Chap 85 + 86: Điều Tuyệt Vời Nhất Chính Là Em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đức Thành sau mấy tiếng ngồi ròng rã trên phi cơ mới đến được Mỹ. Sau đó anh không cần nghỉ ngơi mà lại tiếp tục đi đến biển Lanikai, Hawaii.
- Lão Nhị anh nên nghỉ một chút đi. _ Hàn Lục đi cùng anh tới Mỹ, nhìn thấy điệu bộ bơ phờ của anh thì khuyên răn hỏi han các thứ. Anh không nói gì hết, trực tiếp lắc đầu với yêu cầu nghỉ ngơi của Hàn Lục đề ra với mình.
- ---------
Thùy Trâm cùng Hiểu Trân ngồi đó khóc một lát, sau cùng hai người cũng chịu nín, rồi cô nắm tay bé cưng của mình đi dạo trên biển. Buổi chiều hoàng hôn ở Lanikai thật đẹp, không khí mát mẻ không hề có khói bụi của những nhà máy xí nghiệp như ở thành phố, ở đây ta có thể thấy được bầu trời hoàng hôn có rõ hai màu hồng và tím.
Nếu như lúc này Đức Thành ở đây, thì cô cùng Hiểu Trân và anh sẽ như là một gia đình hạnh phúc nắm tay nhau đứng ở đây ngắm hoàng hôn chiều tà.
Thùy Trâm tuy bề ngoài có phần cá tính, nhưng bên trong lại rất yếu mềm như bao người con gái khác, bây giờ yếu điểm để người khác dễ dàng đánh bật được cô, đó là nhắc tới Đức Thành!
Hai từ li hôn là hai từ mà không nhiều người có thể thốt ra dễ dàng như vậy được, nhưng đối với anh lại khác. Hơn năm năm trời chung sống, còn có cả bé cưng Hiểu Trân, cả hai đều hiểu rõ nhau, vậy tại sao chỉ vì chuyện của Thanh Tùng anh lại nói li hôn chứ?
Càng nghĩ Thùy Trâm càng đau lòng, nói là tới đây khuây khỏa, nhưng thật sự trong lòng cô vẫn bộn bề suy nghĩ.
- Có phải ba không cần chúng ta đúng không mẹ? _ Hiểu Trân ngước đôi mắt màu đen long lanh của mình nhìn cô rồi hỏi, nhìn khuôn mặt của bé cưng thật giống như muốn khóc.
- Mẹ không biết. Nhưng Hiểu Trân, không phải hai mẹ con chúng ta còn có nhau sao? _ Thùy Trâm ngồi xổm xuống, bẹo má con gái của mình. Câu hỏi của bé thật ra cô không biết trả lời sao cho đúng như thực tế nữa.
- Ai nói anh không cần hai mẹ con em? _ Giọng nói nam tính đó, cho dù đến chết cô cũng không quên được.
Nghe giọng nói quen thuộc, cô cùng con đều ngước lên thì thấy Đức Thành. Anh mặc một chiếc áo sơ mi đen đóng thùng vào quần jeans, hai tay đút bên trong túi quần từ từ bước lại, gió của biển thổi vào khiến tóc anh có phần bay lên trông rất hảo soái, lãng tử.
Đối với cô đây là một sự bất ngờ xen lẫn đâu đó niềm hạnh phúc trong tim, cô đã nghĩ tới tận Lanikai, Hawaii này thì anh sẽ không thể nào tìm được. Nhưng thật ra ý nghĩ này sai rồi.
- Con rất nhớ ba. _ Hiểu Trân buông bàn tay đang nắm tay của cô ra, chạy lại ôm lấy Đức Thành mà sụt sùi. Anh cũng dang tay ôm lấy cô con gái nhỏ của mình, dịu dàng dỗ dành.
Trong khoảng thời gian anh dỗ Hiểu Trân nín khóc, thì cô đã nhanh chân đi ra chỗ khác, lúc này đây cô không muốn đối mặt với anh cho lắm.
- Buông ra. _ Nhưng Đức Thành đã nắm tay con gái cưng của mình nhanh chóng chạy theo, thuận tay ôm cô vào lòng. Vòng tay này bao lâu cô nhung nhớ, nhưng với hoàn cảnh hiện tại..
- Anh không buông. _ Đức Thành là một người đàn ông thật sự rất cố chấp.
- Chúng ta đã li hôn rồi, mau buông tôi ra. _ Cô biết nói thế nào anh cũng không buông, đành nói qua việc li hôn hôm trước mà hai người cãi lộn.
- Anh chưa kí, em vẫn là vợ của anh. _ Đức Thành giờ đây chỉ biết năn nỉ cô quay về, nửa tháng qua đã là quá lâu đối với anh rồi, không thể để chuyện này kéo dài thêm được nữa.
- Không phải chính anh là người đòi li hôn sao, bây giờ lại còn muốn gì nữa? _ Không chịu nổi, cô quay người lại đứng đối diện với anh rồi quát lớn.

- Trâm, anh xin lỗi, hôm đó là anh sai. Chuyện không phải do em gây ra, nhưng lại dồn hết vào em. _ Nói đến đây, anh càng nắm chặt lấy tay của cô, y như rằng chỉ thả lỏng một chút thôi thì sẽ mất cô cả cuộc đời này.
- Cái gì cũng xin lỗi, vậy lúc đó anh có nghĩ tới cảm giác của tôi không? Li hôn là hai từ dễ nói lắm sao. _ Mắt cô tràn đầy sự tức giận, lấy hai tay mình quơ quơ đánh mạnh vào người anh.
- Em đánh đi, đến khi nào đủ thì thôi. Sau đó lại về nhà cùng anh và con. _ Đức Thành chưa bao giờ ôn nhu với ai như thế ngoài vợ mình, Thùy Trâm.
Mặc cho cô đánh túi bụi vào người mình, anh vẫn đứng yên đó chịu trận. Bao nhiêu vết thương sơ sài bên ngoài này, làm sao đau bằng vết thương anh gây ra trong tim của cô chứ?
- Đức Thành, anh là đồ quá đáng.. quá đáng lắm. _ Mãi một lúc đánh mỏi mệt, cô khụy xuống, đau lòng nói.
- Anh sai, anh quá đáng. Nhưng anh không thể mất em được, em đừng như vậy nữa. _ Anh cũng khụy xuống nhìn cô, nhìn người con gái anh yêu nhất đang khóc vì mình, trong lòng thật sự rất đau đớn, dày xé đến tận tâm can.
Đức Thành nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, mặc kệ cho cô đánh anh, trách anh cũng được, anh đều bao dung mọi thứ cho cô không cần điều gì hết.
- Anh nói đi, rốt cuộc tôi là gì đối với anh? _ Thùy Trâm sau khi khóc một hồi, lấy lại tinh thần một chút. Rồi lại hỏi ngược lại anh một cách đàng hoàng.
- Em là vợ của anh. Em biết không? Em là người anh yêu nhất cuộc đời này, em và con đều là sinh mạng của anh. _ Đức Thành nhìn thẳng vào mắt của cô, không e dè gì mà nói hết.
- Trâm, em biết anh là người của hắc bang, chỉ đối mặt với đối thủ là hay chứ không giỏi nói lời hoa mật ngọt ngào. Anh đúng là không biết cách diễn đạt tình cảm thế nào cho đúng, nhưng trong tim này anh chỉ có mỗi em, chỉ yêu mỗi em mà thôi. _ Thấy cô im lặng, anh mới lên tiếng nói tiếp. Trực tiếp lấy tay của Thùy Trâm đặt lên trên ngực trái của mình.
- Sau này dù có chuyện gì, anh cũng đừng nói tới những việc xa nhau nữa có được không? _ Thùy Trâm òa khóc sau những lời mà anh nói, nhướng người tới ôm lấy anh vào lòng.
- Trâm, thật sự cảm ơn em. Cõi đời này, gặp được em và cưới em chính là điều tuyệt vời nhất đối với anh. _ Anh dùng hai tay ôm lại cô, anh cũng khóc.
Hiểu Trân nãy giờ đứng sát bên nghe những gì ba mẹ nói mà cũng hiểu được, thì ra là ba mẹ cãi lộn nên mới thế. Sau đó một lúc cũng òa khóc lên, chạy lại ôm cô và anh, thế lại là một gia đình đoàn tụ nữa rồi đó!
- Trâm, em và con về nhà cùng anh được không? _ Anh vươn tay lau hết những giọt nước mắt đang chảy xuống trên khuôn mặt kiều diễm của cô. Giọng nói cực kì ôn nhu phát ra.
Thùy Trâm rất dễ mềm lòng, chỉ cần nghe anh nói vậy, liền gật đầu đồng ý ngay.
Đức Thành dùng một tay nắm lấy tay cô, tay còn lại thì để bế Hiểu Trân. Cả ba cùng đứng trên bờ biển ngắm hoàng hôn, trông thật sự rất lãng mạn. Một gia đình hạnh phúc mà bao người mong muốn, nhưng đó chỉ là bề ngoài. Chỉ người trong cuộc mới biết được, họ đã trải qua bao nhiêu sóng gió để có được nhau ở ngày hôm nay.
Cả hai trao cho nhau một nụ hôn nồng cháy ngay tại bờ biển, chứng minh cho tình yêu đích thực của Đức Thành và Thùy Trâm suốt cuộc đời này.
Trong cuộc sống, có đôi lúc chúng ta cãi vả lẫn nhau, có khi nhẹ nhàng, có khi gay gắt. Nhưng đừng tìm cách giải quyết bằng cách trốn tránh nó mà hãy lắng nghe, thấu hiểu nhau, tự dưng mọi buồn phiền lo lắng hay lí do mà cả hai cãi nhau sẽ đều biến mất hết.
Đừng bao giờ để bỏ lỡ nhau một cách tiếc nuối vì những lí do không đáng.
Là một người đàn ông, trên thương trường, ở ngoài bộn bề với cuộc sống ta có thể bành trướng ra sao cũng được. Nhưng khi về tới mái ấm của mình, hãy trở thành một người đàn ông biết nịnh vợ, nhường nhịn vợ một chút. Vì vốn dĩ khi sinh ra là phụ nữ, họ đã thiệt thòi nhiều lắm rồi. Đừng để người phụ nữ của mình cảm thấy tủi thân, đau lòng vì phải vất vả với việc chăm con, làm việc nhà.
Mà thay vào đó, hãy phụ giúp công việc cùng vợ của mình. Hỏi han chia sẻ cùng với cô ấy mọi điều trong cuộc sống, như vậy sẽ khiến tình cảm cả hai khắn khít hơn rất nhiều!
" Thùy Trâm, cả cuộc đời này em chính là định mệnh của anh. Định mệnh gắn liền hai chúng ta với nhau, cho dù bao sóng gió cũng không chia lìa được. "
Đức Thành nắm tay của cô rồi giơ lên cao, nói ra những câu ngôn tình trên.
" Đức Thành, cảm ơn anh đã đến bên cuộc đời em. Yêu thương và bao dung hết những thói hư tật xấu của em. Cảm ơn anh, mặc dù em có đi tới đâu, thì anh vẫn sẽ tìm đến bằng được. "
Thùy Trâm quay qua nhìn anh, mỉm cười thật tươi nói. Sau đó họ cùng nhìn sang Kha Hiểu Trân, bé cưng này chính là kết tinh tình yêu của anh và cô. Gia đình này đối với anh hay cô, đã là một đãi ngộ lớn của ông trời dành cho cả hai rồi..
- ---------
Vote đi nào mng ơi !!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro