Chap 138: Ngoảnh mặt bước ra đi, vì ai rơi nước mắt?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bắt đầu kể từ lúc nhận được tin nhắn đó, tâm trạng của Yongsun đã vô cùng tệ hại. Ông ấy là một người ba ích kỷ, tại sao phải nhất mực chia rẽ tình cảm của con gái mình. Không một ai có thể ngăn cản được ông ấy, nàng biết rất rõ nếu như nàng không theo ông ấy về Pháp mọi chuyện sẽ không biết còn đi đến bước nào.

Hai cô gái giúp việc nhìn thấy Yongsun gọi cho ai đó cũng không nán lại, chỉ biết được rằng khi họ đi xuống nhà dưới khoảng nửa tiếng thì chuông cửa đã vang lên. Người vừa đến chính là chị em tốt nhất của cô chủ.

"Yongsun có ở nhà hay không?"- Hwasa nét mặt cũng không được tốt lắm bước vào phòng khách, Moonbyul thì bị bắt, Anseon lại không có ở đây, mọi thứ đều vô cùng tĩnh lặng.

"Dạ, mợ chủ ở trên phòng"

"Nói với em ấy xuống gặp tôi có chút chuyện"

Gia nhân không dám chậm trễ đi lên phòng của nàng gõ cửa, nhìn thấy Yongsun vẫn một mực ngồi bó gối ở trên giường vô cùng thương xót. Nghe thấy có người gọi mình, gương mặt xinh đẹp ngước lên đã nhìn thấy đôi mắt vô cùng sưng đỏ.

"Mợ chủ, có chị Hwasa đến chơi, muốn gặp mợ"

Nàng không biết được tình huống hiện tại của cô ở sở cảnh sát như thế nào, ông ấy nói không cho phép nàng đến đó thăm cô, lại phải làm ra dáng vẻ không quan tâm đến phủi sạch mọi quan hệ với Moonbyul. Bản thân của Yongsun không cam lòng nhưng không thể làm trái lại, bây giờ nàng phải dùng loại thái độ gì để đối diện với Hwasa đây.

"Nói với chị ấy đợi một chút, chị sẽ xuống ngay"

Khi gia nhân ra khỏi phòng, Yongsun cố gắng gượng người ngồi dậy đi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân, làm sạch cơ thể thay một bộ đồ có thể đi ra bên ngoài. Khóe mắt sưng đỏ được nàng cố tình trang điểm đậm để không còn nhìn thấy. Cố gắng làm một bộ mặt lạnh lùng nhất có thể để bước xuống gặp Hwasa. Chỉ cần cứu được cô, ai muốn chán ghét nàng đều không quan trọng. Dường như Yongsun đã có năm phần đi theo quyết định nghe lời của Do Hoon.

"Em ấy đâu rồi? Đi lên kêu thêm một lần nữa cho tôi"

Hwasa vừa ở nơi những luật sư được cho là giỏi nhất thành phố về, mọi người đều không ai dám chắc chắn sẽ giúp Moonbyul thoát tội. Vụ án giết người này có đủ bằng chứng, hình thức phạm tội lại vô cùng dã man. Cô gái đó chết trong một trạng thái bị nhét vào trong tủ khi thân thể không một mảnh vải che đậy lại. Thật khó mà giảm hình phạt chứ nói đi là hoàn toàn tự do tự tại.

"Chị tìm gặp em có chuyện gì vậy?"- Yongsun dáng vẻ hoàn toàn khác hẳn với lúc nãy, ngay cả gia nhân nhìn vào liền có cảm giác vô cùng kỳ lạ.

"Em muốn đi ra ngoài sao?"

Hwasa còn cho rằng khi đến đây sẽ nhìn thấy bộ dạng thê lương của Yongsun, rõ ràng hình ảnh trước mắt là một thân y phục đẹp đẽ, gương mặt sắc sảo bởi lớp trang điểm hợp phong cách. Giọng nói không có chút gì giống như chị ấy đang suy nghĩ. Chỉ có tướng đi là có một chút không được thoải mái lắm.

"Ở nhà ngột ngạt quá, em muốn đi ra bên ngoài một chút"

Không ai biết được rằng để có một bộ dạng lừa người dối mình này nàng đã phải cố gắng như thế nào, ở bên trong phòng lúc nãy cật lực khắc chế cảm xúc của mình. Uống một lượt nhiều viên thuốc giảm đau mới có thể bước xuống để gặp người bên dưới.

"Em còn có thể thoải mái đến như vậy, em có biết bây giờ Moonbyul đã thảm đến mức nào không hả?"

Mặc dù ở trại tạm giam đã hứa với Moonbyul sẽ không nói với Yongsun chuyện này, nhưng tình huống bây giờ thật sự chọc cho chị ấy tức giận. Moonbyul ở trong trại tạm giam không ăn không uống, ngay cả lấy lời khai cũng không muốn nói nữa một mực chống lại cảnh sát. Tình huống như vậy chưa đến ngày ra tòa đã chịu không nổi rồi.

"Chẳng phải chị ấy đi công tác sao? Có vấn đề gì phải lo lắng như vậy"- lúc Yongsun nói ra những câu này đều nhìn thấy ánh mắt khó hiểu của gia nhân, nàng còn cố tình nháy mắt với họ tỏ ý đừng nói lung tung.

"Nó bị người ta nghi ngờ là phạm tội giết người, trên hung khí có dấu vân tay và đoạn clip của nó đi vào phòng cùng cô gái đó. Quả thật bây giờ tất cả bằng chứng đều có thể đem nó ra tòa, chị đã đi tìm rất nhiều luật sư đều không có kết quả"

"Vậy sao? Em cũng không phải luật sư, chị tìm em làm gì?"

"Em bị cái quái gì vậy? Nó là chồng của em đó"

Thật khó mà hiểu nổi trước thái độ bây giờ của Yongsun, ở trại tạm giam Hwasa còn khẳng định với Moonbyul rằng nàng mãi mãi cũng không thay đổi. Nhưng trái ngược với sự tin tưởng của chị ấy, Yongsun ở trước mặt chị nghe nói đến tình trạng của cô vẫn không có gì hoảng hốt. Ngược lại sắc mặt đã lạnh lời nói còn lạnh gấp đôi.

"Hwasa, từ ba năm trước em đã không có chồng. Em và Moonbyul từ lâu đã nhờ đến giấy ly hôn phủ sạch quan hệ, là do em ngu ngốc không biết nên mới bị người ta lừa"

"Hai đứa ly hôn cũng chỉ là bất đắc dĩ, nó vẫn yêu thương em hết mực. Em tự cảm nhận được mà?"

"Em chính là không cảm nhận được, kể từ lúc em từ Pháp trở về đều có cảm giác sợ sệt, chán ghét chị ta. Chị có biết tại sao em ở lại bên cạnh của chị ta hay không? Chính là bởi vì chị ta dùng clip đó của cả hai để ép buộc em. Còn nữa, em là muốn thử xem tình cảm của chị ta thế nào. Nhưng rốt cuộc cái chữ "tình"mà em cảm nhận được cũng chỉ là tình dục, Moonbyul không có tình yêu, chỉ có chiếm hữu"

"Yongsun..."

Nàng biết bản thân càng nói càng khó nghe, bằng chứng chính là đôi mắt của chị ấy đã nổi đầy tia máu. Tự chính bản thân nghe được cũng cho rằng mình quá mức vô tình. Nhưng bây giờ cũng chỉ còn cách này mới mong có thể cứu được cô, Hwasa cũng nói là khó mà kháng án.

"Moonbyul nói không sai, em thay đổi rồi"

"Là khôn ra mới đúng chứ, có lẽ quá khứ tôi là kẻ rất ngu ngốc mới yêu thương chị ấy. Chị ta không làm ai có thể buộc tội được, cùng với một cô gái đi đến những nơi đó làm chuyện gì ai cũng biết. Bản thân của chị ta nhơ nhuốc nên cho rằng ai cũng nhơ nhuốc giống mình, chị ta có quyền đi ra bên ngoài làm chuyện xằng bậy nhưng không cho phép vợ của mình như vậy. Khi tức giận lên chỉ biết điên cuồng hủy hoại tôi đến mức hoàn toàn bất tỉnh, chị không nhìn thấy tướng đi của tôi rất kỳ hay sao? Là em của chị điên khùng hành hạ tôi đến như vậy, tôi không muốn nghe bất cứ thứ gì về Moonbyul"

Yongsun giả vờ tức giận đổi cách xưng hô với Hwasa sau đó quay bước đi lên lầu, nàng phải cố gắng bấu chặt tay vào tay vịn để kiềm chế bản thân không thoát khỏi vai diễn của mình, ngay khi vừa đặt chân ở bậc thang cuối cùng đã nghe được một âm giọng to lớn vô cùng tức giận của Hwasa.

"Em nổi điên cái gì chị không cần biết, nhưng em không đến trại giam gặp nó thì sau này có hối hận cũng không kịp"

Hwasa viết lại địa chỉ sở cảnh sát cho gia nhân sau đó tức giận bỏ đi, nếu như Yongsun nhẫn tâm đến mức không đến đó thăm cô dù chỉ một lần thì chị ấy sẽ hoàn toàn từ mặt Yongsun. Từ nay về sau cũng không còn muốn gặp lại nàng nữa.

"Mợ chủ"

Gia nhân nhìn thấy sau khi Hwasa bỏ đi thì cả người của nàng cũng ngã khụy hai gối xuống sàn. Từng cơn nấc nghẹn khi nghe được tin của cô giờ phút này đã có thể bộc lộ ra bên ngoài. Đôi vai gầy run lên bần bật, nước mắt từ đâu phủ xuống như mưa.

"Đừng giải thích với bất cứ một ai, hãy để mọi người đều cho rằng chị bây giờ chính là loại người này"

"Tại sao phải như vậy chứ mợ chủ?"- cô gái trẻ đó chịu không nổi nhanh chóng chạy lại ôm chầm lấy người của nàng, không hiểu sao lại phải đi đến tình cảnh như vậy. Mợ chủ bây giờ nào ai biết rất đáng thương.

"Chỉ có như vậy mới cứu được chị ấy, sau này chị không có ở đây hãy giúp chị chăm sóc cho hai người họ giống như mấy năm nay vậy"

"Mợ muốn đi đâu vậy, đừng mà mợ, cô chủ và Anseon đều rất yêu thương mợ, họ sẽ không chịu nổi mợ lại rời xa họ"

Chỉ vài câu nói của người giúp việc lại khiến cho Yongsun không nhẫn tâm bỏ rơi cô và con gái của mình. Nàng giống như một đứa trẻ bấn loạn trước rất nhiều sự việc không tìm được cách giải quyết, lúc nãy rõ ràng đã hạ quyết tâm phải bạc tình bạc nghĩa ở trước mặt của người khác rồi mà, tại sao bây giờ nàng lại khóc rất thương tâm.

Nàng đã như vậy ngất đi trong vòng tay của gia nhân bởi vì thân thể vô cùng suy nhược, kể từ hôm qua nàng đã không hề ăn gì cả chỉ để mặc cho nước mắt liên tục thoát ra từ cơ thể. Khi Yongsun tỉnh lại đã gần 5h chiều, ông ấy nói chiều nay nàng nhất định phải đi đến khách sạn đó. Đã đến giờ hẹn nàng vẫn như vậy bần thần ngồi bó gối ở trên giường, đột nhiên lúc này Wheein gọi đến cho nàng với một chất giọng hốt hoảng.

"Yongsun, Anseon bị người khác bắt đi"

"Chị nói cái gì?"- Yongsun còn tưởng đâu Hwasa nhờ Wheein khuyên giải nàng, còn cố tình sẵn âm giọng lạnh lùng nhất để nói chuyện với Wheein, không ngờ lại nghe được loại tin tức này.

"Hôm nay chị đưa Inhye đi khám bệnh không thể đón Sunyi nên nhờ tài xế đón, anh ta vừa chạy ra khỏi khu vực trường chưa được bao lâu thì xảy ra va chạm với một chiếc xe khác. Buộc lòng phải đứng ra giải thích khi tài xế bên đó có vẻ như vô cùng sinh sự muốn làm lớn chuyện, đến khi giải quyết ổn thỏa thì không còn nhìn thấy Anseon đâu nữa"

Tút...tút...tút...

"Alo, Yongsun, Yongsun"

Wheein cho rằng Yongsun tức giận đến mức không thể tiếp tục nói chuyện với chị ấy, còn cố tình gọi đến Hwasa nhờ chồng của mình đến nói rõ với Yongsun và cùng nhau đi tìm Anseon.

Nhưng chị ấy lại không biết rằng nàng không hề tức giận với bất cứ một ai ngoại trừ ông ấy, còn kẻ nào muốn bắt đi con của nàng nữa chứ. Do Hoon từng nói ông ấy không chấp nhận Sunyi là cháu của mình, nó mang họ Kim lọt vào tay ông ấy sẽ khó mà bảo toàn tính mạng.

"Ba trả Anseon về cho con, ba không được làm hại tới nó, nó là con của con, là cháu ngoại của ba mà "

Chất giọng của nàng đã vô cùng khó nghe, ngón tay bấu chặt vào điện thoại khi đôi chân đang ngã khuỵ dưới sàn. Nước mắt nếu như cứ liên tục tổn thương nàng như vậy, thật khó để Yongsun bảo vệ được thứ mà cô cho là xinh đẹp nhất.

"Đến khách sạn mau, ta nể tình nó có một nửa thuộc người của họ Kim nên sẽ không làm hại nó. Nhưng nếu con dám chậm trễ, ta sẽ giết nó trước mặt của con"

"Con tới, con tới..."

Nàng bỏ cuộc rồi, nàng không đủ sức chống trả với ông ấy. Vernon từng nói ông ấy sở dĩ có địa vị như ngày hôm nay chính là chuyện gì cũng dám làm, nàng không có bất cứ một lý do gì để đánh cược với người đàn ông này nữa. Nếu như Anseon có chuyện gì nàng làm sao đối mặt với Moonbyul.

Yongsun không đem theo bất cứ thứ gì được gọi là hành lý, nàng cố gắng gượng người ngồi dậy nhìn một lượt căn phòng của họ. Nước mắt từ lâu đã ngăn cản tầm nhìn của nàng một cách rõ ràng nhất. Tay vặn nắm cửa cuối cùng cũng có người vặn lấy sau khi hạ quyết tâm rời khỏi nơi này, chưa bao giờ em cảm thấy hối hận những tháng ngày lúc trước lạnh nhạt với chị như thế này. Nếu như khi vừa mới về Hàn Quốc em không quá cố chấp, có lẽ ngày tháng được ở bên cạnh của chị sẽ có thể kéo dài hơn. Moonbyul, hôm nay em ra đi biết chắc không có ngày quay lại. Nếu như có một điều ước, em ước gì mình chết đi từ ba năm về trước. Chị sẽ rất đau lòng, nhưng rồi cũng nguôi ngoai. Còn hơn em trở về đây gây cho chị bao nhiêu sóng gió, cuối cùng cũng chỉ đi đến tình cảnh ngoảnh mặt bước đi.

Bước xuống nhà dưới khi gia nhân vẫn còn lục đục chuẩn bị bữa cơm tối cho nàng, cả ngày hôm nay thức ăn đều vô cùng nguội lạnh khi có người chẳng màn đến sức khỏe hao mòn đến tột đỉnh. Nàng chỉ nói với họ mình muốn ra bên ngoài một chút, bọn họ lại còn căn dặn nàng phải cẩn thận, hết người này đến người khác đều một mực nói rằng cô sẽ sớm quay trở về nơi này. Phải, khi nàng đi cô sẽ được trở về.

Hwasa cho xe chạy đến nhà của Moonbyul một lần nữa, mặc dù vẫn còn vô cùng tức giận thái độ của Yongsun lúc sáng nhưng rõ ràng bây giờ không phải là lúc giận hờn nhau. Họ đã nhờ gia đình chị ấy chăm sóc Anseon vì sợ nó sẽ bị người khác để ý hãm hại, bây giờ lại để mất đi như vậy nói sao cũng phải có một phần trách nhiệm.

Nhưng khi Hwasa vừa lái xe vào con hẻm khu biệt thự, nhìn thấy Yongsun nhanh chóng đi vào một chiếc taxi đậu sẵn ở bên ngoài. Đôi mắt được chiếc kính đen bao phủ lại không nhìn thấy nó đã sưng đỏ đến mức vô cùng thương xót, đáng lẽ ở trong tình cảnh như vậy nàng nhất định phải suy sụp, tại sao nhìn dáng vẻ bây giờ lại có phần giống như lúc sáng không có một biểu hiện gì quá mức quằn quại.

Chị ấy nói không sai, nếu như người khác nhìn vào hình dạng của nàng lúc bấy giờ đều cho rằng Yongsun chính là một người vợ một người mẹ không thương yêu gia đình. Vẫn bình thản như chưa từng được bình thản, có ai biết được rằng sau vẻ mặt vô hồn người ta không thể nhìn thấy rõ đó là một thân thể đã kiệt quệ đến mức chỉ muốn chết đi, vật thể đang đập liên hồi nơi lồng ngực cũng giống như không còn là của mình nữa. Hoàn toàn đi đến tình cảnh đã chết tâm...

Taxi lăn bánh chưa được bao lâu từ kính chiếu hậu tài xế trẻ nhìn ra người phía sau đang khóc, nước mắt trải dài từ đôi mắt được bao phủ bởi một lớp kính đen u tối. Lắm lúc còn nghe được tiếng nức nở, cùng với âm thanh cô ấy bấu chặt vào lớp ghế ở hai bên.

Có một chiếc xe vẫn giữ một khoảng cách an toàn với chiếc taxi phía trước, chị ấy cố tình đi theo phía sau muốn biết Yongsun rốt cuộc muốn đi đâu. Cho đến khi nhìn thấy chiếc taxi đậu ở trước một tòa khách sạn sang trọng, một người đàn ông cao to bước đến chiếc xe đang chứa đựng nàng ở bên trong. Yongsun để mặc cho người đó ôm lấy mình kéo tay đi vào một chiếc xe đậu sẵn, người đàn ông đó chính là người Moonbyul đã đề cập hay sao?

Xung quanh kẻ đó rõ ràng có thuộc hạ đứng xung quanh, thậm chí là ẩn nấp ở đâu đó nên Hwasa không tiện ra mặt hỏi rõ. Chị ấy lái xe ra đi theo nhưng lại bị cắt đuôi rất nhanh sau đó, tức giận chỉ còn cách trực tiếp gọi điện cho Yongsun. Nhưng dĩ nhiên chỉ còn những âm thanh khô khốc không có tín hiệu.

Nàng ngồi trên một chiếc xe cùng ông ấy, chưa bao giờ nàng chán ghét ở cùng một nơi với ông ấy như vậy. Nàng chán kêu gào rồi, ông ấy không hề thương xót cho bất cứ lời cầu xin nào của nàng nữa. Được, ông ấy muốn sao thì như vậy? Nàng sẽ theo ông ấy đi về Pháp, nhưng sau khi đến đó nàng sẽ tự biến bản thân mình tàn tạ nhất có thể, làm một cái xác không hồn sống một cuộc sống vô vị ở trước mặt của ông ấy. Để cho ông ấy biết cho dù nàng đang sống cũng chẳng khác gì đã chết.

"Con muốn gặp Anseon"

"Yongsun, con bị sao vậy?"- ông nhìn thấy nét mặt của Yongsun càng lúc càng nhợt nhạt, đôi mắt giống như sắp không mở ra được nữa.

"Con nói con muốn gặp Anseon, con của con ở đâu?"

"Được, chúng ta đến đó, Yongsun đừng làm ba sợ"

-----------------------------

Tại đất nước Mặt Trời Mọc, khi Soonyoung nghe tin Thần Y lâm bệnh đã nhanh chóng từ Pháp sang đó. Người lúc nào cũng sát cánh với anh hiện tại chính là Taeyeon. Cả hai ở Nhật sau khi nhận thấy Thần Y khỏe lại mới có thể yên tâm phần nào. Taeyeon nói muốn về Hàn Quốc tìm Yongsun, lo sợ ba của mình sẽ chia rẽ hai người họ. Không ngờ ở quán trà đạo lại gặp được một người từ lâu không được nhắc đến.

Chắc hẳn tôi từng đề cập đến mẹ ruột của Yongsun ở rất lâu trước đó, bà ấy tên là Ye Seul. Chính là người vợ chưa cưới mà Do Hoon yêu thương nhất. Hai mươi mấy năm trước bà ấy đánh mất Yongsun đã trở nên nửa điên nửa tỉnh đi khắp nơi tìm con của mình. Một người bạn thân thiết nhất của bà ấy dạo gần đây đưa bà ấy đến Nhật chữa trị, thần trí của bà ấy dần dần nhớ lại chuyện trước đây.

Ở Nhật bà ấy vô tình gặp lại người chị họ của mình, chính là bà chủ quán trà đạo ở Kyoto. Khi đến quán nhìn thấy tấm hình nơi phòng khách vô cùng phát hoảng. Một trong hai người ở trong hình chính là con gái của bà. Tuy rằng từ nhỏ đã bị thất lạc, nhưng Yongsun khi lớn sở hữu những nét đặc trưng của Do Hoon lẫn Ye Seul. Hỏi người chị họ cô gái đó tên gì, thì bà ấy nói tên của nàng là "Kim Yongsun" - một cái tên khắc sâu trong tâm trí của Ye Seul bao nhiêu năm.

Trên đời này có những chuyện quá mức khó tin, Ye Seul tìm con bao nhiêu năm lại tìm được tung tích con của mình tại Nhật. Bà chủ quán trà đạo từ rất trẻ đã theo chồng sang Nhật, không biết được rằng Yongsun chính là cháu họ của bà. Khó trách khi vừa nhìn thấy nàng đã vô cùng yêu mến.

Khi Ye Seul ở quán trà đạo gặp được Taeyeon còn nhầm tưởng rằng là Yongsun, không hiểu sao hai người lại giống nhau đến tám chín phần như vậy dù không cùng một mẹ sinh ra. Taeyeon sau khi kể lại tất cả mọi chuyện cho Ye Seul nghe đã yêu cầu ba người họ nhanh chóng về Hàn Quốc.

Thứ nhất là để cho mẹ con của họ có thể gặp mặt nhau, thứ hai chính là Taeyeon biết được rằng Do Hoon rất yêu Ye Seul. Chỉ cần bà ấy lên tiếng hóa giải, ông ấy sẽ không bất chấp đòi lại món nợ gì đó với nhà họ Moon, cũng không tìm cách chia rẽ tình cảm của Yongsun.

Taeyeon cố gắng gọi điện cho Do Hoon nói rằng mình tìm được Ye Seul, nhưng điện thoại của ông ta lại không liên lạc được. Ba người họ quyết định nhanh chóng di chuyển ra sân bay. Hy vọng không quá muộn để ngăn cản tình hình hết mực u ám tại Hàn Quốc.

________________________________________________________________________________

END CHAP.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro