Sính: "Anh..."

Du Dực đã nhắm mắt lại, đôi tay vẫn ôm chặt lấy Thu Sính.

Thu Sính muốn giằng ra, nhưng lại nằm yên không động đậy.

Cô thấy Du Dực chỉ ôm lấy cô, không có bất cứ hành động nào khác, nên cũng không phản kháng nữa.

Trong lòng Nhiếp Thu Sính có chút buông xuôi. Cô nghĩ, dù sao cũng đã từng hôn, đã từng ôm nhiều lần rồi, ôm thêm lần nữa cũng không sao cả.

Lúc đó, ở khách sạn, Yến Tùng Nam nghe thấy hai người theo dõi hắn nói phải rời đi rồi, thì vô cùng ngạc nhiên.

Hắn kinh ngạc hỏi: "Tại sao đột nhiên lại...rời đi? Chuyện ở đây lẽ nào đã kết thúc?"

"Không biết, có lẽ bên ông chủ gặp chuyện lớn, việc bên này không cần chúng tôi lo nữa."

Yến Tùng Nam nghĩ ngợi một hồi, gặp chuyện lớn, lẽ nào...tên gian phu ấy đã chạy đến nhà Diệp Kiến Công đánh cho lão một trận rồi?

Nếu thật sự như thế thì tốt.

Nhưng Yến Tùng Nam không ngờ Du Dực to gan đến vậy, hắn muốn nghe ngóng xem nhà họ Diệp rốt cục đã xảy ra chuyện gì, thế nên nhấc điện thoại gọi cho Diệp Chi Linh.

"Alo, vợ à, bỗng nhiên bác bảo bọn họ về, không cần lo chuyện bên này nữa, có phải xảy ra chuyện gì rồi không?"

Diệp Chi Linh cứ phải mắng cho hắn một trận trước đã, mắng hắn là đồ bỏ đi, đồ nhát gan, như bao lần khác.

Nhưng mắng xong rồi, vẫn nói cho Yến Tùng Nam biết: "Bác cả, và hai anh con trai nhà bác đều bị người ta đánh cho một trận, bây giờ chắc không còn thời gian đếm xỉa đến con tiện nhân Nhiếp Thu Sính ấy nữa."






CHƯƠNG 232: CUỐI CÙNG CŨNG LY HÔN

Cái gì? Bị người ta... Đứa, đứa nào to gan vậy?" Yến Tùng Nam cố gắng kìm nén niềm vui sướng trong lòng, trời đất ơi, những gì mà hắn vừa nghĩ đến hóa ra đều là sự thật.

Đây là tin vui lớn, Yến Tùng Nam muốn mua một cây pháo chạy ra ngoài đốt để ai cũng biết hắn đang rất vui.

Lão Diệp Kiến Công đến con chó cũng chẳng bằng ấy, cuối cùng cũng bị báo ứng rồi, nhất định là việc tốt mà tên gian phu của con Nhiếp Thu Sính làm, không sai, đúng là việc tốt.

Giọng hắn vui mừng đến run rẩy, nhưng ở đầu dây bên kia, Diệp Chi Linh vẫn tưởng rằng hắn đang tức giận, nghĩ thầm đồ cặn bã này ít ra vẫn còn chút lương tâm, liền nói: "Ai biết đấy là ai, sáng nay, bà giúp việc vừa ra mở cửa đã nhìn thấy trước cửa có treo hai người máu me be bét. Ba tôi dẫn người đi tìm bác cả, cuối cùng phát hiện ra bác cả và bác gái bị trói lại với nhau, hai ông anh họ bị người ta bẻ gãy tay gãy chân, đến giờ vẫn đang nằm trong viện. Tôi nghe nói, bọn họ đến 80% là tàn tật, bây giờ nhà họ Diệp loạn như một mớ bòng bong ấy."

Yến Tùng Nam vui mừng đến nỗi bàn tay đang cầm điện thoại của hắn cũng bắt đầu run rẩy: "Gã đó đúng là gan to bằng trời, lại dám làm cả những chuyện như này."

Mồm nói như vậy, nhưng trong lòng Yến Tùng Nam lại đang nghĩ, làm tốt lắm, chơi được lắm, nhà họ Diệp bọn họ hủy hoại cuộc đời hắn, bây giờ có người đến trả thù cho hắn, khiến hai thằng con trai của Diệp Kiến Công trở thành đồ bỏ đi, đúng là báo ứng, đáng chết!

Trong lòng hắn cảm thấy quá đã, tốt quá đi, không ngờ tên gian phu ấy lại làm được việc tốt như vậy.

Bây giờ Yến Tùng Nam nhìn Du Dực thế nào cũng vẫn cảm thấy vừa mắt.

Cho dù anh có cắm sừng hắn thì hắn vẫn cảm thấy vừa mắt.

Có thể giúp hắn dạy cho nhà họ Diệp một bài học như vậy, chính là ân nhân của hắn.

Cúp điện thoại xuống, Yến Tùng Nam vui không chịu được, có điều, hắn nhớ ra sắp đến ngày ra tòa rồi, hắn đã đồng ý với Du Dực rằng sẽ tiến hành thủ tục ly hôn một cách suôn sẻ. Lần này phải đi theo nhà họ Diệp, nhất định sẽ không trở về được nữa.

Hắn phải nghĩ cách tiếp tục lưu lại đây vài ngày.

Thế nên, Yến Tùng Nam lại giả bệnh, giả vờ ngất đi.

Chuyện đã thành ra thế này, Diệp Kiến Công cũng không có thời gian quản lý Yến Tùng Nam nữa, lão còn không quản, thì thuộc hạ của lão cũng chẳng thèm quản, thế nên Yến Tùng Nam liền tự mình ở lại huyện Bình.

Đợi đến ngày phiên tòa xét xử.

Ngày ra tòa, thời tiết rất đẹp, ánh sáng chiếu rọi khắp nơi.

Lúc đi ra khỏi nhà, Du Dực hỏi Nhiếp Thu Sính: "Em có căng thẳng không?"

Nhiếp Thu Sính lắc đầu: "Không ạ!"

Du Dực nắm lấy, bóp nhẹ lòng bàn tay cô: "Nói dối, tay em toàn mồ hôi này"

Nhiếp Thu Sính cười: "Có lẽ là vì... mong đợi đã lâu cuối cùng ngày này cũng đến, thế nên, trong lòng khó tránh khỏi có chút hồi hộp."

"Luật sư đã đợi chúng ta ở ngoài tòa án, đừng sợ, lần này, ước nguyện của em sẽ trở thành hiện thực, anh cũng sẽ không để hắn dây dưa gì với em nữa." Du Dực nhìn sâu vào mắt cô.

Anh muốn lấy cô ấy làm vợ, muốn sống yên ổn hạnh phúc bên cô ấy, còn Yến Tùng Nam, cút đi đâu càng xa càng tốt.

Nhiếp Thu Sính có thể cảm nhận được nguồn năng lượng được truyền từ tay Du Dực, cô gật đầu: "Vâng!"

Du Dực ôm lấy Thanh Ti, dắt tay Nhiếp Thu Sính đi xuống cầu thang.

Khu tập thể cách tòa án không xa, rất nhanh đã lái xe đến nơi.

Từ xa Du Dực đã nhìn thấy Yến Tùng Nam và luật sư của hắn đứng ngoài cửa.

Tinh thần của Yến Tùng Nam rất tốt, hắn nhìn thấy Du Dực xuống xe, đang định chạy lại gần, nhưng sau khi nhìn thấy Nhiếp Thu Sính bước xuống từ ghế bên cạnh, thì hắn bỗng đứng sững lại, kinh ngạc nhìn cô không rời mắt.

Du Dực tối sầm mặt lại, lập tức đưa tay ôm lấy Nhiếp Thu Sính.






CHƯƠNG 233:

Nhiếp Thu Sính bất ngờ, liếc mắt thấy ánh mắt của Yến Tùng Nam ở cách đó không xa, cô lập tức hiểu ra ý của Du Dực.

Cô ngẩng đầu nhìn anh mỉm cười, lửa nóng trong lòng anh mới nguôi ngoai chút ít.

Du Dực nhìn thấy bộ dạng yêu râu xanh của Yến Tùng Nam, bực đến nỗi muốn móc mắt hắn ra.

Nhìn gì mà nhìn, nhìn nữa đi, có tin anh khiến hắn mù mắt không.

Yến Tùng Nam há hốc mồm trợn tròn mắt nhìn Nhiếp Thu Sính, hoàn toàn quên mất hắn đang định nói gì làm gì, hắn vẫn biết rằng Nhiếp Thu Sính xinh đẹp, mới đầu cũng vì cô ấy đẹp, nếu không hắn cũng không đồng ý cuộc hôn nhân ấy.

Thế nhưng, con gái nông thôn có đẹp thế nào đi chăng nữa cũng không sánh được với phong tình của con gái thành phố, lại càng không có nhiều tiền như con gái thành phố. Hơn nữa lúc đó cô còn nhỏ tuổi, thân hình và dung mạo vẫn còn e ấp, chưa nở rộ, thế nên hứng thú của hắn đối với cô kém xa đối với Diệp Chi Linh.

Sau đó, hắn và Diệp Chí Linh hoàn toàn dính chặt với nhau rồi, lại càng không có tâm trí đâu mà nhớ đến Nhiếp Thu Sính.

Hồi ấy, hắn cũng về nhà hai lần, nhưng lúc đó Nhiếp Thu Sính đã bị cuộc sống thiếu thốn bần cùng che hết mất vẻ tươi tắn của người phụ nữ trẻ, rách rưới xác xơ, cho dù có đẹp đến đâu cũng vẫn giống như bông hoa tươi thiếu nước, khô cằn héo hon.

Nhưng bây giờ, qua một thời gian được Du Dực chăm sóc, được nghỉ ngơi dưỡng sức, cả người cô như lột xác, sớm đã không còn giống với hình ảnh trong trí nhớ của Yến Tùng Nam nữa rồi.

Cô khoác chiếc váy màu trắng dài qua đầu gối, để lộ cổ chân trắng thon, mang đôi dép xăng đan cùng tông màu, để lộ bàn chân nhỏ nhắn đáng yêu với những ngón chân trắng hồng mềm mại, khuôn mặt cô hơi ửng đỏ, đôi lông mày dài như vẽ, đôi mắt sáng trong veo sáng ngời, như thể có những tia nắng đang nhảy nhót trên làn nước nơi đáy mắt vậy.

Mái tóc đen dài bóng mượt, buộc hờ hững sau lưng, vài sợi tóc mai phất phơ hai bên ôm lấy khuôn mặt, trông cô như một bông hoa thanh khiết dưới ánh mặt trời, đẹp đến nỗi hắn không dám mạo phạm.

Càng khủng khiếp hơn nữa là, cô dịu dàng đứng bên tên gian phu kia, để anh ôm lấy vai mà không hề có chút phản kháng nào cả., còn nhìn anh đầy trìu mến.

Yến Tùng Nam bỗng cảm thấy lồng ngực nặng trĩu buồn rầu, cảm giác ấy thật khó có thể diễn tả được thành lời, giống như vừa đánh mất một thứ gì đó rất quan trọng.

Người đàn ông kia bế con gái hắn, ôm vợ của hắn, quan trọng là, đó... đều là của hắn, nhưng bây giờ, đều rơi hết vào tay tên gian phu kia mất rồi!

Tên gian phu ấy nhìn hắn với ánh mắt hung hãn, tư thế ôm lấy Nhiếp Thu Sính đầy vẻ chiếm hữu.

Vừa vặn thay, thân hình anh cao to, Nhiếp Thu Sính đứng đúng đến vai anh, người ngoài nhìn vào chỉ cảm thấy đây đúng là một đôi nam thanh nữ tú trời sinh.


Ngay cả Yến Tùng Nam cũng phải thừa nhận rằng, lúc Du Dực đứng bên Nhiếp Thu Sính, hai người họ... rất đẹp đôi!

Hắn ta muốn bước về lên phía trước, nhưng lại có cảm giác hồi hộp khiến chân không dám dịch chuyển, không dám lại gần họ.

Thanh Ti dựa vào vai Du Dực, ôm lấy cổ anh, thì thầm vào tai anh: "Ba ơi... con sợ..."

Thanh Ti vẫn còn là một đứa trẻ, cô bé có cảm giác sợ sệt một cách bản năng khi gặp Yến Tùng Nam.

Du Dực hôn nhẹ lên trán cô bé, an ủi: "Đừng lo, có ba ở đây"

Thanh Ti gật đầu, dựa vào vai anh, nằm im.

Du Dực cúi đầu hỏi Nhiếp Thu Sính: "Em có sợ không?"

Cô lắc đầu: "Không sợ"

Người sai chưa bao giờ là cỏ, thế nên cổ không sợ gì cả.

Cho dù là kiếp trước hay bây giờ, cô cũng chưa từng làm gì có lỗi với Yến Tùng Nam, cô không có gì phải áy náy với lương tâm của mình.

Du Dực ôm chặt lấy vai cô: "Thế thì tốt, nào, chúng ta vào thôi."








CHƯƠNG 234:

Từ thành phố xuống, vừa nhìn thấy hai người họ, ông đã tiến lại chào hỏi thân mật: "Anh Anh Du, cô Cô Nhiếp, tôi là Tề Hạo, luật sư của các vị"

Ông đã hoàn toàn hiểu rõ vụ việc, nhưng đây là lần đầu tiên găp mặt đương sự.

Du Dực gật đầu, khá hài lòng với luật sư, xem ra ông ta cũng thông minh đấy, gọi cô Cô Nhiếpchứ không phải bà Yến.

Nhiếp Thu Sính gật đầu chào luật sư Tề.

Luật sư Tề trao đổi với họ một lúc về vụ án, sau đó nói: "Sắp bắt đầu rồi, chúng ta vào thôi."

Du Dực gật đầu: "Đi nào."

Anh ôm vai Nhiếp Thu Sính, bế Thanh Ti trên tay, đi qua trước mặt Yến Tùng Nam.

Từ đầu đến cuối, Thu Sính không nhìn Yến Tùng Nam đến một lần, điều này khiến Du Dực vô cùng thoải mái.

Nhìn họ đi về đằng xa, Yến Tùng Nam vẫn chưa định thần lại được từ giây phút ngỡ ngàng lúc nãy, lần đầu tiên hắn ta biết rằng, hóa ra Nhiếp Thu Sính lại có thể xinh đẹp đến mức ấy, từ cô toát lên cốt cách thần tiên, nào có chút gì là quê mùa đâu.

Yến Tùng Nam bỗng thấy nhói lòng chột dạ, hắn bắt đầu nghi ngờ bản thân mình, nhiều năm nay hắn dốc hết tâm can mải mê giành giật lợi ích cá nhân, rốt cục là đúng hay là sai?

Nếu như hắn ta an phận sống ở quê, yên ổn sống cùng Nhiếp Thu Sính, thì có lẽ bây giờ

hắn cũng được như tên gian phu kia ôm vợ ôm con, sinh sống hạnh phúc?

Yến Tùng Nam vội vàng lắc đầu, không không, không phải thế, hắn không sai, hắn muốn tìm đến người khác, muốn sống một cuộc sống giàu sang thì có gì sai?

Nhiếp Thu Sính xinh đẹp thì đã làm sao? Xinh đẹp đến đâu cũng không thể cho nhà hắn nhiều tiền đến mức tiêu không hết.

Đúng vậy, hắn không sai.

Đúng lúc Yến Tùng Nam đang định bước vào, thì một chiếc xe ô tô màu đen đỗ ngay trước mặt hắn.

Từ trên xe bước xuống 4 người, Yến Tùng Nam thoạt nhìn đã biết ngay là do Diệp Kiến Công sai đến, bởi vì hai người trong số đó chính là hai người đã theo dõi hắn hồi trước.

Còn hai người kia hắn không biết

Một người mặc veston thắt cà vạt chỉnh tề, đeo kính, đi đến trước mắt hắn, nói: "Anh Anh Yến, tôi là luật sư do ông chủ Diệp cử đến, tôi họ Triệu"

Yến Tùng Nam chột dạ, nhà họ Diệp cử đến nhiều luật sư thế này, phải làm sao đây?

Có bọn họ ở đây, thì làm sao hắn có thể nhẹ nhõm từ bỏ quyền nuôi con trước tòa, làm sao có thể mau chóng kí tên được. Nếu hắn làm như thế, nhà họ Diệp nhất định sẽ cảm thấy hắn có vấn đề, có lẽ không cần đợi đến ngày mai, mà sẽ trực tiếp xử hắn luôn.

Mặc dù trong lòng hắn hồi hộp lo lắng, nhưng bề ngoài lại tỏ ra vô cùng hãnh diện.

"Thật... thật không ngờ, bác cả còn lo cả chuyện nhỏ nhặt này của tôi, có điều, anh bất ngờ đến, chưa báo cáo trước với tòa án, chưa làm theo trình tự các bước, liệu bọn họ có để anh làm luật sư đại diện tạm thời của tôi không?"

Yến Tùng Nam nghĩ thầm, tòa án này lại không phải do nhà họ Diệp mở ra, hắn ta bất ngờ đến đây, nhất định không được lên biện hộ, chắc chỉ ngồi dưới xem mà thôi.

Nhưng không ngờ rằng vị luật sư kia rất tự tin: "Cái này anh yên tâm, ông Ông Diệp đã sắp xếp ổn thỏa rồi, ngay từ đầu tôi đã là luật sư đại diện của anh, làm theo trình tự chính quy.

Yến Tùng Nam giật giật khóe miệng, mẹ nó chứ, thằng già Diệp Kiến Công, không ngờ lão đã chuẩn bị từ trước.

Nhưng mồm hắn vẫn nói: "Thế... thế thì quá cảm ơn bác cả rồi, vẫn là bác suy nghĩ chu đáo, không thì, hôm nay tôi thật không biết phải làm sao nữa, đợi tôi về rồi, nhất định phải đến tận nơi cảm ơn bác, bác cả thật đúng là người cha thứ hai của tôi."







CHƯƠNG 235:

Luật sư Triệu nói: "Chỉ cần anh nghe theo tôi, trước tòa phải một mực không từ bỏ quyền nuôi con, đồng thời chỉ trích Nhiếp Thu Sính ngoại tình trong hôn nhân, khiến cho quan tòa không thể đưa ra phán xét ngay hôm nay được, làm phiên tòa lùi lại, tranh thủ thời gian cho chúng ta."

Yến Tùng Nam nghiến răng, lão già này đúng là chưa bị đánh đủ, vẫn còn làm chuyện quỷ quái, đúng là không sợ bị tên gian phu khi đến đánh cho một trận nhừ tử nữa.

Hắn ta cười to gật đầu: "Được được, tôi rõ rồi, hai vị yên tâm, tôi nhất định sẽ làm theo ý của các vị"

Yến Tùng Nam nghĩ thầm, phải mau chóng gặp tên gian phu kia, trao đổi với anh ta, bàn xem việc này phải xử lý thế nào, không thì, người tiếp theo bị đánh sẽ là hắn.

Đến hai thằng con trai của Diệp Kiến Công anh ta còn dám xử thì với hắn anh chỉ cần động ngón tay thôi cũng đủ chết rồi.

Yến Tùng Nam cùng hai luật sư bước vào, còn cách cửa tòa án dân sự hai mét, hắn đã nhìn thấy nhà Du Dực.

Yến Tùng Nam vội vàng đưa mắt ra hiệu cho Du Dực rồi nói: "Sắp bắt đầu rồi, tôi đi vệ sinh đã, sẽ quay lại ngay"

Luật sư Triệu không nghi ngờ gì, gật đầu: Được.

Du Dực và Nhiếp Thu Sính đều đã nhìn thấy những người đi cùng Yến Tùng Nam, cô hơi lo sợ, bất giác nắm lấy cánh tay Du Dực, ngẩng đầu nhìn anh.

Du Dực nhìn thấy ánh mắt lúc nãy của Yến Tùng Nam thì biết ngay, chắc là có vấn đề gì đó nảy sinh rồi.

Anh dịu giọng an ủi Nhiếp Thu Sính: "Không sao, em đừng lo"

Du Dực quay đầu nói thầm gì đó vào tai luật sư Tề, ông gật đầu rồi mau chóng rời đi, nhưng cũng rất nhanh đã quay lại.

Không lâu sau, bọn họ được thông báo là tòa án hoãn thêm 20 phút nữa, đề nghị hai bên vào phòng nghỉ ngồi chờ.

Luật sư bên Yến Tùng Nam tỏ ra băn khoăn, hoãn 20 phút, lại không rõ nguyên nhân, tại sao nhỉ?

Ông ta nhớ đến lúc nãy luật sư Tề vừa rời đi, lẽ nào là bọn họ?


Du Dực bế Thanh Ti vào phòng chờ, đặt cô bé xuống, nói với Nhiếp Thu Sính: "Anh ra ngoài một lát, sẽ quay lại ngay"

Nhiếp Thu Sính hỏi anh: "Có chuyện gì xảy ra vậy?"

Anh nắm chặt lấy tay cô: "Không có gì, em cứ yên tâm, hôm nay anh sẽ khiến hắn cắt đứt mọi ràng buộc với em"

Du Dực lập tức đi đến nhà vệ sinh, quả nhiên nhìn thấy Yến Tùng Nam đã đợi sẵn anh ở đó.

"Chuyện gì vậy?"

Yến Tùng Nam vội vàng nói: "Tôi cũng không rõ, lúc nãy đứng bên ngoài có bốn người đến, xưng là luật sư do Diệp Kiến Công phái đến. Trước đó lão già ấy không nói gì với tôi cả, không ngờ lão lại giở trò này. Tay luật sư Triệu ấy bảo tôi trước tòa phải một mực không từ bỏ quyền nuôi còn, và chỉ trích... chỉ trích... Nhiếp Thu Sính ngoại tình, lão ta muốn phiên tòa hôm nay không phán xét ngay được, anh nói giờ tôi phải làm sao? Diệp Kiến Công sai người đến theo dõi tôi, nếu như tôi mau chóng kí tên, từ bỏ quyền nuôi con, thì lão nhất định sẽ không tha cho tôi, không chừng tôi còn không được nhìn thấy mặt trời ngày mai nữa."

Yến Tùng Nam vô cùng lo lắng, còn Du Dực lại cảm thấy chuyện này không quá khó xử lý, anh tin rằng, trên đời này không có chuyện gì mà một nắm đấm không giải quyết được, nếu có, thì là hai nắm đấm

Anh nói: "Anh cứ làm theo những gì lão bảo là được..."

"Hả? Thế thì phiên tòa hôm nay làm sao xét xử được?"

Du Dực cười nhếch mép: "Tôi vẫn chưa nói xong, ở trước tòa, anh cứ làm ầm ĩ hết mức có thể, để thẩm phán cảm thấy, anh có xu hướng bạo lực nghiêm trọng..."

Yến Tùng Nam sững sờ: "Anh muốn tôi..."







CHƯƠNG 236: NHỊN KHÔNG ĐƯỢC CŨNG PHẢI NHỊN

Hắn vẫn chưa nói dứt lời, Du Dực đã đá hắn ngã xuống đất, rồi dẫm chân lên ngực hắn, nghiêm giọng nói: "Yến Tùng Nam, tao nói cho mày biết, Nhiếp Thu Sính là của tao, Thanh Ti là con gái tao, không có quan hệ gì với mày hết, mày biết điều thì mau mau chóng chóng ly hôn, không thì tao sẽ khiến mày giống như các anh em họ Diệp nhà mày, tàn tật cả đời."

Yến Tùng Nam sững sờ, cái chân đột nhiên bị đá vẫn đang đau tê tái.

Hắn đang định mở mồm mắng Du Dực là đồ thần kinh, thì nhìn thấy có một mũi giày thập thò ngoài cửa phòng vệ sinh, hắn đột nhiên hiểu ra tại sao Du Dực đánh mình, nên vội vàng to mồm chửi lớn: "Mẹ kiếp, đôi gian phu dâm phụ chó mà chúng mày, táng tận lương tâm, sớm muộn gì cũng chết không yên, đến bác cả nhà tao mà mày còn dám động vào, mày đợi đấy, sớm muộn gì bác cả tao cũng xử lý bọn lưu manh như mày"

Du Dực cười khinh bỉ: "Xử lý tao? Cả nhà họ Diệp bọn mày là một lũ tàn phế ngu ngốc, tao không xử lý bọn mày là tốt lắm rồi, còn mày nữa, nếu không phải vì hôm nay mày còn phải ra tòa, thì tao đã bẻ gãy cổ mày rồi."

Yến Tùng Nam cố gắng tỏ vẻ giãy giụa dưới đất: "Thằng lưu manh, ông mày liều chết với mày..."

Du Dực dẫm lên chân Yến Tùng Nam ấn thật mạnh: "Vẫn câu đó, ngoan ngoãn mà ly hôn, không thì mày không còn được nhìn thấy mặt trời ngày mai nữa đâu, không tin thì cứ thử

Nói xong, anh bỏ Yến Tùng Nam ra, rời khỏi nhà vệ sinh.

Vừa bước ra, đã nhìn thấy tay luật sư mà Diệp Kiến Công sai đến.

Ông ta vội vàng mỉm cười với Du Dực, tiếc là, Du Dực đi thẳng qua, không thèm nhìn ông ta lấy một cái.

Du Dực vừa rời đi, luật sư Triệu đã vội vàng bước vào, đúng lúc nhìn thấy Yến Tùng Nam ôm lấy bụng, cuộn tròn thành một đống trên nền đất, đau đớn vật lộn.

Luật sư Triệu cảm thấy không có gì giống diễn cả, thế nên nỗi hoài nghi trong lòng giảm đi đáng kể.

Ông ta vội vàng tỏ vẻ quan tâm: "Anh Diệp, làm sao thế?"

Yến Tùng Nam nghiến răng nghiến lợi nói: "Thằng tiện nhân đó,*****, ông mày mà có cơ hội, ông mày giết mày... cắm sừng ông mày, lại còn dám vênh váo thế...

Những lời này của hắn thì không phải đang diễn, là hắn đang nói thật.

Hắn là đàn ông con trai, bị cắm sừng vốn dĩ đã đủ nhục rồi, bây giờ còn bị kẻ cắm sừng hắn đè nén đến mức không ngóc đầu lên được, thật không đáng mặt đàn ông.

Nhưng lúc đó trong lòng hắn vang lên âm thanh: Nhưng mày vốn dĩ đã không phải thằng đàn ông rồi, dù sao mày cũng không đánh lại được nó, thôi thì cho qua đi, để đôi nam nữ chó ấy giúp mày đối phó với nhà họ Diệp.

Luật sư Triệu nhìn thấy Yến Tùng Nam hận Du Dực và Nhiếp Thu Sính đến tận xương tủy, mới yên tâm.

"Yên tâm đi, anh Diệp nhất định có cơ hội, phiên tòa sắp sửa bắt đầu rồi, chúng ta đi vào thôi."

Ông ta dìu Yến Tùng Nam lúc đó đang đau đớn toát hết mồ hôi ra khỏi nhà vệ sinh.

Phiên tòa lần này không hoãn thêm nữa, bắt đầu đúng giờ.

Vừa bước vào, Yến Tùng Nam đã bắt đầu diễn kịch, hằn học nói: "Đồ chó má không biết xấu hổ, chúng mày cứ đợi đấy"

Luật sư Triệu vội vàng vỗ vai hắn: "Anh Diệp, trước tòa phải kiềm chế một chút"

Yến Tùng Nam mặt mày hằn học: "Nhưng tôi nhìn thấy đôi nam nữ chó má kia là muốn xông đến chém chúng, biết làm sao đây?"

Luật sư Triệu cảm thấy có thể thông cảm được cho Yến Tùng Nam, vợ hắn rõ ràng mang con gái bỏ chạy theo trai, cắm sừng hắn, thì cũng đã rồi, nhưng cái sừng kia lại vênh váo như vậy, là đàn ông con trai ai mà nhịn được."

"Nhất định phải nhẫn nại."

Yến Tùng Nam: " Nhịn không được thì phải làm sao?"

Bỗng nhiên nghe thấy tiếng Du Dực lạnh lùng nói: "Nhịn không được cũng phải nhịn, mày có gan thì đến đây đánh nhau với tao, nhưng mày... có dám không?"







CHƯƠNG 237: CÔ CÒN GIAN DÍU VỚI THẰNG TRAI BAO KIA

Yến Tùng Nam vội vàng làm điệu bộ xấu hổ bực tức, lùi lại đằng sau một bước: "Mày... mày đừng có vênh váo như vậy, tao không tin là không ai xử lý được mày, đôi gian phu dâm phụ chó má chúng mày, quyến rũ gian díu với nhau, tao không tin là quan tòa không nhìn thấy."

Luật sư Triệu không ngăn cản những lời này, chính là muốn để Yến Tùng Nam chỉ trích Nhiếp Thu Sính tội ngoại tình.

Ông ta khá hài lòng với Yến Tùng Nam, rất nghe lời, bảo làm gì làm nấy, cho dù đầu óc không thông minh lắm, dễ bị kích động, nhưng kích động cũng là lẽ thường tình, một người đàn ông bị vợ và tình nhân liên kết cắm sừng, lại còn hỗn xược thách thức như vậy, thì ai mà chịu được!

Nhiếp Thu Sính lạnh lùng nhìn hắn: "Tôi tin rằng quan tòa sẽ biết rõ hơn ai là người có tội trùng hôn."

Chạm mặt ngày hôm nay, đây là lần đầu tiên Nhiếp Thu Sính nói chuyện với hắn, Yến Tùng Nam căn bản không dám nhìn vào mắt cô.

Yến Tùng Nam nghiến răng, thở hắt ra: "Hừ,... tôi là đàn ông, cô là đàn bà, không an phận không đứng đắn, là không được"

Du Dực ôm lấy vai Nhiếp Thu Sính: "Không cần để ý đến hắn, anh có cách khiến hắn phải ngoan ngoãn nghe lời."

Yến Tùng Nam nhớ đến hai đòn đau lúc nãy, chỉ thấy bụng và ngực càng đau dữ dội hơn.

Hắn run lấy bẩy lẩn ra đằng sau luật sư Triệu: "Luật sự Triệu, anh cũng thấy rồi đấy, thằng oắt con đó,... thực ra... rất lợi hại..."

Luật sư Triệu nhớ đến cảnh tượng khi nãy, cũng bắt đầu lúng túng: "Không sao, trước mặt quan tòa, anh ta không dám làm gì đâu"

Phiên tòa bắt đầu, Nhiếp Thu Sính và luật sư Tề bước lên ngồi trên ghế nguyên đơn, còn luật sư Triệu dẫn Yến Tùng Nam đến ngồi trên ghế bị cáo. Du Dực và Thanh Ti ngồi ở phía dưới.

Ngày hôm nay, vốn dĩ không nên đưa Thanh Ti đến, nhưng, cô bé đã 8 tuổi, khi thẩm phán quyết định quyền nuôi con thuộc về ai, sẽ trưng cầu ý kiến cô bé, hơn nữa, bọn họ cũng không yên tâm để Thanh Ti ở nhà một mình.

Bắt đầu theo trình tự, nguyên đơn sẽ trình bày trước.

Luật sư cung cấp các bằng chứng về việc Yến Tùng Nam ngoại tình, trùng hôn, nhiều năm không về nhà, hai người sống xa nhau một thời gian dài, chưa từng thực hiện nghĩa vụ nuôi dưỡng con cái, dùng bạo lực đối với vợ con...


Cuối cùng nhấn mạnh, hai người đã không còn tình cảm vợ chồng, hy vọng phiên tòa xét xử cho hai bên ly hôn, quyền nuôi con nhất định thuộc về đương sự của ông, yêu cầu bị cáo trả hết tiền phụ cấp một lần.

Những bằng chứng mà luật sư Tề cung cấp rất đầy đủ, chỉ cần không có gì ngoài dự kiến, thì

cuộc hôn nhân này chắc chắn sẽ kết thúc.

Vụ việc này không có gì phức tạp, sau khi quan tòa nhìn thấy chứng cứ, thực ra đã hiểu gần như toàn bộ sự việc.

Đến lượt bên bị cáo trình bày, luật sư Triệu liếc mắt ra hiệu cho Yến Tùng Nam.

Hắn nhớ đến lời Du Dực nói, trước tòa cố gắng bộc lộ hết xu hướng bạo lực của bản thân, thế nên hắn đứng phắt ngay dậy, đập bàn quát to: "Con là của tôi, dựa vào đâu mà bắt tôi từ bỏ quyền nuôi con, ông mày ngoại tình, thế thì mày cũng không là cái thá gì, mày cũng gian díu với thằng trai bao kia, mày xem mày tốt đẹp vào đâu?"

Nhiếp Thu Sính nghiến răng tức giận, luật sư Tề an ủi không để cô lên tiếng.

Ong nói: "Xin hỏi anh Yến có bằng chứng gì mà nói thế? Không có chứng cứ, mà cáo buộc vô căn cứ như vậy, chúng tôi có thể kiện anh tội vu khống."

Yến Tùng Nam lạnh lùng nói: "Chứng cứ? Còn cần phải có chứng cứ gì nữa? Thằng trai bao ngồi ngay kia còn không phải chứng cứ sao? Quan tòa không mù, còn không nhìn thấy tình ý giữa chúng hay sao..."







CHƯƠNG 238: GIỞ TRÒ LY HÔN VỚI ÔNG, MÀY MUỐN CHẾT SAO?

Luật sư Triệu ngồi cạnh muốn ngăn hắn lại, nhưng, Yến Tùng Nam lại không nói gì sai, không phải ông ta muốn hắn ta phải làm ầm lên như thế sao, nhưng... sao ông ta lại cảm thấy, làm ầm ỹ lên thế này có gì đó không đúng?

Luật sư Tề nói: "Những lời này nực cười thật, trước tòa, chứng cứ quyết định thực hư, anh không lấy ra bất cứ bằng chứng nào có giá trị, chỉ đồn đại vô căn cứ, không có ích gì cho anh

Yến Tùng Nam quát lên: "Đồn đại, Nhiếp Thu Sính, cô có dám nói cô và thằng kia hoàn toàn trong sáng không? Ông mày còn chưa hỏi tội mày cắm sừng ông, mày đã dám giờ trò ly hôn với ông, mày muốn chết chắc?"

Luật sư Triệu muốn ngăn cản thì đã không kịp nữa, ông ta nghiến răng, tay Yến Tùng Nam này, vừa nói với hắn là phải nhẫn nhịn, vậy mà hắn ta vẫn ngu ngốc như này.

Luật sư Tề lập tức nói ngay: "Thẩm phán trưởng, bị cáo đang đe dọa đương sự của tôi, tôi nghi ngờ một cách nghiêm trọng rằng, bị cáo có xu hướng bạo lực"

Luật sư Triệu nghe vậy âm thầm tiếc nuối.

Ông ta bảo Yến Tùng Nam làm ầm lên, nhưng không bảo hắn ầm ĩ đến nỗi có xu hướng bạo lực, ông ta vội vàng kéo áo Yến Tùng Nam.

Yến Tùng Nam cố tình không hiểu ý ông ta, gầm gừ: "Mẹ nhà mày, mày mới có xu hướng bạo lực thì có, đừng tưởng mày là luật sư mà tao không làm gì được mày..."

Luật sư Triệu...

Luật sư Tề mỉm cười: "Thế không biết anh Yến muốn làm gì tôi?"

Luật sư Triệu vội vàng kéo áo Yến Tùng Nam, không để cho hắn tiếp tục nói sai nữa.

Nhưng không ngờ Yến Tùng Nam lại nói: "Hừ, mày có biết nhà bố vợ tao là người thế nào không? Là Diệp gia ở Lạc Thành, mày cũng không nghe ngóng xem dây với nhà họ Diệp thì sẽ có kết cục thế nào..."

Sắc mặt luật sư Triệu tối sầm lại, luật sư Tề mặt tươi như hoa, tốt lắm, câu nói vừa rồi rất xuất sắc.

Luật sư Tề cao giọng nói: "Thẩm phán trưởng, bị cáo đe dọa tôi và đương sự của tôi ngay trước tòa án, người như vậy tuyệt đối có xu hướng bạo lực, trước đây nhất định đã từng sử dụng bạo lực với đương sự của tôi, tôi thỉnh cầu thẩm phán trưởng, xét xử quyền nuôi con thuộc về đương sự của tôi."

Luật sư Triệu chửi thầm Yến Tùng Nam, rồi đứng lên: "Phản đối, thẩm phán trưởng, luật sư bên nguyên đơn không ngừng cố ý khiêu khích đương sự của tôi..."


Thẩm phán trưởng mặt lạnh tanh: "Phản đối vô hiệu lực"

Tiếp đó, Yến Tùng Nam lại tiếp tục phối hợp làm ầm ĩ vài lần nữa, khiến luật sư Triệu tức đến nỗi chỉ muốn đánh cho hắn ngất đi.

Ông ta đang nghi ngờ, có phải Yến Tùng Nam cố tình làm thế không.

Cuối cùng cũng đến giờ nghỉ giải lao, trở về phòng nghỉ, luật sư Triệu lớn tiếng mắng Yến Tùng Nam: "Ôc anh có phải là óc lợn không? Những lời đó có thể nói trước tòa hay sao? Có phải anh không có não không hả?"

"Không phải là anh bảo tôi nói thế à? Anh bảo tôi làm ầm lên, tôi cũng nghe lời anh"

"Tôi bảo anh làm ầm lên, nhưng tôi không bảo phải ầm ĩ kiểu thế, tôi đã kéo anh vài lần rồi mà anh không chịu nghe!

"Không làm ầm như vậy, thế anh làm ầm thử cho tôi xem, anh làm cho tôi biết, có quỷ mới biết ý anh là gì, tôi tưởng anh bảo tôi xông lên."

Luật sư Triệu tức đến nghẹn ứ: "Anh... bây giờ không phải là lúc thảo luận chuyện này, lúc này anh làm ầm lên như vậy, khiến cho thẩm phán trưởng và quan tòa đều cho rằng anh có Xu hướng bạo lực, nên sẽ càng nghiêng về phía Nhiếp Thu Sính"

Yến Tùng Nam giả bộ lo lắng: "Thế... thế phải làm sao bây giờ?"

"Chỉ cần anh chết cũng khổng ký vào đơn ly hôn, thì tòa án cũng không làm gì được anh..."

Vừa nói xong, thì đùng một phát, cửa phòng nghỉ bị đạp từ bên ngoài.

Bọn họ ngước đầu lên, thì đã nhìn thấy Du Dực đứng ở bên ngoài, sát khí đằng đằng, bước vào.








CHƯƠNG 239: DỨT KHOÁT XỬ ÔNG TẠI ĐÂY

Du Dực nhếch mép mỉm cười, đưa tay ra sau đóng cửa lại: "Quan tòa hết cách, nhưng tôi có cách. Muốn biết không?"

Yến Tùng Nam nhìn thấy nụ cười của Du Dực, liền cảm thấy rùng mình, hắn liên tục lùi về phía sau: "Không, tôi không muốn biết. Anh đến đây làm gì? Thời gian phiên tòa tạm nghỉ sắp hết rồi, tôi cảnh cáo anh, đừng có làm liều.

Thực ra, trong lòng Yến Tùng Nam đã sớm đoán được Du Dực muốn làm gì. Tên gian phu này từ trước đến nay đều dùng những thủ đoạn thô bạo đơn giản nhất. Nhìn bộ dạng của Du Dực, Yến Tùng Nam liền đoán ra ngay.

Du Dực nhếch môi, chậm rãi đi về phía trước. Luật sư Triệu bị anh nhìn tới phát sợ, vội nói: "Cậu muốn làm gì? Đây là tòa án, tôi cảnh cáo cậu, tôi là luật sư..."

Du Dực bẻ ngón tay, khớp tay phát ra âm thanh "răng rắc" khiến người nghe nổi hết da gà.

Du Dực bước từng bước về phía luật sư Triệu: "Luật sư? Ông đã nhắc nhở tôi, giữ lại ông đúng là một tai họa; chi bằng, hôm nay giải quyết luôn ở đây đi. Không có ông lên tòa, tôi tin mọi chuyện sẽ trở nên dễ dàng hơn rất nhiều"

Đây không phải là muốn giết ông ta diệt khẩu sao?

Luật sư Triệu nghe xong sợ đến mức bắp chân bị chuột rút, liên tục lùi về phía sau: "Cậu không thể làm như thế. Đây là tòa án, cậu không dám giết tôi, cậu không dám..."

Du Dực cười khẩy: "Bộ dạng bây giờ của hai đứa con trai Diệp Kiến Công ra sao, tôi nghĩ ông chắc chắn đã biết. Đến cả nhà bọn họ tôi còn dám động, ông nói xem, tôi sẽ sợ ông sao?"

Luật sư Triệu đến từ Lạc Thành, ông ta làm thuê cho Diệp gia, đương nhiên là biết tình hình hiện nay của Diệp gia. Ông ta nhớ lại Diệp Kiến Công bị chấn động não phải nằm viện. Hai con trai ông ta bị chặt hết chân tay đang nằm trong bệnh viện, nửa đời sau cũng không thể đứng dậy được nữa.

Luật sư Triệu càng nghĩ càng thấy sợ. Người đàn ông trước mắt này, không có cái gì cậu ta không dám làm.

Ông ta mở miệng la lên: "Người đâu, có..."

Ông ta còn chưa la lên được mấy tiếng, miệng đột nhiên bị nhét một đống đồ, bịt kín miệng ông ta lại. Luật sư Triệu còn chưa biết thứ trong mồm ông ta là gì thì đã bị đạp mạnh một cước vào bụng.

"Rầm!!!", một cái ngã nhào trên mặt đất, đầu cắm xuống đất, ngã đau đến nổ đom đóm mắt, đau đớn khắp mình mẩy.

"A... a. a.a. a... a." Luật sư Triệu đau đớn nằm giãy dụa trên mặt đất.

Du Dực giẫm một chân lên ngực ông ta, dùng sức giẫm xuống, khiến ông ta không thể nhúc nhích.

Yến Tùng Nam đứng một bên mừng thầm trong lòng. "Đáng đời!". Thế nhưng hắn vẫn tỏ vẻ sợ sệt nói: "Anh.Anh thả luật sư Triệu ra. Đây là tòa án, anh đúng là coi trời bằng vung


Du Dực lạnh giọng quát: "Câm mồm! Nếu như không phải bởi vì còn cần mày ký tên vào thỏa thuận ly hôn, tao sớm đã đánh mày răng rơi đầy đất rồi, mày nghĩ mày còn có thể yên lành đứng ở đó sao?"

Anh cúi xuống nhìn luật sư Triệu đang vô cùng sợ hãi, bĩu môi nói: "Lão già Diệp Kiến Công quả là to gan tới mức khiến tôi bội phục. Xem ra ông ta đã quên sạch những lời tôi cảnh cáo ông ta. Nếu đã như vậy, thì chỉ có thể lôi ông ra làm vật hy sinh trước."

"Cà vạt đẹp lắm!!!.." Nói xong, Du Dực dùng sức thắt chặt cà vạt trên cổ luật sư Triệu.

Đồng tử của luật sư Triệu co lại, cổ bị thắt chặt, hô hấp nhất thời trở nên khó khăn.

Ông ta không ngờ, Du Dực lại dám làm thật. Anh muốn thắt cổ chết ông ta.

Hai tay luật sư Triệu kéo cà vạt, hai chân đạp loạn xạ trên mặt đất, hô hấp không thông khiến mặt ông ta đỏ bừng.

Yến Tùng Nam đứng bên cạnh nhìn đến trợn tròn cả mắt. Hắn không ngờ, Du Dực lại làm thật. Hắn sợ đến mức ngồi phịch xuống đất: "Anh. Anh điên rồi, anh điên rồi. Đây là tòa án, anh giết ông ấy, anh cũng chạy không thoát đâu"







CHƯƠNG 240: TÔI ĐỒNG Ý LY HÔN

Du Dực liếc mắt nhìn Yến Tùng Nam, trong ánh mắt lạnh lùng mang theo hàm ý khác.

Anh hy vọng Yến Tùng Nam đừng có ngu ngốc như thế, có thể hiểu được ý của anh; bằng không, anh sẽ thực sự ghì chết tên luật sư này. Mặc dù giải quyết hậu quả sẽ rất phiền phức, nhưng hôm nay anh nhất định phải để Nhiếp Thu Sính ly hôn với Yến Tùng Nam.

Yến Tùng Nam ngây người, trong đầu chợt lóe lên, trong nháy mắt hắn hiểu ra ý của Du Dực. Yến Tùng Nam vội vàng nói: "Anh mau buông tay. Anh thả luật sư Triệu ra. Anh muốn cái gì, tôi đều đồng ý với anh. Mạng người quan trọng, anh không thể làm như vậy... Luật sư Triệu chỉ là làm theo ý của Diệp gia, chuyện này không liên quan gì đến ông ấy. Anh đừng làm hại người vô tội"

Mặc dù luật sư Triệu đã gần như không thể hít thở, nhưng tai vẫn còn có thể nghe thấy âm thanh. Lời của Yến Tùng Nam khiến ông ta vô cùng kinh ngạc; đồng thời, cũng cảm thấy cảm động. Không ngờ, Yến Tùng Nam lại giúp ông ta.

Du Dực dùng sức kéo một cái. Luật sư Triệu cảm tưởng như cổ mình sắp gẫy, ông ta nghe thấy Du Dực nói: "Không ký tên? Không từ bỏ quyền nuôi con?"

Yến Tùng Nam khóc lóc, quỳ gối van xin: "Đại ca, đại ca... Tôi đồng ý với anh. Tôi nhất định sẽ ngoan ngoãn ký vào thỏa thuận ly hôn. Tôi bảo đảm..."

Yến Tùng Nam thực sự đã quỳ dưới đất, liên tục dập đầu cầu xin Du Dực.

Từ vẻ mặt, động tác cho đến ngữ khí đều rất chân thật khiến người khác không thể nhìn ra nửa điểm giả dối.

Du Dực cười khẩy trong lòng, tên tiểu tử này xem ra vẫn còn chút đầu óc.

"Quyền nuôi con."

Yến Tùng Nam lắc đầu lia lịa: "Không cần, không cần quyền nuôi con, cái gì cũng không cần. Anh bảo tôi làm gì thì tôi làm cái đó. Đây là... Đây là chuyện của tôi, không liên quan đến luật sư Triệu, cầu xin anh, khoan hồng độ lượng, cầu xin anh... Đại ca, luật sư Triệu sắp chết rồi, cầu xin anh mau buông ông ấy ra đi... Anh nói gì, tôi đều đồng ý với anh."

Luật sư Triệu thấy Yến Tùng Nam vì cứu ông ta lại quỳ gối cầu xin Du Dực, đồng ý ly hôn, từ bỏ quyền nuôi con. Điều này đối với một người sắp chết mà nói, chẳng khác nào là ơn tái sinh. Luật sư Triệu xem Yến Tùng Nam không khác gì chúa Giê-su.

Du Dực không hề buông tay ngay: "Đây chính là anh nói. Nếu như anh nuốt lời, đừng nói là ông ta, ngay cả anh cũng đừng mong thấy được mặt trời ngày mai"

Yến Tùng Nam gật đầu lia lịa: "Vâng. Vâng. Vâng. Tôi bảo đảm, tôi đã đồng ý với anh thì tuyệt đối sẽ không nuốt lời. Bước ra khỏi cánh cửa này, những chuyện xảy ra ở đây, tôi tuyệt đối không nói cho người thứ tư biết. Chỉ cần. chỉ cần anh thả luật sư Triệu ra, chuyện gì cũng dễ bàn bạc"

Lúc này, Du Dực mới buông tay. Cổ họng vừa được thả lỏng, Luật sư Triệu lập tức ho khan. Ong ta há miệng không ngừng hít thở không khí.

Du Dực nhìn xuống ông ta, lạnh lùng nói: "Những lời hắn vừa nói ban nãy, ông đều nghe thấy rồi, tiếp theo phải làm thế nào, ông biết rồi chứ?"

Yến Tùng Nam vội vàng đỡ luật sư Triệu dậy: "Đại ca, chúng tôi biết rồi, biết rồi."

"Không hỏi anh"

Cả đời luật sư Triệu trước giờ chưa từng bị nhục nhã như thế, nhưng cảm giác hoảng sợ khi kề cận cái chết ban nãy khiến ông ta rốt cuộc đã hiểu rõ, sống hóa ra lại là chuyện tốt đẹp đến vậy, chết thật đáng sợ.

Bây giờ nghe thấy giọng nói của Du Dực, ông ta liền thấy run.

Luật sư Triệu vội ôm lấy cổ, giọng khàn khàn nói: "Biết. Biết rồi!"

"Đợi lát nửa khi phiên toà bắt đầu, nếu như ông dám ăn nói lung tung, biết điều gì đang đợi ông rồi chứ?"

Luật sư Triệu: "Biết. Biết..."

Du Dực cúi người xuống, nhếch môi nói: "Tôi thấy ông vẫn còn chưa biết, tôi có thể ra tay với hai đứa con trai của Diệp Kiến Công thì đối với người nhà ông, tôi cũng có thể"







CHƯƠNG 241:

Ở độ tuổi này của ông chắc là đã kết hôn, có vợ con rồi, mà cho dù chưa có vợ con thì ông vẫn còn cha mẹ chứ!"

Luật sư Triệu run bắn cả người nói: "Không, không...Tôi biết rồi, tôi hiểu rồi. Cậu yên tâm. Đến lúc đó, tôi nhất định sẽ không nói những lời dư thừa... Tôi sẽ không để anh Yến giành được quyền nuôi con, cũng không để cậu ấy tiếp tục... tiếp tục bôi nhọ cô Nhiếp"

"Biết thì tốt, có điều đối với ông, tôi vẫn không yên tâm."

Du Dực lấy ra một viên thuốc màu trắng từ trong túi, bóp chặt cằm luật sư Triệu, nhét vào trong miệng ông ta.

Du Dực ra tay nhanh đến nỗi luật sư Triệu vẫn chưa kịp phản ứng thì viên thuốc đã lăn vào đến cổ họng ông ta rồi trôi tuột xuống dưới.

Luật sư Triệu ôm cổ ho khan, ông ta biết viên thuốc kia chắc chắn không phải thứ tốt đẹp gì, ông ta muốn ho ra nhưng thuốc đã trôi xuống bụng rồi, đâu thể ho ra được nữa.

Ông ta nghe thấy giọng nói của Du Dực: "Để để phòng ông lại giở trò, ông tạm thời chịu khó. Đợi khi chuyện người phụ nữ của tôi ly hôn với Yến Tùng Nam trở thành sự thật, cầm được giấy chứng nhận ly hôn, tôi sẽ cho ông thuốc giải. Nếu như ông không tin độc tính của thuốc độc này, vậy ông. Ông có thể thử Xem, dù sao tôi cũng không hề gì, người bị thủng dạ dày cũng không phải là tôi."

Yến Tùng Nam nghĩ thầm, "Mẹ kiếp!!!", tên gian phu này thực sự quá ác độc, tuy rằng thủ đoạn đơn giản thô bạo, nhưng mà hắn thích.

Người như thế mới có thể trừng trị một lũ súc sinh Diệp gia kia.

Yến Tùng Nam luôn mồm nói: "Đại ca yên tâm, luật sư Triệu nhất định sẽ làm theo lời anh nói, nhất định... luật sư Triệu, ông nói có đúng không?"

Luật sư Triệu gật đầu: "Đúng, đúng. Tất cả tôi sẽ làm theo... lời cậu nói..."

"Vậy thì nhớ kỹ lời hai người đã nói"

Du Dực bỏ lại câu nói rồi mới rời đi, ra khỏi cửa anh nhếch môi.

Trên đời này không có cái gì không giải quyết được bằng nắm đấm.

Càng đơn giản, càng thô bạo, thì càng có hiệu quả.

Sau khi Du Dực rời đi, Yến Tùng Nam vội vàng rót một cốc nước: "Luật sư Triệu, thế nào rồi? Nào uống ngụm nước đi."

Luật sư Triệu uống một ngụm nước xong, nói: "Anh Yến, tôi thực lòng cảm ơn anh, nếu như hôm nay không có anh, e rằng tôi thực sự phải chết ở đây rồi."

"Ôi, đừng cảm ơn nữa. Tôi cũng không hoàn toàn vì ông, tôi cũng là vì bản thân tôi nữa. Nếu như anh ta giết ông, ông cho rằng tôi có thể chạy đi đâu. Hơn nữa, ông là người bác cả phái đến giúp tôi, nếu như có thể giúp đỡ cứu mạng ông, tôi nhất định phải giúp. Dẫu sao, mạng người quan trọng, những cái khác,ài..."

Yến Tùng Nam thở dài một tiếng, lời còn lại, cho dù hắn ta không nói, luật sư Triệu cũng có thể hiểu.

"Cảm ơn chú em. Sau này, nếu như có việc gì cần đến tôi thì cứ nói."

"Chúng ta cũng đừng khách sáo nữa, vụ ly hôn ngày hôm này.ài. Xem ra, chỉ có thể làm theo lời anh ta thôi, tôi thật không biết lúc quay về làm sao ăn nói với bác cả đây"

Yến Tùng Nam tỏ vẻ buồn rầu, luật sư Triệu nói: "Chú yên tâm. Quay về tôi sẽ nói rõ với ông chủ Diệp, ai trong chúng ta cũng không ngờ tới người đó lại sẽ độc ác tàn nhẫn như vậy, ở tòa án cũng dám động thủ"

"Ai nói không dám chứ. Tên gian phu đó dám ban đêm lẻn vào Diệp gia, động thủ với bác cả, thì càng dám ra tay với chúng ta ở đây."

Hai người sụt sịt một hồi, luật sư Triệu nói: "Đúng là ủy khuất cho chú em, vì cứu tôi lại phải quỳ gối trước tên tiểu tử đó, ơn cứu mạng không gì báo đáp được"

Yến Tùng Nam xua tay, vô cùng rộng lượng nói: "Không có gì quan trọng hơn mạng người, chỉ là quỳ một chút thôi mà. Không có gì, luật sư Triệu, ông không cần quá để tâm."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro