Chương 68

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Có điều...

Cũng chưa chắc đã vậy, Mộ Dung Thu hẳn sẽ không hồ đồ như thế, biết rõ Mộ Dung Lạp là kẻ ngu xuẩn vô dụng, căn bản sẽ không nói việc này cho hắn, dù sao nếu như nàng bị mất thanh danh, thì ông ta cũng đừng mong có thể ngẩng đầu trong triều!

Như vậy, gièm pha mà Mộ Dung Lạp nói là chuyện gì?

Mộ Dung Thư khép hờ mắt, cẩn thận suy nghĩ.

Bỗng nhiên, trước mắt sáng ngời. Chẳng lẽ là liên quan đến chuyện của Mộ Dung Tuyết? Nếu thật sự là vậy thì không thể không nói là tên Mộ Dung Lạp quá mức ngu xuẩn! Việc này tính ra cũng đã giải quyết xong, ngay cả Lưu tri châu Đại nhân cũng thừa nhận là tinh thần của Mộ Dung Tuyết không bình thường, nếu hắn lại kéo chuyện này lên thì hắn chẳng khác nào tên hề!

Cứ coi như là nàng bị thổ phỉ chặn đường thì sao? Thẩm Quý phi sẽ không để chuyện này liên quan đến mình và gia tộc, chắc chắn sẽ nghĩ hết biện pháp làm cho chuyện này lắng xuống! Mộ Dung Thư cười lạnh một tiếng, sợ rằng không cần nàng ra tay, Mộ Dung Lạp sẽ trộm gà không thành còn mất thêm nắm gạo!

"Vương phi, bây giờ nên làm thế nào cho phải?" Tiết chưởng quỹ hỏi. Ông rất lo, Đại thiếu gia quá cường ngạnh, lại còn bày trò vô sỉ, thật là khiến người ta khinh bỉ. Chẳng biết tại sao, so với thanh danh vang dội của Đại thiếu gia phủ Tướng quân có thì đúng là một trời một vực! (ý nói Mộ Dung Lạp hữu danh vô thực)

"Vương phi, không bằng nói việc này cho Đại tướng quân biết, lần này Đại thiếu gia rất quá đáng. Mấy cửa hàng này đều là của hồi môn của Vương phi, vốn không liên quan gì đến phủ Tướng quân, cũng như không liên quan đến Đại thiếu gia. Đại thiếu gia đã tới lấy bạc một lần rồi? Lần này là đe dọa lần sau là uy hiếp, như vậy thì còn lần sau nữa?" Hồng Lăng cau mày nói, bất bình thay cho Mộ Dung Thư.

Trước đây, lúc Vương phi còn ở Tướng phủ, Đại thiếu gia đã làm mọi cách ngáng chân Vương phi, ỷ được Tướng quân sủng ái nên không coi đích nữ ra gì! Bây giờ, sau khi Nhị di nương phạm sai lầm lớn, hắn cũng đã bị lão gia trách phạt. Bây giờ vẫn còn không biết sai, hay nói thẳng ra là ngu xuẩn. Lần trước Tam tiểu thư gây phiền toái cho Vương phi, dĩ nhiên là có liên quan đến hắn. Nếu không Tam tiểu thư sẽ không dám làm như thế.

Nghe vậy, Mộ Dung Thư khẽ gật đầu: "Đưa tin cho phụ thân, cứ nói hết mọi chuyện Đại ca uy hiếp bản Vương phi ra sao cho phụ thân biết."

Tiết chưởng quỹ gật đầu. "Vâng."

"Lần trước Đại ca lấy hai vạn lượng của bản Vương phi?" Mộ Dung Thư dùng ngón tay vuốt ve ly trà khắc đầy hoa văn, nhẹ giọng hỏi.

"Vâng, thực ra thì lúc trước cũng lấy đi không ít. Nếu tính không sai thì cũng phải một nghìn lượng." Tiết chưởng quỹ trả lời.

"Sau khi báo tin cho phụ thân, đi gặp Đại ca, nói hắn trả hết nợ một ngàn lượng lần trước, nếu không trả thì đợi gặp quan đi." Mộ Dung Thư lạnh giọng phân phó.

Tiết chưởng quỹ sửng sốt, Vương phi ra tay với người nhà cũng thật ngoan độc? Không phải, Vương phi làm như vậy cũng là bình thường, dù sao cũng là Đại thiếu gia quá đáng trước. Ông sẽ giúp Vương phi, nếu không phải lúc trước Vương phi rộng lượng, hành vi này của Đại thiếu gia chắc chắn sẽ bị người khắp kinh thành biết. "Vâng."

Sau khi Tiết chưởng quỹ rời đi, Hồng Lăng có chút tức giận nói, "Đại thiếu gia thật quá đáng! Mong là lần này lão gia sẽ không che chở cho Đại thiếu gia. Nhưng mà sau khi Đại thiếu gia lấy ngân lượng đi, đều đem đi ăn uống đánh bạc, làm sao có ngân lượng để trả Vương phi?"

"Kể cả ép hắn chết, ta cũng phải bắt hắn nhổ bạc ra." Mộ Dung Thư khớp hờ mắt, lạnh giọng nói. Mộ Dung Lạp lúc nào cũng muốn hại nàng, ép chết nàng, nếu hắn đã ra tay thì làm sao nàng phải giả nhân giả nghĩa nhân từ mà nương tay đây.

...

Ngày Mộ Dung Thu nhận được thư, sau khi xem, nét mặt liền đỏ bừng. Lập tức cho người bắt Mộ Dung Lạp từ kỹ viện trở về. Nói được hai câu liền tát Mộ Dung Lạp vài cái.

Mộ Dung Lạp chẳng biết chuyện gì, chỉ vừa nói hai câu liền bị đánh, bị đánh nên đầu óc có choáng váng, trong miệng cũng chảy máu.

Mộ Dung thu mắng to: "Ngươi to gan, dám uy hiếp Vương phi? Ngươi là muốn toàn gia tộc chết cùng ngươi sao? Lâm nhi đã vô dụng, ngươi lại càng vô dụng!"

Mộ Dung Lạp vừa nghe liền biết Mộ Dung thư đã nói cho Mộ Dung Thu biết, lập tức sợ hãi, "Phụ thân..."

"Không hổ là con của tiểu thiếp, ăn hại! Ngươi muốn lợi dụng chuyện của Tuyết nhi để đối phó Vương phi? Ngươi có chút tâm cơ đã dám đấu với Vương phi? Xem ra, nếu hôm nay không trừng trị ngươi, ngươi sẽ không bao giờ biết trời cao đất rộng là gì." Mộ Dung Thu tức giận mắng chửi không ngừng, càng nói càng tức giận, vừa nói vừa đánh đá Mộ Dung Lạp.

Dĩ nhiên là Mộ Dung lạp không dám phản kháng, cố gắng chịu đựng mấy cái đá.Có điều... sau khi hắn nghe được lời của Mộ Dung Thu, tròng lòng không ngừng cười lạnh, thì ra là Mộ Dung Thư nghĩ hắn sẽ nói chuyện của Mộ Dung Tuyết ra! Nếu như nàng ta đã ngu xuẩn đến vậy thì hắn nhất định sẽ khiến nàng ta hối hận!

Sau khi Mộ Dung Thu mắng vài câu, nhìn thấy Mộ Dung Lạp đã biết sai, liền phất phất tay ý cho hắn cút xuống. "Sau này dù là chuyện gì cũng không được đụng vào Vương phi, nếu không một khi bị ta biết, sẽ khai trừ ngươi khỏi gia tộc, cả đời đừng mong hồi phủ Tướng quân."

"Vâng, phụ thân yên tâm, nhi tử biết sai rồi." Mộ Dung Lạp vờ như hối lỗi đáp. Bây giờ, hắn thành bộ dạng này cũng là do Mộ Dung Thư ở sau lưng hãm hại, lấy một ít bạc của nàng thì sao? Của hồi môn của nàng cũng là Tướng phủ cho? Chờ khi hắn thừa kế Tướng phủ, chuyện thứ nhất làm chính là thu hồi của hồi môn của nàng! Để cho nàng không có chỗ kiếm bạc, để xem xem nàng ta làm sao có thể trụ chân trong phủ Nam Dương Vương!

Đợi khi hắn từ phòng của Mộ Dung Thu thư đi ra, Tiết chưởng quỹ liền tiến lên đòi bạc. Mộ Dung Lạp mới vừa bị Mộ Dung Thu đánh, coi như chịu không ít ủy khuất, lúc này thấy Tiết chưởng quỹ liền tức giận, Tiết chưởng quỹ nói còn chưa dứt câu liền bị hắn đánh tới. Năm nay Tiết chưởng quỹ đã bốn mươi, vốn không phải là một nam nhân to lớn, lúc này lại bị đánh như vậy làm đầu óc choáng váng, lập tức liền hô to với mấy người phía sau: "Vương phi hạ lệnh, Đại thiếu gia nhiều lần lấy bạc của Vương phi, nếu hôm nay không trả thì đưa đi gặp quan."

Mộ Dung Lạp vừa nghe, giận dữ, hô to: "Dựa vào cái gì!"

Lúc này, bởi vì động tĩnh quá lớn, Mộ Dung thu liền đến. Tiết chưởng quỹ vừa thấy Mộ Dung thu đến, lập tức tiến đến nói rõ tình huống. Mộ Dung Thu vừa nghe, ngọn lửa giận lúc nãy vừa tắt lại bùng cháy. Ông liền chỉ vào Mộ Dung Lạp, mắng một trận thật to.

Mộ Dung Lạp sợ, hắn đã từng thề với Mộ Dung Thu, về sau sẽ không lấy bạc nữa, nhưng mà bây giờ hắn căn bản không thể trả bạc được.

Mộ Dung Thu đã không chịu nghe Mộ Dung Lạp giải thích, dù sao sói vẫn là sói, làm sao có thể thành thỏ, ông muốn tin cũng không được, ông tức giận ra lệnh cho phòng thu chi đem một nghìn lượng trả thay cho Mộ Dung Lạp. Sau đó, liền khai trừ Mộ Dung Lạp ra khỏi gia phả, đuổi khỏi Tướng phủ.

Lúc Mộ Dung Thư nghe tin thì khó tránh khỏi chút kinh ngạc, nghĩ không ra là Mộ Dung Thu lại ngoan tâm như vậy, dù sao thì Mộ Dung Lạp cũng là con của ông, cũng như ông đã đổ rất nhiều tâm huyết để giáo dưỡng hắn.

"Sau khi Đại thiếu gia bị đuổi ra phủ, Tướng phủ cũng trục xuất khỏi kinh thành, sau này không được bước vào kinh thành nửa bước. Say này Đại thiếu gia sẽ không thể gây bất lợi cho Vương phi." Hồng Lăng thở phào nhẹ nhõm nói.

Mộ Dung Thư suy nghĩ không giống Hồng Lăng, trong lòng cảm thấy chuyện này kì lạ. Nàng không nghĩ tới Mộ Dung Lạp sẽ bị Mộ Dung Thu nghiêm phạt như vậy, vốn tưởng là Mộ Dung Thu sẽ tìm cách giải quyết nhẹ nhàng nhất nhưng không ngờ là ông ta lại khai trừ Mộ Dung Lạp ra khỏi gia phả, sau đó lại còn đuổi khỏi kinh thành.

Bình thường, chó bị ép quá cũng phải nhảy qua tường mà thoát Bị đuổi khỏi kinh thành không có nghĩa là Mộ Dung Lạp sẽ an phận. Chắn chắn hắn sẽ quay lại đâm lén nàng.

"Lẽ nào Vương phi còn có lo lắng?" Hồng Lăng thấy Mộ Dung Thư cau mày, liền hỏi.

"Trong khoảng thời gian này, ngoài thành trong thành có tin gì, động tĩnh gì liền báo cho biết bản Vương phi." Mộ Dung Thư giãn mày ra, phân phó cho Hồng Lăng.

Hồng Lăng gật đầu đáp ứng.

"Lát nữa xem xem Hiên nhi muốn ăn gì, ngươi liền kêu mấy bà tử ngày mai đi mua." Mộ Dung Thư phân phó.

Nghe vậy, Hồng Lăng cười nói: "Hôm nay lúc ăn điểm tâm, tiểu thiếu gia nói muốn ăn các món do Vương phi nấu."

"Ha ha... Đứa nhỏ này cứ nhắc mãi chuyện này, tối mai ta sẽ tự mình nấu cho bé." Mộ Dung Thư cười nói. Hiên nhi rất khác với những đứa bé khác, trải qua đủ chuyện nên hiểu chuyện rất sớm, hơn nữa cẩn thận thì cũng quá cẩn thận, nàng biết, bé sợ nàng sẽ vứt bỏ bé.

"Tiểu thiếu gia có lộc ăn." Hồng Lăng che miệng cười. Nàng cúi đầu, trong mắt lên một tia kinh ngạc, lúc ở Tướng phủ, nàng chưa từng nghe nói Vương phi xuống bếp, chỉ thấy Lý thị xuống bếp, chẳng lẽ là Vương phi chỉ xem trong sách? Lắc đầu, nghĩ nhiều như vậy làm gì, dù sao thì Vương phi vẫn là Vương phi, có điều... chỉ là tâm cơ và thông minh hơn trước mà thôi.

...

Trúc viên

Sau khi Thẩm trắc phi nghe Tướng phủ xảy ra chuyện, con ngươi khẽ lóe. Nghĩ không ra là Mộ Dung Thư ra tay với người nhà cũng thật ngoan độc? Tuy nói Mộ Dung Lạp có chút không tốt, bất kính với nàng, nhưng khai trừ khỏi gia phả thì tương đương với cả đời này bị hủy!

Tú Ngọc thấy Thẩm trắc phi thất thần, liền nói: "Đại thiếu gia Tướng phủ thật đúng là bất hạnh, cứ như vậy bị khai trừ khỏi gia phả, ngày sau nhất định là khổ sở, chắc chắn sẽ bị mọi người cười nhạo."

Thẩm trắc phi khẽ cười nói: "Mộ Dung Lạp vốn là tên ăn hại, Đại tướng quân đặt hết hy vọng và tình cảm lên người hắn vốn là lãng phí." Nếu Mộ Dung Lạp thật tiếp quản Tướng phủ, sợ là Mộ Dung Thư sẽ không còn chỗ dựa nhà mẹ đẻ, đây cũng lý do vì sao Mộ Dung Thư lại ra tay ngoan độc với Mộ Dung Lạp như vậy.

Tú Ngọc gật đầu, nói đến Mộ Dung Lạp, ai trong kinh thành mà không biết... Chỉ là mọi người nể mặt Đại tướng quân nên mới không nói ra, nhưng Mộ Dung Lạp rõ là bên ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong thối rữa.

Thẩm trắc phi nghĩ tới Mộ Dung Thư liền nghĩ đến Vũ Văn Mặc. Đã nhiều ngày như vậy, dù Vũ Văn Mặc tới cũng là sau buổi cơm tối, khiến nàng không thể nói câu nào hắn đã rời đi. Thỉnh thoảng nàng cũng mềm giọng xin Vũ Văn Mặc ở lại, hắn cũng chỉ lắc đầu, nói có việc cần phải xử lý, liền rời đi.

Hôm qua, mẫu thân có đưa thư tới, nói nàng mau chóng mang thai, chỉ cần có con thì địa vị của nàng ở Nam Dương Vương sẽ càng được củng cố. Nhưng... nàng cau mày, trong mắt lóe lên vài tia đau xót, suốt hai năm qua, nàng cũng không thể mang thai. Bây giờ, Vương gia lại không thường xuyên đến phòng nàng.

Nàng không thể để cho Mộ Dung Thư mang thai trước.

"Mẫu thân sai người đưa thuốc tới, chút nữa liền đem sắc đi." Thẩm trắc phi trầm giọng ra lệnh.

"Vâng."

"Mấy ngày nữa Nhị gia sẽ trở lại, lát nữa ta đi Mai viên tìm Vương phi bàn bạc một chút, chuẩn bị đi." Thẩm trắc phi còn nói thêm.

Nhắc tới vị Nhị gia này, không thể không nhớ tới Tần di nương, bà ta không phải người an phận hiền lành gì, đến lúc đó, Nam Dương Vương phủ chắc sẽ vì hai người này mà xảy ra không ít chuyện!

Con ngươi đen lóe lóe, nàng phân phó cho Tú Ngọc: "Lấy cuộn sa lụa mà Quý phi nương nương tặng, châu ngọc trâm cài đều chuẩn bị cho tốt, chờ Tần di nương trở về liền đưa qua."

"Tử sa lụa này là chủ tử muốn dùng để may y phục năm mới, vật quý trọng như vậy mà người phải tặng cho Tần di nương? Huống hồ Tần di nương và Nhị gia còn không biết lúc nào sẽ đến." Tú Ngọc kinh ngạc nói. Tần di nương là mẹ ruột của Nhị gia, nhưng dù sao cũng xuất thân ở Câu Lan viện. Một thân phong trần, cho dù là ở Nam Dương phủ nhiều năm nhưng không cách nào che giấu được.

Chỉ là ỷ vào vẻ ngoài mới được lão Vương gia sủng ái. Thẩm trắc phi thân phận cao quý, vì sao phải tặng đồ lấy lòng Tần di nương?

Thấy Tú Ngọc không hiểu, Thẩm trắc phi cười nhạt không nói, trong mắt lóe ra tinh quang. Nếu Tần di nương biết thân phận mình, biết tiến biết lui, như vậy thì nàng không cần phải để ý. Nhưng Tần di nương này cố tình không phải kẻ bớt việc, trước kia đã nghe nói bà ta ở trong phủ là kẻ có năng lực sinh sự nhất, nhiều nha hoàn trong tay bà ta bị ép buộc tới không còn hình dáng, cuối cùng đều rơi vào kết quả hương tiêu ngọc vẫn.

Sắp tới bà ta trở lại, nàng cần phải chuẩn bị trước để đối phó, sau có sinh sự cũng đi tìm Mộ Dung Thư đi!

"Chuẩn bị, ta phải đi Mai viên." Thẩm trắc phi nghiêng đầu nhìn Tú Ngọc đang thất thần, phân phó.

Tú ngọc lập tức gật đầu, "Vâng."

Mai viên

"Thẩm trắc phi tới." Bên ngoài truyền đến giọng nói của nha hoàn canh cửa.

Mộ Dung Thư đang thản nhiên gặm hạt dưa đọc tiểu thuyết thời đại này, đang bị chuyện tình xưa trong đó hấp dẫn, liền nghe thấy âm thanh của nha hoàn. Nàng ngẩng đầu lên, nhàn nhạt nói, "Để cho nàng đi vào đi,"


"Vâng."

Nàng lại cúi đầu, đánh dấu rồi gấp cuốn sách lại, tiện thể lát nữa xem tiếp.

Thẩm trắc phi vừa vào phòng, liền cười nói với Mộ Dung Thư: "Muội muội thỉnh an tỷ tỷ."

"Thẩm trắc phi không cần đa lễ, mau mau đứng lên. Thu Cúc, rót trà cho Thẩm trắc phi." Sau khi Mộ Dung Thư đặt sách xuống, liền ngẩng đầu cười nhìn Thẩm trắc phi.

Thẩm trắc phi ngồi xuống, nhìn về phía họ Mộ Dung thư, "Tỷ đã biết Tần di nương và Nhị gia sẽ trở lại? Nếu không có gì bất ngờ, chắc năm ngày nữa sẽ đến kinh thành."

"Ừ. Thẩm trắc phi có suy nghĩ gì?" Mộ Dung Thư gật đầu, hỏi lại.

"Tần di nương và Nhị gia trở lại, nhất định sẽ ở Nam Dương Vương phủ, cho nên muội muốn bàn bạc với tỷ một chút, nên chuẩn bị cho Tần di nương và Nhị gia ở viện nào?" Thẩm trắc phi cười nói.

Mộ Dung Thư liếc nàng ta, thế nào lại nhiệt tình như vậy? Hình như nàng ta đang chờ mong Tần di nương và Vũ Văn Khải trở về. Nàng điềm nhiên nói: "Trước ở nơi nào thì cho họ ở nơi đó đi."

"Sợ là không ở được, bên người Nhị gia còn có sáu người thiếp." Thẩm trắc phi có chút khó khăn nói. Nữ nhân bên cạnh Vũ Văn Khải thế nhưng còn nhiều hơn Vương gia, nghĩ vậy chắc là háo sắc.

"Vậy thì thêm một sân." Mộ Dung Thư nhàn nhạt trả lời, đối với Vũ Văn Khải còn có Tần di nương, nàng không có nhiều tâm tư đâu mà chú ý. Cả hai đều không phải là người tốt lành gì, không cần thiết phải lãng phí tâm tư.

"Được, muội liền đi an bài ngay. Không quấy rầy tỷ tỷ nghỉ ngơi. Muội cáo lui." Thẩm trắc phi nghe Mộ Dung Thư trả lời xong, liền đứng lên cáo lui.

"Ừ, Thu Cúc. Tiễn Thẩm trắc phi." Mộ Dung Thư gật đầu cười nói.

"Vâng." Thu Cúc đáp.

Lúc Thẩm trắc phi đi tới trước cửa thì quay đầu nhìn lại, lúc này Mộ Dung Thư đã đặt toàn bộ ánh mắt lên quyển tiểu thuyết kia, thần sắc lạnh nhạt. Ánh mắt của Thẩm trắc phi hiện lên một tia phức tạp.

Sau khi nàng ta rời đi, Mộ Dung Thư ngẩng đầu, nghiêng đầu hỏi Hồng Lăng bên cạnh: "Thẩm trắc phi có chỗ nào khác thường?"

Hồng lăng trầm tư một chút rồi trả lời: "Hình như Thẩm trắc phi rất để bụng tới chuyện của Nhị gia và Tần di nương. Kỳ thực chuyện Nhị gia cùng Tần di nương trở về, Vương gia không nhắc tới, cũng không báo Vương phi chuẩn bị viện. Nhưng Thẩm trắc phi tựa như rất mong Nhị gia và Tần di nương trở về."

"Đúng vậy, quá mức để ý chính là có dụng tâm." Mộ Dung Thư thấp giọng nói. Ánh mắt rét lạnh nhìn về phía cửa.


"A.., nếu Vương gia hỏi, Vương phi nên trả lời như thế nào?" Hồng Lăng lúc này mới thoát khỏi dòng suy nghĩ, chuyện này Vương gia chưa có đáp ứng, Vương phi lại đồng ý, chẳng phải đối nghịch với Vương gia sao?

Mộ Dung Thư thu hồi ánh mắt sắc bén, thản nhiên trả lời: "Chuyện này không phải do Thẩm trắc phi thu xếp sao? Nếu như có chuyện gì, để Vương gia đi tìm Thẩm trắc phi đi. Bổn vương phi chẳng qua chỉ là người phụ trợ quản lý."

"Vương phi nói phải." Hồng Lăng yên lòng, cười nói.

Mộ Dung Thư cúi đầu tiếp tục xem tiểu thuyết. Giải trí thời cổ đại còn nghèo nàn hơn trong tưởng tượng của nàng, chẳng trách người ta lại có thời gian để nghĩ cách hãm hại nhau, tranh sủng như thế nào, chỉ do rảnh rỗi không có chuyện làm. Bỗng nhiên ngay lúc này, nàng hết sức tò mò vì sao lão Vương gia và lão Vương phi lại cùng đi như thế?

Nghe nói là trong phòng cháy, đang ngủ nên bị chết.

Thật sự là đơn giản thế sao?

Đây không phải là hiện đại, đồ điện, mị khí, khí thiên nhiên, đôi khi không chú ý sẽ phát sinh hoả hoạn. Nhưng đây là thời cổ đại, trong tình huống gì sẽ dẫn tới hoả hoạn?

Lại nhìn đến Nam Dương Vương phủ hiện nay chỉ còn một mình Vũ Văn Mặc. Các huynh đệ của hắn là phân tán khắp nơi.Trước mắt chỉ còn Vũ Văn Khải.

Nàng cười tự giễu, làm sao nàng lại tốn tâm tư nghĩ tới chuyện này? Nam Dương Vương phủ, sớm muộn cũng có ngày nàng rời đ

Nàng có chút cố chấp với chuyện tình cảm. Nam nhân sống cả đời với nàng, bên người tuyệt đối không thể đầy nữ nhân, phải có chung tư tưởng với nàng, tuyệt đối sẽ chung thủy với nhau, bao gồm thân thể. Tuy rằng ở hiện đại, nàng biết đàn ông đặc biệt đàn ông xã hội thượng lưu, trong nhà có người vợ môn đăng hộ đối, đại đa số bên ngoài đại đều có tình nhân trẻ tuổi xinh đẹp, chẳng qua những tình nhân này đều không được thừa nhận.

Dưới tình huống đó, nàng thà rằng độc thân.

Hiện giờ đang ở niên đại tam thê tứ thiếp, hưởng thụ càng nhiều nữ nhân là chuyện vinh quang của nam nhân. Sợ là đời này, cơ hội nàng có thể gặp được người có cùng cố chấp như mình gần như là không có.

Trước mắt bỗng nhiên xuất hiện hình dáng Vũ Văn Mặc. Kỳ thực nam tử cổ đại như Vũ Văn Mặc là khó kiếm được, cũng không trầm mê nữ sắc. Nhưng mà, dù sao giữa nàng và hắn tín niệm bất đồng, nhận thức bất đồng, tư tưởng bất đồng, hắn cho rằng chuyện nam nhân tam thê tứ thiếp vô nghĩa, chỉ cần không phong lưu là được. Tư tưởng đó ở niên đại này là bình thường. Khi giá trị quan nhân sinh bất đồng, định trước nàng và hắn chỉ có thể là bằng hữu.

Đúng vậy, từ lúc nàng xuyên không đến, hắn xác thực giúp nàng không ít. Phải nói, trải qua nhiều chuyện như vậy, nàng tín nhiệm hắn, không hơn, chỉ là tín nhiệm.

"Vương phi, đây là Vương gia để cho Tri Thu mang tới." Vân Mai tiến vào, đem một trang giấy giao cho Mộ Dung Thư.

Mộ Dung Thư thu hồi suy nghĩ, ánh mắt đặt trên mặt giấy.

Nhìn mấy chữ như rồng bay phượng múa, khóe miệng Mộ Dung Thư co giật, trong lòng đã có kết luận, Vũ Văn Mặc quả nhiên là biến thái!

Nhìn xem đây là vấn đề quỷ gì.

Hỏi: quân ta cùng quân địch giao chiến, số lượng tên và cung tiễn thủ như nhau, kết quả đang lúc hai bên lưỡng bại câu thương (cùng tổn hại), đột nhiên một đội quân khác tiến tới, đội quân này là minh minh của quân địch. Lúc này, quân ta đã thảm bại vậy phải làm thế nào để chuyển bại thành thắng?

Mộ Dung Thư vỗ trán, vấn đề này quá vô nghĩa! Lúc này vẫn còn chờ kỳ tích? Là ai cũng đều hiểu, kết quả chính là chờ chết đi.

Nhưng ánh mắt nàng vừa chuyển, dùng thể chữ tiểu Khải cực kì tinh tế đẹp mắt viết: Một, nếu đã biết lưỡng bại câu thương, còn có minh quân (minh hữu quân địch) tới, lại vẫn muốn đi chịu chết, thần thiếp đề nghị trước khi quân ta xuất phát, Tướng quân và binh lính nên viết di thư, để phòng ngừa người nhà thương tâm. Đồng thời trước đó học cách tự sát, bằng không minh quân tinh lực dồi dào, xuống tay đặc biệt ngoan độc, khi chết sẽ càng thê thảm.

Hai, nếu như không muốn chết, liền mang theo vài hình nhân đi, thể hiện kết cục chính là tự thiêu.

Lúc đưa thư Tri Thu, Mộ Dung Thư hỏi : "Có phải hôm nay Vương gia không có công vụ phải xử lý hay không?" Bằng không làm sao có thể rãnh rỗi như vậy, để người ta truyền tới mấy thứ này?

Tri Thu gật đầu cung kính trả lời: "Vương gia mấy ngày gần đây phải xử lý rất nhiều công vụ. Mỗi ngày đều tới đêm khuya mới có thể đi ngủ."

Bận như vậy? Mộ Dung Thư nhướng mày, đã vậy còn hỏi mấy thứ vô dụng đó làm gì?

Kỳ thực Mộ Dung Thư không biết, điều này chính là vấn đề Vũ Văn Mặc gặp phải lúc này, chẳng qua là thay đổi một phương thức khác đến hỏi mà thôi.

Tri Thu mang thư nàng về cho Vũ Văn Mặc, sau khi Vũ Văn Mặc xem, trên mặt không tươi cười, mà càng thêm trầm trọng.

Biết rõ là đường cùng, thì không nên tiếp tục tiến về phía trước? Hai hàng lông mày của hắn nhăn càng sâu, mâu quang cũng sâu không lường được.

Trước cơm tối, Mộ Dung Thư gọi Hồng Lăng.

"Muội muội của Vân Mai hiện giờ như thế nào, ngươi biết không?" Mộ Dung Thư trầm giọng hỏi.

Hồng Lăng thở dài nói: "Này..."

"Nói đi."

"Không có nguy hiểm đến tính mạng, Vân Mai tuy rằng cũng lo lắng, nhưng cũng không có biện pháp. Trước đó vài ngày đã bị Đỗ đại nãi nãi đuổi khỏi phủ. Nói là nếu đã không thể có thai, phạm vào thất xuất con, bị hưu rồi." Hồng Lăng thấp giọng trả lời. Lúc ấy sau khi Vân Mai biết, xem như thở phào nhẹ nhõm, không được ở lại Đỗ phủ cũng tốt, còn hơn việc không biết khi nào sẽ bị Đỗ đại nãi nãi hại chết.

Mộ Dung Thư cũng thở dài, "Như thế là tốt."

"Đúng vậy a, mẫu thân Vân Mai cũng vui vẻ. Chẳng qua chính là cả đời này không thể lập gia đình nữa. Haiz, đời này đã bị Đỗ đại thiếu gia hủy rồi." Ai bảo muội muội Vân Mai chỉ là thiếp thất, chính thất nếu muốn xử tử nàng ấy cũng không có gì đáng trách. Điểm trọng yếu nhất là, nhà mẹ đẻ của nàng ấy chỉ là nông gia. Là thiếp không sao cả, nhưng nếu nhà mẹ đẻ không tốt, tính mạng chính là bị nắm giữ trong tay chính thất.

"Đại phu nhân hai ngày này có an phận không?" Mộ Dung Thư trầm giọng hỏi.

Hồng Lăng đáp: "Vẫn chưa có bất kỳ động tĩnh gì."

"Ngươi đi gặp Tứ phu nhân, bảo nàng ta thường xuyên đi lại với Đại phu nhân một chút." Mộ Dung thư phân phó nói.

"Vâng ạ."

Ngày thứ hai

Thẩm trắc phi bắt đầu phân phó, sai hạ nhân quét dọn hai sân ở phía Đông, theo thứ tự là Đông viên, Lâm viên cho hạ nhân thanh lí sạch sẽ trong ngoài. Sau khi Vũ Văn Mặc biết được việc này, phái Tri Thu tới hỏi Thẩm trắc phi.

Thẩm trắc phi cười trả lời : "Ta đã cùng tỷ tỷ thương lượng việc này. Tỷ tỷ cũng đã đáp ứng."

Nghe được lời này, Vũ Văn Mặc không nói gì thêm, xem như chấp nhận.

Tứ phu nhân sau khi dùng điểm tâm, liền tới phòng Đại phu nhân, trò chuyện cùng Đại phu nhân như hai tỷ muội. Nhị phu nhân không cam lòng bị Vũ Văn Mặc quên lãng, liền nghĩ biện pháp đi gặp Vũ Văn Mặc, tự mình làm điểm tâm đưa đến thư phòng Vũ Văn Mặc, đáng tiếc nàng muốn tiến vào thư phòng đã bị Tri Thu ngăn đón ngoài cửa.

Nhị phu nhân làm nũng để Vũ Văn Mặc bên trong thư phòng đáp ứng gặp nàng. Đáng tiếc một câu "Lui ra" liền khiến nàng chỉ có thể giao điểm tâm cho Tri Thu, sau đó rời đi.

Tri Thu đưa một bàn điểm tâm vào thư phòng, Vũ Văn Mặc nhìn lướt qua điểm tâm, lúc này vừa vặn có chút đói, liền cầm lấy một khối bánh hoa quế ăn một miếng.

Hắn lập tức nhăn lại mày, bỏ bánh hoa quế xuống.

Tri Thu thấy thế hỏi: "Vương gia, không hợp khẩu vị sao?"

"Quá ngọt. Đem xuống đi."

"Vâng ạ."

Mai viên

Lúc cơm trưa Hiên nhi nghe nói Mộ Dung Thư làm cơm chiều cho bé nên cực kỳ vui vẻ, ôm cánh tay của Mộ Dung Thư, "Mẫu thân, thật tốt quá! Hiên nhi thật muốn ăn ngay bây giờ!"

Mộ Dung Thư ôn nhu xoa xoa đầu bé, trong mắt mỉm cười nói: "Ha ha, nói cho mẫu thân, hôm nay đọc sách gì?" Ngày ấy sau khi Mộ Dung Lâm rời đi, hắn liền ồn ào muốn đọc sách, nói về sau phải làm quan lớn.

Đứa bé mới ba tuổi, đã muốn xem sách.

Làm Mộ Dung Thư ngoài ý muốn chính là, bé thế nhưng nhận biết không ít chữ. Nghĩ đến chắc là do Liễu Ngọc Nhi dạy.

"Tam Tự kinh." Hiên nhi mặt đỏ bừng cúi đầu, hai ngày nay hắn luôn luôn xem Tam Tự kinh, nhưng cả nửa ngày vẫn không thể thuộc được.

Mộ Dung Thư mỉm cười."Từ từ sẽ tốt, Hiên nhi còn nhỏ."

"Vâng." Hiên nhi trưng khuôn mặt đáng yêu ra, gật đầu thật mạnh. Bé âm thầm hạ quyết tâm, về sau lớn lên nhất định phải làm quan lớn, không cho người khác khi dễ mẫu thân!

Trước cơm chiều nửa canh giờ, Mộ Dung Thư liền vào phòng bếp nhỏ.

Bởi trước đó đã sớm có sự chuẩn bị, dặn dò bà tử phòng bếp chuẩn bị sẵn các loại nguyên liệu, nàng liền bắt tay vào chế biến.

Hiên nhi tuổi còn nhỏ, không thể ăn những thứ quá mức kích thích. Cho nên lúc này mấy món Mộ Dung Thư làm đều là đồ ăn thường ngày trong gia đình.

Năm món ăn, một chén cháo, một ít đồ ăn vặt.

Phật khiêu tường, cà hầm tương, gà xắt miếng, tôm đuôi phượng muối tiêu, sườn kho tàu. Cháo được nấu với hạt sen và củ từ. Còn có một ít kẹo hồ lô. Đây là một chút đồ sau khi ăn cơm xong, để cho Hiên nhi ăn vặt.

Mọi người trong phòng bếp không quá kinh ngạc, Mộ Dung Thư đã xuống bếp một lần, cho nên nhóm bà tử đều cực kì trấn định ở một bên để Mộ Dung Thư sai khiến nên làm gì thì làm đó.

Lúc trời sắp tối, các món đều đã chuẩn bị xong.

Đồ ăn tuy rằng bình thường, nhưng nhìn qua màu sắc, hương vị, quả nhiên làm cho khẩu vị mọi người mở rộng ra.

Mộ Dung Thư phân phó hạ nhân mang đồ ăn lên phòng, dọc theo đường đi, Vân Mai ồn ào muốn học tập Mộ Dung Thư, không ngừng nói: "Đồ ăn này thơm quá a!"

Thu Cúc trêu ghẹo nói: "Muốn làm nữ đầu bếp cho phu quân tương lai à!"

Vân Mai nhoáng cái đỏ mặt, "Mới không phải đâu, ta là muốn làm cho Vương phi ăn."

Mộ Dung Thư khẽ cười nói: "Được, về sau chỉ cần bổn Vương phi xuống bếp, ngươi cứ ở một bên nhìn mà học đi."

Khi Mộ Dung Thư trở lại phòng, phát hiện trong phòng có thêm một người không mời mà đến.

"Nô tì gặp qua Vương gia."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro