Chương 23: Anh thả tôi về nhà đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 23: Anh thả tôi về nhà đi

Dưới ánh mắt trời rực rỡ, đầu Điền Chính Quốc bị chúi xuống dưới, nhìn những người đang ngồi xổm trên sân, Lão phu nhân, mợ Hai, mợ Ba, đều đang nắm chặt khăn lo lắng nhìn cậu, một người nằm bất động cách đó không xa, dưới cánh tay còn có một vũng máu, là cậu cả.

Điền Chính Quốc hét lên một tiếng, tỉnh dậy, trời bên ngoài đã tối đen. Cậu lẻ loi nằm trên một chiếc giường sưởi, mặt vừa sưng vừa nóng, cậu lấy tay xoa nắn, vừa rồi khóc mệt quá nên cậu đã ngủ thiếp đi.

Tiếng khóa cửa kêu lên, cậu trở mình ngồi dậy, cuộn tròn lại ngồi lui vào góc giường, nhìn chằm chằm cái cửa gỗ đơn sơ.

Tần Nhị Hổ đi vào, có lẽ là do uống nhiều rượu trên người hắn có mùi rất nồng. Nhìn thấy Điền Chính Quốc, hắn cười ha hả nói: "Lùi vào góc đó làm gì, ra đây ngủ nào."

Điền Chính Quốc nhìn thấy hắn ta say khướt cởi quần áo, cũng không quan tâm là áo ngoài hay áo trong, toàn bộ đều cởi xuống, lộ ra cánh tay cường tráng cùng hạ thân vung vẩy tới lui, thân thể nóng hầm hập trèo lên giường sưởi.

"Tôi muốn về nhà" Điền Chính Quốc nhỏ giọng nói: "Anh thả tôi về nhà đi."

Tần Nhị Hổ không chịu nghe, thân thể trần trụi túm lấy cậu "Nhà nào, đó là nhà của người khác!" Hắn ta túm lấy cậu như túm một con mèo, ôm lấy cậu, vô liêm sỉ cởi quần áo cậu "Đám nhà giàu ấy, chẳng bao giời nói nhân nghĩa, đạo đức, người vợ một khi đã không còn trong trắng, bọn họ sẽ không cần nữa."

Kéo hai ba cái, Điền Chính Quốc đã bị lột sạch, Tần Nhị Hổ ôm chặt cậu xoay người cậu lại, xoa xoa cái mông cậu.

"Anh làm cái gì vậy!" Điền Chính Quốc hoảng loạn đẩy tay hắn ra, Tần Nhị Hổ không giống như cậu cả, từ khi cậu bị bắt lên núi, năm ngày nay hắn đều đòi ôm cậu ngủ, còn không cho cậu mặc quần áo, còn thở bên cạnh tai cậu nói: "Tôi thích em, Chính Quốc, tôi muốn sống cùng em!"

Hắn với Lão Đại không giống nhau, hắn đối tốt với cậu nhưng mà có ý đồ, Điền Chính Quốc quay lưng lại, trên cái cổ trắng nõn bao phủ một tầng mồ hôi, né tránh hắn: "Không...tôi không."

"Tôi đối xử với em không tốt sao?" những lúc thế này, Tần Nhị Hổ lại muốn nói lí với cậu: "Em bảo tôi tha cho tên kia, tôi đâu có hại hắn, tiền của nhà hắn tôi đều để lại, chỉ lấy một chút của cải, em nói xem tôi đối xử với em thế nào!"

Hắn ta nói đúng, nhưng Điền Chính Quốc vẫn muốn kéo cánh tay đang sờ lung tung kia ra: "Tôi, tôi không muốn cùng anh cởi sạch..."

Tần Nhị Hổ chạm vào cậu từ phía sau: "Từ từ...từ từ rồi em cũng sẽ đồng ý thôi." hắn ta mặt rất dày, hôn nhẹ một cái vào tai Điền Chính Quốc "Hơn nữa hai chúng ta đã sớm ngủ cùng nhau rồi, lúc đó...em còn ôm tôi rất chặt!"

Lúc đó sao có thể so sánh với hiện tại, đó là cứu người, còn đây là hai người đàn ông ngủ với nhau, là việc bẩn thỉu mà Lão Đại đã nói, Điền Chính Quốc đá vào chân Tần Nhị Hổ, muốn hắn ta tránh xa ra, sợ sau này Lão Đại biết được, lại ghét bỏ cậu.

Tên kia mặt dày mày dạn, nhân cơ hội dùng đôi chân lông lá của mình kẹp lấy chân cậu, đưa tay sờ mó cái cằm gầy gò của cậu, vừa sờ đã thấy ẩm ướt: "Sao vẫn còn khóc?"

Điền Chính Quốc thút thít: "Tôi nhớ nhà, nhớ Lão Đại" cậu vội vàng lau nước mắt, "Không có tôi, đêm xuống một mình cậu cả sao có thể ngủ được."

"Làm sao mà không ngủ được?" Tần Nhị Hổ châm chọc: "người ta cưới thêm cô vợ nữa, trước đâm sau chọt, đêm đêm hưởng phúc!"

Điền Chính Quốc không hé răng, nhớ lại lời Lão phu nhân nói, cậu Cả họ Kim sớm muộn gì cũng phải cưới người vợ mới, lòng cậu chợt thắt lại, cắn bàn tay đang sờ mó người mình.

Đúng vậy, đã năm ngày rồi, muốn đến thì đã đến rồi, cậu Cả họ Kim là một người có sĩ diện, sao có thể nhặt một phụ nữ đã bị thổ phỉ chơi hỏng...

"Lúc tôi lạnh nhất, đói nhất, em ôm tôi, sưởi ấm tôi" Tần Nhị Hổ mượn rượu làm càn, thò đầu ngón tay vào trong mông Điền Chính Quốc "về sau đổi thành tôi ôm em, sưởi ấm em!" Vừa cho vào sâu một chút, Điền Chính Quốc liền kẹp chặt cái mông mềm: "Anh chọc vào mông tôi làm gì, thối hoắc!"

Tần Nhị Hổ biết cậu không hiểu gì "Tôi...thích em, mới chọc mông em."

Điền Chính Quốc chỉ cảm thấy kì quái, lạnh lùng nói: "Tôi không cho anh chọc mông tôi."

"Vậy..." Tần Nhị Hổ khẽ nhíu mày "Em sờ...kê ba cho tôi được không?"

'Kê ba' hắn nói hai từ này nói rất nhỏ, Điền Chính Quốc không trả lời, dường như không nghe thấy, nhắm mắt lại ngủ. Đêm dài tĩnh mịch, chỉ nghe thấy tiếng thở dài của Tần Nhị Hổ.

--Hết chương 23--

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro