20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên hành lang, Kiều Vân Tiêu hỏi thăm Cố Sơ tình hình của Tiêu Tiếu Tiếu.

“Anh gọi rất nhiều cuộc nhưng cô ấy không nghe máy, rốt cuộc đã có chuyện gì?”

Cố Sơ hồ nghi, “Không nghe ư? Chắc là không nghe thấy chứ nhỉ? Sáng nay em vừa gọi cho cậu ấy, cậu ấy nói đang nằm nhà dưỡng bệnh”.

“Cô ấy bị ốm? Sao không tới bệnh viện?”

“Mấy hôm nay nhiệt độ tăng giảm thất thường, Thiên Thiên bị cảm nặng, lây sang cho Tiếu Tiếu.”

“Cô ấy nằm ở nhà?”

“Vâng, chiều nay em định qua thăm cậu ấy đây.” Cố Sơ nói, “Mấy hôm nay bác sỹ Cố đi tỉnh họp, cô ấy lại bị cảm nặng, đúng là chết dở”.

“Em hẹn trước rồi hả?”

“À, em còn chưa nói với cậu ấy, tới thẳng luôn là được rồi.”

Kiều Vân Tiêu ngẫm nghĩ, “Chiều nay anh đi cùng em”.

Cố Sơ im lặng nhìn anh.

“Sao vậy?” Kiều Vân Tiêu bị cô nhìn chằm chằm, có chút mất tự nhiên.

“Anh Vân Tiêu, anh đúng là chậm chạp, haizz.” Cô thở dài ngao ngán.

Kiều Vân Tiêu hiểu cô ám chỉ chuyện gì, sắc mặt có phần ngượng ngập. Anh hắng giọng, “Anh cần mang những gì?”.

“Đâu phải lần đầu tiên anh tới thăm người ốm, cần mang gì lẽ nào còn không biết?” Cố Sơ cười, “Mà không biết cũng không sao, em sẽ liệt kê cho anh danh sách, anh qua siêu thị mua đi. Tiếu Tiếu bị cảm chắc là không muốn ăn gì đâu, uống chút canh là hơn”.

“Được.” Kiều Vân Tiêu đồng ý ngay…
...
Buổi chiều, có ca cấp cứu được đưa tới khoa thần kinh, nhất thời làm rối loạn kế hoạch tới thăm Tiếu Tiếu của Cố Sơ. Cô vội vã gọi cho Kiều Vân Tiêu nói rõ tình hình. Anh suy nghĩ rồi nói: “Cho anh địa chỉ đi”.

Cố Sơ vốn có chút ngần ngại, dẫu sao thì hiện tại Tiếu Tiếu cũng ở nhà của Cố Khải Mân. Mặc dù Cố Khải Mân không nói gì nhưng cô luôn cảm thấy ánh mắt Cố Khải Mân nhìn Kiều Vân Tiêu có vẻ kỳ lạ. Lần trước trong phòng bệnh của bác trai, cô cứ cảm giác có gì đó không ổn.

Bên phía phòng phẫu thuật đang giục, trong điện thoại Kiều Vân Tiêu cũng giục giã, Cố Sơ nhất thời không thể quan tâm cả hai phía, đành nói tạm địa chỉ của Tiếu Tiếu cho Kiều Vân Tiêu, dặn dò anh trước khi đến tốt nhất nên gọi báo cho Tiếu Tiếu một tiếng.

Kiều Vân Tiêu đồng ý.

Nhà của Cố Khải Mân rất gần bệnh viện, chỉ cách hai con đường, bình thường đi bộ mười mấy phút là tới. Đây cũng là căn nhà lúc trước Cố Khải Mân mua để tiện đi làm.

Tiểu khu này thuộc hạng trung và cao cấp, mặc dù riêng tư nhưng không đến nỗi quản lý quá nghiêm ngặt mỗi vị khách tới thăm. Kiều Vân Tiêu mua hoa tươi và hoa quả, làm đăng ký để xe đơn giản rồi đi vào tiểu khu. Sau khi đỗ xe xong, anh rút di động ra, đang định bấm số thì ngẫm nghĩ lại, cuối cùng vẫn bỏ ý định thông báo trước.

Sau khi kết hôn Tiếu Tiếu khác nhiều, mỗi lần gặp nhau ở bệnh viện, cô lại khách khí tới mức không thể khách khí hơn. Sự thay đổi này khiến anh bỗng dưng cảm thấy khó chịu, mặc dù anh biết rất rõ nguyên do.

Có một loại tình cảm dường như là vậy.

Ban đầu khi nảy sinh nó nhạt nhòa như nước, anh chẳng coi nó quá quan trọng. Sau đó nó từ từ lắng xuống, từ từ lên men trong những tháng ngày dài đằng đẵng mà anh không hề hay biết. Đợi tới khi thứ tình cảm này đậm đà như rượu, anh muốn thưởng thức thì đã bị người khác cướp mất.

Có một khoảng thời gian rất dài, Kiều Vân Tiêu không muốn thừa nhận thứ tình cảm lên men đó là gì vì trong lòng anh luôn giấu một cô gái. Cô gái ấy từ nhỏ đã ở bên cạnh anh, có lúc rất ngang bướng, có lúc thích làm nũng, luôn thích đuổi theo anh không ngừng gọi anh Vân Tiêu, anh Vân Tiêu… Anh luôn cho rằng tâm tư của mình rất kiên định, cho dù cả đời cô gái ấy chỉ coi anh là anh trai, anh cũng nguyện bảo vệ cô ấy suốt đời.

Anh thích nhìn thấy cô ấy cười, cười dịu dàng như hoa lê, đã từng tốn tâm tư muốn giữ cô ở lại bên mình nhưng cuối cùng vẫn phải đối mặt với sự sắp xếp của định mệnh. Ánh mắt anh vẫn luôn dõi theo cô gái ấy, chưa từng rời xa. Nhưng anh quên mất, trong quãng thời gian dài lâu ấy, vẫn còn một người con gái khác cũng luôn gắn bó trong cuộc đời anh.

Anh giống với đại đa số đàn ông, trong việc lựa chọn tình cảm sẽ không tạm bợ lùi xuống người phía sau. Thế nên Kiều Vân Tiêu ghét sự thay đổi tâm trạng của mình, nhưng càng ghét bỏ càng khó né tránh.

Anh bắt đầu dần dần cảm thấy có thể đây chẳng phải sự lựa chọn thứ hai, có lẽ ngay từ ban đầu cô đã sống trong trái tim anh.

Bây giờ anh lại thành ra lo lắng, ngay cả một cuộc điện thoại cũng không dám gọi.

Anh sợ mình bị từ chối, sợ những lời nói khách khí của cô khiến anh phải ngả giáp đầu hàng.

Kiều Vân Tiêu hít sâu một hơi, xuống xe, cầm hoa tươi và hoa quả, định lên thẳng nhà.

Chẳng ai tát người đang cười, cô cũng không thể để anh đứng ngoài cửa được, phải không?

Theo địa chỉ Cố Sơ đưa, Kiều Vân Tiêu tìm được khu nhà của Tiêu Tiếu Tiếu. Tiểu khu buổi chiều khá đông người dắt chó đi dạo, người ra người vào vừa hay giúp Kiều Vân Tiêu thuận tiện hơn, đỡ bị chặn bên ngoài cánh cửa bị cấm do đang xây dựng.

Thang máy đưa anh lên thẳng tầng 18, hành lang âm u hơn nhiều.

Tìm được tới địa chỉ nhà, Kiều Vân Tiêu ấn chuông cửa. Chẳng hiểu sao anh bỗng căng thẳng, cảm giác này không thể miêu tả được, chỉ biết rằng tim đập rất dữ dội, mồm miệng khô khốc.

Anh âm thầm luyện tập những câu sẽ nói khi gặp mặt Tiêu Tiếu Tiếu, hy vọng quãng thời gian tiếp theo đây có thể bình tĩnh và tự nhiên, rồi còn sửa sang lại quần áo.

Cánh cửa bật mở.

Trái tim anh như vọt lên tận cổ họng, nhưng ngay sau đó nó tựa hồ lại rơi bộp xuống đất, vỡ tan tành.

“Anh tìm ai?” Mở cửa cho anh là một người phụ nữ đã có tuổi, nhìn anh bằng ánh mắt nghi hoặc.

Kiều Vân Tiêu ngẩn ra trong giây lát, nhầm nhà ư?

“Anh gì ơi?”

“Tôi… muốn hỏi có phải Tiêu Tiếu Tiếu sống ở đây không?” Kiều Vân Tiêu nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc.

“Tiêu Tiếu Tiếu?” Người phụ nữ tỏ ra không hiểu gì.

Kiều Vân Tiêu ý thức được có thể mình đã tới nhầm nhà, đang định nói xin lỗi, ánh mắt vô tình liếc vào trong nhà. Từ góc độ của anh vừa hay nhìn thấy tấm ảnh được phản chiếu qua gương, là một bức ảnh cưới, người con gái trên bức ảnh chính là Tiêu Tiếu Tiếu.

“Tôi tìm chị Cố.” Kiều Vân Tiêu đổi cách xưng hô.

Bà ta chợt hiểu ra, “À, anh tìm chị Cố phải không. Chị ấy có ở nhà, nhưng mà…”.

Kiều Vân Tiêu hồ nghi.

“Bây giờ chị Cố không tiện gặp ai.” Bà ta hạ thấp giọng, “Anh là bạn của chị ấy ạ? Hay là anh để lại cách liên lạc, khi nào tiện chị Cố sẽ liên lạc lại với anh”.

Ban đầu Kiều Vân Tiêu có chút lo lắng nên không quan sát được nhiều. Bây giờ bình tĩnh lại, anh mới quan sát người phụ nữ trước mắt. Bà ta hơn năm mươi tuổi, đeo tạp dề quay người, nhìn đôi tay thô ráp là có thể đoán ra bà ta làm giúp việc hoặc bảo mẫu. Ban nãy anh hỏi Tiêu Tiếu Tiếu, bà ta tỏ ra xa lạ, nhắc tới chị Cố mới biết, chứng tỏ người này được mời về nhà.

Tiếu Tiếu chỉ bị cảm nặng thôi, có nghiêm trọng tới mức phải mời cả người giúp việc không?

Càng nghĩ càng thấy bất ổn, Kiều Vân Tiêu thừng thừng bước vào trong.

“Này, anh kia, sao anh xông vào nhà vậy? Rốt cuộc anh là ai?” Người phụ nữ hoảng loạn, đi theo phía sau gào thét, “Anh mau đi đi, nếu không tôi báo cảnh sát đó!”.

Kiều Vân Tiêu vốn không lo bà ta báo cảnh sát. Anh sải bước, tìm từng phòng một. Người bảo mẫu hết hồn hết vía, muốn ngăn cản nhưng vô ích. Chẳng mấy chốc, Kiều Vân Tiêu đã tìm được tới phòng ngủ chính. Vừa đẩy cửa ra, anh đã sững người.
...
Kiều Vân Tiêu hoàn toàn không ngờ lại nhìn thấy cảnh này.

Trên giường, Tiêu Tiếu Tiếu yên lặng nằm đó, trán quấn băng, để hở cổ, cánh tay chỗ tím chỗ đỏ, còn cả những vết thương đã lên vảy. Lớp chăn mỏng được đắp từ eo trở xuống nên không nhìn thấy được đôi chân có bị thương hay không.

Cô nhắm mắt, hoàn toàn không hay biết anh bước vào, như đã ngủ thiếp đi, cũng giống như… đã chết. Suy nghĩ này vọt qua đầu Kiều Vân Tiêu khiến anh giật nảy mình. Có thể vì nhìn thấy sắc mặt cô gần như cùng tông màu với lớp băng, nhợt nhạt đến kinh người.

Người giúp việc theo vào, giận vô cùng nhưng lại không dám làm ầm ĩ, có lẽ vì sợ đánh thức Tiêu Tiếu Tiếu nên hạ thấp giọng nói: “Anh mau ra ngoài đi. Cô ấy đang nghỉ ngơi, sao anh bất lịch sự quá vậy!”.

Kiều Vân Tiêu tảng lờ, đè nén nỗi sửng sốt trong lòng, tiến lên trước. Nhìn gần như vậy, bỗng nhiên như có vô số sợi dây thừng thít chặt lồng ngực khiến anh khó nhẫn nhịn.

Mặt cô nghiêng sang một bên, khóe miệng có vết thương, một bên má cũng sưng tấy.

Kiều Vân Tiêu thở gấp, ngồi xuống, bất giác đưa tay ra.

Khi từng ngón tay gầy chạm khẽ lên mặt cô, chúng hơi run rẩy. Cái lạnh trên gương mặt kích thích khiến anh run lên.

“Ấy, anh đừng chạm vào, cô ấy…”

Người giúp việc còn chưa nói hết câu, đã thấy Tiêu Tiếu Tiếu mở mắt. Vừa mới mở mắt, Kiều Vân Tiêu đã nhìn thấy nỗi sợ hãi trong mắt cô, thậm chí là khiếp đảm. Anh sững người, sao lại như vậy?

Tiêu Tiếu Tiếu nhìn Kiều Vân Tiêu rất lâu mới nhận ra anh, ngay sau đó trở nên hoảng loạn, há hốc miệng, đột ngột hớp một ngụm khí khiến cô ho sặc sụa. Thấy vậy, Kiều Vân Tiêu vỗ lưng cho cô nhưng vừa chạm vào, cô đã đau đến nhăn mặt, ra sức xua tay với anh.

Kiều Vân Tiêu không hiểu cô bị làm sao, đành giơ tay giữa không trung, không dám động bừa.

Người giúp việc bước lên, “Anh à, anh mau ra ngoài đi. Còn không đi tôi sẽ báo cho anh Cố đấy”.

“Sao lại bị thương?” Kiều Vân Tiêu mặc kệ lời cảnh cáo của người giúp việc, chỉ nhìn chằm chằm Tiêu Tiếu Tiếu.

Tiêu Tiếu Tiếu khó khăn lắm mới dứt cơn ho, nằm yên xuống rồi nhìn người giúp việc, “Đây là bạn tôi, chị cứ ra ngoài đi”.

Nghe vậy, bà ấy cũng yên tâm, gật đầu rồi đi ra khỏi phòng ngủ.

Kiều Vân Tiêu nhìn cô mãi, nhíu mày rất chặt.

“Không cẩn thận bị ngã.” Tiêu Tiếu Tiếu khẽ đáp.

Kiều Vân Tiêu im lặng, vẫn chỉ nhìn cô.

“Thật mà.” Tiêu Tiếu Tiếu muốn cười với anh nhưng vết thương bên mép đã tước đoạt quyền này, cô chỉ có thể khẽ nhếch môi.

“Ngã ở đâu? Ngã thế nào?” Kiều Vân Tiêu rõ ràng không tin, cau mày chất vấn.

Tiêu Tiếu Tiếu liếm đôi môi khô khốc, nghĩ mãi không nói được gì. Kiều Vân Tiêu nhìn thấy cô mà lòng đau như dao cắt, chợt nhớ tới lần cánh tay cô bị thương, rồi nhìn dáng vẻ trước mắt, một khả năng nảy sinh.

Anh sát lại gần cô, nhấn mạnh, “Có phải là Cố Khải Mân không?”.

Cả người Tiêu Tiếu Tiếu căng ra, rõ ràng đang né tránh ánh mắt anh, “Em… không hiểu anh đang nói gì”.

Kiều Vân Tiêu là một thương nhân, khả năng quan sát đâu có tệ. Anh nắm chặt tay lại, ánh mắt bốc hỏa, “Bại hoại!”.

“Không phải…”

Kiều Vân Tiêu không nghe cô giải thích nữa, tung chăn ra, thẳng thừng bế cô lên. Tiêu Tiếu Tiếu không ngờ anh làm vậy, kêu lên một tiếng nhưng làm động tới phần xương bị thương, khiến cô đau chảy cả mồ hôi.

“Em cố nhịn nhé.” Kiều Vân Tiêu cũng đã biết được chỗ bị thương nặng nhất của cô, hơi dịch cánh tay điều chỉnh vị trí rồi bế cô ra khỏi phòng ngủ.

“Mau thả em xuống đi!” Tiêu Tiếu Tiếu yếu ớt phản bác.

Kiều Vân Tiêu nhíu mày, không lên tiếng.

“Kiều Vân Tiêu!” Tiêu Tiếu Tiếu sốt ruột, gọi to một tiếng.

Người giúp việc thấy vậy định chặn nhưng Kiều Vân Tiêu ngay lập tức quát lên, “Mở cửa!”.

Khiến bà ta sợ hãi đành phải làm theo…
*****
Đang mải nghĩ thì cô lại nhớ tới chuyện của Lăng Song, rồi nhớ tới Tiếu Tiếu. Lúc này cô mới chợt nhớ rằng chiều nay Kiều Vân Tiêu tới nhà Tiếu Tiếu. Sau đó thì sao? Sao không ai gọi lại cho cô cả?

Cô lấy di động ra, đầu tiên là gọi cho Tiếu Tiếu nhưng cậu ấy tắt máy. Cố Sơ cảm thấy kỳ lạ bèn gọi tiếp cho Kiều Vân Tiêu. Anh thì nghe, khi hỏi tới Tiếu Tiếu, Kiều Vân Tiêu nói cậu ấy không sao, chỉ bị cảm thường thôi, nghỉ ngơi mấy hôm là ổn. Cúp điện thoại, Cố Sơ nhìn đồng hồ. Chắc Tiếu Tiếu sợ ồn nên tắt máy, nếu cậu ấy đã xin nghỉ phép thì cũng không cần trong trạng thái làm việc 24/24.

Vừa đứng dậy rót cốc nước thì di động lại reo vang. Lần này là Cố Khải Mân. Suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu Cố Sơ là chuyện công việc, ai ngờ sau khi nối máy, Cố Khải Mân hỏi ngay, “Em có biết số điện thoại của Kiều Vân Tiêu không?”.

Cố Sơ sững người, chưa kịp hiểu gì, “Dạ?”.

“À, tôi định hỏi chắc là em biết số di động của anh Kiều Vân Tiêu, có tiện cho tôi không?” Đầu kia Cố Khải Mân đổi giọng rất nhanh, vẫn ôn hòa lịch thiệp như mọi ngày.

“Đúng là em có, nhưng mà…” Cô ngập ngừng, đang suy nghĩ nên diễn đạt kiểu gì.

Dù sao Kiều Vân Tiêu cũng là người có thân phận, số điện thoại là chuyện riêng tư bí mật của anh, cô không thể ngang nhiên cho người ngoài. Thêm nữa, đối phương còn là Cố Khải Mân, cô sợ anh ta tìm Kiều Vân Tiêu vì chuyện gì đó của Tiếu Tiếu. Trong mơ hồ cô cứ cảm thấy Cố Khải Mân rất ghét Kiều Vân Tiêu.

Dường như ở đầu kia Cố Khải Mân cũng nhận ra vẻ do dự của Cố Sơ, anh ta mỉm cười giải thích, “Là thế này. Lần trước trong buổi từ thiện, anh Kiều có quyên góp một số tiền dành cho y khoa, sau đó khoản tiền này đã được dùng để kiến thiết trung tâm chữa trị của bệnh viện chúng ta trên một số vùng núi còn gặp nhiều khó khăn. Lãnh đạo bệnh viện có ý muốn mời anh Kiều đích thân tới dự lễ cắt băng khánh thành”.

Cố Sơ chợt hiểu ra. Đây cũng là chuyện tốt, ngẫm nghĩ thấy không có gì nghiêm trọng, cô bèn chuyển cho Cố Khải Mân cách liên lạc với Kiều Vân Tiêu, rồi lại hỏi thăm tình hình của Tiếu Tiếu. Cố Khải Mân nói không có gì đáng ngại, ở nhà nghỉ ngơi vài hôm là không sao. Không khác mấy so với thông tin của Kiều Vân Tiêu, Cố Sơ cũng thấy yên tâm.
....

Sau khi nhận điện thoại xong, Kiều Vân Tiêu trở về phòng bệnh, dặn dò đám vệ sỹ và hộ lý không được quá ầm ĩ, khoảng thời gian này phải hết sức tập trung. Tiêu Tiếu Tiếu nằm trên giường, không nghe rõ bên ngoài nói gì, cô chỉ loáng thoáng nghe thấy chất giọng nghiêm nghị trầm thấp của Kiều Vân Tiêu.

Từ nhà ra, Kiều Vân Tiêu lập tức đưa cô tới một bệnh viện tư, bệnh viện tốt ngăn cách mọi liên lạc với bên ngoài, kể cả việc cách âm. Thật ra cô rất muốn đi, chí ít thì phải rời khỏi tầm mắt của Kiều Vân Tiêu, tiếc là vô ích.

Ngày đó sau khi bị Cố Khải Mân ngược đãi, là một bác sỹ, cô biết xương sườn của mình đã bị gãy. Sau khi Cố Khải Mân đi khỏi nhà, một thời gian sau lại quay về, tìm bác sỹ xử lý vết thương cho cô. Cô không quen vị bác sỹ đó, có lẽ được Cố Khải Mân tìm từ một bệnh viện khác tới. Xử lý vết thương xong, ông ta đề nghị cô nhập viện, ít nhất thì vết xương gãy cần được giải quyết.

Nhưng Cố Khải Mân không định đưa cô tới bệnh viện, anh ta chỉ lệnh cho bác sỹ cố định vết thương. Cô không thể xuống giường, hai chân chạm đất là đau thấu tim. Cố Khải Mân lại tìm gấp một người giúp việc, nói là giúp việc, kỳ thực để trông chừng cô. Mấy ngày nay cô không phản kháng, cũng không nghĩ tới chuyện bỏ đi, vì đau đớn không thể tự giải quyết, cho dù kháng cự cũng vô ích. Cô phải khỏe lên rồi ly hôn.

Chỉ có điều không ngờ là Kiều Vân Tiêu lại tìm tới tận nhà.

Cửa bật mà, là Kiều Vân Tiêu.

Thấy cô đã tỉnh, anh bước lên, nhẹ nhàng hỏi: “Cảm thấy thế nào?”.

Tiêu Tiếu Tiếu khẽ lắc đầu, tỏ ý mình không sao rồi cất giọng khô khốc: “Cảm ơn anh”.

“Anh sẽ khiến tên nhóc họ Cố đó sống không bằng chết.” Kiều Vân Tiêu nghiến răng nghiến lợi.

Ánh mắt Tiêu Tiếu Tiếu dừng lại trên tay anh. Anh nắm chặt di động, sắc mặt rất khó coi, rồi cô khẽ thở dài, “Anh ta gọi tới à?”.

“Em yên tâm, hắn không tìm được em đâu.” Kiều Vân Tiêu ngồi xuống, “Anh đã mời bác sỹ khoa xương giỏi nhất, em cứ cố gắng dưỡng bệnh đi”.

Tiêu Tiếu Tiếu gật đầu, lúc này cô bắt buộc phải khỏe lại.

“Hắn không chỉ làm vậy một hai lần phải không?” Kiều Vân Tiêu hỏi.

Tiêu Tiếu Tiếu nhìn ra được sự phẫn nộ trong ánh mắt anh. Cô khẽ đáp: “Em sẽ giải quyết ổn thỏa quan hệ giữa em và anh ta, anh dính vào không hay”.

“Đây là kết quả do em giải quyết?” Kiều Vân Tiêu không vui.

Tiêu Tiếu Tiếu quay mặt đi, nhìn ra ngoài cửa sổ, nước mưa táp vào cửa, yên tĩnh, êm ru. “Tại em vạch trần quá khứ khó chấp nhận của anh ta nên anh ta mới thẹn quá hóa giận”.

“Em vẫn muốn ở với hắn ta?” Anh lo lắng.

“Không.” Tiêu Tiếu Tiếu yếu ớt lắc đầu.

Kiều Vân Tiêu đau lòng nhìn cô, bất chợt xoay mặt cô lại, hạ thấp giọng, “Chuyện này cứ giao cho anh”.

“Anh muốn mang danh kẻ thứ ba sao?” Sắc mặt Tiêu Tiếu Tiếu mặc dù không tốt nhưng ánh mắt vẫn sáng trong, “Đừng vì loại phụ nữ như em mà ảnh hưởng tới thanh danh của anh, không đáng đâu”.

“Em nói linh tinh gì vậy?” Kiều Vân Tiêu nghe mà xót xa, “Cái mà loại phụ nữ như em? Em sao thế? Tiếu Tiếu, trong lòng anh, em luôn tốt đẹp”.

Tiêu Tiếu Tiếu mỉm cười mệt mỏi, “Nếu anh coi em là bạn thì hãy để em tự đối mặt. Đây là con đường em lựa chọn, thế nên dù có gai góc em cũng phải tự dọn sạch”.

Kiều Vân Tiêu thở dài, “Em là con gái, đối mặt thế nào đây?”.

“Có lúc dứt lòng đã định sẵn phải tước đi một lớp da. Em sẽ không căm hận anh ta nhưng em cũng không muốn tha thứ cho anh ta.” Tiêu Tiếu Tiếu khẽ đáp.

Máy ghi hình được cô đặt sẵn sẽ là công cụ có lợi nhất cho cô.

Con đường sai lầm phải đi lại từ đầu, đây vốn là cái giá phải trả.

Có điều sau khi đã trải qua quá nhiều gió sương, cô không muốn kéo thêm một người vào. Cho dù người này có găm sâu trong tim cô cỡ nào, cô biết, đã để lỡ cuối cùng cũng là để mất…

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro