Chương 51 - 55

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 51:

Chợt nhiên trước mặt có một đám đông, họ quây kín cả một cô gái khoảng mười bảy mười tám tuổi. Cô gái đang quỳ mọp dưới đất. Trước mặt là một tờ giấy trắng to. Trên đó có viết mấy chữ lớn: "Bán mình chôn cha". Phía dưới có ghi thêm lời trần tình.

"Tiểu nữ Thể Liên cùng cha định lên đường đến kinh thành tìm người thân, không may vừa đến đây thì cha lâm trọng bệnh. Bao nhiêu tiền của đổ cả vào việc thuốc thang, vậy mà cha già vẫn không qua khỏi. Thể Liên này chẳng ai thân thích nơi này, tiền bạc lại chẳng còn, chỉ còn biết bán mình lấy tiền chôn cha, nếu ai nhân từ quân tử, khẳng khái giúp đỡ, an táng được cha già, thì Thể Liên này nguyện làm tôi mọi suốt kiếp, để báo đền nghĩa ân".

Tiểu Yến Tử đứng gần nghe Tử Vy đọc, khều bạn ra xa nói.

- Hãy nhìn kỹ xem, con bé đó có đóng kịch không? Thật hay giả vậy?

Tử Vy hỏi:

- Nếu thật thì sao mà giả thì sao?

Tiểu Yến Tử cười:

- Thì nếu đúng là sự thật, mình sẽ cho họ tiền, họ có tiền thì không cần phải bán thân, còn nếu giả thì ta vẫn cho tiền có khi còn cho nhiều tiền hơn, vì "cùng nghề cũ" mà.

Hai người đang nói chuyện, thì đột nhiên có tiếng hét, rồi ở đâu xuất hiện ba bốn gã mặt mày bậm trợn. Trong đó có một tên cao lớn chắc là đầu đảng, mặt đỏ gấc vì rượu. Hắn bước thẳng đến chỗ cô gái quỳ, xốc cô gái lên, lớn tiếng.

- Làm gì mà lại "bán thân chôn cha" nữa chứ? Lão ta hôm trước đã cho ngươi tiền. Có nghĩa là đã mua được ngươi rồi. Vậy thì ngươi đã là người của ta, thế mà dám trốn ra đây bán thân lần nữa ư?

Cô gái vùng vẫy, nói:

- Không đúng! Không đúng! Tôi chưa hề lấy một đồng một cắc gì của ông cả. Xác cha tôi còn nằm trong miếu kia, nếu có tiền tôi đã chôn cha! Ông nói dối! Tôi chưa phải là người của ông, mà tôi cũng không bao giờ bán thân cho ông đâu!

"Bốp!" Gã đại hán táng cho cô gái một tát tai nói:

- Ngươi dám cãi lại ta ư? Ngươi không bán mình cho ta thì ta cũng quyết mua cho được ngươi!

Những tên bặm trợn đi theo, cũng đồng họa:

- Đúng! Đúng! Bọn ta đều thấy ngươi lấy tiền của Trương Thiếu Gia đây, không được chối. Nào bọn mình bắt cô ta đi thôi, không đôi co gì cả!

Tiểu Yến Tử chẳng bao giờ giữa đường thấy chuyện bất bình bỏ qua, vì vậy phi thân một cái, đến cạnh cô gái, ra lệnh.

- Bọn bây hãy để cô ta lại!

Gã đại hán họ Trương thấy có người can thiệp, văng tục.

- Để cái chó gì? Me ngươi!

Nhưng gã ta chưa kịp dứt lời thì "Bốp!" một cái, đã ăn phải một cái tát xiểng niểng. Thì ra người ra tay không phải là Tiểu Yến Tử mà là Vĩnh Kỳ. Chàng phóng nhanh vào cuộc lúc nào không hay. Vĩnh Kỳ đánh xong, nói:

- Miệng mồm ngươi tục tĩu như vậy, chứng tỏ ngươi không phải hạng đàng hoàng, ngươi chỉ là thứ côn đồ! Người ta thân gái cùng đường, vậy mà còn bị chúng bây áp chế bức hiếp, vậy là sao? Ta hạ lệnh cho các ngươi hãy buông tha cô gái, nghe chưa?

Gã đại hán chẳng biết thân, hét:

- Tên láu cá này từ đâu đến? Dám chọc giận ông nội ngươi ư?

Hét xong là vung tay đánh tới. Bọn tay sai thấy chủ ra tay, cũng nhảy vào hành động. Chúng đâu biết sau lưng của Vĩnh Kỳ còn có cả đám hảo hán, nên vừa đánh vừa nói:

- Kiếm đao gì tung ra hết, chặn đường đừng để cho tên phá thối này chạy thoát!

Ông Phước Luân thấy vậy, chẳng còn cách nào khác hơn là ra lệnh:

- Nhĩ Khang! Nhĩ Thái đâu, các con hãy ra trợ giúp cho Vĩnh Kỳ đi!

Nhĩ Khang, Nhĩ Thái không đợi đã nhảy vào trận, cuộc hỗn chiến xảy ra. Vì bọn Khang, Thái, Kỳ sử dụng phương thức liên hoàn chiến, nên chỉ một lúc sau toàn bộ đám côn đồ, đứa sưng mặt, đứa gãy tay ngã lăn cả.

Tiểu Yến Tử lúc bấy giờ mới phủi tay, chỉnh lại áo, đắc ý nói:

- Đã quá! Đã quá! Thế nào? Xong chưa? Có đứa nào còn chưa phục thì cứ đứng dậy đánh tiếp đi nào!

Tên đầu đảng nằm dưới đất, vẫn cố trừng mắt:

- Ngươi dám đụng đến cha ngươi, thì ở đó coi chừng, bọn ta không tha cho bọn ngươi đâu!

Nhưng vừa dứt lời, hắn đã bị Nhĩ Khang nhặt một hòn đất nhét vào mồm, làm câm họng ngay, Nhĩ Khang hỏi:

- Nào! Còn đứa nào dám lải nhải nữa không, nói đi!

Đến lúc đó đám côn đồ mới im thinh thít.

Ông Phước Luân nói:

- Xong chuyện rồi chúng ta đi thôi, để chuyện nổ to không tốt đâu. Từ đây về sau Tiểu Yến Tử phải cố mà lạnh một chút. Đừng nên can thiệp vào chuyện người nữa.

Tiểu Yến Tử nói:

- Nhưng mà... giữa đường thấy chuyện bất bình, làm sao đành đứng yên để họ hiếp đáp lương dân được?

Vua Càn Long cũng không muốn mọi người để ý, nên nói:

- Được rồi! Xong rồi! Bọn ta lên đường thôi.

Thế là mọi người lên ngựa tiếp tục đi. Chợt Vĩnh Kỳ quay qua thấy Thể Liên cứ lẽo đẽo theo sau, Kỳ vội dừng lại, nói:

- Mọi người hãy đợi một chút. Chúng ta chỉ biết đánh nhau mà chưa nghĩ đến hậu quả, bỏ quên cô gái thế này, nên chăng?

Và quay qua Thể Liên hỏi:

- Cha cô hiện đặt ở đâu?

Thể Liên bước tới trước mặt Vĩnh Kỳ quỳ xuống lạy, rồi chỉ về phía trước:

- Xác cha tôi hiện đặt trong ngôi miếu rách đằng kia kìa.

Vĩnh Kỳ móc tiền trong túi ra trao cho cô gái:

- Này hãy lấy tiền này mà chôn cha. Còn dư lại thì để làm lộ phí, mà vào kinh tìm người thân. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: chấm c.o.m

Thể Liên nhận tiền, cúi xuống lạy Vĩnh Kỳ, mặt ràn rụa nước mắt:

- Thiếu gia! Thiếu gia ơi! Vậy thì... tôi đã là người của thiếu gia rồi!

Vĩnh Kỳ nghe vậy, khoát tay:

- Không, không phải! Chẳng phải ta dùng tiền đó mua ngươi đâu. Chẳng qua là ta muốn giúp đỡ ngươi, thôi hãy đi lo chuyện chôn cha ngươi đi!

Cô gái bối rối:

- Nhưng mà... nhưng mà... tôi phải làm sao đây. Bọn họ thật đáng sợ. Họ cứ đeo đuổi quấy rầy tôi. Tôi chẳng làm sao được cả.

Nhĩ Khang nói:

- Điệu này, tôi nghĩ cô gái hẳn còn gặp rắc rối. Bọn côn đồ kia chẳng dễ buông tha, sợ là cô gái chưa chôn được cha thì tiền đã bị cướp sạch!

Nhĩ Thái cũng nói:

- Vâng, chúng ta đã trót cứu người, thì phải cứu cho trót. Bằng không e rằng khi ta bỏ đi, dê lại rơi vào miệng cọp.

Ông Phước Luân bứt rứt:

- Nhưng không lẽ phải lo trọn gói? Còn phải ở lại lo chôn xác cha cô ta nữa ư?

Tiểu Yến Tử nghe vậy tán đồng ngay:

- Đúng rồi! Đợi chôn xong đi cũng chưa muộn.

Ông Phước Luân lắc đầu. Những thuộc hạ cùng đi cũng có vẻ không hài lòng. Chỉ có vua Càn Long là cười nói:

- Thế này có lẽ tối nay ta phải tạm nghỉ lại một khách điếm nào gần đây vậy, đành phải vậy thôi.

Sau khi chôn cất cha Thể Liên xong, mọi người lại tiếp tục lên đường. Đoàn người ngựa đi được một khoảng đường dài. Vĩnh Kỳ đột ngột quay nhìn phía sau, chợt phát hiện vẫn có người lầm lũi theo đoàn. Nhìn kỹ thì ra lại là Thể Liên, Vĩnh Kỳ không dằn được, dừng ngựa lại hỏi:

- Sao vậy? Sao ngươi lại cứ đi theo bọn ta? Ta đã bảo, xong việc rồi, ngươi phải lên đường về kinh tìm người thân, đừng có đi với bọn này nữa mà?

Thể Liên ấp úng:

- Nhưng thiếu gia đã mua tôi, thì tôi đã là người của thiếu gia rồi.

Vĩnh Kỳ bực dọc nói.

- Đừng! Đừng có nói như vậy, ta nào có mua ngươi bao giờ? Chẳng qua là ta muốn giúp đỡ ngươi thôi. Chứ nhà ta đã có cả đám A đầu rồi, đâu cần nữa? Thôi ngươi hãy quay lại, tìm đường về kinh đi!

Thể Liên cúi đầu chẳng đáp, nhưng khi Vĩnh Kỳ nhìn xuống bấy giờ mới phát hiện đôi giày của Thể Liên đã rách nát và vì cô ta cố tình chạy cho kịp xe nên chân của Thể Liên cũng đã rướm máu. Vĩnh Kỳ thấy vậy chỉ biết lắc đầu, nói:

- Thôi được rồi, tạm thời ngươi hãy trèo lên phía sau đi, đến trạm phía trước, rồi ta sẽ sắp xếp để ngươi được đến Bắc Kinh cũng được.

Vĩnh Kỳ đưa tay kéo Thể Liên lên, hai người ngồi cùng một ngựa, đuổi theo đoàn.

Nhĩ Thái thấy Vĩnh Kỳ chở theo cô gái, ngạc nhiên:

- Sao vậy? Sao lại mang theo cô ta nữa chứ?

Vĩnh Kỳ chỉ nói:

- Đến trạm trước mặt sẽ tính sau.

Tiểu Yến Tử ngồi trong xe nhìn ra sau, Vĩnh Kỳ làm gì, Yến Tử đều trông thấy rõ cả.

Khi đến trạm. Vĩnh Kỳ lúc này mới thấy là, giải thích thế nào với Thể Liên đều không được. Cô gái cứ khẳng khái một thái độ "chết sống với chủ". Dù Vĩnh Kỳ có xua đuổi, cô nàng vẫn một mực lắc đầu với nước mắt.

- Thiếu gia đã mua tôi, thì tôi thuộc về thiếu gia, tôi phải theo phục vụ người. Tôi là người ăn ít, không tốn kém lắm đâu, đừng ngại.

Vĩnh Kỳ cố nhẫn nhục giải thích:

- Tôi đã nói với cô rồi. Chúng tôi đang đi công chuyện đường xa, chứ nào có về nhà đâu, nên mang cô theo không tiện. Bắt đầu từ bây giờ, cô được tự do và tự lo cho thân cô đi!

Như vẫn không yên tâm. Vĩnh Kỳ móc tiền trong túi ra:

- Đây này, hãy giữ lấy số tiền này. Lấy mua giày, mua áo quần. Mướn xe đến Bắc Kinh hoặc về quê gì cũng được!

Tiểu Yến Tử bước tới, giả vờ nói:

- Thiếu gia này, tôi thấy tốt hơn là thiếu gia nên cho cô ấy theo cùng. Ít ra thì ngồi cùng trên một ngựa, có người nói nói cười cũng giải khuây chán!

Nhĩ Thái nghe Tiểu Yến Tử nói phụ họa thêm:

- Đúng đấy! Suốt đường đi, tôi thấy Thể Liên cô nương đã nói chuyện với thiếu gia nhà mình rất tâm đắc. Người ta hiện nay cũng đang bơ vơ, thì thiếu gia có làm tốt cũng nên làm cho trót vậy!

Những điều Tiểu Yến Tử và Nhĩ Thái nói càng khiến Thể Liên xúc động, nàng quỳ xuống lạy Vĩnh Kỳ nói:

- Xin thiếu gia đừng xua đuổi. Tôi sẽ hết sức cố gắng phục vụ và không để phiền thiếu gia đâu. Tôi xin hứa!

Vĩnh Kỳ rất bực, nhưng chẳng biết phải xử sự ra sao đành quay qua cầu cứu Tử Vy:

- Tôi phải để cô ấy cưỡi ngựa chung là bởi vì giày cô Thể Liên bị rách, không thể đi bộ được, xin Tử Vy hãy giúp tôi tìm cho cô Thể Liên một đôi giày đi!

Lời của Vĩnh Kỳ tuy nói với Tử Vy, nhưng thật ra là để giải thích Thể Liên cưỡi ngựa chung với mình cho Tiểu Yến Tử biết. Không ngờ điều đó càng khiến Tiểu Yến Tử bực tức, cô nàng bỏ đi chỗ khác ngay. Tử Vy thấy vậy, vội nháy mắt ra hiệu, thế là Vĩnh Kỳ cũng đứng dậy rượt theo.

Tiểu Yến Tử đi một mạch đến bên chiếc cầu nhỏ, cố vờ như không màng đến chuyện Vĩnh Kỳ, mà chỉ ngắm cảnh.

Vĩnh Kỳ đuổi tới, hỏi:

- Cô đang giận tôi đấy ư?

Tiểu Yến Tử không quay lại, nói:

- Ai nói với huynh là tôi giận huynh?

- Thế Yến Tử đứng đây làm gì?

- Thì ngắm cảnh chứ làm gì?

Vĩnh Kỳ lúng túng, nhưng rồi lại nói:

- Cô không vào trong chăm sóc cho lão gia, người sẽ cho người đi tìm cho xem!

Lời của Vĩnh Kỳ càng khiến Tiểu Yến Tử bực.

- Chẳng phải là huynh mới mua được một con A đầu ư? Sao chẳng bảo nó vào hầu cho lão gia mà cứ bắt tôi hầu? Huynh cũng đâu có bỏ tiền ra mua tôi đâu, mà lên giọng sai tôi thế này thế nọ chứ?

Vĩnh Kỳ thì đã quen thói kẻ cả từ trước đến giờ, nên cũng chẳng chịu thua, lớn tiếng:

- Hôm nay cô làm gì kỳ lạ vậy? Chuyện cô bé Thể Liên là do cô gây nên, cô thích làm anh hùng, nhảy vào can thiệp chuyện người khác, rồi đánh lộn, rồi bày chuyện giúp người chôn cha. Mọi thứ do cô cả, thế mà còn giận hờn gì? Còn chuyện cưỡi ngựa chung thì tôi thấy cô ta cứ lẽo đẽo theo sau, mà chân rướm máu không lẽ không thông cảm. Cô tưởng chỉ có cô là có lòng hào hiệp thôi à?

Tiểu Yến Tử bị chất vấn, đỏ mặt:

- Có nghĩa là huynh nói tôi nhỏ mọn hẹp hòi ư? Từ nào đến giờ có lúc nào tôi vỗ ngực xưng mình là người hào hiệp bao giờ? Còn huynh? Chuyện huynh thấy người ta bị rách giày chảy máu, huynh quan tâm chăm sóc, thì cứ ở đấy chăm sóc người ta đi, ra đây lằng nhằng mà làm gì chứ?

Vĩnh Kỳ trợn mắt:

- Như vậy có nghĩa là cô ghen ư?

Tự ái Tiểu Yến Tử bị va chạm, bèn lớn tiếng:

- Huynh đừng có nằm mơ, làm gì có chuyện ấy? Bộ huynh tưởng huynh là "Cậu ấm" rồi ai cũng phải chiêm ngưỡng yêu huynh cả ư? Nếu vậy thì huynh lầm! Cho huynh biết, huynh chẳng có nghĩa lý gì với tôi cả.

Lời Tiểu Yến Tử làm Vĩnh Kỳ đỏ mặt, chàng lùi hẳn về phía sau:

- Cô đúng là con người ngang bướng, chẳng biết phải trái gì cả. Tôi thật lấy làm tiếc là đã lầm cô!

Câu nói của Vĩnh Kỳ càng xúc phạm tự trọng của Tiểu Yến Tử hơn và không còn gì cản ngăn cô nàng được nữa.

- Đúng rồi! Tôi là người không có phong độ, không biết suy nghĩ vô học. Vậy thì huynh hãy đi đi, đừng có ở đây quấy rầy nữa. Đi đi! Tôi không muốn nhìn mặt huynh!

- Tôi có nói là cô vô học không có phong độ bao giờ?

- Huynh đã nói! Rõ rànng là huynh đã nói! Ý huynh rõ ràng là như vậy!

Và Tiểu Yến Tử cúi xuống nhặt một viên đá, ném thẳng về phía Vĩnh Kỳ. Điều này khiến Vĩnh Kỳ tức giận, lắc đầu:

- Rõ là đã hết thuốc chữa!

Và quay đầu bỏ đi.

Còn lại, Tiểu Yến Tử như chiếc bóng bị xì hơi, đứng bên cầu cứ ngơ ngẩn, không biết sao mình lại hành động như vậy.

Và như vậy là cô gái Thể Liên được đi theo đoàn.

Chương 52

Ba ngày trôi qua. Ba ngày Tiểu Yến Tử bực dọc.

Tối hôm ấy đoàn người dừng chân trước khách điếm. Vĩnh Kỳ và Tiểu Yến Tử đã không nói với nhau ba ngày qua. Hôm nay Vĩnh Kỳ như hối hận về những điều mình lỡ nói, nên thừa dịp vua xuống xe, đi vào quán trọ, đã đến bên Tiểu Yến Tử làm lành:

- Yến Tử, thôi hòa nhé? Tôi là người mắc bệnh "phản ứng" mãn tính, thầy thuốc bảo bệnh này bất trị. Nhưng bây giờ thì bệnh đã "nguội" rồi và mong rằng hẳn muội cũng không còn giận nữa? À mà này, còn một điều nữa. Cái cô gái Thể Liên đấy mà. Cô ấy muốn gặp cô để giã từ. Vì hôm nay cô ta sẽ lên đường đi Bắv Kinh. Cô ấy đứng đằng kia kìa...

Vĩnh Kỳ chưa dứt lời thì Tiểu Yến Tử đã phóng lên lưng một con ngựa trống, thúc ngựa tiến về phía ngoại thành. Tử Vy thấy vậy, sợ hãi kêu lên:

- Tiểu Yến Tử! Làm gì vậy? Không biết cưỡi ngựa mà dám cưỡi nhanh vậy ư? Quay lại! Quay lại ngay!

Nhĩ Khang nghe vậy đẩy mạnh vào vai Vĩnh Kỳ một cái, Vĩnh Kỳ hiểu ý cũng vọt lên lưng ngựa, đuổi theo.

Tiểu Yến Tử thúc ngựa chạy về phía trước. Vĩnh Kỳ phóng ngựa theo sau. Hai người đuổi nhau trên đồng cỏ mênh mông. Vĩnh Kỳ phía sau, vừa chạy vừa lớn tiếng:

- Tiểu Yến Tử! Đừng như vậy mà! Không biết cưỡi mà phi nhanh như vậy nguy hiểm lắm. Có tức, có giận thì cứ hét lên. Chửi toáng lên. Chửi toáng lên là xong ngay. Tại sao phải làm khổ mình, đem sinh mệnh ra đùa? Không được đâu! Hãy dừng lại đi!

Tiểu Yến Tứ lúc phóng lên lưng ngựa, cũng đâu có ngờ là cưỡi ngựa lại khó như thế. Ngựa phi càng lúc càng nhanh ngồi trên lưng ngựa giống như ngồi trên thuyền sóng lớn. Như sẵn sàng rớt xuống bất cứ lúc nào, muốn kềm lại đâu dễ, dây cương cứ tuột khỏi tay. Bây giờ Yến Tử ngồi trên lưng ngựa, mà mặt cắt không còn giọt máu. Vĩnh Kỳ phía sau thấy vậy, nói to:

- Đừng kéo dây cương nữa, mà hãy ôm chặt cổ ngựa. Ôm thật chặt!

Tiểu Yến Tử bướng bỉnh, không nghe, chẳng những thế còn cố ghịt lấy dây cương làm con ngựa lồng lên, suýt đẩy Yến Tử văng xuống đất. Vĩnh Kỳ hét:

- Coi chừng!

Nhưng Yến Tử cứ ngoan cố:

- Huynh theo tôi làm gì! Mặc tôi, huynh hãy lo phận huynh đi. Tôi gặp nguy hiểm gì cũng mặc! Không cần huynh, về đi!

Ngựa cứ phi nước đại, Tiểu Yến Tử lắc lư như sắp rơi làm tim Vĩnh Kỳ muốn ngưng đập. Vĩnh Kỳ hét:

- Cố giữ chặt dây, nhưng đầu phải cúi xuống một chút, chân phải đút vào rọ giữ chứ? Ngồi thế này thật là nguy hiểm!

- Tôi đã biểu huynh để mặc tôi mà, sao cứ lên mặt dạy khôn hoài vậy?

Tiểu Yến Tử nói, và cố tình giật mạnh dây cương, chẳng ngờ con ngựa bị giật mạnh quá, đã chồm cao lên làm Tiểu Yến Tử suýt té lần nữa. Vĩnh Kỳ không dằn được hét:

- Trời ơi! Sao ngu vậy, buông lỏng dây cương tí, hai chân đừng thúc vào bụng ngựa nữa.

- Mặc tôi! Mặc tôi!

Tiểu Yến Tử nói và kẹp chặt hai đầu gối vào bụng ngựa. Thế là như mũi tên, con ngựa phóng nhanh tới trước. Và Tiểu Yến Tử không kềm được nữa, rơi nhanh xuống ngựa. Trong lúc tình hình vô cùng khẩn cấp, Vĩnh Kỳ như đã tiên liệu trước nên đã phi người theo, vươn tay định chụp lấy thân hình của Yến Tử. Có điều hơi chậm, nên Tiểu Yến Tử đã rơi xuống sườn dốc và nhanh chóng tuột xuống. Vĩnh Kỳ phóng theo, thế là hai người lăn cả xuống vực.

May mà vực thấp, Tiểu Yến Tử hổn hển quay qua thấy Vĩnh Kỳ ôm chặt lấy mình, càng nổi giận, vùng ra:

- Huynh làm gì vậy? Tại sao lại ôm lấy tôi? Tránh ra! Tránh ra!

Rồi Tiểu Yến Tử định đứng dậy, nhưng lại thấy chân đau nhói:

- Ối! Ui da!

Thì ra lúc lăn xuống vực, chân Tiểu Yến Tử đã bị thương. Vĩnh Kỳ thấy Yến Tử hét và ôm lấy chân, không ngần ngại gì nữa chụp ngay chân phải của Yến Tử, xé toạt ống quần ra. Bấy giờ mới phát hiện một vết thương dài, máu chảy lênh láng. Vĩnh Kỳ nói:

- Nào, bây giờ muội thử nhúc nhíc xem xương chân có bị gãy hay trật gì không?

Nhưng Tiểu Yến Tử đã đẩy Vĩnh Kỳ ra:

- Tôi bảo mặc tôi, huynh xích ra! Tôi đã thề rồi là không thèm nói chuyện với huynh nữa mà.

Vĩnh Kỳ nhìn quanh thấy chẳng còn ai quanh đây, nên mặc Yến Tử nói gì thì nói, xáp vào ôm chặt lấy Yến Tử:

- Đã bị thế này mà vẫn còn hờn với giận gì nữa. Tôi đã nói rõ với muội là tôi chỉ yêu muội, biết có muội thôi. Muội đã làm tôi ngơ ngẩn ngày đêm, đã đắc tội với nhiều người... Còn cái con bé Thể Liên kia, nào có dính dấp gì đến tôi? Tôi thề không có để ý đến ai ngoài muội cả.

Tiểu Yến Tử cố đẩy Vĩnh Kỳ ra, nhưng vì Vĩnh Kỳ ôm quá chặt, nên không làm được. Cô nàng như quả bóng xì hơi.

- Tôi vô học, kém suy nghĩ, thiếu chiều sâu, chẳng có tài hoa, cái gì cũng không có, cái gì cũng không giống ai...

Vĩnh Kỳ nghe Tiểu Yến Tử nói. Không kềm lòng, cúi xuống đặt nụ hôn lên môi Yến Tử.

Nụ hôn làm Tiểu Yến Tử bàng hoàng, bối rối. Một cảm giác lạ lùng lan cả ra cả người làm Yến Tử nhũn hẳn, không còn cả sức đề kháng. Phải rất lâu sau, Yến Tử mới giật mình, đẩy mạnh Vĩnh Kỳ ra và bỏ chạy bằng một chân.

- Huynh làm gì vậy! Huynh định hạ nhục tôi à?

Vĩnh Kỳ đuổi theo: Bạn đang xem truyện được sao chép tại: chấm c.o.m

- Huynh không hề có ý hạ nhục muội, mà huynh đang hạ mình đây. Xin lỗi, huynh năn nỉ muội mà. Muội làm ơn ngồi xuống, để huynh xem xét vết thương của muội, được chưa? Không lẽ muội định để chảy hết máu chết à?

Tiểu Yến Tử bướng, nhưng nước mắt đã chảy:

- Ờ! Chết coi bộ sướng hơn!

- Muốn chết thì đôi ta cùng chết nhé?

- Hừ bây giờ nói thì nghe hay lắm. Nhưng tại sao trước đây đụng tí là giở "uy quyền" ra?

Vĩnh Kỳ bước tới dìu Tiểu Yến Tử ngồi xuống cỏ, sau đó xé vạt áo mình ra, cột vết thương cho người mình yêu.

- Tạm thời để huynh băng lại, cầm máu, sau đó khi về nói là trong lúc tập cưỡi ngựa, sơ ý té, và để bị thương, biết chưa?

- Không!

Vĩnh Kỳ bứt rứt nhìn Yến Tử, rồi thở ra, tiếp tục công việc sơ cứu, nói:

- Cho huynh xin lỗi nào. Tất cả tại huynh cả. Chẳng qua vì từ nào đến giờ huynh không hề biết tình yêu lứa đôi là gì. Huynh như kẻ lần đầu tiên ra biển thấy sóng to không biết xử lý ra sao. Những chuyện này với huynh đều mới mẻ, nên huynh như một thằng điên. À... Huynh hiểu rồi. Muội đã ghen, điều đó chứng tỏ là muội cũng yêu huynh. Điều này đúng ra huynh phải vui mới phải, tại sao lại gây sự với muội? Đúng rồi... Vì huynh đã quen thói kẻ cả, nên đụng chút là "ra lệnh" là áp đặt, thôi được rồi, từ đây huynh sẽ không hành động như vậy đâu. Huynh đã biết lỗi. Muội yêu huynh mà huynh lại không biết!

Tiểu Yến Tử thấy Vĩnh Kỳ xuống nước, lòng đã hả giận phần nào, không ngờ câu cuối cùng của anh chàng lại làm nàng nổi cáu.

- Cái gì mà yêu huynh? Ai thèm yêu huynh chứ?

- À... À đúng rồi, chưa, chưa nhưng rồi sẽ... Nào bây giờ mình quay về vậy!

Vĩnh Kỳ thấy Yến Tử giận, vội vã đính chính và dịu giọng:

- Thôi, bây giờ muội thử cử động chân cho huynh xem, huynh thấy cũng nặng lắm đấy.

Tiểu Yến Tử nghe theo, cử động chân. Cơn đau muốn xé tim, nhưng vẫn bướng bỉnh nói:

- Không có gì cả!

Vĩnh Kỳ gật đầu:

- Vâng không có gì cả, nhưng trái tim huynh muốn rớt ra ngoài.

Yến Tử trợn mắt:

- Chân tôi đau làm sao tim huynh rớt ra ngoài được? Đừng có đóng tuồng, tôi bực lắm!

Vĩnh Kỳ lại xuống nước, chìa tay ra:

- Lỗi tại huynh, thôi này đánh tay tôi đi cho hả giận

Tiểu Yến Tử thẳng tay đánh vào tay Vĩnh Kỳ, làm Vĩnh Kỳ trợn mắt:

- Muội đánh tôi thật à? Đau quá!

Tiểu Yến Tử lại tưởng Vĩnh Kỳ trêu mình, rưng rưng nước mắt. Vĩnh Kỳ thấy vậy, bối rối:

- Thôi thôi, đừng khóc, đừng khóc, tôi lại lỗi lầm. Muội khóc làm tôi đau lòng, biết không?

Tiểu Yến Tử bây giờ mới cảm động, lấy vạt áo lau mắt, rồi tựa vào vai Vĩnh Kỳ, thút thít.

- Từ rày về sau huynh đừng có hung dữ với muội nữa, đừng xem thường muội nữa, được không?

Vĩnh Kỳ vội lau nước mắt cho Yến Tử:

- Đúng, đúng! Chúng ta phải cư xử tốt đẹp với nhau, đừng gây sự với nhau.

- Không được bắt nạt!

- Vâng! Không bao giờ!

- Không lộn xộn!

- Xin thề!

Và cả hai nhìn nhau cười.

o0o

Ngay ngày hôm đó, Thể Liên được Nhĩ Khang cử đưa về Bắc Kinh.

Và như vậy phần "tiết tấu Thể Liên" coi như đã kết thúc. Câu chuyện chẳng làm vua Càn Long và những người lớn khác để tâm, coi như một chuyện giữa đường. Chỉ có Tiểu Yến Tử là từ đó trở nên nữ tính hơn. Điều đó chỉ có năm người trẻ biết. Đó là một bí mật. Được cùng với vua đi tuần thú là cả niềm vui lớn của hai cô gái. Tiểu Yến Tử và Tử Vy. Có biết bao điều thú vị. Ngoài chuyện lo phục vụ cho vua ra. Yến Tử và Tử Vy, cạnh chuyện thưởng ngoạn cảnh đẹp. Người thì cố gắng tìm cơ hội để vua biết được bí mật của lai lịch mình. Người thì tập tành chuyện yêu đương. Giận hờn rồi gây sự đánh nhau. Nhất là khi ỷ lại có Vĩnh Kỳ bên cạnh. Tiểu Yến Tử cứ đến đâu thấy chuyện bất bình là gây sự đến đó. Và trong những trường hợp đó, nào phải chỉ có Vĩnh Kỳ mà cả hai huynh đệ Nhĩ Khang, Nhĩ Thái cũng phải nhảy ra giúp sức, bảo vệ cho hoàng tử và cả "cách cách". Vua thấy vậy, cũng nhiều lần khuyên can Tiểu Yến Tử. Vì "năng động" như vậy sẽ dễ gây sự chú ý cho mọi người, và tạo sự khó khăn cho việc cải trang di hành.

Nhưng Tiểu Yến Tử lại biện minh:

- Làm sao con không can thiệp được? Thấy bọn côn đồ xấu xa, hiếp đáp người yếu mà giả lơ được ư? Con không thế làm khác. Nếu lão gia mà khuyên con như vậy thì lão gia sẽ là... sẽ là...

Tiểu Yến Tử ấp úng một lúc rồi hạ giọng nói nhỏ:

- Sẽ là... hôn quân thôi.

Câu nói của Tiểu Yến Tử làm vua trợn mắt. Vua biết với người như Yến Tử có giận cũng chẳng ích lợi gì.

Cũng vì ham can thiệp vào quá nhiều chuyện của bàng dân thiên hạ, nên cuộc hành trình của đoàn đã chậm đi rất nhiều so với dự tính. Cũng may là lần tuần du này. Vua chủ đích là muốn tham quan cảnh đẹp và tìm hiểu cuộc sống của dân chúng, nên cũng không phải vội vàng. Suốt lộ trình, ngoài sự khuấy động của Tiểu Yến Tử còn có sự chăm sóc chu đáo của Tử Vy. Nên chưa bao giờ vua thấy hạnh phúc như thế này. Vì vậy mà nếu không có chuyện "Đại sự" xảy ra sớm kết thúc chuyến "du hành" có lẽ vua còn kéo dài chuyện ngao du tiếp.

Hôm ấy, đoàn người đến khu vực của huyện Kỳ Châu. Trong lúc ở đây đang có lễ cúng thần hoàng, vì mật ước của cả đoàn là không bỏ qua một lễ hội dân gian nào cả, nên tất cả đều kéo thẳng đến miếu thần dự lễ.

Trước miếu, một quang cảnh náo nhiệt đang diễn ra. Hội chợ địa phương kết hợp với lễ bái, nên người mua kẻ bán rất là tấp nập. Hàng hóa, thuốc men rồi hàng rong, hát sẩm. Cái gì cũng có cả. Đứng trước miếu đã thấy khói hương nghi ngút, người phải chen lấn nhau lúc ra vào. Tiểu Yến Tử chen giữa dòng người, thấy vô cùng thích thú, Vĩnh Kỳ đi cạnh, nhắc nhở.

- Tiểu Yến Tử, chân muội còn đau đấy, đừng có chen vào chỗ quá đông người họ giẫm phải là què luôn!

Tiểu Yến Tử làm ra vẻ bất cần:

- Ồ! Có một chút xíu chuyện mà khéo lo, sắp lành rồi ông ạ!

Đang nói chuyện, đột nhiên có tiếng phèn la, rồi kèn trống inh ỏi. Một đám người đi cà khêu từ đâu chợt xuất hiện, kế tiếp là đoàn lân, đoàn rồng có người hóa trang làm Phật tổ, Quan Âm, Kim Đồng, Ngọc Nữ, Ông thiện, Ông ác, Tiên nữ, Đường Tăng thỉnh kinh, Bát tiên... Gần như tất cả các nhân vật thần thoại trong truyện cổ đều xuất hiện đi theo sau. Tất cả đều đứng trên cà khêu đi lắc lư, cao hẳn, đầu người.

Khung cảnh ngộ nghĩnh, Tiểu Yến Tử quá thích thú, kêu to lên:

- Ồ! Tuyệt quá! Tuyệt quá! Đến xem, đến gần xem nào!

Rồi xông người vào đám đông, tiến đến gần đoàn hóa trang. Ông Phước Luân thấy vậy, kêu to:

- Yến Tử! Yến Tử! Coi chừng bị lạc đấy!

Nhưng Tiểu Yến Tử đã chen mất hút vào đám đông. Vĩnh Kỳ không yên tâm nên cũng chen vào, vì vậy Nhĩ Khang và Nhĩ Thái cũng phải chen theo, thế là chỉ trong một thoáng, tất cả đều bị đám đông nuốt chửng.

Ông Phước Luân và các võ tướng ở lại bảo vệ vua, Tử Vy cũng ở lại. Vua lúc đầu cũng hiếu kỳ, định đi theo đám Vĩnh Kỳ, nhưng đến khi thấy đám người đón lễ quá đông, biết là khó bề mà được vào trong, nên lui ra một góc đứng chờ. Thế là đoàn người còn lại cũng rút theo.

Chương 53:

Ngay lúc đó có một đôi vợ chồng già gánh chè trứng trà đi tới trước mặt vua. Họ nhìn về phía đám đông một lúc, rồi ông già nói với bà vợ.

- Người đông nghẹt thế này, chắc bọn mình khó lòng mà chen vào được, thôi thì dừng ở đây bán vậy.

Bà lão đi theo gật đầu:

- Vâng, mình bán chè chứ đâu phải bán bánh, củi lửa nước sôi thế này, lỡ mà trúng phải người gây phỏng nữa thì không hay. Thà đứng ngoài này, bán được bao nhiêu thì bán!

Vua Càn Long thấy hai người già tuy nghèo nhưng có vẻ hiền lành phúc hậu, nên có cảm tình, hỏi:

- Ông bà buôn bán khá không?

Ông lão vội đáp:

- Tạm được, tạm được, đủ ăn mỗi ngày!

Còn bà lão thì chào hàng:

- Lão gia có muốn dùng chè trứng trà không? Bọn này nấu chè trứng toàn dùng hồng trà nấu vì vậy rất thơm, không tin ông dùng thử xem. Nếu không ngon sẽ không lấy tiền đâu!

Vua Càn Long cười dễ dãi:

- Thôi được rồi, cho tôi mười chén đi. Tử Vy đâu, con trả tiền cho người ta nhé!

- Vâng!

Tử Vy ứng ngay, vua Càn Long vừa đưa tay định đỡ lấy chén chè mới múc. Không ngờ ngay lúc đó ông lão bán chè kia, đá chiếc hỏa lò bay thẳng về phía vua, củi lửa cháy đỏ cùng nước chè sôi, phút chốc trở thành những vũ khí lợi hại. Vua bị bất ngờ trong khi lão bà hét:

- Này tay vua già kia, hãy nạp mạng cho ta!

Tử Vy đứng giữa lãnh ngay chén chè nóng vào người.

- Ối!

Vua chưa kịp phản ứng, thì bà lão đã rút trong người ra hai mã tấu xông thẳng đến vua, hét:

- Hôm nay ta sẽ vì đám tín đồ Hồng Liên giáo đã chết báo thù, ngươi xem đây!

Tình hình vô cùng nguy cấp, vì đám Tiểu Yến Tử, Vĩnh Kỳ không có mặt. Chỉ còn Ngạc Mẫn, Bác Hằng. Phước Luân và mấy võ tướng khác gần đó. Ông Phước Luân gọi lớn:

- Có thích khách! Thích khách! Tất cả phải lo bảo vệ lão gia ta!

Vua Càn Long mở rộng cánh quạt chỉ đỡ được những than đỏ củi lửa bay đến, nhưng lúc quay qua thì lưỡi dao đã bay tới, sau lưng vua lại là bờ tường, khó bề tránh kịp. Giữa lúc nguy cấp đó, thì Tử Vy đã tràn người qua, kịp lãnh mũi dao của bà lão vào ngực, máu tuôn xối xả. Vua bàng hoàng, bất chấp hiểm nguy, cúi xuống bế ngay Tử Vy, rồi tả xung hữu đột phóng ra ngoài.

Cùng lúc Ngạc Mẫn, Bác Hằng, Phước Luân cũng vung đao nhảy vào cuộc chiến. Cũng may là bấy giờ Tiểu Yến Tử, Vĩnh Kỳ, Nhĩ Khang, Nhĩ Thái còn chưa đi xa nghe phía sau có tiếng hét của ông Phước Luân, biết là đã có chuyện không lành nên định quay về. Nào ngờ lúc đó đám giả trang đi cà khêu, lại là đồng bọn của hai lão bán chè, họ đã tuốt vũ khí bí mật giấu trong người ra, chận đám Vĩnh Kỳ lại không cho tiếp cứu.

Thế là cuộc hỗn chiến xảy ra ở hai nơi, đám đông sợ vạ lây bỏ đạp nhau chạy. Cảnh tượng càng thêm hỗn loạn.

Ông Bác Hằng, Ngạc Mẫn, Phước Luân vừa đánh vừa lùi lại bảo vệ vua thoát ra ngoài. Con dao của bà lão vẫn còn nằm trên ngực Tử Vy. Cuộc chiến diễn ra khó khăn vì đám Vĩnh Kỳ đã bị đám cà khêu ban nãy giữ chân bên ngoài. Nhưng rồi với tài năng của Ngạc Mẫn. Phần thắng cuộc chiến dần dần nghiêng về phía đám võ tướng của vua. Vợ chồng lão bán chè đã bị đánh hạ, nhưng đám lân rồng lại nhảy vào tiếp tục cuộc chiến. Bác Hằng là người có võ nghệ cao cường, biết là một mình có thể hạ được đám lân rồng, nên nói với Ngạc Mẫn.

- Ngạc Mẫn, ngươi hãy đi bảo vệ cho Hoàng thượng, để ta trị tội bọn này đủ rồi.

- Vâng!

Thế là Ngạc Mẫn và Phước Luân lo chuyện bảo vệ vua. Cả bốn người rút ra được chỗ an toàn. Kỷ Hiểu Phong sư phụ lúc đó cũng có mặt.

Vua cúi xuống nhìn Tử Vy, khuôn mặt cô bé nhợt nhạt vì mất nhiều máu, nằm thiêm thiếp trong lòng mình mà nghẹn giọng:

- Ai gọi Hồ Thái y đi! Hồ thái y! Ông ấy ở đâu rồi!

Ngạc Mẫn đáp:

- Trong lúc lộn xộn, mỗi người một nơi, nhưng Hoàng thượng đừng lo, thần sẽ tìm được ông ấy ngay.

Bác Hằng đứng gần đấy, nghe vậy ngăn lại:

- Ngạc Mẫn. Bổn phận ngươi là bảo vệ lão gia. Không được đi đâu cả.

Nhưng lúc đó vua thấy tình hình sức khỏe của Tử Vy khá nguy kịch, nên hét:

- Ở đây đã khá an toàn, ngươi cứ đi đi, đi tìm Hồ thái y đi, đứng đó mà bảo vệ cái gì? Ta không cần!

Kỷ Hiểu Phong vội lên tiếng:

- Thôi để tôi đi! Tôi đi tìm cho!

Thế là Kỷ Hiểu Phong xông vào đám đông tìm kiếm.

Trong khi Nhĩ Khang và Nhĩ Thái vừa đánh vừa đưa mắt quan sát thấy Kỷ Hiểu Phong sư phụ vừa chen giữa đám đông vừa gọi "Hồ thái y, Hồ thái y!" Là biết trong bọn đã có người bị thương nặng, vội vã bỏ cuộc chiến, phi thân về phía Hồ thái y đang đứng dáo dác. Chẳng ngờ, Hà Tiên cô của phe nghịch đã thừa cơ đuổi theo phía sau vung gươm chém tới, làm Nhĩ Khang bị thương ở cánh tay. Nhĩ Khang tức giận quay lại đá một đá vào ngực Hà Tiên cô. Nhĩ Thái đuổi tới bồi thêm một nhát kiếm thế là rồi đời.

Nhĩ Thái quay qua nói nhanh với Nhĩ Khang:

- Hoàng thượng đã rút ra đứng dưới tàn cây an toàn, còn Tử Vy đang bị trọng thương, huynh hãy mau đến đó, tôi ở đây ứng chiến cho.

Nhĩ Khang nghe nói Tử Vy bị thương, vội cắp ngay Hồ thái y vọt về phía vua.

Dưới tàn cây. Vua Càn Long vẫn giữ chặt Tử Vy trong lòng. Máu trong lồng ngực Tử Vy cứ tiếp tục chảy, hơi thở Tử Vy như yếu hẳn đi. Người thất sắc gọi:

- Tử Vy! Tử Vy! Hãy nhìn trẫm đây nè, hãy tỉnh táo, đừng có ngất đi nhe! Nói chuyện đi! Nghe nói không?

Tử Vy nhìn vua, vết thương làm Tử Vy đau nhói mỗi lần thở. Nàng nghĩ mình đã sắp chết, nên muốn thố lộ tất cả sự thật còn chưa nói, Tử Vy thều thào:

- Hoàng thượng! Có phải là con sắp chết rồi không?

Vua Càn Long nghe vậy giật mình, trấn an:

- Cái gì mà chết với không? Vết thương con không nặng lắm đâu.

Và quay đầu tìm kiếm:

- Hồ thái y! Đã tìm gặp Hồ thái y chưa?

Tử Vy thì lo lắng sợ mình không còn kịp nói nên tiếp:

- Hoàng thượng ơi. Trước khi con chết, con có thể cầu xin người một điều chăng?

Vua Càn Long căng thẳng, đưa mắt tìm thái y, nói:

- Xin điều gì?

- Xin người hãy tha chết cho Tiểu Yến Tử.

Vua không hiểu ý Tử Vy nói gì, bực dọc:

- Đừng nói chuyện chết chóc gì ở đây cả, chẳng có ai phải chết đâu.

Tử Vy rất đau nhưng vẫn nói:

- Thật ra thì chúng con nào có cố tình. Xin Hoàng thượng hãy tha mạng cho Tiểu Yến Tử.

Vua Càn Long vẫn không hiểu, vua chỉ nghĩ là Tử Vy vì mất máu quá nhiều nên mê sảng, vội nói:

- Tử Vy, ngươi cố chịu đựng một chút, thái y cũng sắp đến nơi rồi.

Ngay lúc đó Nhĩ Khang với cánh tay ướt đẫm máu cùng thái y cũng vừa đến nơi.

- Thái y đến rồi! Thái y đến rồi!

Nhĩ Khang vừa đến nơi, thấy Tử Vy nằm trong lòng vua với lưỡi dao còn lút sâu trong lồng ngực. Mắt đã tối sầm, chàng kêu lên:

- Trời ơi!

Hồ thái y thấy cảnh cũng giật mình, vội nói với vua:

- Xin Hoàng thượng hãy đặt Tử Vy xuống để thần xem bệnh!

Ngạc Mẫn thì cởi áo ngoài ra lót dưới đất. Tử Vy được đặt nằm lên. Hồ thái y bắt mạch xem xét vết thương rất cẩn thận. Lúc bấy giờ cuộc chiến đã đến hồi kết thúc, đám chống đối cự không lại lớp bị thương lớp chết nằm la liệt. Đội quân tiếp viện của huyện Kỳ Châu nghe tin cũng đã kéo đến, bắt thích khách. Bạn đang xem tại - www.TruyệnFULL.vn

Tiểu Yến Tử lúc đó, cũng đã về đến nghe Tử Vy bị thương nặng tái cả mặt, vội chạy bay đến bên Tử Vy nghẹn giọng:

- Tử Vy, chuyện xảy ra như thế nào vậy? Tại sao lại trọng thương thế này? Tôi phải làm gì đây?

Tử Vy trông thấy Tiểu Yến Tử, vội dặn dò:

- Yến Tử, hãy ở lại mà lo cho Kim Tỏa nhé.

Tiểu Yến Tử nghe vậy khóc như mưa:

- Sao lại nói vậy? Chẳng có chuyện gì đâu, hãy can đảm lên. Tử Vy... rồi sẽ chẳng có việc gì đâu.

Đám đông thấy cuộc đánh nhau đã tan, bây giờ hiếu kỳ quay lại, Bác Hằng bẩm báo:

- Bẩm Hoàng thượng, Đinh đại nhân đã đem quân đến, toàn bộ dư đảng của bọn phản loạn đã bị tóm hết. Bọn họ toàn là lũ Hồng Liên giáo, họ đã theo dõi mình từ lúc có chuyện "Ném giao cầu chọn rể" đến giờ. Sự việc đang được tiếp tục điều tra làm rõ.

Đinh đại nhân cũng dẫn quan quân địa phương đến, quỳ mọp trước mặt vua.

- Tệ chức Đinh Thừa Tiên khấu kiến Hoàng thượng. Vì không biết Hoàng thượng giá lâm, nên đến trễ hộ giá. Thật đáng chết, đáng chết!

Và toàn bộ quan binh quỳ xuống dập đầu hô to:

- Hoàng thượng vạn tuế, vạn vạn tuế.

Vua Càn Long lúc đó lòng nóng như lửa đốt, bực dọc xua tay:

- Thôi đừng có ồn ào nữa, bây giờ không có gì khẩn cấp hơn là phải cứu sống Tử Vy đây. Hồ thái y đâu. Tử Vy thế nào rồi?

Hồ thái y khẩn trương:

- Xin chọn cho hạ thần một nơi thoáng mát sạch sẽ để thần rút con dao trong người Tử Vy ra mới biết được.

Vua Càn Long quay qua Đinh đại nhân:

- Ngươi có nghe nói gì không? Nơi gần đây nhất có chỗ nào sạch sẽ, thoáng mát không?

Vị quan họ Đinh dập đầu:

- Nếu Hoàng thượng không chê, xin hãy đến tệ xá của nô tài.

Vua lật đật bế Tử Vy dậy, rồi quay qua quát:

- Các người còn chần chờ gì mà không đi chứ?

Vua nói và bế Tử Vy đi trước, mọi người lục đục bước theo.

Chương 54:

Nhà họ Đinh bận rộn hẳn lên.

Tử Vy nằm thiêm thiếp trên giường, Hồ thái y không dám rút dao ra ngay. Sợ là chuyện đó khiến Tử Vy mất mạng. Nhưng thấy thái độ nóng nảy của vua, ông cũng căng thẳng. Chuyện vô cùng hệ trọng, nếu không cứu được Tử Vy thì cái chức thái y của ông cũng mất. Ông bảo bọn a đầu nhà họ Đinh chuẩn bị cho ông nước nóng, bông băng, ông chuẩn bị cả thuốc cầm máu, nấu nước sâm... Mọi việc đã sẵn sàng.

Vua đứng áng trước cửa, nôn nóng:

- Này thái y, ông hãy nói thật ta biết. Việc rút con dao kia ra có gì nguy hiểm không?

- Bẩm Hoàng thượng. Vết thương của cô nương Tử Vy thật ra mà nói, cũng chưa đâm trúng tim, nhưng máu ra nhiều thế này thật khó mà đoán. Có thể là đã chạm phải động mạch lớn. Vì vậy chỉ sợ khi rút dao ra, cô ấy lại kiệt sức đi luôn. Nên khá nguy hiểm. Thần đã cho cô ấy ngậm sâm, nhưng mà...

Vua hiểu nỗi khó khăn của thái y nói:

- Thôi được rồi, trẫm sẽ vào đấy với ngươi, xem ngươi rút dao thế nào!

Thế là hai người cùng bước đến cạnh giường Tử Vy.

Tử Vy nằm trên giường. Mặt trắng bệch. Con dao vẫn nằm yên trên ngực, thái y dùng kéo cắt bớt những lớp vải nằm gần vết thương, đám a đầu nhà họ Đinh dùng khăn sạch ép chặt quanh vết thương.

Thái y đẩy bọn a đầu sang một bên, ấn lên miệng vết thương chuẩn bị rút dao.

Tiểu Yến Tử, vua, Nhĩ Khang, Nhĩ Thái, Vĩnh Kỳ, ông Phước Luân đều đứng vây quanh giường, căng thẳng.

Thái y nói:

- Tôi cần một người giúp đỡ, giữ chặt đầu và vai cô ấy để khi rút dao ra, không bị động.

Nhĩ Khang xung phong tới trước, quên cả chuyện vai mình cũng đang bị thương.

- Để tôi làm chuyện đó!

Vua cũng bước tới:

- Để trẫm lo.

Và cúi xuống nói với Tử Vy:

- Trẫm sẽ giữ cho, đừng sợ, bởi vì trẫm là mệnh thiên tử, chắc chắn là sẽ giúp sức được cho ngươi và ngươi... ngươi phải sống vì trẫm. Biết không?

Tử Vy yếu ớt gật đầu, lòng hiểu khi ngọn dao được rút ra, có thể mạng sống của mình không còn, nên đưa mắt nhìn hết mọi người một cách bịn rịn, như có nhiều điều muốn nói. Hồ thái y hơi bất an:

- Bẩm Hoàng thượng, lúc thần rút dao ra, e rằng máu me sẽ tràn đầy nơi đây. Mà ở đây đông người quá e không tiện.

- Chuyện cứu người là quan trọng, ngươi chẳng nên e dè gì cả.

Và quay qua đám đông:

- Thôi thì các ngươi hãy rút lui ra hết bên ngoài, kể cả Tiểu Yến Tử.

Tiểu Yến Tử phản kháng:

- Không, con không đi đâu cả. Con phải ở bên cạnh Tử Vy trong lúc này! Sống chết có nhau!

Nhĩ Khang thì đứng mở trừng đôi mắt nhìn Tử Vy, như sợ cái giây phút vĩnh viễn chia tay sắp đến. Vĩnh Kỳ thấy vậy nói:

- Hoàng A Ma, nếu không có gì trở ngại, hãy để bọn con đứng đây chứng kiến cảnh rút đao ra khỏi ngực Tử Vy. Dù gì, những ngày qua chúng con và Tử Vy cũng đã như người chung một nhà, nếu không thấy cô ấy bình an, chúng con khó mà rời khỏi đây được. Vả lại chúng con còn phải ở lại đây để động viên cô ấy nữa chứ?

Vua đã quá rối rắm nên không biết làm sao hơn, chỉ yên lặng: Thái y đặt tay lên cán dao, nhìn Tử Vy nói:

- Tử Vy, giờ này tôi bắt đầu rút dao đây. Chắc chắn là sẽ làm cô đau lắm. Nhưng không còn cách nào khác. Cô gắng mà chịu đựng nhé!

Tử Vy gật đầu, đưa mắt nhìn sang vua, nói:

- Khoan! Hãy chờ một chút!

Vua thấy Tử Vy nói và nhìn mình với ánh mắt thiết tha cũng xúc động vô cùng, nhưng an ủi:

- Tử Vy, chỉ phải đau một chút rồi ngươi sẽ qua khỏi mà. Đừng sợ, trẫm không muốn thấy con gặp chuyện không hay đâu, trẫm không cho phép, con biết chứ?

Tử Vy yếu đuối nói:

- Hoàng thượng, con có một điều muốn xin Hoàng thượng.

- Ờ! Điều gì con cứ nói đi. Nói nhanh, vì không thể chần chờ được nữa đâu!

- Hoàng thượng, xin hãy đồng ý với con là... từ đây về sau, nếu Tiểu Yến Tử có làm điều gì sai trái thì xin Hoàng thượng hãy tha tội chết cho tỉ tỉ ấy.

Tiểu Yến Tử đứng gần đấy nghe vậy, òa lên khóc.

Vua Càn Long không nghĩ ngợi gì cả, gật đầu ngay:

- Được! Được! Ta tha tội chết cho nó, như vậy hẳn ngươi hài lòng chứ?

Nhĩ Thái và Vĩnh Kỳ đưa mắt nhìn nhau. Họ biết Tử Vy muốn gì. Trong khi vua vì tâm thần rối rắm nên vẫn không hiểu rõ ý. Tử Vy cười mãn nguyện, quay qua Nhĩ Khang.

- Nhĩ Khang huynh, tôi cũng có một điều muốn cầu xin huynh.

- Nói đi.

- Nếu tôi mà có mệnh hệ gì, thì xin huynh hãy thu xếp cho Kim Tỏa. Tôi xin gởi gấm chuyện chung thân của cô ấy cho huynh đấy.

Nhĩ Khang thấy đau nhói trong lòng. Ở giờ phút này mà Tử Vy chỉ quan tâm đến Tiểu Yến Tử, đến Kim Tỏa. Còn bản thân và cả chính mình? Nhĩ Khang bặm môi cố giằng lấy cảm xúc, đáp:

- Được!

Sau khi dặn dò tất cả, Tử Vy quay sang Hồ thái y.

- Xong rồi, bây giờ mời thái y!

Mọi người như nín thở. Nhưng đôi mắt đổ dồn về phía cán dao đang cắm phập trong lồng ngực Tử Vy: Nhất là Tiểu Yến Tử và Nhĩ Khang, cố nén lòng để khỏi bật khóc.

Bàn tay của thái y đã đặt lên cán dao, rút mạnh. Máu lập tức vọt cao ra. Tử Vy ưỡn mình, hét: "Ối!" Rồi lịm đi.

Vua Càn Long ôm chặt đầu Tử Vy lo lắng:

- Tử Vy! Tử Vy!

- Có lẽ cô ấy chết rồi! Chết rồi!

Có tiếng ai đó thì thào. Tiểu Yến Tử thì ngã bật ra sau không còn biết gì nữa.

Khi Tử Vy tỉnh lại, thì đêm đã thật khuya. Chung quanh một màn đêm tối, chỉ có một ngọn đèn mờ leo lét. Rồi hình ảnh hiện rõ dần. Hồ thái y rồi Tiểu Yến Tử. Cạnh đó là vua Càn Long. Vậy là vua cũng không ngủ, thức canh chừng cho nàng. Tử Vy giật mình, kêu lên:

- Hoàng thượng!

Tiểu Yến Tử nghe tiếng gọi của Tử Vy đầu tiên, mừng rỡ.

- Ồ! Tỉnh rồi! Tử Vy đã tỉnh rồi!

Vua Càn Long vui hẳn quay qua Hồ thái y:

- Hồ thái y đâu!

- Thần có mặt đây! Thần sẽ bắt mạch ngay cho cô ấy!

Và Hồ thái y vội bước tới vạch mí mắt Tử Vy lên xem, xong cầm tay bắt mạch, một lúc ông quay qua nhìn vua, thở phào, nói:

- Bẩm Hoàng thượng, mạch của Tử Vy cô nương đã bình ổn, chắc không có gì phải lo nữa. Tất cả nhờ hồng phúc của Hoàng thượng và sự phù hộ của trời. Bây giờ chỉ cần tịnh dưỡng tốt, nghỉ ngơi và uống thuốc một thời gian, sức khỏe sẽ hồi phục.

Sự lo lắng của nhà vua bấy giờ mới giảm bớt, vua cúi xuống nhìn Tử Vy hỏi:

- Tử Vy, ngươi thấy thế nào? Ngươi đã thật sự tỉnh rồi chứ? Có biết ta là ai không?

Tử Vy yếu ớt đáp:

- Thật không phải, khi để Hoàng thượng phải lo lắng!

Vua gật đầu:

- Ừ, quả thật ngươi đã khiến ta phải lo lắng, lo lắng vô cùng. Bây giờ ngươi thấy thế nào? Hãy nói thật ta nghe đi!

Tử Vy thành thật:

- Con cảm thấy rất đau!

Hồ thái y vội nói:

- Để tôi đi sắc thuốc, cô uống vào sẽ bớt đau ngay!

Vua giục:

- Có thuốc sao không làm liền còn chờ gì?

- Dạ.

Và thái y vội vã đi ra ngoài.

Tiểu Yến Tử đứng đó ngắm lấy Tử Vy, càng ngắm càng vui, một lúc như đã xác định được sự thật, kêu lên sung sướng:

- Ồ! Muội đã sống rồi! Đã sống rồi! Vậy thì cung hỷ cung hỷ. Muội không chết... Muội có biết vì sao không? Hồn muội ban nãy đã đến gặp Diêm vương, nhưng Diêm vương nhìn thấy muội lại nổi giận quát tên Ngưu đầu: "Này cô gái này thọ đến một trăm tuổi lận, sao ngươi dám đưa về đây? Ngươi đã bắt lộn người rồi. Nhờ vậy muội mới được sống lại. Sau trận sống chết này chắc chắn muội sẽ thọ đến trăm tuổi đấy!

Tử Vy thấy Tiểu Yến Tử pha trò, cười lây:

- Thôi sống đến một trăm tuổi trở thành bà già lụ khụ mất!

- Cái đó là bởi vì bên cạnh muội có ta là "thiên tuế, thiên tuế" mà bên cạnh bọn mình còn Hoàng thượng là "vạn tuế, vạn tuế" nữa.

Vua cúi xuống nhìn Tử Vy với ánh mắt dịu hiền. Điều này làm Tử Vy áy náy nhổm dậy.

- Bẩm Hoàng thượng, nô tỳ đã qua khỏi cơn nguy rồi, xin Hoàng thượng hãy đi nghỉ đi, nếu không con sẽ bị tổn thọ mất.

Vua vội dằng Tử Vy nằm xuống.

- Vết thương của con chưa lành, đừng cử động, máu sẽ tiếp tục chảy đấy.

Rồi ông thương hại hỏi:

- Thế nào? Ngươi có nhớ lại được toàn bộ sự việc đã xảy ra không?

Tử Vy gật đầu, thắc mắc:

- Tại sao lại có chuyện thích khách? Hoàng thượng là người anh minh, hiếm có trên đời. Sao họ lại muốn hành thích Hoàng thượng? Trong vụ này còn có ai bị thương nữa không?

- Tất cả bọn ta đều an toàn, chỉ có một mình Nhĩ Khang là bị thương nhẹ.

Tử Vy giật mình:

- Nhĩ Khang bị ư?

Vua trấn an:

- Ngươi hãy lo cho bản thân đi, còn chuyện người khác có người lo. Tóm lại chỉ có ngươi là bị nặng nhất thôi! Sao thế nào rồi. Vết thương còn đau nhiều lắm không?

- Dạ đỡ rồi, lúc rút mũi dao ra, con cứ tưởng là mình chẳng sống nổi chứ!

- Con khờ thật! Có ta đứng đó mà. Ta đã ra lệnh không chết là không được chết, sao lại phải lo?

Tử Vy vô cùng cảm động:

- Bây giờ con đã vượt qua nguy hiểm rồi, Hoàng thượng hãy đi nghỉ đi.

Vua nhìn Tử Vy một lúc nói:

- Được rồi, trẫm đi nghỉ đây để con cũng được nghỉ ngơi. Nhưng trước khi đi, ta muốn nói với con mấy câu.

Tử Vy gật đầu:

- Sáng nay con đã xả thân vì trẫm, điều đó làm trẫm vô cùng xúc động, và cũng chính vì vậy mà trẫm cứ băn khoăn lo lắng. Chẳng hiểu một đứa con gái yếu đuối như ngươi sao lại có thể can đảm làm việc đó? Lý do gì? Động lực gì?

Câu hỏi của vua làm mắt Vy ứa lệ:

- Hoàng thượng xin người đừng thắc mắc. Con làm điều đó không phải vì "dũng khí" mà chỉ là "bản năng".

- Bản năng ư? Ở đâu có một bản năng tuyệt vời như vậy. Trẫm rất quý cái bản năng hiếm có của con đó!

Tử Vy định nói điều gì nữa, nhưng cơn đau lại đến, nên yên lặng. Vua thấy vậy nói:

- Thôi bây giờ đã khuya rồi. Trẫm cũng cần sang bên kia tra hỏi lai lịch của những tên thích khách. Con hãy nghỉ ngơi. Có chuyện gì cần từ từ nói lại trẫm nghe. Thời gian còn dài mà.

Tử Vy gật đầu, vua lại quay qua Tiểu Yến Tử:

- Tiểu Yến Tử, con có bổn phận chăm sóc Tử Vy. Có cần gì cứ gọi người tìm. Còn thuốc của thái y sắc xong, con xem liệu mà cho nó uống.

- Vâng, con biết!

Vua nhìn sang Tử Vy lần nữa mới bỏ đi, Tiểu Yến Tử đi theo tiễn chân, nhưng vua khoát tay:

- Hãy lo cho Tử Vy, không cần phải tiễn đưa gì cả!

- Vâng!

Sau khi vua đã đi rồi. Tiểu Yến Tử quay về giường của Tử Vy, nói một cách thán phục:

- Tử Vy, ngươi thật hết sẩy, đã ăn một dao trong ngực mà còn xin được với Hoàng A Ma tha tội chết cho ta nữa. Thế này thì chắc cái đầu ta đã vững rồi chứ?

Chương 55:

- Vâng, muội nghĩ là đã vững rồi.

- Vậy thì... vậy thì ta còn chần chờ gì? Sao chẳng nói hết sự thật ra đi?

Tiểu Yến Tử vui sướng hỏi, Tử Vy suy nghĩ rồi nói:

- Chuyện này... chắc có lẽ về cung trước rồi tính sau.

- Đúng! Đúng! Đến lúc sức khỏe ngươi hồi phục rồi nói. Nếu không Hoàng thượng nghe mà nổi giận một cái thì ngươi làm sao có sức mà thuyết phục giùm ta?

Tử Vy cười, đồng ý.

Ngay lúc đó, cửa mở rồi khép lại. Nhĩ Khang đi thẳng đến bên giường Tử Vy. Tử Vy vừa nhìn thấy Nhĩ Khang, hỏi ngay:

- Vết thương của huynh thế nào rồi, cho muội xem nào?

Nhĩ Khang cảm động:

- Đừng có quan tâm đến vết thương ở tay huynh, nó chẳng sao đâu. Muội bị thương rất nặng, ít nói, ít cử động một chút, huynh biết muội còn rất yếu nên chỉ nên nằm yên nghe huynh nói thôi. Huynh đã trông thấy thái y và Hoàng thượng rời khỏi nơi này, nên biết là muội đã thoát hiểm. Vì vậy huynh rất an tâm, và đến đây chỉ để nói với muội một điều, đấy là huynh yêu muội, yêu vô cùng. Huynh muốn muội mau hồi phục! Nhanh chóng hồi phục!

Tử Vy rưng rưng nước mắt, gật đầu Nhĩ Khang tiếp:

- Bây giờ muội đã giành được tình cảm của Hoàng thượng được mọi người thán phục và tôn kính. Điều đó là một chuyện không dễ. Và một người toàn vẹn như muội là niềm kiêu hãnh của huynh, là tình yêu của huynh. Huynh không muốn kể lể lại cho muội biết nỗi đau đớn của huynh thế nào khi hay tin muội bị thương, vì huynh hiểu muội thông minh, muội biết điều đó. Bây giờ Hoàng thượng và thái y sẽ có mặt thường trực bên muội, nên chuyện huynh muốn gần muội là điều vô cùng khó khăn. Vì vậy mong muội hiểu là dù không có huynh bên cạnh, muội phải biết là trái tim huynh lúc nào cũng bên muội cả.

Tử Vy gật đầu, Nhĩ Khang tiếp:

- Tử Vy! Muội thật là tuyệt vời, thật đa năng. Bây giờ gần như mọi người đều được đặc xá của Hoàng thượng. Đợi bao giờ về cung, bao giờ sức khỏe muội hồi phục. Chúng ta sẽ tìm cơ hội nói rõ cho Hoàng thượng biết. Còn bây giờ muội đừng nghĩ ngợi hay lo lắng gì cả, cũng đừng xúc động quá. Có huynh bên cạnh, đừng lo, muội nhé.

Nhĩ Khang nói đến đây, cúi xuống hôn vội lên trán Tử Vy, đứng dậy:

- Thôi huynh không thể nán lại tiếp, thái y sắp mang thuốc vào nhưng nghe lời huynh, nhớ ngoan ngoãn uống thuốc nhé?

Tử Vy xúc động trước thái độ ân cần của Nhĩ Khang, nắm tay Nhĩ Khang hỏi:

- Thế còn vết thương ở tay huynh?

Nhĩ Khang trấn an:

- Huynh biết cách bảo vệ chính mình mà, muội yên tâm, đó chỉ là một vết thương nhỏ. Thôi huynh đi! Mai gặp lại nhé!

Và nhanh nhẹn, Nhĩ Khang rút lui khỏi phòng.

Tiểu Yến Tử nãy giờ yên lặng, lên tiếng:

- Thấy hai người tôi rất cảm động, ganh tị. Tôi hết sức ngạc nhiên không ngờ sao lại quá nhiều người yêu thích muội thế?

Tử Vy cười:

- Tỉ tỉ cũng thế có khác gì muội đâu?

Chuyện xả thân cứu mạng vua của Tử Vy, là một việc làm khiến vua xúc động mạnh. Là hoàng đế của một nước lớn đã quen chuyện tiền hô hậu ủng. Được bảo vệ chặt chẽ và từ trước đến giờ đã có bao nhiêu người xả thân để bảo vệ ông, nhưng điều đó đối với vua chỉ là một sự đương nhiên. Riêng lần này, một cô gái yếu đuối, lại dám dùng thân làm lá chắn giúp vua thoát chết, thì thật là quá sức tưởng tượng. Cái hành vi "Vì nghĩa quên thân" của cô gái làm ông bị chấn động suốt mấy ngày liền. Trước mắt ông, trong đầu ông cái hình ảnh quên mình của Tử Vy cứ mãi hiện ra.

Các vị đại thần theo hầu cận, như đều nhìn thấy cái tâm tư của vua. Ông Phước Luân lo lắng, trong khi Kỷ Hiểu Phong sư phụ thì vui khi nghe vua tâm sự:

- Cái con bé Tử Vy này làm trẫm xúc động khôn cùng!

Kỷ Hiểu Phong đắn đo rồi nói:

- Cô nương Tử Vy rõ là thông minh lanh lợi, lại tài hoa. Trong suốt cuộc hành trình vừa qua, cách xử thế và phán đoán của cô ấy làm thần khâm phục. Người lắm tài và uyên bác như vậy hiếm thấy. Vậy mà, lần này Hoàng thượng gặp thích khách, cô ấy còn dũng mãnh che chắn, càng khiến mọi người khâm phục bội phần.

Lời của Kỷ Hiểu Phong nói trúng ý vua, vua tán đồng ngay.

- Đúng, mấy hôm nay trẫm cứ nghĩ ngợi mãi. Thật tình trẫm không hiểu động lực nào, nguyên do nào để cô ấy hành động như vậy, khi mà Tử Vy lại chẳng có một chút võ công, trên tay cũng chẳng có binh khí. Một cô gái yếu đuối, dám dùng thân mình để cản dao. Lúc đó chắc là không kịp nghĩ ngợi gì cả. Cô ấy nói hành động vì "bản năng". Và sau khi suy nghĩ kỹ. Trẫm cũng nghĩ đó là "bản năng". Nhưng "bản năng" thường chỉ phản ứng để tự vệ, đằng này lại xả thân vì trẫm. Điều này... mỗi lần nghĩ đến, trẫm lại nghe bàng hoàng làm sao.

Kỷ Hiểu Phong hiểu ý vua, nên tiếp:

- Những người con gái như vậy có thể coi như là kỳ nữ, hiếm thấy. Hoàng thượng quả là đại hồng phúc mới gặp được. Lần này Hoàng thượng hóa dữ thành lành, luận công tội, thì Tử Vy cô nương coi như lập được công đầu. Vì vậy làm gì cũng phải trọng thưởng, nên thần nghĩ, khi Hoàng thượng hồi cung rồi cũng nên tuyên dương!

Vua Càn Long gật gù:

- Trẫm cũng nghĩ vậy. Nhưng mà cái con bé Tử Vy này rõ thật lạ lùng. Cũng không hiểu tại sao, tình cảm trẫm dành cho Tử Vy lại khác thường, nó không phải là tình yêu của hai người khác phái. Nó vừa thân thích cộng với sự kính trọng e dè. Với Tử Vy, trẫm không thể áp đặt quyền lực của "Hoàng thượng" dành cho thứ dân, trẫm thấy Tử Vy như một bí mật, một kho tàng mà càng ngày càng khám phá được nhiều điều mới mẻ.

Kỷ Hiểu Phong góp ý:

- Thần thấy thì đàn bà đẹp thường giống như một quyển sách dùng kỳ thú, càng đọc càng thấy nhiều điều hay.

Vua hứng thú gật gù:

- Điều khanh nói rất ý nghĩa. Đúng, Tử Vy đúng là một quyển sách, nhiều lúc trẫm muốn lật ngay trang cuối để biết kết quả câu chuyện, nhưng rồi lại ngại, làm thế thì bao nhiêu tinh hoa trong đó bị bỏ qua, thế là đành cố gắng nhẫn nhục, chậm rãi thưởng thức.

Tử Vy ở Đinh phủ tịnh dưỡng nửa tháng, nhờ tuổi trẻ nên hồi phục khá nhanh, giờ đã có thể hoạt động bình thường. Còn vua Càn Long sau khi bị thích khách, không còn thấy hứng thú tiếp tục cuộc "Cải trang di hành" nữa. Rất muốn quay về Bắc Kinh, nhưng còn do dự, vì ngại chuyện đường xa cực nhọc, tổn hại đến sức khỏe của Tử Vy.

Hôm ấy, Tiểu Yến Tử và hai a đầu cùng đưa Tử Vy ra vườn hoa hóng mát. Nhĩ Khang, Nhĩ Thái và Vĩnh Kỳ thấy vậy cũng tham gia.

- Tử Vy, sao dám ra ngoài vậy? Có xin phép thái y chưa? Coi chừng gió mái đấy.

Tử Vy nghe vậy đang ngồi vụt đứng dậy quay người một vòng, để mọi người thấy mình đã bình thường.

- Đấy các người thấy chưa. Tôi còn chạy nhảy được nữa. Chẳng qua vì Hoàng thượng lo lắng quá, nên thái y mới cấm cản đủ thứ. Còn các vị, xin đừng xem tôi như bệnh nhân nữa được không? Vì tôi mà cả đoàn phải dừng chân lại đâ khá lâu, điều đó làm tôi vô cùng áy náy.

Nhĩ Khang vội nói.

- Được, được rồi! Chúng tôi tin cô, nhưng cô đừng nhảy, đừng chạy gì cả. Có gì khổ cả lũ.

Lúc đó nơi sân vườn, có mấy đứa bé trong dinh phủ đang chơi trò đá cầu, chúng vừa đá vừa đếm.

- Năm... sáu... bảy... tám...

Quả cầu bay bổng lên cao rồi rơi xuống, chưa chạm đấy lại vụt lên cao. Tiểu Yến Tử ngứa nghề nhảy ra tham dự.

- Này... này... để ta dạy các em đá nhé... phải thế này mới hay. Ta có thể đá đủ kiểu. Này đá trước, móc ngoặc ra sau, quay một vòng rồi đá này. Nhảy lên đá này...

Vừa nói Tiểu Yến Tử vừa biểu diễn, quả cầu tưng lên tưng xuống, đám trẻ hết sức thán phục. Tiểu Yến vừa biểu diễn vừa phô trương.

- Kiểu đá này là lối đá "Lý ngư vượt long môn", đây là kiểu "Chim ưng bắt gà"...

Đối với bọn trẻ, lối biểu diễn của Tiểu Yến Tử rõ là mới lạ, chúng mê mẩn nhìn theo quả cầu. Trẻ con vui, người lớn cũng vui theo. Tiểu Yến Tử thích chí, tiếp tục:

- Còn lối đá móc ngược chân này thì gọi là "Bay bổng trời xanh"...

Và đúng như điều Tiểu Yến Tử nói, quả cầu đã bay bổng thật cao rồi rơi luôn xuống mái nhà mất hút, không còn quay lại. Đám trẻ con đứng bên dưới kêu lên:

- Chiếc cầu! Chiếc cầu đá của chúng tôi đâu rồi? Trả lại chúng tôi đi!

Tiểu Yến Tử làm ra vẻ bình thản:

- Đòi lại cầu đá ư? Chuyện nhỏ chẳng có nghĩa lý gì? Bọn ngươi chưa gì đã ồn ào, xem ta này!

Vừa nói vừa triển khai khinh công, bay lên nóc nhà, Vĩnh Kỳ nói theo:

- Tiểu Yến Tử cẩn thận hãy để huynh lấy giùm cho!

Nhưng Vĩnh Kỳ chưa dứt câu thì Tiểu Yến Tử đã yên vị trên nóc. Nhĩ Thái ngạc nhiên:

- Xem kìa! Thế mà cô ta cũng phi thân lên được!

Còn đám trẻ con thấy vậy, hoan hô:

- Hoàn Châu cách cách giỏi thiệt, nhảy một cái là lên tận nóc nhà.

Tiểu Yến Tử đến được nóc nhà, lại nghe đám đông bên dưới ca ngợi, càng thêm đắc ý. Có điều quả cầu không phải rơi gần đây mà ở tận đầu kia. Tiểu Yến Tử trong giây phút đắc thắng, đã bất chấp nguy hiểm, vừa đi về phía quả cầu, vừa nói:

- Không cần ai giúp hết, tôi sẽ nhặt quả cầu ngay!

Nhưng mái ngói chênh vênh, chuyện đi lại nào dễ dàng. Đám đông đứng dưới nhìn cái dáng lắc lư của Tiểu Yến Tử mà đứng cả tim.

Ngay lúc đó, vua cùng Kỷ Hiểu Phong, Bác Hằng, Phước Luân, Ngạc Mẫn đi đến. Vua thấy Tiểu Yến Tử trên mái nhà, giật mình, hét:

- Tiểu Yến Tử, làm gì mà lại trèo lên mái nhà nữa vậy? Thế này thì còn ra thể thống gì? Mau xuống ngay!

Tiểu Yến Tử lúc đó đã đến được gần quả cầu, nghe vua hét, tay vừa chộp cầu vừa quay lại nhìn, nên bị trợt chân. Thế là kêu lên "ối!" một tiếng cả người đã lăn xuống mái ngói. Đám đông bên dưới sợ hãi kêu lên. Vĩnh Kỳ không chần chờ phi thân lên, vừa kịp đỡ lấy thân Tiểu Yến Tử đáp xuống đất.

Vua Càn Long châu mày trách:

- Tiểu Yến Tử, con thật quá đáng. Đã là cách cách sao lại nghịch ngợm như vậy? Hiện tại chúng ta lại tạm trú tại Đinh phủ. Con trèo lên nóc nhà người ta thì còn ra thể thống gì?

Tiểu Yến Tử đã rời khỏi tay Vĩnh Kỳ, biện minh:

- Mấy đứa nhỏ làm rơi cầu trên nóc nhà, nếu con không giúp chúng nhặt lại thì ai giúp được? Hoàng A Ma không thấy là tài khinh công của con đã tiến bộ thế nào ư? Ai cũng khen cả, con đang đắc ý, thì Hoàng A Ma lại hét một tiếng, làm con giật mình mới rơi xuống, suýt chút nữa là đã bể mũi rồi. Hôm nay cũng vì thấy Tử Vy thoát hiểm, con vui thích quá mới vui đùa với bọn nhỏ một chút. Vậy mà Hoàng A Ma cũng la.

Vua lúc đó cũng có vẻ vui, nên nói:

- Xem kìa, mới nói con có một câu, con đã cãi lại một tràng dài. Không lẽ điều trẫm trách là sai ư?

Tiểu Yến Tử làm ra vẻ thiểu não:

- Lão gia ơi! Chưa về kinh mà lão gia đã mang cái "thể thống" ra áp đặt. Lão gia có biết là con sợ nhất khi đụng chút gì lão gia cũng mang cái thể thống ra răn dạy không?

Ngay lúc đó, Tử Vy cũng bước tới:

- Bẩm Hoàng thượng. Đây là lúc cách cách đang vui, con cũng nghĩ thôi thì Hoàng thượng hãy để cách cách được vui trọn.

Vua thấy Tử Vy, giọng nói dịu hẳn:

- Thôi được, nể tình Tử Vy, ta tha cho con đấy!

Tiểu Yến Tử nhún người, cười tươi:

- Xin tạ ơn Hoàng thượng.

Rồi đắc ý, đá quả cầu về phía đám trẻ nhỏ, đám trẻ nhận lại được cầu, vội vã kéo nhau, đến nơi khác chơi.

Lúc đó, Đinh đại nhân cùng hai vị quan khác nhau vội vã đi vào, vừa thấy vua Càn Long đã sụp xuống tâu:

- Bẩm báo Hoàng thượng, Bắc Kinh có cấp tấu!

Vua nghe nói giật mình:

- Nào đưa đây xem!

Vị quan đi theo vội quỳ xuống dâng tấu lên vua, ông Phước Luân và đám tùy tùng căng thẳng chờ đợi.

Vua đọc xong, quay sang cười, nói với ông Phước Luân:

- Phước Luân, ngươi đoán xem việc gì đang xảy ra ở kinh thành nào?

Ông Phước Luân thấy vua vui, yên tâm:

- Dạ thần chịu không đoán được, nhưng hẳn là tin vui?

- Ờ! Tin vui đấy! Vua đất Tây Tạng đưa cách cách nhỏ của ông ta là cách cách Trại Á, cuối tháng này đến Bắc Kinh bái kiến ta. Như vậy thì chuyện biên cương đại Thanh triều của chúng ta, đã vững vàng hơn trước.

Mọi người nghe qua đều vui. Nhĩ Khang nhẩm tính rồi nói:

- Đầu tháng sau ư? Vậy thì chúng ta phải nhanh chóng quay về kinh thôi.

Vua gật đầu:

- Đúng vậy. Phải chuẩn bị xe ngựa, cấp tốc quay về kinh mới kịp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro