Chap 43: Đau Lòng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương này nói về Đức Thành × Thùy Trâm nha mọi người ơi ~.~
- ----------
Sau ngày hôm đó.
Đức Thành không thể nào liên lạc được với Thùy Trâm. Gọi điện thì khóa máy, nhắn tin chả có hồi âm nên anh cảm thấy rất rối.
Tới tận 1 tháng sau, Đức Thành không thể chịu nổi nữa, Thùy Trâm biến mất khỏi đây như vậy đối với cậu là một sự dày vò rất lớn. Người con gái luôn theo đuổi anh, đi cùng anh tới tập đoàn mỗi ngày, lúc nào cũng nhắn tin làm phiền anh đâu rồi?
Thiếu vắng nhỏ cậu thật sự không chịu nổi. Đúng thật, Đức Thành lỡ yêu nhỏ mất rồi, nhưng bây giờ biết kiếm ở đâu?
Đức Thành liền hẹn gặp Ánh Hân để hỏi, cậu biết rõ Ánh Hân rất thân với Thùy Trâm.
- ----------
Quán cà phê Last Dance.
Đức Thành đã ngồi chờ sẵn ở đó từ lúc nào, Ánh Hân thì gần đúng giờ mới tới.
- Anh hẹn em ra đây có chuyện gì không? _ Ánh Hân biết rõ Đức Thành sẽ hẹn mình ra hỏi chuyện của nhỏ nên trực tiếp vô thẳng vấn đề.
- Anh muốn hỏi em có gặp Thùy Trâm không? _ Đức Thành hơi ngại khi hỏi như vậy, nhưng vì nhỏ cậu sẽ làm hết.
- Anh đừng tìm Trâm nữa, hạnh phúc trong tầm tay mà do anh không giữ thôi.
- Anh xin em, là anh có lỗi với cô ấy. Anh rất cần Thùy Trâm.. Xin em làm ơn chỉ cho anh.
Ánh Hân thở dài, thật ra một tuần trước Thùy Trâm nhỏ có đến tìm cô nói mọi chuyện.
- ---- Flashback ------
- Ánh Hân, mình có thai rồi.
- Cậu nói cái gì? Làm sao mà có thai được? Là của ai? _ Cô rất bất ngờ khi nhỏ nói rằng mình có thai.
- Là Đức Thành. _ Sau đó Thùy Trâm ngồi thuật lại mọi chuyện cho Ánh Hân nghe, cô cũng chỉ biết thở dài khi nghe như vậy.
- Cậu định như thế nào đây? Sao không nói cho anh ấy biết?
- Tớ sẽ sang Anh rồi một mình nuôi lớn con, xin cậu đừng cho ai biết. Đừng làm đảo lộn cuộc sống của anh ấy.
Thùy Trâm nói với giọng nghèn nghẹn ở cổ họng, khỏi nói cô cũng biết nhỏ đang khóc. Vì vậy cô đành hứa với nhỏ.
- ---- End Flashback ------
- Nhưng nếu giúp cho anh, Thùy Trâm có một lần nữa đau khổ hay không? _ Ánh Hân nheo mắt nhìn Đức Thành, là bạn thân đương nhiên cô cũng rất mong nhỏ có một bờ vai vững chắc ở bên mình.
- Anh thề, không bao giờ có thêm lần nào anh làm Thùy Trâm đau lòng nữa. _ Đức Thành đưa tay lên trời thề thốt, nhìn bộ dạng trông rất khẩn trương khiến Ánh Hân bật cười.
- Được, em chỉ giúp anh lần này thôi đấy, Thùy Trâm ở bên Anh.
- Thật cảm ơn em, anh đi trước. _ Nghe được câu trả lời vừa ý, cậu vội vội vàng vàng cảm ơn rồi rời đi.
" Thùy Trâm, cậu nhất định phải hạnh phúc. " _ Ánh Hân đó mỉm cười, cô thật mong chờ cái kết tốt đẹp sẽ tới với hai người họ.
- ----------
Tối hôm đó.
Đức Thành soạn đồ rồi lên đường đi Anh gấp, cậu thật sự rất nhớ Thùy Trâm.
Mãi cho tới sáng máy bay mới tới nơi, không nghỉ ngơi hay ăn uống gì, Đức Thành đã kêu người chở mình tới nhà mà Thùy Trâm đang ở đó.
Vì nằm xa trung tâm thành phố nên mãi trưa Đức Thành mới tới nơi, chỗ Thùy Trâm ở là một ngôi nhà màu xanh dương, phía trước có một vườn hoa tulip rất rộng. Mà khoan, người con gái đang tưới cây đó, là Thùy Trâm đúng không? Nhìn từ xa có thể thấy cô đang mặc một chiếc đầm màu trắng dài được điểm nhấn là rất nhiều bông hoa, nhỏ còn khoác thêm chiếc áo len mỏng bên ngoài. Dù tính tình hay nghịch ngợm nhưng chung quy nhìn lại khi Thùy Trâm ăn mặc như vậy thật xinh đẹp.
" Tíng toong " _ Đức Thành lấy hết can đảm bước lại nhấn chuông. Thùy Trâm đang tưới cây nghe vậy cũng lần bước ra mà mở cửa.
Vì căn nhà được thiết kế rất lạ, bên hông hàng rào lại rất lùn, người bên ngoài có thể thấy được bên trong còn phía cửa thì lại cao nên Thùy Trâm không thể thấy được.
Nhỏ vừa mở cửa ra thì hết hồn, lắp bắp nói: " Anh..anh sao lại ở đây, đi về đi. "
Thùy Trâm vội đóng cửa lại nhưng đã bị Đức Thành chặn ngang.
- Thùy Trâm, anh xin lỗi, em tha lỗi cho anh đi, xin em..
- Anh không có lỗi, đi về đi. _ Khác với hồi đó, bây giờ nhỏ cực kì lạnh lùng, lời nói lạnh lùng không kém khiến Đức Thành đau lòng. Cậu quỳ xuống đất, đôi mắt hiện lên rõ sự buồn rầu.
- Thùy Trâm, anh xin em, là anh có lỗi, anh không tốt với em, em đánh anh cũng được, hành hạ thế nào anh cũng không kêu than. Em đừng lạnh nhạt với anh, một tháng qua là quá đủ sự dày vò với anh lắm rồi, để anh chăm sóc em có được không?
Khi lời nói cuối cùng dứt ra cũng là lúc giọt nước mắt của Đức Thành rơi xuống, cậu khóc. Cậu đã từng nghĩ sau " cô ấy " cậu chẳng yêu ai nữa nhưng giờ đây cậu lại đi năn nỉ một người con gái khác trở về, sau bao lâu như vậy Thùy Trâm là người làm Đức Thành sợ mất tới như vậy.
Thùy Trâm cũng không tin được Đức Thành làm như vậy, liền mủi lòng thụp xuống khóc nức nở. Chính bản thân mình theo đuổi Đức Thành trước mà, một câu hai câu nói giận chả là cái gì hết.
- Anh đáng ghét, tại sao lúc đầu lại cự tuyệt như vậy. _ Thùy Trâm vừa khóc vừa đánh vào người Đức Thành vài cái.
- Được được anh sai, em đừng khóc được không? Mỗi giọt nước mắt của em rơi xuống là lòng anh đau không nào nói nổi.
Cứ thế mà hai người hòa nhau, chỉ còn việc dỗ Thùy Trâm nín khóc nữa thôi. Sau một hồi lâu, Thùy Trâm rốt cuộc cũng nín khóc, lên tiếng nói: " Đức Thành, em xin lỗi, tình yêu của em không dành trọn vẹn cho anh nữa. "
Một câu nói như cả ngàn con dao đâm vào tim cậu, vẻ mặt bàng hoàng càng ngày càng tối của cậu khiến nhỏ bật cười.
- Đừng nói anh nghĩ linh tinh nhé? Em phải dành tình yêu cho con của tụi mình nữa chứ. _ Thùy Trâm cầm tay Đức Thành để lên bụng đang có một sinh linh bé bỏng ở bên trong, vui cười nói.
- Em.. em nói cái.. gì? Con..con của tụi mình? Anh được làm ba rồi sao?
Thùy Trâm gật đầu một cái, Đức Thành quýnh quáng nhảy lên tươi cười như trúng độc đắc 10 tờ vé số, ôm chầm lấy Thùy Trâm không ngừng nói: " Trâm, cảm ơn em, thật sự cảm ơn em. "
- ----------
Dụ dỗ mãi Thùy Trâm mới chịu quay về thành phố S ở chung với cậu. Qua mấy ngày sau, Đức Thành xin được phép đám cưới, lẹ lẹ rinh Thùy Trâm về dinh, như là sợ ai cướp mất vợ của mình vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro