10.Quân sư của ta là kẻ mù

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: ARE
Beta: Kumo

Nói không cần thì chính là rất muốn, nói không thích thì chính là cực kỳ yêu.

Bà mụ cũng chạy theo hắn, hô lên: "Ôi chao, Tiểu Thúy à, có vị khách quan chấm ngươi này."

"Kẻ nào? Là tên nào ăn gan hùm mật gấu rồi?"

Cửa của gian phòng bên trái mở ra, một nam tử trẻ tuổi đai quần xộc xệch đi ra. "Là nhà ngươi?"

Kẻ này hình như gặp qua ở đâu, Tân đại thiếu gia cũng không nhớ rõ.

"Đúng là tại hạ." Lục Thận Hành phe phẩy cây quạt hắn vừa mua bên đường, "Bây giờ chúng ta cùng tỉ thí một trận, thấy thế nào?"

Tân Nguyên tỏ ra khinh thường, "Ngươi cũng xứng?"

"Dám cược không?" Lục Thận Hành cao giọng nói, "Tân đại thiếu gia không dám sao?"

Hắn cố ý giương giọng nói, dụ cho một đám người lầu trên lầu dưới vây xem, mọi người chỉ chỉ trỏ trỏ. Thấy vậy, vẻ mặt Tân Nguyên lập tức thay đổi, "So cái gì?"

"Đơn giản thôi, chúng ta thi vật tay." Lục Thận Hành mỉm cười nói, "Nếu thắng, tại hạ sẽ lấy của Tiểu Thúy cô nương một đêm."

Tân Nguyên hừ lạnh, "Còn nếu bổn thiếu gia thắng..."

Lục Thận Hành thưởng cho tên này một nụ cười, cuồng ngạo nói, "Ngươi không có cửa."

Tân Nguyên từ trước đến nay quen thói kiêu căng hoàn toàn bị khiêu khích.

Bà mụ phân phó người đem đến mấy cái bàn, giữa thanh lâu ồn ào Lục Thận Hành và Tân Nguyên mỗi người ngồi một bên, đặt một tay lên mặt bàn.

Không quá mấy cái chớp mắt, Tân Nguyên thất bại ê chề, gân xanh trên trán tên này nổi lên, "Lại lần nữa!"

"Tại hạ còn đang mong một đêm xuân với Tiểu Thúy cô nương." Lục Thận Hành chỉnh lý tay áo, "Hôm khác lại đến hầu chuyện thiếu gia."

Tân Nguyên thở phì phò, Tiểu Thúy đối với hắn chỉ là thứ tiêu khiển nhất thời, nhưng lần này lại tổn hại đến mặt mũi, hắn không tài nào chịu được.

Lục Thận Hành nhướng mày, cao giọng nói lớn, "Làm sao? Tân đại thiếu gia không chịu nhận thua?"

Ánh mắt người vây xem lập tức tập trung đổ dồn lên Tân Nguyên, hàm ý khinh bỉ rõ ràng.

"Ả ta cũng chỉ là một kỹ nữ". Tân Nguyên phất tay áo bỏ đi.

Lục Thận Hành chậm rì rì bước vào phòng, ánh mắt liếc nhìn người con gái mặc quét hồng y, hắn phe phẩy cây quạt cười nói: "Tiểu Thúy cô nương, chắc cô cũng nghe được tình hình bên ngoài rồi, đêm nay cô nương chính là của tại hạ."

Tiểu Thúy nắm chặt khăn tay, cắn môi, trên mặt mang theo nét đau thương.

"Không hổ là hoa khôi, tư sắc của cô nương đúng là bậc nhất." Lục Thận Hành nâng cằm nàng, ngón cái nhẹ nhàng ma sát, "Đáng tiếc, ta không thích thứ người khác đã dùng qua."

Tiểu Thúy mở lời: "Vậy mời công tử đi cho."

Tiền cũng đã tiêu, không làm cái gì chính là có lỗi với bản thân, Lục Thận Hành ngồi trên ghế, "Đêm còn dài, Tiểu Thúy cô nương có nguyện ý đàn một khúc cho tại hạ không?"

Tiểu Thúy lúc này mới nhìn Lục Thận Hành, do dự một lát rồi gảy đàn.

Nghe tiếng đàn lay động lòng người, Lục Thận Hành lười biếng mỉm cười, "Tiểu Thúy cô nương, hôm nay cho dù không có ta, thì ngày sau cũng có những người khác."

"Ngươi nói bậy." Dây đàn rung lên, Tiểu Thúy đứng phắt dậy, "Chàng đối với ta là thật lòng, chàng nói sẽ rước ta vào cửa."

Lục Thận Hành tấm tắc lắc đầu, "Có thể làm phu nhân của Tân đại thiếu gia tất nhiên phải là người không phú cũng quý. Với xuất thân thanh lâu của mình, Tiểu Thúy cô nương hà tất phải tự lừa dối bản thân."

"Đủ rồi!" Tiểu Thúy đầy đề phòng nhìn Lục Thận Hành, "Ngài căn bản không phải đến đây tìm tiêu khiển, rốt cuộc là có mục đích gì?"

Lục Thận Hành lấy nho trên đĩa ăn, nheo mắt cười nhẹ một tiếng, "Nghe nói Nghênh Xuân Các có một cặp tỷ muội song sinh, Thu Nguyệt ở Tứ Liên Quán dáng người cực kỳ mềm mại, còn có..."

Tiểu thúy run rẩy, khóc lóc chạy ra ngoài.

"Đúng là lòng dạ nữ nhân dễ đoán hơn..."

Lục Thận Hành đi qua chỗ bức bình phong đặt trước giường, lấy một bình sứ trắng từ trong tay áo, rắc bột phấn cho rơi trên giường.

Kết cục của Tiểu Thúy vốn là bị Tân Nguyên siết cổ đến chết, hắn chỉ mang ngày này tới sớm hơn thôi.

Tiểu Thúy rời khỏi Hoa Duyệt Lâu, chạy thẳng đến Nghênh Xuân Các, nàng không đi vào mà núp dưới bóng cửa. Không biết qua bao lâu, liền thấy Tân Nguyên trái ôm phải ấp đi ra.

Nữ tử mặc lục y bên trái nói chuyện bằng âm thanh hờn dỗi, "Tân Lang, chàng nói sẽ rước chị em chúng em, đừng có gạt chúng em."

Bên phải là thiếu nữ mặc lam y, cọ cọ trong lồng ngực Tân Nguyên.

"Sao ta có thể lừa các muội." Tân Nguyên bóp mông các nàng, ngửa cổ cười ha ha, "Cưới, cưới hết."

Nghe được những lời đó, tay chân Tiểu Thúy lạnh toát, nàng ngồi sụp xuống đất gào khóc rồi lại cười to.

Ngày hôm sau, Tân Nguyên lại đến tìm Tiểu Thúy, nằm trên giường hôn nàng như thường lệ.

Tiểu Thúy nhìn màn phù dung trên đỉnh đầu, "Chàng yêu ta không?"

Tân Nguyên chôn đầu trong cổ nàng, hơi thở thô nặng. "Ừ, ta yêu em muốn chết."

"Vậy thì đi chết đi." Tiểu Thúy nắm chặt lưỡi kéo đâm về phía Tân Nguyên.

Tân Nguyên nghiêng người sang một bên, lưỡi kéo cắm vào tay hắn, hắn phẫn nộ bóp chặt cổ Tiểu Thúy, "Ngươi điên rồi!"

Chờ hắn kịp phản ứng lại thì Tiểu Thúy đã bị bóp chết.

Ngoài cửa có tiếng la thất thanh truyền vào, là nha hoàn của Tiểu Thúy. Tân Nguyên vừa muốn diệt khẩu đã bị tiếng bước chân ngăn lại, hắn bị tống vào tư chính nha môn.

Từ cái chết của Tiểu Thúy đến khi Tân Nguyên bị bắt giam, những chuyện này đều phát sinh quá đột ngột, lúc bà mụ của Hoa Duyệt Lâu chạy đến vẫn còn ngây ngốc.

"Ai báo quan?" Người chết thì chết đi, còn Tân gia thì đắc tội không nổi.

Mọi người đều lắc đầu, bọn họ chỉ thấy quan sai xông tới, còn lại chuyện gì cũng không rõ.

Tân gia nhận được tin dữ, ai cũng có tâm tư riêng.

Không khí trong đại sảnh khá vi diệu, không một ai mở miệng.

Tân Lương cúi đầu, một lần lại một lần vuốt ve gậy trúc, chẳng ai biết anh đang nghĩ gì.

"Cha, chờ vương gia trở lại con liền đi nhờ ngài." Tân Vĩ Trần khóc lóc. "Đại ca sẽ không sao đâu."

Điều Tân Hồng Uyên quan tâm nhất bây giờ chính là thanh danh của Tân gia. Lão cau mày, "Cũng được, con ở chỗ vương gia nói giúp cho đại ca, việc này có lẽ sẽ giải quyết được."

Dù gì cũng chỉ là làm chết một con kỹ nữ.

Nhưng họ đều đoán sai, màn đêm vừa buông xuống, Tân Nguyên đã bỏ mạng trong lao. Theo như quan giám ngục miêu tả, cả người hắn không có lấy một vết thương nào, chỉ có độc một con mắt bị gãi máu chảy dầm dề. Sau khi kiểm tra, kết quả là Tân đại thiếu gia trúng độc bỏ mình.

Dấu vết của thứ bột kia được phát hiện trên giường Tiểu Thúy. Bản thân nó chỉ là một loại gia vị, song khi kết hợp với một loại cây lá tím lại trở thành kịch độc.

Trùng hợp hôm đó Tân gia đưa đồ ăn Tân Nguyên thích đến, bên trong lại có lá tím.

Bất kể là trùng hợp hay có âm mưu, không cách nào kết luận được.

Lục Thận Hành dùng hành động đơn giản nhất nói cho Tân Lương biết, một người chết dễ như thế nào.

Tân gia còn đang bận bịu chuẩn bị tang sự của Tân Nguyên, Tân Lương không ai nghi ngờ, đến tìm Lục Thận Hành, câu đầu tiên hỏi hắn là: "Ngươi làm?"

Lục Thận Hành đổ nước vào thùng, thả tay áo đang bị cuộn lên xuống. "Ta với hắn không thù không oán, không việc gì phải làm thế."

Không biết bị cái gì, giống như bị ma quỷ quấn thân, Tân Lương lại cho rằng người này có thể vì anh mà làm ra chuyện như vậy.

Nực cười thật.

"Nơi này rất lớn, để ta mang ngươi đi dạo một vòng. "Lục Thận Hành rất hài lòng với tiến độ nhiệm vụ, cứ như vậy mà làm, rất nhanh hắn sẽ công lược xong thế giới nhiệm vụ này.

Tân Lương nghe thấy giọng nói kia, "Ngươi có vẻ như rất vui vẻ."

"Đúng vậy, ta rất vui vẻ." Lục Thận Hành buông thùng gỗ xuống, duỗi tay dắt Tân Lương đi, "Trên mặt đất ướt, ngươi đi theo ta."

Được một bàn tay to rộng bao bọc nắm lấy, trong tay còn có vết chai dày, rất an tâm, Tân Lương bỗng hỏi ra tiếng, "Vì sao lại tốt với ta như vậy?"

Lục Thận Hành nghe không rõ, "Hử, cái gì cơ?"

"Không việc gì." Tân Lương bỗng thấy hoảng loạn, không nhắc lại nữa.

Lục Thận Hành nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, ngoài mặt thì không quan tâm nhưng thực ra trong lòng rất vui vẻ. Hắn âm thầm nhớ kỹ, thanh niên này khẩu thị tâm phi, khi nói không cần thì chính là rất muốn, nói không thích thì chính là cực kỳ yêu.

Khi Lục Thận Hành đưa Tân Lương đến gặp Vương thị, cả hai người đều ngạc nhiên.

"Ngồi xuống đi." Vương thị nhìn Tân Lương, ánh mắt dừng ở miếng vải đen trên mặt anh một chút liền dời đi, bà lộ ra nụ cười nhu hòa, "Châu nhi, đây là lần đầu con đem bằng hữu đến gặp nương."

Tân Lương vốn ít nói, đa số là Lục Thận Hành nói. Hàn huyên vài câu, Vương thị lại ho khù khụ dữ dội, uống thuốc xong liền nằm xuống ngủ.

Tân Lương được hắn đỡ qua bậc cửa, nhẹ giọng mở miệng, "Bà đã biết ngươi không phải Thường Châu."

Lục Thận Hành quay đầu trong nháy mắt, "Làm sao ngươi biết được?"

Tân Lương nói cho hắn hai chữ: "Trực giác."

Khiếp sợ qua đi Lục Thận Hành liền bình tĩnh lại, nếu hiện tại đối phương  không vạch trần, hắn cũng sẽ tiếp tục giả vờ không biết.

Tân Lương đột nhiên nói: "Bà không còn sống lâu được nữa."

Lục Thận Hành co rút khóe môi, cạn lời hỏi: "Có thứ gì ngươi không biết nữa không?"

Tân Lương mím môi, "Có."

Lục Thận Hành nổi lòng hiếu kỳ, nhưng cũng không hỏi.

Ở nhà đã hai ngày, Lục Thận Hành không thể không khoác áo quan lên triều. Khi hắn nhìn thấy người đang đứng ở hàng đầu tiên của đại điện, khuôn mặt lập tức tràn đầy kinh ngạc.

Sao tên này lại trở về sớm như vậy? Sau lưng có gắn cánh tàng hình sao?

Cảnh Vương đương nhiên đọc hiểu được vẻ mặt của Lục Thận Hành. Toàn bộ hành trình y đều nằm bò trở về, đại tiện tiểu tiện đều giải quyết bên trong chiếc xe ngựa kia, quá trình kinh khủng đó trừ khi y chết thì đừng hòng có kẻ nào biết được.

"Thường ái khanh?"

Âm thanh từ phía trên truyền xuống kéo suy nghĩ của Lục Thận Hành về hiện thực, toàn bộ khuôn mặt hắn hơi cúi xuống, "Có thần."

Hoàng đế thở dài, "Ái khanh, ngươi bận lòng chuyện gì sao?"

Lục Thận Hành lập tức nghiêm mặt nói, "Hồi hoàng thượng, thần đang mải suy ngẫm về chuyện người Khố Hợi, hy vọng có thể góp công mọn làm bọn chúng sớm ngày xưng thần với hoàng thượng."

Hoàng đế cực kỳ vui mừng, "Nếu ai cũng giống như ái khanh, Đại Ương của chúng ta nhất định có ngày thái bình thịnh thế."

Mấy đại thần khác đều gật đầu phụ họa, nhất thời hình tượng trung quân ái quốc của Lục Thận Hành trong mắt mấy vị quan gia càng ngày càng cao.

Thình lình có giọng nói vang lên, "Phụ hoàng, ngày kia chính là trung thu, nhi thần muốn bàn luận cùng Thường tướng quân về yến hội một phen, góp vui cho người và mẫu hậu."

Bàn luận? Lục Thận Hành co giật khóe mắt, cút con mẹ mày đi.

Sau đó lão hoàng đế liền phê chuẩn, Cảnh Vương cười, Lục Thận Hành khóc.

Tiểu thái giám hô lên the thé, hoàng đế nhanh chóng rời khỏi long ỷ, Lục Thận Hành không chút lưu luyến nào đi nhanh ra ngoài.

"Thường tướng quân."

Sau lưng vang lên một giọng nói, Lục Thận Hành làm bộ như không nghe thấy, vượt qua một đám đại thần tiếp tục lao về phía trước, vội vàng như muốn đi đầu thai.

"Thường Châu, ngươi đứng lại cho bổn vương."

Lục Thận Hành khẽ cắn môi, hắn xoay người lại, mặt mang theo nét kinh ngạc, "Vương gia có việc gì sao?"

Cảnh Vương chậm rãi đi đến, nở một nụ cười u ám, "Có."

Đã beta.

-------------

Edit chương này xong t cảm thấy tác giả cho Lục Thận Hành làm vai chính là đúng rồi, nếu ổng làm phản diện thì vai chính chết từ chương đầu tiên.

Nói một chút về Lục Thận Hành, Lục Thận Hành không phải người tốt, sẽ không từ thủ đoạn nào để hoàn thành thế giới nhiệm vụ. Tác giả đã cảnh báo trước đây là văn khẩu vị nặng, không có tam quan, tác giả phát rồ, nếu cảm thấy khó chịu thì mọi người nên bỏ từ những chương đầu tiên đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro