Chương 10 : II

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Byul cẩn thận bước lên những bậc thang của sân ký túc, nhòm qua khe mấy túi mua hàng mà cô đang ôm khệ nệ trong tay. Cô nghĩ rằng Hikaru sẽ đến chơi thường xuyên, nên quyết định mua nhiều thức ăn hơn một chút. 

Một vài phút sau, cô đã đến được cửa chính của toà nhà ký túc. Byul đoán rằng nếu cô đi thật chậm sẽ không ai đâm vào cô, nhưng ngay khi cô vừa rẽ qua góc tường thì một chàng trai đâm sầm vào làm những túi hàng rơi tung toé ra khỏi tay Byul. 

"AAAAAAAAA." Cô hét lên và ngã phịch xuống với hàng đống thức ăn xung quanh. "Ai da..." Byul ôm lấy sướn nhăn nhó, và sẵn sàng bắn một tràng vào gã trai vừa cả gan lao vào mình. "Anh làm cái khỉ gì vậy, anh..." 

"Oh my God! I am so sorry!" gã trai nói với giọng Mỹ đặc sệt. Gã lập tức cúi xuống nhặt những món đồ vung vãi. 

"Lại chả xin lỗi. Và anh phải đền bù tất cả những thứ này, hoặc là..." Byul mở mắt và nhìn thằng vào mặt gã trai, cô chớt im bặt. Ngạc nhiên chưa, gã là một gã... hoàn toàn điển trai. 

"Mình đang vội quá, mình không cố ý đâm vào bạn thế đâu. Hahah, mình tệ quá nhỉ!" Gã nói trong lúc vẫn đang sắp lại đồ ăn vào túi. Byul ngồi dậy để giúp gã thu dọn đống vung vãi, nhưng bất cứ khi nào cô định nhặt thứ gì đó lên thì gã luôn vớ nó trước. "Đây, để mình lấy cho," gã khăng khăng. Bằng cách nào đó mà gã ta nhặt lại hết mọi thứ ngay khi Byul vừa đứng lên được. 

"Bao nhiêu tất cả chỗ này vậy? Mình sẽ đền bù hết." Gã nói với một nụ cười ngượng ngập. 

"Thôi khỏi lo, mọi thứ vẫn nguyên trong hộp nên chăc chắn vẫn ăn được." 

"Oh" hắn gật. "Vậy bạn sống ở đây hả" hắn nhìn thằng vào mắt cô. 

"Ơ... ừ..." Byul lắp bắp. Khi gã nhìn thẳng vào mắt cô, cô đột nhiên lúng túng. Cô có thể tưởng tượng mặt mình đỏ dần lên từng giây một. Byul chưa bao giờ thích mấy gã đẹp trai, nhưng cô phải công nhận rằng gã này có đôi mắt thật đẹp. Đến mức cô gần như ghen tỵ. 

"Vậy để mình giúp bạn mang về phòng, mình sẽ theo sau bạn. Ít nhất mình cũng chuộc lỗi được tý xíu." 

Byul nhìn núi đồ ăn trong tay gã, dường như gã giải quyết dễ dàng hơn cô rất nhiều. "Uhmm.. được rồi. Sao cũng được." 

Cô đi lên cầu thang, anh chàng đi theo cách một đoạn đằng sau. Khi đến cửa phòng cô, hắn nhẹ nhàng đặt những túi đồ xuống dưới sàn. 

"Mình xin lỗi lần nữa nhé. Thực ra là mình đang đi tìm người quen ở đây." Hắn giải thích. 

"Không, không sao đâu, có khi mình cũng chẳng đem nổi đống thức ăn này lên chừng ấy bậc cầu thang ấy. Nên coi như cậu thoát nạn." 

Anh chàng cười rạng rỡ. "Mình phải đi đây. Rất vui được gặp bạn. Hy vọng mình sẽ đâm vào bạn lần nữa nhỉ. Bye bye." Hắn chạy xuống cầu thang và vẫy tay chào cô. 

"Hẹn gặp lại..." Byul trả lời với giọng thất vọng. Cô đang bối rối vì không biết tên anh chàng. 

*** 

"Vậy... chúng ta làm gì với tất cả những thứ này?" HoYoung hỏi KyeSang. Nó đang đi lại quanh căn phòng nhỏ, nhìn chằm chằm vào những cái hộp mà nó bước qua. 

KyeSang ngồi trên chiếc giường đơn, đập tay lên gối vài lần. "Tao chịu. Tao nghĩ căn phòng này chỉ là phòng phụ thôi." 

HoYoung ngồi khoang chân trên sàn, kéo một trong mấy cái hộp lại gần. "Rồi, để xem cô nàng giặt là bé nhỏ có những gì nào." Nó nói trong lúc bẽ những đốt ngón tay. 

"HoYoung, đừng có vớ vẩn. Đồ của mày đâu mà tự tiện." KyeSang la to. 

"Dào, thôi đi. Đừng có nói là mày không tò mò xem sao mà Joon lại hào hứng đến thế nhé." HoYoung quay lại, nhướn lông mày với vẻ gạ gẫm. 

Một khắc im lặng, KyeSang bật dậy khỏi giường và ngồi xuống cạnh HoYoung. "Mày đùa à?" Nó nói. "Nhưng đúng là tao chưa từng thấy Joon nhiệt tình với ai đến thế kể từ cặp kè với cái cô nàng Bada ấy." 

"Ha! Tao biết chứ." 

Hai đứa bắt đầu lục lọi cái hộp, thỉnh thoảng mới lấy ra một vài thứ ra để xem xét kỹ hơn. KyeSang lôi ra một cái mũ chơi bóng chày thêu tên "lchiro", ngắm nghía nó một chút rồi cẩu thả quẳng nó qua vai. Tiếp tục xem thêm, nó không thể không để ý là hầu hết đồ đạc của Hikaru đều trông đậm chất Nhật Bản. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro