Chương 26: Tạm biệt cậu chủ!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đúng 4h sáng, chị em Khiết Băng Băng thức dậy thu dọn những thứ cần mang đi cho vào vali.

Xong xuôi đâu vào đấy, Băng Băng và Nghi Nghi lại bàn viết thư để lại kèm theo số tiền mẹ Triết đưa cho được đặt ngay ngắn trên bàn.

" Tới giờ rồi, đi thôi em. "

Băng Băng cầm tay kéo vali mở cửa ra ngoài trước, nhẹ nhàng gọi Nghi Nghi mau lên.

Nghi Nghi luyến tiếc nơi này. Chậm rãi nhích bước chân theo sau Băng Băng.

Cả hai thành công đi ra cổng vì hôm qua Khiết Băng Băng đã lén trộm chìa khóa cổng trong túi áo của dì Hạnh.

Ném trả chìa khóa vào sân nhà. Nghi Nghi với Băng Băng nhanh tay kéo chiếc vali rời khỏi.

Cả hai có ghé qua nhà của Hoa Hoa, nhét bức thư qua khe cửa.

" Tạm biệt Hoa Hoa, người bạn tốt nhất. "

 ------------------

6 giờ 30, theo thường lệ thì giờ này Băng Băng và Nghi Nghi đã gọi anh em nhà họ Triết thức dậy.

Nhưng hôm nay, Vũ Hàn một mình ở trên phòng lăn lăn lộn lộn, nửa điểm chả muốn ngồi dậy.

Chộp lấy cái điện thoại để ở bàn mở lên xem giờ.

Dụi hai mắt tỉnh táo, anh lẩm nhẩm trong miệng.

" Giờ này sao Băng Băng chưa đánh thức mình. "

Lồm cồm bò dậy, anh đi đánh răng rửa mặt, thay âu phục.

 ------------

Ở phòng Triết Vũ Khanh, mọi việc diễn ra cũng tương tự y như Vũ Hàn.

Tầm 7 giờ, cả hai anh em nhà họ Triết gặp mặt nhau tại bàn ăn.

" Dì Hạnh, Băng Băng với Nghi Nghi đâu? "

" Có thể là hai đứa chưa thức dậy. Để tôi đi gọi hai đứa nó. "

Dì Hạnh cung kính trả lời, bê cái khay đặt phần ăn sáng sẵn sắp hết lên bàn. Dì dẹp dọn, lau lau tay rồi đi mất.

" Sao hôm nay hai em ấy lại dậy muộn nhỉ? "

Triết Vũ Hàn ôm một bụng thắc mắc nhìn Vũ Khanh mà bị anh đáp lời lại là một câu nói đầy sự phũ phàng.

" Anh nhìn em thì tìm được câu trả lời sao? "

 ------------

Dì Hạnh đến trước phòng chị em Khiết Băng Băng, giơ tay gõ cửa vài cái.

Cốc....cốc....cốc...

Không có tiếng trả lời, dì Hạnh gõ mạnh hơn nữa, vừa gõ vừa lên tiếng gọi.

" Băng Băng, Nghi Nghi, hai đứa mau thức dậy đi. "

Lại không có tiếng động phát ra từ trong phòng, dì Hạnh vặn nắm cửa mở bật ra.

Nhẹ nhàng đi vào trong.

" Hai đứa này mới sáng sớm sao không có ở trong phòng. "

Nhìn cái giường trống rỗng, lắc lắc đầu, dì Hạnh thử tìm xem trong phòng tắm mà chẳng có bóng dáng cả hai.

Hơi ngờ ngợ có chuyện gì đó xảy ra, dì thét lên.

" Cậu chủ, hai đứa nó không có ở trong phòng. "

Triết Vũ Hàn, Triết Vũ Khanh đang dùng bữa sáng, nghe tiếng dì lập tức bỏ muỗng nĩa xuống.

Gấp gáp chạy đến.

" Dì bảo sao? "

" Băng Băng và Nghi Nghi không có ở trong phòng. Tôi đã tìm khắp cùng mà không thấy. Chỉ phát hiện hai bức thư để bên dưới chân đèn ngủ đặt trên bàn cùng với số tiền này. "

Dì Hạnh đưa hai bức thư cho anh em nhà họ Triết.

Cả hai run run cầm lấy.

Triết Vũ Khanh nhìn dòng chữ nắn nót đẹp đẽ
" Gửi cậu chủ Vũ Khanh " nhưng bị nhòe đi ở ngoài phong bì. Anh như mất hết sức lực.

Bàn tay thon dài lập tức xé phong bì, lấy lá thư ra.

Từng chữ từng chữ đập vào mắt như trái tim anh vỡ vụn thành từng mảnh.

" Cậu chủ Vũ Khanh. Có lẽ khi cậu đọc được bức thư này thì Nghi Nghi đã sớm không còn bên cạnh. Nhưng xin cậu đừng bao giờ cho người tìm kiếm. Mặc dù cậu đã từng nói ' Cho dù Nghi Nghi ở đâu cậu cũng tìm ra được'. Nếu cậu cứ nhất quyết không chịu làm theo như điều Nghi Nghi cầu xin thì có tìm được và bắt về đi chăng nữa thì Nghi Nghi sẽ hận chết cậu chủ. Sẽ mãi mãi suốt đời không tha thứ. Và hơn hết điều cuối Nghi Nghi muốn nói là mong cậu chủ sống tốt và tìm được hạnh phúc của riêng bản thân mình. Quên Khiết Nghi Nghi đi. Hãy xem cái tên này chưa từng tồn tại.Tạm biệt! "

Lá thư trên tay rơi xuống, thân hình của Triết Vũ Khanh theo đó mà khụy xuống.

Giọt lệ nóng hổi từ hốc mắt tuôn trào.

Cô hầu ngốc của anh đi rồi. Đã rời xa anh.

Mãi mãi không muốn trở về cạnh anh.

Triết Vũ Hàn đứng chết trân. Nước mắt từng giọt rơi ra. Bây giờ anh mới biết cảm giác khóc khi bị người bên cạnh bỏ rơi là như thế nào.

Là sự đau đớn cùng cực.

Triết Vũ Hàn anh không dám tin đây là sự thật.

Băng Băng cô hầu của anh sao lại nhẫn tâm bỏ rơi anh.

Mấy ngày trước chẳng phải còn nói cho anh cơ hội chờ đợi cơ mà.

Nhưng tại sao? Tại sao nhanh như vậy nói đi là đi chứ?

Sao không cho anh biết lí do. Mà để lại bức thư với những nội dung đau thế này.

" Gửi cậu chủ Vũ Hàn. Trong thời gian vừa qua, Băng Băng biết cậu chủ dành tình cảm cho mình nhiều lắm. Nhưng tình cảm đó sẽ mãi mãi chẳng trọn vẹn như cậu mong muốn đâu. Vì Băng Băng đã thất hứa không cho cậu cơ hội chờ đợi. Cậu chủ có thể vì chuyện này mà hận Băng Băng cũng được. Còn hơn là phải sống trong sự nhung nhớ, đau buồn. Cậu chủ hãy tập cho bản thân quên cô hầu tên Khiết Băng Băng này đi. Hãy xem Băng Băng như là cơn gió thoáng qua. Đến nhanh rồi đi nhanh. Đừng chờ đợi cũng đừng tìm kiếm. Đừng lãng phí thời gian của đời mình. Tạm biệt cậu chủ! "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#songsinh