Chap 24: Cả đời không buông tay (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đi được nửa ngày đường, đến gần trưa lưng tôi cũng đã mỏi nhừ. Đang định đưa mắt nhìn quanh quất xem có quán trọ nào dọc đường, thì chiếc xe ngựa phía sau đã vang lên giọng nói giận dỗi. Joohyun chẳng màng đến thân phận công chúa, liền vén rèm xe lên càu nhàu: "Cái đồ âm dương lẹo cái chết giẫm kia, ta mệt lắm rồi. Ngươi kêu ta đi cùng mà ngươi bỏ mặc ta như vậy hả?"

Thực ra Joohyun có thể tùy ý bảo tôi dừng ngựa để nghỉ ngơi, nhưng căn bản mối quan hệ giữa chúng tôi lại có chút gượng gạo, kể từ sau cái đêm nàng ta quậy phá ở phủ quận mã, nên có lẽ vốn dĩ không thể mở lời. Joohyun dường như coi tôi như không khí, hướng tới Seulgi mà nóng nảy. Tôi biết nàng ta thực tế không coi con bé Seulgi ra gì, nhưng trong đoàn người đang tiến về trước, có lẽ nó lại là người dễ dựa dẫm nhất.

Tôi liếc nhìn cái bản mặt nổi đầy vân đen của Seulgi, nó liền hiểu ý cất giọng: "Quận mã gia, hay chúng ta dừng lại nghỉ một chút. Ở trong đoàn còn có phụ nữ và người già!"

Hai chữ 'người già' con bé nhấn mạnh hết cỡ có thể, khiến cho Joohyun phía sau mặt mày biến sắc. Nàng ta hằn học đáp trả: "Ta còn chưa thành thân, ngươi đã ám chỉ ta là người già? Cái đồ mười chín hăm mươi tuổi không có nữ tử nào ngó ngàng."

"Ngươi chẳng phải đang tự nói chính mình đó à?" Seulgi ngoái cổ ra đằng sau, gương mặt xanh lét như tàu lá chuối vì say xe, nhưng vẫn nhất quyết ăn thua tới cùng, "Đã gần tuổi trăng tròn mà chưa có phu quân, ngươi ế đến già người rồi."

Hai bên cứ đôi co nhau như cái chợ vỡ, những người hậu cận đi theo cũng không nhịn được mà len lén cười. Tôi thở dài, dong ngựa đi chậm chậm bên cạnh cửa sổ xe ngựa của Yongsun, nhỏ giọng hỏi nàng: "Yongsun, ngươi mệt chưa? Đợi ta tìm một quán trọ nhỏ, chúng ta dừng xe nghỉ ngơi nhé."

Đường đi tuy đã gọi là dễ dàng, nhưng vẫn xóc lên xóc xuống, gió thổi từ bìa rừng đem theo hơi lành lạnh như càng làm sống lưng mệt mỏi nhiều hơn. Tôi khỏe khoắn là thế còn thấy oải, huống chi thân thể mềm yếu như Yongsun.

"Byulyi, ta biết là lúc này phải nhanh chóng tới tra án. Nhưng Joohyun muội ấy có lẽ không chịu được thêm nữa, chi bằng chúng ta cứ dừng xe nghỉ ngơi vậy."

Yongsun vén rèm ô cửa nhỏ trên xe, có chút áy náy mà nhìn tôi. Gương mặt nàng hơi tái đi vì mệt mỏi, bàn tay vịn trên ngăn cửa sổ đã trắng bệch. Tôi đau lòng siết nhẹ lấy đôi tay nhỏ nhắn, gật đầu cho nàng an tâm: "Mệt thì nói với ta. Sức khỏe của ngươi mới là điều quan trọng nhất."

"Ta không sao đâu mà." Nàng khẽ lắc đầu, đôi môi đã vẽ lên nụ cười xinh, "Ngồi ngựa lâu như vậy có mỏi không? Ngươi xem mặt ngươi phờ phạc lắm rồi kìa."

"Ta từ nhỏ đã bị nội bắt thể dục thể thao đoàng hoàng, nên sức ta trâu chó lắm, ngươi đừng lo. Chuyện kia ta còn có thể làm vài lần trong một đêm a~~"

Hai người chúng tôi ghé sát nhau thì thầm to nhỏ, nên dù tôi có giở trò biến thái thì cũng chẳng ai hay. Yongsun lúc đầu còn ngớ ra không hiểu, nhưng nhìn nụ cười sán lạn của tôi, hai gò má liền đỏ ửng. Nàng ra sức nhéo vào tay tôi, hạ thấp giọng như sợ những người xung quanh sẽ nghe thấy: "Byulyi, có phải càng ngày ngươi càng được chiều hư rồi hay không? Những chuyện đó mà giữa thanh thiên bạch nhật cũng nói ra được nữa..."

"Chẳng phải ta chỉ thì thầm nhỏ to với ngươi thôi hay sao. Giữa vợ chồng thì ngại ngần gì nữa."

"Ngươi làm sao có được cái thái độ tự tin như vậy? Giọng của ngươi có thì thầm thì cả một huyện cũng đủ nghe rõ rồi."

"..."

Tôi chột dạ, lập tức ngoái nhìn trước sau. Hành động của tôi khiến Yongsun bật cười, nàng xoa nhẹ nhẹ lên bàn tay tôi, nơi chính nàng vừa hung hăng nhéo lấy: "Ngươi đó, thật giống như ngốc hài tử. Nhưng lại cứ làm cho ta không ngừng yêu ngươi nhiều thêm."

Trái tim trong lồng ngực bất giác lại đập thình thịch, tôi không kiềm chế được, bất chấp đang ngồi trên lưng ngựa mà cúi đầu, định hôn lên đôi môi căng mọng kia một cái. Thế nhưng nhân vật phản diện mang tên Kang Seulgi ngồi đằng trước đã kịp hô rống lên: "Byulyi, chúng ta nghỉ tạm tại đây đi."

Tôi giật mình suýt ngã nhào khỏi lưng ngựa, trong bụng thầm hỏi thăm mười tám đời tổ tông nhà họ Kang kia. Tuy vậy ngoài miệng vẫn đồng thuận: "Mọi người dừng lại tại cửa tiệm phía trước. Chúng ta nghỉ ngơi lấy sức rồi tiếp tục lên đường."

Tôi nhảy xuống ngựa, đỡ Yongsun xuống xe. Nàng dáng người mảnh khảnh, vô cùng vừa vặn vòng ôm của tôi. Lại nhớ đến lần đầu đỡ nàng xuống khỏi xe ngựa, tôi cũng vô thức bị hương thơm trên cơ thể nàng quyến rũ như thế.

"Lại ngẩn ngơ rồi?" Giọng của nàng vang lên bên tai, tuy không cười nhưng mang theo đầy ý cười, "Căn bệnh của ngươi dễ lây lan lắm đó."

"A, nương tử. Có lẽ ta đã yêu em ngay từ lần đầu gặp gỡ..."

"Hửm?"

"Ta đói bụng quá, chúng ta vào mau mau đi."

Chưa để nàng kịp ngạc nhiên, tôi đã nắm tay kéo nàng vào bên trong cửa tiệm. Nói là tiệm nhưng thực ra cũng chỉ bé tí teo, dựng tạm bằng mấy cột gỗ và ngói lá. Bên trong bày vài bộ bàn ghế đơn sơ, căn bản cũng chỉ tính là một quán ăn nhỏ ven đường. Chủ quán thấy đoàn chúng tôi khách khứa đông đến chật cả gian nhà lụp xụp, liền hào phóng kê thêm vài chiếc bàn ngoài sân nữa.

Đám người chúng tôi hầu như đã quen với kiểu ăn uống bình dân như vậy, nên cứ trật tự mà ngồi xuống ghế. Thế nhưng Joohyun lại là lần đầu tiên, nàng ta khẽ nhíu mày, không tình nguyện mà ngồi xuống cạnh Seulgi.

"Đúng là phong thái của người nhà giàu, loại chuyện như thế này chưa từng trải qua." Seulgi khẽ 'Hừ' một tiếng khinh khỉnh, sau đó chống tay lên cằm nghịch đôi đũa, "Ta nói ngươi là công chúa, sống nhung lụa quen rồi, không hiểu nỗi khổ của những thường dân như chúng ta. Ai nga, sáng dậy phải lo kiếm cơm sống qua ngày, nghề gì cũng phải thử qua, thế mà ngươi nhìn ta lúc nào cũng nói ta lừa đảo, không biết thực ra ta đã phải khó khăn vất vưởng như thế nào nhiều ngày tháng."

Tôi biết con bé này nói quá nửa đều là chém gió, nhưng lúc xuyên về nơi này, không có tôi bên cạnh, đúng là căn bản nó cũng phải lăn lộn vất vả kiếm kế sinh nhai. Joohyun không phản bác nhưng vẫn hậm hực nhìn Seulgi: "Nhưng ngươi đích thị là đồ thầy rởm mà."

"Vậy ngươi có muốn biết phu quân của ngươi sau này là ai không?"

Nghe vậy, tôi khẽ nhíu mày, liền giơ chân đạp cho Seulgi một cái dưới bàn. Nếu thiên cơ mà cứ tiết lộ như vậy, e rằng sẽ thực sự phá hỏng lịch sử nước nhà mất thôi.

Seulgi hiểu ý, liền chép miệng: "Ta thực tế là nhìn tướng đoán số thôi. Cũng không nói trước được điều gì, vận mệnh luôn là do chính bản thân quyết định."

"Ngươi nói thử xem. Ta cũng muốn biết trong mắt ngươi, phu quân của ta là người ra sao." Joohyun bĩu môi, dáng vẻ vô cùng khinh thường. Thế nhưng bắt gặp ánh nhìn của tôi, nàng ta lại cụp mi, vô thức lảng tránh.

Dưới bàn, Yongsun bỗng dưng siết chặt lấy bàn tay tôi. Nàng không nói gì, chỉ thong thả nhấp chén trà bình dân đã nguội ngắt trên mặt bàn. Tôi liền thôi không nghĩ ngợi lung tung nữa. Dẫu sao người tôi yêu cũng chỉ có một mình Yongsun, dù bản thân có áy náy với Joohyun, nhưng căn bản tôi chỉ có thể xem nàng ta như muội muội mà thôi.

"A, đồ ăn tới rồi!" Seulgi không đáp lời công chúa, liền reo lên một tiếng khi tiểu nhị bắt đầu bưng những đĩa thức ăn nóng hổi thơm phưng phức đặt lên bàn.

Chúng tôi cũng không nói thêm với nhau lời nào nữa, chỉ yên lặng lấp đầy cái bụng rồi nhanh chóng khởi hành.

Gấp rút đi lại, nhưng giao thông thời kỳ này không thuận lợi, phải đến tận đêm hôm sau chúng tôi mới đến thị trấn nhỏ tọa gần khu vực sông Hoàng Liêu. Nơi này cách trấn Thanh Tri không xa, gọi là thôn nhưng cũng chỉ lác đác vài căn nhà. Có lẽ trước cũng cùng với trấn Thanh Tri là một, thế nhưng do khoảng cách giữa hai vị trí địa lý lại quá lớn nên sau chia hẳn thành hai trấn nhỏ.

Khang trang nhất vẫn là phủ chi huyện, tuy không rộng lớn nhưng vẫn oai nghiêm vô cùng. Chúng tôi bỏ qua tiếp đón trịnh trọng của vị chi huyện đại nhân cũng như những người trong thôn, một mực muốn tiến vào đại lao gặp các nghi phạm. Lần này Yongsun nhất quyết muốn đi cùng, vì có lẽ Chaewon đại nương và Jennie vốn đối với nàng như người thân trong gia đình. Tôi và Seulgi cũng vậy, trong lòng không khỏi rối bời, liền để lại công chúa đối phó với những lệ làng phép nước, còn chúng tôi vội vã theo chân sai nha xuống đại lao.

Nơi này tối tăm chẳng ánh sáng, lại sực lên một mùi ẩm mốc vô cùng khó chịu. Thấy tôi trừng mắt bực tức, ngục tốt sợ đến run lẩy bẩy, vội hô hào những người khác thắp đuốc, quét dọn một lượt.

Nương theo ánh sáng từ những ngọn đuốc, tôi nắm lấy bàn tay lạnh toát của Yongsun, rảo chân bước nhanh qua những song gỗ. Mỗi phòng giam đều có tới hai hoặc ba người, đoán chừng giam chung như vậy đều là nghi phạm của vụ án xác chết bị đốt cháy. Rốt cuộc cũng thấy bóng dáng quen thuộc sau những song gỗ lạnh lẽo, tôi không kiềm được xúc động mà hô lên: "Chaewon đại nương, Jennie muội, là ta, Byulyi đây."

Hai dáng người nhỏ gầy trong góc tối lao ngục dường như mất một lúc mới có chút phản ứng. Seulgi không nhẫn được, giằng lấy cây đuốc trên tay gã ngục tốt, rọi ánh sáng vào trong phòng giam: "Là chúng ta đây, đừng sợ."

Gương mặt hốc hác tái xanh của hai bà cháu Chaewon như sáng bừng lên khi nhận ra chúng tôi. Cả hai lùi đến trước song gỗ, nức nở nắm lấy bàn tay chúng tôi mà nghẹn ngào: "Tốt rồi, thật tốt quá rồi. Quận mã gia, quận chúa, Kang công tử... cả ba vị đều đã vì chúng ta mà tới đây..."

Lòng tôi quặn lên một nỗi đau khi nhìn thấy đôi mắt ướt át và trũng sâu của Jennie. Tôi nắm lấy bàn tay gầy gò ấy, nhẹ nhàng siết lại. Tuy tôi không nói gì, nhưng dường như cảm nhận được nỗi xót xa của tôi, Jennie mỉm cười nhẹ nhàng: "Byulyi, huynh vất vả rồi. Hai người vừa mới thành thân, đã phải lo nghĩ chuyện của hai bà cháu muội..."

Yongsun vội vàng ngắt lời: "Muội đừng nói như vậy. Chuyện hệ trọng liên quan đến mạng người, ngộ nhỡ thực sự xảy ra việc gì, ta sẽ hối hận cả đời. Hơn nữa, ta đối với hai người thực sự đã coi như người thân..."

Khóe mắt Yongsun đã rơm rớm những hạt lệ, lòng tôi lại càng thêm u ám. Tôi đưa tay gạt những giọt nước trực lăn dài trên má nàng, lại xoa nhẹ bờ vai đang run lên vì nghẹn ngào ấy. Nàng là quận chúa, cả đời sẽ chẳng bao giờ bước chân vào những nơi như thế này. Nhưng hôm nay, vì hai người dân bình thường, nàng sẵn sàng ngồi trước song gỗ lạnh lẽo, đem hai bàn tay ngọc ngà vỗ về người đang bị nhốt bên trong.

Thầm nhìn người mình yêu đau lòng, trái tim tôi cũng như vỡ vụn thàn nghìn mảnh. Thử đặt chính mình vào hoàn cảnh của Taehyung, nếu thấy Jennie phải chịu đựng giày vò trong lao ngục như thế này, anh ta có giữ được lý trí mà phân xử được không, hay sẽ đem chi huyện đại nhân kia chặt thành mười mấy khúc rồi quẳng xuống sông Hoàng Liêu?

Bên cạnh tôi, Seulgi cũng không ngừng hỏi han Chaewon đại nương. Nhìn bà lão trông già đi rất nhiều, đôi mắt ở trong bóng tối lâu ngày cũng không còn vẻ tinh tường nhanh nhẹn nữa. Bà lão khẽ đưa tay lau nước mắt, lại cất giọng nghẹn ngào: "Quận mã gia, quận chúa, ta xin lỗi, đã không thể tới dự lễ thành hôn..."

"Đừng nói gì nữa, ta sẽ nhanh chóng đưa hai người rời khỏi đây." Tôi cúi đầu ngắt lời, cố gắng kiềm lại mong muốn vung quyền tới mặt lão chi huyện kia.

Seulgi đứng bật dậy, vùng vằng quát tháo: "Đem thắp đuốc sáng hết lên, dọn sạch mấy cái phân chuột dưới nền đi. Đối đãi phạm nhân cũng phải tử tế chứ?"

"Nhưng mà số lượng phạm nhân lại quá nhiều..." Gã cai ngục run lẩy bẩy, dáng người thép bé lại càng thêm khúm núm.

Tôi ngắt lời: "Vụ xác chết cháy có tổng cộng bao nhiêu nghi phạm?"

"Dạ bẩm quận mã gia, tổng cộng có mười hai. Bao gồm năm nam và bảy nữ."

"Là tính cả chủ quán và người giúp việc trong nhà trọ và Park Michin đã nhảy xuống sông hay sao?"

"Dạ vâng, quán trọ tính cả Choi Seoyun mất tích thì chỉ có năm giúp việc thôi ạ."

Tôi đưa mắt nhìn một lượt các phạm nhân được chia trong bốn nhà giam, hầu như tất cả đều đang quỳ xụp dưới sàn đất, van xin tôi giải oan khẩn thiết. Nhưng trong góc một căn phòng chứa bốn người đàn ông, chỉ duy nhất một nam nhân vẫn lạnh lùng nhắm mắt dưỡng thần, không mảy may quan tâm đến những gì diễn ra xung quanh. Thấy ánh mắt của tôi quét tới, người đang quỳ cạnh nam nhân kia bèn lay lay cơ thể hắn: "MinJun huynh, đại nhân đang nhìn huynh, còn không mau quỳ xuống!"

Nam nhân kia chẳng buồn nhướn mày, khóe miệng khẽ nhếch: "Ta không làm gì có tội, vì sao ta phải van xin?"

"MinJun..."

"Đừng nói nữa Hyunwoo, để ta yên."

Tôi và Seulgi đưa mắt nhìn nhau, sau đó cả hai cùng không nói gì. Những nghi phạm bị bắt giữ, kể cả hung thủ thực sự, lúc nào cũng sẽ ngoan cố phủ nhận tội lỗi của mình.

Quỳ dưới sàn ngoại trừ kẻ được gọi là Hyunwoo, thì còn hai nam nhân nữa khúm núm đầy sợ sệt. Tôi bèn ngồi xuống, cất giọng hỏi: "Hai người là chủ quán và tiểu nhị?"

"Dạ... dạ bẩm... vâng là chúng thảo dân..." Thấy tôi hỏi đến, cả hai bất giác run lên cầm cập. Yongsun bên cạnh tôi nhẹ nhàng lên tiếng: "Các người miễn lễ. Có oan tình gì đều nói ra, quận mã gia sẽ phân xử công minh."

Ba nam nhân đang co rúm dưới đất nhờ câu nói của quận chúa mà vỡ òa, liền dập dầu vái lạy. Rón rén ngẩng mặt, cảm giác yết hầu rung lên muốn nói, nhưng vẻ sợ sệt như bị tôi dọa khiếp vía lại làm cho cả ba kẻ bất an người này nhìn người kia không dám thổ lộ. Tôi khẽ nhíu mày, thầm chửi vài tiếng trong bụng. Từ lúc nào mà tôi đã trở thành đáng sợ như thế a?

"Byulyi, là vì giọng nói của ngươi át hết vía của họ đó." Yongsun nhìn biểu cảm không cam tâm trên gương mặt tôi, liền khe khẽ thì thầm vào tai tôi.

Tôi thở dài, liền đứng dập dơ chân đạp con bé Seulgi bên cạnh một cái. So ra, nhìn con bé này vẫn có chút gì đó... đáng yêu hơn tôi đi.

"A..." Seulgi kêu lên một tiếng, sau đó trừng mắt nhìn tôi. Nó ngồi xổm xuống trước cửa phòng giam, hắng giọng một cái rồi chỉ trỏ. "Ngươi, là chủ quán đúng không? Ngày đó có bao nhiêu khách trọ vậy?"

Người đàn ông béo núc ních bị Seulgi chỉ điểm, nhưng không giống dáng vẻ sợ hãi như lúc đối diện với tôi, ông ta cất giọng lo lắng đáp trả: "Quán trọ của thảo dân thực sự không nhiều khách khứa lai vãng. Ngày hôm đó chỉ có bốn vị nữ nhân mượn phòng, còn lại đều là người làm hoặc khách quen tới uống rượu."

Seulgi nhìn tôi, thấy tôi gật đầu liền hỏi tiếp: "Vậy sự tình ngày hôm đó như thế nào? Ai là người đầu tiên phát hiện ra xác chết?"

"Là cả một đám nam nhân đang uống rượu chúng thảo dân." Kẻ có tên Hyunwoo vội vã lên tiếng trả lời. "Lúc đó cả chủ quán và tiểu nhị cũng có mặt. Chúng tôi phát hiện ra mùi cháy khét, liền chạy ra góc sân sau. Lúc đó ngọn lửa đã bùng lên dữ dội lắm rồi, thiêu chết nữ nhân kia."

"Đúng vậy, đúng vậy. Sau đó tất cả mọi người liền chạy tới, xúm vào tìm cách dập lửa. Nhưng không kịp, người kia đã tắt thở." Tiểu nhị run rẩy giọng nói, dường như nghĩ tới cảnh tượng lúc đó mà bị dọa cho kinh sợ.

Tôi khẽ nhíu mày, dường như nắm được điểm nào đó không đúng. Sau đó liền cất giọng phá vỡ bầu không gian yên ắng: "Thời điểm xảy ra vụ án là ban ngày phỏng? Lúc đó Park Michin cũng có mặt?"

"Dạ đúng. Ngày đó thảo dân, MinJun huynh và Park Michin cùng hẹn nhau đi uống rượu. Ai ngờ xảy ra sự tình như vậy, liền bị quan phủ giữ chân tại quán trọ đến tận khuya. Không ngờ lúc sai dịch lơ là, Park Michin liền bỏ chạy về nhà. Thảo dân liền lập tức đuổi theo, gào khản giọng rằng càng làm như vậy sẽ càng bị nghi ngờ hơn." Hyunwoo nuốt nước bọt đến ực một cái, sau đó lại kéo kéo bờ môi khô nứt nẻ, "Thảo dân đuổi kịp theo Park Michin về nhà, đã thấy ông ấy rạch bàn tay, vẽ lung tung khó hiểu lên trên tường, sau đó chẳng nói chẳng rằng mà lao thẳng xuống sông Hoàng Liêu tự vẫn."

"Khi đó là ngày rằm tháng chạp?" Seulgi tò mò hỏi, "Park Michin có vẻ cùng ngươi có giao tình chăng? Ông ta có nói gì từ trước hay không?"

"Bẩm, không hề nói gì cả. Nhưng đầu óc ông ấy vốn không bình thường, thảo dân vốn nghĩ cũng không ảnh hưởng. Ai ngờ sự việc xác chết cháy vừa xảy ra, Park Michin liền nhảy sông quyên sinh..."

Nói như vậy, khả năng Park Michin chính là ngươi gây án rất cao. Thế nhưng tôi không khẳng định, chỉ cất giọng nhàn nhạt hỏi tiếp: "Có tìm được xác Park Michin không? Sao lại nói đầu óc ông ta không bình thường?"

Lúc này sai nha bên cạnh chi huyện mới khúm núm lên tiếng: "Dạ bẩm quận mã gia, ngay sau khi Park Michin nhảy sông, chúng thần dã huy động nha dịch xuống sông tìm xác. Nhưng tìm mấy ngày đều không thấy, cứ như đã thực sự biến mất vậy..."

Cũng có thể xác chết đã bị đẩy trôi về hạ lưu nào đó.

"... Còn sở dĩ ông ta không phải người trong trấn. Ngày đó chúng thần đi tuần, liền phát hiện ông ta nằm bất tỉnh nhân sự bên bờ sông, y phục trên người cũng vô cùng quái lạ. Khi tỉnh dậy, ông ta nói toàn điều linh tinh, nhận mình là người từ tương lai không hiểu sao bị rơi về nơi này..."

Những lời sau đó của sai nha như một chiếc búa gõ 'Koong' lên đỉnh đầu tôi một cái. Tâm tôi chấn động, liền run rẩy nhìn Seulgi. Con bé này cũng đang mở to hốt hoảng như tôi vậy. Nếu như tôi không nhầm, Park Michin kia có lẽ chính là một người quen của cả hai chúng tôi.

Thấy tôi bất động kinh hoàng, Yongsun liền khẽ siết lấy bàn tay tôi. Trong mắt nàng hiện lên đầy vẻ lo âu sợ hãi. Có lẽ chính nàng cũng phát giác Park Michin có điểm giống như tôi và Seulgi, bàn tay liền trở nên lạnh lẽo vô cùng.

Nàng đang sợ... sợ mất tôi...

Tâm trạng tôi bình ổn trở lại, liền mỉm cười gạt sợi tóc lòa xòa trên trán nàng. Dù chuyện gì xảy ra đi nữa, tôi cũng sẽ không bao giờ từ bỏ nữ nhân trước mặt mình.

"Vậy... vậy tay Park Michin đó, nhà ông ta ở nơi nào? Dẫn đường cho chúng ta." Seulgi lắp ba lắp bắp, không giữ nổi phong thái bình tĩnh như lúc trước.

Park Michin chắc chắn mà lao mình xuống sông ngày rằm tháng chạp, tức là trước đó ông ấy đã có tính toán cho riêng mình. Lẽ nào, việc trở lại thời hiện tại, ông ấy đã có cách hay sao?

Chúng tôi không nói với nhau lời nào, trong lòng đều đuổi theo một suy nghĩ riêng. Nhưng bàn tay tôi vẫn luôn siết chặt ủ ấm cho Yongsun, một chút cũng không hề buông bỏ. Tôi muốn nàng hiểu rằng, ngoài đôi tay này ra, tôi sẽ không bao giờ nắm lấy một ai khác nữa.

Yongsun không nói, nhưng tôi hiểu nàng đang lo sợ. Nàng một mực đi bên cạnh tôi, dù khoảng cách chỉ là một cánh tay, một bờ vai lớp áo cũng khiến nàng sợ hãi. Tôi lúc này thực muốn ôm thân hình gầy yếu đang run lên vào trong lòng để vỗ về, nhưng thời gian lại không cho phép chính bản thân tôi làm điều đó. Tôi cố gắng kiềm lại, mỉm cười an ủi nàng, trong khi đôi chân vẫn rảo bước tiến về phía căn nhà của Park Michin.

Lần này đích thân chi huyện đại nhân dẫn chúng tôi đến nhà Park Michin. Vừa đi ông ta vừa nói: "Ngay sau khi Park Michin nhảy sông, chúng thần đã khám xét một lượt gian phòng của hắn. Không tìm được gì bất thường, liền giữ nguyên hiện trường cho tới tận bây giờ."

Gọi là căn nhà nhưng thực sự chỉ như cái chòi lụp xụp dựng trên một đoạn phẳng vách núi. Dưới chân vách núi chính là dòng chảy êm đềm của con sông Hoàng Liêu. Khoảng cách từ trên này nhìn xuống con sông thực sự không cao, nói là một đoạn cũng đúng. Nếu nhảy từ đây xuống không lý nào có thể chết được, mà chuyện nước sông đẩy xác nhanh chóng dạt đi nơi khác là cũng không thể xảy ra.

Tôi nâng tay đẩy cánh cửa cọt kẹt trong ngôi nhà lá dựng tạm bợ. Đúng như lão chi huyện nói, mọi thứ dường như vẫn còn nguyên tại vị trí vốn dĩ, chỉ là đã phủ một lớp bụi mờ. Tôi cùng Yongsun và Seulgi tiến vào căn nhà. Nhà chật nên ba người chui vào thôi cũng thấy không thoải mái rồi. Trên mặt đất có một con dao nhọn cùng những vệt máu đã đổi sang màu đen sậm, đúng như lời Hyunwoo nói, Park Michin đã tự mình cắt tay.

Tôi đưa mắt nhìn vách nhà trước mặt, nơi Park Michin đã để lại những 'hình vẽ kỳ quái'. Chỉ là mới ngước lên, cổ họng tôi đã nghẹn lại, tức thời đầu óc như muốn nổ toanh.

Không phải vì hình vẽ kia quá kỳ cục, mà là do dòng chữ kia, nói chính xác hơn là được viết bằng tiếng Hàn hiện đại. "Moon Byulyi, hung thủ không phải thầy."

Dù chữ viết bằng máu có xiên xẹo vội vàng như thế nào, nhưng chỉ cần liếc nhìn thôi, cả tôi và Seulgi cũng lập tức hiểu ra. Không biết đã qua bao lâu, khi tôi vẫn còn ngớ ngẩn đứng nhìn dòng chữ trên bức vách, tiếng nói của Seulgi đã vang lên, phá vỡ bầu không gian tĩnh lặng: "Byulyi, là thầy ấy... giáo sư Park!"

Đương nhiên tôi và Seulgi không còn xa lạ gì với vị giáo sư họ Park này. Lần nào có tiết trên lớp môn toán cao cấp, thầy cũng phải điểm danh một lượt, sau đó liền từ tốn hô tên tôi gọi lên bảng làm bài. Chẳng qua tôi chỉ là đi học trễ buổi đầu, liền cả kỳ bị thầy nhớ mặt, nhớ tên. Chúng tôi học đúng kỳ đầu tiên môn toán cao cấp của thầy ở năm nhất, sau đó thầy cũng biến mất không một lý do. Cũng đã hơn một năm rồi, có lẽ vì một lý do gì đó, chính thầy ấy đã bị xuyên không về đây.

Moon Byulyi, hung thủ không phải thầy.

Vì sao thầy ấy chắc chắn tôi sẽ xuất hiện, mà còn đích danh là học trò của thầy nữa? Tôi liếc nhìn cặp kính mắt mà thầy Park vẫn đeo khi lên lớp được đặt trên một chiếc bàn kê sát vách, trong đầu toàn là suy nghĩ ngổn ngang. Lúc này tôi mới phát giác tiếng thở nhè nhẹ đứt quãng bên cạnh mình, bỗng dưng thấy yên lòng hơn rất nhiều. Tôi nhìn Yongsun, chậm rãi giải thích: "Yongsun, người này là thầy giáo của ta, lúc ở hiện đại. Dòng chữ này thầy ấy để lại, chính là muốn nói với ta rằng, thầy ấy không phải hung thủ."

Yongsun âu lo đáp lời tôi, giọng nàng đượm buồn: "Lão sư đã biết ngươi cũng giống thầy ấy, cùng bị xuyên về nơi này ư?"

Tôi lắc đầu, lại cảm thấy lúng túng đầy bất lực: "Ta không biết. Có lẽ thầy ấy nghe Chaewon đại nương và Jennie kể về hoàn cảnh của ta, nên mới phát giác điều này."

"Ân, vậy... thầy ấy giờ đang ở đâu?" Giọng của nàng cùng cơn gió len qua tấm vách như là một, căn nguyên thật nhẹ nhàng nhưng lại như một lưỡi dao gọt vào trái tim tôi nặng trĩu, "Có phải thầy ấy đã tìm được cách trở về?"

Nàng là một quận chúa thông minh, những suy nghĩ trong lòng tôi, nàng có lẽ đều đoán ra gần hết. Tôi không đáp lời, chỉ chăm chú nhìn nàng. Từ bỏ nàng để trở về nơi tôi nên thuộc về, tôi có thể hay không? Không đâu, tôi không làm được, dứt khoát không thể mất nàng.

"Byulyi, lại đây xem này."

Seulgi đột ngột phá vỡ không gian tĩnh lặng, không thèm nhìn tới chúng tôi mà cánh tay thì vẫn cứ vẫy loạn xạ ngầu. "Có vẻ như thầy ấy để lại một cuốn nhật ký. Còn nữa, thầy ấy đã tự vẽ hai bộ lịch." Cô nàng đã kịp lục tung cái hộc tủ duy nhất trong căn nhà ọp ẹp, sau dó lôi ra một cuốn sổ tay cũ kỹ cùng hai tờ giấy chi chít ngày tháng nhưng viết cực kỳ tỉ mẩn.

Tôi đón lấy cuốn sổ từ tay Seulgi, sau đó lật nhanh để xem. Đúng là nét chữ của thầy Park, thanh mảnh và gọn gàng. Rõ ràng cuốn sổ cùng cây bút bi này đã luôn ở trên người thầy khi thầy ấy bị xuyên không. Ngày nào thầy cũng viết, bắt đầu từ ngày rằm tỉnh dậy và phát hiện mình đã trở về quá khứ. Mỗi ngày đều ghi rất ngắn gọn, dường như chỉ tóm tắt lại những nghiên cứu của chính bản thân, có thể là nỗi lo chiếc bút bi duy nhất có thể viết sẽ hết mực.

Tôi không vội vàng đọc cuốn nhật ký, mắt đã nhanh chóng chuyển sang hai tờ lịch tự kẻ kia. Ngày tháng năm trên hai tờ lịch này hoàn toàn khác nhau, một là bắt đầu vào một ngày rằm mùa đông năm 1469, một là bắt đầu cũng ngày rằm nhưng là cuối mùa thu năm 2015 – có lẽ chính là mốc thời gian ngày thầy ấy xuyên không. Tức là khi ấy, thời điểm hiện tại và quá khứ chênh lệch nhau khoảng một vài tuần hay sao?

"Nếu đúng như tấm lịch kẻ tay của thầy Park, thì bây giờ thời điểm hiện đại vẫn là cuối đông năm 2016, còn chúng ta đang ở đầu xuân năm 1471. Lúc tớ xuyên không trời mới đương đầu hè, về tới đây cũng đã giữa hè nắng oi ả rồi..." Tôi nhìn tấm lịch trong tay, lẩm bà lẩm bẩm. Từ lúc xuyên không, tôi đã vốn mất hết khái niệm về ngày tháng và thời gian, nay cầm tấm lịch này, đầu óc dường như mới khai mở phần nào.

"Byulyi, cậu nói cái gì thực ra tớ không hiểu đâu và cũng cần quái gì quan tâm nó lệch nhau nữa. Nhưng mà..." Seulgi hai tấm lịch xuống mặt tủ, bàn tay run run lướt trên trang giấy, "Nhưng mà năm ngoái, có ba lần ngày rằm trùng nhau. Tức là thời điểm rằm ở năm 2016 trùng với rằm tại năm 1470."

Seulgi chỉ tay vào tháng hai, tháng sáu mà tháng mười hai, giọng nói cũng lạc hẳn đi: "Hai ngày rằm của hiện tại và quá khứ khớp nhau, thầy Park đã khoanh lại rồi. Thầy ấy tự đánh cược vào lần trùng nhau cuối cùng trong năm, rằm tháng chạp năm 1470..."

Ngoài ra thì tới năm 1471, tức là năm chúng tôi đang ở đây, cũng có hai lần ngày rằm trùng nhau, đó là vào tháng năm và tháng chín. Thầy Park đã tự tính toán, tự kẻ ra bộ lịch này tỉ mẩn như vậy, chắc chắn không thể sai lệch được.

"Byulyi, chúng ta phải thử, đánh cược một phen. Nếu không được thì có thể bơi trở lại, còn nếu đúng như thầy Park tính toán, có thể chúng ta sẽ trở lại được tương lai..."

Mặc dù Seulgi đã hạ giọng nói lẩm bẩm, nhưng bàn tay Yongsun đang siết chặt cánh tay tôi bất giác run lên. Tôi nhìn từng đốt ngón tay trắng bệch, rồi lại đau lòng khi thấy gương mặt của nàng đã tái hẳn đi, không còn vẻ hồng hào đầy kiều diễm vốn có, mà thay vào lại là một nỗi sợ hãi tột cùng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro