〔141〕

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

~.| 𝓒𝓱𝓾̛𝓸̛𝓷𝓰 141 Đ𝓸𝓪́𝓷 𝓽𝓻𝓾́𝓷𝓰 |.~

# Update - 30.06.2024 #

Một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng vuốt ve đầu cô, cảm giác thân thể run run một lúc, mới dừng một chút, hai tay nhẹ nhàng nâng đầu cô lên. Ngón tay thon dài vuốt cằm cô một hồi, mới nâng mặt cô.

"Anh họ Lăng, có một số người biết điều này, không lạ gì, nhưng anh rất tò mò, vì sao em biết được?" - Lăng Nguyên Thiên Yết nhìn thấy ánh mắt cô kinh hoàng, đôi mắt ướt át lộ ra sợ hãi làm nổi bật con người đen láy, vì cực kỳ sợ hãi, nên đôi mắt kia đã phát run, xem ra rất đáng thương tội nghiệp. Đồng tử cô không thu nhỏ lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, môi không có chút huyết sắc nào, hiện ra vài phần thê lương.

Trong nháy mắt cằm cô bị cố định, ánh mắt Lăng Nguyên Thiên Yết co rút lại, muốn thu bàn tay đang nắm cổ tay cô, nhưng trong nháy mắt anh khôi phục lại dáng vẻ bình tĩnh, không những không thu tay lại, ngược lại tăng thêm sức, bình tĩnh nhìn cô: "Còn người phụ nữ họ Bạch kia anh cũng rất tò mò, trước kia em và ả ta chưa từng quen biết, nhưng sao lại căm thù ả như vậy, ả và Giản Khuynh Sư Tử quen nhau nhưng em không hề bất ngờ, thậm chí dường như đã sớm biết chuyện này. Long Minh cha con Nam Cung Thần Sinh và có lẽ rất nhiều người trong Hoa Hạ nhất định em không thể biết, nhưng có vẻ em không hề xa lạ gì với bọn họ, không hề kinh ngạc về tính cách của Nam Cung Bảo Bình."

Đủ loại chuyện đan thành một tấm lưới lớn không nhìn thấy, tò mò bao chặt Lăng Nguyên Thiên Yết. Anh vốn không nghĩ sẽ ép cô, anh thật sự không muốn nhìn thấy biểu tình khó xử của cô, anh không phải người vô tâm. Suy nghĩ đến sự sợ hãi của cô lúc đó, bản thân đã muốn từ bỏ việc ép hỏi cô.

Lăng Nguyên Thiên Yết một mực chờ cô chủ động nói cho mình, nhưng anh kiên nhẫn nhịn hơn hai năm, cô không những không muốn chủ động nói với anh. Trái lại càng tránh anh như rắn rết, nếu không phải tối hôm qua cô biểu hiện nỗi sợ hãi trong lòng ra khiến anh lạnh cả người, anh thật không nỡ ép cô, nếu so với việc cô không muốn nói thì bản thân lại càng không muốn nhìn thấy ánh mắt hoảng sợ của cô.

Giản Huỳnh Xử Nữ yên lặng nghe, không lên tiếng, thân thể cô cứng ngắc co lại, biểu hiện bình tĩnh đến gần như vô cảm, ánh mắt kia tối đen không có chút ánh sáng, nếu thân thể cô không đang run rẩy, chỉ sợ Lăng Nguyên Thiên Yết nghĩ cô hoàn toàn không nghe được lời anh vừa nói.

Cô không nói chuyện, Lăng Nguyên Thiên Yết có rất nhiều biện pháp, anh không vội vã nhiều lời. Bức cung như thế này nên chú ý thời điểm và phương pháp. Phải biết rằng người nói nhiều lúc này đa phần đều vì chột dạ. Anh vừa nói đó chỉ vì muốn phá tan phòng bị của Giản Huỳnh Xử Nữ, anh không muốn đối mặt với cảm giác không nắm rõ bất cứ thứ gì, rất hư vô. Chưa nắm giữ được toàn bộ trong bàn tay anh, cô gái trước mắt này có thể biến mất bất kỳ lúc nào.

Đến tình trạng hiện giờ, Lăng Nguyên Thiên Yết mới biết sau khi quen cô cái loại bản năng muốn khẩn cấp bắt được cô là cảm giác gì, cho dù anh tự tin mười phần, cho rằng Giản Huỳnh Xử Nữ không thể dễ dàng thoát khỏi anh, nhưng anh vẫn gắn trên người cô đủ loại thiết bị tìm kiếm, cho dù biết cô không thể chạy mất, nhưng cảm giác không chắc chắn vẫn tồn tại, cho đến bây giờ rốt cuộc thiếu kiên nhẫn mới hỏi cô, Lăng Nguyên Thiên Yết mới biết được cảm giác muốn bắt được đó là gì.

"Nếu..." - Hai người không nói gì một lúc lâu, Lăng Nguyên Thiên Yết thẳng tắp nhìn chằm chằm cô, Giản Huỳnh Xử Nữ vốn bắt đầu bình tĩnh, nhưng về sau lại bị anh nhìn đến mức da đầu run lên, mỗi tế bào trên khuôn mặt đều không ngừng run rẩy, cô muốn cúi đầu tránh cái nhìn của Lăng Nguyên Thiên Yết, ánh mắt này cứ như cô bị người ta mổ xẻ đặt ngồi trước mặt anh, nhưng cằm cô bị người giữ trong tay, hoàn toàn trốn không thoát.

Tựa như kiếp trước, kiếp này bất luận quá trình như thế nào, kết quả đều rơi vào tay người này.

Trong mắt Giản Huỳnh Xử Nữ xuất hiện nước mắt, thời niên thiếu cô cũng từng có mộng tưởng thiếu nữ, nhưng cuộc sống tát cô một bạt tay. Trước kia cô đang sống sung sướng, tương lai sáng lạn lại xuyên đến thế giới này, thậm chí cô chưa từng cảm nhận được sự thống khổ của cái chết, đối với cái chết chỉ có bản năng sợ hãi nhưng chưa hề thật sự trải qua nỗi sợ hãi đó, nhưng tất cả những thứ đó đều do Lăng Nguyên Thiên Yết ban cho cô, mỗi ngày trần truồng trong phòng thí nghiệm, cuộc sống bị người xem như chuột bạch, cô từng sống hơn một tháng, mỗi ngày trừ bỏ thay đổi phòng thí nghiệm rồi lại bị làm thí nghiệm, còn có đủ loại hành hạ khác.

Trong quá trình đó thuốc thí nghiệm cổ quái gì đều đã phát sinh, đời trước vào khoảnh khắc cuối cùng của sinh mệnh, kết quả của cái chết không chỉ có sợ hãi và sợ hãi, hơn nữa càng thêm khuất nhục.

Tuy người khởi xướng là thánh mẫu "khờ dại đơn thuần" Bạch Ngọc Xà Phu kia, nhưng hung thủ chân chính lại là Lăng Nguyên Thiên Yết. Nếu Bạch Ngọc Xà Phu là người mang đến cho cô cảm giác không thích, thì Lăng Nguyên Thiên Yết là một cây đao, lưỡi dao bén ngót khiến cô thường xuyên giật mình tỉnh lại từ trong mộng.

Hai người ở chung hơn hai năm, tuy đã sinh một con trai, nhưng cô vẫn bất an, sau khi biết Lăng  Nguyên Thiên Yết có cảm tình với cô, cô vẫn sợ hãi. Nhìn người đàn ông này nở nụ cười giết người không chớp mắt, loại sợ hãi này đã thấm sâu vào lòng cô, bình thường không xuất hiện, nhưng vẫn đang đợi cơ hội chui từ dưới đất lên, như một hạt giống, nếu đêm qua cô không phát sốt, hạt giống kia không nghe lời mơ hồ nẩy mầm lên, kỳ thật cô có thể nhịn được, cô có thể tiếp tục nhẫn nại.

Sống đã hai đời như thế, cô không có bản lĩnh nghịch thiên gì, chỉ học được ngoan ngoãn nhẫn nại thôi.

Nhưng sự êm đẹp đó, một khi bị người xé mở tầng ngụy trang kia ra, Giản Huỳnh Xử Nữ bỗng nhiên phát hiện bản thân không muốn nhịn nữa. Đời trước cô sống buồn bực chết đầy khuất nhục, đời này trùng sinh trở về, tuy hình như tạm thời thay đổi rất nhiều, nhưng ba Giản mẹ Giản vẫn không phòng bị Giản Khuynh Sư Tử, đàn ông của nữ chủ Bạch Ngọc Xà Phu xuất hiện một người tiếp một người, vừa sinh bệnh lại thêm lúc này Lăng Nguyên Thiên Yết bức bách, khiến Giản Huỳnh Xử Nữ sinh ra một loại cảm giác cam chịu:

"Nếu tôi nói, tôi biết hết?" - Tuy biết Lăng Cửu không phải người dễ chọc, nhưng lúc này tâm lý đã tan vỡ Giản Huỳnh Xử Nữ vẫn ngẩng đầu hỏi:

"Tôi biết anh tên gì, tôi cũng biết vì sao tôi ghét Bạch Ngọc Xà Phu. Tôi sợ anh, anh không phải là người tốt, anh giết người không chớp mắt, anh còn có cái phòng thí nghiệm kia nữa." - Cô càng nói càng kích động. Dường như đã gặp phải cảnh ngộ như đời trước, khiến tay chân cô đều đã bắt đầu lạnh rồi, cố gắng ôm chặt thân thể, càng thêm run rẩy: "Tôi chỉ muốn sống sót thôi. Nhưng anh..."

Nguyện vọng của cô chưa hề thay đổi, cho đến nay sau khi trùng sinh làm mọi thứ đều chỉ vì sống sót mà thôi, nhưng Lăng Nguyên Thiên Yết vẫn ép cô, phía trên có hào quang nữ chủ trói chặt cô, lúc này toàn thân đều không thể an ổn rồi, Giản Huỳnh Xử Nữ vốn không phải người có bao nhiêu tâm kế, chỉ vì cuộc sống đã dạy cô phải biết khôn, va chạm quá mức mới khiến cô hiểu rõ rất nhiều đạo lý.

"Anh như thế nào?" - Lăng Nguyên Thiên Yết thản nhiên hỏi, thấy lúc này sắc mặt cô trắng bệch run rẩy nói không nên lời. Cô không phải cố kỵ nên không nói, mà vì bây giờ cực kỳ lo sợ mới nói không ra lời. Dựa theo lời Giản Huỳnh Xử Nữ nói thì anh lại chắc chắn vài phần, lúc này ánh mắt Lăng Nguyên Thiên Yết hơi nheo lại, trái tim ngừng một nhịp, nhạy cảm bắt được một số từ quan trọng "sống sót", "phòng thí nghiệm", "giết người không chớp mắt".

Giản Huỳnh Xử Nữ hận anh anh biết, anh cũng không yếu ớt như trong tưởng tượng của người bình thường. Mặc kệ cô gái này có sợ anh hay không, cho rằng có phải người tốt không, Lăng Nguyên Thiên Yết hoàn toàn không nghĩ phải làm người tốt gì đó, cho nên đương nhiên xem nhẹ lên án của cô, ngược lại hỏi: "Em biết anh có phòng thí nghiệm." - Nói xong, anh lại dũng cảm phỏng đoán: "Em đã vào rồi."

Lời này anh khẳng định không phải nghi vấn, hai mắt Giản Huỳnh Xử Nữ đẫm lệ, căm hận trừng mắt nhìn anh, không lên tiếng. Lăng Nguyên Thiên Yết phát hiện sự tình càng ngày càng thú vị, anh khẳng định Giản Huỳnh Xử Nữ chưa từng đến phòng thí nghiệm kia của bản thân, nơi đó không phải chỗ tốt gì, có thể đi vào trừ bỏ nhân viên nghiên cứu, hoàn toàn không xuất đầu lộ diện ra, chuyện này vô cùng bí mật, dù sao bản thân anh không phải là người gì tốt, đôi khi khó tránh việc lấy người sống làm thuốc thí nghiệm, nếu tin tức này truyền ra ngoài, chỉ sợ đa phần người trên thế giới đều nhìn anh không vừa mắt.

Trừ ba Lăng mơ hồ biết một ít, chuyện này ngay cả Ninh Cẩm Thanh cũng không biết, Lăng Nguyên Thiên Yết không hiểu làm sao Giản Huỳnh Xử Nữ biết chuyện này, mà cô còn vào rồi. Giả sử cô thật sự vào rồi, hiện giờ cô sợ anh thành dạng này, lấy thân phận gì để vào, đương nhiên không cần nhiều lời. Nhưng Lăng Nguyên Thiên Yết hoàn toàn chưa từng bắt cô vào, toàn bộ việc này chỉ có thể giải thích bản thân càng ngày càng đến gần sự thật rồi. Tốt.

Cô gái này thật sự đã vào, lấy thân phận gì tiến vào phòng thí nghiệm, trong lòng anh đương nhiên rõ ràng, nói cách khác, có thể cô từng chết trong tay mình. Ý niệm như một loại dược được tiêm vào huyết quản anh, khiến cả người anh đều đã sôi trào lên, ánh mắt như chim ưng chặt chẽ tập trung nhìn mặt Giản Huỳnh Xử Nữ, không dấu vết tiếp sát cô: "Chết trong phòng thí nghiệm của anh?"

Thân thể Giản Huỳnh Xử Nữ như bị điện giật khẽ run rẩy, trong lòng Lăng Nguyên Thiên Yết nhất thời hiểu rõ. Đoán là một chuyện, nhưng khi biết được chân tướng, trong lòng anh vẫn rất kinh ngạc xen lẫn vui mừng. Quả thật không thể tưởng tượng được, nếu cô đã từng chết một lần, như thế những điểm không hợp lý trước kia, bản thân đều có thể nghĩ thông suốt rồi.

Nguyên nhân kiếp trước cô ở trong phòng thí nghiệm của anh, như thế cô biết anh họ Lăng, biết rõ anh thứ chín, cũng không phải việc gì khó, cô căm thù và kiêng kỵ người phụ nữ họ Bạch kia, Lăng Nguyên Thiên Yết cũng đoán được lúc đó cô và họ Bạch kia đã xảy ra chuyện gì, cô biết Long Minh, cũng biết rõ thân phận của cha con Nam Cung Thần Sinh, toàn bộ chỉ có thể giải thích những người này từng liên quan đến cô.

Trong mắt Lăng Cửu một mảnh âm trầm, tuy biết có khả năng trước kia Giản Huỳnh Xử Nữ chết trong tay anh, trước kia bà xã và anh không phải không có vấn đề, giữa hai người ít nhiều vẫn tồn tại một liên hệ như vậy, điều này khiến anh thật cao hứng, sau khi biết rõ toàn bộ, Giản Huỳnh Xử Nữ sợ hãi và né tránh, phòng bị anh, anh đương nhiên cũng hiểu được, khi không biết lý do chỉ cảm thấy khó xuống tay, nhưng giờ đã biết nguyên do, trong lòng Lăng Nguyên Thiên Yết chỉ có thỏa mãn và thương tiếc cô mà thôi.

"Bảo bối ngoan." - Lăng Nguyên Thiên Yết ôm chặt cô vào lòng, hôn trán đầy mồ hôi của cô, lại hôn lên mi mắt đẫm nước, người trong lòng còn muốn vùng vẫy, nhưng cánh tay Lăng Nguyên Thiên Yết càng ôm càng chặt, sau cùng Giản Huỳnh Xử Nữ không giãy dụa nữa, nở nụ cười sâu xa: "Tôi chết trong phòng thí nghiệm, sau đó sống lại, vào lúc trước khi học đại học."

Không nghĩ đến mới trở về chưa đến vài ngày, lại bị khắc tinh Lăng Nguyên Thiên Yết nhìn trúng nên Bạch Ngọc Xà Phu cực kì hâm mộ cô, nhưng đối với loại may mắn này, Giản Huỳnh Xử Nữ thật sự cười không nổi: "Tôi rất sợ anh, tôi không muốn ở cùng với anh, tôi chỉ muốn có một công việc tốt, không muốn rơi vào kết cục như trước." - Cô muốn thay đổi tiếc nuối trước kia, muốn sống như một người bình thường, kết hôn sinh con mà trước khi xuyên qua không thực hiện được, đời sau thì khát vọng vừa mới sinh ra đã héo tàn, trái lại đời này ước nguyện được đền bù rồi, nhưng đối tượng là người cô e sợ tránh còn không kịp.

"Em còn sống, không ai muốn lấy mạng em nữa, nhưng không thể không ở với anh, cũng không được sợ anh." - Lăng Nguyên Thiên Yết thấy biểu tình cô suy yếu, mặt xám như tro, khẽ nói làm cô tùy thời có thể tan vỡ, anh càng ôm cô chặt hơn nữa, cầm hai tay đã nắm thành quả đấm của cô, không cần tốn nhiều sức đã tách bàn tay cô ra. Mười ngón tay đan xen với cô. Lần nữa áp cô trở về chăn: "Trên thực tế, trước kia không được ở cùng em, thật sự rất tiếc nuối." - Lăng Nguyên Thiên Yết nói đến đây, trên mặt lộ ra biểu tình vô cùng đáng tiếc. Mày nhíu lại: "Nhưng Xử Xử, anh thật sự rất vui, em chết trong tay anh mà." - So với việc cô bình an còn sống, sau đó gả cho người khác, chuyện như vậy đối với anh mà nói, thà để cô gái này chết trong tay anh đi, khiến trong lòng anh thoải mái hơn.

(𝓡𝓲𝓷𝓴𝓪🥀: ... Anh như thế này còn làm chị em sợ anh hơn thì có T_T)

Giản Huỳnh Xử Nữ không ngờ anh sẽ nói vậy, giết chết cô mà anh nói ra thiên kinh địa nghĩa như vậy, trước đó không phải có cảm tình với cô sao? Quả nhiên là Lăng Nguyên Thiên Yết, yêu cô nên muốn giết chết cô ư? Xem ra trước đây cô yên tâm quá sớm rồi, cho rằng bản thân ở cùng với anh thì cuộc đời sẽ không còn nỗi lo về sau, nhưng lúc này Giản Huỳnh Xử Nữ nghe anh nói anh rất vui khi anh giết chết cô, nhưng cô thì không vui nổi rồi.

Đang bi thương vì bị anh nói thế mà nhanh chóng tan thành mây khói, đôi mắt cô sáng ngời oán hận trừng anh, trong mắt tựa như được mưa gió rửa sạch, sạch sẽ xinh đẹp kinh người. Lăng Nguyên Thiên Yết thấy cô tức giận, nhịn không được nở nụ cười, thấy cô càng ngày càng giận, khổ sở trong mắt đều đã biến thành tức giận, không khỏi mút đôi môi đỏ bừng sau khi khóc của cô: "Em chỉ có thể thuộc về anh, nếu không thuộc về anh, anh tình nguyện phá hủy."

Anh không phải người gì tốt, cũng không rộng lượng đến mức nếu cô không thích mình thì sẽ buông tay chúc cô hạnh phúc, từ nhỏ đến lớn Lăng Nguyên Thiên Yết được giáo dục rằng muốn cái gì nhất định phải tranh thủ, nếu bản thân không chiếm được, người khác cũng đừng mong có được. Cô gái họ Giản này đã ở với anh hơn hai năm, thật đáng tiếc khi cô gái này không phát hiện ra bản tính của anh, nhưng dù như thế nào, cô trốn không thoát khỏi tay anh đâu, nếu đời trước cô chết trong tay mình, nên dù thế nào, cô vĩnh viễn phải thuộc về anh.

(𝓡𝓲𝓷𝓴𝓪🥀: Hmm... công nhận cách dạy dỗ con cháu của họ nhà anh là em phát sợ rồi đó! Chị ấy không nhận ra cũng đúng thui, chị ý sợ anh nên đâu dám nhìn thẳng vào anh đâu! Chỉ lo tập trung sợ anh với lại lo báo thù cho bản thân chỉ thì lấy đâu ra tâm tư mà nhìn thấu anh chớ... ƪ˘)ʃ)

Đối với loại luân hồi thần kỳ này Lăng Nguyên Thiên Yết cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, dù bản tính anh đa nghi nhưng bây giờ lại không hề hoài nghi cô, anh tin tưởng Giản Huỳnh Xử Nữ, loại cảm giác này rất kỳ diệu, giả sử trước đây có người nói vậy với anh, dù cho biểu hiện chân thật, chỉ sợ anh hẳn sẽ không tin tưởng, ngược lại có thể cho rằng người đó nói bậy thôi miên người khác, trực tiếp đưa đi giải phẫu rồi.

Nhưng đối với cô gái này, anh không hề có chút hoài nghi, loại tín nhiệm này Lăng Nguyên Thiên Yết vốn cho rằng bản thân sẽ không có được, ngay cả với ba Lăng anh cũng cảnh giác hơn tín nhiệm, nhưng đối với Giản Huỳnh Xử Nữ anh thật sự không hề phòng bị, giả sử nếu có luân hồi như vậy, thì cô gái này chính là người trong sinh mệnh của mình, mặc kệ đời kia đi.

Bị Lăng Cửu nói đến tức giận run cầm cập, Giản Huỳnh Xử Nữ đá chân muốn giẫm anh, lăn qua lăn lại, ngược lại cô cọ đến khi ánh mắt Lăng Cửu xuất hiện nguy hiểm.

Nếu một nam một nữ cãi nhau trong phòng, đặc biệt khi hai người vẫn nằm trên giường, kết quả đều chỉ có một. Cô còn đang mang bệnh mà, vừa nãy cô còn đang khóc rống vô cùng thương tâm, đời trước Lăng Nguyên Thiên Yết hại chết cô, đời này lại đè cô đến sít sao không kịp trở mình, hoàn toàn không quan tâm cô đang muốn một mình liếm láp miệng vết thương, người ta còn đang mất mác thống hận khổ sở, thì anh lại một lần nữa chơi đùa với cô đến mức suýt khóc.

Không biết có phải để chuyện đó trong lòng đã lâu, sau khi nói ra, ngược lại trong lòng thoải mái hơn, vốn sốt rất cao, đã lập tức hạ sốt. Nhưng Giản Huỳnh Xử Nữ nghĩ đến tình huống hôm qua, thì ảo não hận không thể tát mình hai bạt tai.

Sao có thể nói ra chuyện trùng sinh chứ, Lăng Cửu là kẻ điên, sao cô lại dám nói! Ngày hôm qua cô không chết thật sự là kỳ tích!

(𝓡𝓲𝓷𝓴𝓪🥀: Thôi, tỷ đừng tự trách bản thân tỷ nữa! Là do Yết ca lợi dụng lúc tinh thần tỷ đang yếu nhất nên không thoát khỏi ma trảo của Yết ca được! Vì vậy, tỷ hãy trách Yết ca đi!!! (👉゚ヮ゚)👉)

Vốn Lăng Nguyên Thiên Yết xin cho cô nghỉ nửa tháng dưỡng bệnh, nhưng Giản Huỳnh Xử Nữ không dám ở nhà ngốc tiếp, buổi tối cô lấy cớ bị bệnh mệt mỏi khó chịu nên ngủ sớm, ngày hôm sau sáng sớm đã nháo muốn đi học. Lăng Nguyên Thiên Yết cười như không cười nhìn cô, gật đầu.

Chuyện ngày hôm qua kỳ thật lúc ấy anh không muốn để Giản Huỳnh Xử Nữ rút lui, nhưng thật sự chỉ anh mới biết được, trước kia cô gái họ Giản này núp trong một cái vỏ, cho người ta đụng đến, nhưng lại thật sự không thân cận với ai. Nhưng hiện tại vỏ của cô bị anh đánh nát, tuy có chút tàn nhẫn, nhưng dáng vẻ cô bây giờ đầy sinh khí hơn, hoàn toàn không giống với bộ dáng anh không thể đoán được trước kia.

Hiện tại tuy tính tình Giản Huỳnh Xử Nữ nóng nảy, nhưng Lăng Nguyên Thiên Yết thấy mọi việc đã dễ dàng hơn nhiều. Anh có dự cảm, loại hình thức ở chung cũ của hai người đã bị đập tan, đợi chờ mình, nói không chừng một ngày nào đó giấc mơ sẽ trở thành sự thật.

"Túi, bao tay." - Lăng Nguyên Thiên Yết vừa nói, vừa cất di động, chìa khóa và bóp tiền của cô vào trong túi, vừa giúp cô bỏ sách vở vào, Giản Huỳnh Xử Nữ học gì, anh còn rõ ràng hơn cô, mấy thứ này mỗi ngày đều có người chuyên chuẩn bị trước, anh chỉ muốn giúp cô kiểm lại thêm lần nữa.

Tình huống vẫn như bình thường, nhưng Giản Huỳnh Xử Nữ có chút lo lắng xấu hổ, cô hối hận ngày hôm qua sinh bệnh lại bị anh ép hỏi nên đã nói ra chuyện không nên nói, hơn nữa rõ ràng bản thân là bệnh nhân nhưng anh vẫn cố muốn cái gì phải đạt được cái đó, trước kia được anh thích nhất định chỉ là ảo giác thôi!

Khi lên xe Lăng Nguyên Thiên Yết kéo Giản Huỳnh Xử Nữ đang ngồi trong góc ôm vào lòng, sau khi anh nói hoặc là có được cô, hoặc phá hủy cô, lập tức Giản Huỳnh Xử Nữ nhìn anh không còn hòa nhã nữa, từ chối hồi lâu, nhưng đấu không lại anh, vẫn bị anh ôm vào lòng.

"Ngoan, giữa trưa anh đến đón em, muốn đến chỗ nào ăn cơm?" - Buổi chiều Giản Huỳnh Xử Nữ có tiết, nhưng hiện tại trời nóng nực, buổi sáng lúc đi còn tốt, buổi chiều Lăng Nguyên Thiên Yết không hy vọng cô vẫn ở trường học, huống chi lúc này anh muốn buộc chặt người trước mắt một khắc cũng không được trốn, tự nhiên giúp cô quyết định luôn. Giản Huỳnh Xử Nữ vốn cũng không muốn ở trường, cô muốn đến công ty, nhưng buổi chiều bị người ta hẹn trước, cô còn không thể phản kháng, chỉ có thể trợn mắt nhìn Lăng Nguyên Thiên Yết.

Ngày hôm qua hai người đã nói chuyện với nhau, nhưng lại tựa như cái gì cũng chưa từng nói, điều này khiến trái tim cô bị anh treo ngược lên, không lên không xuống được, rất hoảng loạn. Lăng Nguyên Thiên Yết xoa đầu cô ý bảo cô nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lát, sau đó không nói không rằng.

Đi đến phòng học chân Giản Huỳnh Xử Nữ vẫn mềm nhũn, dường như đang dẫm trên mây, cả người có chút mất hồn vía, trong phòng học một đám bạn học vây quanh một chỗ cười nói gì đó, Giản Huỳnh Xử Nữ lặng lẽ vào phòng học, trên vai bỗng xuất hiện một cánh tay mềm mại, lúc này Giản Huỳnh Xử Nữ đang nghĩ ngợi, nhớ đến chuyện ngày hôm qua thì tâm phiền ý loạn, thình lình bị người chụp một phát nhất thời sợ đến run người.

"Xử Xử." - Một giọng nữ mềm nhẹ vang lên, Giản Huỳnh Xử Nữ sợ đến mức trái tim nhảy loạn, sắc mặt hơi trắng bệch quay đầu, nhìn thấy Hạ Huyền Bạch Dương nở nụ cười đứng sau lưng cô, hàm răng trắng tinh, vô cùng động lòng người.

"Cậu làm tớ sợ muốn chết." - Giản Huỳnh Xử Nữ vỗ ngực, lúc này mới trừng mắt nhìn Hạ Huyền Bạch Dương. Hạ Huyền Bạch Dương sững sờ một chút, rồi nở nụ cười: "Lần đầu tiên tớ thấy cậu có biểu hiện này nha."

Trước đây Giản Huỳnh Xử Nữ luôn lạnh nhạt, cả người không hoạt bát và kích động, tựa như một người nhìn thấu thế sự, không sôi nổi, bình tĩnh khiến người ta bội phục. Lúc hai người bị bắt cóc đến Long Minh, Hạ Huyền Bạch Dương đã nhìn ra được, lúc đó Giản Huỳnh Xử Nữ không chút hoang mang, khiến người ta tin tưởng theo bản năng, nhưng hôm nay lần đầu tiên Hạ Huyền Bạch Dương thấy Giản Huỳnh Xử Nữ tỏa ra hơi thở thiếu nữ chứ không phải dáng vẻ già nua.

Loại cảm giác này khiến cô ta cảm thấy mới lạ, đồng thời, nhìn chằm chằm vào Giản Huỳnh Xử Nữ. Giản Huỳnh Xử Nữ đang nghĩ đến Lăng Nguyên Thiên Yết, bị cô ta làm cho giật mình nhất thời trái tim đập dồn dập, tức giận: "Người dọa người hù chết người cậu có biết không." - Đặc biệt lúc này trong lòng cô đang có chuyện đấy.

—————↝⌁ʚϖɞ⌁↜—————

𝓖𝓸́𝓬 𝓽𝓪̂𝓶 𝓼𝓾̛̣ 𝓶𝓸̉𝓷𝓰 𝓿𝓸̛́𝓲 𝓬𝓪́𝓬 𝓭𝓸̣̂𝓬 𝓰𝓲𝓪̉:

𝓡𝓲𝓷𝓴𝓪🥀: Chị tự hù mình chớ có ai hù chị đâu. Haizzz, mà Yết ca em thiết nghĩ anh nên tìm cách nào khác đi. Anh làm vậy khác nào đẩy chị em ra xa hơn khum? ( ノ ゚ー゚)

~.~.~ 𝕳𝖊̂́𝖙 𝖈𝖍𝖚̛𝖔̛𝖓𝖌 141 ~.~.~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro