chương 33: nhìn kỹ nào, là anh hai!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


" Anh hai... "

Giọng nói của Mạnh Uy có phần hơi tủi thân, đã lâu lắm rồi cậu mới có thể dùng giọng điệu này để gọi anh hai, vừa vui sướng nhưng cũng có chút muốn bật khóc, khóc vì mấy tháng nay chỉ lủi thủi có một mình, vui vì cuối cùng anh hai cũng quay lại.

" Làm sao vậy? Muốn khóc trôi anh à? "

Mạnh Uy mím môi muốn nói nhưng lại nhìn thấy cái lắc đầu của anh hai " Đánh xong đã, đánh xong sẽ cho em nói hết "

Mạnh Uy ngoan ngoãn vùi đầu lại vị trí cũ. Cái mông đã qua 45 thắt lưng vẫn ở yên vị trí cũ chờ đợi hình phạt, Đông Thăng đặt thắt lưng lên mông em trai nhịp nhịp sau đó liền giơ lên quất xuống, tay cầm thắt lưng không hề giơ cao như ban đầu, anh biết thằng nhóc này quá đau rồi, bây giờ chỉ cần dùng tay đánh thôi thì nó cũng đau không chịu nổi chứ nói chi đến thắt lưng.

Đông Thăng đánh rất có quy tắc, cứ 2 giây là một thắt lưng rơi xuống, mông Mạnh Uy đau đến run rẩy, hai cánh mông đỏ tía đáng thương nhiều lần còn lệch khỏi gối kê, những lúc như vậy Đông Thăng lại kiên nhẫn chờ nó nằm ngay ngắn sau đó giơ tay cao hơn đánh xuống, cứ lệch khỏi một lần thì động tác giơ thắt lưng của Đông Thăng sẽ càng cao, đồng nghĩa với việc quất xuống càng đau.

20 thắt lưng trôi qua tiếng nức nở của Mạnh Uy ngày càng lớn, nhưng chỉ có tiếng nức nở, tuyệt đối không làm ồn không xin tha.

" 30 cái nữa, chịu nổi không? "

Mạnh Uy dụi mắt gật đầu, không nổi cũng bị đánh, anh hai chỉ hỏi thôi còn tha hay không không phải chỉ vì vài chữ không chịu nổi của cậu mà thành toàn.

Đông Thăng nhìn cái mông chồng chất thương tích của em trai, vờ như không để ý mà tiếp tục nhịp nhịp. Trái tim Mạnh Uy theo từng cái nhịp của anh hai mà nhảy loạn, cứ sợ bất cứ lúc nào anh hai cũng có thể đánh xuống.

Mạnh Uy lau nước mắt trên mặt, ngón tay cái đặt giữa hai môi, căn thẳng đến nước mắt như mưa.

Đông Thăng cứ muốn xuống tay thì lại không giơ lên nổi.

Khi đó Mạnh Uy 11 tuổi, được anh đưa về nhà khoảng bốn tháng, khoảng thời gian đó anh bận ôn thi mà không thể thường xuyên nói chuyện với nó. Mạnh Uy bình thường không nói chuyện với ai ngoài anh, kể cả dì giúp việc nó cũng không bắt chuyện nên Đông Thăng không biết em trai học từ đâu cách làm bánh nướng, có một hôm trong lúc anh đi học nó đã lẻn vào bếp làm, đến lúc anh về thấy nó đang loay hoay không biết cắm điện như thế nào trái tim của Đông Thăng thật sự muốn lập tức nhảy ra vào.

Đông Thăng cũng không biết tại sao lúc đó anh lại nổi giận đến thế, anh chỉ biết nhìn nó cầm sợi dây điện trên tay lóng nga lóng ngóng chọt chọt vào ổ điện anh liền rất sợ, anh sợ nó cũng giống như ba mẹ vậy không nói một lời liền bỏ anh đi, ngày đó anh chỉ học một buổi liền trở thành trẻ mồ côi, anh không muốn cả em trai duy nhất cũng không còn.

Đông Thăng tức giận quăng cặp sang một bên rồi xách em trai không có mấy cân thịt ra sofa, anh để nó nằm sấp trên đùi mình rồi liên tục đánh xuống, Đông Thăng từ nhỏ đã học võ, khoảng thời gian đó anh cũng đã trở thành tuyển thủ boxing được huấn luyện chuyên nghiệp, anh không biết khống chế lực tay thậm chí đánh cũng không đếm, đến khi Đông Thăng cảm nhận được sự đau rát trên tay mình thì mông em trai đã tím đỏ lẫn lộn, cả gương mặt Mạnh Uy đầy nước mắt im lặng cam chịu, khi đó nó cũng giống như bây giờ vậy, hai mắt to tròn mở to tự do rót nước mắt, ngón cái đặt giữa hai môi, không cắn mà chỉ để hờ như vậy.

Mãi đến khi sức thuốc cho em trai anh mới biết nó muốn làm bánh cho anh ăn.

Khi đó Đông Thăng vẫn chưa hiểu rõ tại sao em trai lại có dáng vẻ như vậy cho đến tận ngày hôm nay thì đáp án đã có trong lòng anh.

" Đau thì có thể khóc, có thể thể hiện ra với anh, nói rồi em không nghe sao? "

Mạnh Uy nhả tay ra, mắt cún nhìn anh mím môi.

" Đâu phải anh chưa từng thấy, anh hai không còn là chỗ dựa của em nữa sao? "

" Anh hai... "

Đông Thăng nhẹ nhàng xoa đầu nó " Anh không muốn thấy dáng vẻ vừa rồi, anh đang dạy bảo em chứ không phải hành hạ em, chúng ta là gia đình, anh là anh hai của em, anh sẽ không bạo lực em, sẽ không vì em khóc mà bực tức, cũng sẽ không thấy em đau mà trơ mắt nhìn, sẽ không khiến em phải nơm nớp lo sợ lấy lòng để không bị đánh, em biết mà. Nhìn kĩ nào, anh hai đây "

Đông Thăng ngồi xổm xuống bên cạnh giường để em trai có thể ôm lấy cổ mình nà nức nở, Mạnh Uy càng nức nở càng lớn nhưng vẫn không hề oà khóc, cậu là vì tủi thân và cảm động chứ không phải là vì nổi đau thể xác.

" Anh hai chưa từng không cần em "

Cậu nói này, Mạnh Uy chỉ cần câu nói này thôi thì dù có bị đánh đến nát mông cậu vẫn vui vẻ.

" Chịu cười rồi à? "

Mạnh Uy gật đầu lia lịa.

" Thế dùng 30 thắt lưng còn lại để mua nụ cười này của em, chịu không? "

Mạnh Uy chớp mắt không hiểu, Đông Thăng buồn cười xoa đầu nó " Tức là thuận mua vừa bán, không đánh nữa nhóc con "

Mạnh Uy lúc này mới hiểu ra, cậu dụi sạch nước mắt trên mặt " Cảm ơn anh hai đã dạy dỗ "

Đông Thăng gật đầu, anh kéo gối kê dưới thắt lưng ra cho nó nằm thoải mái hơn rồi cũng ngồi lên giường " Giờ đến lượt em, muốn nói gì với anh hai? "

" Lúc nãy em không cố ý làm ra dáng vẻ đó. Em biết là anh hai, em biết anh hai sẽ không hại em nhưng em không biết tại sao đột nhiên em lại như vậy. Dạo gần đây em lại gặp ác mộng, vẫn là người đàn ông đó, ông ta đánh em, đánh rất nhiều, em đau lắm, em cuộn tròn ở một góc nhà bị ông ta hết đấm đá rồi lại bỏ đói nhưng em cảm thấy nó rất chân thật, giống như những giấc mơ trước kia vậy, nó làm em khó thở. Anh hai, em cảm thấy đó thật sự là em, là em khi không có anh hai che chở, những giấc mơ đó thật sự là cuộc sống của em khi không có anh hai, dù bị dẫm đạp dù bị đánh đến chết cũng không ai quan tâm "

Đông Thăng để cho Mạnh Uy gục đầu trên đùi mình, anh vuốt tóc mai nó " Nhưng cuối cùng không phải đã có anh hai rồi sao? "

Mạnh Uy gật đầu " Đúng vậy, có anh hai thật tốt "

" Anh hai, anh hai vẫn chưa nguôi ngoai chuyện của ba mẹ đúng không, tập hồ sơ đó... "

Bàn tay đang xoa thái dương em trai bỗng nhiên cứng đờ " Em đã xem tập hồ sơ đó sao? "

" Em đã xem, em thương anh hai lắm, em không có cách nào giúp anh hai vượt qua nổi đau đó cả "

" Anh không sao, chuyện đó đã kết thúc rồi đừng lo lắng. Anh không muốn nhắc đến nó nữa, em cũng đừng tìm hiểu sâu về nó "

Đông Thăng không muốn Mạnh Uy biết thêm bất cứ chuyện gì nữa, thằng nhóc đã quá khổ rồi, Đông Thăng sợ một ngày em trai của mình biết được chuyện ba ruột nó chính là người đã giết chết ba mẹ anh, anh sợ thằng nhóc không thể chịu đựng nổi. Ngay cả anh khi vừa biết tin cũng dường như không thể chấp nhận được thì em trai anh tuyệt đối không thể biết, anh rất muốn bảo vệ Mạnh Uy một cách chu toàn nhất, cũng không muốn nó nhớ lại người đàn ông kia, người đã gieo rắc đau khổ cho cuộc đời nó.

Mạnh Uy khẽ gật đầu " Em sẽ nghe anh hai "

" Lúc nhỏ em cũng thường xuyên nằm trên đùi anh hai thế này, ánh mắt long lanh hỏi anh có thể kể chuyện cho em nghe không "

Mạnh Uy dụi dụi vài cái vui vẻ nói " Lúc đó em luôn coi anh hai là siêu anh hùng, là anh hai đã cứu mạng em, lúc nào cũng mong lớn lên sẽ giống như anh hai vậy, vừa giỏi vừa ngầu. Nhưng mà ở chung với anh hai lâu ngày em mới nhận ra rằng siêu anh hùng cũng sẽ có lúc mệt mỏi, cũng sẽ rất cô đơn "

Mạnh Uy luôn nhớ như in những lúc Đông Thăng vì lao lực quá độ mà bệnh nặng, cũng sẽ nhớ như in những lúc anh một mình ở trong phòng ôm di ảnh ba mẹ mà khóc đến khó thở, cũng sẽ có những ngày anh chỉ ngồi trước cửa phòng của ba mẹ mà thẫn thờ nhìn từng người tự nhận là người thân đến đòi phân chia tài sản, lúc đó Mạnh Uy mới biết siêu anh hùng của cậu là làm bằng da bằng thịt, anh cũng sẽ biết đau, nhưng bọn họ dường như không một ai quan tâm đến anh hết.

" Lúc đó em lại rụt rè đi tới, dùng bàn tay ốm yếu của mình lau nước mắt cho anh hai, bảo là từ đây anh hai có em rồi em sẽ không để ai ức hiếp anh hai " - Đông Thăng.

Sau đó Mạnh Uy dùng cơ thể nhỏ bé của mình đẩy từng người bọn họ, mặc dù không giúp được gì nhưng cũng từ lúc đó Đông Thăng nghĩ mình vẫn có thể sống tiếp.

Đông Thăng là ánh sáng duy nhất trong những năm tháng tuổi thơ u ám của Mạnh Uy, còn Mạnh Uy, cậu chính là ngọn đuốc dẫn đường cho Đông Thăng có thể dũng cảm bước tiếp khi anh nghĩ cuộc đời mình dường như đã kết thúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro