ℭ𝔥𝔲̛𝔬̛𝔫𝔤 30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

~.⟦𝓒𝓱𝓾̛𝓸̛𝓷𝓰 30: Anh muốn vào Phương Đông, thì cho anh toại nguyện luôn .~

Doanh Chính mỉm cười đánh giá cô gái nhỏ đối diện.

Cậu ta biết cô là trợ lý nhỏ bên người Thẩm Nghiên Bạch Dương, hơn nữa có quan hệ rất tốt với Thẩm Nghiên Bạch Dương. Rất nhiều lần cậu ta từ cửa sổ ngó xuống xem, nhìn thấy cô với Thẩm Nghiên Bạch Dương dắt tay nhau, có đôi khi Thẩm Nghiên Bạch Dương còn giúp cô bung dù che nắng.

Làm gì có minh tinh nào có quan hệ tốt thế với trợ lý? Đáy lòng cậu ta kỳ thật có chút hoài nghi thân phận của cô gái nhỏ này.

Những đứa trainee ngu xuẩn kia đều một hai nhằm vào Thẩm Nghiên Bạch Dương, cũng không nghĩ tới trong showbiz bao nhiêu là sao nam, Thẩm Nghiên Bạch Dương sao có thể để bọn họ vào mắt.

Chi bằng, xuống tay với những người ở cạnh chị ta, tỷ như cô gái nhỏ có thân phận còn đáng nghi vấn này.

Cậu ta đã đợi thật lâu dưới hiên, thấy Đông Phương Xử Nữ đi ra, mới cố ý đi từ cầu thang xuống.

Phương Đông không phải thích style của Nghiêm Phong Thiên Yết sao, mấy tháng qua cậu ta vẫn luôn yên lặng thay đổi cách ăn mặc, thay đổi khí chất, thậm chí trộm quan sát Nghiêm Phong Thiên Yết, bắt chước thần thái thậm chí nhất cử nhất động của anh.

Tuy rằng vẫn có chút chênh lệch với bản gốc, nhưng cùng một style, có thể coi trọng Nghiêm Phong Thiên Yết, tại sao lại không thể coi trọng cậu ta?

Thấy Đông Phương Xử Nữ từ trên xuống dưới đánh giá cậu ta, trong lòng đã hơi hơi vui vẻ, biết bước cờ này đi đúng rồi, tươi cười càng thêm ôn hòa, cậu ta dịu dàng nói: "Em gái, em không sao chứ? Chưa đụng vào nhỉ?"

Đông Phương Xử Nữ nháy mắt nổi da gà cả người.

Anh ta ăn mặc giống hệt Nghiêm Phong Thiên Yết, nhưng bây giờ tuổi còn quá trẻ, chưa học được tinh túy, ánh mắt càng không có phong độ gì. Không những không xứng với ngũ quan đẹp đẽ thông minh của anh ta, ngược lại còn có chút hèn hèn.

Cô đã nhìn quen Doanh Chính lạnh lùng hoang dã của sau này, cool guy đột nhiên thành thiếu niên hèn hạ, có là ai cũng không tiếp thu nổi.

Đông Phương Xử Nữ vội vàng nói: "Em không sao!"

Nói xong, cũng không quay đầu lại chạy biến khỏi anh ta.

Doanh Chính nhìn bóng dáng cô, tràn đầy tự tin trở về phòng huấn luyện.

Đông Phương Xử Nữ chạy vào trong WC mới thả bước chậm lại, cả đầu đều nghĩ tới sự lạ lùng của Doanh Chính.

Sao lại thế này? Sao lại có sự khác biệt lớn như vậy?

Dựa theo thời gian mà tính, còn hơn một năm nữa S - Star mới debut, lúc Doanh Chính xuất hiện trong tầm mắt đại chúng đã là bộ dáng lạnh lùng cool ngầu vô cùng mạnh mẽ kia. Hơn nữa dựa theo công ty phát thông cáo và cả hoạt động group, mọi người đều cho rằng bản thân anh ta có tính cách như vậy thật, hút được vô số fan.

Bây giờ rõ ràng chỉ là con gà nhép ẻo lả!!!

Ngẫm lại Nghiêm Phong Thiên Yết, rõ ràng là cool guy hàng real, lúc debut lại thành hình tượng hoàng tử bé dịu dàng thích cười, ăn mặc kín như bưng, vị trí thì chênh lệch, cảm giác tồn tại thấp gần chết.

Con mẹ nó, chẳng lẽ hai người kia đổi hình tượng cho nhau???

Doanh Chính đoạt hình tượng của Nghiêm Phong Thiên Yết???

Cho nên công ty mới bức Nghiêm Phong Thiên Yết giấu đi tính cách vốn dĩ của anh, buộc anh và Doanh Chính đi hai con đường hoàn toàn khác nhau?

Bằng không lấy dáng vẻ chân thật của Nghiêm Phong Thiên Yết, lúc phát ra toàn bộ khí thế, thì cái tên bản lậu hàng nhái Doanh Chính này có là thá gì???

Nghĩ xong lớp quan hệ này, Đông Phương Xử Nữ tức khắc giận đến tức ngực khó thở.

Đời trước sau khi Nghiêm Phong Thiên Yết tự sát, tin đồn vừa lắm lại vừa tạp nham, ngoại trừ những chuyện bên ngoài đã nói, tỷ như anh chịu chèn ép, tài nguyên bị chia cắt, cha ruột là phạm nhân giết người sau khi ra tù đến náo loạn công ty đều là thật, thì những tin lặt vặt bên ngoài chưa thể kiểm soát được có đúng hay không.

Tỷ như rốt cuộc ngón tay của Nghiêm Phong Thiên Yết do ai giẫm nát mãi đến lúc cô chết cũng không biết rõ ràng.

Khi đó cô từng hoài nghi tất cả thành viên trong nhóm, ngoại trừ Doanh Chính.

Bởi vì con đường của Doanh Chính và Nghiêm Phong Thiên Yết hoàn toàn bất đồng, không có xung đột về tài nguyên, hơn nữa rất có cá tính, hình tượng cool guy hot đến bay lên giời. Người có tính cách lạnh nhạt như thế, nhìn thế nào cũng không giống kẻ tiểu nhân âm thầm hãm hại người khác.

Nhưng bây giờ xem ra, tựa hồ hoàn toàn có khả năng?

Đông Phương Xử Nữ hít sâu hai hơi, nhắc nhở chính mình phải bình tĩnh.

Đừng dễ dàng dùng ác ý đi phỏng đoán người mà mình không biết rõ là tác phong làm việc của cô. Chứng cứ xác thực còn chưa tìm thấy, không thể ngộ thương, bình tĩnh.

Cô bình phục được tâm tình, từ WC đi ra, đứng ở bồn rửa tay.

Cửa Toilet có hai cậu trainee đi vào, vừa nói chuyện phiếm vừa đi vào WC nam bên cạnh.

Trong đó một cậu hỏi: "Doanh Chính sao đi WC về lại cười hớn hở thế nhỉ? Nhặt được tiền ở WC à?"

Cậu kia bĩu môi: "Ai biết, tao cảm giác từ lần trước nó bị Nghiêm Phong Thiên Yết đánh liền trở nên kỳ kỳ quái quái, mày có phát hiện không?"

"Nó sẽ không cho rằng bắt chước Nghiêm Phong Thiên Yết thì Nghiêm Phong Thiên Yết sẽ không đánh nó nữa chứ? Thật không hiểu nổi nó suy nghĩ cái gì."

Ngón tay đang xả nước của Đông Phương Xử Nữ đột nhiên dừng lại.

Vờ lờ, Nghiêm Phong Thiên Yết từng đánh Doanh Chính à?

Tính của anh nhà nếu chủ động đánh người thì đối phương nhất định phải làm chuyện gì quá đáng chọc giận anh!!!

Đập chết Doanh Chính đi!!!

(𝓒𝓱𝓮𝓻𝓻𝔂🍒: Cái này là bênh bất chấp đi! Chời đất quơi đối với chị Xử anh Yết luôn đúng!!!! 😅😅😅)

Đông Phương Xử Nữ nghiến răng, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn chính mình trong gương.

Em đã nói rồi, lần sống lại này, những người từng tổn thương anh, một kẻ em cũng không bỏ qua. 'Mặc kệ Doanh Chính có phải là người sau này giẫm nát ngón tay của anh không, kẻ này, không thể để lại.'

Đông Phương – Nữu Hỗ Lộc – Xử Nữ nghĩ như thế.

(Nữu Hỗ Lộc: dòng họ đã sản sinh ra rất nhiều hoàng hậu ở Trung Quốc.)

Trầm mặc trở lại phòng tập vũ đạo, Thẩm Nghiên Bạch Dương vừa thấy sắc mặt cô liền quan tâm hỏi: "Đại tiểu thư, em táo bón à? Có muốn ăn chuối tiêu không?"

Đông Phương Xử Nữ nghẹn một hồi mới giận dỗi nói ra: "...... Không đếm xỉa tới chị nữa."

Đừng quấy rầy em lập kế hoạch báo thù.

Doanh Chính ở trước mặt Đông Phương Xử Nữ cà độ tồn tại, tâm tình rất tốt, vì thế hai ngày sau, mỗi ngày cậu ta đều tìm cơ hội ngẫu nhiên gặp được Đông Phương Xử Nữ, để khiến cô nhớ kỹ chính mình.

Đông Phương Xử Nữ bây giờ vừa thấy cậu ta liền hận đến ngứa răng, sợ chính mình không nhịn được xông lên xé nát cậu ta, mỗi lần đều cúi đầu vội vàng chạy đi, Doanh Chính còn tưởng rằng cô thẹn thùng.

Cứ vậy qua hai ngày, lúc nghỉ giữa trưa, Doanh Chính đang chuẩn bị lên lầu canh me Đông Phương Xử Nữ, đằng sau đột nhiên có người gọi cậu ta: "Ei, Nghiêm Phong Thiên Yết, chú chờ chút......"

Doanh Chính quay đầu lại, Vương Mạnh cầm tài liệu đứng đằng sau.

Vừa thấy là người khác, gã ngẩn người: "Là chú à, anh còn tưởng là Nghiêm Phong Thiên Yết đấy."

Doanh Chính cười cười: "Anh Vương, là em."

Vương Mạnh gật đầu, cầm tài liệu đang định lên lầu, đi hai bước chân liền dừng lại, đột nhiên xoay người, từ đầu đến chân đánh giá cậu ta một lần, trong mắt tràn ra vui mừng.

Gã vội vàng đi tới, thân thiết nói: "Tiểu Chính, dạo này huấn luyện thế nào?"

Doanh Chính nói: "Khá tốt."

Vương Mạnh duỗi tay nhéo cơ bắp trên cánh tay cậu ta, vừa lòng gật đầu: "Không tồi, dáng người rắn chắc hơn trước kia nhiều. Mau mau mau, sang văn phòng anh đi, anh đang tìm chú có tí việc đây."

Doanh Chính gật đầu đuổi kịp.

Tới văn phòng Vương Mạnh rồi, gã đóng cửa lại, đầu tiên là hỏi vài câu về tình hình luyện tập của Doanh Chính, sau mới tươi cười nói: "Tiểu Chính, công ty sang năm sẽ chuẩn bị thi để debut, chú biết chưa?"

Doanh Chính tức khắc khẩn trương hơn. Bây giờ Vương Mạnh nói chuyện này với cậu ta, chẳng nhẽ công ty coi trọng cậu ta, cho Vương Mạnh đi thông tri rào trước đó chứ?

Đáy mắt cậu ta vui vẻ, niềm vui này còn chưa kịp lan ra đã nghe thấy Vương Mạnh tiếp tục nói: "Phụ trách trainee có nói sếp Tiêu quản lý nghệ sĩ rất xem trọng chú, ảnh đã vì chú đích thân làm một bản kế hoạch nghệ sĩ đấy, nếu chú muốn debut thì sắp xếp thời gian đi gặp sếp ấy nhé, thế nào?"

Doanh Chính cứng đờ mặt.

Nếu không phải lần trước nghe lén được sếp Tiêu nói chuyện, bây giờ khả năng cao cậu ta cũng thật sự cho rằng đối phương xem trọng thực lực của cậu ta.

Nhưng lời này của Vương Mạnh cũng đã nói rõ rồi.

Nếu mày còn muốn debut, thì phải đi gặp ổng.

Muốn debut, đi gặp ổng.

Tại sao lại như vậy??? Sếp Tiêu không phải nhìn trúng Nghiêm Phong Thiên Yết sao?!

Nghiêm Phong Thiên Yết......

Doanh Chính cúi đầu nhìn cách ăn mặc của mình, lại liên tưởng đến vừa rồi Vương Mạnh nhận nhầm cậu ta là Nghiêm Phong Thiên Yết, tức khắc hiểu ra.

Gã nhất định đã đi tìm Nghiêm Phong Thiên Yết, bị Nghiêm Phong Thiên Yết từ chối, nên giờ mới phải tìm người tương tự Nghiêm Phong Thiên Yết là mình.

Nghiêm Phong Thiên Yết thật sự từ chối à?

Sao hắn ta lại......

Nhưng thôi hắn ta còn từ chối cả Phương Đông, việc từ chối sự tình này cũng nằm trong dự kiến. Giờ chính mình phải làm sao đây? Cũng từ chối sao? Nhưng từ chối rồi, sẽ đắc tội Vương Mạnh và sếp Tiêu nhỉ? Một khi từ chối, có phải sẽ vĩnh viễn không thể debut không?

Trăm dặm mới tìm được một vị trí debut...... Danh lợi, vỗ tay, hoa tươi......

Nếu đi đường tắt rồi, tại sao còn phải nỗ lực nữa? Huống chi nỗ lực cũng không nhất định có thể thành công.

Vả lại không phải là...... Ở cái giới này, có bao giờ sạch sẽ gì đâu?!

Rủi ro ro cao thì lợi nhuận lớn, những thứ mà cậu ta muốn, nỗ lực không thể cho cậu ta.

Vương Mạnh nhìn thiếu niên trước mặt sắc mặt biến hóa, cũng không vội vàng gì, cười toe toét chờ cậu ta trả lời. Qua một hồi lâu, nghe được cậu ta nhẹ giọng nói: "Ok, em thì lúc nào cũng được ạ."

Vương Mạnh lộ ra nụ cười hài lòng, lại dặn dò cậu ta vài câu mới đuổi cậu ta đi.

Sau khi làm công tác đả thông tư tưởng xong, nghĩ đến chuyện debut đã là ván đã đóng thuyền, cũng không đến nỗi khó tiếp nhận lắm.

Trong lòng Doanh Chính dâng lên một cảm giác hưng phấn xen với vặn vẹo thống khổ. Lúc từ trên lầu đi xuống, lại gặp được Đông Phương Xử Nữ.

Lần này cậu ta thật sự không cố tình cà độ tồn tại nữa, rốt cuộc cà bao nhiêu ngày cũng chưa có phản ứng, bây giờ lại có cơ hội khác, cậu ta đã bỏ đi phần tâm tư này.

Đông Phương Xử Nữ thấy ánh mắt cậu ta ẩn ẩn hưng phấn, ý cười ở khóe môi như có như không, xứng với ngũ quan hèn hạ, giống hệt một kẻ xấu chứa đầy bụng dao găm sắp đi hại người, tức khắc có chút hoảng hốt.

Gã người xấu này không phải lại định tính kế anh nhà mình cái gì đấy chứ?!

Cô bây giờ giống như chim sợ cành cong, tưởng tượng bên cạnh Nghiêm Phong Thiên Yết có một quả bom hẹn giờ, lo âu đến độ mất ngủ.

Làm sao bây giờ? Làm thế nào mới có thể nhanh nhất cứu anh nhà ra khỏi hố lửa này?

Thật sự phải trái ý trói anh đưa tới Phương Đông sao?

Nhưng tâm nguyện lớn nhất của cô chính là hy vọng anh khỏe mạnh vui vẻ mà, nếu làm như vậy, anh nhất định sẽ không vui......

Đông Phương Xử Nữ lo đến nắm tóc.

Di chứng lần trước bị Lương Thiên Nhã giật tóc vẫn còn chưa hết, da đầu tê rần khiến cô giật mình một cái. Không biết có phải tại cái giật mình này làm tỉnh ra không, cô đột nhiên nghĩ ra cách thoát khỏi bế tắc.

Không thể cứu anh nhà ra từ hố lửa, thì ném cái quả bom hẹn giờ này đi!

Doanh Chính bây giờ còn chưa làm nên trò trống, cô không có cách gì với Nghiêm Phong Thiên Yết, chẳng lẽ lại không có biện pháp với anh ta??? Mấy ngày nay anh ta đều chơi trò "Ngẫu nhiên gặp được" với mình, tưởng mình không nhận ra anh ta cố ý à?

Nếu anh muốn đến Phương Đông, vậy cho anh toại nguyện.

Vào trong tay tôi, sinh tử còn không phải do tôi quyết định hay sao?

Đông Phương Xử Nữ xác định chủ ý, lập tức thực hiện.

Doanh Chính thật không ngờ bánh có nhân rớt xuống người mình mấy bận, mới vừa khóa chết vị trí debut, Phương Đông những tưởng không còn cơ hội lại tung ra cành ôliu.

Ở Trung Thiên để bị "thông" với sang Phương Đông lập tức debut, thằng đần cũng biết nên chọn cái nào.

Cậu ta tuy rằng nguyện ý bị quy tắc ngầm, nhưng cũng không phải không dưng muốn bị "thông". Bây giờ có cơ hội này, đương nhiên là không chút nghĩ ngợi liền đồng ý.

Đông Phương Xử Nữ đã thông qua với Đông Nguyên Bảo Bình, an bài được hết thảy. Ngày hôm sau, trợ lý của Đông Nguyên Bảo Bình liền mang theo tài liệu ký hợp đồng tới.

Đông Phương Xử Nữ lo lắng bị gã mập lần trước gây hấn ở chợ đêm với Nghiêm Phong Thiên Yết gây khó dễ, trực tiếp nhảy qua gã, nhờ Đông Nguyên Bảo Bình liên hệ thẳng với quản lý cấp cao của tổng công ty.

Trung Thiên bây giờ đang phá băng với Phương Đông, kế tiếp đều sẽ trao đổi tài nguyên, nghe nói Phương Đông muốn một tên trainee, đi tra xét tư liệu của Doanh Chính thì phát hiện cậu ta cũng không xuất chúng gì trong đám trainee, lại chẳng phải nhân tài hiếm có gì, liền sảng khoái mà đồng ý.

Lúc Vương Mạnh biết chuyện này, hợp đồng chấm dứt lao động và hợp đồng kí mới của Doanh Chính đều đã kí xong rồi.

Cậu ta còn cười cợt nói với gã: "Anh Vương, thật là xin lỗi, anh đi tìm người khác đi."

Thiếu chút nữa làm Vương Mạnh tức chết.

Chuyện Doanh Chính ký hợp đồng với Phương Đông mọi người chẳng mấy chốc đều biết.

Đám trainee bấy giờ đều mang vẻ mặt không thể tưởng tượng.

Vờ lờ? Dựa vào cái gì chớ? Nhìn trúng Nghiêm Phong Thiên Yết chúng tôi nhận, Doanh Chính có cái gì đáng giá cho các người kí hả???

Là bởi vì nó bắt chước Nghiêm Phong Thiên Yết à???

Sao không nói sớm! Bắt chước ai chẳng biết chớ!

Trong khoảng thời gian ngắn hâm mộ ghen tị hận thù đều có.

Doanh Chính đắc ý sắp bay lên trời, nhưng trên mặt vẫn khách khách khí khí, nhất nhất cáo biệt với nhóm trainee. Đến phiên Nghiêm Phong Thiên Yết, anh vẫn là bộ dáng cũ, che mũ lên mặt dựa vào tường ngủ.

Doanh Chính bây giờ thấy anh cũng không tới mức quá oán hận, ngồi xổm xuống cạnh anh, tiếc nuối nói: "Anh, em phải đi Phương Đông, về sau anh tự chăm sóc bản thân cho tốt nha."

Nghiêm Phong Thiên Yết không động đậy, chỉ là ngón út run một chút.

Doanh Chính đương nhiên phát hiện ra chi tiết này, càng thêm đắc ý, cậu ta cúi đầu, dùng giọng chỉ Nghiêm Phong Thiên Yết có thể nghe thấy cười khẽ nói: "Cảm ơn anh đã nhường cơ hội này cho em nha, sếp Tiêu để lại cho anh hưởng đấy."

Nói xong, ở giữa ánh mắt hâm mộ của đám trainee nghênh ngang mà đi.

Phòng huấn luyện bàn tán sôi nổi.

Nghiêm Phong Thiên Yết chậm rãi gỡ mũ trên mặt xuống, nhíu mày nhìn về phía cửa.

Từ lúc sống lại tới giờ, tất cả đều dựa theo quỹ đạo trước kia đã định mà phát triển. Doanh Chính bắt chước, họ Tiêu xuất hiện, đều giống như đúc kiếp trước.

Kế tiếp sẽ là Doanh Chính thay thế anh lọt vào mắt họ Tiêu, bắt chước hình tượng của anh để debut, một đường được tài nguyên. Mà anh dựa vào thực lực vượt qua sự chèn ép của họ Tiêu để bắt lấy vị trí debut. Doanh Chính không tránh được phải bỏ hình tượng, chuyển sang con đường dịu dàng.

Doanh Chính chạy tới trước mặt anh khóc hai câu, chảy hai giọt nước mắt, anh liền thật sự cho rằng cậu ta bị bắt buộc bất đắc dĩ, không tranh không đoạt mà nhường hình tượng của chính mình.

Nhưng bây giờ quỹ đạo thay đổi.

Giữa đường nhảy ra một cái Phương Đông, đào Doanh Chính đi rồi.

Tại sao lại như vậy?

Doanh Chính rời khỏi Trung Thiên, có nghĩa là sau này rất nhiều chuyện đều sẽ không phát sinh.

Nhưng thôi, cũng chẳng liên quan gì tới anh.

Nghiêm Phong Thiên Yết thu hồi ánh mắt, vẻ mặt vô cảm nhắm mắt lại.

Dưới lầu của Trung Thiên, Doanh Chính cầm hợp đồng đã kí xong, hưng phấn mà đi theo trợ lý của Đông Nguyên Bảo Bình lên xe của Phương Đông. Cậu ta vốn dĩ cho rằng Sếp Đông sẽ tự mình tới đón, kết quả không chỉ Sếp Đông không tới, lại còn bị người khác kéo đến một nơi ngoại ô so với chỗ tập luyện của Trung Thiên còn hẻo lánh hơn.

Nhưng cậu ta biết trụ sở chính của Phương Đông ở trung tâm thành phố mà!

Cậu ta vội vàng hỏi trợ lý: "Không đi công ty sao?"

Trợ lý nói: "Có chứ, đang đi đây này, sắp tới rồi đó."

Doanh Chính nóng nảy: "Công ty sao có thể ở đây được?"

Trợ lý nhìn cậu ta một cái, chậm rì rì nói: "Dĩ nhiên là chi nhánh thực tập sinh ở đây."

Doanh Chính trợn mắt, không thể tin tưởng nói: "Chi nhánh thực tập sinh là sao? Tại sao em phải tới chi nhánh thực tập sinh?"

Trợ lý chỉ vào hợp đồng trên tay cậu ta: "Cậu kí hợp đồng dùng thân phận thực tập sinh để debut, không đi chi nhánh thực tập sinh thì đi đâu?"

Doanh Chính đột nhiên cảm thấy không ổn.

Bản thân cậu ta chính là trainee của Trung Thiên, nhìn thấy trên hợp đồng viết dùng tư cách thực tập sinh để debut, cũng không cảm thấy sai trái chỗ nào. Bây giờ nghe trợ lý nói thế này......

Cậu ta nghẹn ngào hỏi: "Các người...... công ty chúng ta chẳng phải là không có chế độ trainee sao?"

Trợ lý nhìn cậu ta cười đến xán lạn: "Bây giờ có."

Doanh Chính: "???"

Vậy bây giờ cậu ta đang làm cái gì???

Chỉ là đổi sang chỗ khác làm trainee thôi à???

~.~.~ ℌ𝔢̂́𝔱 𝔠𝔥𝔲̛𝔬̛𝔫𝔤 30 ~.~.~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro