Chương 20: Chịu trách nhiệm chứ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bầu trời tối sầm giống như sắp sập xuống, mưa như trút nước, mưa to đến nỗi nước tích tụ trong cách con hẻm xung quanh, xe ngựa của Tạ Khâm bị chặn giữa chừng, chậm trễ bữa tối, khi hắn về tới phủ thì vạt áo đã ướt đẫm, đến thư phòng tắm rửa thay một bộ trực chuyết sẫm màu sạch sẽ, lúc này mới đi về phía hậu viện.

Thẩm Dao đang luyện thư pháp trong Tây Thứ gian, mặt của nàng trắng nõn một cách đặc biệt, như ngọc đẹp trong tuyết, tóc búi kiểu Lăng Vân kế lỏng lẻo, lộ ra một phần cổ thon dài trắng như tuyết, mặc một chiếc áo khoác dài màu xanh nhạt, váy ống quây ngực với một cành hải đường đỏ, bên hông buộc dây lụa màu lục, dáng người duyên dáng thanh nhã.

Nàng đứng dậy thi lễ với hắn,

"Hầu gia đã ăn tối chưa?"

Mưa lớn, đợi lâu không thấy bóng dáng của Tạ Khâm, bữa trưa Thẩm Dao không ăn được bao nhiêu, liền dùng bữa tối sớm hơn, đồ ăn vẫn còn ấm ở phòng bếp nhỏ, để phòng Tạ Khâm trở về.

Mắt của nàng còn sáng hơn cả ngày thường, lấp lánh như tuyết, loại ánh sáng quyến rũ giống như hổ phách. Tạ Khâm vốn phi lễ chớ nhìn, trước kia chưa từng cẩn thận quan sát nàng, chỉ cho rằng nàng vẫn luôn như vậy.

"Ta đã lót dạ ở trên đường rồi, lúc này không đói." Sau đó chắp tay sau lưng thong thả đi đến bàn của nàng,

"Viết thế nào rồi?"

Thẩm Dao nghiêng nghiêng đầu, dí dỏm nói, "Vừa mới viết được hai dòng, ngài đã trở về rồi."

Tạ Khâm luôn cảm thấy giọng điệu nói chuyện lúc này của Thẩm Dao đặc biệt mềm mại, "Nàng từ từ viết." Lại định thần nhìn hai mắt của nàng, "Thật sự không khó chịu?"

Thẩm Dao lắc lắc đầu, chiếc trâm cài tóc gắn hạt châu bằng vàng kia cũng đung đưa theo, đan xen tôn lên lúm đồng tiền xinh đẹp.

"Tôi ổn mà."

Nàng tỉnh lại khoan khoái vô cùng, giống như lâu rồi chưa từng thoải mái như vậy, muốn nói khác biệt duy nhất thì chính là thân thể có chút bủn rủn, Thẩm Dao chỉ có thể coi là dư âm sau khi uống rượu.

"Vậy tôi tiếp tục viết nhé." Nàng cười cười, đuôi mắt vụt qua một tia giảo hoạt.

Tạ Khâm gật đầu.

Lê ma ma bưng một ly trà nóng tới cho Tạ Khâm, Tạ Khâm cầm lấy ly trà đứng trước án thư.

Gió đêm mang theo hơi ẩm tràn vào, Thẩm Dao đang chuyên tâm chép bài, giấy tuyên thỉnh thoảng bị gió cuốn lên, Tạ Khâm liếc thấy, tiện tay dịch cái chặn giấy kia qua, hoàn toàn đè góc lật ngược lại.

Mưa tạnh dần, sương mù bốc lên như một tầng khói phủ lên tùng xanh bách thúy.

Tạ Khâm dạo bước bên cạnh giá sách, thấy Thẩm Dao chỉ viết một nửa, dứt khoát ngồi xuống ghế mây dưới cửa, nhắm mắt dưỡng thần, mùi mực tràn ngập, âm thanh bút soàn soạt vang vọng bên tai, Tạ Khâm không hiểu sao sinh ra mấy phần mỏi mệt, xoa xoa huyệt thái dương rồi ngủ thiếp đi.

Bốn phía vắng lặng, một chút tiếng động dù là rất nhỏ cũng có thể dẫn tới sự chú ý của hắn, đôi mắt sâu thẳm bỗng nhiên mở ra, đập vào mắt là đôi con ngươi trong veo, dáng vẻ chuyên chú càng thêm mấy phần khí khái hào hùng hơn so với khi xưa, thỉnh thoảng hài lòng với chữ viết, mím mím môi xinh đẹp, đôi mắt đen lúng liếng cùng đuôi lông mày kia đều trở nên linh động theo.

Tựa như là từ từ chìm vào cảnh đẹp, cả người đàng càng thêm nhập tâm.

Đời này Tạ Khâm chưa từng dừng lại...... chờ một người như vậy, bất kể là những năm trước đây đi khắp đại giang nam bắc phá án, hay là bây giờ đứng đầu triều đường, bất cứ nơi nào hắn chỉ vào, nhất định là xoay như con quay, di chuyển như bay, giờ này khắc này ngồi ở thư phòng Cố Ngâm Đường này cùng nàng luyện chữ...... cũng coi như đã "trộm được nửa ngày nhàn hạ trong kiếp phù du."

Ánh đèn cung đình sừng dê sáng rực, dưới đèn mỹ nhân được chiếu đến mức tựa như ngọc Dương Chi, đuôi mắt tươi sáng quyến rũ được nhuộm bởi ánh đèn lắc lư, ở trong tầm mắt thâm trầm của hắn dần dần trở nên mơ hồ.

Đợi Thẩm Dao viết xong một tờ giấy tuyên, lại thấy Tạ Khâm nằm trên ghế mây ngủ thiếp đi rồi.

Ánh sáng mờ ảo xuyên qua song cửa sổ chiếu tới, khiến vạt áo sẫm màu của hắn nhuốm thêm một lớp sương giá.

Cùng phòng vô số lần, đây vẫn là lần đầu tiên nhìn rõ khuôn mặt đang ngủ của hắn, toàn thân hắn yên tĩnh như một bức tranh thủy mặc, lông mi dài đen dày cụp xuống, che giấu toàn bộ sự sắc bén trước mặt, khuôn mặt tuấn tú với đường nét rõ ràng, giống như một khối ngọc thô tự nhiên, không cần chạm trổ hoa văn, tự nhiễm phong nhã hào hoa.

Không có bị đôi mắt sáng suốt lạ thường kia nhìn chằm chằm, Thẩm Dao càng quan sát càng lớn gan, hóa ra Tạ Thủ phụ bẩm sinh đẹp trai, khôi ngô tuấn dật như vậy.

Nàng không khỏi nhìn si mê, nhìn rồi lại nhìn, trong cổ họng hơi khát nước, thậm chí còn muốn......

Thẩm Dao lắc lắc tinh thần, hoài nghi mình chưa tỉnh ngủ.

Mưa lớn xua tan thời tiết oi nóng, trong phòng có hơi ẩm ướt, gió mát tràn vào, tạt qua má nàng, tinh thần của Thẩm Dao đã tỉnh táo lại một chút, lặng lẽ đứng dậy đến Đông Thứ gian tìm một chiếc chăn mỏng, cẩn thận từng li từng tí tới gần hắn, muốn đắp lên ngực giúp hắn.

Tạ Khâm quanh năm suốt tháng lo lắng hết lòng, nên được nghỉ ngơi tử tế, đáng tiếc trên đời này không ai có thể khuyên được hắn, nếu như Tạ Khâm thật sự là trượng phu của nàng, nàng nhất định không thể nhìn hắn tiêu hao thân thể như thế, nghĩ lung tung một lúc, Thẩm Dao cúi người xuống, chăn mỏng vừa mới chạm vào cánh tay của hắn, trước mắt bỗng nhiên lóe lên, một cỗ sức mạnh đột nhiên tóm lấy cổ tay của nàng.

Thẩm Dao bị ép nghiêng về trước một chút, hơi thở mát lạnh trên thân thể chỉ thuộc riêng về hắn kia lập tức tràn vào chóp mũi của nàng, tâm trí của Thẩm Dao hơi chao đảo, sức lực vốn muốn chống cự trước đó đột nhiên biến mất, thay vào đó chính là sự bủn rủn tràn ngập tứ chi ngũ cốt, nàng cứ thế giống như một con diều nhẹ bị hắn lôi kéo rơi thẳng vào lồng ngực của hắn.

"A......" Tiếng ngâm của thiếu nữ từ môi và răng tràn ra, đặc biệt lưu luyến mê ly.

Có lẽ là phát giác được bất ổn, Tạ Khâm kịp thời đỡ lấy nàng, cũng trong thoáng chốc mở mắt ra, đôi mắt thăm thẳm sâu hun hút nặng nề không có ánh sáng, giống như một cái hố muốn hút nàng vào trong, Thẩm Dao không khỏi rùng mình, lúng túng giải thích, "Tôi là muốn đắp cho ngài một chiếc chăn mỏng......"

Váy dưới của nàng đã cuốn lên đầu gối của hắn, hai tay bị hắn kẹp chặt, nàng giống như con diều bất lực giãy giụa ghé nửa người vào lồng ngực hắn, gương mặt xinh đẹp kia cứ như ngọn đuốc sáng rực treo lơ lửng trước mặt hắn.

Chưa từng cách gần đến thế, mắt hạnh của nàng trợn thật lớn, chứa đầy nước lóng lánh, như một dòng nước mùa thu trong vắt, đổi lại ai bị nàng nhìn một cái như vậy cũng đều sẽ mất hồn.

Tạ Khâm rốt cuộc cũng có định lực hơn người, hô hấp trầm thấp thở ra, ánh mắt đột nhiên chuyển sang nhu hòa, mang theo day dứt, "Thật xin lỗi......"

Sau đó đỡ Thẩm Dao đứng dậy.

Thẩm Dao ngơ ngác nhìn gương mặt điển trai kia, từng chút một bị tách ra, lúc lòng bàn chân chạm đất, đầu gối có hơi nhũn ra, không khỏi nghiêng về phía trước một chút, Tạ Khâm lại lần nữa vững vàng đỡ lấy nàng, vạt váy lướt qua bên người hắn, mùi hương thoang thoảng tùy ý.

Tạ Khâm kiềm chế lui lại một bước, duy trì khoảng cách lễ tiết trước đây.

Thẩm Dao sững sờ, chỉ cảm thấy Tạ Khâm của đêm nay phi thường...... đẹp trai, đẹp trai đến mức nàng đặc biệt muốn xích lại gần nhìn thêm mấy lần, cảm giác được tầm mắt của Tạ Khâm đang dõi theo mình, nàng ngượng ngùng chuyển dời ánh nhìn, chỉ chỉ về phía bàn, "Tôi viết xong rồi, ngài nhìn thử giúp tôi với."

Tạ Khâm nhìn thật sâu, con người vẫn luôn hướng nội tự kiềm chế, chưa từng dễ dàng bộc lộ một mặt không chút phòng bị nào ở trước mặt người khác, hôm nay nhất thời thất thần ngủ thiếp đi, nào ngờ sự cảnh giác từ tận xương tủy kia đã hình thành bản năng, hắn quá hiểu rõ sức lực trong vô thức kia của mình mạnh nhường nào, chỉ chỉ cánh tay nàng, lo lắng hỏi,

"Đau không?"

Thẩm Dao nhỏ giọng lắc đầu, "Không đau." Chỉ là có chút bủn rủn.

Nàng chỉ có thể quy công này về phần nóng nảy lo sợ.

Tạ Khâm cũng phát giác Thẩm Dao có chút khác với ngày thường, có lẽ là hai người vừa mới vô ý có sự tiếp xúc tứ chi, nàng vô cùng ngượng ngùng.

Chuyện thường tình của con người.

Ánh mắt nhìn về phía bàn, dần dần bị hấp dẫn bởi bức tiểu Khải thanh lệ kia.

Hắn đoán không lầm, Thẩm Dao quả nhiên thích hợp với phong cách của Văn Minh, dù rằng vẫn chưa thể gọi là tinh xảo, nhưng tiến bộ lại không nhỏ.

Tạ Khâm cầm giấy tuyên lên, Thẩm Dao cẩn thận tiến tới phía sau hắn, "Thế nào?"

"Khá đẹp."

"Chỉ là nàng phóng bút có hơi lỏng lẻo, khi viết chữ nhỏ, cầm bút xuống thấp hơn một chút......" Tạ Khâm chỉ mấy chỗ yếu, trong ngôn từ tựa hồ đã cân nhắc kỹ càng, lại vô cùng nghiêm khắc, khiến người ta không tự giác dùng tâm để nghe.

Hắn bảo Thẩm Dao ngồi xuống, thử một lần nữ cầm bút viết mấy chữ, quả nhiên, nét sổ móc kia liền viết được có mấy phần lực, chẳng qua vẫn chưa thể xem là hoàn mỹ.

Thư pháp chú trọng đến kỹ năng cơ bản, ví dụ như nét sổ treo thì tương đối khó viết, từ nhẹ đến nặng, khó nắm bắt được đúng lúc thu đầu bút lông, Thẩm Dao đã viết mấy lần mà không được, Tạ Khâm liền đứng đằng sau nàng, khi thỉnh thoảng cúi người qua, hơi thở của người đàn ông lướt qua, tim Thẩm Dao đập thình thịch, giống như bất giác bị hắn thu hút, ngước mắt lên khẩn cầu hắn,

"Hầu gia, ngài cầm cho tôi viết đi."

Tạ Khâm sửng sốt một chút, đây là cử động cực kỳ mập mờ, chí ít không nên xảy ra trên người cặp phu thê giả như bọn họ, chỉ là Thẩm Dao mắt ngọc mày ngài cứ nhìn hắn tha thiết như vậy, giống như đây là một chuyện nhỏ quá mức bình thường, Tạ Khâm cũng không khước từ được.

Cũng không phải chưa từng nắm tay nàng.

Lòng bàn tay rộng lớn giơ lên, nắm thật chặt lấy toàn bộ bàn tay cực kỳ nhỏ nhắn của nàng, cùng nhau cầm lấy cán bút kia dẫn dắt nàng hạ bút, lực bút này nghìn cân, sau khi thu đầu bút Tạ Khâm lập tức buông tay ra, lúc này, xảy ra một chuyện ngoài dự liệu.

Thẩm Dao gần như theo bản năng đuổi theo lòng bàn tay của hắn nắm ngược trở lại.

Nóng ẩm vuốt ve va chạm ở lòng bàn tay, rất nhanh truyền khắp toàn thân của hai người.

Hai người đều sửng sốt.

Sau khi Thẩm Dao ý thức được mình đã làm cái gì, nóng lên buông tay ra, sau đó xấu hổ giận giữ và lúng túng, lảo đảo đứng dậy khỏi ghế bành, bởi vì động tác quá nhanh, lập tức mất thăng bằng, cơ thể va vào giá sách ở phía sau, cũng may lực va chạm không nặng, thân thể mềm mại cứ thế dựa sát vào giá sách, đưa lưng về phía Tạ Khâm, xấu hổ vô cùng.

Tạ Khâm trầm mặc nhìn nàng, hành động này không giống bình thường.

"Thẩm Dao." Ngữ khí của hắn chầm chậm mà kiên định,

nhưng lại tựa như tiếng vọng từng chút từng chút đụng vào lồng ngực của nàng.

Thẩm Dao nhắm mắt thật chặt, nàng đã làm những gì thế, đầu ngón tay vịn giá sách chậm rãi mượn lực quay người lại, cụp mắt giống như đứa bé mắc lỗi.

"Hôm nay tôi nhìn thấy Thái tử......"

"Ta biết."

"Tôi có chút sợ......"

Tạ Khâm im lặng một lúc, là bởi vì bị dọa sợ nên tới tìm kiếm cảm giác an toàn, cái này có thể lý giải.

"Ta hiểu rõ."

Thẩm Dao chậm rãi ngẩng mặt lên, hai gò má ửng đỏ như ráng chiều, uyển chuyển hỏi, "Hầu gia, ngài thật sự có thể bảo vệ tôi sao?"

Ánh mắt của Tạ Khâm nheo lại, lời này của nàng là có ý gì?

Là loại bảo vệ nào?

Là lấy thân phận trượng phu, hay là thân phận khác?

Hắn không chút do dự, "Đương nhiên có thể."

Thẩm Dao nhìn thẳng vào hắn, cả đời này chưa từng có người nào kiên định bảo vệ nàng như vậy, trong hốc mắt tràn vào một chút chua xót và ẩm ướt, còn có cảm giác muốn ỷ lại, thậm chí là đến gần dường như không thể nhìn thấu, nước mắt hiện ra.

Nghi hoặc hiện lên trong thần sắc của Tạ Khâm theo đó gỡ xuống, ngữ khí ôn hòa.

"Bất kể nàng ở đâu, bất kể có bằng lòng ở lại Kinh Thành hay không, ta đều sẽ đảm bảo an yên của nàng."

Thẩm Dao thì thào gật đầu, bóng dáng thanh tuấn của người đàn ông mờ đi trong nước mắt, nàng thậm chí còn không nhìn rõ được dung mạo của hắn, chỉ cảm thấy đó là một nguồn sáng vô hạn thu hút nàng, khát vọng xa lạ chảy trong huyết mạch cũng theo đó tuôn ra.

"Hầu gia, tôi......" có chút khó chịu.

Cụ thể khó chịu chỗ nào thì nàng không nói rõ được, giống như càng nhìn hắn càng khó chịu, càng khó chịu càng muốn nhìn.

Nàng chưa từng nhận ra hắn thế nhưng lại đẹp như vậy, mê người như vậy.

Hắn cũng thực là mê người, đổi lại ai có có thể bảo vệ nàng một cách không màng tất cả thế chứ.

Một gương mặt nhìn Tạ Khâm với vẻ mơ màng, như một đứa trẻ vô gia cư, cầu mong được người khác yêu thương, bảo vệ.

Ánh mắt của nàng mang theo ẩn nhẫn, hổ thẹn, thậm chí còn có chút ngượng ngùng, đã làm đau nhói ấn đường của Tạ Khâm, hắn biết cô nương này một thân một mình va va chạm chạm mà lớn lên, không ai đau không ai thương, kiên cường tự lập, lúc trước khi hắn cưới nàng quả thực quyết ý bảo vệ nàng nuông chiều nàng cả đời, chẳng qua nàng không bằng lòng, hắn không thể cưỡng cầu.

Hôm nay nhất định là bị hành động của Thái tử dọa sợ, có chút bất lực.

Nếu như nàng đã dao động suy nghĩ hòa ly, hắn cần lấy được xác nhận.

Tạ Khâm để mặc nàng nhìn mà không nói lời nào.

Hai gò má nàng hơi ửng đỏ, dè dặt và ngượng ngùng, trù cái đó ra cũng không có dấu vết nào rõ ràng.

Lúc đó Thích Trắc phi vì để phòng bị Thái tử phát giác, chọn thuốc hết sức cẩn thận, uống thuốc bột vào, phát tác chậm chạp, dược tính cũng sẽ không mạnh như vậy, trong mắt người khác trông có vẻ giống như nước chảy thành sông.

Thẩm Dao từ từ buông ngón tay đang nắm chặt giá sách ra, hít một hơi thật sâu, ý đồ bình phục dòng nhiệt trong lòng, bộ ngực no đủ theo động tác của nàng phập phồng từng cái, váy đỏ hải đường phác họa dáng người đặc biệt yểu điệu của nàng, vòng eo được dây thắt chặt, không đầy một nắm, vạt váy thật dài uốn lượn quanh co trên đất, trong đêm mưa sấm sét dội vang này, tựa như một đóa hoa mỏng manh không chịu nổi bị bẻ gãy.

Trong lòng Tạ Khâm trào lên một cỗ bồn chồn, hắn đứng chắp tay sau lưng, tầm mắt chuyển đến kệ bác cổ, chậm rãi nhắm mắt lại, ý đồ nén dục vọng nhàn nhạt kia xuống.

Hắn không nhìn chằm chằm nàng nữa, lá gan của nàng liền lớn hơn chút, lại quan sát hắn, hắn trông thật sự cao lớn, vai rộng eo hẹp, thân hình cũng đặc biệt rắn rỏi, rất muốn ôm một cái......

Một cơn gió lạnh từ ngoài hành lang thổi vào, cuốn sách mỏng trên đỉnh giá sách bị thổi trượt xuống đất, may mà Thẩm Dao kịp thời tránh được, chưa đập trúng nàng, nàng khom lưng nhặt cuốn sách lên, giẫm lên bàn đạp ở bên cạnh, đặt về chỗ cũ.

Lại một trận gió thổi qua, xốc lên chút bụi, Thẩm Dao theo bản năng giơ thay áo lên che, cơ thể không vững nghiêng sang một bên.

Tạ Khâm nghe thấy tiếng động kịp thời nhấc cánh tay lên ôm lấy eo nàng, bàn đạp lung la lung lay, Thẩm Dao theo bản năng khoác hai tay lên vai hắn, cuối cũng cũng ổn định được cơ thể, nàng giẫm lên bàn đạp, gần như ngang hàng với hắn, hai gò má kề sát mũi của hắn, hơi thở giao nhau.

Một luồng nhiệt nóng bỏng tràn ngập trong lồng ngực, nàng nắm chặt hắn không nhúc nhích, người đến trong tay rồi, cỗ khát vọng và bủn rủn kia hóa thành sức mạnh thực chất, nàng lấy hết dũng khí để nhìn hắn.

Đỉnh lông mày của hắn cực đẹp, rải rác vài ba nét màu thôi đã có mấy phần trong trẻo lạnh lùng, từ sống mũi anh tuấn đi xuống là đôi môi mỏng hơi mím lại, ánh mắt Thẩm Dao dán chặt ở nơi đó không nỡ chuyển dời.

Hơi thở hoa lan tràn ra, mang theo một tia nóng rực, trêu chọc lòng người.

Tạ Khâm buông eo nàng ra, ngũ quan sắc bén vẫn lãnh đạm như cũ, hai con ngươi tĩnh lặng như biển sâu, nhìn chằm chằm nàng không nói một lời.

Nhưng Thẩm Dao lại ôm hắn không buông, bên hông bị hắn đụng chạm qua, nhạy cảm đến mức phát nhờn, gương mặt quá mức ưu viết gần trong gang tấc, thân thể nàng dựa theo bản năng tiến về phía trước, cùng lúc đó, hay cánh tay vịn lên trên, quấn lấy cả người hắn, ý đồ kéo trích tiên nhân gian không cử động kia xuống phàm trần.

Con ngươi của Tạ Khâm hơi nheo lại, lù lù bất động, ngay lúc cánh môi căng mọng kia sắp áp xuống, chậm rãi mở miệng, "Thẩm Dao, biết mình đang làm gì không?"

Lông mi dài dán vào mắt hắn nhẹ nhàng nâng lên, giọng nói của nàng dịu dàng mà kiên định,

"Biết."

Dáng vẻ còn rất dứt khoát.

Trái lại phù hợp với tính tình của nàng.

Đôi mắt đen láy của Tạ Khâm trong suốt sâu thẳm, không chút cảm xúc chất vấn, "Chẳng phải muốn về Nhạc Châu sao?"

Thẩm Dao sửng sốt, tựa như có thứ gì đó đang bóp chặt lấy trán nàng, muốn ý niệm của hắn bị dao động, nước lấp lánh trong mắt nàng lay động, giống như sắp rơi xuống.

Đáy mắt Tạ Khâm lóe lên tia thất vọng.

Lồng ngực hắn đặc biệt kiên cố nóng hổi, hơi thở nóng rực một nông một sâu quanh quẩn ở trán nàng, lý trí của nàng bị rút đi từng chút một, trong đầu óc hỗn độn của nàng chỉ còn lại hơi thở của hắn, sự chiếm cứ mãnh liệt của hắn, uy nghiêm của hắn.

"Nơi tôi muốn cũng không nhất định phải là Nhạc Châu, thứ tôi muốn chính là một mái nhà......" Nàng sinh ra ở Kinh Thành, phụ mẫu huynh đệ tỷ muội cũng ở Kinh Thành, Nhạc Châu chỉ là lựa chọn bất đắc dĩ của nàng......

Đáy lòng trào lên sự chua xót, phá vỡ sự mơ màng trong hốc mắt, hóa thành một tròng nước mắt, muốn rơi xuống mà không được.

Tạ Khâm đã hiểu rõ, hoài nghi trong mắt hóa thành thương tiếc, không có đứa trẻ nào bị vứt bỏ không khát vọng được thu nhận, nàng chỉ là lấy thái độ cự tuyệt để tránh cho bản thân lại bị tổn thương.

Giống như không muốn biểu hiện ra một mặt chật vật ở trước mặt hắn, nàng lại nâng lên khuôn mặt tương cười kiêu ngạo, ôm lấy hắn,

"Có người nào nói với ngài hay chưa, trông ngài rất đẹp trai."

Tạ Khâm cười lạnh, "Thẩm Dao, nàng uống canh giải rượu chưa hả?"

Ánh mắt nàng ẩn tình, nhưng lại không mê loạn, hoàn toàn khác với hôm say rượu kia.

"Tôi uống rồi mà, còn ngủ được ba canh giờ đấy." Thẩm Dao cười hì hì, "Ngài chưa trả lười tôi, có ai nói ngài đẹp trai hay không."

"Không có."

"Vậy bây giờ có rồi." Khóe môi nàng cong cong cười một tiếng.

Tạ Khâm nâng mí mắt lên, "Vậy sao? Trôi qua hơn ba tháng, nàng mới nhận ra?"

Thẩm Dao bị hắn chất vấn có chút chột dạ, "Lúc trước có tà tâm nhưng không có tà đảm mà."

"Bây giờ sao lại có can đảm rồi?"

"Ngài để tôi hôn, tôi nói cho ngài biết."

Ánh mắt Tạ Khâm rõ ràng, không chút động lòng.

Thẩm Dao coi như hắn ưng thuận, thè đầu lưỡi ra, liếm ướt cằm hắn.

Một chút xíu râu ria đâm vào cánh môi căng mọng của nàng, rung động tê dại bị kích thích, cứ như thể một cổng xả lũ được mở ra, khát vọng cháy bỏng ở tứ chi ngũ xương và thậm chí là ở tận sâu bên trong không tự chủ được cuồn cuộn trào ra.

"Tạ Khâm......" Giọng nói tựa như đường mật ngọt ngấy, kéo ra thành sợi.

Phần bụng của Tạ Khâm siết chặt, bỗng dưng nhớ tới giọng nói của nàng vào đêm động phòng, thật sự là một cuống họng tốt.

Thân thể mềm mại hướng về phía trước dán càng chặt vào hắn hơn, hai tay vòng qua cổ hắn, kiễng mũi chân lên, cuối cùng ngậm lấy môi của hắn.

Những mảng ướt át mềm mại va chạm vào nhau, lần đầu tiên chưa kịp ngậm lấy, đã trượt xuống.

Hắn không phối hợp.

Thẩm Dao không hề nản lòng, dứt khoát hoặc không làm gì cả, mà đã làm thì phải làm cho xong, mỉm cười quyến rũ một cái với hắn, áp nửa người vào người hắn, tựa như một yêu tinh quấn lấy Phật Đà, vắt hết óc khiến hắn phá giới.

"Chàng không muốn sao?" Nàng nghiêng trán quanh quân bên tai hắn, thổi nhẹ vào vành tai của hắn.

Tựa như ma âm rót vào vành tai hắn, khơi dục vọng chôn sâu ra ngoài, đôi mắt Tạ Khâm nồng đậm như mực, nhưng trong phòng ánh lửa sáng rực như này lại vẫn tối tăm như một xoáy nước.

Cánh môi mềm mại của Thẩm Dao mút, liếm lấy môi của hắn, khéo léo ngoắt ngoéo qua lại nơi hàm răng cắn chặt của hắn, cắn nhẹ một cái, hai tay luồn qua sau gáy trượt vào cổ áo của hắn, ý định mở vạt áo ra,

Tạ Khâm để mặc nàng dán vào môi hắn gặm nhấm, sự lạnh lùng trong mắt dần dần tan ra, cảm xúc mãnh liệt lăn qua lộn lại, hắn nhìn thật sâu vào đôi lông mày xinh đẹp vô song kia,

"Chịu trách nhiệm sao?"

Lời này của người đàn ông vừa nói ra, đã không còn lối thoát nào nữa, giống như Phật Đà tước vũ khí đầu hàng, cúi đầu cam chịu dưới váy hạ thần.

Thẩm Dao đạt được ý đồ cười cười, ánh mắt có chút men say, mở miệng liền nói, "Cái đó còn cần phải nói?"

Lời này vừa dứt, hàm răng đóng chặt của người đàn ông được cạy ra, đầu lưỡi linh hoạt trượt vào, nàng nỗ lực khám phá nắng hạn gặp mưa rào thuộc về nàng.

Mưa to gió lớn bên ngoài hành lang, át đi tiếng giá bút giấy mực rơi xuống đất rất tốt.

Hắn đảo khách thành chủ, nâng người lên, đặt ở trên bàn rộng lớn.

Cần cổ thon dài nâng lên, nổi lên một tầng ánh sáng dịu dàng trắng mịn, tuyệt đẹp ngất ngây, thân hình mềm mại nương theo sắc đen nồng đậm trong đáy mắt của hắn cùng nhau rơi vào màn đêm sâu thẳm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro