Chương 25: Lão đại, cậu thôi em đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 25: Lão đại, cậu thôi em đi

Lúc xe chạy tới nhà trời đã tối muộn rồi, Lão phu nhân không cho mở cửa, bọn họ chỉ có thể đi cửa sau. Cậu cả ôm Điền Chính Quốc đi vào sân liền bị mấy hạ nhân vây lấy, mồm năm miệng mười nói: "Lão phu nhân đã dặn, phòng phía Tây đã dọn dẹp xong rồi..."

"Cút!" Cậu cả ném lại một câu rồi lập tức đi vào nhà lớn, một hạ nhân lẽo đẽo theo sau, khom lưng cúi đầu nói: "Lão phu nhân đã dặn...cậu cả đã về thì đến gặp bà."

Cậu cả đặt Điền Chính Quốc lên giường lớn của hai người họ, không nói gì, thậm chí cũng không thèm mở ga giường ra xem, quay đầu đi theo bà thím kia.

Cạch, cửa phòng đón lại, Điền Chính Quốc đợi thêm một lúc mới dám bước ra. Cậu nơm nớp lo sợ, thắt chặt vạt áo, vuốt váy thẳng lại, cẩn thận ngồi ở mép giường. Căn phòng này đã được sắp xếp lại, bàn, khăn trải đều là mới, trong bình còn cắm cây hoa mào gà, có lẽ là để chào mừng cậu về nhà. Điền Chính Quốc mím môi, cúi thấp đầu, lấy tay áo lau nước mắt.

Rất muộn rồi, cậu cả mới quay lại. Bước vào phòng thấy Điền Chính Quốc ngồi đó, anh chốt cửa, sau đó thổi tắt nến trong phòng chỉ để lại một cây, anh cầm cây nến đi qua, đặt trên khung đầu giường.

Điền Chính Quốc đứng dậy, vội vàng muốn nói gì đó, nhưng không thể nói ra miệng. Anh hạ mi mắt nhìn cậu, đưa bàn tay chạm vào nút áo cậu.

Điền Chính Quốc không dám ngẩng đầu, chỉ kinh hoảng cầm lấy bàn tay kia, nhưng lại không dám dùng sức đẩy ra, cậu run rẩy, tùy ý để cậu cả cởi từng cái từng cái.

Dưới ánh nến mở áo, xương quai xanh lộ ra, cậu cả phẫn nộ, thô lỗ kéo vạt áo Điền Chính Quốc, bờ vai gầy gò trắng nõn, bộ ngực phẳng lì cũng xuất hiện, Điền Chính Quốc áy náy phát run, khe khẽ khụt khịt cái mũi.

Kim Thái Hanh không tin, cho đến lúc này cũng không dám tin, cô vợ nhỏ mà anh từng hôn, từng nắm chặt tay lại là một thằng nhóc. Trên cả đoạn đường về nhà, trong lòng anh vẫn luôn hoài nghi rằng mình đã nhìn nhầm rồi. Anh vì cậu mà không cần mặt mũi, nhưng mà cậu...

"Lão đại, em biết sai rồi..." Điền Chính Quốc còn chưa nói xong đã bị anh đẩy xuống giường, nắm lấy cạp váy.

Anh muốn kiểm tra lại thân thể cậu, Điền Chính Quốc biết rõ, hai tay nắm chặt ga giường, đau khổ không dám mở mắt.

Cậu cả không giống với Tần Nhị Hổ, anh từ từ cởi ra, có lẽ cũng sợ phải nhìn thấy, chậm chạp không dám kéo xuống tấc cuối cùng. Điền Chính Quốc giúp anh, nắm lấy tay anh, bất chấp kéo xuống.

Cậu cả không lên tiếng, Điền Chính Quốc tủi thân phát khóc: "Lão đại, cậu thôi em đi" cậu khóc thút thít, "Em không muốn lừa cậu, em...em chẳng qua không muốn rời xa cậu...."

Không biết cậu cả đang nghĩ gì, lỗ mãng nhìn chằm chằm vật dưới váy cậu, đột nhiên anh lật người cậu lại, tách cái mông ra hai bên. Điền Chính Quốc lớn như thế này rồi, đây là lần đầu tiên bị người ta nhìm chằm chằm cái mông, thân thể run rẩy, theo bản năng đưa tay ra che lại. Nhìn thấy đôi bàn tay nhỏ bẻ chắn trước mắt mình, cậu cả buông lỏng tay, khập khiễng lui về sau mấy bước, mở cửa rời đi.

Đêm nay, Điền Chính Quốc phải ngủ một mình, vừa ngủ vừa rơi nước mắt. Bất tri bất giác ngủ một giấc đến tận khi mặt trời lên cao, cậu bị tiếng mấy bà thím hạ nhân ồn ào làm tỉnh giấc: "...thật đáng thương, vẫn còn là một cô gái mà..."

"Nghe người ta nói, bọn thổ phỉ đều thay phiên nhau đến...mười mấy tên trẻ tuổi tầm đôi mươi..."

Điền Chính Quốc ngây ngẩn trừng mắt nhìn song cửa sổ, cậu biết bọn họ đang nói về cậu. Những lời nói làm tổn thương người khác như vậy, sao bọn họ lại có thể nói bừa chứ. Cậu nắm chặt chăn, nghe người bên ngoài nói: "...cho nên Lão phu nhân mới không cho cậu cả lại gần cô ta, nếu như ở trên núi bị lây nhiễm mấy bệnh phụ khoa, lây cho cậu cả thì làm sao."

"Ôi chao, chuyện chăn gối của hai vợ chồng họ, chúng ta sao có thể quản được."

"Mấy ngày nay" bọn họ dường như đang tách đậu, "Cô Hai nhà họ Thẩm đó có biết không, cái người tên là Tiểu Ngọc Hoàn ấy, nghe nói đã đồng ý gả cho cậu cả rồi..."

Bàn tay Điền Chính Quốc đang cầm chăn buông lỏng ra, cậu quay đầu, nhìn bông hoa mào gà đã héo rũ trong bình. Sau đó bọn họ nói gì, cậu đều không nghe thấy, bên tay chỉ vang vọng tiếng cậu cả thường hay gọi: 'Nha đầu... Nha đầu!'

Cậu rúc vào trong chăn, hu hu khóc lớn lên, tiếng nói bên ngoài đột nhiên dừng lại, chỉ còn âm thanh nhặt đỗ tách tách.

Cả ngày, Điền Chính Quốc không biết phải làm gì, mợ Hai, mợ Ba đều tới thăm, Lão phu nhân không đến, nhưng lại cho người mang tặng đồ. Cậu vẫn mờ mịt, đầu óc rối bờ, nghĩ tới khi đi phải cầm theo những thứ gì, suy nghĩ đến tận khi mặt trời lặn mới phát hiện, cậu chẳng có gì cả, một thân một mình, chỉ có một thân thể lừa gạt người khác.

Đáng đời! Cậu ngồi xổm trên mặt đất, ôm chặt bản thân, oán giận nghĩ.

--Hết chương 25--

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro