Chương 75: Phiên ngoại Tề Tốn Chi và An Bình (thượng)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chuyển ngữ: Mic

Tề Tốn Chi

Lần đầu vào cung, ta bất quá mới mười tuổi.

Chỉ vì phụ thân đảm nhận chức vụ đại học sĩ Lăng Yên các, học thức của ta cũng không tệ, thế nên hoàng đế bệ hạ lúc lựa chọn thư đồng cho An Bình điện hạ liền chọn trúng ta.

Trước đây ta chưa từng gặp An Bình điện hạ, phụ thân khi nói chuyện cũng hiếm khi nhắc tới nàng, cho nên lúc vào cung ta cực kỳ lo lắng, thế nhưng đến khi gặp nàng rồi, trái lại khiến ta thật sự kinh hãi.

Dáng vẻ mới ba bốn tuổi, mặc bộ cung trang màu vàng nhạt thêu phù dung bằng chỉ vàng, vóc người nhỏ nhắn ngồi xếp bằng sau án thư, sống lưng thẳng tắp, cúi đầu cầm bút luyện chữ, bóng dáng dường như đã hòa lẫn vào trong ánh nắng mùa xuân ngoài cửa sổ, đoan trang mà cô độc. Ngón tay nàng hãy còn rất ngắn, lúc cầm cây bút lông sói dài sọc, bàn tay giống như chiếc bánh trôi trắng mềm ngày Tết Nguyên Tiêu. Hai má cũng bầu bĩnh, rất giống nhị muội vừa mới sinh không lâu của ta. Nghĩ vậy, sự căng thẳng trước kia liền không còn nữa.

Nhưng đợi đến khi nàng ngước mắt nhìn, đôi đồng tử đen láy sáng bóng lại không chút ý cười, môi mím chặt, uy nghiêm mà đoan trang. Vì thế ta lại chợt nhớ ra, nàng là viên minh châu duy nhất trong lòng bàn tay của hoàng đế Đại Lương và nữ vương Thanh Hải.

Lời giáo huấn của phụ mẫu vẫn văng vẳng bên tai, ta chỉnh lại trang phục, quỳ bái, cung cung kính kính.

Phúc Quý công công bên cạnh bệ hạ cười giải thích với nàng: "Điện hạ, vị này là Tề Tốn Chi-trưởng tử của Tề đại học sĩ, vừa tròn mười tuổi, từ hôm nay trở đi vào cung làm bạn đọc sách của người."

Ta lẳng lặng ngước mắt qua sát thần sắc nàng, đúng lúc nàng cũng nhìn ta, ánh mắt giao nhau, không khỏi lại cảm thấy hoảng hốt, thế nhưng đến khi cúi đầu, ta lại có chút tức giận. Mặc dù biết lễ tiết quan trọng, nhưng nàng dù sao cũng chỉ mới ba bốn tuổi, nhưng bộ dạng lại già dặn lão luyện nhìn ta, sao không khiến ta bối rối chứ.

"Nếu đã là ý của phụ hoàng, vậy cứ thế mà làm đi." Nàng chợt lên tiếng, cố gắng hết sức để giọng nói trẻ con yếu ớt trông thật nghiêm nghị. Giống như trong miệng ngậm miếng bánh gạo nếp, ngọt ngấy dính răng liền dứt khoát nuốt ực một cái, không chút dây dưa dài dòng.

Phúc Quý công công lui ra, An Bình điện hạ lại chợt gọi ta: "Tề Tốn Chi phải không? Miễn lễ đi."

"Tạ điện hạ." Ta ghi nhớ giáo huấn, đứng dậy cúi đầu, từ đầu chí cuối cung kính chừng mực.

Nàng gác bút, đôi mắt thâm thúy cực giống bệ hạ rơi trên người ta: "Ngươi mấy tuổi thì bắt đầu đọc sách?"

"Hồi bẩm điện hạ, năm tuổi."

Nàng "ừm" một tiếng, lại dùng giọng nói non nớt trẻ con hỏi: "Đọc những gì?"

Ta ngẫm nghĩ một lúc, cân nhắc rồi nói: "Loại nào cũng đọc."

Nàng dường như rất hài lòng với câu trả lời của ta, gật đầu, lại cầm bút lên luyện chữ, như thể thuận miệng nói một câu: "Trong cung ngột ngạt, làm phiền ngươi chịu khó làm bạn với bổn cung một thời gian rồi."

Ta sợ hãi cả kinh, vội nói không dám, khoanh tay đứng đó như trước, nhưng vài lần vẫn nhịn không được lại nhìn trộm nàng, dù thế nào cũng nghĩ không thông một đứa bé ở tuổi này lại có thể nói ra lời chu toàn đến vậy. Ở độ tuổi như nàng, ở gia đình bình thường hãy còn làm nũng với phụ mẫu, đùa nghịch với bạn bè, nhưng nàng sao lại có tâm trí thành thục đến thế?

Rất nhiều năm sau hồi tưởng lại việc này, ta có chút cảm khái nói với nàng: "Bệ hạ lúc đầu quả thật rất nghiêm chỉnh đoan trang, khiến ta cũng không dám lỗ mãng, nơm nớp lo sợ như đi trên băng mỏng vậy."

Thế nhưng nàng lại có chút mù mờ, ngẫm nghĩ hồi lâu mới khẽ lắc đầu nói: "Chuyện linh tinh chỉ nhớ được một ít, Trẫm khi ấy tuổi còn quá nhỏ."

"......." Ta trầm mặc không nói, chính vì nguyên nhân này, ta mới bị nàng hù dọa không nhẹ đó....

An Bình

Đời này của ta, ngoại trừ phụ mẫu, chỉ dây dưa với một người nhiều nhất.

Người đó chính là Tử Đô.

Chuyện lúc nhỏ, ta thật sự không nhớ rõ. Chỉ vì từ nhỏ đã biết trên vai gánh vác kỳ vọng nặng nề của phụ hoàng và mẫu hậu, lại thêm phải đối diện với ánh mắt của chúng triều thần và bách tính khắp thiên hạ, khi đó đương nhiên là bị ma ma trong cung giáo dục quy củ từng chút một, chỉ sợ bước nhầm một bước sẽ rước lấy dị nghị không dứt. Đến nỗi sau này khi mẫu hậu và phụ hoàng nhớ lại năm tháng ấu thơ của nữ nhi hai người, nét mặt cũng ngỡ ngàng vô cùng.

Điều này không có gì kỳ lạ, ta không có tuổi thơ như những đứa trẻ bình thường. Bởi vì đó là những tháng ngày đen tối không thấy ánh mặt trời. Đầu độc, mưu sát, ngoài ý muốn....

Tên của hung thủ từng người từng người một xuất hiện bên tai ta, rồi lại hoàn toàn biến mất khỏi nhân gian, nhưng những âm mưu toan tính này lại chưa hề mất đi. Cho nên sau này, vì để người khác cho rằng ta trẻ người non dạ, không chút nguy hại, ta liền bắt đầu những tháng ngày hồ nháo không quy củ.

Hiện giờ ngẫm lại, ngoại trừ bởi vì còn nhỏ tuổi, có lẽ ta cũng đã cố ý quên đi những ngày tháng đó.

Ký ức rõ ràng về mối quan hệ với Tử Đô, lần hồi trở lại, quá lắm chỉ có thể là từ ngày xuân năm tám tuổi đó. Ta ngồi trong lương đình ở ngự hoa viên ngắm hoa, xung quanh là nữ quyến của mấy vị hoàng thân quốc thích, cũng đều là những đứa trẻ, lớn nhất cũng chỉ mới mười lăm mười sáu, các nàng theo mẫu thân hoặc tổ mẫu vào cung bái kiến hoàng tổ mẫu.

Đúng lúc hôm ấy quên bảo Viên Hỉ thông báo cho Tử Đô không cần vào cung cùng đọc sách, bên này ta đang bày ra phong phạm của hoàng thất chiêu đãi họ, bên kia hắn đã một thân bạch y chậm rãi từ sau giả sơn bước tới.

Hắn đã mười lăm, là độ tuổi mà vóc người phát triển tốt nhất. Có lẽ do đọc quá nhiều mấy sách Ngụy Tấn chỉ giỏi bàn suông nói dóc, phong độ của Ngụy Tấn cũng theo đó thâm nhập vào xương tủy. Tóc không cột cao, chỉ buộc lỏng lẻo thả sau vai, lúc một đường đạp lên con đường nhỏ đi tới, tay áo rộng tung bay, tóc đen phấp phới, tiêu sái thanh tao không thể tả.

Ta mới đầu cũng còn chưa để ý thì một vị biểu tỷ xa mười mấy tuổi bên tay trái đã lên tiếng trước tiên, cầm chiếc khăn lụa khẽ che làn môi đỏ chót, thấp giọng nói: "Đấy là công tử nhà ai, sao lại có thể vào thẳng nội cung như thế." Trong ngữ khí có chút hoảng loạn, nhưng lại tựa như mang theo nét kinh hỉ.

Ta lúc này mới ngước mắt lên nhìn, vừa trông thấy thì liền không khỏi nhớ tới bài "Tư Đế hương" [1] : Xuân nhật du, hạnh hoa xuy mãn đầu. Mạch thượng thùy gia niên thiếu? Túc phong lưu.......

[1] Tư Đế Hương-Vi Trang (đời Đường)

Xuân nhật du, hạnh hoa xuy mãn đầu
Mạch thượng thuỳ gia niên thiếu? Túc phong lưu!
Thiếp nghĩ tương thân giá dư, nhất sinh hưu
Túng sử bị vô tình khí...
Bất năng tu!

Dịch thơ:

Hoa hạnh xuân bay rợp rợp đầu
Trai trẻ phong lưu bước bước mau
Ước nguyện chung thân bên chàng ấy
Dẫu tình có nhạt cũng không sầu

Dịch thơ: hieusol từ tangthuvien.com

Trước đây khi đọc sách chỉ cảm thấy điều ấy viết trên giấy trắng mực đen thì là thơ, hiện giờ vẽ xanh chấm đỏ thì chính là họa, từ từ câu câu đều là một người sống động hoạt bát.

Có điều cũng chỉ đến thế mà thôi. Tử Đô sau này lúc ta truy hỏi thì đã đắc ý cười nói: "Thì ra bệ hạ tám tuổi liền chung tình với ta rồi, thật là......chậc chậc....."

Ta thấy buồn cười, hắn cũng có chút hơi khoa trương quá rồi, ta mặc dù tâm trí thành thục sớm, nhưng cũng không đến mức mới tám tuổi thì đã hiểu tình yêu nam nữ, lúc đó chẳng qua là tán thưởng hắn mà thôi. Sở dĩ nhớ rõ như vậy, đại khái cũng do đây là trước khi hắn vì bảo vệ ta mà bị Tật Phong đạp bị thương, là hình ảnh duy nhất dùng tư thái thẳng tắp bước đến xuất hiện trước mặt ta.........

Mãi đến rất nhiều năm sau, trên chiến trường cả đời khó quên kia, khi hắn từ trên ngựa nhảy xuống, hiên ngang uy vũ đứng đó, câu thơ chôn giấu tận đáy lòng mới bắt đầu bừng sống dậy lần nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro