Chương 27 + 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Tree

Chương 27

Liễu Tiêu lại ở Lang Sơn Tuyết Điện thị tẩm một đêm.

Tin tức truyền đến tai người đứng đầu hậu cung là Thái hậu như một lẽ đương nhiên. Do hiện tại chưa có Hoàng hậu nên người phụ trách quản lý hậu cung là Thái hậu.

Sáng sớm hôm sau, nội thị điện Thanh Tước vội đến trước giường Thái hậu bẩm báo: "Đêm qua lại là Liễu Tiêu thị tẩm ạ."

Minh Hậu không nói gì, chỉ lẳng lặng nằm trên giường nhìn vết xước đỏ trên mu bàn tay– chính là vết sẹo do phi tiêu của Vua Sói Tuyết để lại ngày hôm qua.

"Đại vương đăng cơ chưa được bao lâu, hậu cung chẳng có mấy người, phi tần thứ nhất mà ngài ấy phong vị là Liễu Tiêu, sau đó cũng chưa từng cho gọi các phi tần khác đến thị tẩm," Nội thị nói tiếp, "Thế thì Liễu Tiêu có thể gọi là 'độc chiếm hậu cung' đấy ạ."

"Đúng là càn rỡ." Một nội thị khác lên tiếng, "Thái hậu đã tiến cử Cáo yêu Tuy Tuy không biết bao lần mà Đại vương cứ giả ngu giả ngơ không chịu gọi."

Minh Hậu cười bảo: "Vua trẻ, ai mà chẳng không biết trời cao đất rộng." Nói xong, Minh Hậu thoáng ngừng, rồi cất giọng từ ái, "Vì thế nên mới cần ai gia chỉ đường dạy lối, để nó biết, người mà nó nhất mực cưng chiều sẽ trở thành mục tiêu."

Độc chiếm sủng ái à, đây là vinh dự mà chưa từng có một vị phi tần nào được có đâu.

Minh Hậu không sao hiểu nổi một đứa đần độn như Liễu Tiêu lại có thể dễ dàng kiếm được các thành tích đáng khen ngợi như "Hại nước hại dân", hay "Hồng nhan họa thủy".

Bên phía Ngự sử đài cũng nhận thấy Liễu Tiêu có dấu hiệu "Yêu phi khuynh quốc". Bởi lẽ đó, hôm nay Vua Sói Tuyết vừa mới lên triều, Từ ngự sử đã lập tức đứng ra hô có điều muốn tấu.

Miệng Vua Sói Tuyết muốn bảo ông ta câm mồm, song lý trí thì không cho, vẫn phải giả vờ là một vị quân vương có đức có tài, nếu không sẽ bị trừ danh hiệu, vậy thì bao nhiêu cố gắng trước giờ sẽ hóa công cốc hết.

"Ái khanh có gì muốn tấu?" Vua Sói Tuyết hỏi.

Từ ngự sử lập tức thưa: "Thần muốn tố Tiêu mỹ nhân không tuân thủ quy định trong cung, là phi tần mà lại không có đức."

Vua Sói Tuyết hỏi: "Này từ đâu mà có?"

Từ ngự sử đáp: "Tiêu mỹ nhân độc chiếm sủng ái hậu cung, không khuyên Đại vương phải mưa móc rải đều."

Vua Sói Tuyết bảo: "Khanh nói thế nghe có vẻ người sai là của bổn vương. Chẳng lẽ bổn vương muốn sủng ái em ấy, em ấy phải từ chối không cho?"

Từ ngự sử lập tức đáp: "Dĩ nhiên đại vương có sai, nhưng thân là thần thiếp, nhất định phải khuyên can."

Vua Sói Tuyết nghĩ thầm: Ta chỉ tiện mồm nói là lỗi của mình mà ông cũng dám đồng ý.

Nghe được mùi, Lý ngự sử vội vàng lên tiếng bênh vực Vua Sói Tuyết: "Đại vương cần mẫn làm việc, quan tâm đến dân chúng, một tháng cũng chẳng gọi mấy lần thị tẩm. Xét theo góc độ Tiêu mỹ nhân thì cũng chỉ được gọi bốn – năm lần, có như thế mà cũng phải từ chối à? Ông thấy có hợp lý không?"

Từ ngự sử ngẩn ra, hết lời phản bác, bèn kho khan hai tiếng rồi nói: "Đương nhiên đây chỉ là chuyện nhỏ thôi."

"À thế à? Thế còn chuyện gì to hơn?" Lý ngự sử hỏi.

Từ ngự sử bèn nói: "Liễu Tiêu chỉ là một Mỹ nhân quèn nhưng lại dám ngồi lên kiệu của Đại vương. Đây là tội vượt quyền."

Vua Sói Tuyết nghe vậy thì nhíu mày, nhớ lại hình như có chuyện này thật, nhưng chỉ có mỗi lần đó thôi, sao đã truyền đến tai Từ ngự sử rồi?

Lý ngự sử thì không hề hay biết chuyện này nên vẫn mạnh miệng: "Đây là sự thật? Từ ngự sử đừng có mà nghe ba cái tin vỉa hè không chính thống!"

"Ý ông bảo tôi vu khống Tiêu mỹ nhân?" Từ ngự sử hừ mạnh một tiếng, "Đại vương, mời ngài lên tiếng, chuyện này có phải là thật không?"

Vua Sói Tuyết nói: "Hôm ấy Tiêu mỹ nhân bị ốm, nhưng vẫn nhất quyết gọi kiệu online đến đón. Bổn vương thấy không đành lòng nên mới bảo em ấy lên ngồi cùng bổn vương."

"Quả đúng là sự thật!" Từ ngự sử nói to, giọng điệu vừa chắc chắn vừa mừng rỡ.

Vua Sói Tuyết nói tiếp: "Nhưng Tiêu mỹ nhân đã từ chối, nói phi tần phải có đức tính từ chối lên kiệu của vua." Thoáng ngừng, Vua Sói Tuyết chỉ vào Cáo Đỏ rồi nói tiếp: "Khanh nói xem có phải thế không?"

Cáo Đỏ vội vàng thưa: "Quả đúng là vậy ạ. Hôm đó Tiêu mỹ nhân đã nhất quyết từ chối, còn nói đã được học về đức tính này từ câu chuyện của Ban tiệp dư trong tiết văn."

Từ ngự sử cau mày: "Thế chung kết là Tiêu mỹ nhân có lên kiệu không?"

Cáo Đỏ liếc Vua Sói Tuyết, tròng mắt đảo một vòng rồi nói dối: "Tất nhiên là không rồi."

Từ ngự sử kinh ngạc: "Không có?"

"Không có." Cáo Đỏ tự nhiên như không bảo, "Từ ngự sử không tin lời của tôi thì có thể hỏi tất cả những người có mặt hôm đó tại đây."

Nội thị của Vua Sói Tuyết như thể đã bị tẩy não tập thể, đồng thanh nói to: "Không có, không hề lên kiệu."

Lý ngự sử tức thì cười khẩy: "Từ ngự sử là Ngự sử đại nhân, một câu luận tội có thể khiến người ta chết không có chỗ chôn, vì vậy nên cẩn trọng trong lời nói và việc làm thì hơn, đừng có tùy tiện vu oan giá họa cho người khác như thế."

Từ ngự sử ức đến đỏ gay cả mặt, giận đến nghiến răng nghiến lợi, song chẳng thể làm gì được.

Vua Sói Tuyết mỉm cười lên tiếng: "Mục đích ban đầu của Từ ngự sử là tốt, chỉ là có phần chưa đúng mực. Về sau chú ý nhiều hơn là được."

Từ ngự sử chưa chịu thôi, giậm chân nghiến răng nói: "Thần còn chuyện muốn tố!"

"Còn nữa á?" Lý ngự sự sửng sốt, "Vẫn tố Tiêu mỹ nhân?"

"Tất nhiên!" Từ ngự sử nghiêm giọng nói.

Lý ngự sử thầm nghĩ: Chẳng lẽ Liễu Tiêu lật mả tổ tiên Từ ngự sử lên à, chứ không thì sao mà bị ghim thế không biết?

Vua Sói Tuyết càng lúc càng không vui, song ngoài mặt vẫn nhàn nhạt cười: "Còn tội trạng gì nữa thì nói nốt đi."

"Thần muốn tố cáo Tiêu mỹ nhân gian lận thi cử!"

Chương 28

Trên sảnh nghị sự có lắp một màn hình điện tử rất lớn tiện bề cho triều thần báo cáo, và bây giờ nó được sử dụng để cho Từ ngự sử tiện trình chiếu bằng chứng gian lận thi cử của Liễu Tiêu.

Từ ngự sử chiếu đề thi toán của Liễu Tiêu lên màn hình lớn, có thể thấy rõ ràng là đề thi của Liễu Tiêu khác hoàn toàn với đề thi chung. Đồng thời, Từ ngự sử phát đoạn cả video giám sát cho thấy vào ngày thi, Liễu Tiêu đã đưa cho giám thị LiLy một khối ngọc thượng hạng.

Chứng kiến ​​điều này, quần thần lập tức quay sang nhau bàn luận sôi nổi.

Nhân lúc bầu không khí đang nóng hừng hực, Từ ngự sử tiếp tục phát một đoạn video: Đoạn video là lời thú nhận của Lily. Lily thú nhận trước ống kính: "Một ngày trước khi kiểm tra toán, Tiêu mỹ nhân đã đến tìm tôi và yêu cầu tôi giúp mình gian lận. Tôi vốn không đồng ý, song ngài ấy nói ngài ấy là phi tần được sủng ái nhất trong cung, nếu tôi làm trái lời ngài, nhất định sẽ có cách xử lý tôi. Tôi thực sự không dám chống lại nên đã phải đồng ý. Vì thế ngay tối hôm đó, tôi đã đến trộm chậu cát của giám thị Mèo con, và nhân lúc giám thị Mèo con vào nhà vệ sinh của mèo to đã lẻn vào đẩy cậu ta xuống... Sau đó thay thế cậu ta làm giám thị và giúp Tiêu mỹ nhân gian lận. Tôi thực sự rất hối hận về điều này, không hôm nào là không bị lương tâm dày xéo, vì vậy cuối cùng tôi quyết định tự thú với Ngự sử đại phu, đồng thời báo cáo và vạch trần hành vi sai trái của Tiêu mỹ nhân."

Sau khi đoạn video được phát, toàn bộ triều thần đều lắc đầu ngán ngẩm: "Dám làm ra cả loại chuyện gian lận này... đúng là được chiều quá hóa hư rồi..."

"Đây là hối lộ giám thị và gian lận thi cử!" Từ ngự sử kích động nói to, "Đây chính là trơ tráo đến cực điểm!"

Lý ngự sử nhìn đống chứng cứ này mà chết sững.

Chứng cứ này quá đầy đủ, có thể nói là "bằng chứng sắt đá", không cách nào chối cãi được.

Việc này cũng phải xử lý theo quy trình, vì vậy đã triệu tập Liễu Tiêu đến để điều tra.

Liễu Tiêu chẳng biết chuyện chi, mặt mày ngơ ngác lên triều. Nghe thấy Từ ngự sử buộc tội mình thì há hốc mồm, đứng sững không thốt được câu gì.

Vua Sói Tuyết im lặng nãy giờ cuối cùng cũng lên tiếng: "Nếu Tiêu mỹ nhân không muốn nói thì có thể giữ im lặng."

Thế nhưng Liễu Tiêu lại lắc đầu: "Em muốn nói ạ."

"Vậy thì mời ngài nói!" Từ ngự sử cười khẩy, "Để tôi xem Tiêu mỹ nhân định ngụy biện kiểu gì."

"Tôi không gian lận! Tôi thật sự không làm thế!" Liễu Tiêu kích động nói, "Tôi cũng không đe dọa giám thị LiLy! Sao tôi có thể đe dọa chị ấy được chứ?"

Từ ngự sử nào có tin bé nói: "Thế sao Mỹ nhân lại dúi cho nàng khối ngọc bội thượng hạng đó?"

"Tôi... là... là Thái hậu đưa tôi mà." Liễu Tiêu không tài nào hiểu nổi, "Là Thái hậu bảo tôi đưa ngọc bội cho chị ấy."

Từ ngự sử hết sức kinh hãi: "Thái hậu?"

"Đúng vậy." Tính Liễu Tiêu thẳng tuột như ruột ngựa, sự thật là sao thì bé nói vậy, cũng không cần suy xét nhiều, "Thái hậu bảo tôi làm như thế."

Từ ngự sử cười khẩy: "Giờ ngài còn dám cả bịa đặt Thái hậu để trốn tránh trách nhiệm, đây chính tội phản nghịch!"

"Phản nghịch?" Tự nhiên bị chụp cho cái nồi siêu to khổng lồ thế này khiến Liễu Tiêu sợ xanh mặt, ba hồn bảy vía bay đi cả nửa.

Vua Sói Tuyết lạnh lùng nói: "Quần thần đối đầu với quân vương còn chưa tính là phản nghịch, mà cái này đã tính là phản nghịch?"

Từ ngự sử nghe thế thì sững mặt, đáp: "Thưa Đại vương, sự thật thường mất lòng..."

Vua Sói Tuyết phất tay áo, nói: "Cho truyền Thái hậu!"

Từ ngự sử vội hô: "Thái hậu là thân cao quý, sao Đại vương có thể quấy rầy ngài vì chuyện nhỏ nhặt này được chứ?"

Vua Sói Tuyết lạnh lùng liếc ông ta một cái, không nói lời nào.

Từ ngự sử bị cái nhìn uy lực của Vua Sói Tuyết dọa sợ, tức khắc co đầu rụt cổ im re.

Chẳng bao lâu sau, Minh Hậu đã có mặt trên triều.

Trông thấy Minh Hậu, Liễu Tiêu như nhìn thấy vị cứu tinh, rưng rưng nước mắt nói: "Thái hậu, ngài làm chứng cho con với! Họ bảo con dùng ngọc bội để gian lận, nhưng ngọc là ngài đưa con bảo con đưa cho LiLy mà?"

Ấy nhưng Minh Hậu lại chau mày, hỏi ngược lại bé: "Ngọc bội? Ngọc bội nào cơ?"

Khoảnh khắc nghe thấy câu này, lòng Liễu Tiêu đã lạnh đi hơn nửa: "Ngọc bội... chính là... chính là..."

Từ ngự sử cười khẩy: "Đúng là gian phi, ngay cả Thái hậu cũng dám bôi nhọ! May mà Đại vương anh minh để Thái hậu tới ba mặt một lời, vạch trần gian dối của cậu!"

Liễu Tiêu mặt nhợt như sáp, hoảng loạn kéo tay Minh Hậu hỏi dồn dập: "Thái hậu quên rồi sao? Ngọc bội đó là ngài cho con mà! Ngài bảo con đưa cho giám thị LiLy..."

Minh Hậu không nói câu gì, chỉ liếc mắt nhìn Vua Sói Tuyết, thấy Vua Sói Tuyết đang nghiêm chỉnh ngồi trên ngai vàng như một vị thần, sắc mặt không rõ vui buồn. Minh Hậu cười bảo: "Đại vương à, chuyện này là sao?"

Vua Sói Tuyết cuối cùng cũng lên tiếng: "Khả năng Minh Hậu lớn tuổi rồi nên trí nhớ có hơi kém, chi bằng cẩn thận nhớ lại xem sao."

Minh Hậu ngẩng lên nhìn Vua Sói Tuyết, Vua Sói Tuyết thì hạ mắt nhìn y. Hai người đối mắt nhìn nhau trong vài giây, sau rốt Minh Hậu chợt bật cười, hô lên: "Ai da, cái trí nhớ này của ta... đúng rồi, là ta đã đưa cho Tiêu mỹ nhân."

Từ ngự sử nghe thế thì cực độ sửng sốt: "Gì cơ? Thái hậu, ngài nói gì cơ?"

"Là ta, là ta." Minh Hậu bỗng nhiên quỳ xuống.

Tất cả mọi người đều sốc tột độ, cuống cuồng quỳ xuống theo.

Vua Sói Tuyết trông đám người đang quỳ dưới hội trường, mặt mũi vẫn chẳng có biểu cảm gì, chỉ nhìn Minh Hậu bằng ánh mắt lạnh lẽo. Minh Hậu thong thả nói: "Đó là chủ ý của ta, ta đã xúi giục Tiêu mỹ nhân, chuyện này không liên quan gì đến Tiêu mỹ nhân. Là do ai gia thấy Tiêu mỹ nhân học hành khổ cực quá nên mới dùng đến thủ đoạn vặt vãnh này. Ta sai rồi, ta sẵn sàng chịu phạt."

Các đại thần ai nấy đều bàng hoàng đến ngã ngửa, không ngờ diễn biến lại quay ngoắt 180 độ thế này. Tất nhiên, người hoang mang nhất trong chuyện này vẫn là Liễu Tiêu, đến tận giờ bé vẫn chưa theo kịp diễn biến: Rốt cuộc mình có gian lận hay là không?

Từ ngự sử cất tiếng: "Nhưng trong lời thú nhận của LiLy đã cho thấy rõ chính là Tiêu mỹ nhân uy hiếp nàng mà?"

Vua Sói Tuyết trả lời: "Đấy chỉ là lời nói một phía của LiLy. Khanh tin LiLy hay là tin Thái hậu cùng vật chứng?"

Từ ngự sử không biết phải nói gì, đành ngậm miệng im lặng.

"Được rồi, không cần phải tranh cãi nữa." Vua Sói Tuyết đưa ra phán quyết, "LiLy đã vi phạm quy định trong cung, phạt 30 gậy, trục xuất khỏi hoàng cung, không bao giờ được tuyển dụng lại nữa. Còn Tiêu mỹ nhân tuy chủ quan không phạm sai lầm, nhưng đã ảnh hưởng đến tính công bằng của kỳ thi, bị hủy kết quả thi tháng lần này."

Liễu Tiêu vội vàng gật đầu hô: "Tiểu nhân đã biết lỗi, tạ Đại vương khai ân."

"Thái hậu là bậc trưởng bối, nhưng lại coi thường kỷ cương phép nước, tội thêm một bậc, phạt bổng lộc nửa năm, phạt cấm túc một tháng." Vua Sói Tuyết liếc y, "Ngài có nhận phạt không?"

"Ta nhận phạt." —— Khi ba chữ này được thốt ra, Minh Hậu đã nở nụ cười trên môi.

Sóng gió "gian lận" này cuối cùng cũng lắng xuống, song cuộc thảo luận trong cung thì không ngừng tăng lên. Các phi tần đều rất coi trọng việc học hành thi cử, thế nhưng Liễu tiêu lại ngang nhiên gian lận thế kia khiến ai nấy đều giận sôi máu: "Cậu ta đã được Đại vương cưng rồi lại còn gian lận nữa! Thật là quá đáng!"

Thế là Liễu Tiêu đã bị cả lớp tẩy chay.

"Hừ! Chúng tôi ứ thèm chơi với Tiêu mỹ nhân!"

"Đúng đó, bạn ấy là học sinh hư!"

Liễu Tiêu rất khó chịu, rất phiền muộn, tối đến ngả vào đầu gối Đại vương kể: "Các bạn không chơi với em nữa rồi."

Vua Sói Tuyết vuốt ve mái tóc người thương trên đầu gối, "Kệ họ đi, bổn vương chơi với em."

Thế nhưng Liễu Tiêu lại trở nên ngượng ngùng, "Nhưng mà Đại vương chơi khác với bọn em..."

Nghe vậy, Vua Sói Tuyết bèn nâng cằm Liễu Tiêu lên, quả nhiên nhìn thấy khuôn mặt hồng ruộm vì xấu hổ của bé. Hắn lập tức thấy thích thú, nói: "Được, vậy hôm nay chúng mình sẽ chơi trò khác."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro