Chap 59: Hồ Nguyễn Thanh Khải

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau lần tỉnh dậy đó, tình hình sức khỏe của Thanh Tùng tiến triển rất tốt nên đã được bác sĩ cho xuất viện. Cả cơ thể dường như không để lại di chứng nào cả, nhưng trên đầu của anh sẽ để lại một vết sẹo dài khoảng 5cm, rất may không phải sẹo lồi.
Vừa bước vào nhà, trong lòng anh lại cảm thấy trống vắng. Nếu ngày hôm đó anh biết giữ bình tĩnh hơn, thì Ánh Hân đã không bỏ đi..
- Thiếu gia, cậu khỏe hẳn chưa? _ Quản gia Trần từ trong bếp chạy ra, vì đã chăm sóc anh từ nhỏ nên bà rất thương anh như con mình.
- Cháu khỏe rồi, cảm ơn bác. _ Đây là lần đầu tiên anh nói chuyện nhẹ nhàng với bà như vậy từ sau khi Ánh Hân bỏ đi.
Anh bước vào phòng ngủ của mình và cô hồi trước, căn phòng vẫn y như vậy, mùi hương của cô vẫn còn phảng phất lại một chút, anh lại nhớ cô đến phát điên rồi!
- ----------
Sau khi sinh xong Ánh Hân vẫn hôn mê vì những liều thuốc mạnh. Tính đến nay cũng đã hai ngày rồi, nhìn khuôn mặt Ánh Hân xanh xao mà ai cũng đau lòng.
Thùy Trâm sinh trước Ánh Hân 1 tháng nên sức khỏe có phần ổn định hơn, nghe tin cô sinh em bé, nhỏ mặc kệ sức khỏe của mình mà bay gấp sang đây, đến Đức Thành cũng phải bó tay.
- Ánh Hân, cậu mau tỉnh dậy đi chứ, tiểu bảo đang đợi cậu kia kìa.
Ngồi bên giường bệnh, nhỏ nắm tay cô thật chặt. Cô bị đau thì nhỏ cũng đau, bạn thân là thế.
- Đức, anh xem, Ánh Hân mở mắt rồi nè. _ Thùy Trâm kích động khi thấy mắt của cô chớp chớp rồi tỉnh dậy, vội hỏi Đức Thành xem có đúng không. Nhỏ có thể biết được cô rất thương tiểu bảo bối, vừa nhắc đến một cái là đã có tinh thần tỉnh dậy.
- Trâm, sao cậu ở đây? _ Xoa xoa mắt mình cô mới nhận ra là nhỏ ở đây.
- Tổ sư nhà cậu, vì lo cho cậu nên mình mới gửi con cho ông bà nội trông giúp mà bay sang đây với cậu đấy, đồ ngốc. _ Thùy Trâm vờ búng trán cô một cái, giỡn một chút.
- Đúng rồi... Con của mình? _ Ánh Hân chợt nhớ ra, hôm đó cô đau bụng muốn sinh, hôm nay tỉnh dậy cái bụng nhô lên bây giờ đã xẹp lại.- Tiểu bảo bối nhà cậu nằm bên kia, để tớ qua bế giúp cậu.
Nhỏ nói xong đứng dậy bước sang cái nôi được đặt phía bên kia, ẳm ra một đứa bé trai rất kháu khỉnh đưa sang cho Ánh Hân. Cô không biết diễn tả tâm trạng bây giờ ra sao, cảm giác hiện tại quá đỗi thiêng liêng.
- Con trai, cảm ơn con đã đến với cuộc đời của mẹ khi mẹ bế tắc nhất.
Ánh Hân vừa nói vừa rơm rớm nước mắt nhìn đứa con trai hai mắt to lay láy này của mình. Đức Thành cùng Thùy Trâm nhìn cô mà đau lòng, ai chả biết rằng cái " bế tắc " cô nói chính là sự việc mà Thanh Tùng đẩy ngã cô và ruồng bỏ tình yêu này.
- Ánh Hân, em không thể nghĩ lại sao? _ Đức Thành nhìn cô mà nó, rồi lại nghĩ tới Thanh Tùng.
- Anh nói nghĩ lại là nghĩ lại chuyện gì chứ? Quá khứ là quá khứ, em không muốn nhắc tới. Bây giờ em có tiểu bảo bối, còn có mọi người ở đây, mọi chuyện cứ quên đi, miễn anh ấy hạnh phúc với tình yêu của mình là được.
Ánh Hân không biết rằng, tình yêu của Thanh Tùng chính là cô.. Đức Thành bị nhỏ dẫm chân một cái liền im miệng không nói gì nữa.
- Cậu định đặt tên con là gì? Con của mình là con gái, tên là Vũ Hiểu Trân. _ Thùy Trâm nhanh chóng đổi chủ đề khác cho Ánh Hân phân tâm một chút.
- Để xem nào.. Hồ Nguyễn Thanh Khải, được đấy. Mình muốn con mình sau này lớn lên, biết trân trọng bạn bè và gia đình của nó. _ Cô cười tít mắt khi nghĩ được tên cho con mình.
- Tại sao em lại đặt họ Hồ? _ Đức Thành có vẻ không hiểu lí do mà cô đặt họ cho bé trai này theo họ Ngô
- Ít nhất em cũng phải cho nó theo họ cha, coi như em đang nhắn gửi rằng nó là con cháu của nhà họ Hồ vậy.
Buổi nói chuyện kết thúc, Ánh Hân dù vụng về nhưng chăm sóc con mình rất là kĩ càng cùng y tá. Được một lúc thì Thái Sơn, Hoàng Phúc cùng cô gái tóc vàng hôm trước bước vào.
- Anh hai, anh ba, còn cả chị Anna nữa, tới thăm em hay là cháu trai đây? _ Ánh Hân vui cười nói, cười để che lấp cái nỗi buồn của những người phụ nữ khi sinh con mà không có chồng ở bên cạnh, chua xót lắm.
- Thăm cả hai nhé, được không? _ Hoàng Phúc cười nói, sải bước lại nhìn cháu trai mình đang ngủ im trong nôi
- Tất nhiên là được. Anh hai, em sinh con xong rồi, vậy anh với chị Anna cưới được chưa? Còn cả anh ba nữa, sao lại không kiếm một người nào kế bên? _ Cô rất lo cho hai anh của mình nha, đừng nói hai anh trai siêu cấp đẹp trai của cô mà không có vợ chắc chết mất thôi.
- Khi nào em khỏe, anh chị liền tổ chức đám cưới. _ Thái Sơn nắm tay cô gái tên Anna hùng hồ nói. Anna là con gái của bộ trưởng bên Mỹ, trong một lần dự tiệc, Thái Sơn không may đã bị dính " tiếng sét ái tình " của cô gái có mái tóc màu vàng này.
Cả phòng nói chuyện vui vẻ đến khi trời hửng tối mới chịu ra về, để lại Ánh Hân một mình. Bà vú thì còn về nấu cháo tắm rửa. Cô ngồi trên giường nhìn ra ngoài cửa sổ, lòng đau như cắt nói:
" Tùng, anh có hạnh phúc hay không? "
- ---------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro