Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mới vừa đi đến sảnh đường ở lầu một thì nàng đã thấy Mộ Dung Triển vội vàng đi tới, vẻ mặt hắn sốt ruột nhưng lúc thấy Dữ Khuynh thi lập tức an tâm.

Hai người cũng không rời khỏi Ỷ Hồng Lâu ngay lập tức mà sóng vai theo hành lang dài chậm rãi đi tới.

"Nàng muốn chàng chuộc thân cho nàng ta, dùng chính tiền của nàng ta sao?" Sau khi thấy Mộ Dung Triển giải thích, Dữ Khuynh cũng không hề ngạc nhiên. Nữ tử thanh lâu cuối cùng không phải làm bạn với thanh đăng cổ phật rồi chấm dứt cuối đời, thì cũng chỉ có đường chuộc thân, gả cho người khác làm thiếp thất hoặc làm phu nhân gia đình thương nhân, nhưng rất ít người có thể chết già. Bởi vậy, nhân lúc bọn họ còn trẻ, tài sắc chưa phai thì nên tìm nơi chốn đi về cho mình, đó là việc đại bộ phận nữ tử thanh lâu sẽ làm. Việc lựa chọn một nam nhân trung hậu thành thật để gả làm vợ cả thì tốt hơn gả vào nhà giàu làm thiếp nhiều. Ít nhất bọn họ sẽ không phải lo lắng việc bị vợ cả bắt nạt, hoặc bị chơi chán rồi thì sẽ bị đuổi đi.

Linh Ca cũng là người thông minh, đầu tiên nàng ta âm thầm quan sát Mộ Dung Triển, thấy hắn đáng để phó thác mới quyết định lấy ra tiền của mình để hắn giúp nàng ấy chuộc thân. Lúc nhìn thấy nữ nhân kia Dữ Khuynh đã đoán được điều này, đán tiếng nàng ta vẫn chậm một bước. Chỉ cách một ngày mà đáp án đã hoàn toàn khác biệt.

Mộ Dung Triển gật đầu, lại nương chỗ tối mà cầm lấy tay Dữ Khuynh. Hắn tất nhiên là không đồng ý, huống chi Linh Ca là người cao ngạo, sẽ không chịu tủi thân làm thiếp một người vốn chỉ có hai bàn tay trắng.

Dữ Khuynh mỉm cười, đến gần Mộ Dung Triển, gần như dựa vào hắn mà đi về phía trước. Một đôi nam nữ say rượu đang đùa cợt đi qua bên người bọn họ, không khí vốn sạch sẽ lại bị mùi rượu thối nồng làm bẩn.

Cả hai người lập tức nhíu mày.

"Ta cũng đã từng sống ở nơi như thế này......" Đột nhiên, Dữ Khuynh mê mang nói một câu này khiến Mộ Dung Triển ghé mắt. Hắn là trượng phu của nàng nên tự nhiên biết nàng có phải xử nữ hay không. Tuy phản ứng và kỹ xảo của nàng đều thuần thục so với hắn, nhưng lạc hồng đêm đầu tiên vẫn chân thật. Vì thế lúc nàng nói lời này thì hắn không quá hiểu.

"Nơi đó cũng gọi là Hoan Các...... Cho nên ngày đó ta mới đứng trước cửa tiểu quan các một lúc lâu, sau đó nhìn thấy chàng!" Dữ Khuynh cười, xuyên qua cửa tròn là một đình viện vắng lặng khác.

Hai người ngồi xuống thềm đá chỗ ít người đi lại, nếu không có người ở bên cạnh làm phiền thì bọn họ ở lại đây lâu hơn một chút đã sao. Dù sao hai người cũng khó có cơ hội và thời gian nhàn nhã tự tại như thế này.

"Tiểu Triển, chàng có tin có chuyện luân hồi thật không?" An tĩnh một lát, đột nhiên, Dữ Khuynh hỏi.

Mộ Dung Triển chần chờ một lúc sau đó không tỏ vẻ gì. Đó là vì từ trước đến giờ hắn chưa từng nghiêm túc nghĩ tới vấn đề này. Hắn cũng không có tâm lực mà suy nghĩ đến việc không có tác dụng giúp cải thiện tình hình của mình này. Con người ta, đa số phải ăn no mặc ấm mới có thể nghĩ đến những vấn đề kỳ quái.

Dữ Khuynh cắn cắn môi, nhìn vào mắt hắn nói. "Có đấy. Ta nói thật! Ta còn nhớ rõ chuyện kiếp trước của mình." Hắn là trượng phu của nàng, vì thế nàng đột nhiên muốn nói hết chuyện của mình cho hắn. Những đóa mạn châu sa hoa đỏ như lửa (bỉ ngạn), dòng Vong Xuyên cô đơn, đá Tam Sinh......

Những thứ này vốn nên bị chôn giấu rồi tan biến trong lòng nàng nhưng nàng muốn hắn biết quá khứ của mình, kể cả khi nó là quá khứ đã quá mức xa xôi không thể nắm giữ.

Mộ Dung Triển chấn động, trong mắt lộ ra một chút nghi hoặc.

"Một đời kia, ta cũng là nam tử như chàng......" Đang lúc Dữ Khuynh muốn nói tiếp thì bỗng có tiếng kêu thảm thiết truyền đến từ chỗ sâu trong đình viện. Cứ cách một lát tiếng kêu đó lại vang lên, cứ mãi không ngừng.

Hai người nhìn nhau, trong lòng lập tức nghĩ ra có chuyện gì. Tiếng kêu này là của các cô nương trong kỹ viện không chịu nghe lời tiếp khách nên bị trừng phạt. Điều này khiến bọn họ liên tưởng đến bản thân mình. Giống như tâm linh tương thông, hai người đồng thời đứng lên, đi tới chỗ phát ra âm thanh.

"Chúng ta đi nhìn xem, nhưng tốt nhất không nên dính líu." Vừa đi, Dữ Khuynh vừa dặn dò.

Mộ Dung Triển gật gật đầu, hắn tất nhiên biết nữ tử trong thiên hạ nhiều như thế, nếu muốn cứu thì phải làm đến bao giờ.

Rẽ qua một hành lang gấp khúc, phía trước xuất hiện một căn phòng đèn đuốc sáng trưng. Hai người lặng yên tới gần. Tuy biết rõ nếu không định cứu người thì tốt nhất nên bỏ đi ngay, nhưng hai người đều không muốn quay đầu.

Lúc này tiếng kêu kia đã mỏng manh hơn nhiều.

"Mụ nội nó, con đàn bà thối tha, cho ngươi mặt mũi lại không biết xấu hổ...... Ngươi ở yên trong này cho lão gia!" Tiếng rống thô bạo của nam nhân vang lên, ánh đèn hơi tối đi, một bóng dáng lung lay đi ra từ bên trong. Hai người vội tàng trốn đến sau một hòn núi giả.

Kẻ đi ra là một gã có mặt mày dữ tợn, trong tay cầm một cái roi da màu đen, bên trên còn dính máu. Nếu bị đánh bằng roi này thì chỉ một roi là máu thịt lẫn lộn. Hắn vừa đi còn vừa lẩm bẩm mắng.

Chờ hắn đi qua, xác định trong phòng không có người khác thì bọn họ mới đi ra từ núi giả, đến gần căn nhà kia.

Cảnh tượng bên trong cũng không xa lạ với bọn họ. Một nữ tử cả người không mảnh vải đang bị trói lên một dụng cụ hình thù kỳ quái, tóc tai tán loạn rơi trên người. Cả người nàng ta không có một chỗ da thịt hoàn hảo.

Dữ Khuynh cắn môi, lôi kéo Mộ Dung Triển đi ra ngoài. Bọn họ có thể giúp được gì chứ?

Nhưng vào lúc này nữ tử kia giống như nghe được tiếng vang bên ngoài vì thế nàng ta đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía bọn họ. Đôi mắt đen giấu sau mái tóc rối tung kia không hề có sợ hãi, chỉ có quật dường và dã tính mà người ta không thể bỏ qua!

Trái tim Mộ Dung Triển đập kịch liệt, cả người chấn động. Ánh mắt kia vô cùng quen thuộc, nó đã hiện lên trong lòng hắn vô số lần.

Cứu nàng. Hắn kéo Dữ Khuynh lại, thỉnh cầu nói. Cho dù người này có phải nàng ấy không thì hắn đều phải cứu, vì một ánh mắt quen thuộc này thôi.

Dữ Khuynh nhìn hắn một cái, sau đó nàng không nhiều lời mà bước vào phòng. Mộ Dung Triển ở bên ngoài canh chừng, thuận tiện tránh cho mọi người khỏi xấu hổ. Dù sao nàng kia cũng không mặc gì.

Đối với hai nam nhân giống khách làng chơi này, nữ nhân kia cho dù có ngu xuẩn cũng không hy vọng sẽ được bọn họ cứu. Như vậy có khác gì tiếp khách, nàng ta tất nhiên sẽ không chịu. Nhưng Dữ Khuynh không để nàng ta có cơ hội phản đối, cũng không giải thích mà trực tiếp điểm huyệt câm của nàng ta rồi mang về nhà.

Đặt nữ tử bị chọc giận đến ngất xỉu kia đặt lên giường, rũ chăn đắp cho nàng ta rồi Dữ Khuynh mới quay sang Mộ Dung Triển vẫn đi ngay bên cạnh.

"Trước tiên phải nấu nước, xử lý vết thương trên người nàng ta."

Lúc này Mộ Dung Triển giống như mới hồi phục tinh thần, hoang mang rối loạn chạy đến phòng bếp. Dữ Khuynh nhìn bóng dáng hắn, trong mắt lộ ra thần sắc như đang suy tư.

"Có thể xác định nàng ta vẫn là xử nữ. Đương nhiên, nếu chúng ta không cứu ra thì bước tiếp theo chỉ sợ sẽ có nam nhân trực tiếp đến phá thân nàng ta." Kiểm tra vết thương trên người nữ tử kia xong, Dữ Khuynh đưa ra kết luận.

Mộ Dung Triển mím môi, đứng ở một bên hỗ trợ Dữ Khuynh, đưa khăn vải để rửa vết thương. Lúc nghe thấy điều này mặt hắn trắng bệch. Hắn không biết nữ tử này có phải nàng kia hay không nhưng cứ nghĩ đến người kia bị đối đãi thế này thì lòng hắn như bị người ta đâm một nhát. Nàng kiêu ngạo như thế, làm sao mà chịu được.

Dữ Khuynh đem toàn bộ số thuốc trị ngoại thương của mình mang theo để dùng trên người nữ nhân này. Sau đó nàng băng bó lại để tránh thuốc mỡ dây ra giường. Lúc này nàng mới mặc quần áo của mình cho nành kia, lại thay chăn đệm đã nhuốm máu.

Đợi xử lý xong mọi việc, nàng mới cùng Mộ Dung Triển đi ra khỏi căn phòng vốn thuộc về hắn, đi về phòng tân hôn của bọn họ.

"Chàng quen nàng ta sao?" Nhìn Mộ Dung Triển thẫn thờ thắp đèn trong phòng, Dữ Khuynh mới hỏi. Tuy trước đó nàng không hỏi câu nào nhưng không có nghĩa là nàng không thấy được lo âu trong mắt hắn.

Bàn tay đốt đèn của Mộ Dung Triển run lên, một lát sau mới ổn định lại. Thẳng đến khi ánh đèn tràn khắp căn phòng tối tăm thì hắn mới quay người lại, mày nhăn sâu, thần sắc trên mặt cực kỳ phức tạp.

Ta không rõ nàng có phải người quen cũ không. Hắn khoa tay múa chân giải thích, dù vậy lo lắng trong mắt hắn lại không hề giảm đi.

Dữ Khuynh yên lặng nhìn hắn, sau một lúc lâu nàng mỉm cười vươn tay với hắn. "Chờ nàng ấy tỉnh lại rồi hỏi là được." Nàng nghĩ người quen cũ kia hẳn là rất quan trọng với hắn. Trực giác của nữ nhân nó rằng có lẽ nàng có một tình địch. Nhưng nàng lựa chọn không buồn lo vô cớ. Chuyện chưa phát sinh thì người ta sẽ vĩnh viễn không biết phán đoán của mình có chính xác hay không.

Mộ Dung Triển vẫn đứng tại chỗ, không đi về phía nàng.

Ta có thể ở lại chăm sóc nàng ấy không? Hắn hỏi, trong lòng vẫn không bỏ được.

Đây là lần đầu tiên hắn không có thuận theo nàng, Dữ Khuynh nghĩ thế. Nhưng nàng cảm thấy như vậy cũng không tồi, bởi vì nàng muốn không phải một trượng phu nói gì nghe nấy. Cho dù hắn vì nguyên nhân gì mà làm trái ý nàng nhưng ít nhất nàng có thể xác định ở thời điểm quan trognj hắn cũng có chính kiến của mình.

"Ôi......" Nàng nhíu mày, xoa bụng, "Nhưng ta hơi đói bụng. Tiêu nhiều tiền như thế mà chỉ được ly nước trà." Nhớ tới đúng là mệt mà.

Nàng muốn ăn gì, ta sẽ đi làm cho nàng? Mộ Dung Triển không hề do dự hỏi.

Dữ Khuynh cong mắt cười, "Hoành thánh đi, ta nhớ rõ buổi sáng chàng bán còn thừa nguyên liệu và vỏ bánh." Hắn quả nhiên vẫn để nàng ở trong lòng.

Mộ Dung Triển gật đầu, xoay người muốn đi ra ngoài.

"Chờ một chút...... Nấu nhiều một chút, chàng cũng ăn luôn đi." Dữ Khuynh đột nhiên nhớ tới điều này nên vội dặn dò hắn. Nàng không hề nghi ngờ nếu nàng không nói thì hắn sẽ chỉ nấu cho nàng.

Mộ Dung Triển quay đầu lại cười một cái, sau đó biến mất ở ngoài cửa. Lúc này Dữ Khuynh mới nhớ tới bản thân mình còn chưa bỏ hóa trang vì thế vội đi ra ngoài, lấy một chậu nước ấm đem về phòng. Nàng rửa sạch thuốc màu và bột mì đắp lên mặt mình, xõa tóc ra, thay một thân nữ trang.

Thuật dịch dung này là nàng tự mân mê nghĩ ra từ khi còn nhỏ. Nó thật hơn với mặt nạ da người, cũng không dễ bị phát hiện. Nhưng sau khi nàng rời khỏi nơi đó thì nó không có tác dụng gì nữa, hôm nay dùng lại khiến nàng nhịn không được vui vẻ.

Lắc đầu than bản thân mình vẫn còn trẻ con, nàng lắc lư đi vào phòng bếp. Chỉ một loáng mà Mộ Dung Triển đã gói xong hoành thánh, đang nấu trong nồi. Hắn ngồi trước bếp lửa, nhìn thấy Dữ Khuynh thì trên mặt hắn nổi lên nụ cười ôn hòa.

Dữ Khuynh đi qua, cúi người ôm lấy vai hắn, sau đó dưới sự kinh ngạc của hắn, nàng nâng mặt hắn lên, hôn lên môi hắn, không cho phép cự tuyệt. Cảm nhận được người trong lòng có chút cứng nhắc, nàng vươn lưỡi, hơi cạy cánh môi mềm của hắn, sau đó tiến quân vào trong.

Bang một tiếng, que cời lửa trong tay Mộ Dung Triển rơi xuống đất. Hắn nhẹ thở ra một hơi, nhắm mắt lại, duỗi tay ôm lấy eo nàng, cùng nàng thân mật. Sau khi có danh phận thì việc thân thiết này đối với hắn mà nói cũng không quá khó chấp nhận.

Thật lâu sau, hai người tách ra, mặt Mộ Dung Triển đỏ lựng lên, trong mắt mang theo ý cười mà nhìn Dữ Khuynh không biết từ khi nào đã mềm người ngồi trong lòng hắn. Trong ngực hắn là cảm giác ấm áp kỳ quái. Nàng là thê tử của hắn, sự thật này không khiến hắn chán ghét, ngược lại hắn còn cảm thấy không tồi.

Lần đầu tiên Dữ Khuynh bị hắn nhìn đến độ đỏ mặt. Nàng không được tự nhiên mà dời tầm mắt, đột nhiên cảm thấy đối với một nữ nhân mà nói, không biết mình có quá mức to gan hay không.

"Chín rồi, chín rồi, đừng để bị nát......" Trong nồi bốc lên khói trắng, vừa lúc cho nàng cơ hội dời lực chú ý. Nàng vội kêu Mộ Dung Triển, đồng thời nhảy dựng lên.

Thấy nàng hoang mang bối rối đi mở vung nồi, Mộ Dung Triển đương nhiên hiểu rõ suy nghĩ trong đầu nàng, hắn nhịn không được bật cười. Sau đó hắn bỗng ngẩn người, hình như từ lúc quen biết đến nay, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấu suy nghĩ của nàng.

"Đừng đứng ngốc ở đó, chàng mau đến múc ra đi. Còn có, còn có...... Thôi để ta múc, chàng đi lấy chút gạo, nhân lúc còn lửa, nấu một nồi cháo nhỏ cho nha đầu kia."

Trong nháy mắt, Dữ Khuynh lại khôi phục bộ dạng giỏi giang, nhanh nhẹn mà múc hoành thánh trong nồi ra hai cái bát.

Không nghĩ tới nàng lại chu đáo như thế, chỉ vì một người có thể là người quen của hắn nữa chứ. Trong lòng Mộ Dung Triển vừa nghĩ thế thì lần đầu tiên hắn có xúc động muốn ôm nàng vào lòng.

Ăn xong hoành thánh, Dữ Khuynh nói chuyện phiếm với Mộ Dung Triển trong chốc lát sau đó đi ngủ, để mặc hắn canh giữ bên người cô nương kia. Nếu đến hắn nàng cũng không tin thì nàng không biết mình còn có thể tin ai.

Mộ Dung Triển ngồi trên chiếc ghế gần cửa sổ, cầm sách lẳng lặng nhìn, ngẫu nhiên lại quét mắt về phía giường một cái.

Có lẽ vì bị thương quá nặng nên sau khi được bôi thuốc, nữ tử kia ngủ cực kỳ an ổn. Thỉnh thoảng nàng ta sẽ phát ra những tiếng rên rỉ và mê sảng. Đến nửa đêm thì nàng ta bị sốt, lời mê sảng cũng nói nhiều hơn.

Mộ Dung Triển chỉ đành đi lấy nước lạnh, vắt khô khăn mà lau trán, lau gáy để giúp nàng ta hạ nhiệt độ. Lúc ấy, hắn rốt cuộc mới thấy rõ dung mạo dưới mái tóc rối của nàng kia. Cả người nàng ta chỉ có khuôn mặt là không bị ảnh hưởng gì, đây cũng là quy củ của kỹ viện, nếu hủy mặt thì cho dù người có đẹp đến đâu cũng không đáng tiền nữa rồi.

Nàng ta có một khuôn mặt rất xinh đẹp, cho dù nhắm mắt người ta vẫn không thấy chút ôn thuần nào trên khuôn mặt này. Cái môi hơi vểnh, đỉnh mày nhíu lại, thể hiện sự ương ngạnh của chủ nhân.

Là nàng sao? Mộ Dung Triển vẫn không thể xác định, đã 5 năm không gặp, một đứa nhỏ trở thành một thiếu nữ, dung mạo tự nhiên có sự biến đổi lớn khó mà nhận ra được nếu chỉ dựa vào ký ức.

Đúng lúc hắn đang suy nghĩ rất nhiều thì bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng đập cửa dồn dập. Giữa đêm khuya thanh vắng tiếng đập cửa này có vẻ cực kỳ vang dội.

Chắc là Ỷ Hồng Lâu phát hiện mất người nên tìm đến rồi. Mộ Dung Triển căng thẳng nghĩ đến khả năng này. Cho dù không ai tận mắt nhìn thấy bọn họ cứu nữ tử này thì chỉ cần truy ra chứng cứ cũng sẽ dẫn đến người bọn họ. Rốt cuộc thì lúc dời đi bọn họ không đi qua cửa lớn, huống chi còn có người nhìn thấy hai nam nhân bọn họ đi dạo trong hoa viên mà không có cô nương bồi bên cạnh.

Hắn thở sâu, áp hoảng loạn trong lòng xuống, kéo màn cửa lại, xoay người đi ra ngoài, đúng lúc gặp Dữ Khuynh vừa thức dậy đã khoác áo ra ngoài nhìn. Nhìn thấy bộ dạng trấn tĩnh của nàng, hắn đột nhiên cảm thấy trong lòng yên ổn, giống như chỉ cần có nàng ở đây thì không có việc gì không giải quyết được.

"Đừng lo lắng, để ta đi xem." Dữ Khuynh nói lời nay vì nàng không hy vọng hắn bị dọa.

Mộ Dung Triển lắc lắc đầu, tiến lên cài lại đai lưng cho Dữ Khuynh, sau đó sửa sang lại tóc cho nàng sau đó nắm tay nàng đi ra ngoài. Nàng là thê tử của hắn, tuy hắn không có bản lĩnh gì nhưng cũng sẽ không để nàng phải đơn độc đối mặt với nguy hiểm.

Dữ Khuynh cười, một khắc kia nàng biết mình đã không lựa chọn sai.

Tiếng đập cửa không dừng, kèm theo đó là tiếng quát tháo thô bạo. Nhà bên cạnh đã sáng đèn, hiển nhiên là bọn họ cũng bị chuyện này kinh động đến. Nhưng bước chân hai người đi ra ngoài lại rất thong dong, thậm chí bọn họ còn hưởng thụ một khắc nương tựa lẫn nhau này.

Cửa mở ra thì thấy bên ngoài đèn đuốc chiếu sáng non nửa con phố, mười mấy đại hán hung thần ác sát đang đứng bên ngoài. Đứng ở đằng trước là nam nhân cầm cây roi da màu đen và tú bà vẻ mặt tức hộc máu đứng cạnh hắn.

"Khuya khoắt thế này các ngươi còn muốn diễn kịch nữa hả?" Không có sự kinh hoàng sợ hãi của người thường, Dữ Khuynh như chim nhỏ nép vào người Mộ Dung Triển, sau đó cười tủm tỉm hỏi.

Tú bà không trả lời nàng mà quét mắt qua hai người, sau đó dừng lại trên mặt Mộ Dung Triển, vươn một ngón tay béo tròn kích động chỉ vào người hắn cất cao giọng nói: "Là hắn, chính là tên này!"

Tên cầm đầu kia lập tức liếc mắt đến, chân bước lên muốn túm lấy cổ áo Mộ Dung Triển.

Đến lúc này, Dữ Khuynh không vui rồi. Bàn tay trắng nõn của nàng nâng lên, nhẹ nhàng quét về phía nam nhân kia. Mọi người chỉ thấy hoa mắt, thấy móng tay no đủ kia đột nhiên trở nên sắc bén như lưỡi dao dưới ánh lửa. Chúng nó quét qua mạch máu dưới làn da của tên kia. Tất nhiên đó chỉ là ảo giác của bọn họ, bởi vì móng tay sao có thể trở thành lưỡi dao sắc bén được.

Hán tử kia khẽ biến sắc, phản ứng cũng kỳ quái. Tay hắn vừa lật, năm ngón tay cong lại giống như đàn tỳ bà mà chặn bàn tay của Dữ Khuynh lại.

Khóe môi nàng hiện lên chút hứng thú. Dữ Khuynh cười nói: "Hoá ra các ngươi đi nhầm chỗ, muốn đàn tỳ bà thì đến phía trước quẹo trái hai lần là tới Ỷ Hồng Lâu...... Heo đại nương, nếu ngươi không thu bàn tay heo của mình lại thì ta sẽ giúp đó." Nàng vừa cười, nhưng tay đột nhiên co lại cầm tay áo, một khi hất ra, tay áo nàng giống như con rắn quấn chặt lất tay hán tử kia.

Hán tử kia không dự đoán được chiêu thức của nàng cổ quái như thế nên hắn không kịp phản ứng, cánh tay cứ thế bị nàng siết chặt. Hắn kinh hãi, vội vận công muốn phá vỡ ống tay áo đang bao lấy tay mình nhưng không nghĩ tay Dữ Khuynh nhanh chóng thò ra khỏi tay áo, giữ lấy mạch chủ của hắn.

Tất cả những chuyện này xảy ra trong phút chốc, Dữ Khuynh còn chưa dứt lời thì mặt hán tử kia đã xám ngoét, cả người mềm oặt ngã xuống. Trừ Mộ Dung Triển, không ai thấy rõ chuyện gì vừa xảy ra. Còn Mộ Dung Triển được Dữ Khuynh cho ăn Nguyệt Phách thì có nhãn lực tốt hơn nhiều lần. Mấy ngày đầu chính hắn không cảm thấy gì, cũng không biết thể chất của mình đã không giống người thường nữa.

Tú bà thấy tình huống như thế thì bị dọa vội rụt tay lại giấu ra sau lưng, bộ dáng như sợ bị người ta chém vậy. Mấy tên đại hán còn lại lập tức ùa lên, vây quanh hai người.

"Ta nói, có chuyện gì thì nói mau, có rắm gì thì mau phóng. Nửa đêm rồi, cô nãi nãi ta không rảnh mà chơi với mấy người. Ta mà có thời gian thì thà ở trong ổ chăn ầm ĩ với tướng công nhà mình con vui hơn." Dữ Khuynh đã không còn kiên nhẫn, trong mắt nàng có sát khí nhàn nhạt, nhưng không biết mặt Mộ Dung Triển lúc này đỏ lựng lên vì lời nói của nàng.

"Hắn, hắn mang cô nương của chúng ta đi! Chỉ cần...... Chỉ cần các ngươi giao người ra thì chúng ta sẽ đi...... Bằng không, bằng không......" Tú bà rúc ở phía sau mọi người, ngoài mạnh trong yếu mà kêu gào.

"Ngươi cho rằng ta sẽ cho phép tướng công ta mang nữ nhân khác trở về sao?" Dữ Khuynh tức giận mà liếc tú bà một cái, cười như không cười nói.

"Có hay không thì để chúng ta lục soát là biết ngay!" Tú bà vẫn trốn sau đám người, thấy người bên ta nhiều thì gan cũng to hơn. Bà ta không đợi câu trả lời mà vung tay lên, để đám người kia xông vào.

Dữ Khuynh lắc đầu thở dài, ánh mắt lộ ra trào phúng. Nàng bỗng nhiên lùi về sau, đẩy Mộ Dung Triển lên, nói: "Tướng công, giao cho chàng đó."

Mộ Dung Triển đột nhiên không kịp phòng ngừa bị đẩy lên. Lúc hắn còn chưa phản ứng lại thì đã có một đại hán lao đến, duỗi tay túm được tayhắn. Hắn theo phản xạ rụt vai, cúi người húc vào ngực nam nhân kia.

Đây là lần đầu tiên Mộ Dung Triển so chiêu với người khác sau khi luyện võ. Lúc đầu hắn đánh rất vụng về, hoàn toàn chỉ dựa vào bản năng mà ứng phó, vì thế cũng bị đánh vài phát. Ban đầu cũng có kẻ không sợ chết mà muốn bắt Dữ Khuynh, nhưng sau khi kẻ đó bị nàng quật ngã dưới đất thì không có kẻ nào dám đến nữa. Bọn họ thấy động tác của Mộ Dung Triển vụng về, giống như kẻ không biết võ công thì hưng phấn hơn, sôi nổi đánh về phía hắn, muốn bắt lấy hắn uy hiếp Dữ Khuynh.

Dữ Khuynh vẫn không dao động mà nhìn Mộ Dung Triển cố hết sức ứng phó với hơn mười tên. Thi thoảng nàng cũng đến giúp đỡ một hai.

Đêm càng sâu hơn, mọi nhà đều đóng chặt cửa, nhưng ở đằng sau những cánh cửa đó không biết có bao nhiêu đôi mắt đang rình coi.

"Có oán ta không?" Vừa xử lý vết thương lớn nhỏ trên người Mộ Dung Triển, Dữ Khuynh vừa nhàn nhạt hỏi.

Lúc này phía đông đã nổi lên ánh sáng. Sau một đêm ầm ĩ, rốt cuộc mọi thứ cũng an tĩnh lại.

Mộ Dung Triển mỉm cười, duỗi tay nhẹ vuốt mặt nàng. Hắn không trách nàng, ngược lại hắn rất vui. Trượng phu bảo hộ thê tử của mình chính là việc thiên kinh địa nghĩa. Hắn rất vui khi nàng cho hắn cơ hội này.

Lúc này Dữ Khuynh mới nhẹ thở ra, sau đó nàng ôm lấy hắn, dựa trán lên vai hắn.

"Tiểu Triển, Ỷ Hồng Lâu có thể ổn định chiếm vị trí hàng đầu ở Tịch Dương thì hắn có hậu thuẫn không đơn giản. Chúng ta phải đi ngay, còn về sau có gặp phải chuyện gì thì không ai biết được. Có lẽ, có lẽ có một ngày ta sẽ ốc còn không mang nổi mình ốc...... Ta hy vọng chàng có thể tự bảo vệ mình." Từ khi tự quyết định cứu nha đầu kia thì cuộc sống bình yên của bọn họ đã định là sẽ không còn nữa. Có lẽ vì trực giác nữ nhân nhạy bén nên Dữ Khuynh luôn mơ hồ cảm thấy sẽ có chuyện gì đó sắp xảy ra. Vì thế nàng mới để hắn học chút năng lực tự bảo vệ khi nàng còn có thể ở bên hỗ trợ. Không cần hắn đả thương người khác nhưng nàng muốn hắn phải bảo vệ được bản thân.

Mộ Dung Triển mím môi, ánh mặt lộ vẻ áy náy. Hắn biết mình đã mang đến phiền toái cho nàng. Ngón tay hắn không tự giác giúp nàng sửa tóc, ngón tay ôn nhu lưu luyến vuốt ve thái dương của nàng. Hắn đột nhiên cúi đầu nhẹ hôn lên môi nàng. Lúc nàng kinh ngạc pha lẫn vui mừng ngẩng đầu nhìn về phía hắn thì hắn lại ngượng ngùng dời tầm mắt.

Dữ Khuynh phì cười ra tiếng, thoải mái hào phóng mà ôm lấy cổ hắn, gặm lấy môi hắn.

"Ta thích chàng hôn ta." Nàng gặm môi hắn, nỉ non nói, chọc cho Mộ Dung Triển có chút ý loạn tình mê, đột nhiên hắn bế nàng lên, đi đến bên giường.

Dữ Khuynh cười trộm, vừa nhiệt tình mà đáp lại hắn, vừa nghĩ thầm chắc thôi tình dược của Ỷ Hồng Lâu hôm qua bây giờ mới phát tác. Nàng không biết đó là vì sau khi Mộ Dung Triển đánh thắng nhiều người như thế thì có chút cảm giác kiêu ngạo của nam nhân, cũng trở nên cực kỳ mẫn cảm với sự trêu ghẹo của nàng.

Chỉ chốc lát sau, trong trướng đã vang lên tiếng thở dồn dập. Giờ khắc này tình nùng, hai người đều đem nguy hiểm cận kề vứt ra sau đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hacnhan