Chạm vào anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Hoàng Hồng Hiên ấn nút 'Chấp nhận' cuộc gọi facetime từ Khâu Thắng Dực, nó vẫn nghĩ chỉ là hỏi thăm như mọi lần, chứ không phải điều này.

Màn hình vụt lên hình ảnh khuôn mặt của Khâu Vũ Thần, hai má đỏ bừng đầy nguy hiểm, đôi môi hồng như cánh đào căng lên hoàn hảo quanh một con cu cứng ngắc. Dưới hàng mi dài cong vút, đôi mắt anh lấp lánh tuyệt vời, nhìn thẳng vào ống kính. "C... C... Cái đệt" Hoàng Hồng Hiên gần như rên lên, nhưng đáp lại anh chỉ là tiếng cười khúc khích từ phía đầu dây bên kia, camera nhanh chóng chuyển hướng về phía khuôn mặt hả hê của Khâu Thắng Dực.

"Thảm hại quá đấy, Hoàng Hồng Hiên." Khâu Thắng Dực vẫn cười, hàm răng sáng bóng. "Tao đoán cả tháng trời ăn chay ít nhiều cũng ảnh hưởng đến mày... nhưng tao không ngờ nó lại tệ đến thế này đó."

"Anh có thể im đi đấy." Hoàng Hồng Hiên rên rỉ, trở mình dưới tấm chăn. Con cu tội nghiệp của nó giờ đã cứng ngắc trong cái sịp mỏng, khiến nó chỉ muốn tụt hết mọi thứ và ném thẳng khỏi giường. Khung cảnh kích thích tột cùng đập thẳng vào mắt khiến má Hoàng Hồng Hiên phừng phừng như lửa đốt – chỉ trong tích tắc hình ảnh dâm mĩ đó đã chiếm trọn Hoàng Hồng Hiên. Khâu Thắng Dực nói đúng, thật là thảm hại. Nhưng Khâu Vũ Thần đang lấp đầy tâm trí nó - Khâu Vũ Thần cùng trò đùa chết tiệt và vẻ ngoài xinh đẹp của anh. "Xoay cam lại được không anh đại?"

Khâu Thắng Dực cười mỉa, "Tao nhớ mấy giây trước thằng nào đó vừa bảo tao nên câm mẹ miệng lại."

"Em xin lỗi." Hoàng Hồng Hiên đau khổ rên lên, nhưng Khâu Thắng Dực không hề nhúc nhích. "Làm ơn đi, cảm ơn trước" Hoàng Hồng Hiên tiếp tục cố gắng – vì Khâu Vũ Thần ở đây ngay lúc này, nó sẵn sàng ném con mẹ nó tất cả sĩ diện ra sau đầu. Khâu Thắng Dực cười khẩy, nhưng cuối cùng cũng chịu xoay cam, đủ để Khâu Vũ Thần xinh xẻo đang quỳ gối một lần nữa trở lại khung hình.

Y đang cười.

"Trời đất," Hoàng Hồng Hiên thở hắt – lần này Khâu Thắng Dực đã tử tế cho nó xem một góc siêu gần. Tim Hoàng Hồng Hiên như ngừng đập trong lồng ngực khi nó thấy điểm sáng bạc lộng lẫy đậu trên khóe mắt Khâu Vũ Thần; lớp phấn màu cà phê loang lổ trên mi mắt, làm nền cho những hạt nhũ lấp lánh rải rác khắp đó đây; một đường kẻ đen sắc lẹm càng làm nổi bật lên đường cong quyến rũ của đôi mắt. Khuôn mặt được đánh highlight tỉ mỉ làm tôn lên gò má cao bằng gam vàng sáng rực. "Anh cố tình make up à?"

"Đúng rồi." Khâu Thắng Dực trả lời thay Khâu Vũ Thần, ngay khi gã nắm lấy mái tóc đen, đụ thẳng vào khuôn miệng của chàng trai xinh xắn; mái tóc được tạo kiểu thành những lọn nhỏ lộn xộn trông thật đáng yêu, một ý nghĩ khá kì quặc khi so với những hình ảnh tục tĩu đang chiếu trên màn hình lúc này. "Hôm nay bọn tao có show diễn chung, Vũ Thần đã cố tình nhờ thợ trang điểm nhấn nhá thêm một chút trước khi về nhà, em ấy muốn điều này, mày không biết em ấy đã khẩn thiết cầu xin tao làm việc này với ẻm đến mức nào đâu."

"Ai cũng nói hôm nay anh thật xinh đẹp." Khâu Vũ Thần ngừng lại một chút, thì thầm, trong khi đôi môi vẫn dán chặt vào đầu khấc của Khâu Thắng Dực, phần còn lại đang được phủ một lớp nước bọt bóng loáng, sáng lấp lánh dưới ánh đèn ấm áp. Trông nó quen thuộc đến lạ kì, nhưng Hoàng Hồng Hiên đã nhanh chóng ném cái ý nghĩ đó ra khỏi não bộ đang quay cuồng của mình. Khâu Vũ Thần nhẹ nhàng đặt lên phần đỉnh một cái hôn, trước khi dán chặt mắt vào camera một lần nữa. "Em không thấy thế à?"

Hoàng Hồng Hiên nuốt nước bọt – nó gần như chắc chắn mình có thể nghe thấy tiếng rên rỉ nhẹ từ bên kia đầu dây – thật thoải mái khi biết tình trạng của Khâu Thắng Dực cũng chẳng khá khẩm hơn mình. Trong những lúc thế này, Khâu Vũ Thần luôn thích trêu đùa dù là vì lợi ích của mình – hay của người khác. "Phải, anh luôn là người đẹp nhất, lúc nào cũng vậy."

"Tốt," Khâu Vũ Thần cười khúc khích, trước khi đột ngột ngậm lấy toàn bộ phân thân của Khâu Thắng Dực, dường như sâu tới tận cổ họng – tiếng rên của Khâu Thắng Dực ngày càng lớn hơn, trơ trẽn và tục tĩu. Camera rung nhẹ. Hoàng Hồng Hiên tựa người vào gối, mắt nhìn chằm chằm vào những hình ảnh nóng bỏng trên màn hình điện thoại, tay mò vào trong đũng quần nắm lấy thằng nhỏ của mình bắt đầu vuốt ve, miệng không tự chủ phát ra vài âm thanh phóng đãng.

Một tháng rời khỏi Đài Loan khiến Hoàng Hồng Hiên gần như quên mất Khâu Vũ Thần thực sự là một anh trai thiếu đụ – nhưng đây chính là một lời nhắc nhở nhẹ nhàng, và kịp thời. Và cực kì cần thiết. Cảnh Khâu Vũ Thần không chút xấu hổ thưởng thức con cu trong miệng mình khiến xương sống Hoàng Hồng Hiên run rẩy ngứa ngáy. Khâu Thắng Dực thích mềm lỏng và ướt át – Khâu Vũ Thần quá hiểu điều này, và y đang làm chính xác những gì người kia muốn – khuôn miệng hồng hào xinh xắn hé mở thành một lời mời nồng nhiệt, thả lỏng đón nhận từng cú thúc vội vã từ Khâu Thắng Dực mà không hề phản kháng. Mỗi lần Khâu Thắng Dực kéo ra, nó có thể nhìn thấy rõ ràng cả đống nước hỗn loạn chảy dài xuống cằm Khâu Vũ Thần, vương lên cả đôi má đỏ hồng. Cá nhân Hoàng Hồng Hiên thích cảm giác chặt chẽ ít hỗn loạn hơn, nhưng đó không phải là vấn đề lúc này. Bởi vì cả hai người bạn trai của nó đều đang tận hưởng điều này, âm thanh dâm dục –

"Trước khi tao quên mất, Hoàng Hồng Hiên –" Khâu Thắng Dực hổn hển, camera lại một lần nữa rung lên, trước khi lia ra xa một chút. "Em trai có nhìn ra cái gì không? Hay mày đã quá điên cuồng vì khuôn mặt xinh đẹp của Vũ Thần rồi?"

Lời nhắc nhở đột ngột khiến Hoàng Hồng Hiên phải nheo mắt dí sát mặt vào màn hình – nó đã phải cố gắng lắm mới có thể rời mắt khỏi khuôn mặt của Khâu Vũ Thần, và nhận ra điều gì đó – gợi ý đầu tiên, rằng chiếc áo mà Khâu Vũ Thần đang mặc rộng quá mức bình thường, và gợi ý thứ hai – vết cà phê trên cổ áo – Hoàng Hồng Hiên biết vết bẩn đó. Khâu Vũ Thần đang mặc cái áo chết tiệt của nó. Rõ ràng sơ mi của Hoàng Hồng Hiên chẳng vừa với người Khâu Vũ Thần tí nào, vì cổ áo đang trượt dài khỏi vai trái của y, để lộ ra làn da trắng sáng nuột nà, cùng vết bầm tím mờ nhạt mà Hoàng Hồng Hiên đã tự mình để lại ngay trước ngày bay vài tuần trước – và rồi mắt nó lia tới sợi dây trắng vắt qua vai –

Đầu Hoàng Hồng Hiên quay cuồng.

Camera lại quay mặt của Khâu Thắng Dực. Gã rõ ràng đã bắt đầu thấm mệt, màu hồng tô đậm hai gò má, mồ hôi lấm tấm trên vầng trán xinh đẹp. Thứ duy nhất không thay đổi là nụ cười ngứa đòn vẫn nở rộ trên môi. "Thích không? Vũ Thần muốn cho mày một bất ngờ nho nhỏ đó."

Hoàng Hồng Hiên không cần bất cứ ngôn từ nào cũng có thể trả lời hai chàng trai bên kia màn hình rằng nó đang tận hưởng sự bất ngờ này, rất nhiều – đôi môi bị cắn đến sưng lên và cần cổ đỏ rực như thiêu đốt, cùng âm thanh trơn mướt của màn thủ dâm vội vàng.

"Đừng vội vàng như thế, vẫn còn bất ngờ ở phía trước kìa." Khâu Thắng Dực thì thầm trước khi để lại cho Hoàng Hồng Hiên một loạt hình ảnh mờ nhòe. Có lẽ bây giờ điện thoại đã được chuyển cho Khâu Vũ Thần – camera được đưa xuống ngày một thấp hơn, cho đến khi Hoàng Hồng Hiên có thể nhìn thấy sự tương phản hoàn toàn giữa món đồ chơi màu đen với sàn nhà màu gỗ nhạt nơi nó được gắn vào... nhà của nó? Dương cụ giả to lớn tìm được nơi nó thuộc về giữa hai quả mông căng tròn của Khâu Vũ Thần – Hoàng Hồng Hiên rủa thầm khi Tiêu Tuấn tiếp tục trêu chọc khán giả duy nhất của y bằng cách nhấc món đồ chơi to lớn lên, y tự tay nong rộng cái miệng nhỏ bên dưới của mình, hờ hững đặt lên phần đỉnh bằng nhựa to lớn nhớp dầu, trước khi hạ hông đưa nó vào sâu bên trong cơ thể cùng một tiếng kêu rên dâm đãng nghèn nghẹn đầy thỏa mãn

Hoàng Hồng Hiên gần như ngất xỉu.

"Em ấy nói nhớ mày nhiều lắm đó, nhớ lúc hai chúng ta tới trong em ấy cùng một lúc." Giọng của Khâu Thắng Dực vang ra từ điện thoại, trôi tuột khỏi não Hoàng Hồng Hiên. Nó có lẽ đã thực sự mất hồn trong một vài giây vì tầm nhìn một lần nữa lia về phía Khâu Vũ Thần, trong tư thế quỳ lúc nào không hay – hàng mi ướt đẫm và đôi mắt ngấn lệ ngây ngô nhìn vào màn hình, cái miệng xinh xắn không còn bị nhét đầy bởi bất cứ con cặc của ai nữa, bắt đầu bật ra những tiếng hổn hển đầy khoái cảm khi y nhún nhảy trên món đồ chơi tình dục – cố giữ vững bản thân bằng cách nắm chặt lấy hông của Khâu Thắng Dực. Áo của Hoàng Hồng Hiên lại trượt thấp xuống hơn nữa trên làn da mịn màng, để lộ ra vài miếng ren trắng –

"Đ... Đầy quá, A..." Khâu Vũ Thần thút thít, chớp chớp hàng mi dài, "– cái lớn nhất anh có thể tìm được rồi mà vẫn chẳng thể được như của em."

Đù.

"Đủ rồi," Khâu Thắng Dực cuối cùng cũng đứng dậy, và trong một khoảnh khắc tất cả những gì Hoàng Hồng Hiên thấy là trần nhà quen thuộc của căn phòng, cùng với nó là vài tiếng sột soạt nhỏ cùng một tiếng thịch nhẹ. Khâu Thắng Dực vớ lấy điện thoại quay cảnh Khâu Vũ Thần đang nằm ngửa trên tấm chăn của Hoàng Hồng Hiên – tóc anh đen tuyền xõa tung trên nền gối trắng muốt. Áo của Hoàng Hồng Hiên giờ đã bị kéo lệch lên một góc, vừa đủ để lộ ra đường xương hông sắc ngọt cùng vòng eo nhỏ mềm mại. Quần lót bằng ren bị đẩy sang một bên, để lộ ra con cu cứng ngắc với phần đầu khấc nhễu nhại nước –

"Em thích thế này đúng không? Hả?" Giọng Khâu Thắng Dực nhỏ dần – một bàn tay xuất hiện trên màn hình, nằm lấy phân thân đang phát đau vì cương cứng của Khâu Vũ Thần, ngón tay khẽ lướt qua phần đầu nhạy cảm, để lại vài tiếng rên rỉ vụn vặt. "Rồi giờ em muốn được anh ruột đụ hay gì nào? Nói nghe coi."

Sự uy quyền trong giọng nói của Khâu Thắng Dực khiến Hoàng Hồng Hiên nổi da gà. Quá đỉnh. Hoàng Hồng Hiên rên lên, bàn tay trượt nhanh hơn trên phân thân của chính mình. Cuối cùng thì màn diễn chính cũng chuẩn bị bắt đầu.

"Vâng." Khâu Vũ Thần hổn hển, gật đầu. Mặt y đỏ bừng khi cố gắng luồn hai tay xuống dưới khớp gối, tuyệt vọng banh rộng hai chân, đưa cái lỗ xinh đẹp của mình lên trước mặt Khâu Thắng Dực và camera – bóng loáng và hé ra đầy khiêu gợi bởi món đồ chơi lúc trước. "Chà đạp em đi mà, Khâu Thắng Dực" Khâu Vũ Thần nức nở cầu xin bằng đôi mắt tuyệt diệu như chứa cả ngàn sao trong đó.

"Đệt." Hoàng Hồng Hiên chửi thề. Hình ảnh này quá sai trái, quá bẩn thỉu; những lời bẩn thỉu đó bật ra từ khuôn miệng của anh trai xinh đẹp đến nhường này – nhưng ít nhất, Hoàng Hồng Hiên cũng có thể tìm thấy niềm an ủi một lần nữa khi nghe Khâu Thắng Dực thốt lên một câu tương tự từ phía bên kia màn hình. Nó biết nó không phải là người duy nhất thấy vậy.

"Được thôi," Khâu Thắng Dực thay đổi góc máy quay để Hoàng Hồng Hiên có thể nhìn thấy cậu ấn chiều dài của mình vào lỗ nhỏ của Khâu Vũ Thần – chỉ một cú thúc, mượt mà như phết bơ. "Anh sẽ đụ em, ngay bây giờ."

"Mặt anh ấy."

"Gì cơ?"

"Muốn nhìn," Hoàng Hồng Hiên thở gấp, "Mặt của Khâu Vũ Thần, khi anh đụ anh ấy."

"À." Khâu Thắng Dực nhanh chóng chuyển góc máy quay lên cao. "Thực ra thì," Khâu Thắng Dực tạm ngừng mọi chuyển động, khiến não bộ đang mơ hồ của Hoàng Hồng Hiên không thể theo kịp. "Có lẽ em cầm máy quay sẽ dễ dàng hơn cho cả hai chúng ta đó."

Và mọi chuyện đã được giải quyết trong vài giây - bây giờ nó trở thành self-cam của Khâu Vũ Thần, đủ gần để Hoàng Hồng Hiên có thể chiêm ngưỡng từng chi tiết nhỏ nhất.

"Giờ, em hứa mình sẽ mang lại một màn trình diễn tuyệt vời cho Hoàng Hồng Hiên chứ?"

"Vâng," Khâu Vũ Thần lầm bầm. Từ lúc cuộc gọi bắt đầu đây là lần đầu tiên y được nhìn thấy khuôn mặt của Hoàng Hồng Hiên, vì trước đó, toàn là Khâu Thắng Dực cầm máy. Hình ảnh đầu tiên đập vào mắt y là Hoàng Hồng Hiên trông tuyệt vọng trên chiếc giường khách sạn lớn. Hai mắt mở to, ngập nước; tay nó bao trọn lấy phân thân to lớn – thứ luôn khiến trái tim Khâu Vũ Thần căng lên trong lồng ngực vì tự hào. Đôi má y hồng rực lên, hai cánh mông siết chặt bao lấy phân thân của Khâu Thắng Dực. "Bọn anh chắc chắn sẽ có một màn trình diễn tuyệt vời –Ư...hư..."

Khâu Thắng Dực chẳng nói chẳng rằng đẩy mạnh toàn bộ con cặc to lớn của mình vào bên trong Khâu Vũ Thần chỉ bằng một cú thúc – buông một tiếng rên lớn vì sức nóng khó tả. Khâu Vũ Thần vẫn chặt không chịu nổi, siết lấy phân thân của Khâu Thắng Dực, mặc cho mọi sự chuẩn bị từ trước đó. Trong một phút giây, mặt Khâu Vũ Thần ánh lên một tia hạnh phúc dễ thương – lông mày y hơi nhíu lại, mắt mở lớn, hơi thở ngắt quãng vì kinh ngạc – khiến cả Khâu Thắng Dực và Hoàng Hồng Hiên đều phải buông ra những thanh âm khó tả - khiến Khâu Thắng Dực trong vô thức bấm ngón tay mình sâu vào trong phần da thịt non mềm trên bắp đùi đang dang rộng của Khâu Vũ Thần; khiến tim Hoàng Hồng Hiên đập điên cuồng trong lồng ngực, khiến tay nó tăng tốc đến khó tin để có thể bắt kịp với nhịp tim gấp gáp –

"Đầy quá," Khâu Vũ Thần lảm nhảm, đôi bàn tay thanh tú run rẩy đưa điện thoại vào sát mặt, đủ gần để Hoàng Hồng Hiên có thể nhìn thấy những hạt nước lấp lánh trực trào ra khỏi khóe mắt, "Đầy quá, Hiên ơi."

"Ổn chứ?"

"Quá đỉnh. Quá con mẹ nó đỉnh."

"Hừm, đỉnh đến độ em không cầm nổi điện thoại nữa hả?" Khâu Thắng Dực cười khoái trí, từ từ rút ra rồi lại đâm mạnh vào trong Khâu Vũ Thần một lần nữa, chỉ để nghe Khâu Vũ Thần thút thít và run rẩy, áp chặt điện thoại vào má một cách vô dụng. "Nước miếng em dính đầy lên điện thoại anh rồi." Khâu Thắng Dực cắn môi, lắc lư chậm rãi trong cơ thể của Khâu Vũ Thần.

"C- Cố lên," Khâu Vũ Thần thút thít, ngón tay run rẩy cố gắng đưa điện thoại lên một lần nữa – Hoàng Hồng Hiên gầm gừ trong cuống họng khi thấy giọt nước mắt lấp lánh đầu tiên trượt khỏi bờ mi lăn dài trên gò má tròn trịa đỏ bừng của Khâu Vũ Thần.

"Cao hơn nữa" Khâu Thắng Dực nói, "Đừng quên những gì chúng ta đã chuẩn bị."

Khâu Vũ Thần tiếp tục cố gắng và đã thực sự đã làm được – nâng cánh tay của mình lên để giữ một khoảng cách tương đối giữa mặt và điện thoại. Lần này nửa trên cơ thể của y cũng được lên hình – show ra cho Hoàng Hồng Hiên thấy cái áo sơ mi tội nghiệp của nó đã bị Khâu Thắng Dực đẩy lên đến tận cổ, để lộ ra chiếc áo lót xinh xắn mà Khâu Vũ Thần đã mặc từ trước. Hai miếng ren phức tạp hình tam giác trắng ngà che trên lồng ngực, sợi dây mảnh dài kéo xuống sống lưng, tôn lên đường khung sườn xinh xắn. Nhưng Hoàng Hồng Hiên chẳng hứng thú được với cảnh tượng này lâu, khi mà điện thoại đã rơi xuống ngay sau đó lúc Khâu Thắng Dực vắt hai chân của Khâu Vũ Thần lên vai gã – một góc hoàn hảo cho phép gã chìm đắm sâu hơn vào điểm ngọt ngào bên trong Khâu Vũ Thần, khiến y thét lên trong bất lực, từ bỏ toàn bộ quá trình tự quay phim chính mình mà bám chặt tay lấy ga trải giường của Hoàng Hồng Hiên.

"Vũ Thần bé nhỏ," Giọng Khâu Thắng Dực thì thầm, "– không thể làm nổi cả việc đơn giản như thế này hửm?" Màn hình vẫn đen ngòm, tất cả những gì Hoàng Hồng Hiên nghe thấy là loạt tiếng ồn ào, âm thanh ướt át xen với tiếng rên rỉ nghẹn ngào – hai người kia có vẻ đang trao nhau những nụ hôn nồng cháy. Màn hình cứ thế đen ngòm vài phút liền khiến tim Hoàng Hồng Hiên trùng xuống. Họ quên nó rồi sao? Cũng dễ hiểu mà, Hoàng Hồng Hiên tự giải thích, dù sao họ cũng đã cho nó một chút phúc lợi. Không có gì phải lấn cấn hết, nó thực sự biết ơn. Hoàng Hồng Hiên nghẹn lên khi bắt đầu thúc hông vào nắm tay lỏng lẻo và nhớp nháp của mình – cuối cùng cũng chỉ có mình nó trên giường, không có hơi ấm quen thuộc của họ kề bên. Thật là thảm hại, trời ơi – nó nhớ họ rất nhiều.

"Đừng lo," một tiếng cười rí rách chặt đứt dòng suy nghĩ hỗn loạn trong đầu Hoàng Hồng Hiên. Khâu Thắng Dực cuối cùng cũng cầm được điện thoại của mình, camera giờ đang ghi lại hình ảnh cơ thể nhợt nhạt của Khâu Vũ Thần đè lên tấm ga giường ngày càng nhàu nhĩ sau từng cú thúc, đôi môi hồng hào hé mở, tiếng hổn hển nhẹ nhàng trôi khắp không gian. "- tất nhiên là bọn này không quên mày đâu."

Như thể là Khâu Thắng Dực có thể đọc được suy nghĩ của nó vậy. Sự ấm áp cùng nhẹ nhõm dâng tràn khắp cơ thể Hoàng Hồng Hiên, lồng ngực nó siết lại vì cảm động – thành thật mà nói, nó đã làm điều gì tốt mà lại có được hai anh trai đáng yêu nhường này chứ -

"Có muốn nó nhìn không?" Hoàng Hồng Hiên nghe, rồi nhìn thấy Khâu Vũ Thần háo hức gật đầu đồng ý, hai hàm răng cắn chặt lấy môi dưới, y bắt đầu đùa giỡn với đầu nhũ xinh đẹp của mình qua lớp ren mỏng – khuôn mặt nhăn lại cho nó hiểu cảm giác đó khiến y sung sướng đến nhường nào. Nhũ hoa của y luôn nhỏ bé và nhạy cảm như vây – Hoàng Hồng Hiên rên lên khi nhớ lại cảm giác làn da mềm mại của Khâu Vũ Thần run rẩy dưới tay mình, mỗi lần nó chạm vào hai múi cơ mềm như đậu phụ đó – có lẽ qua lớp vải thô ráp, sẽ còn kích thích hơn nhiều lần. Hoàng Hồng Hiên không thể không nhận ra ngực Khâu Vũ Thần ngày càng đầy đặn hơn, những buổi tập thể hình luôn cho ra kết quả không tồi –

Suy nghĩ của Hoàng Hồng Hiên lại một lần nữa gián đoạn khi Khâu Vũ Thần đưa tay đẩy lớp ren sang một bên, để lộ bộ ngực trần trụi – "Vậy đó," Khâu Thắng Dực rên rỉ, đẩy máy ảnh lại gần hơn chút, và Hoàng Hồng Hiên đã nhìn thấy nó – đôi nhũ hoa sưng tấy đỏ hồng được đính hai cái khuyên nhỏ, lấp lánh ánh bạc –

"Mẹ nó."

"Rất là mẹ nó, phải không?" Khâu Thắng Dực run rẩy thở ra khi gã đưa tay vào trong khung hình – đặt bàn tay mình vào cạnh khuôn mặt nóng bừng của Khâu Vũ Thần để y có thể chạm vào. Bàn tay đặt ở đó một lúc, rồi trượt dần xuống cổ, xương quai xanh và dừng lại ở hai đầu nhũ – gã nhẹ nhàng xoa nắn phần da thịt nhạy cảm, chơi đùa với hai mẩu trang sức xinh xắn. "N – Nhiều quá," Khâu Vũ Thần rên lên, ngón tay tuyệt vọng bấu lấy cổ Khâu Thắng Dực.

"Trời, anh ấy đã không đeo khuyên quá lâu, đến độ em tưởng rằng anh ấy quên chúng luôn rồi."

"Không, Vũ Thần bảo không dùng vì chúng khiến em trở nên quá nhạy cảm." Khâu Thắng Dực nhẹ nhàng vân vê hai điểm nhỏ mềm mại và – gần như để chứng minh quan điểm trên, Khâu Vũ Thần rướn người thành một đường cong xinh đẹp, tiếng rên rỉ méo mó không kiểm soát tràn ra khỏi làn môi mỏng. "Nhưng em vẫn quyết định dùng nó đêm nay, trở thành người anh trai nhạy cảm vì Hoàng Hồng Hiên, phải không?" Khâu Thắng Dực thì thầm, giọng ngắt quãng bởi những cú thúc mạnh mẽ thẳng vào lỗ nhỏ ấm áp của Khâu Vũ Thần.

"Vâng." Khâu Vũ Thần nức nở, "- Cảm giác tuyệt quá." Khâu Vũ Thần ép chặt hai đùi vào ngực, cho phép Khâu Thắng Dực tiến sâu hơn nữa vào bên trong cơ thể mình. "– cũng muốn đem lại cảm giác tuyệt vời nhất cho hai người – ahh!"

"Giỏi lắm, anh Vũ Thần." Hơi thở Hoàng Hồng Hiên nặng nề, âm thanh lớn đến độ Khâu Vũ Thần cũng có thể nghe thấy – nhưng cũng chẳng đọng lại trong đầu y được bao lâu, vì Khâu Thắng Dực đang khéo léo tận hưởng cảm giác từ y – dương vật to lớn liên tục thúc vào tuyến tiền liệt khiến y quằn quại, tay không quên vặn véo âu yếm hai núm vú.

"Đến cùng anh nhé." Khâu Thắng Dực lầm rầm, có lẽ gã đã cảm nhận được cơn cực khoái của Khâu Vũ Thần đang tới gần, cơ vòng co thắt lại siết chặt bất thường ôm cứng lấy phân thân của cậu. "Em sẽ bị anh trai mình đụ đến bắn ra mà không cần chạm vào giống như một con điếm xinh đẹp, đúng không?"

Đáp lại Khâu Thắng Dực là hình ảnh Khâu Vũ Thần cong lưng, khuôn miệng mở rộng mà chẳng thể thoát ra nổi một tiếng hét, móng tay em cắm chặt vào lưng gã, dương vật chưa từng được chăm sóc qua phun ra một lượng lớn tinh dịch, vọt qua cả bờ ngực phẳng. Chất dịch nhầy nhụa làm bẩn chiếc áo ren trắng, bẩn cả sơ mi của Hoàng Hồng Hiên, thậm chí tràn cả lên mặt, vẽ lên làn da y những đường nét lộn xộn trắng đục, thật dâm đãng một cách bừa bộn và đáng yêu.

"Sắp tới rồi," Hoàng Hồng Hiên rên rỉ sục cổ tay nhanh hơn bao giờ hết, những ngón tay thuôn dài nắm chặt lấy dương cụ to lớn. Việc quay phim đã ngừng lại từ bao giờ - mắt Hoàng Hồng Hiên nhắm nghiền lại, tất cả mọi giác quan đều ngưng lại, tập trung lắng nghe âm thanh phát ra từ điện thoại. "– nói em nghe anh cảm thấy thế nào đi Khâu Thắng Dực."

"Vẫn luôn chặt như vậy," Khâu Thắng Dực vẫn tiếp tục đụ Khâu Vũ Thần đang trong cơn cực khoái – thích thú khi cơ thể y cứ co giật liên hồi; khi đùi và mông y kích động kẹp chặt lấy gã. Cứ vậy đưa Khâu Thắng Dực tới đỉnh cao của sự khoái lạc. "Nóng ... Ướt quá..."

Những miêu tả đơn giản cũng đủ để Hoàng Hồng Hiên điên cuồng thúc vào nắm tay mình – cố gắng liên tưởng mình đang chơi với cái lỗ tuyệt diệu của Khâu Vũ Thần. Khâu Thắng Dực cuối cùng cũng phóng thích vào bên trong Khâu Vũ Thần – chỉ cần vặn nhẹ hai đầu ngực là cơ thể em yêu dưới thân ngay lập tức thắt lại, vắt kiệt tinh hoa trong người gã.

Khâu Thắng Dực rên lên một tiếng mệt mỏi, gục xuống đè lên cơ thể mảnh khảnh của Khâu Vũ Thần dưới thân –trọng lượng đột ngột rơi lên người khiến Khâu Vũ Thần nổi quạu một chút, nhưng y không đẩy Khâu Thắng Dực ra, chỉ vòng tay ôm lấy thắt lưng gã. Thành thật mà nói, Khâu Thắng Dực không biết mình đã giữ nguyên tư thế này bao lâu, cho tới khi Khâu Thắng Dực nhỏ bên dưới co giật khó chịu, cậu mới nhận ra mình vẫn còn nằm trong y.

"Hoàng Hồng Hiên, còn ở đó chứ?" Khâu Thắng Dực lười biếng nhìn vào điện thoại để thấy Hoàng Hồng Hiên vẫn còn đang loạn một nùi trong khoái cảm với những đốm trắng rải rác trên ngực – Khâu Thắng Dực cố hết sức để không cười vào cái đống hỗn loạn do chính họ tạo ra ở phía đầu dây bên kia. Một tháng cách ly thực sự là một cực hình.

"Ừ... vẫn đây."

"Đây là phần cậu em nhỏ của chúng ta thích nhất này," Khâu Thắng Dực càu nhàu trong khi cố sức giữ vững điện thoại tập trung vào nơi con cặc của mình biến mất giữa hai cánh mông Khâu Vũ Thần, "- đừng có mà bỏ lỡ nha." Khâu Thắng Dực chậm rãi rút ra – Hoàng Hồng Hiên chăm chú nhìn theo từng chuyển động, đầu nó lâng lâng khi tinh dịch trắng đục chầm chậm chảy ra khỏi cái lỗ mềm đỏ thẫm của Khâu Vũ Thần, mon men bám theo phân thân của Khâu Thắng Dực – từng dòng trắng đục uốn éo đáp xuống ga trải giường.

Ga giường của Hoàng Hồng Hiên.

"Trời đất, em yêu hai anh chết đi được," Hoàng Hồng Hiên áp điện thoại sát vào khuôn mặt vẫn đang đỏ phừng phừng của mình. "- thật quá đã mà."

"Bọn anh cũng yêu em nhiều lắm." Âm thanh vang lên từ điện thoại. Hình ảnh cuối cùng Hoàng Hồng Hiên nhìn thấy trước khi cuộc gọi kết thúc là gương mặt của Khâu Vũ Thần – tóc y đẫm mồ hôi bết lên trán; lớp make up giờ chỉ còn là một mớ hỗn độn nâu đen loang lổ quanh đôi mắt sáng – nhưng trông y vẫn xinh đẹp tuyệt vời, xinh đẹp hơn bao giờ hết, với một nụ cười thoải mãn nở rộ trên môi.

"Sẽ về sớm thôi"

-END-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro