Chương 4: Ghét nhìn nước mắt của Nghi Nghi.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Triết Vũ Khanh lái xe chở Nghi Nghi đến một đoạn đường, bất chợt đạp phanh dừng lại.

Gương mặt lạnh lùng kề sát mặt Nghi Nghi khiến cô căng thẳng. Mấp máy môi nói.

" Cậu chủ..."

Vũ Khanh hừ lạnh, ngồi ngay lại. Lạnh nhạt hỏi.

" Tại sao đánh nhau? "

" Do chị ta bắt nạt Hoa Hoa. "

Khiết Nghi Nghi không dám chậm trễ nhanh chóng đáp lời. Nói xong lại cúi đầu vân vê cà vạt trên cổ áo.

" Đánh nhau cũng đừng để mình bị thương. "

Triết Vũ Khanh ngoài mặt là lạnh bên trong là nóng, đem tóc của Nghi Nghi vén ra sau tai, ấn mạnh vào nơi bị bầm trên trán cô.

" Ai da...đau đó cậu chủ. "

" Cho chừa. "

Ấn thêm một cái, Triết Vũ Khanh mới thong thả lái xe rời đi.

Nghi Nghi ngồi một bên tủm tỉm cười hệt như một con tự kỉ. Cậu chủ của cô cũng ấm áp, dễ thương quá đấy chứ.

Một phút nghĩ ngớ ngẩn vẩn vơ đã kéo cô chìm vào mộng mị chính mình vẽ ra.

Trên môi nụ cười chưa hề tắt.

" Em cười gì? "

Triết Vũ Khanh qua gương đã thấy Nghi Nghi ngốc bên cạnh nhìn anh bằng ánh mắt mơ màng, si mê rồi khúc khích cười.

Không tự chủ mà lạnh nhạt lên tiếng hỏi.

" Nghi Nghi cười mình ngốc ạ. "

Khiết Nghi Nghi lúng túng, thu hồi tầm mắt, bịa đại lí do, cô tự mắng mình ngốc, tự cười vào mặt mình.

" Ngốc là phải. "

Anh lạnh nhạt nói, nửa điểm toàn chê bai. Gương mặt Nghi Nghi ụ xuống. Cô lại tự đào hố chui xuống cho cậu chủ có cơ hội chọc quê rồi.

" Hừ...Nghi Nghi ngủ đây. "

Hừ một tiếng, Khiết Nghi Nghi quay đầu ra cửa xe tựa vào, nhắm mắt thiếp đi trong sự tĩnh lặng.

 ----------

Triết Vũ Hàn đưa Băng Băng về một lúc thì xe của Triết Vũ Khanh cũng tới nơi.

" Nghi Nghi dậy đi. "

Khiết Nghi Nghi vươn vai, do trong xe chật hẹp, cánh tay trắng nõn nà quơ trúng ngay gương mặt đẹp trai yêu nghiệt của Triết Vũ Khanh.

Anh đen mặt, hầm hầm mở cửa bước xuống xe bỏ lại Nghi Nghi.

Khiết Nghi Nghi chưa biết mình gây ra đại hoạ. Sau khi vươn vai vẫn chưa tỉnh mà vẫn ngủ thiếp đi trong xe.

------------
 
Trong nhà, Khiết Băng Băng với gương mặt trày xước vài chỗ được Triết Vũ Hàn sát trùng, lấy keo cá nhân dán lại.

" Băng Băng, đây là lần cuối tôi cho em đánh nhau.  "

" Hừ...lần cuối với không cuối gì. Cậu chủ muốn cho Băng Băng hay Nghi Nghi bị bắt nạt mà không đánh trả sao. "

Băng Băng khoanh tay nói. Vẻ mặt ấm ức trông thấy.

" Câm miệng lại. Tôi nói sao em nghe vậy đi. "

Triết Vũ Hàn quát, đem những thứ dơ bẩn quăng vào sọt rác.

" Cậu chủ gì đáng ghét chưa từng thấy. "

Khiết Băng Băng lầm bầm trong miệng, đứng bật dậy bỏ về phòng.

Triết Vũ Hàn nheo mắt nhìn bóng dáng nhỏ nhắn kia vừa mới mắng mình. Hận không thể bóp chết cô.

 -------------

Triết Vũ Khanh đi vào nhà là vào thẳng thư phòng làm việc.

Anh phê duyệt một đóng giấy tờ đến mệt mỏi, xoa xoa hai bên thái dương anh sắp xếp bàn làm việc lại một chút rồi khép cửa ra ngoài.

Triết Vũ Khanh không hề thấy bóng dáng của Khiết Nghi Nghi. Mắt trái bỗng dưng giật giật.

Đi nhanh ra xe đỗ ở sân. Tức giận nhanh chóng bao trùm. Mạnh bạo đem cửa xe mở ra.

Dùng tay đánh vào đầu Khiết Nghi Nghi, lớn tiếng gọi.

" Nghi Nghi em dậy ngay cho tôi. "

Khiết Nghi Nghi mơ màng mở mắt, cất giọng nhỏ nhẹ.

" Gì vậy cậu chủ? "

Vũ Khanh càng thêm phẫn nộ. Tháo dây an toàn, đem Nghi Nghi kéo ra khỏi xe, đóng lại cái rầm.

" Em muốn chết ngộp trong xe sao? "

Đã hiểu ra vấn đề. Nghi Nghi biết mình sai nên im lặng cúi đầu không đáp.

" Nói đi. "

Vũ Khanh lạnh lùng hơn hết làm cho Nghi Nghi bị doạ đến bặm chặt môi, thút thít khóc.

Cảm nhận được Nghi Nghi đang khóc. Triết Vũ Khanh lạnh nhạt bỏ đi. Anh chúa ghét nhìn nước mắt của Nghi Nghi.

Điều đó làm lòng anh hơi nhói đau. Như có gì đó đang len lỏi gặm nhắm từng tế bào.

Khiết Nghi Nghi thấy Vũ Khanh bỏ đi. Cô nghĩ cậu chủ đang giận mình. Buồn thiu đi từ từ vào nhà như người mất hồn.

------------

Thoắt cái cũng đã đến giờ ăn trưa, Băng Băng và Vũ Hàn ngồi vào bàn ăn với vô số món ngon được bày trên bàn.

Khiết Băng Băng hận không thể ăn hết vì phải chờ Khiết Nghi Nghi và Triết Vũ Khanh.

" Hai người sao không ăn? "

Vũ Khanh đi vào hỏi. Nhàn nhã kéo ghế ngồi xuống.

" Đợi em chứ ai? Còn Nghi Nghi đâu? Sao giờ này chưa xuống. "

Triết Vũ Hàn cao giọng, lại thấy Nghi Nghi chưa xuống, sắc mặt càng khó coi.

" Để Băng Băng lên xem một chút. "

Khiết Băng Băng định đi thì tay sớm đã bị Triết Vũ Hàn túm chặt.

" Để Vũ Khanh đi. "

Triết Vũ Khanh dành tặng ánh mắt không mấy thiện cảm về Vũ Hàn.

" Được rồi, hai người ăn trước đi. "

Trên phòng của Nghi Nghi, cô ôm gấu bông nhắm mắt ngủ. Gương mặt khả ái, xinh xắn đáng yêu. Khi ngủ trông như một thiên thần.

Triết Vũ Khanh gõ cửa mãi cũng chẳng thấy trả lời. Mất kiên nhẫn, đưa tay vặn nắm cửa mở ra.

Tiến lại giường, Vũ Khanh ngồi bên mép giường, lấy tay lay lay Nghi Nghi.

" Dậy đi. "

Khiết Nghi Nghi theo thói quen lại vươn vai, trở người, giơ cao chân, đem Triết Vũ Khanh đạp một phát té xuống đất.

Anh sắp bùng nổ sự tức giận của mình. Chống tay ngồi dậy, dùng không ít lực đạo kéo tay Nghi Nghi, đem cô làm cho tỉnh giấc.

" Nghi Nghi, em chọc tức tôi đúng không? "

" Cái gì chọc tức? "

Vừa mới ngủ dậy, Khiết Nghi Nghi ngờ nghệch không hiểu anh đang nói cái gì. Vẻ mặt ngu ngơ như người từ trên trời rơi xuống.

" Thôi..bỏ đi. Xuống ăn trưa. "

Vũ Khanh kìm nén tức giận, muốn cất bước đi liền bị Khiết Nghi Nghi ôm chặt ngang hông.

" Cậu chủ giận lâu như vậy sao? Nghi Nghi biết lỗi rồi mà. Cậu chủ sao không bỏ qua. Có phải hết thương Nghi Nghi rồi phải không? "

Khiết Nghi Nghi nói trong tiếng nấc. Vòng tay từ từ nới lỏng, lùi vào một góc bó gối úp mặt mà khóc nức nở.

Triết Vũ Khanh hít một hơi thật sâu. Kìm chế ý định muốn bỏ đi lần nữa. Đưa tay xoa xoa đầu Nghi Nghi.

" Ngoan, nín đi. Tôi không giận em nữa. "

 
 
 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#songsinh