[PN] - Chương 64: Quách Nghĩa × Lâm Quả (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối tuần này, Quách Nghĩa lần thứ hai gặp được Lâm Quả.

Hai người ăn tối tại một nhà hàng lẩu do một người nổi tiếng mở. Các biện pháp riêng tư trong cửa hàng rất tốt, họ ở trong một phòng riêng nhỏ mà không bị ai quấy rầy.

Hôm nay, Lâm Quả mặc trang phục bình thường hàng ngày, với phần cổ áo rộng mở đến vai, để lộ một vùng da lớn xung quanh xương quai xanh, đây là một thẩm mỹ mà Quách Nghĩa không đánh giá cao.

“Ăn cay được không?” Lâm Quả nhìn vào thực đơn thản nhiên hỏi.

“Có thể.” Quách Nghĩa đáp.

Trên thực tế, Quách Nghĩa không thể ăn cay, lần đầu cậu đi ăn với Đinh Dĩ Nam và Hoắc Chấp Tiêu, cậu đã căng da đầu ăn món ăn Hồ Nam, cay đến đổ mồ hôi đầy đầu.

Đinh Dĩ Nam đã từng nói với cậu rằng cậu không cần cậy mạnh, nói thật là cậu không thích tỏ ra mạnh mẽ, nhưng cậu luôn cảm thấy rằng nếu mình tỏ ra yếu đuối với người khác thì sẽ bị người khác coi thường.

Cuối cùng, Lâm Quả gọi một nồi lẩu cay, dầu ớt sôi sùng sục, đầy ớt và tiêu Trung Quốc, khiến da đầu Quách Nghĩa tê rần.

Cậu ăn rất chậm, lưỡi còn có thể chịu được. Nhưng không mất bao lâu, Lâm Quả chống cằm cậu lên, nhìn cậu và nói: “Sao cậu văn nhã thế?”

“Văn nhã?” Quách Nghĩa sửng sốt một chút, cậu đã lớn như vậy nhưng chưa từng có ai miêu tả cậu như vậy.

“Nó hơi khác so với những gì tôi tưởng tượng.” Lâm Quả nói, “Tôi đã nghĩ rằng cậu là một cậu bé cuồng dã.”

Quách Nghĩa không hiểu tại sao Lâm Quả lại nghĩ về cậu như vậy, có lẽ từ vẻ ngoài của cậu, cậu thực sự là một người thô bạo, nhưng cậu tin rằng tính cách của cậu không có bất kỳ yếu tố cuồng dã nào.

“Có một video câu cá trong vòng bạn bè của cậu.” Lâm Quả nói thêm, “trông rất bá đạo”.

Quách Nghĩa lập tức hiểu rõ, nhưng cũng có chút kinh ngạc khi Lâm Quả lại xem vòng bạn bè của cậu. Cậu giải thích: “Đó là phong tục ở quê hương chúng tôi”.

Quê hương của Quách Nghĩa là một làng chài nhỏ, trong thôn có một cái ao lớn. Đầu năm thả cá bột xuống ao, chờ đến cuối năm gia đình nào cũng xuống ao vớt cá.

Ai vớt được nhiều, thì đàn ông nhà đó có bản lĩnh. Trong video của Quách Nghĩa, chính cậu đã tóm được con cá chép vua nặng nhất trong nhóm dân làng.

“Quê cậu còn những phong tục gì?” Lâm Quả hỏi.

Quách Nghĩa vừa muốn bớt cay trong miệng, liền nhân cơ hội đặt đũa xuống, không chút do dự nói về quê hương. Lâm Quả nghe một cách say sưa, các món ăn tươi ngon trên bàn hầu như không bị đụng đến.

Một lúc lâu sau, Lâm Quả dường như cảm thấy bàn đầy mỹ thực có hơi vắng vẻ, cuối cùng đặt đũa lên hỏi Quách Nghĩa: “Sao cậu không ăn?”

“Uh, ăn ngay đây.”

Quách Nghĩa nuốt một miếng sách bò, vô tình gắp một miếng ớt, trên trán lập tức xuất hiện mồ hôi.

Dù gì thì Lâm Quả cũng là một diễn viên, ngày thường việc yêu thích của anh ấy là quan sát biểu cảm của mọi người. Anh nghiêng đầu nhìn Quách Nghĩa nói: “Cậu không được ăn cay sao?”

“Không phải, khụ khụ.” Quách Nghĩa nhanh chóng uống một hớp đồ uống.

Lâm Quả cười và nói đùa: “Chó quê nhỏ còn rất thích cậy mạnh.”

Nghe thấy cái tên này, Quách Nghĩa bất mãn đặt chén uống xuống, hơi nhíu mày nói: “Có thể không đặt biệt hiệu cho tôi được không?”

“Chó quê” cũng được đi, thêm chữ “nhỏ” quả thực càng ngày càng quá mức.

“Không thích?” Lâm Quả hỏi.

“Anh mới 26, chả hơn tôi là bao.”

“Cũng già hơn cậu đấy.” Lâm Quả cười khúc khích, “Gọi anh trai nghe coi.”

Quách Nghĩa đương nhiên sẽ không gọi, chỉ cần cậu không nghe thấy lời của Lâm Quả.

Hai người ăn gần xong, đi ra khỏi nhà hàng lẩu, lúc này đã gần chín giờ tối.

Quách Nghĩa cảm ơn sự hiếu khách của Lâm Quả, muốn đi tàu điện ngầm về nhà, nhưng sau đó Lâm Quả chỉ cằm về phía bãi đậu xe và nói với cậu: “Đi theo tôi.”

“Đi chỗ nào?” Quách Nghĩa hỏi.

“Nhà tôi.” Lâm Quả nói.

Quách Nghĩa bằng cách nào đó theo kịp Lâm Quả, khó hiểu hỏi, “Tại sao lại đến nhà của anh?”

“Đi xem phong cách trang trí của nhà tôi.”

Khi Lâm Quả nói vậy, Quách Nghĩa đột nhiên trở nên tò mò. Dù là phẫu thuật thẩm mỹ hay cải tạo khu dân cư thì before – after gì người ta cũng tò mò. Quách Nghĩa biết ngôi nhà mới của Lâm Quả sẽ như thế nào, nhưng cậu không biết giữa ngôi nhà cũ và nhà mới sẽ khác biệt to lớn như thế nào.

Quách Nghĩa tưởng tượng rằng nhà cũ của Lâm Quả cũng sẽ không tồi, nhưng sau khi thực sự đến nhà của Lâm Quả, cậu mới phát hiện ra ngôi nhà của đại minh tinh rất … đơn giản và không phô trương.

Chỉ là một ngôi nhà hai phòng ngủ, không khác gì một ngôi nhà bình thường.

“Uống rượu không?” Lâm Quả từ trong tủ rượu lấy ra một chai thủy tinh màu cam, lắc lắc với Quách Nghĩa đang đi thăm thú khắp nơi.

Quách Nghĩa đương nhiên nhìn ra rượu trong tay Lâm Quả là rượu ngoại, chưa từng uống qua, đành phải căng da gật đầu.

“Anh ở đây khi không làm việc sao?” Quách Nghĩa ngồi xuống ghế sô pha, cầm lấy ly rượu mà Lâm Quả đưa.

Rượu được pha với trà chanh làm trung hòa vị cay của rượu, vị ngon đến không ngờ.

“Ừ.” Lâm Quả đạp bỏ dép lê, uể oải nép vào ghế sô pha “Lần đầu tiên trở về Trung Quốc thuê nhà ở đây. Tôi đã có cảm tình rồi.”

Lúc này, Quách Nghĩa mới biết rằng đây là ngôi nhà mà Lâm Quả thuê.

Cậu đột nhiên cảm thấy có một cảm giác kỳ lạ, dường như Lâm Quả không ở xa như cậu nghĩ, bởi vì hiện tại cậu cũng đang thuê nhà.

“Vậy anh có nguyện ý rời khỏi không?” Quách Nghĩa hỏi.

“Muốn thì cũng không có cách nào?” Lâm Quả nhún vai “Chủ nhà không bán”.

“Điều này cũng đúng.”

Quách Nghĩa vừa nói xong, liền bắt lấy Lâm Quả chân, thản nhiên hỏi: “Cổ chân của anh không sao chứ?”

Sau một thời gian dài như vậy, hơn nửa đã lành rồi.

Lâm Quả nâng gót lên, đặt lên đùi Quách Nghĩa, linh hoạt xoay chuyển cổ chân của anh, nói: “Không sao.”

Đùi Quách Nghĩa bị xoay chuyển có chút ngứa, là ngứa thuận theo sinh lý của cơ thể. Cậu nhấc chân Lâm Quả ra, không được tự nhiên nói: “Không sao thì tốt.”

“Nhưng mấy ngày trước, bị treo nên đau thắt lưng.” Lâm Quả đặt ly rượu lên bàn cà phê, sau đó đặt ở trên đùi Quách Nghĩa, nhìn lại cậu nói: “Cậu giúp tôi xoa.

“……?”

Hai tay Quách Nghĩa cứng ngắc cầm trên không trung, cậu không thể đoán ra cậu cùng Lâm Quả đã quen thân tới mức này rồi sao.

Nhưng ngẫm lại, cậu áp cổ chân của Lâm Quả và xoa bắp chân, coi như xoa bóp eo cũng không phải chuyện lớn.

“Ngốc gì vậy?” Lâm Quả cầm lấy ly rượu trong tay Quách Nghĩa, để sang một bên trên bàn cà phê.

“Anh… thật sự cần tôi ấn sao?” Quách Nghĩa do dự, “Tôi không phải dân chuyên nghiệp”.

Lâm Quả cười nhạo một tiếng, nói: “Chỉ cần ấn thôi.”

Quách Nghĩa đưa tay đến eo Lâm Quả, ngập ngừng ấn, hỏi: “Là nơi này sao?”

“Hừm.” Lâm Quả đáp lại.

Quách Nghĩa xoa nhẹ, còn chưa kịp xoa mấy lần, Lâm Quả đã quay đầu lại nói: “Cậu cmn sao vậy? Cậu cmn không còn sức lực à.”

Quách Nghĩa thật sự không thích Lâm Quả nói như vậy với mình, trong tay đột nhiên gia tăng lực đạo, đổi lấy tiếng rên rỉ của Lâm Quả.

“Ấn như vậy đi.” Lâm Quả ậm ừ, “Càng mạnh càng tốt”.

Quách Nghĩa trong lòng phỉ báng, người này có khuynh hướng thích ngược sao?

Nhưng khi xoa xoa, sự chú ý của cậu liền chuyển sang eo của Lâm Quả.

Vòng eo của Lâm Quả quả thực rất nhỏ, nhưng không phải là gầy, mỏng, nếu nhấn nó lên,  sẽ gãi đúng chỗ ngứa bắn ngược lại, giống như Quách Nghĩa đã thấy trước đây, đầy vẻ đẹp của lực lượng.

“Chó quê nhỏ.” Lâm Quả đột ngột gọi.

Quách Nghĩa đột nhiên dùng sức, bất mãn nói: “Tôi không nhỏ.”

Lâm Quả đau đớn “ừm” một tiếng, sau đó mỉm cười: “Đúng vậy, cậu một chút cũng không nhỏ.”

Lực đạo của Quách Nghĩa khiến eo Lâm Quả bị cọ sát vào một bộ phận nào đó, không biết có phải do cồn gây ra hay không, hai má anh ấy hơi nóng lên.

“Mẫu người lý tưởng của cậu là gì?” Lâm Quả đột nhiên hỏi.

“Mẫu người lý tưởng?” Quách Nghĩa sửng sốt, thành thật trả lời: “Người đẹp để tóc dài.”

“Xì.” Lâm Quả khẽ khịt mũi, “Quê mùa, khẩu vị cũng quê nốt.”

Quách Nghĩa cho rằng đây là thẩm mỹ bình dân, nhưng so với những người trong làng giải trí thì có thể hơi lạc hậu. Cậu không nói tiếp, lúc này Lâm Quả đột nhiên đứng dậy, buông câu “Chờ tôi”, sau đó đi vào phòng ngủ.

Quách Nghĩa có chút bối rối, không có việc gì, đơn giản cầm ly rượu trên bàn cà phê lên uống cạn.

Không thể không nói, rượu ngoại và trà chanh ngon thật.

Lâm Quả không biết vào trong phòng ngủ làm gì, đã lâu không đi ra, Quách Nghĩa chỉ có chén này đến chén khác, thời gian trôi qua một cách nhàm chán.

Một lúc sau, một tiếng lách cách, tay nắm cửa phòng ngủ cuối cùng cũng xoay.

Một người đẹp tóc dài lạnh lùng bước ra khỏi phòng ngủ, với tay áo ngắn bó sát ở phần thân trên và chiếc váy xếp ly cạp cao ở phần thân dưới, gấu váy chính xác đến tận đùi.

“Cậu thích không?” Lâm Quả hỏi, dựa vào khung cửa, ngón trỏ vò mái tóc dài trên ngực.

Quách Nghĩa vốn đã ngẩn ngơ, cậu sững sờ hồi lâu mới nhận ra đó là Lâm Quả đang mặc váy phụ nữ.

Lâm Quả khung xương không lớn, mặc đồ nữ cũng không có vẻ gì, ngược lại dáng người cao ráo, hai chân dài trắng nõn thẳng tắp khiến Quách Nghĩa hoàn toàn không thể dời mắt.

Tiếp tục nhìn xuống, Lâm Quả vẫn mang một đôi tất trắng dài đến giữa bắp chân, gần như thỏa mãn mọi ảo tưởng về sự ngây thơ của đàn ông.

Quách Nghĩa nuốt nước miếng, lắp bắp nói: “Lâm, thầy Lâm…”

Đã lâu rồi cậu không gọi Lâm Quả như vậy, nhất là sau khi quen Lâm Quả, cậu thậm chí còn không thèm gọi Lâm Quả là thầy. Nhưng trong tình huống này, Lâm Quả trước mặt cậu quá xa lạ khiến cậu không biết phải gọi anh là gì.

“Là, là thầy Lâm?” Quách Nghĩa ngẩn người xác nhận.

“Đồ chó ngốc.” Lâm Quả cười nhẹ, sau đó đến sô pha ngồi đối mặt với Quách Nghĩa, hơi cong môi nói: “Không phải tôi thì là ai?

Quách Nghĩa đã trải qua loại kích thích này từ đâu? Cậu nhìn hai chân to trắng nõn nhô ra dưới làn váy, trên đó có những đường gân cơ bắp, cậu chỉ cảm thấy rượu vừa uống lúc này đã xộc lên đầu, ngay cả hơi thở của cậu cũng dồn dập lên.

“Đây có phải là người đẹp tóc dài yêu thích của cậu không?” Lâm Quả dùng hai tay câu lấy cổ Quách Nghĩa hỏi.

“Ừ …” Quách Nghĩa  ngơ ngác nhìn Lâm Quả gật gật đầu, nhưng rất nhanh liền nhận ra có gì đó không đúng, bối rối lắc đầu, “Không có.”

“Phải không?” Lâm Quả hỏi, cúi người về phía trước, cọ môi vào quai hàm của Quách Nghĩa.

“Không có.” Quách Nghĩa nhìn trước không liếc mắt một cái, kiên quyết thốt ra hai chữ.

“Thật sao?” Lâm Quả mỉm cười, sau đó dùng ngón giữa búng nhẹ một chỗ, hỏi: “Vậy thì tại sao chỗ này lại có tinh thần như vậy?

Quách Nghĩa cũng không thể kiểm soát được điều này.

Đại não của cậu hoàn toàn không thể suy nghĩ, tất cả các phản ứng của cơ thể cậu là những xung động nguyên thủy nhất trong tim cậu.

Cậu thậm chí còn muốn véo eo Lâm Quả, lý do tại sao tay anh vẫn chưa cử động là vì cậu không biết mình nên làm gì sau khi véo Lâm Quả.

“Cậu có muốn tôi giúp cậu không?” Lâm Quả hỏi.

Quách Nghĩa lắc đầu.

“Cậu rõ ràng muốn tôi giúp cậu.”

Thật ra mà nói, Quách Nghĩa không nghĩ tới, bởi vì cậu đang đi vào một cảnh giới không rõ, cũng không biết “muốn” như thế nào.

Lâm Quả đẩy Quách Nghĩa trên tay vịn ghế sô pha, hai đầu gối đứng ngang sườn eo cậu, từ trên cao nhìn xuống nói: “Chó quê nhỏ, anh trai cho cậu trải sự đời.”

Tục ngữ có câu: Quá tam ba bận, đây là lần thứ ba trong ngày Lâm Quả gọi Quách Nghĩa như vậy.

Tâm tình khó chịu dần dần giảm bớt chấn động trong lòng, Quách Nghĩa cau mày nhấn mạnh: “Tôi nói, tôi không còn nhỏ.”

“Thật sao?” Lâm Quả bật cười, giống như trái ác quỷ nở rộ, “Để tôi xem.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro