ℭ𝔥𝔲̛𝔬̛𝔫𝔤 03

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

|𝕮𝖆̣̂𝖕 𝖓𝖍𝖆̣̂𝖙 - 11.09.2023|

11

Ở bệnh viện nhìn thấy mẹ tôi một lần nữa, tôi không nhịn được nhào vào lòng bà.

Bà gầy đi rất nhiều, vỗ đầu tôi, vừa cười vừa xem tôi như đứa trẻ.

"Xử Xử, con vất vả rồi."

"Gần đây con ổn chứ, có chịu uất ức gì không?"

Tôi đang muốn an ủi bà.

"Dì ơi, gần đây Xử Xử chịu rất nhiều uất ức đó!"

Văn Huyền Xà Phu đột nhiên đi vào phòng bệnh....

Tôi gắt gao nhìn chằm chằm cô ta, chỉ cảm thấy khí huyết dâng trào.

Mẹ hỏi tôi: "Xử Xử, đây là?"

"Dì, con là bạn của Khương Hàm Xử Nữ, con đến thăm dì."

Cô ta mỉm cười sáng lạn, muốn tiến lên nhưng bị tôi ngăn lại.

Tôi cắn răng, thấp giọng nói: "Ra ngoài."

Sau đó, cô ta đột nhiên ra tay xé quần áo của tôi!

Tôi chưa kịp đẩy ra, quần áo đã bị kéo đến bả vai, lộ ra từng mảng vết thương.

"Dì xem, con đã nói gần đây Xử Xử chịu rất nhiều uất ức mà!"

"Cậu ấy nhất định là sợ dì lo lắng, cho nên không dám nói cho dì biết!"

Tôi cực lực nhẫn nại, gọi y tá để đuổi cô ta ra ngoài.

"Xử Xử, xảy ra chuyện gì..."

Giọng nói của mẹ run rẩy, tôi điều chỉnh biểu hiện tốt, ra vẻ không sao.

"Không có việc gì, mẹ đừng tin cô ta, con chỉ không cẩn thận bị thương thôi."

"Mẹ, mẹ biết rồi đó, từ nhỏ con đã hay bị thương rồi."

Lòng tôi hoảng loạn vô cùng, cố gắng kiềm chế bàn tay run rẩy, chỉ có một ý tưởng, đó là không để mẹ chịu kích thích.

Tôi đã nói với mẹ về ý định xuất viện và rời khỏi đây, bà đã đồng ý.

Bác sĩ nói bà đã hồi phục tốt, gần đây đã ăn uống ngon miệng hơn, nói chuyện cũng nhiều hơn.

Đêm đó, tôi vốn muốn ở ở bệnh viện chăm bà.

Bà nói bà muốn ăn mì bò.

Tôi đi mua mì bò, thêm một phần thịt bò, mẹ tôi thích ăn trứng lòng đào.

Khi trở lại bệnh viện, có rất nhiều người ở tầng dưới.

Nhiều người ồn ào, tôi chỉ muốn nhanh chóng mang mì bò cho mẹ ăn.

12

Không biết ai hét lên một tiếng: "Thật sự là nhảy lầu! Có người muốn nhảy lầu."

Bước chân của tôi giống như bị đóng đinh.

Chợt, một bóng dáng rơi xuống cực nhanh.

Rơi xuống trước ánh mắt của đám đông giống như một con diều bị hỏng.

Tiếng xương cốt vỡ vụn, còn có tiếng kêu sợ hãi của đám người tràn ngập màng tai.

Tôi nhấc chân lên, muốn rời đi.

Mẹ vẫn đang chờ mì bò của tôi.

"Tôi đã gặp qua người này, đây hình như là người phụ nữ bị trầm cảm nằm viện!"

"Ai, thật đáng thương, trầm cảm cũng quá đáng sợ."

Tôi cứng đờ.

Máu tươi uốn lượn trên mặt đất, giống như một con rắn khủng khiếp.

Tất cả mọi người cách xa, nhưng tôi đã đi về phía đó từng bước một.

Cho đến khi nhìn thấy, sợi dây đeo tay rực rỡ được buộc trên cổ tay nằm trên mặt đất.

Đó là nó cho mẹ tôi.

Trước mắt tôi trống rỗng, nhìn lên nóc nhà cao cao, lại nhìn người nằm trên mặt đất không có sự sống.

"..."

Giờ khắc này, tôi chỉ có thể phát ra từng trận tiếng nức nở từ sâu trong cổ họng.

Sau đó ngất xỉu.

Khi tôi thức dậy, có bác sĩ và y tá vây quanh tôi.

Họ thấy tôi mở mắt ra, muốn nói điều gì đó, nhưng nuốt trở lại.

Tôi mở miệng.

"Mì bò của tôi đâu?"

......

Tôi vén lớp vải trắng lên.

Người phụ nữ nhợt nhạt, không còn thở, giống hệt mẹ tôi...

Đây không phải mẹ tôi!

"Các người giấu mẹ tôi đi đâu rồi!"

"Đây không phải là mẹ tôi!"

"Mẹ tôi còn đang chờ mì bò của tôi!"

Bác sĩ ngăn tôi lại.

"Bắt lấy cô ấy! Lại tiêm một mũi!"

......

13

Tại đám tang, tôi đọc lá thư mẹ để lại cho mình.

Bà nói: "Con yêu, xin hãy tha thứ cho mẹ."

"Mẹ không có rời khỏi con, chỉ ở một thế giới khác nhìn con."

"Mẹ cảm thấy rất thoải mái rất tự do."

"Không có mẹ liên lụy, con mới có thể sống tốt hơn..."

Từng câu từng chữ, đều giống như một con dao, đâm vào trái tim tôi.

Còn sợ không? Còn gì để mất không?

Không còn nữa.

Hôm nay, có một người đàn ông lạ mà quen.

Cha của Nghiêm Vũ Thiên Yết.

Trước mộ mẹ, ông ta thừa nhận đêm đó, không phải mẹ tôi quấy rầy ông ta.

Mẹ là mối tình đầu của ông ta, là ông ta nhớ mãi không quên mẹ, dùng cớ tôi và Nghiêm Vũ Thiên Yết quen nhau, lừa bà đến nhà.

Trong lúc dây dưa, vừa vặn bị mẹ Nghiêm Vũ Thiên Yết trở về sớm nhìn thấy.

Tất cả bi kịch bắt đầu ở đây.

Thủ phạm - cha của Nghiêm Vũ Thiên Yết, lại trốn tránh tất cả mọi thứ, trốn ra nước ngoài.

Sau đó, ngay cả bản thân mẹ, cũng cảm thấy đó là lỗi của mình.

Bây giờ, cha của Nghiêm Vũ Thiên Yết cúi đầu thật sâu trước tôi.

Ông ta nói: "Bác xin lỗi mẹ con, xin lỗi con."

"Có yêu cầu gì con cứ việc nói, bác sẽ dốc toàn lực bồi thường cho con."

Dường như tôi đã nghe thấy một trò hề lớn.

"Bồi thường?"

"Vậy ông đi chết đi! Xuống dưới bồi thường cho mẹ tôi!"

Tôi ném toàn bộ hoa và trái cây ông ta mang đến đập vào người ông ta, giờ khắc này, chẳng sợ trên tay có một thanh đao, tôi cũng sẽ không chút do dự đâm về phía ông ta.

Lúc tôi nhặt một cái chén khác định ném qua thì tay tôi bị nắm lại.

Nhìn máu chảy trên đầu ông ta, tôi cảm thấy rất sảng khoái.

Tôi ngửa mặt nhìn Nghiêm Vũ Thiên Yết, điên cuồng cười.

"Như thế nào, xót ba anh hả?"

"Cái chết của mẹ tôi và mèo của tôi, còn có vết thương trên người tôi, từng cái từng cái, có cái nào không phải là do các người ban tặng!"

"Nghiêm Vũ Thiên Yết, anh cảm thấy mình có nực cười không?"

"Anh tự cho là đúng quyết định, tự cho là đúng trả thù, khi biết được thủ phạm là ba anh, ngay cả rắm cũng không dám thả!"

"Anh dám bảo ông ta đền mạng sao? Anh có dám trả lại tất cả những gì tôi đã chịu cho ông ta không?"

Đối mặt với dáng vẻ phát điên của tôi, Nghiêm Vũ Thiên Yết rũ mắt xuống, vẻ mặt phức tạp.

Thậm chí anh ta còn không dám nhìn tôi.

Một lúc lâu sau, lúc tôi giãy dụa không ngừng, gian nan nói một tiếng: "Thực xin lỗi."

14

Thực xin lỗi...

Hahahahahahahaha!

Tôi đã mất tất cả mọi thứ, cuối cùng nhận được một lời xin lỗi nhẹ nhàng.

Sau đó, tôi tự nhốt mình trong nhà, lẻ loi, mơ màng hồ đồ trong nhiều ngày.

Chu Hàn Ma Kết vô số lần tới tìm tôi, tôi đều đóng cửa không gặp.

Thế giới của tôi vô cùng yên tĩnh, không còn ai đến làm nhục tôi một lần nữa.

Nhưng mẹ, mẹ nghĩ con có thể thuận lợi sống hết đời như vậy sao?

Không, còn chưa kết thúc...

Tin tức lan truyền tin tức tập đoàn Nghiêm thị phá sản, người sáng lập Nghiêm Vũ Trường Khanh bị bệnh nặng đã được đưa đi chữa.

Còn Nghiêm Vũ Thiên Yết...

Tôi vén bức màn ra.

Dưới cơn mưa lớn, anh ta vẫn mặc một bộ đồ đen, đứng thẳng tắp ở đó.

Ồ, thật đúng lúc.

Đến lúc rồi.

Tôi cầm ô đến trước mặt anh ta.

Anh ta nhìn thấy tôi, trong mắt khó có thể khống chế sáng lên một chút hy vọng.

"Nghiêm Vũ Thiên Yết, dáng vẻ này của anh, thật hạ tiện."

"Xử Nữ..."

"Anh cho rằng, tôi mất đi hết thảy, anh chỉ cần làm bộ đứng ở chỗ này vài ngày là có thể xóa sạch sao?"

Tay anh ta buông xuống.

"Ông ấy bị bệnh, sống không lâu."

Tôi nghiêng đầu mỉm cười.

"Vậy sao? Cảm ơn anh đã cho tôi biết tin vui này."

Mặt Nghiêm Vũ Thiên Yết như tro tàn, nước mưa không ngừng đổ lên người anh ta, rửa sạch cao ngạo và tự tôn của anh ta.

"Xử Nữ, anh giao cho em cả công ty lẫn tiền của ông ấy, được không..."

Tôi nhìn chằm chằm vào anh ta với vẻ hoài nghi, rồi bật ra nụ cười châm biếm.

"Anh hy vọng thấy tôi phản ứng thế nào? Cảm động sao?"

"Trước kia anh đối xử với tôi thế nào, giờ cũng có thể làm như thế với ba anh, Nghiêm Vũ Thiên Yết, anh có trái tim không vậy?"

Anh ta đỏ hốc mắt, trong mắt chỉ còn lại bi thương vô tận.

"Xử Nữ, anh chẳng còn gì cả, anh chỉ muốn.... Tận lực bồi thường cho em...".

"Anh chẳng còn gì, cũng là do anh tự tìm!" - Tôi lớn tiếng ngắt lời anh ta: "Còn tôi, mẹ tôi, chúng tôi đã làm điều gì sai!"

Quanh thân tôi tản ra sự căm hận đối với anh ta, làm cho anh ta không nói nên lời.

Một lát sau, anh ta giữ ống tay áo của tôi.

Cực kỳ hèn mọn, chậm rãi cúi đầu gối xuống, quỳ gối trước mặt tôi.

15

Hình ảnh này, so sánh với Nghiêm Vũ Thiên Yết cao cao tại thượng, lạnh lùng vô tình kia, thật buồn cười cỡ nào.

Ô của tôi rơi xuống đất.

Không thể phân biệt được nước mưa hay nước mắt chảy trên khuôn mặt của tôi.

Tại thời điểm này, một ý tưởng điên rồ đã hình thành trong tâm trí của tôi.

Tôi ngồi xổm xuống, đưa tay lên khuôn mặt của anh ta.

"Nghiêm Vũ Thiên Yết, anh biết không, tôi từng, yêu anh rất nhiều năm."

"Vô số khoảnh khắc, tôi đều muốn ở cùng một chỗ với anh."

Anh ta trợn tròn hai mắt, trong mắt dâng lên hối hận sâu sắc.

"Xử Nữ..."

Tôi hơi nhếch khóe môi lên.

"Nếu lúc trước, anh có thể tin tưởng tôi, kết cục của chúng ta sẽ không phải thế này."

"Nhưng anh không tin tôi, bất luận kẻ nào cũng có thể dễ dàng khiêu khích làm anh tổn thương tôi..."

Sau đó, tôi không quan tâm anh ta sẽ quỳ xuống trong mưa bao lâu, chỉ quay đi.

Ngày hôm sau, nhìn bức ảnh Nghiêm Vũ Thiên Yết gửi tới, tôi lộ ra nụ cười khinh miệt.

Trong ảnh là mười cái móng tay đẫm máu.

Móng tay xinh đẹp nhuộm máu đỏ tươi, cuối cùng thế giới của tôi cũng đã có một chút màu sắc.

Lúc Văn Huyền Xà Phu nhìn thấy tôi, thân thể tử khí nặng nề run rẩy kịch liệt.

Cô ta nhìn chằm chằm vào tôi như vậy.

Đáng tiếc, thậm chí cô ta còn không thể đứng lên, biểu đạt ý nghĩ giờ phút này hận không thể xé nát tôi.

Càng đáng tiếc, ngón tay xinh đẹp như vậy, hiện giờ bị nhổ bỏ móng tay.

Hẳn là rất đau đi, nhưng loại đau này, làm sao có thể bằng một phần vạn của tôi!

Tôi xé băng dính ra khỏi miệng cô ta.

"Khương Hàm Xử Nữ, tao muốn giết mày!"

"Tao muốn mày chết còn khó coi hơn cả mẹ mày!"

Tôi không có biểu hiện gì, nhấc chân lên đạp ngón tay cô ta.

Nghiền nát nhiều lần.

Tiếng kêu bén nhọn thê thảm vang vọng khắp bầu trời.

Một bàn tay bịt tai tôi.

Tôi giương mắt nhìn Nghiêm Vũ Thiên Yết, hỏi anh ta: "Hình ảnh này có quen mắt không?"

Cách đây không lâu, vị trí của tôi và Văn Huyền Xà Phu đã được hoán đổi cho nhau.

Mà Nghiêm Vũ Thiên Yết vẫn là vị trí của người ngoài cuộc.

Nghiêm Vũ Thiên Yết lộ vẻ thống khổ, tựa như đang nhìn lại cuộc đời bi thảm của tôi vì anh ta mà bắt đầu.

Tôi dời chân ra, thưởng thức bộ dáng chật vật của Văn Huyền Xà Phu.

Hai tay này của cô ta, hẳn là phế đi.

16

Cô ta thống khổ co lại trên mặt đất, cuối cùng ánh mắt nhìn về phía tôi cũng có thêm vài phần sợ hãi.

"Mày dám đối với tao như vậy, ba mẹ tao nhất định sẽ..."

Tôi mỉm cười.

"Đối với mày như vậy, là Nghiêm Vũ Thiên Yết."

"Mày yêu anh ta như vậy, không nghĩ tới đi."

"Anh ta chỉ là con chó ai cũng có thể lợi dụng được mà thôi."

Thân hình Nghiêm Vũ Thiên Yết lắc lư, mặt không còn chút máu.

"Không phải như vậy!"

Văn Huyền Xà Phu sụp đổ đứng lên, ra sức nhào về phía tôi.

"Đều do con khốn mày hại! Do mày châm ngòi tao và anh Yết! Mày đi chết đi!"

Không đợi cô ta tới gần tôi, Nghiêm Vũ Thiên Yết đã không chút do dự đá cô ta ra, dứt khoát như đá văng một tên rác rưởi.

Cô ta còn muốn ôm lấy chân Nghiêm Vũ Thiên Yết, khàn giọng khóc lóc:

"Nghiêm Vũ Thiên Yết! Anh không thể đối xử với em như vậy, em làm tất cả mọi chuyện đều là vì anh!"

"Chỉ có em thật sự yêu anh, anh sẽ hối hận!"

Tôi giống như thấy một vở kịch đặc sắc, vui vẻ xem bọn họ diễn kịch.

Nghiêm Vũ Thiên Yết chỉ liếc mắt một cái, lập tức có người đến kéo Văn Huyền Xà Phu ra.

Văn Huyền Xà Phu là một cô gái cao ngạo, kiều quý như vậy, sao lại thấp hèn như vậy ở trước mặt Nghiêm Vũ Thiên Yết.

Bởi vì tình yêu?

Không có gì buồn cười hơn thế.

Bởi vì tình yêu, cho nên hoàn toàn thay đổi, cho nên ác độc tàn nhẫn.

Tôi hỏi Nghiêm Vũ Thiên Yết: "Anh có yêu tôi không?"

Cách đó không xa, Văn Huyền Xà Phu giãy dụa nức nở.

Yết hầu Nghiêm Vũ Thiên Yết lăn qua lăn lại, hai tròng mắt tràn ngập một tầng sương mù.

"Anh yêu..."

Thật kinh tởm.

Tôi bình tĩnh nhìn vào mắt anh ta: "Vậy tôi muốn cô ta chết thì sao?"

Mí mắt Nghiêm Vũ Thiên Yết run rẩy.

Tôi cười nhạo: "Nghiêm Vũ Thiên Yết, anh thật là dối trá."

"Anh cho rằng nhổ bỏ mấy cái móng tay của cô ta, thì tôi đã hài lòng?"

"Tôi không có Thánh Mẫu như vậy."

"Vì sao mẹ tôi lại tự sát, anh biết không?"

Tôi cởi áo khoác ra và ném nó xuống đất, chỉ còn lại đồ lót trên cơ thể.

Những vết thương mà anh ta từng nhìn thấy và chưa từng thấy qua, xen kẽ xoay quanh trên người tôi.

Cơ thể tôi giống như một đồ sứ vỡ ghép lại với nhau.

Sắc mặt Nghiêm Vũ Thiên Yết trắng bệch, cuống quít cởi quần áo bao lấy tôi, đầu ngón tay không ngừng phát run.

"Em đừng như vậy... Anh xin lỗi! Thật sự xin lỗi!"

"Bởi vì vết thương mà anh gây ra cho tôi, bởi vì Văn Huyền Xà Phu, vạch trần những vết thương này ở trước mặt mẹ tôi!"

"Là các người, bức chết bà!"

Thần kinh Nghiêm Vũ Thiên Yết từng chút từng chút vỡ ra, cho đến khi hai mắt sung huyết.

Anh ta lấy một con dao, từng bước đi về phía Văn Huyền Xà Phu.

|𝕳𝖔𝖆̀𝖓 𝖈𝖍𝖚̛𝖔̛𝖓𝖌 03|

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro