Chương 105 - Đại kết cục

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biểu hiện khó xử trước đó của Cửu Chỉ cũng không phải là làm bộ, chuyện này thật sự vô cùng khó thực hiện.

Cũng vào lúc này, nàng mới nhận ra cơ thể Huyền Tụng hồi trước đã tệ đến thế nào.

Cố Kinh Mặc mất hết tu vi, tình trạng cơ thể rất kém, nàng cố gắng chống đỡ ngồi ở một bên nhìn bọn họ tụ tập trước thân thể của Huyền Tụng, nghiên cứu làm thế nào để giải trừ cấm chế bên trong.

Lúc này bọn họ mới cảm thán, khó trách Tập Hoán Đình là tu giả Bí Pháp tông cũng không thể phá giải cấm chế này.

Thật sự là Huyền Tụng xuống tay với bản thân quá độc ác, cấm chế này có ba người Nam Tri Nhân, Cửu Chỉ, Hằng Dịch đại sư hợp tác, Cố Kinh Mặc ở bên cạnh chỉ điểm, cũng phải phá giải ròng rã trong bảy ngày.

Đợi cấm chế phá giải xong mọi người mới thả lỏng, bọn họ xem như đã thắng một giai đoạn.

Cửu Chỉ không dừng lại, để Hằng Dịch đại sư khống chế thân thể có hồn phách, đánh một chưởng ra đẩy hồn phách của Huyền Tụng ra khỏi thân thể kia trở về bản thể.

Một khắc này, Cố Kinh Mặc khẩn trương bước đến vịn quan tài xem, không dám nháy mắt một cái.

Cho đến khi Hằng Dịch đại sư kiểm tra xong nói với nàng: "Trở về bản thể rồi, không sao."

Cố Kinh Mặc cuối cùng cũng thở ra một hơi, lúc này nàng mới phát hiện hơi thở của nàng đang run rẩy.

Nàng ngồi xuống nhìn Cửu Chỉ cầm yêu đan, thi pháp đưa vào trong cơ thể của Huyền Tụng.

Nàng lẳng lặng nhìn quá trình này, bởi vì cả người vô lực, vậy mà chỉ có thể ngồi kế bên quan tài.

Hình tượng này quả thực đẹp thê lương.

Nữ nhân vẫn luôn mạnh mẽ thời điểm này lại suy yếu dựa vào quan tài.

Mà nằm bên trong quan tài là phu quân của nàng.

Nàng vốn có thể đi nghỉ ngơi, lại quật cường ở lại đây. Nàng sợ nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nàng không thể chạy tới đầu tiên.

Hiện giờ, hồn phách của phu quân nàng đã trở về cơ thể, thân thể vẫn chưa có mạch đập, cũng may quan tài này được chế tác đặc thù có thể giữ gìn thân thể không bị phân hủy.

Nàng nhìn Huyền Tụng nhắm hai mắt an ổn ngủ, ánh mắt nàng đầy ôn nhu.

Cửu Chỉ vốn ưu nhã, cộng thêm linh căn hệ băng nên trên người lúc nào cũng tản ra hàn ý.

Lúc này lại bị mồ hôi thấm ướt y phục, tóc trên trán cũng bị mồ hôi làm ướt nhẹp, cũng không rảnh bận tâm.

Lúc này Cửu Chỉ cần phải khống chế, chẳng những phải đưa yêu đan trở về bản thể, còn phải làm yêu đan có thể sử dụng được, khôi phục yêu lực của Huyền Tụng.

Nam Tri Nhân cùng Hằng Dịch đại sư thời khắc không rời, hộ pháp cho Cửu Chỉ.

Thời điểm Cửu Chỉ hao hết linh lực còn có linh lực của hai người họ kéo dài không dứt vờn quanh yêu đan.

Không biết qua bao lâu, Cửu Chỉ nói với Cố Kinh Mặc nói: "Dùng thử máu của ngươi xem."

Không nghi ngờ gì, đây chỉ là thử nghiệm, bọn họ chỉ biết loại máu này có thể hồi sinh người chết, nhưng lại không biết có thể chữa trị yêu đan hay không.

Tất cả mọi người ở thời khắc này mới nghiệm chứng, nếu như không được, vậy sẽ là phí công phí sức.

Cố Kinh Mặc vịn quan tài đứng dậy, dùng thể thuật nhảy vào trong quan tài, Nam Tri Nhân lấy ra một cây chủy thủ.

Nàng dùng một tay chống đỡ mình, nhìn Huyền Tụng nằm an yên trong quan tài, cuối cùng dùng chủy thủ đâm vào tim mình.

Không có linh lực chống đỡ, một nhát này làm nàng đau đến trán nổi đầy gân xanh, cả người run lên.

Cửu Chỉ không chậm trễ, dẫn máu kia vào yêu đan của Huyền Tụng, cố gắng trong giây lát, vậy mà răng ngà cắn chặt: "Hình như. . . Không có hiệu quả, hơn nữa, hắn cũng không sống lại."

Cố Kinh Mặc cầm chủy thủ, lúc ngẩng đầu vẻ mặt xanh xao, hai mắt vô hồn.

Nàng nhìn Huyền Tụng, vẫn không có mạch đập, không hề thức tỉnh.

"Xem ra. . . Loại máu này chỉ có thể lấy mạng đổi mạng rồi. . ." Cố Kinh Mặc nỉ non, lập tức muốn đâm chủy thủ vào thật sâu.

Nam Tri Nhân ý thức được, nhào qua ngăn cản.

Nhưng nàng chưa tới gần, liền bị một cỗ linh lực lớn mạnh đẩy ra.

Ngẩng lên nhìn, băng lan tràn trong chốc lát.

Băng cực kì bá đạo lan từ trong quan tài ra, trong chớp mắt đã đóng băng toàn bộ đại điện, theo cầu thang lan ra ngoài quảng trường, toàn bộ đại điện bị phủ lên một tầng băng sương.

Mà quan tài thì bị băng bao bọc, tất cả mọi người đều không thể nhìn thấy bên trong.

Ba người đều giật mình.

Cửu Chỉ thu công háp lại, thở ra một hơi nói: "Yêu đan của hắn khôi phục."

Đây là chuyện bày ở ngoài sáng, dù sao băng này không đến từ nàng, vậy cũng chỉ có thể là từ Huyền Tụng.

Mà Huyền Tụng bao bọc quan tài như vậy có lẽ là muốn phong bế vết thương của Cố Kinh Mặc.

Hằng Dịch đại sư đưa tay tới thăm dò, xác định Huyền Tụng đã sống lại, Cố Kinh Mặc cũng còn sống thì thở dài một hơi.

Nói cho cùng, hắn vẫn lo lắng cho an nguy của nữ nhi hơn.

Nam Tri Nhân thở ra một hơi, phảng phất trải qua một kiếp nạn lớn, cuối cùng bây giờ nàng cũng có thể thả lỏng.

Cả người nàng xụi lơ, cũng không để ý đến mặt đất băng sương, dứt khoát ngồi bệt trên mặt băng.

Trước đó không bao lâu, Cố Kinh Mặc đang muốn đâm chủy thủ vào sâu hơn.

Chủy thủ nếu cắm vào sâu thêm một phân cũng có thể nguy hiếm đến tính mạng, nhưng nếu như vậy có thể cứu Huyền Tụng, nàng sẽ không để bụng.

Ngay vào lúc này, nàng thấy Huyền Tụng mở choàng mắt ra, cầm cổ tay của nàng để nàng không cắm chủy thủ vào sâu thêm.

Qua giây lát, xung quanh nàng đã bị băng lấp đầy.

Nàng nhìn thấy trên người mình đều là băng, nàng không thể nào động đậy, nàng chỉ có thể giương mắt nhìn Huyền Tụng cũng đang bị băng bao quanh nhìn nhau.

Chớp mắt đó, đau đớn toàn thân cũng biến thành dịu dàng.

Có thể nhìn thấy chàng bình an là được.

Chàng xem, tính cách của chúng ta khác nhau, thân phận lại cách biệt trời đất bây giờ cũng trở thành phu thê.

Băng sương của chàng có thể triền miên lưu luyến trong lòng ta, liệt diễm của ta cũng có thể thiêu đốt sự lạnh lùng của chàng để lòng chàng rực cháy.

Chàng từ bỏ phi thăng, vứt bỏ yêu đan, chỉ vì ở lại nhân gian với ta.

Ta cũng có thể vì chàng lấy máu tim giúp chàng khôi phục như trước.

Chàng còn sống thật tốt.

Chàng ở đây thật tốt.

*

"A ——" Cố Kinh Mặc nằm trên giường đá kêu đau đớn: "Đau quá đi, đau muốn chết, có phải ta sắp chết hay không, hu hu hu."

Nghe thấy nàng giả khóc, Huyền Tụng đứng cầm một bảng chữ mẫu đứng ở bên cạnh, hỏi lại vấn đề vừa rồi: "Là ta dạy chữ cho nàng hay là nên để Nam Tri Nhân dạy nàng, chắc như vậy thì thái độ của nàng sẽ tốt hơn so với ta dạy."

"Có phải chàng ghét bỏ ta không biết chữ hay không? Chàng ghét bỏ ta thì ban đầu cũng đừng cưới ta chứ!"

"Nếu ta để ý điều này, sao ta lại chịu nhiều khó khăn trắc trở như vậy chỉ để thành thân với nàng? Ta thấy nàng dưỡng thương nhàm chán, không bằng nhân dịp này học chữ, tránh cho sau này lại xuất hiện hiểu lầm gì đó."

Cố Kinh Mặc bắt đầu cưỡng từ đoạt lý: "Ở Tu Chân giới không nhất thiết phải biết chữ."

"Nàng chắc nên cảm thán chúng ta ở Tu Chân giới, nếu ở Nhân giới hai người chúng ta căn bản không có khả năng ở bên nhau."

Cố Kinh Mặc lập tức lật người lại, khí thế không hề kém cạnh mà phản bác: "Nếu ở Nhân giới, thời điểm ta ra đời chàng cũng đã chết hơn một ngàn chín trăm năm, trừ phi ngày nào đó ta nghèo đến điên rồi tới đào mộ tổ nhà chàng, bằng không thì chúng ta không thể có cơ hội gặp nhau."

"Nàng. . ." Huyền Tụng tức không chịu không được, ném bảng chữ mẫu sang một bên: "Sao nàng không nghe lời như vậy?"

Cố Kinh Mặc nằm trên giường đá, bất đắc dĩ cầm bảng chữ mẫu, chỉ vào chữ phía trên nói: "Kỳ thật ta có biết, chàng xem, chữ này có phải niệm rừng không?"

Huyền Tụng liếc qua, trả lời: "Niệm xưng."

". . ." Cố Kinh Mặc cầm bảng chữ mẫu nhìn kỹ một chút, phàn nàn: "Cái chữ này viết không đủ tinh tế, nét cũng lạ như vậy."

"Vậy ta lệnh cho bọn Vũ Kỳ Sâm viết lại cái khác cho nàng."

Cố Kinh Mặc thấy không thoát được, trợn tròn mắt nhìn Huyền Tụng một cái thì không nói nữa.

Huyền Tụng ngồi xuống bên cạnh nàng, kéo vạt áo của nàng: "Để cho ta nhìn vết thương xem có đau thật không?"

"Chàng muốn nhìn vết thương của ta hay là muốn nhìn ta?"

Tay Huyền Tụng khôn dừng lại, tiếp tục xem xét vết thương của Cố Kinh Mặc, nói: "Mặc dù Vân phu nhân đã xem qua, ta vẫn không yên lòng, dù sao đó cũng là tim."

"Không sao." Cố Kinh Mặc nói xong liền lấy miếng tịnh vụ thạch vụn mình khoét ra đưa cho Huyền Tụng: "Chàng lại làm cho ta một sợi dây chuyền đi."

Huyền Tụng duỗi tay nhận lấy, nhìn một chút hỏi: "Thanh Hữu tự không đến tìm nàng lấy lại sao?"

"Ta giao cho Hằng Dịch."

"Có lẽ là hắn che giấu cho nàng."

Cố Kinh Mặc lý lẽ hùng hồn nói: "Đến yêu đan phu quân ta cũng moi ra cho bọn họ, ta chỉ khoét một khối tịnh vụ thạch thì thế nào?!"

"Lúc trước là ta đi cầu họ, là họ đã giúp chúng ta."

"Ta chỉ móc một khối nhỏ như thế xuống thôi, bọn họ đến tìm ta cũng không trả. Ta là Ma Tôn chuyên cướp bóc, không đoạt tịnh vụ thạch của bọn họ còn không phải là cho bọn họ mặt mũi rồi sao?"

Huyền Tụng không nói nữa, lấy dây ra ngồi trước mặt nàng làm dây chuyền cho nàng.

Cố Kinh Mặc nhìn một hồi, chờ quá nhàm chán, chỉ có thể cầm bảng chữ mẫu qua xem, lật một lát thì đưa tay ra mò, kéo một cái đuôi qua ôm vào trong lòng.

Không bao lâu, trên người nàng liền dấy lên ngọn lửa nho nhỏ.

Cố Kinh Mặc tu vi Luyện Khí kỳ, nếu cháy lên tùy tiện vỗ vài cái sẽ tắt.

Huyền Tụng đeo dây chuyền lên cổ Cố Kinh Mặc, ngọn lửa nho nhỏ kia liền biến mất hoàn toàn.

"Cổ trong cơ thể nàng. . ." Huyền Tụng nhắc đến chuyện này.

"Trả lời một vạn lần rồi, đã hết, mới vừa tu luyện tới Luyện Khí kỳ đã có thể xua tan, chàng yên tâm đi."

"Ừm."

*

Một trăm hai mươi năm sau.

Địa giới Ma môn, chợ quỷ.

Một tiểu thương cầm bảo bối của mình trong tay, đắc ý khoe khoang: "Đây đều là bảo bối trong đại trận, đã lâu chưa thấy đúng không?"

Có người không muốn nhìn hắn phách lối như vậy, lập tức phi một ngụm: "Ba mươi năm trước, những vật này ném trên mặt đất cũng không ai lấy!"

"Ngươi cũng biết là ba mươi năm trước? Hiện tại yêu thú gây loạn thế gian, nhiều đại trận còn không thể vào được, những vật này đều là vật hiếm, nếu không mua sớm, về sau cũng không có mà mua! Năm vạn linh thạch, có ai mua không?!"

Người bên cạnh phản bác hắn: "Đợi loạn yêu thú được bình ổn, những vật này chính là vật tầm thường, năm vạn linh thạch? Ta thấy cùng lắm chỉ đáng ba ngàn!"

"Bình ổn? Nói nghe thì dễ, những năm qua cũng không phải Quỷ Vương không nghĩ biện pháp trấn áp, ngươi có thấy hiệu quả không?"

"Nhắc đến thì Ma Tôn bế quan cũng đã hơn trăm năm, hiện giờ tam giới đại loạn, cũng không thấy Ma tôn xuất hiện xử lý, thật không đủ tư cách làm Ma Tôn."

Bọn họ nói chuyện rất nhanh kéo nhiều người tới tham dự, lại một người lại gần nhắc đến tin đồn: "Ta nghe nói Ma Tôn bị trọng thương, co khi còn không tới tu vi Nguyên Anh kỳ."

"Làm sao có thể, tu giả thiên tài hơn hai trăm năm đã nhảy lên Hóa Thần kỳ, có thể lưu lạc thành vậy sao?"

"Chứ không thì sao lại không xuất hiện? Còn im ắng nhiều năm như vậy! Càng là thiên tư xuất chúng, càng là phù dung sớm nở tối tàn, trời cao đố kỵ anh tài mà."

"Nè! Mau nhìn đi, có người dùng thăng thiên đèn."

"Thăng thiên đèn?! Hơn trăm năm qua chưa từng thấy phô trương như vậy, có thể là ai?"

Lúc này, bọn họ nhìn thấy có pháp khí phi hành chậm rãi tiến vào chợ quỷ, sau khi pháp khí tiến vào làm cả chợ quỷ xôn xao.

Chỉ thấy một nữ xinh đẹp ngồi trên pháp khí phi hành, trên đầu cài một cặp trâm màu đồng giao nhau, đuôi tóc hơi xoăn. Đuôi mắt của nàng đỏ tươi, đuôi mắt hơi giương lên, ánh mắt tự tin lại khoa trương.

Nàng chống cằm ngồi lười biếng, người mặc pháp y màu đỏ, khoác áo bào màu đen.

Ánh mắt của nàng đảo qua đám người, là sự cao ngạo bọn họ quen thuộc, mà tu vi của nàng vẫn là Hóa Thần kỳ.

Bên cạnh nàng là một nam nhân ngồi đoan chính.

Tóc hắn màu trắng, buộc lên cao, người mặc đạo bào màu trắng đan xen cùng màu xám bạc, trước ngực thêu hình chim bay bằng tơ vàng.

Mặt mày của hắn thanh lãnh tuấn dật.

Đám người nhìn thấy Ma Tôn thì quỳ bái ngay ngắn.

Tu giả tuổi nhỏ một chút không biết nàng, nhìn thấy người khác quỳ cũng có suy đoán.

Ngoài Ma Môn còn có ai có thể được tôn quý như vậy?

Cố Kinh Mặc đưa tay ra hiệu nói: "Không cần, ta tới đây mua chút vật liệu để chuẩn bị cho đại chiến."

Có tu giả quan tâm, đi theo pháp khí phi hành hỏi thăm: "Ma Tôn, ngài muốn mang binh đi trấn áp linh thú sao?"

"Bằng không thì sao, tiếp tục chịu đựng đám súc sinh kia tàn phá bừa bãi?"

Câu trả lời này làm đông đảo reo hò.

Cố Kinh Mặc nhếch mép nhìn về phía Huyền Tụng, đạo lữ truyền âm nói: "Chàng đó, một nửa súc sinh."

"Hừ." Huyền Tụng không thèm để ý nàng.

Đi theo sau pháp khí của nàng là ba mươi mốt cung chủ Thiên Trạch tông cùng vào chợ quỷ mua sắm vật tư.

Nhìn đội hình này, hiển nhiên là dự định mua sắm để cùng đám yêu thú đấu đến cá chết lưới rách.

Các tu giả trong chợ quỷ vô cùng hưng phấn, nườm nượp lấy bảo bối nhà mình ra cho bọn họ xem, thích hợp đều sẽ được mua hết.

Một vài tu giả Ma môn cũng đi theo pháp khí phi hành của Cố Kinh Mặc nhận việc, tự nguyện gia nhập đội ngũ chiến đấu của bọn họ.

Cố Kinh Mặc cũng không coi nhẹ những tu giả này, tu vi từ Nguyên Anh kỳ trở lên đều có thể tham gia, quá thấp sẽ bị dư ba đại chiến làm bị thương.

Mua sắm xong, Huyền Tụng nhìn pháp khí được vận chuyển về Thiên Trạch tông. Sau khi xác nhận thì đi tới chính giữa mở ra bản đồ bố trí cho đông đảo ma tu nhìn.

Hắn dùng khống vật thuật làm bản đồ bố trí lơ lửng giữa không trung, hiện ra trước mắt các ma tu.

Nhóm ma tu ngẩng đầu nhìn, nườm nượp tán dương: "Chà! Vẽ thật dễ nhìn."

"Nhưng sao lại nhiều chữ vậy?"

Không có những lời khác.

Huyền Tụng không hiểu, nhìn về phía Cố Kinh Mặc.

Cố Kinh Mặc bắt chéo chân, cầm ly trà cười nói: "Bản đồ bố trí của chàng nhiều chữ quá, rất nhiều người trong số họ không biết chữ."

Nói xong, quay đầu nói với những tu giả kia: "Ta bế quan trăm năm không phải chỉ tu luyện, còn biết chữ nữa!"

"Ma Tôn thật lợi hại!"

"Không hổ là Ma Tôn, cái này cũng có thể làm được!"

Đám người đối với Cố Kinh Mặc lại có nhiều sùng bái hơn, tán thưởng hơn nửa ngày.

Huyền Tụng nhìn cảnh tượng này, lại nhìn bản đồ bố trí cả mình, chỉ có thể hỏi Cố Kinh Mặc: "Ta giảng giải với bọn họ như thế nào đây?"

Cố Kinh Mặc đặt chén trà xuống, đến phía dưới bản đồ bố trí nói: "Giết! Mặc sức mà giết cho ta! Lần này không đánh chính phái, chúng ta đang liên thủ, hiểu không?"

"Đã hiểu!" Đám người trả lời.

"Được, giải tán đi."

Huyền Tụng đứng ở chỗ cũ, nhìn đông đảo ma tu nhanh chóng giải tán, dường như bọn họ thấy hứng thú với pháp khí mới mua được hơn.

Hắn chỉ có thể thở dài, hỏi Cố Kinh Mặc: "Bọn họ được không vậy?"

"Yên tâm đi, cho dù bọn họ không thông minh cũng là người, yêu thú chưa chắc thông minh bằng bọn họ đâu."

"Cũng được."

Đợi các tu giả đều giải tán, Huyền Tụng mới tới bên cạnh Cố Kinh Mặc: "Ta còn chưa từng xem động phủ của nàng."

"Cái này có gì hay mà xem?" Cố Kinh Mặc nói xong vung tay lên, đưa Huyền Tụng trở về động phủ của nàng tại Thiên Trạch tông.

Động phủ của nàng ở trên một ngọn núi lơ lửng.

Nơi này là nơi an tĩnh nhất Thiên Trạch tông, dùng linh khí để chống đỡ một ngọn núi lơ lửng trên không trung, phảng phất miễn cưỡng kéo một ngọn núi tách khỏi mặt đất để lơ lửng, chỉ có một cầu thang không có lan can kết nối với những dãy núi khác.

Thác nước trên núi cuồn cuộn đổ xuống không ngừng, hơi nước khiến gần thác xuất hiện cầu vồng.

Đi theo cầu thang lên một đoạn, ở trong rừng có thể mơ hồ thấy được nóc nhà trên núi, gạch ngói màu đỏ sậm.

Tiến vào động phủ của Cố Kinh Mặc, Huyền Tụng nhìn xung quanh một chút, tiện tay cầm vài món pháp khí lên xem.

Hắn rất muốn biết Cố Kinh Mặc lớn lên trong hoàn cảnh như thế nào.

Cố Kinh Mặc dùng thuật gột rửa, dọn dẹp động phủ hơn trăm năm chưa từng có người ghé qua.

"Ta rất hiếu kì về nơi nàng từng sống." Huyền Tụng nhìn quan trong động phủ một vòng, dường như chỗ nào cũng rất thú vị.

"Lần này ra ngoài ta phát hiện một chuyện kỳ quái."

"Chuyện gì?"

Cố Kinh Mặc nghi hoặc nói: "Tại sao người người đều thóa mạ Bí Pháp tông? Bí Pháp tông không phải đã bị diệt mấy trăm năm rồi sao? Sớm nên bị quên lãng mới đúng."

"À. . . Chắc vì bọn chúng tội ác tày trời." Huyền Tụng trả lời hời hợt.

Kỳ thật Huyền Tụng biết được nguyên nhân, rõ ràng yêu thú quấy nhiễu chỉ là do kết giới bị rách khiến bọn chúng có cơ hội xâm nhập.

Hắn lại gượng ép mà đưa nguyên nhân chúng xâm lấn liên hệ tới Bí Pháp tông, nói là công pháp còn sót lại của Bí Pháp tông đưa bầy yêu thú này tới.

Những trong năm qua, phàm là chuyện xấu không có nguyên nhân, Huyền Tụng đều tác động vào một phen, không phải ném cho Lục Đạo Đế Giang thì sẽ ném cho Bí Pháp tông.

Cố Kinh Mặc nghiêng đầu, hình như đang suy nghĩ, nghĩ một hồi lại không nhớ được gì.

Nàng không biết, Huyền Tụng xóa đi một phần ký ức của nàng.

Ký ức mà nàng biết được chân tướng Bí Pháp tông bị oan, Huyền Tụng không muốn nàng nhớ tới, như vậy Cố Kinh Mặc sẽ không đi minh oan cho Bí Pháp tông.

Thế gian này người biết được Bí Pháp tông vô tội, chỉ còn lại Huyền Tụng và Vân Túc Nịnh.

Huyền Tụng làm người xấu vì hận Tập Hoán Đình, vì đau lòng cho Cố Kinh Mặc.

Vân Túc Nịnh đương nhiên cũng sẽ không giúp Bí Pháp tông sửa lại án sai.

Cố Kinh Mặc tùy ý ngồi trên mặt bàn, dùng khống vật thuật kiểm tra nơi cất đồ của mình, sau đó lấy ra một vò rượu.

Ai ngờ, rượu bị Huyền Tụng chặn lại, đặt sang một bên.

"Đây là rượu ngon nhiều năm, để cho ta uống một ngụm!" Cố Kinh Mặc lập tức kháng nghị.

"Uống rượu hại thân, mấy ngày sau còn có một trận đại chiến, nàng phải biết, sau khi giải quyết việc này chúng ta sẽ phải phi thăng."

Huyền Tụng có thể phi thăng cũng đã một trăm hai mươi năm, lại tình nguyện lưu tại Nhân giới chờ Cố Kinh Mặc.

Trong thời gian này, Cố Kinh Mặc tu luyện lại từ Luyện Khí kỳ, hiện tại đã về tới Hóa Thần kỳ, còn đã tới tu vi Hóa Thần kỳ đỉnh phong.

Nàng nhớ tới an nguy của tam giới, sau khi cùng Huyền Tụng thương lượng thì quyết định, giải quyết chuyện lần này xong phi thăng.

Cố Kinh Mặc cò kè mặc cả: "Chỉ một ngụm!"

"Một ngụm cũng không được."

"Chàng thật không nói đạo lý!"

Huyền Tụng đi tới trước mặt nàng, ngón tay xẹt qua vạn bảo linh của nàng lấy ra dây chuyền đeo trên cổ nàng: "Ta sợ nếm được rượu trong miệng nàng sẽ say gục xuống ngực của nàng."

Cố Kinh Mặc vươn tay níu vạt áo của hắn, nhìn hắn cúi người xuống.

Nụ hôn nồng cháy còn nồng đậm hơn so với rượu lâu năm ba phần.

Rõ ràng hơn trăm năm nay, bọn họ đã song tu ngàn vạn lần, Cố Kinh Mặc lại vẫn chân tay luống cuống.

Nhìn khuôn mặt tuấn lãng vô song kia, dùng ánh mắt dịu dàng mềm mại như bông nhìn nàng, nàng kiểu gì cũng sẽ ý loạn tình mê.

Nàng biết đôi mắt băng lãnh kia, sẽ chỉ nồng cháy khi ở trước mặt nàng.

Nàng biết người lạnh lùng kia, sẽ chỉ điên cuồng khi ở bên cạnh nàng.

Nàng biết Già Cảnh thiên tôn có một điều không muốn người khác biết ——

Hắn thích nhìn sắc mặt nàng đỏ lên, hắn thích dây chuyền trên cổ nàng vì hắn mà lay động, hắn sẽ lặp đi lặp lại nụ hôn ở vết thương do chủy thủ để lại, hôn nghìn lần vạn lần cũng không thấy chán.

Hắn sẽ ở thời điểm nàng không nguyện ý phối hợp gọi nàng: "Tiểu Quân Kinh Mặc."

Ở Tu Chân giới, Già Cảnh thiên tôn là chính nhân quân tử, ít khi nói cười.

Ở trước mặt nàng, Già Cảnh thiên tôn là một tên hỗn trướng, không thuận theo cũng không buông tha, không ngủ cũng không nghỉ.

*

Chiến hỏa đã đốt.

Cố Kinh Mặc dẫn theo tu giả Ma môn đứng trên vách núi nhìn vạn yêu thú gào thét không ngừng bên dưới, rút song trâm trên đầu xuống.

Gió lớn rít gào, thổi y phục và tóc mai của nàng phần phật, nàng vẫn đứng thẳng tắp ngạo nghễ giữa thiên địa.

Nàng tại lập tức lớn tiếng nói: "Phàm là tu giả Ma môn ta đều là thiên địa kiêu hùng, trận chiến này không sợ sinh tử, không phụ cuồng danh! Giết cho ta!"

Ma Môn tu giả từng người sĩ khí dạt dào, hô hào "giết" xông vào biển yêu thú.

Tu giả chính phái đứng ở một bên khác.

Bọn họ nghe thấy hiệu lệnh của Ma Tôn thì hưng phấn chờ Già Cảnh thiên tôn của bọn họ nói gì đó để lòng người phấn chấn, nhưng chỉ thấy Già Cảnh thiên tôn đưa tay vẫy về phía trước nói: "Lên."

Các tu giả chính phái sững sờ trong chốc lát, sau đó cũng xông vào chiến trường.

Trận chiến này kéo dài ròng rã năm ngày.

Pháp thuật ở khắp nơi, máu tươi bắn ngàn dặm.

Lúc vội xông qua máu đọng ở trên mặt đất, đế giày đều là máu cũng không ai để ý.

Yêu thú cuối cùng cũng rút lui, rời xa nơi bọn chúng không nên đặt chân đến.

Cố Kinh Mặc đứng ở trước vạn người, tay cầm song trâm nhìn bọn chúng rút đi, cuối cùng thở ra một hơi.

Lại đúng vào giờ phút này, mây đen che kín bầu trời, những đám mây nặng nề giống như muốn rớt từ trên cao xuống, qua giây lát đã che khuất bầu trời trong xanh.

Trong mây sấm sét lập lòe tựa như đang ấp ủ, không bao lâu mây sét cuồn cuộn như sóng lớn phun trào, oanh thiên động địa vang vọng bầu trời.

Huyền Tụng nhìn thấy thiên kiếp thì lập tức bày trận, đồng thời lấy ra pháp khí phòng hộ.

Cố Kinh Mặc nhanh chóng đến bên cạnh hắn, nhìn lên lôi kiếp hỏi: "Của ta hay là của chàng?"

"Có thể là của chúng ta." Huyền Tụng trả lời đồng thời đeo từng cái pháp khí lên người nàng.

Vừa dứt lời, đạo lôi kiếp đầu tiên đã đánh xuống.

Cố Kinh Mặc muốn tới tiếp nhận, lại nhìn thấy Huyền Tụng ngăn ở trước người nàng, nâng tay lên nhận đạo lôi kiếp kia, làm lôi kiếp yếu đi mới ném lên người nàng.

Lôi kiếp là chuyện tu giả đều phải trải qua, trải qua lôi kiếp tôi luyện thân thể, độ bền bỉ cũng sẽ tăng lên, như vậy mới có thể dung nạp được nhiều linh lực hơn.

Đây là cư hội cực tốt để tôi luyện, chỉ có điều chỉ có nhân tài mạnh mẽ mới coi nó dùng để rèn luyện, đa số giữ mạng còn không kịp.

Huyền Tụng giúp nàng gánh chịu phần lớn tổn thương của lôi kiếp, cuối cùng còn có thể đưa lôi kiếp tôi luyện thân thể cho Cố Kinh Mặc, tránh cho nàng bị thương.

Tu giả hai giới đang tham dự đại chiến đều thấy được cảnh tượng hai người cùng nhau độ kiếp.

Đinh Du nhìn hai người họ trợn tròn mắt, nói với Đinh Tu: "Tiểu Tu Nhi đi theo ta, nhìn bọn họ thật là buồn nôn."

"Được." Ánh mắt của Đinh Tu vẫn luôn ở trên người nàng, trong đại chiến cũng chỉ bảo vệ mình nàng mà thôi, nghe được mệnh lệnh của nàng không chút do dự theo nàng rời đi.

Nghê Diện Đà Đà đứng cách đó không xa hỏi nàng: "Không định nói lời tạm biệt với Ma Tôn sao?"

Đinh Du không vui mắng: "Qua mấy năm nữa ta cũng phi thăng, tạm biệt cái gì, khi dễ ta không phi thăng được đúng không?"

Nghê Diện Đà Đà suy nghĩ một chút, không ngăn trở nữa, chống quải trượng nhìn hai người độ kiếp, hít một hơi thật sâu: "Lão hủ cũng muốn có tình yêu ngọt ngào!"

Nam Tri Nhân đứng ở nơi lôi kiếp không làm bị thương, bấm tay niệm pháp quyết trợ lực cho trận pháp của Huyền Tụng, tăng năng lực phòng ngự của trận pháp.

Tu giả chính phái sau khi hồi phục khí lực cũng tương trợ.

Vân Túc Nịnh là y tu, vẫn luôn ở bên ngoài chiến trường cứu tu giả trọng thương.

Hắn từ xa nhìn lôi kiếp kết thúc, Huyền Tụng và Cố Kinh Mặc cùng nhau phi thăng.

Ráng mây lành trải khắp trời về tận nơi xa, giống như trải một con đường cho hai người.

Hắn nhìn hai người thành công vượt qua lôi kiếp phi thăng cười khẽ một tiếng: "Hoàng Đào, Ma Tôn mà muội yêu quý nhất, sức khỏe của nàng rất tốt, còn cùng người nàng yêu phi thăng, muội có thể yên tâm rồi."

Khắp Tu Chân giới, những tu giả đã được Cố Kinh Mặc cứu, từng lập khế ước với nàng đều nhìn thấy linh đang bọn họ thường mang bên người đột nhiên hóa thành bột mịn, tiêu tán trong thiên địa.

Khế ước bởi vì nàng phi thăng mà chấm dứt, nhưng bọn họ biết, Cố Kinh Mặc chưa từng cần bọn họ báo ân.

*

Còn nhớ rõ đó là một ngày mưa, hắn che dù từ trong mưa đi tới, phía sau là tùng phong thủy nguyệt, dưới chân là đường đá xanh uốn khúc.

Phảng phất một hồi kinh hồng mộng, đưa tới muôn ngàn uyển nhược phong.

Sao trời rung động, sông băng tan rã.

Hắn đi vào lòng nàng mãi mãi cũng không rời đi.

Hoàn

13 ngoại truyện còn lại được đăng tải trên wordpress của Cá nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro