[PN] - Chương 60: Tết thiếu nhi đặc biệt (Góc nhìn của 300 tuổi)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chào các cô chú, con tên là 300 tuổi, là chó gia súc Trung Hoa, gọi tắt là chó cỏ.

Trước khi được ba con nhận làm nuôi, con đã sống ở thôn Tam Dương, sống cô đơn một mình. Cho đến khi ba con đưa con lên thành phố, thế giới của con mới đã có biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Con đang sống trong một gia đình ấm áp, có một người mẹ nam xinh đẹp và tài năng. Mẹ con rất có damdang, biết nấu nướng và sửa chữa đồ đạc, tất nhiên, ngoài việc này ra, mẹ cũng rất “damdang” theo nghĩa đen.

Cái gì, mọi người nói con là một tiểu hoàng cẩu?

*hoàng ngoài nghĩa là màu vàng, còn có nghĩa là 18+

Thật ra, lúc đầu con không phải như thế này, con là một con chó nhỏ nông thôn ngây thơ và trong sáng.

Lần đầu lên thành phố, chưa hiểu chuyện gì, ba dắt con đi dạo, ở bên đường thả ‘bánh’. Lúc đó, ba con nhìn ‘bánh’ của con với vẻ rất bình tĩnh, lần đầu tiên ông bấm điện thoại gọi mẹ con, như thể ông ta đã sớm chờ con thả ‘bánh’.

Mẹ con đồng ý đưa túi ni lông tới, nhưng mẹ cũng tiết lộ một tin tức khác – mẹ và bạn trai cũ vẫn chưa chia tay.

Sau khi cúp máy, ba con nhẹ nhàng đá vào mông con và nói rằng mẹ con không muốn con nữa.

Con đang rất bối rối, rõ ràng là mẹ không muốn ba. Sao ba đá vào mông con để làm gì?

Kết quả là, mọi thứ nhanh chóng đảo ngược lại, bạn trai cũ của mẹ con vừa bước ra khỏi tiểu khu và cho ba con một cú đấm. Con tin rằng mẹ con cũng không ngờ rằng chuyện kịch tính như vậy lại xảy ra với ba con.

Sau đó, ba con đưa con về nhà mẹ vì vết thương ở tay.

Là một nhân chứng chứng kiến ​​sự việc vừa rồi, con biết rất rõ nơi bố tôi bị đánh chính là cằm. Nhưng ông ấy vén vạt áo lên để lộ cơ bụng tám múi, rồi nhờ mẹ con xoa eo giúp ông ấy.

Lúc đó, một ý tưởng chợt lóe lên trong đầu con: Con không hẳn là người nhưng ba chắc chắn là chó.

Làm thế nào ông ấy có thể là ba của con được nhỉ?

Rồi một ngày, khi ba con đi ngủ, ông nhận được một bức ảnh từ người bạn tốt của mình. Cho đến bây giờ, con cũng không biết bức ảnh đó là gì, con chỉ biết rằng sau khi xem bức ảnh này, ba con thậm chí còn không thay bộ đồ ngủ, vội vàng lấy chìa khóa xe, đi dép lê, đi ra ngoài.

Cảm giác kia thật giống như đi bắt gian vậy.

Từ đó về sau, ba con đột nhiên bị mất ngủ. Điều này rất bất thường, bởi vì ba con rất coi trọng giấc ngủ. Đôi khi con phải nhảy lên giường của ông ấy để gọi ông ấy dậy làm bữa sáng cho con.

Con nghĩ ông ấy mất ngủ chắc là vì nghĩ đến mẹ con, vì vậy khi mất ngủ, ông ấy chạy tới phòng thủ công để làm nhẫn.

Hẳn là chính là từ khi đó, ba con đã hạ quyết tâm muốn đuổi mẹ con.

Nhưng về việc ông ấy đuổi mẹ con như thế nào thì con vẫn không hiểu.

Trở về từ thôn Tam Dương, mẹ con bị trẹo chân và ở nhà ba con. Có một đêm, hai người chơi một trận rượt đuổi trong phòng khách, con tham gia rất vui vẻ, nhưng hóa ra lại là một trở ngại cho ba con.

Ba con trở về phòng riêng của mình và không biết ông ấy đã gửi tin nhắn gì cho mẹ con. Ngày hôm sau, hai người trở thành một mối quan hệ lãng mạn ngầm.

Có thể đây là cách hiểu ngầm của người lớn, con chó nhỏ như con đâu hiểu được gì đâu?

Nhưng từ đó, con từ một con chó cỏ nhỏ trở thành một tiểu hoàng cẩu thực sự.

Con luôn nghĩ mẹ con là một người nghiêm túc, con không bao giờ tưởng tượng được rằng khi mẹ và ba con “lâm trận” trên giường, mẹ lại mạnh mẽ đến vậy.

Con đã nhìn thấy họ ở mọi ngóc ngách trong phòng, thậm chí cả địa bàn của con- ban công. Ban công là cửa sổ sát, họ không kéo rèm có sao không?

Được rồi, dù là nửa đêm cũng không sao.

Nhưng lần đó tôi nhận ra một sự thật, thì ra ngủ không phải là điều quan trọng nhất đối với ba con, mà là ngủ với mẹ con mới quan trọng nhất.

Sau đó, vì công việc của ba con, con trở lại thôn Tam Dương lần thứ ba.

Con tình cờ gặp một bạn chó đực nhỏ dễ thương bên đường, con ngửi mông bạn í, bạn í có mùi giống con, nhưng mẹ con không cho phép con cưỡi bạn í.

Con người đúng là tiêu chuẩn kép, sao có thể đối xử với con như thế này? Con không còn hạnh phúc nữa.

Lần đó ở thôn Tam Dương, con gặp được ông nội của mình, ấn tượng đầu tiên của con về ông ấy rất tệ, bởi vì con có thể thấy rằng ông ấy không thích con cho lắm.

Nửa năm sau, con theo ba mẹ về nhà ông nội ăn Tết, ngoài ba người ra, dì con ở ngoại thành cũng đến mua cho con rất nhiều quần áo nhỏ.

Con nghe ba con kể với mẹ con rằng ông con ly hôn từ rất sớm, sau này ông tìm hai đối tượng về ở chung nhưng không hợp nhau lắm nên ông sống một mình.

Lần này cả nhà cùng nhau đón Tết, ông nội cũng nhân nhượng rất nhiều. Lúc đầu, ông ấy rủ ba con về quê ăn Tết một mình, ba con không muốn xa mẹ con nên luôn không đồng ý. Mãi đến giao thừa, thái độ của ông nội mới dịu đi và yêu cầu ba đưa mẹ con về.

Nhà ông nội là một biệt thự hai tầng, sống trong đó một mình khiến căn nhà trở nên trống trải vô cùng.

Con biết ông ấy không thích con cho lắm, nên khi con đến nhà ông ấy, đầu tiên con đã thả một đám ‘bánh’ ở phòng khách. Ông ấy tức giận thổi râu trừng mắt, tuyên bố muốn đem con quăng ra ngoài. Nhưng dì con rất giỏi nói chuyện và xoa dịu ông ấy.

Đêm đó, khi tiệc tất niên dần kết thúc, không khí gia đình trở nên hòa thuận.

Ông nội sẽ nói chuyện với mẹ con về cách mở rộng khách hàng và hình thức hợp tác mà họ có thể phát triển của văn phòng và studio. Ba con không hài lòng vì mẹ con luôn trò chuyện với ông nội nên ném con vào vòng tay của ông nội và để ông nhìn con.

Lúc này con mới chợt hiểu ra một điều, hình như con vẫn luôn là một con chó công cụ.

Ngoài việc ăn uống no đủ, mặc ấm, còn đòi hỏi gì nữa?

Ông nội ban đầu không quen nhưng từ từ xoa đầu chú chó của con một cách thích thú. Ông ấy ôm tôi giơ lên không trung và nói với con: “Gọi cho ông nội.”

Con cạn lời, đàn ông nhà họ Hoắc sao lại ngây thơ như vậy?

Sau Tết Nguyên đán, ba mẹ con về quê, nhưng ông con đã giữ con ở lại, không có việc gì làm thì vuốt con. Hơn nữa, ông ấy thỉnh thoảng đưa tôi đến văn phòng và để tất cả nhân viên vây quanh con. Nếu một nhân viên khen con dễ thương, ông ấy sẽ rất vui.

Ông ấy thường đi chơi golf và câu cá vào ngày nghỉ, nhưng kể từ khi con đến nhà ông ấy, nơi ông ấy đến thường xuyên nhất vào ngày nghỉ đã trở thành công viên dành cho chó, cho phép con làm bạn với những con chó quý giá đó.

Nhiều người nuôi chó nghĩ rằng con là Shiba Inu. Con thừa nhận rằng con trông rất giống Shiba Inu, nhưng thật ra con là một con chó cỏ thuần chủng.

Con thực sự muốn nói, ông ơi, ông không cần phải xấu hổ khi con là một con chó cỏ đâu?

Nhưng sau khi suy nghĩ, con trai của ông bị người khác bắt cóc, ông cũng chỉ có thể toàn tâm huấn luyện con.

Hầu hết những con chó trong công viên chó đều là những giống đắt tiền. Chúng đã vượt trội ngay từ khi còn nhỏ, chỉ sợ chưa bao giờ tiếp xúc với loại chó như con. Bọn chúng chơi đùa đều lịch sự văn nhã, sức lực và thể lực không theo kịp con.

Con không thích chơi với chúng chút nào, nhưng nếu chúng sẵn sàng để con cưỡi,con cũng không phải không thể rút ra chút thời gian để cho chúng nhìn thấy vẻ uy phong của chó gia súc Trung Hoa.

Cô chú nói con bị bố mẹ dạy hư?

So với họ, con vẫn còn ngây thơ lắm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro