Phiên ngoại 4: Sau khi kết hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một thời gian sau kết hôn, mỗi ngày Phó Tinh Thần đều quấn lấy Giang Dạ, bắt anh dạy đàn cho mình.

Cái loại cảm giác này, nói như thế nào nhỉ...... Luôn có một loại cảm giác thỏa mãn trước nay chưa từng có.

Một tháng sau, bộ phim cô đóng gần đóng máy.

Mọi người trong đoàn phim đều biết Phó Tinh Thần đã kết hôn, mặc dù chưa ai gặp qua đối tượng kết hôn của cô, bất quá cũng nghe nhiều hoặc ít cái tên "Giang Dạ".

Không biết có phải tại Giang Dạ hay không, những ngày tiếp theo cảnh diễn của cô đặc biệt thuận lợi, nam chính ôm cô cũng không dám dùng quá sức, Trì Minh một hô "Qua", anh ta lập tức buông ra, động tác nhanh chóng như ôm phải một cái bếp lò.

Sinh nhật Phó Tinh Thần chỉ còn mấy ngày nữa là tới, hai ngày trước Mạc Văn Ngữ đã tặng quà sinh nhật cho cô.

Biểu hiện của Mạc Văn Ngữ không giống như bình thường, nhưng Phó Tinh Thần lại không thể đoán ra nó khác ở chỗ nào, xung quanh còn có người của đoàn phim, Phó Tinh Thần cũng không mở ra, tỉ mỉ mà cất giữ lúc sau lại quên mất.

Hôm nay suất diễn của cô đặc biệt ít, không đến ba giờ chiều đã kết thúc.

Trí nhớ của Phó Tinh Thần không tốt lắm, gần bốn giờ, vẫn là Lâm Ấm nhắc nhở cô đi chụp quảng cáo.

Là nhãn hiệu trang sức hồi trước.

Để khớp với lịch trình của cô, chụp quảng cáo quay lúc 6 giờ.

Phó Tinh Thần chào những người ở đoàn phim, cầm quà Mạc Văn Ngữ đưa, bắt taxi đi trung tâm thương mại.

Bởi vì đã hợp tác một lần, cho nên lần này chụp rất thuận lợi, lúc chụp xong, sắc trời vừa tối không lâu.

Ra khỏi trung tâm thương mại, bên ngoài đèn rực rỡ mới lên, các màu đèn nê ông chiếu từng vòng, trên mặt đất cùng ngọn cây lớp lớp ánh sáng.

Phó Tinh Thần ước lượng chiếc hộp trong tay, không nặng, cô nhìn chằm chằm cái hộp kia một lúc lâu, cuối cùng cũng bỏ cuộc nhắn tin hỏi Mạc Văn Ngữ: "Rốt cuộc cậu tặng cái gì cho tớ?"

Có một loại dự cảm mãnh liệt -- bên trong không phải thứ gì tốt lành.

Lấy hiểu biết khắc sâu của cô đối Mạc Văn Ngữ mà nói.

Mạc Văn Ngữ trả lời cô như bị thiếu đánh: "Đến lúc đó mở ra sẽ biết."

Khác gì không hỏi.

Phó Tinh Thần không đôi co với cô nàng, đi đến ven đường bắt xe taxi trở về nhà.

Cố Niên cùng Giang Thiệu đi Giang Nam vùng sông nước để thư giãn, cho nên lúc Phó Tinh Thần trở về, cũng chỉ thấy Tạ Cành Phi.

Tạ Cảnh Phi ngồi ở phòng khách xem TV, Phó Tinh Thần đổi giày, liền nghe thấy cậu ta đem kênh truyền hình đổi một vòng, lại còn có xu hướng lặp lại.

Phó Tinh Thần liếc nhìn màn hình TV màn hình một cái, sau đó lại nhìn Tạ Cảnh Phi.

Người sau cũng nhìn cô, vẻ mặt buồn bực: Thím nhỏ, chị trở lại rồi sao?"

Cậu ta có thói quen khi kêu Phó Tinh thêm một chữ "nhỏ" ở phía sau, nghe Tạ Cảnh Phi kêu như vậy, cô còn cảm thấy trẻ hơn rất nhiều.

Phó Tinh Thần cảm thấy cái này có lý, cũng không sửa lại, thời gian dài, càng nghe càng thấy dễ nghe.

Phó Tinh Thần gật gật đầu, sau đó lại liếc mắt nhìn TV: "Nhìn cái gì vậy?"

Lần này Tạ Cảnh Phi dứt khoát đem điều khiển ném qua một bên, đứng dậy đi đến trước mặt Phó Tinh Thần, "Thím nhỏ, chị có cảm thấy chán không?"

Phó Tinh Thần đang định lắc đầu, dừng một chút đột nhiên nghĩ lại, thay đổi câu trả lời.

Tạ Cảnh Phi vừa hỏi như vậy, cô cũng cảm thấy có chútnhàm chán.

Giang Dạ không ở nhà, lúc này cô ở Giang gia, Kỳ Kỳ cũng không thể đem đến.

Tạ Cảnh Phi thấy cô gật đầu, đôi mắt bỗng chốc sáng ngời, co giò lập tức chạy lên lầu, sau đó dùng không đến năm phút, lại lập tức chạy xuống.

Chỉ là lúc này đây, trong tay của cậu ta nhiều thêm một vật.

Phó Tinh Thần rũ mắt, Tạ Cảnh Phi đã không khỏi phân trần mà đem đồ vật nhét vào trong tay: "Thím nhỏ, cái này tặng cho chị, đều là phim điện ảnh mới chiếu gần đây, tất cả đều ở chế độ HD, nhàm chán liền cùng chú ba xem thử......"

Tạ Cảnh Phi nói liên tiếp mấy tên phim, cuối cùng còn bỏ thêm một câu: "Thím nhỏ, chị nói có phải lãng mạn lắm không?"

Phó Tinh Thần: "......"

Cô không đành lòng phá hỏng tâm tình của Tạ Cảnh Phi, nhìn chằm chằm mấy cái đĩa kia gật gật đầu.

Tạ Cảnh Phi: "Em đột nhiên nhớ tới Ngộ Ngộ vừa rồi kêu em, em đi ra ngoài một chuyến, buổi tối không trở lại !"

Không khí chuyển biến quá nhanh, Phó Tinh Thần còn chưa có thời gian thích ứng, mới ngẩng đầu nhìn cậu, Tạ Cảnh Phi đã cầm áo khoác chạy ra cửa.

"Cảnh Phi......"

Không có đáp lại, trừ bỏ "Phanh" một tiếng tiếng đóng cửa.

Hôm nay Giang Dạ phải tăng ca, về đến nhà vừa vặn 8 giờ rưỡi.

Phó Tinh Thần đã làm cơm, lúc anh mở cửa Phó Tinh Thần đang ngồi ở phòng khách chờ anh, TV đang mở, nhưng ánh mắt của cô lại không để trên màn hình.

Cô mặc một bộ đồ ngủ có ren, ngồi trên sô pha, áo ngủ không tính là bảo thủ, ngồi tư thế này hai đùi trắng nõn lập tức lộ ra.

Phó Tinh Thần cúi đầu, nhìn chằm chằm mấy đĩa CD trong tay đến mức xuất thần, anh trở về cũng không chú ý tới.

Giang Dạ giơ tay ở trên cửa nhẹ gõ vài cái, "Nhìn cái gì vậy?"

Lúc này Phó Tinh Thần mới phản ứng lại, cô lập tức ngẩng đầu lên, sửng sốt vài giây mới giơ tay cầm mấy đĩa CD quơ quơ, "Cảnh Phi vừa rồi cho em."

Đĩa CD ở dưới ánh đèn phản chiếu lại ánh sáng, Giang Dạ nheo nheo mắt, "Nó cho em......Em đã xem chưa?"

"Chưa" cằm Phó Tinh Thần nhẹ nâng, hướng nhà ăn bên kia chỉ chỉ, "Đang đợi anh về ăn cơm."

Kỳ thật cũng không hoàn toàn là chờ Giang Dạ về ăn cơm.

Chủ yếu là Tạ Cảnh Phi cho cô mấy đĩa CD...... Nhìn có điểm kỳ lạ, Phó Tinh Thần sợ là phim kinh dị, cho nên vẫn không dám xem.

Ăn qua cơm xong, Phó Tinh Thần đứng dậy đi vào phòng bếp rửa chén.

Giang Dạ ngồi nguyên vị trí, chờ cô đi vào phòng bếp, mới lấy di động ra hỏi Tạ Cảnh Phi: "Cháu đưa cho cô ấy cái gì vậy?"

Tạ Cảnh Phi trả lời rất nhanh: "Phim điện ảnh được chiếu gần đây nhất!"

Cậu nói mười phần chắn chắc, nhưng nghênh đón lại là câu nói không rõ ý vị của Giang Dạ: "Tạ Cảnh Phi, cháu thật có bản lĩnh."

Xa ở mấy ngàn mét, Tạ Cảnh Phi vừa thấy những lời này, thiếu chút nữa sợ tới mức từ ghế trên té xuống.

Cậu có chút lúng túng sờ sờ cái mũi, sau đó lấy ra một tay mồ hôi.

Phó Tinh Thần rửa chén xong đi, dưới lầu đã không thấy bóng dáng Giang Dạ, mấy đĩa CD Tạ Cảnh Phi cho cô vẫn đang nằm bất động trên bàn trà, Phó Tinh Thần chần chờ vài giây, cuối cùng vẫn lấy ra một đĩa trong số đó.

Cửa phòng tắm đóng lại, sáng lên màu vàng ấm áp, liếc mắt một cái chỉ thấy một mảnh sương mù, cũng phân biệt không được là bởi vì kính mờ, hay là bên trong bốc ra hơi nước.

Phó Tinh Thần sờ sờ lỗ tai, sau đó đem đĩa CD nhét vào đầu CD.

Màn hình được cô mở lên, một màu xanh chưa tới vài giây, nhanh chóng hiện ra tên bộ phim.

Nước ngoài, Phó Tinh Thần nhìn không hiểu.

Bất quá cũng bình thường, có lẽ Tạ Cảnh Phi thích phim quốc tế cũng không chừng.

Bộ phim chạy được bốn năm phút, Phó Tinh Thần vẫn không thấy cảnh đẫm máu, lúc này mới nhẹ nhàng mà thở ra, kéo dĩa đựng trái cây, bỏ vào trong miệng một quả nho, vừa mới cắn xuống, đã nghe được phía sau truyền đến âm thanh mở cửa.

Phó Tinh Thần không quay đầu lại, lúc nói chuyện mang theo giọng mũi khàn khàn, không quá rõ ràng: "Tắm xong rồi?"

Giang Dạ không trả lời, lấy điều khiển từ xa liền tắt TV.

Phó Tinh Thần lúc này mới quay đầu lại nhìn anh, "Sao lại tắt?"

Giang Dạ không trả lời, nhưng lại hỏi cô một vấn đề khác: "Đẹp sao?"

"......Còn tốt."

Phó Tinh Thần nói xong đã với lấy điều khiển từ xa lại đây bật TV lên, tình tiết trong phim còn đang tiếp tục.

Nửa phút sau, Giang Dạ đi tới gần cô, Phó Tinh Thần rõ ràng nghe được Giang Dạ cười lạnh một tiếng.

Cô không tự giác run rẩy, quay đầu lại nhìn anh không chớp mắt, lúc quay đầu lại, hình ảnh trên TV đã thay đổi.

Vốn dĩ là hình ảnh văn nghệ tươi mát, không biết thế nào lại biến thành hai người lăn ở trên giường làm vận động thân thể.

Thân thể Phó Tinh Thần cứng đờ, ý nghĩ là rõ ràng, nhưng lại không có động tác khác.

Mẹ Kiếp.

Tạ Cảnh Phi đúng là thiểu năng trí tuệ, làm gì đem phim sắc tình / nói thành phim điện ảnh quốc tế!

Biểu cảm trên mặt Phó Tinh Thần cứng đờ nhìn chằm chằm màn hình nửa ngày, mới hậu tri hậu giác mà quay đầu lại nhìn Giang Dạ.

Khóe môi Giang Dạ mang theo nửa phần ý cười, Phó Tinh Thần duỗi tay sờ đến điều khiển, còn chưa kịp tắt đi TV, cánh tay đã bị anh kéo lại, trọng tâm Phó Tinh Thần không xong, bị anh kéo ngã xuống giường.

Cổ tay cô còn đang bị Giang Dạ đè lại, giương mắt đi nhìn anh, sau đó nghe được Giang Dạ lại hỏi một lần: "Đẹp sao?"

Ngữ khí lần này của anh hoàn toàn thay đổi, thấp thấp khàn khàn, mang theo một áp lực dục vọng.

Phó Tinh Thần bị quỷ mê, buột miệng thốt ra: "Không anh mới đẹp."

Lời này cô chưa nói sai, nam chính trên phim, so với đầu ngón tay Giang Dạ đều kém xa.

Giang Dạ duỗi tay nhẹ nắm lấy cằm cô, đầu mới vừa áp xuống, Phó Tinh Thần liền nói câu: "Anh nhìn phía sau."

Động tác Giang Dạ dừng lại, sau đó thật sự quay đầu nhìn lui.

Phó Tinh Thần nắm lấy cơ hội, khẽ đẩy Giang Dạ một cái từ dưới thân anh chui ra, mặt cô có chút hồng, hô hấp cũng không yên ổn, chạy một mạch tới cây đàn dương cầm ngồi xuống, thừa dịp Giang Dạ kêu cô mở miệng trước đánh đòn phủ đầu: "Giang Dạ, em đàn một khúc cho anh nghe?"

Giang Dạ nhướng mày, cánh tay ở chỗ cô vừa nằm nhẹ căng một chút, cười như không cười: "Được."

Phía sau bộ phim còn tiếp tục chạy, ánh mắt Phó Tinh Thần không dám nhìn loạn, căng da đầu nổi lên điệu.

Đầu ngón tay cô run run, cho nên âm thanh vang lên cũng rất nhẹ, cùng âm thanh phía sau đồng thời vang lên.

Dị thường mà không hài hòa.

Ngón tay Phó Tinh Thần dừng lại, mặt đỏ lên xoay người sang chỗ khác, nhìn anh, ánh mắt ôn nhu lại lóe sáng: "Giang Dạ, anh mau tắt TV!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro