Chap 10: Em Trai Lục Huy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ chuyến đi Mexico về, Ánh Hân chưa hề thấy Thanh Tùng về Hồ Gia, đã nửa tháng hơn rồi. Cô rất rất rất nhớ anh, không biết anh có ăn uống đầy đủ không? Làm việc có mệt không? Có tự chăm sóc bản thân được không? Rất nhiều câu hỏi trong đầu xuất hiện trong đầu của Ánh Hân, nhưng cô đến số điện thoại của anh còn không biết, cũng không có can đảm mà hỏi, chỉ biết ở nhà ngóng chờ vậy thôi.
" Reng, reng, reng "
[ Bài Hát: Last Dance
Ca Sĩ: BIGBANG ]
Yeongwonhal jul arassdeon sarangdo jeomulgo
Ijen geu heunhan chingumajeo tteonaganeyo
Naiga deureoseo na
Eoreuni doena bwayo
Wae ireohge buranhalkka
Saramdeureun oneuldo gwageoe meomulgo
Sesangeun na eopsido jal doraganeyo
Ajigeun eoryeoseo na
Cheori an deuna bwayo
Wae ireohge babo gateulkke
....
Neowa soneul japgo
Chumeul chudeon eojesbam
Chanranhi bicci naneun
Areumdaun One last smile
Ppaljunocho al su eopsdeon hwangholgyeong
Naega bogo neukkideon
Sesanggwaneun an eoullyeo
Neowa soneul japgo
Chumeul chudeon eojesbam
Chanranhi bicci naneun
Areumdaun One last smile
Ppaljunocho al su eopsdeon hwangholgyeong
Naega bogo neukkideon
Sesanggwaneun an eoullyeo ]
Nhạc chuông điện thoại quen thuộc vang lên, Ánh Hân nhìn thấy màn hình hiện 2 chữ " Thùy Trâm " thì nhanh chóng bắt máy lên nghe: " Mình nghe đây ".
- Bổn cô nương, lấy chồng xong còn nhớ tới mình sao? _ Nhỏ giở giọng trách móc. - Mình xin lỗi, rất nhớ cậu aaa. _ Nghe nhỏ trách móc, cô rất sợ người bạn này sẽ giận dỗi. Nhưng cô đâu biết rằng nhỏ chỉ muốn chọc cô thôi.
- Đọc địa chỉ, mình qua rước cậu đi chơi. _ Thật ra sau khi Ánh Hân đám cưới, Thùy Trâm rất buồn, không còn ai đi chơi chung nữa. Không phải là không còn nhưng mà nhỏ chỉ thích đi với Ánh Hân, hàn huyên đủ thứ chuyện từ trong ra ngoài aa.
- Số nhà là BBF, đường XX ( Mình lại chém gió nữa..)
- Được rồi cậu chuẩn bị đi, 30 phút nữa mình qua. _ Sau đó Thùy Trâm cúp máy, còn Ánh Hân thì lên lầu chuẩn bị.
-----------
25 phút sau
Ánh Hân bước xuống với quần jeans dài màu xanh sậm, áo thun trắng đơn giản bỏ vào quần, bên ngoài là một chiếc áo len mỏng màu xám. Trên vai khoác thêm chiếc túi xách màu đen của hãng Channel, trông rất đơn giản nhưng khi cô mặc lại vào rất đẹp. Mái tóc thường ngày xõa ra nay lại được Ánh Hân búi lên rơi rớt vài cọng lưa thưa.
- Hân Nhi, con định đi đâu? _ Quản gia Chu thấy cô xuống thì liền hỏi.
- Con đi với bạn xíu nha dì, hôm nay phiền dì nấu cơm dùm con nha. _ Ánh Hân thật lòng nói, không giấu diếm gì bà.
- Được rồi không sao, nhớ về sớm đấy.
- Vâng, con biết rồi. Thưa dì con đi. _ Mang giày vào rồi đi ra ngoài cũng là lúc Thùy Trâm vừa tới, sau đó hai cô cùng phóng xe đi hút.
------------
Quán cà phê Last Dance
Từ hồi xưa đi học, Ánh Hân và Thùy Trâm rất thích uống cà phê ở đây, quán này cũng mở được 15 năm rồi. Ở đây bán nước và bánh ngọt rất ngon, quán này mang không gian trầm lặng, những bản nhạc du dương. Vì thế nên nhỏ và cô rất thích quán này.
- Xin hỏi hai chị dùng gì? _ Đó là giọng của một cậu con trai làm nhân viên ở đây, tên là Lục Huy, vì hai cô hay đến đây nên có lẽ đã quá quen với Lục Huy. Ánh Hân, Thùy Trâm và Lục Huy cũng có thể gọi là bạn thân, nhưng Lục Huy lại nhỏ tuổi hơn cô và nhỏ. (Hơi sai sự thật tí 😅😅)
- Lục Huy hả, em ngồi xuống đây luôn đi. _ Thùy Trâm rất có cảm tình với cậu bởi vì tính cách hiền lành.
- Hì hì đợi em xíu, hai chị gọi nước đi. _ Lục Huy cười híp mắt nói.
- Như cũ nè, hai ly frapuchino caramel. _ Ánh Hân nói.
Lục Huy quay vào trong làm nước, rất nhanh sau đó đã đem nước ra rồi ngồi nói chuyện với hai chị gái của mình.
- Chị Hân, hôm đám cưới em không đến được, em xin lỗi nhiều nha. Đây là quà cưới muộn nè, mong chị nhận.
Lục Huy chìa một hộp màu đen ra đưa cho Ánh Hân, trên hộp có ghi dòng chữ CASIO làm Ánh Hân hơi bất ngờ, không biết tiền đâu mà Lục Huy mua thứ này nữa. Mở ra, đúng như cô nghĩ, đó là một chiếc đồng hồ đeo tay màu gold, cô nhớ không lầm giá cũng là mấy triệu.
- Lục Huy, tiền đâu em mua những thứ này? _ Cô gằn giọng nói, cô cần biết được ở đâu Lục Huy có số tiền mua cái đồng hồ này làm quà cưới cho cô.
- Đúng đó Lục Huy, em nói chị nghe coi. _ Thùy Trâm nghe thấy cũng có lý nên cũng hùa theo Ánh Hân mà hỏi.
- Em nói việc này, hai chị đừng bất ngờ nha, cũng đừng có nghỉ chơi với em đó.
- Được rồi. _ Cô và nhỏ đồng thanh nói với nhau.
- Thật ra em là con trai út của tập đoàn Lục Thị ở bên Úc. Ba em là Lục Hưng , em rất thích ở Trung nên đã xin ba về đây, tự đi làm thêm để có thêm nhiều kinh nghiệm hơn, sau này dễ dàng cho việc tiếp nhận tập đoàn. Còn chị em là Lục Gia Nghi, người mẫu diễn viên mà mấy chị hay thấy đó. Em nói xong rồi, hai chị có gì chưa hiểu cứ hỏi nha.
Nghe xong Lục Huy nói, hai cô nàng mắt chữ A miệng chữ O nhìn cậu em trai của mình. Có thể nói bên Úc tập đoàn Lục Thị rất lớn mạnh, có thể gần bằng Nguyễn Thị và Hồ Thị ở trong nước này.
- Em nói thiệt á? Chị không ngờ luôn. _ Thùy Trâm khá bỡ ngỡ với Lục Huy.
- Thiệt mà. Em có kể cho chị hai và ba em nghe về hai chị nữa, hai người họ rất thích nha. Chừng nào rảnh em dắt hai chị qua đó chơi nha, hì hì.
Cả ba chị em ngồi hàn huyên, nói với nhau đủ điều nhưng cứ hễ nhắc tới Thanh Tùng là Ánh Hân cứ mỉm cười cho qua, không nói gì nhiều. Cho tới 8 giờ tối cô mới sức nhớ ra đã trễ giờ cơm, liền tạm biệt mọi người ra về.

------------

Chap sau có H + nha mng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro