Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor+Beta: Crashpike

Khi Phó Tinh Thần đi chỉ kéo theo một vali hành lý, tóc còn chưa chạm đến đầu vai, trên đỉnh đầu nắng hè chói chang, xoay người bước đi thập phần tiêu sái.

Sau ba năm, tại sân bay quốc tế Tây Thành, bên phải cô vẫn là cái vali nhỏ nhắn kia, mái tóc dài mềm mại rũ đến eo, bên trái lại ngoài dự đoán của mọi người dắt theo một bé trai mắt to mày rậm.

"Thần Thần?" Thiếu chút nữa Mạc Văn Ngữ cho rằng mình nhận sai người mất rồi.

Giọng nói vừa dứt, trên mặt bé trai đã xuất hiện một nụ cười, xông lên bắt tay với Mạc Văn Ngữ, vẫn là Phó Tinh Thần ho nhẹ một tiếng đứa bé mới ngừng động tác, đối phương quay đầu lại nhìn về phía cô, từ đôi mắt đến giọng nói đều mang theo ý tứ trêu ghẹo, "Chị gái không phải bảo chúng ta không quen biết nhau hay sao? Vừa rồi chính là cháu giúp cô lấy vali từ chỗ vận chuyển đưa tới đây đấy."

Phó Tinh Thần đưa mắt nhìn cổ tay trái của mình, trên cổ tay hằn lên vệt đỏ, đây là dấu vết để lại khi đứa bé có lòng tốt giúp cô lấy vali không cẩn thận đụng vào.

Cô đưa mắt nhìn, thừa dịp Mạc Văn Ngữ nhận lấy cái vali, quay mặt lại nói với đứa bé lời cảm ơn, không tính toán nhiều lời.

Chưa đi được mấy bước đứa bé đã gọi cô lại "Chị gái, lưu lại phương thức liên lạc rồi hẳn đi......"

Mạc Văn Ngữ dừng lại, tầm mắt ở trên mặt đứa bé băn khoăn vài giây, giúp Phó Tinh Thần hỏi một câu: "Cậu bé, cháu đã tới tuổi thành niên chưa?"

"Đương nhiên đã tới!" Đứa bé vỗ vỗ ngực, còn vài lời muốn nói, tay phải đột nhiên bị người ta nhét vào một tấm card. Phó Tinh Thần thu hồi tay, hướng về phía đứa bé hơi hơi mỉm cười, xoay người, để lại một bóng lưng tiêu sái.

Trái tim nhảy thình thịch, cảm thán chính mình ngăn không được vận đào hoa, hô hấp bình thường lại mới cầm tấm card đọc thử: "Đổng......"

Từ thứ hai còn chưa ra khỏi miệng, đã chết non trong cổ họng đứa bé, trên tấm card giấy trắng mực đen rõ ràng -- của hàng bánh rán Đổng Ký, 157XXXX8693.

Quay đầu nhìn lại, thấy hai người kia đã vào thông đạo VIP ở sân bay.

Mạc Văn Ngữ lái xe dừng lại phía bãi đỗ xe, xe đỗ ngay ngắn, đón được người toàn vẹn.

Phó Tinh Thần bỏ vali vào cốp xe sau, mặt mày ủ ê bước về hướng Mạc Văn Ngữ: "Để tớ lái xe cho. "

"Cậu lái được không?" Mạc Văn Ngữ rõ ràng không yên tâm, cô với Phó Tinh Thần có mấy năm quen biết, biết rõ kỹ thuật lái xe của cô nàng.
--
Mạc Văn Ngữ không yên tâm mà thắt giây an toàn, "Phanh" một tiếng, thân xe lắc nhẹ một chút, Phó Tinh Thần dùng hành động thực tế trả lời cô: Không được.

Mạc Văn Ngữ hoảng sợ từ đầu tới chân, nhịp tim còn chưa bình tĩnh lại, Phó Tinh Thần đã đẩy cửa xe đi xuống, nhưng chỉ hơn mười giây, cô nàng lại trở về, lần này không đóng cửa xe lại, chỉ mở hờ, "Phía bên phải cửa xe có một đoạn bị vỡ khoảng hai mươi đến ba mươi centimet, kính chiếu hậu nát bét."

Dừng một chút, Phó Tinh Thần lại chêm thêm câu: "Xe Bentley màu đen, chủ xe không rõ."

Cô nàng nói rõ ràng rành mạch, không giống vừa đụng phải một chiếc siêu xe.

Mạc Văn Ngữ đưa mắt nhìn Phó Tinh Thần, vẫn chưa nghĩ ra nên dùng tư thế gì tới để khóc lóc, Phó Tinh Thần đã xé nửa tờ giấy, lấy bút viết tên cùng số điện thoại.

Lần này không phải của hàng bánh rán Đổng Ký nữa mà là một người khác.

"Thần Thần, làm như vậy không tốt lắm đâu......"

Phó Tinh Thần không đáp lời, cố định tờ giấy kia ở cửa xe Bentley, mới đùa giỡn mà nói câu: "Bằng không viết tên cậu -- đem cậu cùng xe đi bán, cũng không đủ chi phí sửa cửa chiếc Bentley kia đâu?"

Dứt lời, Mạc Văn Ngữ đã tự giác mà câm miệng, tay chân cùng phối hợp cùng cô nàng thay đổi vị trí.

Phía tây sân bay mới khai trương trung tâm mua sắm, Phó Tinh Thần mơ màng sắp ngủ.

Mạc Văn Ngữ muốn nói lại thôi, nhìn cô nàng hơn mười phút, rốt cuộc ở phút mười tám mở miệng nói câu: "Buổi sáng hôm nay trợ lý Từ gọi điện thoại cho cậu nhưng mà điện thoại mãi không kết nối được, nên đã nhờ tớ chuyển lại cho cậu một câu "Em hiện tại có hai lựa chọn, nếu không về nhà, ngày mai liền sắp xếp  cho em một người đàn ông độc thân hoàng kim."

Vừa nghe đã hiểu ý tứ của Hoắc Cận Sơ -- Phó Tinh Thần muốn ở chỗ trước kia, chính là muốn sống bên ngoài.

Cô tạo cho mình một đường đi, vốn dĩ cho rằng có thể yên tĩnh mấy ngày, kết quả không nghĩ tới lần này trợ lý Từ đi đường vòng, đánh tới Mạc Văn Ngữ.

Tới đèn đỏ, Mạc Văn Ngữ không dám đến gần nhìn thử cô nàng, thẳng đến khi đổi đèn xanh mới ho nhẹ một tiếng: "Thần Thần, cậu cùng Hoắc tổng không hòa hợp lắm nhỉ."

Loại không hòa hợp này, ngay từ ban đầu Mạc Văn Ngữ đã cảm nhận được, hiện tại vẫn cảm thấy như vậy.

Cứ nghĩ ai có mắt đều có thể nhìn ra được.

Nhưng lúc đương sự ngồi trên ghế giương mắt lạnh nhìn qua, Mạc Văn Ngữ vẫn lựa chọn chọc mù hai mắt mình.

Trầm mặc một lúc lâu, Mạc Văn Ngữ mới tìm thấy giọng nói của mình : "Thần Thần, cậu có cảm thấy như thế không?"

Mùa xuân ở Tây Thành đã qua một nửa, sau 12 giờ trời bắt đầu ấm áp, xuyên qua tầng mây, ánh nắng từ cửa sổ xe chiếu vào, Phó Tinh Thần cảm thấy có chút nóng, cô giơ tay che che ở trên trán, cách trong chốc lát mới đáp: "Thấy chứ"

Cô mới hai mươi tuổi xuân, rõ ràng còn chưa tới tuổi lấy chồng.

Mạc Văn Ngữ thở dài, lúc này đây, cô trực tiếp sửa lại xưng hô đối với Hoắc Cận Sơ: "Không hổ là thương nhân trên thương trường, anh Hoắc lợi hại nhất vẫn chính là thủ đoạn."

Ý Mạc Văn Ngữ, đại khái là Hoắc Cận Sơ dùng thủ đoạn bức cô về nhà.

Phó Tinh Thần nghe được nở miệng cười cười, cô nhấp môi dưới, nhẹ nhàng mà "Ừ" một tiếng, sau đó giơ tay hướng về con đường phía nam "Đêm nay nghỉ ở Hán Giang."

Khách sạn Hán Giang, là khách sạn tốt nhất ở Tây Thành.

"Đúng là nhà tư bản!" Mạc Văn Ngữ cảm thán, từ kính chiếu hậu thoáng nhìn Phó Tinh Thần cười một cái, lại nhiều chuyện nói thêm: "Biết khách sạn kia là của ai không?"

Phó Tinh Thần lắc đầu, đôi mắt đen trắng rõ ràng, thanh thuần sạch sẽ, khóe mắt hơi hướng lên trên, cô nghiêng mắt nhìn qua: "Sao cậu hỏi nhiều thế nhỉ, giống Mạc Niệm quá?"

Mạc Niệm, đứa cháu bốn tuổi của Mạc Văn Ngữ.

Mạc Văn Ngữ hướng mắt lên trời trợn trắng, không dám nói nữa.

Nửa giờ sau, Phó Tinh Thần bước vào phòng, áo quần còn chưa thay, ngã xuống giường liền ngủ.

Tỉnh lại thấy trời đã sáng, Phó Tinh Thần nhìn đồng hồ, mới 7 giờ đúng. Tin nhắn của Mạc Văn Ngữ vừa vặn gửi đến: "Ngày mai 11 giờ trưa, Hán Giang tòa B lầu 37."

Hẳn là Hoắc Cận Sơ đã quyết định ngày mai hẹn người đàn ông độc thân hoàng kim cho cô, Phó Tinh Thần đơn giản nhắn lại một câu, mặc lên áo dệt kim hở cổ ra cửa.

Ngày hôm sau, Phó Tinh Thần đến sớm mười phút.

Hai mươi phút sau, người đàn ông độc thân hoàng kim khoan thai tới muộn, anh ta theo hướng người phục vụ chỉ vào chỗ ngồi của Phó Tinh Thần đối diện, dáng ngồi mười phần chú ý.

Người này diện mạo quá xấu, đầu tóc dính vài cọng thưa thớt, mồ hôi đầy mặt, xuống chút nữa xem, trên cổ còn khoa trương đeo dây chuyền vàng.

Đối phương vừa ngồi xuống liền đánh giá Phó Tinh Thần trên dưới mấy lần, khẩu khí cũng phải bởi vì người trước mặt xinh đẹp mà dịu xuống, cùng cái dây xích vàng giống nhau tục tằng: "CÔ Phó, cô có biết chúng tôi làm ăn buôn bán, thời gian đặc biệt quan trọng, hôm nay tôi nguyện ý ra đây gặp cô phải tốn không ít thời gian, sinh hoạt cá nhân trước kia của cô tôi quản không được, nhưng buổi sáng hôm nay, trợ lý cho tôi cho xem hai bức ảnh --"

Dây chuyền vàng vừa nói vừa mò tay lên lấy đồ trên túi áo, sau đó "Bang" vỗ lên mặt bàn, "Trên ảnh chụp cô cùng người đàn ông khác giải thích thế nào?"

Phó Tinh Thần nâng tay trái, ngón tay lấy viên đường hướng về ly cà phê, rũ mắt nhìn về phía hai bức ảnh, cùng một góc độ, một nam một nữ trước sau xuất hiện ở cửa khách, hẳn là thừa lúc ngày hôm qua cô bước vào khách sạn mà chụp lén.

Phó Tinh Thần nâng mắt, thanh âm có chút lạnh lẽo: "Ông cho người theo dõi tôi?"

Dây chuyền vàng hoàn toàn không cảm thấy gì, nói có sách mách có chứng phảng phất như là bắt gian tận giường : "Từ buổi chiều ba giờ đến buổi tối 7 giờ, cô Phó các ngươi ở khách sạn suốt bốn giờ đồng hồ!" Nói xong còn hừ lạnh một tiếng, "Thể lực cũng khá tốt đấy!"

Giọng nói ông ta lên án có chút lớn, lập tức dẫn tới không ít ánh mắt của người khác,ông ta cũng không thèm quan tâm, còn nhải nhải: "Tôi trước kia có nghe người ta nói, những người trẻ các ngươi tư tưởng có chút thoáng , sinh hoạt cá nhân hỗn loạn, không biết kiềm chê, tôi cũng không có nhiều yêu cầu, chỉ hy vọng sau này chúng ta kết hôn, cô Phó đây có thể thành thật mà ở nhà làm bà chủ gia đình, giặt quần giặt áo nấu cơm sinh con đẻ cái......"

Người nhìn qua ngày càng nhiều, Phó Tinh Thần ngồi đoan chính, chờ hắn nói không sai biệt lắm mới mở miệng hỏi câu: "Nói xong chưa?"

Người nọ sửng sốt, đôi mắt híp lại, trên mặt liền nóng lên, cà phê trên mặt hắn vẫn chảy xuống cằm, Phó Tinh Thần đứng lên, ngón trỏ dừng ở trên mặt bàn một chút, lướt trên hai bức ảnh kia, trước một đám người trợn mắt há hốc mồm hướng tới người phục vụ nói: "Các ngươi đem đồ ăn đắt nhất của khách sạn đến cho vị tiên sinh này thử một lần."

Dây chuyền vàng lau mặt, vẻ mặt dữ tợn, tức đến vặn vẹo, vừa muốn đuổi theo, người phục vụ liền ngăn ông ta lại, "Tiên sinh ngài vẫn chưa thành toán."

Ngay chỗ rẽ trước khi cửa thang máy đóng lại, Phó Tinh Thần bước vào.

Bên trong người đàn ông nghiêng mắt nhìn lại đây, tầm mắt ở trên mặt cô không nhanh không chậm mà xẹt qua một lần, nhàn nhạt, tồn tại cảm giác cường thế, Phó Tinh Thần không để ý, cúi đầu liếc mắt một cái, ấn vào phím tầng một vừa vặn sáng lên.

Phía sau có lưng truyền đến âm thanh, ngay sau đó tiếng ho nhẹ của cô gái liền truyền đến "Giang... Giang tổng, hôm nay Bạch tiểu thư hẹn gặp ngài ba lần, yêu cầu tôi hỏi ngài sắp xếp chút thời gian gặp mặt?"

Một người khác đứng bên phải Phó Tinh Thần, không mở miệng.

Thư ký hiểu rõ, tiếp tục nói, "Cuối tuần miếng đất bên cạnh thành Đông sẽ đấu giá, Hoắc thị cũng tham gia......". Dừng một chút, thư ký có chút không chắc chắn mà dò hỏi, "Giang tổng, muốn nhường cho Hoắc tổng miếng đất này sao?"

"Hoắc thị" hai chữ này lọt vào tai, Phó Tinh Thần theo bản năng nâng tầm mắt.

Mạc Văn Ngữ định nghĩa loại phản ứng này là "Phản xạ có điều kiện".

Không có biện pháp, rốt cuộc Hoắc Cận Sơ là anh trai của cô.

Mặc dù chỉ là trên danh nghĩa.

Phía trước cửa thang máy có tấm kính phản lại bóng người, người đàn ông bên cạnh vừa vặn nhìn qua, đôi mắt phượng dẹp dài hơi nheo lại, khơi mào nửa phần ý vị thâm trầm

Bốn mắt nhìn nhau, Phó Tinh Thần nhấp nhẹ môi, trước hết chuyển tầm mắt lại. Cô nghe được người nọ "À" một tiếng, sau đó nhàn nhạt mà ném ra hai chữ : "Không cho."

Trong miệng anh cắn một điếu thuốc còn chưa châm lửa, giọng nói trầm thấp, mang theo chút giọng mũi.

Tuy vừa rồi Phó Tinh Thần chỉ nhìn được đôi mắt nhưng vẫn biết đó là một người đàn ông cực kỳ đẹp trai

Thang máy vừa xuống tầng một, anh bước một bước đi ra ngoài, cô thư ký theo sát phía sau, lúc đi qua Phó Tinh Thần bước chân chậm lạ, có lòng tốt nhắc nhở : "Tiểu thư, vừa rồi cô đi nhầm thang máy."

Không chờ cô phản ứng, cô thư ký đã chạy chậm theo sau. Cách mấy mét, bước chân người đàn ông hơi dừng lại, đầu lệch về một phía, giơ tay đem điếu thuốc ngậm vào miệng.

Phó Tinh Thần quay đầu nhìn lại, sau đó nhìn thấy trên vách tường phía bên phải có dòng chữ, thang máy dành cho khách Vip.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro