Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm hôm khuya khoắc, mọi người đều mơ màng sắp ngủ.

Giọng nói của Mạc Văn Ngữ không tính là lớn, nhưng Phó Tinh Thần cảm thấy người đang nói chuyện ở kia đã nghe thấy rồi, cô hận khôngthể cúi thấp đầu hơn, chỉ có thể giơ tay che mặt, đặc biệt nhỏ giọng mà giải thích một câu: "Anh ta tới đây để bảo lãnh cho người khác..."

Bên này Phó Tinh Thần mới nói xong, bên kia đột nhiên ngừng nói chuyện .

Đường Ngộ nhấc chân đi tới, sau đó ngừng ở trước mặt cô.

Cậu mang một giày màu trắng rất sạch sẽ, lấy thị lực 2.0 của Phó Tinh Thần soi mói ,cũng không thấy được nửa vết bẩn.

Đường Ngộ duỗi tay về phía mặt cô, sắp bắt được cằm Phó Tinh Thần, đột nhiên bị người ta kéo tay trở về .

Giọng của anh vang lên: "Thành thật một chút."

Đường Ngộ cong môi, sau đó hơi cúi xuống nhìn Phó Tinh Thần: "Chị gái, chị không quen  tôi sao?"

Phó Tinh Thần: "......"

Chẳng lẽ cô nên biết cậu ta?

Phó Tinh Thần rốt cũng ngẩng đầu, lúc hướng tầm mắt về phía cậu ta không cẩn thận đụng vào ánh mắt Giang Dạ, cô có chút mất tự nhiên mà tránh đi, sau đó nhíu mày lắc lắc đầu.

"Tên tôi là Đường Ngộ."

Phó Tinh Thần gật đầu.

Nửa phút sau, Đường Ngộ vẫn không mở miệng

Giang Dạ nhìn cậu một cái: "A ngộ, em ra ngoài trước đi."

Đường Ngộ kéo khóe môi, cười với Phó Tinh Thần một chút, đặc biệt nghe lời mà nhấc chân đi ra ngoài.

Phó Tinh Thần lại cúi đầu, vốn dĩ muốn chơi một ván con rắn tham ăn dời đi lực chú ý, không ngờ ống áo tay trái lại bị Mạc Văn Ngữ túm, cô nàng còn đặc biệt kéo kéo.

Quần áo còn chưa bị đứt ra, đã nghe được trên đỉnh đầu có giọng nam vang lên: "Còn chưa chịu đi, định ngủ lại đây hay sao?"

Mạc Văn Ngữ bị sặc nước miếng .

Phó Tinh Thần ngẩng đầu nhìn anh, tai cô ửng hồng, đôi mắt sáng lấp lánh ướt dầm dề, nhất thời đã quên phản ứng.

Giang Dạ: "Tê chân hửm?"

Phó Tinh Thần lắc lắc đầu, cũng không dám giả bộ như không quen biết nữa, duỗi tay kéo Mạc Văn Ngữ đứng lên.

Giang Dạ tiếp điện thoại, bước ra ngoài trước.

Chân Phó Tinh Thần đúng là có chút tê , cô làm động tác đá chân , đứng lại nửa phút ,mới đi ra ngoài.

Mạc Văn Ngữ hứng thú bừng bừng hỏi cô: " Nếu đã có quen biết anh ta, sao ngày đó cậu lại đưa tiền boa cho người ta?"

"......"

Nếu biết là Giang Dạ, cô nào dám lớn mật hôn anh.

Phó Tinh Thần không đáp lời, chỉ mím môi nhấc chân đi ra khỏi cục cảnh sát .

Tây Thành nằm ở phương Bắc, buổi tối tháng năm nhiệt độ đã giảm, Phó Tinh Thần kéo lại áo khoác, vừa mở miệng đã thấy gió lạnh lùa vào.

Cô đề nghị: "Hay tìm khách sạn ở lại nhỉ."

Mạc Văn Ngữ sờ sờ túi tiền "Chỉ mang theo ba trăm tệ, cũng không mang theo CMND ."

Từ chỗ các cô đang đứng, có thể nhìn thấy mấy chữ khách sạn Hán Giang to đùng, Mạc Văn Ngữ thở dài: "Thần Thần, xem chừng hôm nay không ở lại Hán Giang được đâu."

Phó Tinh Thần cũng  thở dài , nhìn xung quanh, sau đó mở di động tìm phần mền thuê xe chuẩn bị tới nhà nghỉ ngủ tạm.

Mạc Văn Ngữ nghiêng mắt nhìn qua, "Không phải lại gọi được một chiếc  BMW chứ?"

Vừa dứt lời, trên màn hình liền hiện ra một chiếc BMW.

Đường cái đối diện dừng lại chiếc BMW màu trắng, Phó Tinh Thần còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, đã bị Mạc Văn Ngữ lôi kéo chạy qua.

Mạc Văn Ngữ nghiêng đầu liếc bảng số xe, sau đó kéo cửa ra, động tác liền mạch lưu loát đẩy Phó Tinh Thầ lên phía trước, nghe được cô bạn nhỏ giọng nói : "Hình như sai rồi."

Mạc Văn Ngữ nghe không rõ, tưởng cô hỏi thời gian, cửa xe đã bị cô nàng thuận tay đóng lại.

Phó Tinh Thần cũng không dám quay đầu nhìn lại, bàn tay nắm chặt , quay đầu mở cửa xe, động tác của chủ xe còn nhanh hơn nhanh tay ấn khóa cửa.

Phó Tinh Thần: "......"

Anh dập tắt điếu thuốc, mở miệng: "Nửa đêm còn dám lên xe của một người đàn ông lạ mặt, rất nguy hiểm có biết không?"

Phó Tinh Thần như cũ không quay đầu, cô hít một hơi thật sâu, "Cho nên Giang tiên sinh dùng hành động thực tế trả lời tôi , lên xe anh rất nguy hiểm?"

Giang Dạ: "Cô không phải không quen biết tôi hay sao?"

Phó Tinh Thần bị sặc nước miếng.

Giang Dạ kéo cửa xe lên, sau đó mở miệng hỏi cô: "Đi nơi nào, tôi đưa cô đi."

"Bạn của tôi......"

"Đường Ngộ sẽ đưa cô ấy về."

Phó Tinh Thần trong lúc nhất thời không tìm được cớ khác, Giang Dạ hỏi: "Về nhà, vẫn là ——"

"Tìm khách sạn gần đây đi," dừng một chút, Phó Tinh Thần bỏ thêm một câu, "Tốt nhất là khách sạn không yêu cầu quá nghiêm khắc,  Tôi không mang theo chứng minh thư."

Giang Dạ đưa cặp mắt thâm thúy nhìn cô "Có mang tiền không?"

Phó Tinh Thần: "... Không có."

Giang Dạ không nói gì nữa, cười như không cười mà nhìn cô một cái, sau đó khởi  động xe.

Vài phút sau, Phó Tinh Thần chú ý phía trước chính là khách sạn Hán Giang, cô chỉ đoan đoan chính chính mà ngồi, cũng không hỏi anh vì cái gì lại chạy đến nơi này.

Xe rất nhanh liền ngừng ở phía trước khách sạn , Giang Dạ tắt máy, đột nhiên nói chuyện : "Đây là xe của anh tôi."

Trách không được.

Phó Tinh Thần "Ừ" một tiếng, không nói.

Hai bên trầm mặc.

Nửa phút sau, Giang Dạ nhận điện thoại.

Bên kia cũng không biết là ai, Giang Dạ nói chuyện ngữ điệu hoàn hoãn không ít, anh mở cửa xe, khẽ cười một chút: "Còn chưa ngủ, vừa đi làm chút chuyện ."

Phó Tinh Thần lần đầu tiên nhìn thấy Giang Dạ cười như vây, ôn nhu lại gợi cảm, cơ hồ không mang theo lực công kích nào.

Cô đặc biệt thấp giọng mà nói câu cảm ơn , vừa mới xoay người mở cửa xe, tay đã bị anh nhẹ nhàng cầm lấy.

Giang Dạ không nhìn cô, chỉ nói khẽ với người ở trong điện thoại : "Nghỉ ngơi sớm một chút"

Anh nói xong liền cắt đứt điện thoại, tùy ý đặt điện thoại xuống, sau đó mở chiếc hộc nhỏ trong xe, từ bên trong cầm ra mấy tờ tiền giá trị lớn đặt ở bên cạnh.

Phó Tinh Thần nhìn chằm chằm mấy tờ tiền kia, so với trước kia bị Mạc Văn Ngữ lôi kéo xem phim đen, mặt cô bây giờ còn đỏ hơn.

Thật lâu sau, cô mở miệng: "Giang Dạ......"

Phó Tinh Thần không dùng kính ngữ, nuốt nuốt nước miếng mới nói tiếp, "Tôi ngày đó uống say, hy vọng anh đừng quá để ý."

Loại chuyện này vốn dĩ phu nữ là người có hại, huống chi trong tiềm thức Phó Tinh Thần cảm thấy, đối với Giang Dạ, cái hôn kia với chuyện thường ngày giống nhau, hẳn là không quá để ý.

Cô ngẩng đầu nhìn anh, đụng phải ánh mắt thâm trầm liền ngẩng người một lúc, lập tức tránh đi.

Giang Dạ  lúc lâu vẫn không mở lời, qua một lát, đột nhiên nắm chặt cổ tay cô kéo về phía trước, một tay kia ấn sau cổ, cúi đầu hôn xuống .

Cửa xe vẫn còn mở, gió lạnh từ khe hở chui vào mang theo hơi lạnh .

Cái hôn của Giang Dạ cũng lạnh, mang theo mùi của nước cạo râu, Phó Tinh Thần sửng sốt chớp mắt, không có phản ứng, đột nhiên nhớ tới lời Mạc Văn Ngữ dùng để trấn an cô lúc trước —— "Không sao cả, dù sao cậu cũng không bị thiệt hại gì."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro