Chương 84

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Editor: boobannana 🍌

----

Bào Thông Dĩnh cũng tới đây.

Dáng vẻ ung dung thoải mái mà nâng ly chúc mừng Quý Nam Uyên và Dư Ôn.

Dù có không cam lòng thì cũng chẳng thay đổi được gì nữa.

Tuy Dư Ôn đã bỏ đi khi Quý Nam Uyên cần cô ấy nhất, và cô mới là người ở bên cạnh anh suốt bốn năm khó khăn. Nhưng Quý Nam Uyên đã dùng bốn năm đó để nói cho Bào Thông Dĩnh biết rằng: Anh không hề có chút tình cảm nào với cô.

Từ sáng đến giờ Dư Ôn và Quý Nam Uyên đều chưa có gì bỏ bụng nên Khổng Tiện Nghi đã bưng một dĩa trái cây tới. Dư Ôn lấy một miếng táo để bên môi Quý Nam Uyên.

Bào Thông Dĩnh nhẹ kêu lên, “Anh ấy không thể…”

Còn chưa kịp dứt lời thì Quý Nam Uyên đã mở miệng ăn hết.

Dư Ôn quay sang hỏi, “Sao vậy?”

Bào Thông Dĩnh nhớ rõ sau khi ba mẹ Quý Nam Uyên xảy ra tai nạn, có lần cô đưa cho anh một quả táo, Quý Nam Uyên chỉ cắn một ngụm liền nôn ra, sau đó không bao giờ chạm vào táo nữa.

Hóa ra ai rồi cũng sẽ thay đổi.

Bào Thông Dĩnh lắc đầu cười nhẹ, “Không có gì.”

“Chụp ảnh nè! Tiểu Dư!” Khổng Tiện Nghi vẫy tay với Dư Ôn rồi lại kêu Chu Đức Hoa, “Trư Bát Giới! Mau tới đây chụp ảnh!”

Chu Đức Hoa hô to, “Summer! Tiểu Khổng Tước kêu tớ là Trư Bát Giới kìa!”

Dư Ôn bật cười bước qua, “Đừng có lôi tớ vào, tớ không biết nên giúp ai đâu.”

Quý Nam Uyên dùng một tay ôm lấy eo cô rồi đi đến chỗ nhiếp ảnh gia, ba mẹ Dư cũng tới ngồi đằng trước Dư Ôn và Quý Nam Uyên.

Dư Ôn quay đầu nhìn xung quanh, nói với đám bạn ở học viện mỹ thuật, “Mau tới chụp ảnh chung đi! Cô Phùng đâu? Kêu cô ấy lại đây!”

Mọi người đều hô to, “Cô Phùng!”

Nhưng không biết ai lại hét lên, “Phùng ma đầu!”

Dư Ôn phụt cười thành tiếng rồi nhìn sang Khổng Tiện Nghi bên cạnh. Cả hai người đều không thể nhịn cười nổi nữa.

Buổi tối cả đám người náo động phòng ở nhà của Dư Ôn, Quý Nam Uyên dùng hết sức lực của bản thân để chặn đám người ở bên ngoài, còn phải cùng họ uống rượu, chơi giải câu đố.

Dư Ôn ở bên trong thoải mái thanh nhàn nằm trên giường nói chuyện phiếm với Khổng Tiện Nghi, đầu giường còn có Chu Đức Hoa đang ngủ nửa tỉnh nửa mê do bị người ta rót quá nhiều rượu.

Khổng Tiện Nghi nhìn chùm đèn trên đỉnh đầu rồi thốt lên, “Hôm nay tớ vừa nghĩ ra ý tưởng này... Tớ sẽ đem chuyện tình yêu lãng mạn của cậu vẽ thành một bộ truyện tranh.”

Phòng tân hôn của Dư Ôn là căn hộ mà ba Dư đã cho trước kia.

Do khu chung cư cũ nơi cô và Quý Nam Uyên đang ở có quá nhiều thứ riêng tư, trong phòng ngủ treo đầy tranh sơn dầu khổ lớn vẽ cảnh hai người làm tình.

Mỗi khi rảnh rỗi bọn họ sẽ vẽ tranh trần truồng của đối phương, thậm chí còn vừa vẽ vừa làm.

Chỗ nào trong nhà cũng từng dính đầy tinh dịch và dâm thủy.

Cô không hy vọng có người xa lạ bước vào.

Bởi vậy nên phòng tân hôn đã được bố trí trong căn hộ cao cấp mà ba Dư tặng.

Không gian nơi đây rất lớn, gần cả trăm người tới náo động phòng mà vẫn chứa đủ.

Dư Ôn nghe động tĩnh ngoài cửa xong rồi mới trả lời Khổng Tiện Nghi, “Vẽ tụi tớ? Cũng được đó! Nhớ vẽ tớ đẹp một chút.”

“Hừ! Thật là... Tớ sẽ vẽ nam thần họ Quý đẹp trai hơn.” Khổng Tiện Nghi trông rất nóng lòng muốn thử, do hôm nay cô kể cho đám tân sinh viên nghe về chuyện tình của Dư Ôn và Quý Nam Uyên nên đã nảy ra ý tưởng này.

“Vậy cậu đặt tên truyện là gì?” Dư Ôn hỏi, “Chuyện tình ngang trái ở học viện mỹ thuật?”

“Quá thô tục.” Khổng Tiện Nghi chống cằm, “Tớ nghĩ nên đặt là tổng tài bá đạo cùng tiểu kiều thê!”

Dư Ôn lườm Khổng Tiện Nghi một cái, “Cái quỷ gì vậy? Ai là tổng tài bá đạo? Cậu nói tớ sao?”

Khổng Tiện Nghi: “…”

Chu Đức Hoa mơ mơ màng màng nói, “Người mẫu khỏa thân.”

Hôm nay hắn đã nghe rất nhiều chuyện về Quý Nam Uyên, tất cả mọi người đều nói rằng Quý Nam Uyên từng làm người mẫu khỏa thân ở học viện mỹ thuật, hiện tại trong đầu hắn chỉ toàn là hình trần truồng của Quý Nam Uyên.

Dư Ôn nhìn sang, “Cậu tỉnh rồi sao?”

Khổng Tiện Nghi vỗ tay, “Wow! Trư Bát Giới! Tên này nghe hay nè! Được rồi! Tớ quyết định sẽ đặt là người mẫu khỏa thân!”

Ánh mắt Dư Ôn lộ ra vẻ uy hiếp, “Cậu mà dám vẽ hình trần truồng của anh ấy thì biết tay tớ!”

“Tiểu Dư, cậu đừng có tiêu chuẩn kép như vậy! Tại sao cậu có thể vẽ mà tớ không thể!” Khổng Tiện Nghi nghiến răng.

“Vì tớ là vợ của anh ấy!”

“…”

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro