(Q2) Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hiện thời nàng đang ở ngoài, khuôn mặt cũng không quá quan trọng. Thật ra ngoại trừ tuổi tác gần như không thể thay đổi, những điều còn lại đều có thể nhập gia tùy tục. Có điều mỗi sáng sớm phải ngồi trước gương đồng để "tạo hình" khuôn mặt rỗ khá phiền phức này, bởi Hồng Lăng còn phải chăm sóc Tiểu Hiên Nhi. Mà từ khi rời khỏi vương phủ, rất nhiều chuyện Tiểu Hiên Nhi đều sẽ tự mình làm, rất ít phiền tới Hồng Lăng.

Triệu Sơ cười khẽ, gật gật đầu: "Đúng vậy. Bất quá ngươi như vậy thật có hơi khó coi."

Khuôn mặt nàng vốn thanh nhã động lòng người, là những nốt rỗ đó che lấp làn da, thậm chí là cả ngũ quan. Người nào vừa nhìn thấy khuôn mặt rỗ này của nàng đều sẽ lập tức dời tầm mắt, vì vậy không hề phát hiện ngũ quan của nàng vô cùng cuốn hút.

Nghe vậy, Mộ Dung Thư nhíu mày, đuôi mày hàm chưa ý cười, khép hờ mắt, trêu ghẹo nói: "Xem ra Ngũ thiếu gia cũng là người trông mặt mà bắt hình dong. Đương nhiên nhìn người trước phải nhìn mặt mũi, sau mới xem xét bên trong. Nhưng so sánh với bề ngoài, ta càng cảm thấy được cái tâm là quan trọng nhất. Nếu như bề ngoài xinh đẹp động lòng người, kì thực nội tâm trống rỗng, như vậy, loại nữ nhân này cũng thật sự chỉ có thể trở thành đồ chơi cho đám nam nhân các ngươi. Nếu như bề ngoài bình thường, nội tâm đầy đủ, không chỉ có sẽ khiến mình sống đàng hoàng mà còn có thể khiến cho nam nhân nhìn với cặp mắt khác xưa. Thế nhưng, Ngũ thiếu gia "xinh đẹp tuyệt trần", khó có nữ tử nào có thể so nhan sắc với ngươi. Ngũ thiếu gia đến nay còn chưa đón dâu, sợ là mắt cao hơn đỉnh, muốn gặp được một nữ tử vừa xinh đẹp, đồng thời nội tâm cũng phải làm cho ngươi khâm phục đi?"

Triệu Sơ nghe vậy, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc cùng ngoài ý muốn, nơi nào đó trong lòng chưa từng bị người khác chạm đến đột nhiên rung động một chút. Tay nâng chén trà của hắn khẽ run lên, giây lát, bên khoé miệng gợi lên một nụ cười tuyệt mỹ, trả lời: "Không ngờ phu nhân còn có cách giải thích như thế. Đối với ta mà nói, nữ nhân không cần tuyệt sắc đa tài, chỉ cần hiểu suy nghĩ trong lòng ta là được."

Hiện thời nàng rời khỏi vương phủ, người bên cạnh đều gọi "phu nhân", hắn cũng gọi nàng như vậy.

"Trên đời, người mà Ngũ thiếu gia nói như vậy đã ít càng thêm ít." Mộ Dung Thư cầm lên tách trà Hồng Lăng đưa tới, nhấp một ngụm rồi mới cười khẽ trả lời.

Triệu Sơ khác với những nam tử bình thường khác. Hắn sinh ra trong một đại gia tộc, suy nghĩ vốn nên có là cưới một nữ tử gia thế tương đương, hơn nữa lại xinh đẹp, sẽ là hiền thê lương mẫu. Nhưng dường như hắn đối với dạng nữ tử này lại không mấy hứng thú.

Triệu Sơ khẽ gật đầu, sau đó sắc mặt hơi hơi trầm xuống, giọng nói cũng tương đối thận trọng: "Trong những ngày phu nhân rời khỏi kinh thành này, ở đó đã xảy ra không ít chuyện. Sau khi Vương gia nghe nói ngươi mất tích thì ói ra máu, bệnh tới mức suy giảm tâm phế, nằm trên giường tĩnh dưỡng hơn nửa tháng mới khôi phục. Ngay trong ngày hôm sau lập tức từ hôn, cũng tuyên bố với bên ngoài, hắn thân có bệnh hiểm nghèo, không thể có con. Công chúa Chiêu Hoa từng đến phủ Nam Dương Vương thăm vương gia để xác định Nam Dương Vương có thật bị bệnh không rồi mới đồng ý từ hôn. Sau đó nàng ta tiến cung, được phong làm Hoa phi."

Một trận gió lạnh từ cửa ùa vào, thẳng tắp thổi vào lòng Mộ Dung Thư khiến nàng run rẩy. Khi đôi rèm mi lay động, dường như trong mắt nàng thấp thoáng một nỗi đau.

Nàng rũ mắt, Triệu Sơ nhìn không ra thần sắc của nàng, nhưng mà, hắn dừng lại chốc lát rồi nói thêm: "Ta có thể tìm được, đương nhiên vương gia cũng sẽ tìm được. Thực ra phu nhân đã chuẩn bị tốt để gặp lại vương gia rồi phải không?"

Mộ Dung Thư hơi hơi nhíu mi không nói.

"Thật ra chuyện hòa thân vương gia và chúng ta đã có tính toán, chỉ cần ổn định Bắc Cương, rồi tấn công khống chế Nam Cương xong, hắn sẽ hưu công chúa Chiêu Hoa. Đây cũng là nguyên nhân hắn đặt phủ của công chúa Chiêu Hoa ở nơi cách xa phủ Nam Dương Vương nhất. Hắn chưa bao giờ nghĩ tới việc đi gặp công chúa Chiêu Hoa, cũng chưa bao giờ muốn cho nàng ta cướp đi những gì thuộc về ngươi." Triệu Sơ giải thích, là thay Vũ Văn Mặc giải thích.

Kỳ thực, từ trước đến nay, Vũ Văn Mặc cũng không nghĩ tới thương tổn Mộ Dung Thư, chỉ là muốn tạm thời ổn định Bắc Cương. Mà Mộ Dung Thư bỏ đi lại là vì công chúa Chiêu Hoa. Có lẽ trong mắt nữ tử khác, loại hành vi này thật khiến người khác khó hiểu, dù sao Vũ Văn Mặc không để cho nàng mất đi cái gì. Đây là bởi vì điều nàng muốn là một đời một kiếp chỉ hai người sao? Nàng muốn nam nhân của mình không thể có bất cứ nữ nhân nào khác? Ý tứ chân chính ẩn chứa trong mấy chữ này, e là rất khó lí giải cặn kẽ.

Ánh mắt Triệu Sơ mênh mông chớp động, kết quả nữ nhân trước mặt này là nữ tử thế nào? Ý nghĩ của nàng thậm chí rất kinh thế hãi tục. Thế nhưng, trong mơ hồ hắn lại cảm giác được sự đau lòng vì nàng. Nếu hắn chưa từng gặp nàng, có lẽ sẽ cảm thấy sự kiên trì đó có chút không thực tế. Nhưng hôm nay gặp lại, hắn lại cảm thấy, nàng đáng giá càng nhiều hơn.

Mộ Dung Thư chầm chậm ngẩng đầu nhìn về phía Triệu Sơ, ánh mắt nhìn như vô cùng bình tĩnh , nhưng trong giọng nói có chút run rẩy mà e là ngay cả bản thân nàng cũng không nhận ra.

"Hiện thời hắn khoẻ chứ?"

Lời này vừa nói ra, Triệu Sơ chợt nheo mắt. Ánh mắt lần đầu tiên không che giấu nhìn thẳng nàng. Mặc dù rất khiếp sợ, nhưng trong lòng Triệu Sơ không khỏi tự giễu cười khẽ. Hắn sớm phải biết trong lòng nàng có Vũ Văn Mặc, cho nên mới không do dự từ bỏ Vũ Văn Mặc như vậy?

"Tuy bệnh nặng đã khỏi nhưng gầy đi rất nhiều." Triệu Sơ nói sự thật cho nàng biết.

Mộ Dung Thư cau chặt đôi mày, bầu không khí bỗng nhiên trầm xuống.

Qua một lúc lâu, Mộ Dung Thư mới ngẩng đầu lên nhìn về phía Triệu Sơ, giọng điệu bình tĩnh hỏi: "Ngũ thiếu gia định ở trấn Thượng Chí mấy ngày? Hiện thời đang trọ ở đâu?"

"Ta đang tạm nghỉ ở khách điếm Bình An ở trấn trên. Lần này đến đây, một là gặp ngươi, hai là muốn bàn chuyện mua tơ tằm với Lưu gia. Nhưng sau khi chứng kiến chuyện hôm nay, e là ngày sau người ta nên lựa chọn hợp tác không phải là Lưu gia, mà là phu nhân." Triệu Sơ nghe nàng nói sang chuyện khác thì cũng tự nhiên đổi đề tài.

Mộ Dung Thư biết lần này Triệu Sơ xuất hiện, cũng tìm được nàng chuẩn xác như vậy thì nhất định là đã biết nơi ẩn thân của nàng nên trực tiếp mà đến. Mục đích của hắn khi tới gặp nàng rất rõ ràng, dù sao buổi nói chuyện vừa rồi của hắn kia đã khiến lòng nàng rối loạn. Nhưng cả hai đều là người thông minh, biết chuyện gì nên quan tâm đến, chuyện gì nên buông tay. Nàng hoàn toàn không cần truy cứu việc hắn làm cách nào tìm được nơi ở của nàng. Huống hồ, hiện thời hắn đã lấy chuyện buôn bán ra nói như vậy khiến nàng cũng thả lỏng hơn. Hơn nữa, nàng hiểu rất rõ, ở thời đại này, nếu muốn thành công trên thương trường, nhất định phải có hậu thuẫn mạnh mẽ. Đây cũng là nguyên nhân nàng nhiều lần hợp tác với Triệu Sơ và Tạ Nguyên. Hợp tác với hai người này thì mất ít sức và của nhưng lời nhiều. Kỳ thực chính là quan hệ lợi dụng lẫn nhau, mỗi bên đều nhắm đến nhu cầu và lợi ích của bản thân.

"Ồ? Vậy thì tốt."

"Đợi ngươi xử lí xong chuyện của Lưu gia, chúng ta lại bàn tiếp. Còn nữa, việc buôn bán của các cửa hàng có ba mươi phần trăm cổ phần của ngươi ở Bình Thành không ngừng phát triển. Đại ca ta còn mở thêm một số chi nhánh ở vài trấn lân cận. Sau khi ta cùng với huynh ấy trao đổi xong, định nâng cổ phần của ngươi lên thành bốn mươi phần trăm. Có điều chỉ sợ ngươi sẽ phải vất vả hơn một chút. Hiện thời các món ăn bổ dưỡng và số mỹ phẩm dưỡng da đang ở tình trạng cung không đủ cầu." Triệu Sơ buông chén trà, nhìn Mộ Dung Thư vui vẻ tán gẫu.

Mộ Dung Thư gật gật đầu:

"Được. Đúng là chuyện vui. Đợi có thời gian ta sẽ suy nghĩ rồi bổ sung thêm một số sản phẩm khác."

Nàng tin tưởng Triệu gia chắc chắn sẽ khiến mấy cửa hàng đó ngày càng tốt hơn. Nàng vốn muốn kinh doanh một vài thứ ở trấn Thượng Chí này, nhưng bỗng nhiên lại nghĩ, bản thân đã hợp tác với Triệu gia, nàng chỉ cần cung cấp một ít phương thuốc là có thể ngồi mát ăn bát vàng, bây giờ lại ở đây kinh doanh nữa thì không phải đang cạnh tranh buôn bán với chính mình sao? Ngược lại không bằng đổi cái mới.

Kế tiếp Triệu Sơ và Mộ Dung Thư lại hàn huyên một chút. Đến giờ cơm chiều, Mộ Dung Thư mời hắn ở lại dùng bữa.

Do mới quyết định dừng chân ở trấn Thượng Chí nên Mộ Dung Thư cũng chưa mua thêm nha đầu hầu hạ, vì vậy cơm chiều thường là do Mộ Dung Thư và Hồng Lăng làm. Thật ra Hồng Lăng không muốn để Mộ Dung Thư xuống bếp nhưng nàng rất kiên trì, dù sao cái viện mới mua này Hồng Lăng cũng đã mất không ít sức lực mới dọn dẹp ngăn nắp được, nếu nàng còn ngồi chờ Hồng Lăng hầu hạ, như vậy nhìn rất không ra gì. Có điều, mấy ngày nay sau khi Trương Anh đến thì cũng giúp Hồng Lăng thu xếp không ít việc, cũng thường xuyên xuống bếp.

Khi lần đầu tiên nghe nói Mộ Dung Thư xuống bếp, Triệu Sơ đã vô cùng kinh ngạc. Hắn từng nghe Tạ Nguyên và Vũ Văn Hạo nói, tay nghề nấu nướng của Mộ Dung Thư không tầm thường. Không ngờ hôm nay nàng lại chủ động xuống bếp.

Hơn nửa canh giờ sau, Mộ Dung Thư cũng đã từ phòng bếp đi ra. Vì nguyên liệu nấu ăn trong bếp hơi ít, mà nàng cũng không có thời gian làm nhiều hơn, vì vậy chỉ đơn giản làm 5 món, bốn mặn một canh.

Tuy rằng đồ ăn khá đơn giản nhưng sắc hương vị đều đủ cả. Dù chỉ là món ăn gia đình nhưng vẫn có thể nhìn ra được người nấu rất dụng tâm trong từng món.

Mà Trương Anh biết được có khách quý ở đây, tìm hết lý do đi ra ngoài, nói là cùng ăn cơm chiều với Trương Tuyền. Mộ Dung Thư cũng không miễn cưỡng giữ lại. Vì Hiên nhi không mấy quen thân với Triệu Sơ, trí nhớ trẻ con cũng không quá tốt. Cậu nhóc chỉ mới gặp qua Triệu Sơ một hai lần, vì vậy Hiên nhi khách khí gọi Triệu Sơ là Triệu thúc thúc, sau đó ngoan ngoãn ăn cơm, không quấy rầy Mộ Dung Thư và Triệu Sơ nói chuyện.

Tay nghề Mộ Dung Thư khiến Triệu Sơ kinh ngạc, đồng thời trong lòng cảm thán, một nữ tử như vậy, bất kể phương diện nào cũng vô cùng xuất sắc. Nhưng mà, hắn đã chậm một bước, đã thua bởi Vũ Văn Mặc.

Lúc dùng cơm, Mộ Dung Thư không lên tiếng, cho dù trên khoé môi nàng luôn hàm chứa nụ cười nhàn nhạt, nhưng đuôi mày khóe mắt lại như có đăm chiêu. Triệu Sơ tâm tư sâu sắc, tất nhiên biết buổi nói chuyện chiều nay của hắn đã ảnh hưởng đến suy nghĩ trong lòng nàng.

Sau khi ăn xong, Triệu Sơ không tiện ở lại lâu trong này bèn cùng gã sai vặt rời đi.

Chờ Triệu Sơ đi rồi, Hồng Lăng đứng ở trước cửa viện, cau mày nói: "Vương phi, Ngũ thiếu gia có thể biết được nơi chúng ta ở, như vậy e là vương gia cũng sắp đến đây."

Đến lúc đó, vương gia sẽ lựa chọn thế nào?

Nghe vậy, Mộ Dung Thư lần nữa nhíu chặt đôi mày. Trước mắt như lại hiện lên cảm giác khi thoáng bắt gặp vạt áo bào màu tím thêu hoa văn vàng, còn có tầm mắt nóng rực khiến nàng cảm thấy vô cùng quen thuộc kia.

Hắn tới sao?

"Ngũ thiếu gia nói sau khi vương gia biết được vương phi ngài bỏ đi đã bị hộc máu, hơn nữa còn suy giảm tới tâm phế. Xem ra ở trong lòng vương gia, vương phi cực kì quan trọng. Vương phi, nếu vương gia tìm đến, ngươi có trở lại kinh thành hay không?" Sau một hồi trầm mặc, Hồng Lăng nhịn không được mở miệng hỏi.

Mấy ngày này nàng luôn đi theo vương phi, mặc dù ở trên đường hai người vẫn chưa gặp vấn đề gì quá khó khăn, nhưng dù sao vương phi cũng là một phụ nhân đơn độc, tuy rằng trên mặt đã hoá trang thành bị rỗ để che giấu bớt, nhưng vẫn có người nói chuyện linh tinh, đồng thời còn có vài gã đàn ông không có mắt đến trêu chọc vương phi. Đều nói trước cửa nhà quả phụ nhiều thị phi, hiện thời bên người vương phi không hề có bóng dáng nam nhân, cũng khó trách sẽ khiến người ta đến trêu chọc, đồng thời ngay cả Tiểu Hiên nhi cũng vì muốn bảo vệ vương phi mới muốn học chút công phu quyền cước.

Đôi mắt sáng ngời của Mộ Dung Thư chớp động. Nàng nhẹ nhàng nhăn mày lại. Lát sau, nàng mới mở miệng nói: "Chờ một thời gian nữa đi, ta còn chưa quyết định."

Thì ra, nàng muốn ở cái trấn nhỏ này sống an ổn cả đời cùng với Hiên nhi. Dù sao điều mà nàng kiên trì không ai có thể cho. Như vậy, nàng không miễn cưỡng nữa.

Nhưng...

Không biết vì sao, nàng do dự...

Từ trước tới nay suy nghĩ của nàng đều rất kiên định, một khi quyết định tuyệt đối sẽ không sửa đổi. Nhưng, hiện tại, nàng thật sự do dự. Có lẽ, nàng nên cẩn thận suy nghĩ, đúng vậy, cẩn thận suy nghĩ.

"Hi vọng vương phi nghĩ rõ ràng. Vương gia đối với ngài là một tấm chân tình. Có lẽ trong chuyện của công chúa Chiêu Hoa vương gia đã làm sai. Nhưng ngay từ lúc bắt đầu cho đến sau này vương gia đều đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà suy nghĩ cho vương phi, bằng không cũng sẽ không thể xây một phủ đệ mới. Tuy rằng công chúa Chiêu Hoa và vương phi có cùng thân phận, nhưng vì vương phi sao vương gia có thể đến phủ Chiêu Dương chứ? Nô tì nghe nói, vương gia đã nhận lời với vương phi, chỉ cần ba đến năm tháng, sẽ giải quyết triệt để mọi chuyện. Công chúa Chiêu Hoa cũng sẽ không thể là Nam Dương vương phi. Kỳ thực, đổi lại góc độ suy nghĩ, vương gia làm như vậy, cũng là vì vương phi. Còn nữa, sau khi vương phi bỏ đi, vương gia nhận được tin tức thì hộc máu hôn mê, thậm chí suy giảm tới tâm phế, đồng thời việc đầu tiên gia làm khi tỉnh dậy là từ hôn, cũng tuyên cáo thiên hạ là thân thể có bệnh hiểm nghèo, không thể có con. Kể từ đó, sau này đừng nói là hòa thân, e là không ai đã biết mà lại muốn làm trắc phi, hay thậm chí là phu nhân của vương gia. Nô tì cảm thấy, vương gia tựa hồ chỉ muốn có một mình vương phi mà thôi." Hồng Lăng cau mày trầm giọng nói.

Trong đêm tối, tiếng Hồng Lăng tựa như một luồng khí lạnh buốt xuyên thấu vào lòng Mộ Dung Thư, khiến tâm trí nàng rúng động mạnh mẽ. Nàng nhìn chăm chăm vào góc tường, đôi đồng tử lạnh như băng vô cùng u ám.

"Vương phi á? Phu nhân, Hồng Lăng, hai người đang nói đến vị vương phi nào thế?"

Trương Anh từ khúc rẽ ngoặt đi tới, mơ hồ nghe được Mộ Dung Thư và Hồng Lăng nhắc tới vương phi, vương gia gì đó, tò mò cười hỏi.

Nghe vậy, Hồng Lăng lập tức nhìn thoáng qua Mộ Dung Thư, im bặt, sau đó nhìn về phía Trương Anh, đi ra phía cửa. Nàng bước về trước hai bước, cầm tay Trương Anh, cười giải thích: "À, là ta nghe nói Bình Sóc Vương ở Bình Thành có đến hai vị vương phi, lại chung sống vô cùng hoà thuận êm ấm nên mới tò mò nói mấy câu. Ngươi vừa trở về cùng Trương Tuyền à?"

"Ừ. Nay mai là đã đưa số tơ tằm trong tay bán cho Lưu gia. Đề phòng có chuyện, ta cố ý thương lượng một chút với đệ đệ, đêm nay không được để xảy ra vấn đề gì không may, bằng không cũng khó ăn nói với Lưu gia." Trương Anh cười trả lời.

Hai người cùng vào sân, Hồng Lăng đóng cửa viện lại.

"Đúng rồi, nghe hai người nhắc đến Bình Sóc Vương và hai vị vương phi của hắn khiến ta nhớ tới đến Nam Dương Vương trong kinh thành. Nghe nói Nam Dương vương phi thân nhiễm bệnh nặng ở trong phủ nghỉ ngơi, Nam Dương Vương hạ lệnh không cho phép bất luận kẻ nào đến thăm, quấy rầy. Người của trấn chúng ta còn đang nghị luận, có phải vị Nam Dương vương phi này bị bệnh hiểm nghèo truyền nhiễm gì hay không, sợ lây bệnh cho người khác? Vì vậy Nam Dương Vương mới có thể hạ lệnh như vậy? Ngay cả người nhà mẹ đẻ của Nam Dương vương phi cũng không cho vào thăm nữa." Trương Anh cười nói. 

Đối với dân chúng tầm thường như bọn họ, những kẻ hoàng tộc tôn quý này cách bọn họ rất rất xa, vì vậy khi nghe được dù chỉ là một chút xíu tin tức cũng có thể trở thành đề tài trọng tâm của họ trong một thời gian dài.

Hồng Lăng thật không ngờ Trương Anh lại bỗng nhiên đề cập đến Mộ Dung Thư, nụ cười có chút lúng túng nói: "Chuyện của những quý nhân trong kinh thành sao những người dân tầm thường chúng ta biết được."

Mà Mộ Dung Thư lại là vẻ mặt thản nhiên nói: "Các ngươi cứ trò chuyện đi, ta về phòng nghỉ ngơi."

Trương Anh và Hồng Lăng lập tức đáp dạ.

Hồng Lăng có chút lo lắng nhìn bóng lưng Mộ Dung Thư rời đi. Thật ra trong lòng vương phi, vương gia cũng rất quan trọng đúng không? Tuy rằng nàng không biết vương phi đang nghĩ gì, nhưng nàng biết, kỳ thực vương phi cũng vô cùng đau khổ. Nàng và Tiểu Hiên nhi luôn luôn đi theo bên người vương phi, ở mặt ngoài vương phi vẫn trước sau như một, nhưng bọn họ mỗi ngày ở bên cạnh nàng, sao lại không cảm giác được những thay đổi dù rất nhỏ kia của nàng.

Vì vậy, nàng không thể để cho vương phi đau khổ cả đời.Chỉ là, hiện thời Ngũ thiếu gia của Triệu gia đến đây. Hắn là nam tử ưu tú như vậy, không chỉ có bề ngoài tuấn mỹ, còn có gia thế hùng hậu. Từ dạo đến đây, ngoài mặt là vì chuyện buôn bán tơ tằm ở trấn Thượng Chí nhưng sự thật là vì vương phi đi? Lần đó ở Triệu gia, nàng đã cảm thấy tình cảm hắn dành cho vương phi kia không tầm thường. Tình huống trước mắt thật phức tạp.

"Đúng vậy. Chuyện của các quý nhân này sao chúng ta có thể rõ ràng chứ? Theo ta thấy, không biết cũng tốt. Nghe nói trong chỗ nhà cao cửa rộng ấy, nữ tử đều không được tự do đâu, những nữ tử như chúng ta ở trấn này ít nhất không cần mỗi ngày bị nhốt bên trong hậu viện, suốt ngày lục đục tranh đấu với nhau. Còn nữa, nghe người ta nói, nhà nào càng cao sang quyền quý, chuyện bên trong càng khó lường, chúng ta cứ nên nhìn chơi thôi." Trương Anh vừa đi, vừa nói với Hồng Lăng.

Hồng Lăng thôi không nhìn về phía phòng Mộ Dung Thư, sau đó quay sang trò chuyện với Trương Anh: "Ừ, nhà nào càng giàu thì càng có nhiều chuyện. Nhưng mà, có chỗ nào không nhiều chuyện đây. Quý nhân có phiền muộn của quý nhân, dân chúng cũng có phiền muộn của dân chúng. Người sống trên đời, đâu có thể mỗi việc đều luôn thoải mái như vậy?"

"Nghe Hồng Lăng cô cô nói kìa, giống như lời của người đã trải qua hơn nửa đời vậy. Nếu ai không biết còn tưởng rằng Hồng Lăng cô nương là vị phu nhân bốn mươi, năm mươi tuổi đấy. Đúng rồi, cái người nam tử hôm nay đến tìm phu nhân kia thật là quá sức đẹp trai rồi, khiến người khác không dám nhìn. Ta còn chưa từng thấy qua nam tử tuấn mỹ như thế. Nhắc tới cũng kỳ lạ, còn có một người nữa, hắn mặc quần áo màu tím sẫm, quanh thân tỏa ra hơi thở lạnh thấu xương làm cho người ta sợ hãi, khiến ta và đệ đệ không dám nhìn thẳng, căn bản cũng không kịp nhìn rõ vẻ mặt người đó. Điều duy nhất nhớ được là khuôn mặt nam tử này tái nhợt, dáng vẻ như bệnh nặng mới khỏi vậy."

Trương Anh bỗng nhiên nhớ tới Triệu Sơ, người bỗng nhiên xuất hiện trong sân chiều nay và nam tử một thân hơi thở lạnh thấu xương lạnh kia, lập tức nói với Hồng Lăng.

Nghe vậy, hai mắt Hồng Lăng sáng lên, bất thần nắm lấy tay Trương Anh, có vài phần kích động hỏi lần nữa: "Là ngươi tận mắt nhìn thấy? Nam tử kia một thân hơi thở lạnh như băng?"

Vương gia vốn là người lạnh như băng, trên mặt hiếm có lúc tươi cười. Trước đây khi lần đầu tiên nhìn thấy vương gia, nàng đã sợ run cả người. Cũng không biết bắt đầu từ khi nào, lúc vương gia ở bên cạnh vương phi thì hơi thở lạnh như băng trên người làm cho người ta sợ hãi kia đã biến mất không còn bóng dáng, chỉ còn lại sự dịu dàng thắm thiết.

Trương Anh có chút nghi hoặc nhìn Hồng Lăng, vì sao Hồng Lăng lại kích động như vậy? 

Bất quá Trương Anh cũng không nghĩ nhiều, khi tất cả lời của Hồng Lăng cũng chẳng có gì bất thường, bèn không nghi ngờ gì gật đầu trả lời: "Đúng vậy. Có điều đệ đệ ta nói, người này có võ công. Chúng ta vừa cúi đầu xuống một lát thì khi ngẩng đầu lên đã không thấy bóng dáng hắn đâu. Không biết người này sao lại đến ngõ hẻm nhà chúng ta chứ, nhìn cách đi đứng ăn mặc của hắn, khí chất tôn quý, vừa thấy đã biết là người quyền quý."

Tất nhiên Hồng Lăng không hề nghe thấy lời tiếp theo của Trương Anh, lúc này trong đầu nàng toàn là kinh hỉ, vương gia đến rồi!

Đúng vậy, nhất định là vương gia đến rồi!

Chỉ cần vương gia đến đây, có lẽ vương phi sẽ không đau khổ như vậy. Nàng thật sự hi vọng vương phi có thể quay về là người trước đây khi còn ở vương phủ, chỉ cần vương phi tốt, nàng đã cảm ơn Trời Phật.

Hôm sau, người trong trấn vừa thức dậy ăn điểm tâm xong, dọn dẹp nhà cửa, vừa mở cổng ra đã nghe thấy hàng xóm đang tụ tập một chỗ bàn tán gì đó.

Hồng Lăng và Trương Anh tò mò bèn đi qua nghe. Kết quả lấy được tin tức thật sự làm cho người ta khiếp sợ!

Tối hôm qua Lưu thiếu gia Lưu Kiện gặp quỷ!

Vừa tỉnh ngủ, hai bên gò má có dấu vết bị lửa in lên. Theo lý thuyết, Lưu Kiện hẳn là phải cảm giác được sự đau đớn, nhưng Lưu Kiện lại không có một chút cảm giác nào, chỉ khi soi gương mới phát hiện trên mặt bị phỏng, lúc đó mới hậu tri hậu giác kêu lên đau đớn.

Vốn người Lưu gia còn muốn đi báo quan, nhưng cẩn thận ngẫm lại, chuyện này từ đầu đến cuối thật sự là kỳ lạ. Nếu là bị người khác làm phỏng, sao Lưu Kiện lại không bị đau mà kêu lên? Nếu không phải soi gương căn bản cũng không phát hiện thương tổn do bị phỏng. Cứ như vậy, người của Lưu gia nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng nhận định là do ma quỷ gây ra. Không khỏi mất mặt xấu hổ, Lưu lão gia đành đè áp việc này xuống, sau khi sai gã sai vặt đi tìm đại phu đến khám, xác định chỉ là vết bỏng thông thường, không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ ảnh hưởng đến khuôn mặt sau này thì mới yên lòng.

Nghe nói, sau khi Lưu Kiện biết được khuôn mặt bị hủy, than trời trách đất, còn choáng váng ngất lịm.

Trên trấn mọi người đều nói ông trời có mắt, Lưu Kiện đã bị báo ứng. Ông trời thật sự có mắt, không phải là không bị báo ứng mà là thời điểm chưa tới. Lưu Kiện ở trấn trên làm mưa làm gió nhiều năm như vậy, không chỉ có chiếm đoạt sản nghiệp Trương gia, còn vu hãm Trương Anh, hiện thời nữ nhân của hắn, Nhã di nương xuất thân là kỹ nữ, đồng thời lại bị ma quỷ hủy dung, chuyện này đã nói lên những hành vi của Lưu Kiện ngay cả ông trời đều nhìn không được.

Trương Anh nghe nói những chuyện này, nói không nên lời là cảm giác gì, chỉ là cười lạnh vài tiếng rồi cũng không để việc này trong lòng.

Hồng Lăng nói lại chuyện kỳ lạ này cho Mộ Dung Thư nghe, Mộ Dung Thư nhịn không được cười đáp: "Ở đâu ra có ma quỷ chứ? Sợ là Lưu Kiện đắc tội với ai, bị người ta nửa đêm trả thù. Nếu bị trúng các loại mê hương này nọ sẽ mất đi tri giác, đừng nói bị người ta hủy dung, cho dù bị người ta lấy mạng cũng không hề hay biết. Mà con người chính là như thế, ngay lúc không ngờ bản thân mình bị thương, còn chưa cảm thấy gì, đây là vấn đề ý thức. Chờ khi nhìn thấy vết thương thì mới cảm giác được đau đớn."

Không biết người Lưu Kiện đắc tội là ai, người này xuống tay thật ra rất ác độc, vết sẹo là vĩnh viễn, không chỉ có làm cho người ta đau đớn vạn phần, còn sẽ lưu lại vết tích không cách nào chữa trị.

"Chẳng lẽ là Nhã di nương?" Trương Anh đoán.

Hôm qua hành vi của Lưu Kiện đối với Nhã di nương, chuyện của Nhã di nương đã truyền đi khắp trấn Thượng Chí, Nhã di nương nhận hết sự gièm pha trào phúng mắng mỏ của mọi người, nhất định sẽ oán hận trong lòng. Nếu thực sự Lưu Kiện làm ra những hành vi này, cũng không khó giải thích. Nhưng Trương Anh hỏi ra miệng lại cảm thấy không có khả năng, Nhã di nương không có võ công, sao có thể xâm nhập Lưu gia, đừng nói tới chuyện không một dấu vết hủy đi khuôn mặt Lưu Kiện.

"Không thể nào. Cứ nhìn thái độ hôm qua của Nhã di nương với Lưu Kiện là thấy, nàng ta yêu thương Lưu Kiện sâu sắc, tất nhiên sẽ không làm chuyện thương tổn hắn. Huống chi Nhã di nương nàng cũng không dám. Có điều ai cũng không dám khẳng định, nàng ta sẽ vì yêu thành hận. Nhưng nghe nói tường viện Lưu gia rất cao, nếu không có võ công, chắc sẽ không thể vượt qua được." Mộ Dung Thư cười nhạt.

Trương Anh gật gật đầu: "Vâng, phu nhân nói có lý."

"Nhưng mà cũng lạ, theo lý thuyết Nhã di nương sẽ phải có hành động, dù sao hôm qua nàng rơi vào kết cục đó là vì Trương Tuyền lôi chuyện quá khứ của nàng ra. Nhưng đến bây giờ nửa điểm động tĩnh đều không có, cũng không nghe người ta nói nhìn thấy Nhã di nương trên trấn. Nàng không thể quay về Lưu gia, như vậy hiện tại nàng sẽ ở đâu? Như là biến mất vậy."

Hồng Lăng có chút tiếc nuối nói. Những năm gần đây nàng đều trải qua cuộc sống nơi nhà cao cửa rộng, đương nhiên có thể nhìn ra vài phần tâm tư của Nhã di nương.

Nhã di nương vừa thấy đã biết không phải kẻ yên phận. Ả có thể tính kế ân nhân mình là Trương Anh, tàn nhẫn độc ác như vậy, thế thì tuyệt đối sẽ không dễ dàng nhận thua hoặc là buông tha Trương Anh như thế. Cho nên bây giờ ả ta án binh bất động thật ra lại khiến người khác lo lắng.

Mộ Dung Thư nhẹ nhàng nhăn mày lại, nhìn về phía Trương Anh hỏi: "Hôm qua Trương Tuyền có theo dõi Nhã di nương không?"

Nàng cũng lo lắng như Hồng Lăng.

"Sau khi đuổi Nhã di nương đi, Trương Tuyền cũng đã theo dõi, quan sát chặt chẽ mọi động tác của nàng ta. Nàng ở trấn này chỉ một thân một mình không vướng bận gì, có lẽ là đi nhiều mệt mỏi nên đến một khách điếm nghỉ ngơi, lúc đó Trương Tuyền mới trở về sân trông chừng số tơ tằm kia. Sáng sớm hôm nay đến khách sạn lại phát hiện không có bóng dáng Nhã di nương. Nói đến cũng lạ, Trương Tuyền tìm khắp nơi trong trấn, hỏi thăm rất nhiều người đều không nhìn thấy Nhã di nương, xem ra là nàng ta đã rời khỏi trấn Thượng Chí." Trương Anh lập tức đáp lời.

Nghe vậy, Mộ Dung Thư gật gật đầu, yên tâm. Nhưng không hiểu sao trong lòng vẫn có chút nghi ngờ. Nhã di nương tuyệt đối không phải là kẻ dễ dàng bỏ qua cho người khác như thế, ả sẽ khinh địch rời đi như vậy? Nếu là do không chịu nổi sự nhạo báng, chê cười của mọi người mà bỏ đi, vậy thì những tháng ngày lăn lộn ở kỹ viện của ả thật là uổng phí.

Vậy thì do đâu?

Đang lúc nàng đang nghi hoặc thì có người gõ cửa.

"Ta đi xem." Trương Anh lập tức đứng dậy, chạy ra ngoài mở cửa.

Không đầy một lát sau đã nghe trong viện truyền đến mấy câu nói chanh chua.

"Con dâu, quả nhiên ngươi tuyệt tình như thế? Ngươi cần phải suy nghĩ kỹ, nếu đã nhận số ngân lượng này, vậy thì sau này ngươi và Lưu gia chúng ta sẽ không còn bất kì quan hệ gì nữa." Lưu phu nhân còn chưa hết hy vọng, nói. Bà thật đau lòng cho số bạc này, hơn hai trăm vạn, bao nhiêu năm vất vả mới có thể kiếm được.

Lưu lão gia tuy rằng hôm qua đã đáp ứng, nhưng khi cầm ngân phiếu muốn giao ra, ông ta cũng không nhịn được đau lòng, mở miệng khuyên: "Con dâu, hiện thời Kiện Nhi cũng hối hận rồi, còn bị trừng phạt nữa, lúc này hắn thật sự rất cần người chăm sóc. Vân nhi cũng ầm ĩ đòi mẹ. Mấy ngày nay Vân nhi ngay cả ngủ cũng không yên ổn, trông ngóng ngươi sớm ngày trở về. Con dâu, hiện tại hối hận còn kịp."

Ngày hôm nay tới gặp Trương Anh chỉ có Lưu lão gia và Lưu phu nhân, Lưu Kiện do hủy dung nên bị đả kích, tinh thần không được tốt ở lại Lưu gia dưỡng bệnh. Hiện thời hắn không còn khuôn mặt tự nhận là anh tuấn kia, lại trở thành gã đàn ông xấu xí, sao hắn có thể chấp nhận?

Trương Anh nhíu nhíu mày. Đã đến nước này mà hai người già Lưu gia còn muốn tính toán, quả nhiên khiến người ta vô cùng căm hận. Trương Anh cau mày trả lời: "Có lẽ hai người còn chưa biết, số tơ tằm này cũng không phải là ta mua, ta cùng lắm là người làm việc cho phu nhân. Số tơ tằm đó đều là của phu nhân. Nếu hai người muốn ta trở về, như vậy ta đi ngay lập tức. Chỉ là số tơ tằm này các ngươi vẫn phải mua với giá hai trăm vạn lượng bạc."

Nghe vậy, Lưu gia nhị lão không thể tin nhìn về phía Trương Anh: "Ngươi nói cái gì?"

Chẳng lẽ những gì bọn họ nói ngày hôm qua đều là vô ích? Trương Anh vốn không có quyền quyết định? Nếu vậy, chẳng phải bọn họ đang diễn tuồng cho người khác xem?

"Các ngươi còn muốn cho ta quay về Lưu gia sao? Nếu còn muốn, ta phải đi thu thập hành lí ngay." Trương Anh nhíu mày, tràn ngập vẻ khinh thường, lạnh giọng hỏi.

Kỳ thực đáp án đã rất rõ ràng, thái độ của hai người già Lưu gia thay đổi cực nhanh. Hừ, thật là buồn cười, nếu Trương Anh đã không thể quyết định, bọn họ còn xin nàng ta trở về có ích lợi gì? Không chừng nàng ta về rồi lại nghĩ cách lấy lại tài sản của Trương gia thì sao? Bọn họ sao có thể làm chuyện ngu ngốc như vậy được.

"Để chúng ta gặp phu nhân." Lưu lão gia giọng nói lạnh lùng như đang ra lệnh. 

Hiện thời trong mắt ông ta Trương Anh chính là một hạ nhân nên khi mở miệng nói chuyện giọng điệu quả thật khác xa vừa rồi, cách biệt một trời một vực.

Ở trong phòng Mộ Dung Thư nghe thấy động tĩnh bên ngoài, khóe môi không khỏi gợi lên tia cười lạnh, nói: "Xem ra Lưu gia nhị lão vẫn không biết thân biết phận. Hồng Lăng, ngươi đi nói với bọn họ mấy tiếng, để bọn họ mau chóng giao ngân lượng rồi đi đi."

"Nô tì chưa bao giờ gặp kẻ không biết xấu hổ như vậy. Hôm qua nói thì hay lắm, đến hôm nay nhìn có vẻ muốn hối hận rồi. Bọn họ cho là trấn Thượng Chí này là thiên hạ của mình sao, muốn gì được nấy? Nô tì phải đi xem sao." Hồng Lăng lập tức đi ra ngoài.

Cửa viện, Trương Anh hoàn toàn thất vọng nhìn nhị lão Lưu gia nói: "Phu nhân làm gì có thời gian gặp các ngươi? Việc buôn bán với Lưu gia là do ta phụ trách. Căn cứ theo chứng từ hôm qua, hiện tại hai người chỉ cần giao tiền cho chúng ta thì tự nhiên số tơ tằm này các ngươi có thể lấy đi."

Lời này nàng nói đủ rõ ràng chưa?

Nhưng hai người nhà Lưu gia có vẻ như nghe không hiểu, vẫn khăng khăng muốn gặp Mộ Dung Thư.

Hồng Lăng băng băng đi tới, hướng tới hai người rất không khách khí nói: "Lưu lão gia Lưu phu nhân cũng là người đã sống mấy chục tuổi, sao hôm nay lại làm ra việc không giữ lời hứa như thế? Không phải đã lập chứng từ rồi sao? Nếu hai người muốn bội ước, như vậy chúng ta chỉ có thể gặp nhau trên công đường. Phu nhân chúng ta nói, không muốn nói nhiều với các ngươi, các ngươi cũng đừng hy vọng hão huyền muốn có tơ tằm mà không tốn một xu. Giờ này cũng không sớm, chúng ta sắp ăn cơm trưa, hai người giao ngân phiếu cho chúng ta đi, hiện tại có lẽ Trương Tuyền đã cho người thu xếp xong số tơ tằm đó, lập tức có thể đưa đến Lưu gia các ngươi."

Hai ông bà Lưu gia nghe vậy, tuy rằng sắc mặt khó coi, trong bụng vẫn có chút không cam lòng, nhưng bọn họ đã chuẩn bị ngân phiếu xong, hơn nữa như lời Hồng Lăng nói đã không có đường thương lượng lại, hai người chỉ đành vạn phần không tình nguyện đưa ngân phiếu ra.

Hồng Lăng quay đầu hướng về phía gian phòng trừng mắt nhìn.

Thấy cảnh này, Mộ Dung Thư nhịn không được cười khẽ một tiếng, quỷ nha đầu Hồng Lăng này!

Rốt cục trước giờ cơm trưa cũng giải quyết xong việc này. Lưu gia dùng hai triệu bốn trăm ngàn lượng mua lại toàn bộ số tơ tằm vốn trị giá có ba mươi vạn lượng.

Chuyện này gây oanh động không ít ở trấn Thượng Chí, dù sao Lưu gia đây là lần đầu coi tiền như rác.

Khách điếm Bình An.

Phòng chữ Thiên thứ nhất.

Trong một gian phòng được bố trí đơn giản thanh nhã, Triệu Sơ gác tay trước cửa sổ, nhìn ra ngoài.

Trấn Thượng Chí quả nhiên rất náo nhiệt, mọi người cũng vô cùng nhiệt tình. Mộ Dung Thư thích nơi này, có thể thấy được, trước khi hắn tới, hình như nàng đã cảm thấy định tiếp tục sinh sống tại đây.

Nhưng tối qua khi hắn rời đi, nàng giống như đã do dự. Đúng vậy, nàng do dự.

"Thiếu gia, phủ chúng ta quan tâm đến buôn bán tơ tằm từ lúc nào thế ?"

Triệu Khiêm, gã sai vặt đi theo Triệu Sơ mỗi lần ra ngoài, năm nay mười bảy tuổi, tuy rằng còn trẻ nhưng từ nhỏ đã theo chân Triệu Sơ, bởi là gia nô nên cũng mang họ Triệu. Hắn đi theo Triệu Sơ thường thấy các loại trường hợp cùng thể diện, cũng biết Triệu gia không có các mối quan hệ làm ăn ở phương diện kinh doanh tơ tằm, cùng lắm chỉ là buôn bán tơ lụa mà không phải mua bán nguyên liệu tơ tằm.

Nghe vậy, Triệu Sơ trầm mặc.

Triệu Khiêm cau chặt mày. Vì đi theo Triệu Sơ trong một thời gian khá dài, mà hắn cũng là người tâm tư sâu sắc, tất nhiên đã nhận ra tình cảm của Triệu Sơ đối với Mộ Dung Thư không tầm thường, hắn liền do dự mở miệng nói: "Thiếu gia, ngài cùng Nam Dương vương phi là không thể nào, thậm chí cho dù hiện tại Nam Dương vương phi đã rời khỏi phủ Nam Dương Vương, nhưng ngài ấy vẫn là vương phi của Nam Dương Vương như cũ."

Cho dù Nam Dương vương phi và Nam Dương Vương hoà ly, thân thế của Nam Dương vương phi có thể gả cho người khác nhưng cũng không có cách nào bước vào cửa Triệu gia. Dù sao lão phu nhân và đại phu nhân tuyệt đối sẽ không cho phép.

Ngũ thiếu gia hẳn cũng biết.

Hai tay Triệu Sơ nắm chặt thành nắm đấm, trên gương mặt tuyệt mỹ không còn vẻ ôn hòa tao nhã như thường ngày, ngược lại chỉ còn có băng tuyết và sự thống khổ giãy giụa.

Thật ra có đôi lúc, biết rõ không thể nhưng vẫn không khống chế được... trái tim của bản thân.

...

Lại qua một ngày, ở trấn Thượng Chí xảy ra chuyện lớn, không dính dáng gì đến Lưu gia và Trương Anh, cũng không liên quan gì đến tuấn nam bỗng nhiên xuất hiện. Mà là, hai ngày này trên trấn có rất nhiều thiếu nữ và phụ nữ không ngừng mất tích.

Vốn khi mất tích một hai người mọi người cũng không mấy để ý, còn tưởng rằng vì mâu thuẫn với gia đình mà bỏ nhà trốn đi, nhưng hai ngày nay số người từ từ tăng lên, mọi người mới phát hiện sự tình càng ngày càng không đơn giản! Đây tuyệt đối không đơn thuần chỉ là mất tích! Là trấn Thượng Chí xuất hiện người què!

Hiện thời, Huyện lệnh đại nhân ở huyện nha đã lệnh cho nha dịch khắp nơi tìm kiếm những nữ tử mất tích đó, kết quả suốt cả một ngày cũng không hề tìm một người nào.

Thật ra cũng không phải chỉ có trấn Thượng Chí gặp phải chuyện này mà ở những thôn trấn gần đây cũng xảy ra chuyện tương tự. Hơn nữa đã xuất hiện từ tháng trước, tổng cộng mất tích mười lăm thiếu nữ, mười phụ nhân. Lúc ấy chuyện này còn rất oanh động, cũng khiến lòng người bàng hoàng, từ đầu tới cuối cũng không bắt được người què kia. Hiện thời chuyện tương tự lại đang xảy ra ở trấn Thượng Chí !

Sau khi chuyện này gây xôn xao dư luận, nam nhân các nhà liền coi chừng khuê nữ và nương tử nhà mình, không cho ra ngoài nửa bước. Họ còn nghe nói thủ đoạn lường gạt của người què kia rất cao tay, cho dù biết chút võ công, hắn có thể khiến ngươi trở nên dễ bảo như thường.

Mà sau khi Trương Tuyền nghe nói chuyện này ngay lập tức muốn ngày đêm canh giữ trước viện của mấy người Mộ Dung Thư, phòng ngừa có người xông vào.

"Nếu việc này gây xôn xao lớn như thế, nhiều nữ tử trấn trên đều bị người ta bắt cóc, vì sao quan Huyện lệnh ở đây không báo việc này lên cho triều đình để triều đình phái binh tới truy bắt người què?" Mộ Dung Thư trầm giọng hỏi. 

Chuyện này vô cùng tàn nhẫn, vận mệnh sau này của những nữ nhân đã từng bị người què bắt cóc chắc chắn nhấp nhô, đặc biệt lại còn là nữ tử cổ đại, hơn phân nửa đều sẽ bán vào thanh lâu kỹ viện tha hương, số ít khác sẽ bán về làm vợ những hán tử thô dã nơi hoang sơn cùng cốc, đời này xem như hủy đi.

Trương Anh còn khá sợ hãi, sắc mặt trắng bệch trả lời: "Lúc ấy tân đế đăng cơ, chuyện này đành tạm gác lại. Hơn nữa sau đó có một đoạn thời gian không còn nữ tử mất tích, đều tưởng rằng người què kia đã buông tay không làm chuyện thương thiên hại lí như vậy nữa. Ai mà ngờ lúc này trấn Thượng Chí chúng ta lại xảy ra chuyện như vậy."

Mộ Dung Thư sắc mặt nghiêm trọng. Hiện thời chỉ có thể hi vọng Huyện lệnh của trấn Thượng Chí có thể mau chóng bắt được gã người què này.

"Đã vậy mấy ngày này chúng ta vẫn đừng nên ra ngoài. May là Trương Tuyền biết chút công phu quyền cước, để hắn ở trong sân quan sát mấy ngày, Huyện lệnh đại nhân trấn Thượng Chí là một vị thanh quan, chắc chắn sẽ nhanh chóng bắt được gã người què kia." Sắc mặt Hồng Lăng cũng có chút nặng nề, nói.

Mộ Dung Thư gật gật đầu: "Như thế cũng chỉ có thể làm phiền Trương Tuyền rồi."

"Vừa rồi ta còn nghe người ta nói, hình như triều đình phái người đến, chính là vị Nam Dương Vương mà hai ngày trước chúng ta mới nhắc đến. Hôm nay ngài ấy đã đến huyện nha, hình như là cùng Huyện lệnh đại nhân thương lượng kế sách tóm cái gã người què kia." Trương Anh định thần lại, uống một hớp trà cho bình tĩnh một chút rồi mới lên tiếng.

Nghe vậy, Hồng Lăng quay phắt nhìn về phía Mộ Dung Thư: "Nam Dương Vương đến rồi!"

Tay Mộ Dung Thư tức thì run lên, quả nhiên hắn đến rồi! Trong đầu nhất thời trống rỗng, ngày ấy, vạt áo tím sẫm và cảm giác vô cùng quen thuộc kia cũng không phải là ảo giác của nàng? !

Trương Anh vì nghe chuyện người què đã là tâm thần bất định, vì vậy vẫn chưa phát hiện sự biến hóa của Mộ Dung Thư và Hồng Lăng, còn nói tiếp: "Nghe nói vị Nam Dương Vương kia mới chỉ hai mươi hai, hai mươi ba tuổi, nhưng ở trong triều lại được đương kim thánh thượng cực kì trọng dụng, nếu đúng như vậy, thật đúng là muốn gặp vị Nam Dương Vương này một lần."

Hồng Lăng nhìn Mộ Dung Thư chằm chằm. Quả thật là vương gia đến rồi! Ngày ấy lúc Ngũ thiếu gia đến, kỳ thực vương gia cũng đã tới, chính là vì sao người không lộ diện gặp vương phi chứ?

Mộ Dung Thư lại cúi đầu, rũ mắt, một trận thất thần.

...

Bình thường sau buổi cơm tối, bọn họ đều ra ngoài tản bộ trên phố một chuyến, có thể giải sầu. Nhưng hôm nay bởi chuyện người què, các nàng chỉ có thể ở lại trong sân. Bất quá may mà cái nhà này khi được Mộ Dung Thư mua lại đã tỉ mỉ cải tạo, cũng coi như có vài cảnh sắc có thể ngắm nghía một chút.

Bởi vì có Trương Tuyền trong sân, mấy người đều khá an tâm. Vì vậy, bọn họ đều ở trong đình uống trà, định chờ qua nửa canh giờ sau trở về phòng nghỉ ngơi.

Thế nhưng, Trương Anh cảm giác được hôm nay không khí có chút không đúng, có vẻ như trong lòng phu nhân có chuyện, luôn luôn không lên tiếng nói chuyện, Hồng Lăng cũng vậy.

Lúc này, cổng lớn lại bị gõ, ngay sau đó là tiếng một nữ tử: "Cầu xin người hảo tâm cho xin chút đồ ăn, một nhà tiểu nữ gặp nạn hạn hán, hiện thời li tán khắp nơi, tiểu nữ ngàn dặm tìm người thân, mong rằng mọi người có lòng tốt thương xót."

Nghe ra là tiếng nữ tử, mấy người trong viện mới thả lỏng.

Trương Tuyền ra mở cửa còn Hồng Lăng trở về nhà lấy ít bánh bao và thức ăn buổi tối còn dư lại.

Bên ngoài, nữ tử thấy Trương Tuyền mở cửa thì không ngừng cảm ơn. Nhưng mà, ở bên cạnh nữ tử còn có một nam tử gầy yếu. Gã kia toàn thân ăn mặc rách rưới, xanh xao vàng vọt, chợt nhìn lại, thật là giống như đã từng trải qua nạn đói.

Hồng Lăng cầm mấy thứ bước qua, đưa cho nữ tử kia: "Những thứ này là ít thức ăn còn lại và bánh bao, các ngươi cầm đi. Hi vọng các ngươi sớm tìm được người thân."

Nữ tử kia liên tục cảm tạ, sau khi cầm lấy bánh bao và đồ ăn thì ngẩng đầu lên nhìn về phía Hồng Lăng. Không ngẩng lên thì thôi, vừa nhìn thấy nàng, nữ tử này đột nhiên kêu một tiếng: "Ngươi là Hồng Lăng?"

Mà Hồng Lăng cũng vô cùng nghi hoặc, nữ nhân gầy yếu này có biết nàng? 

Nàng cẩn thận nhìn về phía nữ tử dáng vẻ như hành khất này, Hồng Lăng ngay lập tức mắt mở lớn, cũng kinh ngạc kêu một tiếng: "Tam phu nhân?!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro