Chương 14: Lệ Tâm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


“A……”

Tiêu Chiến khẽ liếm chất lỏng trên tay, cười nói:

“Hương vị thật ngọt……”

“………” Vương Nhất Bác quẫn bách muốn tát hắn một cái, nhưng lại bị đối phương bắt được cổ tay, hôn thật sâu xuống.

Trong nụ hôn nồng nhiệt…… còn có hương vị của chính mình.

Hôm nay , bọn họ đều rất kỳ lạ . Vương Nhất Bác không hiểu tại sao lại sinh ra một lại cảm giác, đó là một loại……dự cảm rất quái dị, rằng ngày mai tất cả sẽ kết thúc.

“Nhất Bác……” Cọ cọ lên vầng trán trơn nhẵn của y, nam nhân mị hoặc thì thầm: “Ta muốn ngươi……”

Vương Nhất Bác rũ mi, nói khẽ: “Ừ……”

“Làm ở đây luôn hả?”

“Ngươi không cần mặt mũi nhưng ta cần.”

“Được rồi.”

Tiêu Chiến cười ha ha mấy tiếng rồi bế y từ trên ghế lên. “Chúng ta vào đây đi……”

“Nhất Bác ……”

“Hửm?”

“Sao ngươi vẫn gầy như vậy .Thuốc bổ trong cung đưa tới, rốt cuộc có uống hay không?”

“Ngươi đúng là có rất nhiều lời vô nghĩa……”

“Được rồi…… Ta không nói nữa.”

Tiêu Chiến  cười nói: “Hiện tại…… làm chính sự thôi.”

Cái gọi là chính sự……

Sa trướng từ từ buông xuống, trong không trung tản ra hương thơm nhàn nhạt, hai thân thể trần trụi, tứ chi giao triền. Tiếng thở dốc vang lên, trong phòng tràn ngập cảnh xuân.

Một đêm này, bọn họ hoàn toàn không thể khống chế được bản thân. Lần đầu tiên kịch liệt đến mức khiến đối phương phải dùng hết toàn lực…… nhưng lại không biết là vì sao.

Vương Nhất Bác hiếm khi không kiềm chế bản thân, Tiêu Chiến cũng không đè nén dục vọng, cho dù có thể khiến đối phương bị thương.

Điên cuồng đoạt lấy, kịch liệt dây dưa, mãnh liệt ái ân.

Ái ngữ nhẹ nhàng, quyến luyến…không biết có phải chân thật hay không.

Chỉ biết…… lý trí đã không còn.

***************************

Ngày hôm sau, Vương Nhất Bác phải nằm trên giường nghỉ ngơi. Sáng sớm Tiểu Tam đã đi vào dọn dẹp, y xấu hổ không biết nên dời ánh mắt đi đâu.

Nơi đêm qua bị xỏ xuyên hiện còn đau rát, thắt lưng hoàn toàn không có sức, ngay cả động đậy cũng thấy khó khắn.

Sau này… không bao giờ phóng túng như vậy nữa. Vương Nhất Bác thầm thở dài.

Lúc ấy, y ngờ lúc bọn họ gặp lại nhau, không ngờ sau một đêm ngọt ngào….kết quả kết quả nhận được lại là như thế này.

Tiêu Chiến đã ba ngày không đến, Vương Nhất Bác cũng không quan tâm lắm, nhưng thư của Diêu Hâm cũng đã ba ngày không thấy, y không khỏi cảm thấy có chút khác thường.

Vương Nhất Bác bị Vương Kiệt lấy lí do “thân thể không khoẻ cần an dưỡng” mà cho ở ngoài cung, không có đất phong, không có cơ hội tham dự triều chính, mặc dù có thể tự do ra ngoài, nhưng đối với lúc thu thập tin tức trong cung mà nói, càng thêm bất tiện.

Khi Vương Nhất Bác có thể đi lại bình thường, y sai người chuẩn bị xe ngựa, tự mình đi hỏi Diêu Hâm.

Còn chưa ra ngoài, có người đã vội vã chạy vào thông báo:

“Khởi bẩm Vương gia…… Diêu đại nhân ông ấy……”

“Ông ấy làm sao?”

“Vừa mới nhận được tin tức…… Diêu đại nhân phạm tội kết bè kết cánh đã bị cách chức điều tra!”

“Sao……?”

Sắc mặt Vương Nhất Bác đại biến, vội vàng hỏi:”Chuyện này xảy ra lúc nào?”

“Nghe nói…… là hai ngày trước……”

“Hai ngày trước……?”

Lúc đó…… rốt cuộc y đang làm gì? Vừa trải qua một đêm cuồng dã…… nằm ở trên giường không thể cử động?

“Đáng chết……!” Vương Nhất Bác nện một quyền trên tường, cả giận nói: “Vì sao bây giờ mới đến thông báo!?”

“Thuộc hạ…… thuộc hạ cũng là không còn cách nào…… Nếu không phải Tể tướng đại nhân giám thị, thuộc hạ đã sớm đến báo cho Vương gia ngài!”

“Giám thị……?”

Vương Nhất Bác thì thào, sắc mặt càng biến càng xanh.

Diêu Hâm mới được thăng chức chưa tới một tháng, sao lại có thể mắc tội danh như vậy? Có Tiêu Chiến bảo hộ, ai lại dám gán cho ông một tội danh như thế? Diêu Hâm xảy ra chuyện, vì sao Tiêu Chiến không tự mình đến nói?

Tiêu Chiến ……

Tất cả đáp án, đều đã hiện ra một cách sinh động.

Vương Nhất Bác siết chặt tay, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay.

Tiêu Chiến, đây là mục đích của ngươi sao?

Trên đời này mọi người đều biết, chỉ có ta lại chẳng hay biết gì! Người duy nhất không biết…… cũng chỉ có ta!

“Nhất Bác ……”

Thanh âm trấm thấp quen thuộc từ cửa truyền đến, Tiêu Chiến mỉm cười bước vào.

“Thân thể có khỏe không? Hôm nay ta nhất định phải thấy ngươi ăn hết cháo tổ yến……”

Thanh âm dịu dàng không hề khác với khi xưa…… Nhưng, rất chói tai.

“Vì sao ngươi lại làm như vậy?”

Vương Nhất Bác ngẩng đầu, ánh mắt sâu thẳm dừng trên người nam nhân trước mặt.

“Cái gì?” Tiêu Chiến hơi sửng sốt, vừa cười vừa nói: “Ngươi là hỏi vì sao ta phải đến trông chừng ngươi ăn cháo hả?”

“Đừng có giả dối thế nữa.” Vương Nhất Bác thản nhiên nói: “Ngươi không cần tiếp tục hạ mình như vậy.”

“Phải không……” Tiêu Chiến lẩm bẩm: “Thật ra…… ta còn một lá thư muốn giao cho ngươi.”

Lá thư mà Tiêu Chiến nói, tất nhiên là lá thư mà đêm đó Diêu Hâm phái người đưa đến phủ Thuận Vương, nhưng giữa đường bị chặn lại.

Vương Nhất Bác lạnh lùng giật lấy lá thư trên tay Tiêu Chiến , đọc thật kĩ, sắc mặt từ từ trắng bệch.

Chậm rãi ngẩng đầu, mắt phượng băng lãnh đối diện với ánh mắt trầm tĩnh kia, chăm chú nhìn nhau, vô cùng xa lạ.

Thua…… tự lấy dây buộc mình, thì ra chính là bản thân y.

Nam nhân với bộ mặt ôn hòa kia…Vương Nhất Bác thầm muốn xé hắn thành từng mảnh nhỏ.

Hơn hai năm nay, câu nói “ta yêu ngươi” quen thuộc kia, nụ hôn dịu dàng nồng nhiệt, cái ôm ấm áp luôn sẵn sàng rộng mở vì mình này, thì ra …… đều là giả dối, mình bị lừa gạt, từ đầu tới cuối, lừa gạt một cách trắng trợn.

Buồn cười hơn chính là... lúc bị đối phương trêu đùa, mình lại sinh ra một thứ cảm giác không nên có với đối phương ……

Chờ mong.

Lòng rất đau thì sao? Rất khổ sở thì sao? Đây đều là ngươi tự tìm a…… Thấy rõ bản thân, thấy rõ nam nhân này, các ngươi cũng không phải là kẻ vì yêu thương mà sống.

Vương Nhất Bác cười đến âm lãnh.

“Nhất Bác…… Ngươi chảy máu.”

Vương Nhất Bác quá bình tĩnh khiến Tiêu Chiến có chút bất an. Hắn rút ra khăn tay màu trắng, băng lại ngón tay tinh tế mà băng lãnh kia.

“Ngươi……” Vương Nhất Bác không kháng cự hành động này của hắn, đường nhìn của y dừng lại trên mặt Tiêu Chiến, hỏi: “Ngươi đã làm gì bọn người của Diêu Dâm?”

“Không làm gì cả, cách chức mà thôi.”

“Ngươi không giết bọn họ sao? Ngươi không giết ta sao?”

Tiêu Chiến ngẩng đầu nhìn ánh mắt sắc bén của Vương Nhất Bác , nói thật khẽ: “Không……”

“Như vậy, ngươi trăm phương ngàn kế phá hư kế hoạch của ta là vì cái gì?” Vương Nhất Bác cười lạnh. “Nếu ngươi thật sự trung thành với Vương Kiệt , nên quyết định chém đầu tất cả mới phải!”

“Đúng.” Tiêu Chiến hít vào một hơi, buông tay Vương Nhất Bác ra: “Nhưng…… mục đích của ta cũng không phải vì giành lấy niềm tin của Thánh Thượng, cho nên không cần phải xử tử tất cả các ngươi.”

“Vậy rốt cuộc ngươi làm vì cái gì?”

“Đúng vậy…… là vì cái gì nhỉ?” Tiêu Chiến khẽ cười khổ.

“Quan hệ của chúng ta, đừng tiếp tục nữa.”

Trầm mặc một lúc lâu, rốt cuộc Vương Nhất Bác lãnh đạm mở miệng.

“Ta biết.” Tiêu Chiến gật đầu.

“Cho nên, ngươi có thể đi rồi.”

Vương Nhất Bác quay người đi, khoát tay, chỉ về phía đại môn.

Quỷ tịch mịch này, nếu ngay từ lúc đầu không tồn tại thì tốt biết mấy……? Lại tự đi tìm kiếm chút ấm áp từ Tiêu Chiến,  đúng là ngu xuẩn muốn chết……

“Nhất Bác ……”

Tiêu Chiếncúi đầu gọi một tiếng. Ý vị sâu xa, mà lại bao hàm một ít chờ mong, Vương Nhất Bác từng nghĩ bản thân rất thích giọng nói của đối phương.

“Đừng gọi ta nữa……”

Thân thể đơn bạc khẽ run lên, quay đầu lại khàn giọng rống giận:

“Ta bây giờ không còn gì hết… rốt cuộc ngươi còn muốn ta thế nào nữa!?”

Bình tĩnh trước kia cũng chỉ là một lớp màn ngụy trang, khi đến cực hạn sẽ vỡ nát, có giọt chất lỏng băng lạnh tràn ra từ khóe mi.

Mà lạnh lẽo hơn cả lệ, chính là tâm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro