9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 9

Gunnapatn lắc đầu gạt đi bàn tay đang dò dẫm má mình, lại hướng thẳng chỗ cha dượng đang đứng. Trùng hợp Mark Siwat cũng đang nhìn lại, cậu đương nhiên mỉm cười với người kia. Vậy mà hắn cứ thế vô tâm không thèm để ý, tiếp tục đáp lời các phụ huynh khác. Làm Gunnapatn vì vậy mà mang tâm trạng bực bội ngồi trên xe, càng khó chịu hơn khi mà nửa ngày cũng không thấy mặt hắn đâu.

Mãi đến trạm nghỉ chân 15 phút để nạp nhiên liệu, cậu rốt cuộc chịu không nổi chạy đi tìm hắn. Cuối cùng thì sao, người ta là ngồi trên xe ăn bánh trái các cô các dì kia tặng. Cười đến sáng lạn đất trời. Mỗi khi ở gần Gunnapatn cũng không có vui vẻ tít mắt đến vậy.

Gunnapatn chính là tức a tức. Không hiểu sao mà tức đến muốn lăn lộn ra đất, miệng rủa xả Mark Siwat  đáng ghét, cái đồ ong bướm trăng hoa. Cậu hận.

Hai tiếng sau xe cập bến khu nhà trọ trên núi. Ngày hôm nay trùng hợp lại đổ cơn mưa, không khí có hơi lành lạnh xoa dịu cái nắng hè gay gắt. Gunnapatn cầm ô đứng bên dưới cổng nhà trọ chờ xe của Mark Siwat cập bến rồi mới chịu đi vào.

Hắn phải xách hai cái vali đựng toàn quần áo, lưng cũng đeo ba lô đen cũng hơi phồng. Thấy bóng dáng gầy nhỏ đang đứng dưới trời mưa chờ mình. Sắc mặt không rõ biểu hiện vui hay buồn mà đi tới.

"Không vào cùng các bạn, đứng đây làm gì để bị ướt hết người?"

Giọng nói trầm thấp hòa cùng âm thanh xào xạc của hạt nước vỗ vào lớp vải dù. Cơn gió man mát thổi tung mái tóc vuốt keo nam tính của hắn, đôi chỗ rời rạc khỏi nếp mà che khuất một bên mắt. Gunnapatn không chần chờ với tay lên, gót chân kiễng một hồi mới tới nơi, đem tóc mai tán loạn vuốt lại gọn gàng như cũ mới thỏa mãn.

Thầy giáo đang xếp phòng cùng các bạn trong kia. Gunnapatn ngược lại chỉ nghe ngóng bên tốp phụ huynh xếp phòng. Nghe nói vì Mark Siwat  là đàn ông nên được xếp phòng riêng. Cái đó cũng không có gì quá đáng hay bất công cả, dẫu gì cũng là tự hắn bỏ tiền ra. Các vị trung niên kia nếu thích cũng có thể bỏ thêm tiền mà thuê phòng riêng.

"Gun, em cùng phòng với Plan  và Mean nhé?"

Tiếng nói thầy giáo đánh thức cậu, kéo cái tai đang hóng hớt của Gunnapatn quay về. Rồi lại như có như không liếc nhìn Mark Siwat xin ý kiến, hẳn còn sợ hắn không cho phép cùng bạn nam khác ở chung phòng.

Hắn chắc cũng đoán được nội tâm Gunnapatn, tùy ý nói theo ý muốn của cậu, hắn không có ý kiến.

Thế nào lại khiến Gunnapatn cảm thấy bối rối, cậu còn có chút mong chờ Mark Siwat phản đối. Cậu muốn chung phòng với hắn cơ.

"Em...em sao cũng được."

Nhìn sang người kia, chỉ thấy hắn quay đi nơi khác nói chuyện điện thoại. Đôi mắt Gunnapatn chùng xuống thấy rõ, tâm trạng cũng chẳng còn vui vẻ háo hức nữa.

Đành quay qua lục lọi ba lô tìm thuốc, cuối cùng thuốc cũng chẳng thấy. Gunnapatn để hắn nghỉ ngơi đắp chăn trên giường, chạy đi tìm hiệu thuốc quanh đây xem thử.

Đường núi quanh co, nhưng được cái đã trải phẳng nên không có bị ẩm ướt bởi cơn mưa. Một tay cầm ô che cho người khỏi bị ướt, một tay cầm bản đồ chạy loạn khắp chốn tìm hiệu thuốc tây.

"Chỗ này không phải đi thẳng là về phòng trọ sao? Thế nào lại..." Bực bội giở tới giở lui tờ giấy đã sớm ướt đẫm nước mưa. Chữ trên đấy cũng hơi lờ mờ đi đôi chút, Gunnapatn ngẩng đầu. Nhận thấy hóa ra mình đã đi được hai ba tiếng rồi vậy mà vẫn lẩn quẩn một chỗ.

Tay đưa vào túi áo móc điện thoại ra muốn gọi, nhận ra mình từ đầu đến cuối không hề mang theo. Thôi chết.

Ráng chiều đỏ cam dần bao bọc lấy con đường nơi cậu đứng, Gunnapatn nhận ra thời gian đã trôi đi quá nhiều, chân cũng mỏi mà ngồi xếp bằng nghỉ một bên đường. Tự nhiên lại thơ mộng đến mức đem máy ảnh ra lưu lại cảnh đẹp này. Hay thật, máy điện thoại cần thiết thì quên, mang máy ảnh cũng chẳng có ích lợi gì.

"Cái này đem về phát weibo chắc được nhiều vote lắm đây." Vừa lầm bầm vừa nhắm một bên mắt tìm cự ly, ngón trỏ đặt trên thân máy liên tục bấm.

*****

Một đằng thì thoải mái hưởng thụ, còn tại sảnh chính nhà trọ, chính là một màn náo loạn không thôi.

Mark Siwat sức khỏe còn chưa có tốt hẳn, đôi môi mất khí sắc vẫn mím chặt đem điện thoại của Gunnapatn siết mạnh. Cư nhiên đi lạc mất tung tích, nãy giờ để mọi người lo lắng hoảng hốt kiếm tìm. Xem gặp lại hắn có trừng phạt một trận cái tật tùy hứng ấy.

Hắn mất mặt lại gần nói với quản lý nhà trọ đang đứng cạnh chủ nhiệm. Gunnapatn cứ để một mình hắn đi kiếm là được rồi, không cần phiền hà liên lụy tới mọi người.

"Không sao đâu Siwat ngài, Gun đồng học cũng là trò tốt bạn hiền, các em học sinh khác cũng rất lo lắng cho em ấy."

"Trời cũng đã tối rồi, thầy cứ nói lại với phụ huynh và học sinh khác để bọn họ yên tâm vui chơi thoải mái một chút. Đứa nhỏ kia, mình tôi 'lo' là được rồi."

Mark Siwat đã nói xong, mỉm cười nhạt nhòa như có như không, quay lưng lại tròng mắt liền lóe lên tia quỷ dị cùng lãnh khốc. Tay cầm theo đèn pin và điện thoại của cả hai, cước bộ sải dài trên đường lớn ngoằn ngoèo tìm Gunnapatn.

Dọc hai bên lan can bằng thép dày có m vài cột đèn cao áp đã được thắp sáng. Mark Siwat đi được nửa tiếng, từ xa nhìn thấy bóng dáng thân thuộc ngồi gọn bên một góc, ngay dưới ngọn đèn đường vàng vọt mà rũ mắt đưa chân nghịch mấy hòn sỏi.

Hắn không nói không rằng đi đến, chưa kịp để Gunnapatn nói gì. Thẳng tay đánh lên má cậu một cái, "Tại sao đi lung tung?"

"Con. A!" Vừa định nói liền bị đánh nữa. Cậu ấm ức ôm má không dám nhìn Mark Siwat. Trước mắt đã hơi mông lung nhạt nhòa, khóe mi cũng bắt đầu ửng đỏ tới sắp rơi lệ.

"Đứng lên đi về."

Gunnapatn im lặng không động đậy, mặt đã tèm lèm nước.

"Oan lắm hay sao?" Hắn lạnh lùng đưa mắt nhìn, đã định xoay người đi trước. Gunnapatn vẫn cứ ở yên một chỗ mà rơi nước mắt, cổ họng cũng nấc nhẹ tủi thân.

Cậu đưa tay run rẩy lau đi hai bên má, sau đó mới lôi từ trong túi áo ra mấy viên thuốc sủi giảm đau. Mặt cúi gằm không ngẩng, đôi môi cố mím chặt để không phát ra thanh âm nào nữa.

Mark Siwat ngỡ ngàng, từ trên đỉnh đầu Gunnapatn. Bàn tay vừa đánh cậu giờ này siết chặt, thì ra là đã trách nhầm người kia mất rồi. Hắn đúng là không suy nghĩ đã hành động, để cậu khổ sở ủy khuất.

Một chân quỳ xuống một chân co, ngang tầm với Gunnapatn đem tay áo lau nước mắt ướt át trên mặt cậu. Còn không ngừng hôn môi muốn làm hòa, cảm nhận đầu lưỡi run run cùng hơi thở gấp gáp không theo nhịp. Lồng ngực cũng thôi phập phồng kịch kiệt nức nở.

"Ta sợ con có mệnh hệ gì, xin lỗi." Hắn nói khẽ thủ thỉ. Chắc chắn Gunnapatn sẽ hiểu được trong lòng hắn nghĩ cái gì nên mới đánh cậu. Kể từ lúc chủ nhiệm nói cậu mất tích liền mặc kệ cơn đau mà vội vàng đi loanh quanh khu nhà trọ kiếm tìm. Hơn ai hết Mark Siwat lo lắng cho Gunnapatn rất nhiều, sợ cậu có bị làm sao, hắn không hề muốn xảy ra điều đó.

Gunnapatn gật gật đầu nín khóc, coi sắc mặt người kia cũng không khá khẩm hơn so với ban nãy đau dạ dày. Trong thâm tâm tự trách, đã không giúp được gì hắn lại còn liên luỵ Mark Siwat chưa hết đau đã phải đi tìm mình.

"Nhưng mà chân con bị trật rồi."

Hắn không nói thêm nữa, xoay lưng đem Gunnapatn kéo lên để hắn cõng. Cả quãng đường xa xôi vừa nín lại cái dạ dày quặn thắt, vừa đem theo một người nữa trên lưng. Để mặc Gunnapatn ngủ quên trên vai mình, đôi chân vẫn đều đều bước dưới ngọn đèn hắt hiu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro