Chương 34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Cái chết của Tiêu Chiến như ngọn lửa thổi bùng cuộc chiến tranh giữa hai thị tộc. Các cuộc tàn sát diễn ra ngày càng nhiều nhất là trong thế giới ngầm. Các phi vụ làm ăn của Vương Thị liên tục gặp khó khăn với chính quyền và bọn quan chức cấp cao. Người thân tín của Nhân Huyết cũng luôn nằm trong tình thế có thể bị ám sát bất cứ lúc nào.

   Vương Nhất Bác từ sau cái chết của Tiêu Chiến thì như trở thành một con ác quỷ thật sự. Anh tàn sát cả những người cho anh thực phẩm, anh luôn mang trên mặt một biểu cảm đầy lạnh lùng và chết chóc. Không một người nào kể cả phụ nữ hay đàn ông dám tiếp cận anh. Anh giờ đây càng cao lãnh, nhẫn tâm hơn ngày trước gấp trăm vạn lần. Trái tim anh khoá chặt chỉ giam giữ đúng một hình bóng Tiêu Chiến.

——————————

   Năm đó Tiêu Chiến được hoả táng theo nghi thức long trọng của Yêu Huyết. Cậu ra đi trong sự tiếc thương và đau lòng của cả thị tộc. Tiêu Hạo và Hạ Thiên như già đi chục tuổi khi phải chịu cảnh kẻ đầu bạc tiễn người tóc xanh. Tro cốt của Tiêu Chiến được Tiêu Hạo mang lên đỉnh một ngọn núi cao rồi thả tung lên trời với tâm niệm cậu sẽ được về với các đấng thần linh của Huyết tộc. Ngày ấy Vương Nhất Bác uống rất nhiều rượu rồi lén từ xa nhìn Tiêu Hạo rải tán tro cốt cậu đi, nước mắt anh rơi không biết bao lâu đến nỗi hai mắt đều sưng đỏ. Anh đến tiễn Tiêu Chiến của anh một đoạn đến thiên đường. Nhất Bác anh sống cả đời luôn ngẩn cao đầu oanh oanh liệt liệt đầy kiêu hãnh vì anh mang dòng máu danh giá. Bản thân lại là ông hoàng cao cao tại thượng nhưng cuối cùng lại không thể bảo vệ được người mình yêu. Có lẽ suốt đời này Vương Nhất Bác không khỏi sống trong dằn vặt và đau khổ khi tự tay đánh mất người mình yêu.

——————————

   Đã 5 năm trôi qua ( 1 năm Huyết Tộc) , Vương Nhất Bác đã không biết bao nhiêu lần đánh nhau với bọn thợ săn, chạm tráng với bao nhiêu cuộc ám sát của Yêu Huyết, mọi thứ như càng tôi luyện thêm cho sự lãnh khốc của anh. Đã 5 năm rồi anh chưa bao giờ hé một nụ cười và cũng chưa bao giờ thôi nhớ nhung đến người đã mất.

   Đối với Tiêu Hạo, ông vẫn luôn tự trách mình sau từng ấy năm, ông già đi trông thấy, đôi mắt tinh anh giảo hoạt đã nhuốm màu mệt mỏi. Hạ Thiên cũng chỉ có thể giúp ông an ủi phần nào chứ không thể lấp đầy được nổi đau trong lòng người bạn đời tội nghiệp này.

   Nhưng rồi ông trời sẽ không lấy đi của ai bất cứ điều gì mãi mãi. Ông trời công tâm sẽ đền đáp cho người có lòng.

——————————

   Năm đó khi nghe tin Tiêu Chiến bị sát hại, Uông Trác Thành đã khóc suốt ba ngày. Mỗi lần nhìn thấy Lưu Hải Khoan y đều trừng mắt gào thét:

   - Bọn Nhân Huyết chết tiệt các người đã hại Tiêu Chiến của ta. Ta hận các người. Còn ngươi mau mau cút khỏi mắt ta. Ta không muốn nhìn thấy ngươi.

   Lưu Hải Khoan thở dài ôm lấy người trong lòng xoa xoa an ủi:

   - Ta biết em đang chịu đả kích rất nhiều, tên Cố Dương hắn bị điên và cũng đã bị giết rồi, em đừng tự hành hạ bản thân nữa. Cậu ấy trên thiên đàng cũng không muốn thấy em như thế này đâu.

   Uông Trác Thành tức tối đấm thùm thụp vào bờ ngực rắn chắc của đối phương mà phát tiết:

   - Mau để tôi trở về nhà. Chúng ta vốn không cùng một thế giới. Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác là một điển hình. Tốt nhất nên chấm dứt đi. Không có kết quả đâu.

   Lưu Hải Khoan càng ôm chặt lấy người trong lòng hơn vô tâm lạnh nhạt nói:

    - Họ khác, chúng ta khác. Chúng ta sẽ không như thế đâu, bất quá hai ta đồng quy vu tận rồi ở bên nhau.

——————————

   Trong một chuyến săn đêm, Tiêu Hạo nghe tiếng khóc của một đứa trẻ sơ sinh trong bụi rậm. Ông cùng Hạ Thiên đến xem xét thì phát hiện một đứa bé trai tầm một tháng tuổi được quấn trong một chiếc khăn rách rưới. Cả người nó dính đầy bùn đất đen nhẻm cất tiếng khóc thật to. Hai ông hoàng nhìn nhau rồi đồng tâm mang đứa nhỏ về cung ông hoàng.

Một động lực to lớn khiến Tiêu Hạo không chần chừ suy nghĩ mà mang đứa bé về nuôi đó là nó thật sự quá giống Tiêu Chiến lúc nhỏ. Sau khi được tắm rửa sạch sẽ, một thiên thần xuất hiện trước mắt khiến hai trái tim già như tan chảy. Nước da thằng bé trắng đến tinh xảo, gương mặt bầu bĩnh đáng yêu đến nao lòng và còn cái mùi hương kia... Tiêu Hạo ôm lấy đứa bé vào lòng, hôn lên trán nó, hít lấy mùi hương trên người nó. Quá giống. Mọi thứ như được sắp đặt một cách hoàn hảo. Ông ôm chặt lấy nó khóc thành tiếng, ông khóc trong hạnh phúc và vui sướng, Hạ Thiên cũng xúc động mà ôm lấy cả hai. Tiêu Hạo nói trong tiếng nấc nghẹn ngào:

   - Là nó, chính là nó. Tiêu Chiến bảo bối của ta. Cuối cùng nó cũng quay trở về rồi. Cuối cùng nó vẫn không bỏ rơi chúng ta.

   Hạ Thiên chấn động trong lòng, có thật hay không, con trai họ thật sự trùng sinh mà trở lại.

   Tiêu Hạo nhìn Hạ Thiên thủ thị, tay vẫn ôm khư khư tiểu bảo bối trong lòng:

   - Chúng ta hãy gọi nó là Tán Tán. Tự vẫn là Tiêu Chiến. Nhưng chúng ta hãy cứ gọi nó là Tán Tán thôi nhé.

   Thằng bé tròn xoe đôi mắt mỉm cười nhìn đâu, bàn tay nhỏ xíu vẫy vẫy chạm vào mặt người ba già tội nghiệp kia.

——————————

   Thời gian trôi qua êm đềm được 3 năm, cậu bé Tán Tán đã lên 3 tuổi. Cậu chưa được truyền máu trở thành Yêu Huyết vì hai người ba muốn cậu được tự nhiên mà lớn lên không bị kiềm hãm bởi ánh sáng mặt trời và việc lâu trưởng thành. Cậu bé rất nghịch ngợm, cứ chạy lăng xăng khắp nơi trong cung ông hoàng, tối đến lại lén vào phòng ngủ của phụ thân nghịch ngợm. Râu của Trịnh Anh cũng được một tay tiểu gia hoả đốt trụi, ngai vàng của Hạ Thiên cũng bị nó phá đến lõng lẻo bốn chân. Bức tranh Tiêu Hạo thích nhất ( và mắc tiền nhất) bị đôi bàn tay nhỏ xíu của cậu vẽ bậy đến thương tâm.

   Tiêu Hạo thì cưng chiều đến tận trời khiến cho Tán Tán ngày một phá phách hơn. Nhưng càng lớn lên cậu càng giống Tiêu Chiến từ ngoại hình đến sở thích và cả tính cách nghịch ngợm, cả đôi răng thỏ và nốt ruồi nhỏ dưới môi cũng giống đến không ngờ. Càng ngày mọi người càng tin Tán Tán chính là Tiêu Chiến chuyển kiếp trở về.

——————————

   Hôm nay là sinh thần của Tiêu Hạo, tối nay sẽ có đại tiệc để chúc mừng ông. Từ sáng sớm không biết Tán Tán đã chạy ra ngoài đi đâu, cậu ra nắng rồi thì không ai quản được nên mọi người chỉ có thể ngồi chờ cầu mong cậu trở về bình an.

   Hôm nay tiểu Tán Tán muốn ra ngoài mua một món quà tặng phụ thân nhân ngày sinh nhật. Một mình cậu lon ton chạy khắp nơi với chú chó ngao to lớn của mình. Chú chó là vệ sĩ cũng là người bạn thân thiết nhất của cậu. Cả hai đang dừng lại trước một cửa hàng bán đồ vest cho nam, mắt cậu như phát sáng khi thấy một bộ tây tranh màu xanh đen đầy sang trọng. Cậu nghĩ nó sẽ hợp với ba cậu lắm. Thế là tiểu Ngao ở ngoài đợi còn cậu bé Tán Tán 3 tuổi cố gắng đẩy cửa vào.

   Nhân viên cửa hàng rất ngạc nhiên khi có một cậu bé vô cùng xinh xắn một mình đi vào đây. Các nữ nhân viên xoắn xít lại cưng nựng hỏi han cậu nhóc:

   - Bé con đi đâu đây, ba mẹ con đâu sao lại một mình đến đây. Đi một mình nguy hiểm lắm đấy.

   Tán Tán không sợ người lạ rất chững chạc trả lời:

   - Con muốn mua một bộ đồ tặng quà sinh nhật cho ba ba. Con muốn bộ đồ đằng kia.

   Cậu chỉ tay về bộ đồ vest mà cậu ưng ý. Tất cả nhân viên đều mềm nhũn với độ đáng yêu của tiểu thiên thần này. Một cô nhân viên lên tiếng:

   - Bộ đồ đó rất đắt tiền đấy, con có đủ tiền mua không?

   Cậu biết ngay người lớn sẽ khinh con nít không có tiền mà. Cậu móc trong túi ra một chiếc thẻ visa loại VIP daimond sáng loáng giơ ra trước mặt cô nhân viên:

   - Cô kiểm tra trong đây bao nhiêu con số 0, liệu có đủ mua cả cửa hàng này không?

   Vốn dĩ mọi người đều nghĩ cậu bé vào đây nghịch ngợm chứ không thật sự mua nổi đồ nên đùa giỡn hỏi cậu như thế thôi, nào ngờ bị cậu doạ cho xanh hết mặt. Cô nhân viên kia bối rối xoa xoa má cậu cười nói:

   - Thật ra bộ áo vest đó đã có người đặt hàng trước rồi. Tiểu thiếu gia có thể chọn bộ khác không? Còn rất nhiều bộ đẹp khác đó nha.

   Tán Tán lập tức không vui. Từ trước đến giờ chưa ai dám không đáp ứng cậu, cậu nói một sẽ không cãi hai. Không phải vì người trong tộc sợ thân phận của cậu mà vì cậu quá đáng yêu và khôn ngoan. Cậu biết phụ nữ rất nhẹ dạ mềm lòng nên cậu bật ngay chế độ cún con làm nũng. Cậu bé cầm tay cô nhân viên lây lây, mắt tròn xoe ngây thơ đáng yêu, gò má phụng phịu cùng chiếc môi nhỏ nhắn hơi chu chu ra bắt đầu nũng nịu:

   - Chị gái xinh đẹp, có thể nói người ta nhường lại cho tiểu Tán không? Tiểu Tán thật sự rất muốn mua bộ đồ đó cho ba ba. Chắc chắn ba ba sẽ rất thích. Chị giúp tiểu Tán Tán đi chị gái xinh đẹp.

   Trái tim của những người phụ nữ kia bỗng hoá thành một vũng nước. Làm sao có thể cưỡng lại độ đáng yêu của tiểu gia hoả này được. Trong lòng  Tán Tán cười thầm, trúng tiểu mỹ nam kế rồi.

   Khi nữ nhân viên còn đang bối rối thì một nam nhân lãnh khí bước vào. Cả cửa hàng như hạ xuống còn 20 độ, hàn khí của người kia quá lớn khiến tất cả mọi người đều e ngại. Anh cất tiếng nói lạnh lùng:

   - Lấy cho tôi bộ vest tôi đã đặt may. Gói lại cẩn thận cho tôi.

   Nữ nhân viên vội vã lấy bộ vest tiểu Tán Tán đang nài nỉ mua xếp lại cho vào hộp. Cậu nhóc biết đây là người đã đặt mua trước, mình đến sau không thể không biết lễ độ mà tranh giành. Ok không giành được thì tôi lại năn nỉ. Tiếp tục bổn cũ soạn lại thôi. Người đàn ông nhận hộp đồ rồi quay mặt bỏ đi, đang đi thì bỗng thấy chân mình hơi vướng. Nhìn xuống chân thì thấy xuất hiện một cục bông trắng trắng tròn tròn đang dính vào chân mình. Một gương mặt đáng yêu đến quen thuộc đập thẳng vào mắt anh. Cả người Nhất Bác như hoá đá trước tiểu thiên thần trước mặt. Anh cuối người xuống gỡ cậu ra, anh bế thốc cậu lên bằng một tay nhìn cậu ôn nhu hỏi:

   - Con là ai, tại sao lại dính lấy ta? Muốn cái gì hả?

   Cậu nhóc rất biết điều phụng phịu trả lời:

   - Con là Tiêu Chiến, ba ba thường gọi con là Tiểu Tán Tán, tên Tiếng Anh của con là Timmy (chế đấy). Năm nay con 3 tuổi. Sở thích đọc sách, ăn shushi và ăn cá hồi sống. Sở ghét rất nhiều. Đặc biệt yêu thích đồ chơi lego và thỏ bông. Bạn thân nhất là Tiểu Ngao, giống đực, màu nâu đỏ, 5 tuổi, chưa có bạn gái. Mục đích bám lấy chú là muốn mua lại bộ vest kia về tặng sinh nhật cho ba ba. Hết ạ....

   Nhất Bác bật cười trước độ ngây thơ và đáng yêu của cậu bé. Nhưng cái anh thấy hạnh phúc và vui mừng hơn hết đó là anh đã biết cậu là ai. Cái mùi hương ngày đêm anh nhớ thương chính xác đang phản phất trên người thằng bé, chỉ thêm một tí mùi sữa trẻ con thôi. Còn cái tên kia sao có thể trùng hợp đến như vậy cơ chứ. Chỉ có thể là cậu đã trở về thôi. Anh hôn lên má thằng bé một cái rồi cười hiền hậu:

   - Cho con hết, tất cả đều sẽ cho con. Nhưng gặp ai con cũng kể sơ yếu lí lịch bản thân vậy sao? Không sợ người lạ bắt cóc tống tiền sao? Không sợ người khác làm hại con sao?

   Cậu lấy lưng bàn tay chùi chùi vào chỗ má Nhất Bác vừa hôn nhăn nhó ghét bỏ nói:

   - Còn chú gặp trẻ con nào cũng xoa nựng hôn hôn thế sao? Kì quặc chết đi được. Còn bắt cóc con sao? Ai dám chứ. Bắt cóc cũng vì tiền thì cứ dùng tiền giải quyết. Ba ba bảo cái gì có thể giải quyết bằng tiền đều không phải là vấn đề. Ba con rất nhiều tiền mà. Ngoài ra còn có rất rất rất nhiều người sẽ đi cứu con nếu con bị bắt thật sự nữa. Con không sợ.

   Nhất Bácmỉm cười, còn lẫn đi đâu được cái tính cách đanh đá của thỏ nhỏ nhà anh nữa. Nói rồi anh đưa túi đồ trong tay cho cậu bé, tay anh xoa nhẹ lên đầu nó bảo:

   - Ta tặng cho con. Nhưng ngày mai chín giờ sáng con phải đến đây gặp ta. Chí ít con cũng phải đền đáp lại cho ta cái gì chứ đúng không? Ta muốn dắt con đi chơi. Có được không?

   Tán Tán bĩu môi nhìn người đàn ông xa lạ:

   - Đến tên con còn chưa biết tại sao con phải đi gặp chú. Với con cũng không cần tặng, đồ bao nhiêu con trả gấp đôi. Đã nói con không thiếu tiền mà. Nào chú ra giá nhanh đi con còn về nhà.

   Anh bật cười, vẫn là cái tính đỏng đảnh tiểu thư đó không đổi:

   - Nếu con không đồng ý ta liền lấy lại không cho nữa. Ta cũng không cần tiền mà.

   Miệng nói tay làm, Nhất Bác giơ tay định lấy lại túi đồ thì cậu bé đã ôm khư khư vào lòng. Mắt rưng rưng như sắp khóc. Cậu lại giở giọng cún con nhỏng nhẽo:

   - Không trả cho chú. Đã trong tay con rồi là của con. Ngày mai con gặp chú là được chứ gì. Chú tên gì mau nói đi. Thật xấu xa. Ức hiếp trẻ con.

   Anh cuối xuống hôn lên tóc cậu bé rồi nhéo má cậu một cái ôn nhu nói:

   - Con nhớ cho kỹ nhé. Ta tên Vương Nhất Bác.

[HẾT CHƯƠNG 33] tôi mà viết SE không khéo các chị xé tôi ra làm 8 mất ❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro