|¦02¦|

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

¦𝕮𝖆̣̂𝖕 𝖓𝖍𝖆̣̂𝖙¦ - |10.09.2023|

03

Cúp điện thoại, tôi thậm chí không thay quần áo, vội bắt taxi đi đến KTV

Dựa theo định vị Tống Nguyên Thiên Bình gửi đến, tôi dừng chân trước một hộp đêm, hít một hơi thật sâu, đẩy cửa bước vào.

Đám đông đang ồn ào, bỗng chốc im lặng trong giây lát, sau đó ngay lập tức cười to.

"Còn không đến nửa tiếng, anh Tống lợi hại, tôi nguyện ý nhận thua cược."

"Ơ, thật sự là tùy ý gọi một cuộc thôi mà đến rồi á?!"

Bọn họ nhìn tôi với ánh mắt tràn đầy sự khinh bỉ và giễu cợt.

Giống hệt kiếp trước.

Chỉ khác rằng, ở trong góc tối căn phòng đó, bóng một người ngồi thẳng tắp, từ đầu đến cuối đều cầm một ly rượu.

Tôi cũng tiện tay cầm đến một ly rượu, mặt không biến sắc bước đến gần Tống Nguyên Thiên Bình.

Vẻ mặt hắn thay đổi:

"Tô Kiều Xử Nữ, em đang muốn làm gì?"

"Lừa tôi?"

Hắn cười nhạo tôi, lên tiếng đáp:

"Anh chẳng có ép em, vốn là em tự mình đến đây."

Hắn cúi đầu, mắt hướng về ly rượu trên tay tôi:

"Làm sao? Muốn trả thù? Chuyện này em tự nguyện, nhất định muốn làm mình tự xấu hổ sao?"

Tôi cười cười, chậm rãi đặt ly rượu xuống, dù sao đây cũng chỉ là muốn dọa hắn.

"Tống Nguyên Thiên Bình, đừng tự mình đa tình, tôi đến đây đón người khác."

Hắn tỏ ra nghiêm túc, nhìn tôi rồi lại cười nhạo:

"Ở đây đều là bạn anh, em quen ai? Giữ thể diện cũng được, nói lời tàn nhẫn phải có chừng mực, đừng để bản thân lên được mà xuống không được."

Mọi người cười ồ lên theo hắn.

Lúc này, bóng người ngồi trong góc mới đứng dậy.

Trong phòng lập tức trở nên yên tĩnh, có người nhẹ giọng gọi hắn "anh Giang" một tiếng.

Nhưng anh lại cứ chậm rãi tiến về phía tôi, nhướng mày, liếc nhìn Tống Nguyên Thiên Bình rồi quay qua tôi.

"Đi."

04

Vào khoảnh khắc cửa phòng đóng lại, tôi nghe được tiếng chai rượu vỡ vụn, cùng với đó là tiếng mọi người hô hào kéo Tống Nguyên Thiên Bình lại, còn an ủi hắn.

Tôi theo Giang Nghiêm Thiên Yết ra khỏi KTV.

Thành phố phía bắc chúng tôi đang sống đã bước vào mùa thu, gió đêm sau cơn mưa vừa tạnh khẽ thổi se se lạnh, tôi bất giác rụt cổ lại.

Khi đi đến một ngã tư, dáng người trước mắt bỗng đột nhiên dừng lại.

Tôi suýt đâm vào nó.

Dưới ánh đèn, Giang Nghiêm Thiên Yết cúi đầu xuống nhìn vào khuôn mặt đang chui vào cổ áo của tôi, ánh mắt cực kỳ sâu thẳm.

"Tô Kiều Xử Nữ."

"Hả?"

"Chuyện này sẽ làm phiền tôi."

Tôi ngẩn người một lúc lâu mới hiểu được ý anh.

Anh không thích tôi quá chủ động.

Sự lo lắng lại xuất hiện.

Mặc dù tôi đã sống qua một đời, nhưng trong những tình huống như này kỹ năng xử lý vẫn rất kém. Trong mắt người khác, tôi có lẽ là một người thiếu lý trí, chỉ có sự nhiệt huyết, nhưng lại không có đầu óc.

Nói xong câu đó, Giang Nghiêm Thiên Yết hai tay đút túi, sải bước về phía trước.

Nhưng trường hai chúng tôi ở gần nhau, muốn về trường chỉ có đường này, tôi đành cắn răng tạo khoảng cách với anh.

Khi bước đến một con hẻm, đột nhiên có ai đó lao ra, va vào tôi rất mạnh suýt làm cho tôi ngã xuống đất.

Nhưng hắn thậm chí không buồn nói lời xin lỗi tôi và còn bỏ đi trong sự hoảng loạn.

"Mày muốn gì...."

Một mùi hương quen thuộc xộc vào mũi tôi, chợt khiến tôi giật mình.

Đó là mùi hương đặc biệt được trộn lẫn giữa hương trong chùa và cỏ dại sau cơn mưa.

Ở kiếp trước, một người có mùi hương này đã bắt tôi vào con hẻm tối đó.

Hắn đứng ở sau lưng tôi, kề dao vào cổ tôi và nói với giọng hả hê:

"Mày cản đường quá đấy."

Tôi như bừng tỉnh, người bên cạnh đã không thấy đâu.

Tôi nhìn về phía con hẻm tối bên cạnh mình.

Trong đêm tối, tôi không thể nhìn thấy bất kỳ điều gì.

Nỗi sợ hãy chạy dọc từ sống lưng tràn lên đến da đầu, tạo nên từng đợt tê dại.

Tôi chạy về phía Giang Nghiêm Thiên Yết túm lấy tay anh:

"Giang Nghiêm Thiên Yết!"

Anh giống như đang dùng chút kiên nhẫn cuối cùng của mình tiếp chuyện với tôi:

"Em còn muốn gì nữa...."

Có lẽ do vẻ mặt tôi sợ đến mức trở nên vặn vẹo.

Giang Nghiêm Thiên Yết dừng chân lại.

Tôi kéo anh đến cạnh con hẻm tối:

"Ở trong đó có người gặp nạn."

"Em nhìn thấy sao?"

"Em không nhìn thấy, nhưng chắc chắn có người đang gặp nạn."

Giang Nghiêm Thiên Yết túm lấy tay tôi dừng lại.

"Tô Kiều Xử Nữ, đừng lấy lý do này để giữ tôi lại, chẳng có ích gì đâu."

Tôi lắc đầu cật lực, hai mắt đỏ hoe.

"Anh phải tin em, em xin thề, nếu như không có chuyện gì, từ nay về sau em sẽ không bao giờ đến tìm anh nữa."

Anh rõ ràng đã bị lay động.

Sau một hồi ngập ngừng, cuối cùng anh cũng đi với tôi.

Bước vào con hẻm tối tăm đó, khắp nơi đều là ổ gà vương lại rất nhiều nước mưa.

Với ánh sáng yếu ớt của điện thoại di động, chúng tôi từng bước một tiến về phía trước, hai bên bức tường ngoại trừ gạch với rêu thì chẳng có gì cả.

Chẳng lẽ tôi đoán sai rồi sao?

Tôi ngước nhìn Giang Nghiêm Thiên Yết, hình như vẻ mặt của anh ngày càng nghiêm túc thì phải.

"Không thì đi về thôi vậy?!" - Tôi hỏi.

Đột nhiên anh bước chân nhanh về phía cuối con hẻm.

Hóa ra trong đó còn có một lối đi bị che khuất ở đó.

Mà ở chỗ sâu nhất trong đó, một người phụ nữ cả người dính máu đỏ tươi đang nằm ở đó.

Tôi vội vàng tiến đến, kiểm tra động mạch chủ của cô ấy.

Vẫn còn nhịp đập.

Trước ngực cô ấy còn có một vết thương đang rỉ máu.

"Cô ấy vẫn còn sống, mau gọi xe cấp cứu."

Nói xong, tôi thực hiện sơ cứu cầm máu đơn giản cho cô ấy, cởi áo khoác đắp lên giữ ấm cho cô gái ấy.

Chẳng mấy chốc, tiếng còi báo động đã phá vỡ bầu trời đêm yên tĩnh.

05

Cô gái ấy sau khi được đưa đến bệnh viện cấp cứu đã thoát khỏi nguy kịch.

Tôi và Giang Nghiêm Thiên Yết đến đồn cảnh sát để hỗ trợ điều tra.

Dù là kiếp trước hay kiếp này, tôi vẫn chưa thể nhìn rõ được tướng mạo của tên sát nhân đó.

Kiếp trước, trong buổi họp báo công bố tên sát nhân, tôi còn chưa kịp nghe thì đã tái sinh.

Vậy nên ngoại trừ mùi hương trên người hắn ra tôi chẳng còn có manh mối nào khác.

Ra khỏi đồn cảnh sát, Giang Nghiêm Thiên Yết không nhịn được mà hỏi tôi:

"Sao em biết ở đó có người bị sát hại?"

"Trực giác."

Tôi cố ý chuyển đề tài.

"Vậy sao anh biết ở đó có một lối nhỏ?"

"Anh ngửi thấy mùi máu tanh."

Chúng tôi cùng lúc im lặng.

Một lát sau, Giang Nghiêm Thiên Yết lên tiếng trước, phá vỡ sự im lặng này.

"Xin lỗi, anh không nên nghi ngờ em."

Tôi gãi đầu cười:

"Đột nhiên nghe em nói như vậy anh nghi ngờ là chuyện bình thường mà."

Bầu không khí lại một lần nữa trở nên yên tĩnh.

Chúng tôi sánh vai đi bên nhau một quãng, anh lại nói tiếp:

"Tô Kiều Xử Nữ, em không giống như anh nghĩ."

Tôi sửng sốt, nửa đùa nửa thật mà hỏi:

"Là tốt hơn hay xấu hơn đây ta?"

Anh vẫn im lặng không trả lời.

"Nếu anh không nói vậy em coi như là tốt hơn nhé."

Gió đêm lạnh lẽo, thối cho tiếng lá rụng xào xạc vang lên.

Cuối cùng anh ngẩng đầu lên nói với tôi:

"Để anh đưa em về."

06

Tin tức về vụ án gần đó nhanh chóng lan truyền.

Toàn bộ các trường đại học đều trở nên hoảng loạn.

Khi tôi ra khỏi tòa nhà thực hành thí nghiệm, tôi đã nhìn thấy một bóng người mặc váy trắng đứng từ xa.

Bước chân đột nhiên dừng lại, cảm giác ớn lạnh từ lòng bàn chân lan đến toàn thân.

Bạch Nhược Xà Phu, mối tình đầu mà Tống Nguyên Thiên Bình ngày nhớ đêm mong.

Đó cũng là người mà kiếp trước, khi tôi chết thảm trong hẻm tối đó, Tống Nguyên Thiên Bình đã ôm hôn cô ta.

Trước đây vì muốn được Tống Nguyên Thiên Bình để mắt đến, tôi còn liều mạng mà bắt chước phong cách của Bạch Nhược Xà Phu, học theo từng dáng vẻ của cô ta, từ cách ăn mặc cho đến từng cái nhíu mày và cả nụ cười nữa.

Cô ta đăng ký vào trường y, tôi cũng đăng ký vào trường y, chỉ để được ở gần với Tống Nguyên Thiên Bình hơn chút.

Bây giờ nghĩ lại, chỉ thấy buồn cười lại còn buồn nôn.

Tôi còn nhớ rằng, khi linh hồn của tôi bay đến bên cạnh bọn họ, khi đó họ còn đang ở trong khách sạn, ân ái với nhau.

Cô ta còn hỏi Tống Nguyên Thiên Bình:

"Anh không sợ vợ anh phát hiện sao?"

"Cô ta yêu anh đến chết đi sống lại, căn bản chẳng phát hiện đâu, mà dù có phát hiện thì sao chứ?"

"Cũng phải ha cô ta yêu anh như thế, cho có phát hiện, nhất định cũng sẽ rưng rưng nước mắt mà tha thứ cho anh thôi."

Họ nhìn nhau cười, nụ cười mang theo sự giễu cợt.

Rõ ràng tôi đã không còn nhịp tim, nhưng lại cảm thấy lồng ngực mình đau như bị xé rách.

Cho dù tôi có gào thét hay khóc lóc đi chăng nữa, thì họ vĩnh viễn không nghe thấy.

Sau khi nghe tin tôi qua đời, Tống Nguyên Thiên Bình chỉ giả vờ đau khổ một chút. Còn chưa đến cúng thất đầu, hắn đã nóng lòng muốn chuyển đến sống cùng Bạch Nhược Xà Phu.

(Cúng thất đầu: Cúng giỗ tuần đầu hay còn gọi với tên là cúng thất đầu kể từ ngày người thân trong nhà qua đời.)

Hắn thậm chí còn vì cô ta mà từ bỏ công việc cảnh sát của mình.

"Tô Kiều Xử Nữ."

Một giọng nói cắt ngang hồi ức của tôi, Bạch Nhược Xà Phu đi đến.

"Nghe nói mấy ngày trước cậu đi tham gia tiệc cùng với Tống Nguyên Thiên Bình ở KTV hả?"

Tôi chẳng ngạc nhiên khi cô ta biết điều đó.

Trong lòng cô ta vẫn luôn yêu Tống Nguyên Thiên Bình, lúc trước chia tay chỉ vì sự nóng giận và kiêu ngạo.

Tôi với hắn lại lớn lên cùng nhau, tôi lại luôn thích hắn, đương nhiên sẽ là đối tượng khiến cho cô ta đề phòng nhất.

"Ừ." - Tôi chẳng muốn giải thích.

"Chắc là anh ấy không tìm được người đi cùng rồi."

Rõ ràng là cô ta có ý đồ, muốn chứng minh điều gì đó với tôi.

"Trong khoảng thời gian bọn mình chia tay, anh ấy gửi cho mình rất nhiều tin nhắn, còn chuyển cho mình rất nhiều quà ấy, thật khiến mình bất lực...."

Tôi mặt không đổi sắc, ngơ ngác nhìn cô ta:

"Thật à?"

"Đúng đó."

Cô ta cố gắng che dấu khóe môi đang nhếch lên như kẻ chiến thắng.

"Mình phải đấu tranh rất lâu, cuối cùng mới quyết định cho anh ấy cơ hội cuối."

Vừa nói tay còn vừa chỉ ra ngoài cổng trường:

"Hôm nay chúng mình đi hẹn hò trong trung tâm thành phố nè."

Tôi nhíu mày:

"Hôm nay không phải là ngày nghỉ mà?"

Không phải là ngày nghỉ, đương nhiên sinh viên cảnh sát cũng không được rời khỏi trường.

Cô ta đắc ý nói với tôi:

"Anh ấy nghe nói mình đồng ý, liền lập tức xin nghỉ ra đây gặp mình."

Vẻ mặt đó giống như muốn nói với tôi rằng, cô ta trong lòng hắn quan trọng hơn tôi rất nhiều.

Tôi bật cười thành tiếng.

Đúng là một tình yêu vĩ đại đó nha.

"Vậy chúc hai người đi chơi vui vẻ."

Ngay khi tôi vừa quay người rời đi, Bạch Nhược Xà Phu bỗng nhìn về phía xa xa vẫy gọi:

"Tống Nguyên Thiên Bình, em ở đây nè."

Tôi quay lại, bắt gặp Tống Nguyên Thiên Bình, bốn mắt nhìn nhau.

Hắn sững người một lúc, chắc hẳn cũng không ngờ tôi cũng ở đây.

Kể từ khi tôi và Giang Nghiêm Thiên Yết rời khỏi hộp đêm đó, Tống Nguyên Thiên Bình đã gửi cho tôi rất nhiều tin nhắn, chất vấn mối quan hệ của chúng tôi.

Cuối cùng, tôi cũng không nhịn nổi hắn nữa, trực tiếp đưa hắn vào danh sách đen.

Bây giờ gặp lại, hắn đương nhiên rất muốn hỏi tôi tại sao lại kéo hắn vào danh sách đen, nhưng ngại Bạch Nhược Xà Phu ở đây nên phải nhịn cục tức xuống, đem sự chú ý trên người tôi rời đi.

Nhưng từ đầu đến cuối tôi đều ở trong trạng thái lạnh lùng.

Bạch Nhược Xà Phu cũng không nhìn thấy sự cam lòng của tôi như cô ta mong đợi, Tống Nguyên Thiên Bình cũng không thấy sự si mê của tôi như trước đây.

Hai người bọn họ đều đang cố gắng che đi sự kinh ngạc trong ánh mắt.

Tôi hất cằm, hiên ngang rời đi.

————🌟⌁⇋————

𝓖𝓸́𝓬 𝓽𝓪̂𝓶 𝓼𝓾̛̣ 𝓷𝓱𝓸̉ 𝓿𝓸̛́𝓲 𝓬𝓪́𝓬 𝓭𝓸̣̂𝓬 𝓰𝓲𝓪̉:

𝓡𝓲𝓷𝓴𝓪🥀: Haizzz, ủa là hai người làm sao? Cái tính kì cục quá vậy? Bị hâm à? 🙄🙄

𝕳𝖔𝖆̀𝖓 𝖕𝖍𝖆̂̀𝖓 02 ¦|

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro