Chương 77: Phiên ngoại Tề Tốn Chi và An Bình (hạ)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyển ngữ: Mic

Tề Tốn Chi

Ta có thể đứng dậy được là vào năm đầu tiên sau khi An Bình rời đi. Trước đây đã có dấu hiệu dần dần hồi phục, ta mỗi đêm trước khi ngủ đều thử đi lại, sau đó vậy mà quả thực thành công.

Ta vốn định nói với người trong nhà, nhưng nhớ lại sắc mặt xanh đen của An Bình nằm trên giường nhiều năm về trước, vẫn là dằn lại suy nghĩ này.

Nàng trải qua nhiều mưu hại, những âm mưu kế hiểm đó khiến một đứa trẻ ít tuổi ngây thơ khờ dại như nàng trở nên già dặn, lại khiến một đứa trẻ già dặn trở nên phóng túng khéo đưa đẩy. Sự thay đổi của một người sẽ không thể nào vô duyên vô cớ diễn ra, mà là nàng mỗi một lần thay đổi đều suýt nữa trả giá bằng chính mạng sống của mình.

Ta cũng không rõ từ khi nào lại có suy nghĩ bảo vệ nàng, có lẽ lúc ý thức được thì đã tồn tại từ sớm rồi. Những tình ý đó từng chút từng chút cùng với khoảng thời gian gần gũi mà dung nhập vào tim, tìm không ra ngọn nguồn, bởi vì sớm đã tràn đầy khắp nơi.

Hôm ấy gió thu xào xạc, trong viện của ta lá vàng rụng đầy. Ta cầm thanh trường thương yêu quý ngồi bên cửa lau chùi rồi lại lau chùi, cuối cùng kiềm chế không được, ban ngày ban mặt liền bắt đầu luyện tập, ai ngờ nhất thời hăng say, cộng thêm lá rụng xạc xào, liền không để ý đến tiếng động bên cạnh, mãi đến lúc nghe thấy một giọng nói trong vắt sợ hãi gọi ta: "Đại ca......"

Ta bất ngờ chững lại, thu thế quay người, thì ra là đệ đệ nhỏ nhất của ta.

Thằng bé bất quá mới mười một mười hai tuổi, nhưng biết chân ta bị tật, trước giờ ở trước mặt ta vẫn luôn vô cùng ngoan ngoãn, đột ngột thấy ta đứng thẳng trước mặt, đương nhiên kinh ngạc vô cùng.

Chuyện này sau đó ta phải dốc hết sức lực mới có thể khiến đệ ấy giữ bí mật. Thằng bé từ nhỏ đã hiểu chuyện, lại nghe lời ta nên cũng xem như thuận lợi. Nhưng đệ ấy luôn hỏi ta vì sao muốn giấu kín. Ta bị nó quấn chặt, cũng ngẫu nhiên bắt đầu nói một chút chuyện về An Bình. Tuổi tác đệ ấy tuy nhỏ, nhưng cũng là bộ dạng cụ non, thường xuyên ra vẻ khinh thường.

Ta vừa giận vừa buồn cười.

Năm tháng tươi đẹp thuần khiết ấy chớp mắt liền trôi qua, chưa tới hai năm, sức khỏe của Sùng Đức bệ hạ bắt đầu dần dần xấu đi, An Bình khi đó liền trở lại kinh thành.

Lòng ta vui mừng, nhưng không ngờ nhanh như vậy ta sẽ cuốn vào thế giới của nàng, bất ngờ không kịp đề phòng như vậy, ngay cả thời gian để ta chuẩn bị cũng không có, huống chi còn cùng với Khánh Chi.

Bái kiến bệ hạ, lúc từ trong Ngự thư phòng đi ra, nàng bất ngờ xuất hiện, sau khi ca ngợi mỹ mạo của Khánh Chi, trông thấy ta liền thay đổi dáng vẻ, bộ dạng tự trách.

Đôi tay siết chặt lấy ta, trong lòng ta thầm vui mừng, nhưng miệng lại nói lời khiến nàng tức giận. Lúc nàng sắp rút tay về, lại kịp thời giữ lấy cổ tay nàng.........

Có lẽ từ lúc ấy, ta đã hạ quyết tâm phải thật sự giữ lấy nàng một đời một kiếp.

An Bình

Mãi tới tháng thứ hai sau khi đại hôn, truyền kỳ về người tên Tề Tốn Chi này trong miệng bách tính thiên hạ mới xem như trở lại yên tĩnh.

Tiểu thế tử Tây Nhung mà hắn dẫn về kia, gọi là Kim Vĩ gì đấy, ta giao cho một công việc nhàn nhã, coi như trực tiếp cấp dưỡng. Mặc kệ thế nào, hắn vẫn là ân nhân cứu mạng của Tử Đô, không có hắn, chúng ta cũng không có cách nào thuận lợi trùng phùng như vậy.

Có điều kẻ đó ta chưa từng gặp, đương nhiên cũng là vì Tử Đô không để ta gặp. Xem bộ dạng của hắn, giống như lo lắng ta sẽ sắc tâm bùng phát gì ấy, hừ........=.=

Hôm trước lúc sắp đi ngủ, hắn chợt ngồi ở đầu giường hỏi ta: "Bệ hạ, nàng rốt cuộc là từ khi nào lại bắt đầu thích ta?"

Đột nhiên nghe thấy lời này, ta có chút ngôn ngữ vô năng: "Tử Đô, chàng dạo gần đây cũng thật là.........." Có trái tim nữ nhi lờ mờ rồi nha.

Hắn đối với sự ngượng ngùng trong ngữ điệu này mắt điếc tai ngơ, lại sáp đến gần hỏi: "An Bình, nói đi mà.........."

Đối với tính cách này của hắn ta đã quá rõ, trông đợi hắn bày ra chút phẩm hạnh thường ngày của Thanh Bình Vương gì đó là không có khả năng, một khi đã gọi nhũ danh của ta thì lại càng phát huy bản lĩnh mặt dày không cần thể diện, nhất định lại một hồi kiên quyết làm nũng.

Ta đành phải chăm chú nhớ lại một phen, bất đắc dĩ lắc đầu nói: "Không nhớ được." Dứt lời ta liền hỏi ngược lại một câu: "Lẽ nào chàng còn nhớ từ lúc nào thì thích trẫm?"

Hắn ngẩn ra, nhíu mày trầm tư một hồi thì cũng bất đắc dĩ lắc đầu: "Ta cũng không nhớ rõ."

Ta phẩy phẩy tay: "Thế cho nên, quan trọng không phải là trước đây vì sao lại thích, mà là hãy nhớ sau này phải tiếp tục thích."

Hắn tựa như có chút kinh ngạc, đột nhiên một tay thả màn trướng, tay kia ôm lấy ta liền lăn vào trong giường, ta vội vàng che bụng: "Chàng nhẹ chút."

Hắn đã từ sau lưng dán tới, thuận thế bao lấy tay ta, đầu gác trên hõm vai ta nhẹ giọng cười: "Lời bệ hạ vừa nói quả thật rất hay, ta có chút kích động."

Ta ngắt ngang một tiếng: "Chàng luôn có lý do."

Hắn lại bắt đầu cười khẽ, giống như tiếng suối mát chảy qua khe núi. Cằm đặt ở sau gáy ta kích thích một cơn rung động khẽ khàng, tiếng cười ấy liền giống như cũng theo đó mà thâm nhập vào trái tim ta, cuối cùng ta cũng không nhịn được mà bật cười.

Nhưng trong lòng lại nhịn không được mà nghĩ, ngốc nghếch thế này, nào có phong thái dáng vẻ của một đôi phu thê đế vương chứ.

Càng nghĩ càng cảm thấy buồn cười, cuối cùng cả hai ôm nhau tựa như đứa trẻ cứ ngớ ngẩn cười không ngừng, nếu không phải hài tử trong bụng đá ta một cái, e rằng một lúc lâu sau vẫn chưa dừng lại.

Mọi thăng trầm trắc trở trước đây, cùng rất nhiều rất nhiều điều chúng ta vẫn còn chưa biết sau này, nhưng rốt cuộc đều chỉ là một đám bụi trần. Chỉ cần chúng ta có thể ôm nhau mà cười như vậy, thì đấy chính là điều hạnh phúc nhất rồi...

- HOÀN TOÀN VĂN -

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro