Chương 81 + 82

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Tree

Chương 81

Vua Sói Tuyết đành phải chậm rãi giải thích: "Ta mới là, còn em thì không."

"?" Liễu Tiêu sửng sốt, "Em á?"

"Em nhớ không?" Vua Sói Tuyết nói, "Ta từng hỏi em đã động dục chưa ấy?"

Liễu Tiêu vắt óc nhớ lại, "Hình như có chuyện này thật."

Lúc ấy nhận được câu trả lời phủ định, Vua Sói Tuyết còn dùng tay giúp Liễu Tiêu lên đỉnh.

Sau còn làm rất nhiều hành vi kích thích Liễu Tiêu động tình.

Nhớ lại chuyện đó, Liễu Tiêu bèn bảo: "Hình như dưới sự hướng dẫn của Đại vương, em đã động dục rất nhiều lần rồi nhỉ?"

Vua Sói Tuyết lắc đầu: "Thực ra không phải... tất cả đều là do bổn vương cật lực 'dụ dỗ' nên mới thế, chứ phản ứng của em tương đối bị động. Không phải dáng vẻ chủ động động dục của yêu thú..."

"Thế thì sao ạ?" Liễu Tiêu chả hiểu mô tê gì.

Vua Sói Tuyết đáp: "Em còn chưa bước vào kỳ động dục, tức chưa dậy thì xong. Về phương diện này, ta không thể dùng vũ lực. Nếu không sẽ làm tổn thương thân thể em."

Liễu Tiêu nghe hiểu được hiểu chăng, chỉ thấy hơi lo lo là: "Vậy bao giờ em mới đến kỳ động dục?"

Vua Sói Tuyết thở dài sườn sượt: "Bổn vương còn muốn biết hơn em đấy!"

Vua Sói Tuyết những tưởng kiên trì dụ dỗ là sẽ khiến Liễu Tiêu tiến vào kỳ động dục nhanh hơn, đâu ngờ Thái y lại bảo làm vậy có khả năng sẽ thành "cố quá thành quá cố". Vua Sói Tuyết đành phải bấm bụng mà nhịn chứ biết làm sao bây giờ, đến cả "quay tay" cũng phải cắt. Thái y chỉ biết đồng tình đưa ít bài thuốc tĩnh tâm cho Vua Sói Tuyết để hắn đỡ chút nào hay chút đấy.

Liễu Tiêu nghĩ ngợi một hồi, rồi cuộn sợi dây thừng trói sói tuyết lại cất đi.

Vua Sói Tuyết hỏi bé: "Sao còn giữ lại nữa?"

"Đợi đến lúc em động dục thì dùng." Liễu Tiêu nói, "Kiểu gì em chả động dục, nhỉ?"

Vua Sói Tuyết: "Động dục rồi em không cần nó nữa đâu."

"Dạ?" Liễu Tiêu không hiểu.

Vua Sói Tuyết giải thích: "Đến lúc ấy em sẽ không trốn ta nữa. Ta cũng không cần dùng vũ lực với em. Khéo người dùng vũ lực lại là em đấy." Vua Sói Tuyết còn mỉm cười trêu bé.

Liễu Tiêu tưởng Vua Sói Tuyết nói thật, bèn đáp: "Thế cứ cất đi, đến lúc em dùng vũ lực với ngài còn có cái mà dùng."

"..." Vua Sói Tuyết nghĩ, giờ muốn thu hồi lại câu ban nãy được không?

Liễu Tiêu cắn đuôi đi vòng vòng quanh phòng, lại hỏi: "Kỳ động dục có dấu hiệu gì không ạ?"

Vua Sói Tuyết trả lời: "Kỳ động dục của báo tuyết là vào mùa đông. Đặc điểm dễ nhận thấy nhất sẽ là chán ăn, luôn thấy bồn chồn và sẽ chủ động đi tìm bạn tình..."

"Chán ăn?" Liễu Tiêu nhớ ra hôm nay mình vừa thồn hết nguyên một cái đầu heo to bự chảng xong.

Sao Vua Sói Tuyết không để ý hôm nay Liễu Tiêu đã ăn hết cả cái đầu heo chứ. Nhắc mới nhớ, hôm nào Vua Sói Tuyết cũng quan sát lượng ăn của Liễu Tiêu, không có hy vọng thì không có thất vọng, hắn đã quá quen rồi.

Lắm khi Vua Sói Tuyết nghĩ khéo cả đời này Liễu Tiêu cũng không chán ăn mất!

Sáng hôm sau, Liễu Tiêu lại chén hết cả một con gà to đùng. Bé than thở với Vịt Vàng: "Sao em ăn khỏe thế nhở?"

Vịt Vàng cười đáp: "Ăn được là phúc!"

Liễu Tiêu gặm đùi gà, không biết nói gì.

Vịt Vàng chợt bảo: "Dương quý phi sắp xuất cung rồi, người có muốn đi tiễn không?"

"Có chứ." Liễu Tiêu vội vàng ăn nốt bữa sáng rồi chạy như bay đến cửa cung.

Cửa cung đã đậu sẵn hai chiếc xe, một cho Lãnh Giác và một cho Bạch Thanh Tứ. Hai người sẽ cùng đến hành cung tĩnh dưỡng.

Liễu Tiêu đến chào tạm biệt Lãnh Giác. Lãnh Giác kéo Liễu Tiêu ra một góc rồi thì thầm: "Tớ thấy Quý nhân Sói tuyết lạ lắm. Cậu biết sói con trong bụng hắn là của ai không?"

Liễu Tiêu chỉ nói là: "Chắc chắn không phải của Đại vương."

Lãnh Giác bất lực thở dài: "Này không phải rõ quá à? Thời gian đâu có trùng."

Liễu Tiêu nói tiếp: "Lãnh Giác thông minh thế mà không biết hở?"

Lãnh Giác nghĩ kỹ lại, sau cùng bảo: "Hắn là Quý nhân Sói tuyết được gửi đến từ Thiên cung... Vậy khả năng đã có thai từ lúc ở Thiên cung nhỉ? Chẳng lẽ..." Lãnh Giác hít mạnh một hơi, "Tớ biết mà, bảo sao Đại vương lại bao che hắn thế..."

Liễu Tiêu ngó lom lom Lãnh Giác: "Cậu biết gì cơ?"

Lãnh Giác: "Tớ không biết gì hết."

Đúng lúc này Bạch Linh Linh đột nhiên xuất hiện, mang theo một giỏ cỏ tươi non mơn mởn, bảo đến đưa cho Lãnh Giác. Lãnh Giác nhìn thấy giỏ cỏ thì bảo: "Đây là cỏ mèo à?"

Bạch Linh Linh đáp lời: "Làm gì có cỏ mèo cỏ chó, không phân biệt thế đâu. Em muốn ăn cỏ gì tôi sẽ trồng hết cho em!"

Lãnh Giác: "Tôi không cần. Hành cung không thiếu."

Bạch Linh Linh: "Cỏ ở hành cung đều phun thuốc thôi, có hại cho sức khỏe lắm!"

"Cảm ơn Bạch Tử đại nhân quan tâm. Hành cung chắc chắn sẽ sắp xếp ổn thỏa việc ăn uống cho tôi, không cần ngài nhọc lòng. Nếu không còn gì tôi xin phép đi trước." Nói rồi Lãnh Giác tính lên xe.

Bạch Linh Linh chợt bước lên cản lại, nói khẽ: "Còn một chuyện..."

"Ừm?"

"Tôi thấy đêm qua em với Quý nhân Sói tuyết đã có xích mích. Tôi lo em ở chung với sói tuyết..." Bạch Linh Linh nói, "Nên tôi đã phái cận vệ chim trời của tôi đi theo bảo vệ em. Nếu có chuyện gì em cũng có thể sai cậu ta."

"Phái cận vệ của anh đến hành cung? Đại vương đã đồng ý chưa?" Lãnh Giác hỏi, "Chuyện này được phép à?"

"Anh ta không có ý kiến gì." Bạch Linh Linh trả lời.

Lãnh Giác nghĩ thầm, xem ra Bạch Linh Linh và Vua Sói Tuyết cũng chẳng mâu thuẫn với nhau như thiên hạ đồn.

"Ừm." Lãnh Giác gật đầu, "Tôi đi đây."

Nói xong, Lãnh Giác lên xe.

Dõi mắt trông theo chiếc xe phóng đi không chút vướng bận, Bạch Linh Linh chỉ thấy vừa buồn vừa khổ, cứ thẫn thờ đứng đực nơi đó như cục đá vô tri. Liễu Tiêu đứng bên gọi to mấy tiếng mà hắn chẳng ừ hứ câu gì.

Liễu Tiêu bèn bảo: "Hình như Giác nhi mang cả cá lồng đèn theo đó."

"Gì cơ?" Cuối cùng Bạch Linh Linh cũng có phản ứng, "Em ấy mang cá lồng đèn theo?"

"Ừ hứ." Liễu Tiêu gật đầu, "Thật đấy."

Rốt cục Bạch Linh Linh cũng dãn được hàng lông mày cau chặt nãy giờ: "Tôi biết mà, trong lòng em ấy có tôi."

Liễu Tiêu cũng gật gù: "Tôi cũng thấy thế."

Bạch Linh Linh nghe thì buồn cười: "Cậu lúc nào cũng ngây ngây ngô ngô thì hiểu cái gì?"

"Nhiều việc tôi không hiểu thật," Liễu Tiêu nhìn Bạch Linh Linh, nói: "Nhưng tôi biết anh thích Giác nhi và Giác nhi cũng thích anh."

Bạch Linh Linh biết Liễu Tiêu ngốc nghếch chẳng hiểu chuyện gì, nhưng hắn ta lại tin những gì Liễu Tiêu vừa nói. Bạch Linh Linh sung sướng như pháo hoa nổ trong người.

Lãnh Giác ngồi trong xe, nghĩ đến việc sau này sẽ phải sống với Quý nhân Sói tuyết trong hành cung. Nghe ý Đại vương là muốn y trông chừng Quý nhân Sói tuyết để Quý nhân Sói tuyết bình an sinh quý tử. Kết hợp những gì Bạch Linh Linh và Liễu Tiêu kể, Lãnh Giác đoán đứa nhỏ trong bụng Quý nhân Sói tuyết không phải của Vua Sói Tuyết, mà có thể là của Thiên tử.

Nhưng nếu Thiên tử sủng ái Quý nhân Sói tuyết thì sao lại không phong Quý nhân Sói tuyết thành phi, mà lại gửi sang Bắc Quốc sinh con?

Lãnh Giác chau mày, luôn cảm thấy đằng sau chuyện này là một cái vực sâu hoắm.

Tất nhiên, Lãnh Giác không biết nhiều về bí mật của hoàng gia, nên y không thể ngờ rằng vị Quý nhân Sói tuyết này lại chính là Vua Sói Tuyết năm đó.

Bạch Thanh Tứ bị tống khứ ra khỏi cung khiến Vua Sói Tuyết thấy thoải mái hơn nhiều, chứ không hắn cũng đến stress với việc cựu Vua Sói Tuyết mang thai rồng cứ lượn lờ trước mặt mình mất. Trái lại, Thiên tử thường xuyên nhắn tin hỏi han tình hình của Bạch Thanh Tứ. Hôm nay hỏi, Vua Sói Tuyết bèn trả lời luôn: "Cho đi hành cung tĩnh dưỡng rồi."

Thiên tử đáp ngay: "Sao lại đày em ấy đến nơi xa xôi như thế!"

Tất nhiên Vua Sói Tuyết không thể nói rằng đó là do Bạch Thanh Tứ nhìn thấy Quý phi và em trai mình thông gian, nên phải tống đi nơi xa để bịt mồm được. Vì vậy, Vua Sói Tuyết đáp là: "Hắn đã nhiều lần vi phạm nội quy của hoàng cung, ngày nào cũng cãi nhau với phi tần nên tôi phải cách ly để cho hắn còn dưỡng thai."

"Ở Thiên cung thì cúp đuôi làm sói, không ngờ về Bắc Quốc rồi lại dám làm loạn như vậy?" Thiên tử hơi bất ngờ, bảo, "Xem ra trẫm chưa đủ cố gắng rồi. Đợi em ấy đẻ xong, trẫm phải dạy dỗ lại em ấy mới được."

Thiên tử nói vậy, ngờ đâu mấy tháng sau thứ nhận được lại là tin dữ từ hành cung Bắc Quốc: Bạch Thanh Tứ chết vì khó sinh.

Chương 82

Nghe tin dữ, Vua Sói Tuyết lập tức soạn hành trang đơn giản đến hành cung kiểm tra. Bạch Linh Linh và Liễu Tiêu đi theo.

Đến hành cung, Bạch Linh Linh chợt bảo: "Tôi nghĩ Lãnh Giác chắc sợ lắm, tôi qua với em ấy trước đây."

Vua Sói Tuyết gật đầu: "Chú qua đi."

Bạch Linh Linh quẹo đến chỗ Dương quý phi trước.

Còn Vua Sói Tuyết và Liễu Tiêu đi thẳng đến điện chính rồi gọi Thái y qua.

Thái y Linh dương đến nơi thì quỳ sụp xuống đất, người run như cầy sấy vì sợ quả này bay đầu rồi, hoảng hốt thưa: "Tội thần đáng muôn chết!"

Vua Sói Tuyết hỏi chuyện: "Quý nhân Sói tuyết là sói tuyết mang dòng máu thần tộc thuần chủng, có yêu lực thần tộc bảo vệ, sao lại chết vì khó sinh được?"

"Dạ bởi, bởi đứa trẻ này... là... là 'thần thai' ạ." Thái y Linh dương vẫn còn tính giấu chuyện.

"Thần thai?" Vua Sói Tuyết sửng sốt.

Thái y Linh dương đáp: "Vâng ạ, khả năng do 'giọt máu' của Đại vương quá sức với cơ thể của Quý nhân Sói tuyết. Từ tháng trước, Quý nhân Sói tuyết đã bắt đầu thấy mệt và sút cân rồi ạ."

"Tại sao không báo cho bổn vương?" Vua Sói Tuyết nổi cáu quát to.

"Xin Đại vương thứ tội." Thái y Linh dương nơm nớp khai, "Lúc ấy thần cứ đinh ninh Quý nhân Sói tuyết chán ăn do mang thai nên mới gầy. Với cả như Đại vương đã nói thì chuyện mang thai với sói tuyết chỉ là chuyện nhỏ. Vì dầu gì sói tuyết thần tộc cũng rất khỏe mạnh, có bị chém lìa chân chỉ cần băng bó lại là chiến tiếp được ngay, nên sinh con đâu là vấn đề. Nên thần mới lơ là việc đó."

"Thế tình hình bây giờ sao rồi?" Vua Sói Tuyết vẫn chưa tin, "Chết thật rồi à?"

"Vâng, Đại vương." Thái y Linh dương tỏ thái độ thương tiếc, "Lúc bắt đầu sinh đã có vấn đề. Lúc đứa trẻ chào đời, không khí tỏa hương thơm ngát, trời sinh dị tượng. Thai nhi vừa rơi xuống đất thì Quý nhân Sói tuyết cạn sạch yêu khí, người quắt lại chỉ còn mỗi tấm da sói."

"Ôi!" Liễu Tiêu mường tượng ra cảnh đó thì sởn cả tóc gáy, "Ghê quá."

"Mà cùng lúc Quý nhân Sói tuyết mất đi yêu lực thì thai nhi lại tràn trề yêu lực, khác hẳn đứa trẻ bình thường. Mới hai ngày thôi mà thai nhi đã cao hơn một mét bảy mươi rồi ạ!"

Liễu Tiêu sợ chết khiếp: "Trẻ con mới sinh mà cao một mét bảy mươi?!"

Vua Sói Tuyết vô cùng kinh ngạc: "Có chuyện lạ như thế?"

Và thế, dưới sự dẫn đường của Thái y Linh dương, Vua Sói Tuyết đã dẫn Liễu Tiêu đến phòng sơ sinh.

Trong phòng sơ sinh có đầy đủ đồ cho bé nhưng lại chẳng thấy trẻ sơ sinh đâu, chỉ thấy một người đàn ông cao khoảng hơn một mét bảy, tuy mặt mũi thanh tú song trông giống người thiểu năng.

Thái y Linh dương nói: "Đây chính là Hoàng tử ạ."

Nhìn "Hoàng tử" mới chào đời, Vua Sói Tuyết không khỏi kinh ngạc, thầm nghĩ: Sói tuyết thần thánh và Thiên tử sinh ra quái thai à?

Thái y Linh dương cúi xuống khẽ gọi Hoàng tử: "Hoàng tử nhìn này, đây là cha ngài đó!"

Vua Sói Tuyết vội vàng xua tay: "Nào nào đừng nói linh tinh."

Hoàng tử liếc nhìn Vua Sói Tuyết, ánh mắt đờ đẫn, không có biểu cảm gì.

Vua Sói Tuyết hỏi: "Đứa nhỏ này ăn uống bình thường không?"

"Không bình thường ạ." Thái y Linh dương đáp, "Cứ chốc chốc Hoàng tử lại ăn hết cả một con trâu."

Thị vệ lên tiếng: "Đại vương có muốn đặt tên Hoàng tử là Hưởng Phúc không ạ?"

Vua Sói Tuyết suy nghĩ giây lát, nói: "Lúc Hoàng tử sinh ra có nhiều dị tượng, có lẽ là điềm lành mà trời cao ban xuống! Bổn vương đặt tên cho nó là Hưởng Phúc e áp không nổi."

Thị vệ mỉm cười: "Đại vương là vua của một nước, sao mà không áp được chứ ạ?"

"Để Thiên tử ban tên đi!" Vua Sói Tuyết nói.

Thế là Vua Sói Tuyết đã sai Thái y Linh dương tổng hợp tất cả chuyện này thành một bản báo cáo và trình lên Thiên Cung, nói rõ nguyên nhân cái chết của Quý nhân Sói tuyết và thỉnh cầu Thiên tử đặt tên cho Hoàng tử Sói tuyết.

Thiên tử công khai trả lời: "Có chuyện như vậy sao! Trẫm không thể tin nổi. Lập tức mang thi thể của Quý nhân Sói tuyết và Hoàng tử Sói tuyết về Thiên Cung. Trẫm muốn tận mắt nhìn thấy."

Thiên tử đã nói vậy thì Vua Sói Tuyết đành danh chính ngôn thuận đưa Hoàng tử đi Thiên Cung.

Liễu Tiêu là Thị vệ trưởng nên cũng đi theo.

Đêm trước khi lên đường, Vua Sói Tuyết đã lập ra một sắc lệnh và dặn dò Mèo mắt xanh: "Ngày mai giao cho Bộ Lễ công bố."

Mèo mắt xanh nhận sắc lệnh nhìn qua, ngạc nhiên nói: "Đây là..."

Liễu Tiêu cũng thò đầu vào ngó: "Là gì thế?"

Vua Sói Tuyết trả lời: "Là lệnh đặc xá hậu cung, coi như thỏa lòng mong ước của Bạch Linh Linh."

Mèo mắt xanh khó hiểu: "Sao Đại vương lại vội vàng hạ chỉ thế ạ?"

Vua Sói Tuyết thở dài: "Ta sợ Quý nhân Sói tuyết vừa chết, Thiên tử không vui sẽ tìm người bắt chịu trách nhiệm. Sợ Lãnh Giác bị liên lụy nên ta muốn cho cậu ta rời cung trước, như vậy sẽ tốt hơn cho cậu ta."

Song Mèo mắt xanh lại chau mày bảo: "Nhưng nếu Thiên tử đã muốn giận cá chém thớt thì dù Lãnh Giác có xuất cung cũng đâu được an toàn ạ?"

Vua Sói Tuyết đáp: "Chuyện này cứ để Bạch Linh Linh lo. Nó sẽ có cách xử lý."

Nghe tin Lãnh Giác sắp được ra khỏi cung, Bạch Linh Linh vui đến mức cả đêm không ngủ được. Ngay sau khi Lãnh Giác rời cung đến ở tạm khách sạn, Bạch Linh Linh đã lập tức xách theo một giỏ cá trắm cỏ đến tìm Lãnh Giác.

Cùng lúc đó, đội quân của Vua Sói Tuyết cũng lên đường đến Thiên Cung.

Trên đường đi, Hoàng tử Sói tuyết chỉ im lặng và ngồi đờ đẫn. Vua Sói Tuyết nói: "Thiên tử mà biết phải đổi mạng vợ lấy thằng con thiểu năng chắc giận lắm cho xem."

Đúng lúc này, một con Ưng ngỗng ngậm một chiếc USB từ trên trời lao xuống rồi đưa cho Vua Sói Tuyết.

Vua Sói Tuyết nhận lấy USB, thoáng chau mày hỏi: "Cậu là cận vệ chim trời của phủ Bạch Tử phải không?"

Ưng ngỗng đáp: "Trước kia là thế, giờ không phải nữa rồi."

Dứt lời, Ưng ngỗng nói cáo lui rồi tung cánh bay vút đi.

Ưng ngỗng vốn là cận vệ của phủ Bạch Tử. Nhưng Bạch Linh Linh lo lắng cho an toàn của Lãnh Giác nên đã cử Ưng ngỗng đến hành cung bảo vệ và nghe lệnh Lãnh Giác. Mà Lãnh Giác vẫn luôn cảm thấy Quý nhân Sói tuyết có vấn đề nên đã bí mật theo dõi Quý nhân Sói tuyết.

Bên Quý nhân Sói tuyết vẫn luôn yên ổn, chỉ có mấy ngày trước thì đột nhiên có dấu hiệu chuyển dạ, tức là sớm hơn một tháng so với ngày dự sinh.

Lãnh Giác thấy lạ, cộng với phát hiện ra Quý nhân Sói tuyết đã lên mạng trước khi sinh con.

Đau đẻ mà còn lên mạng đú?

Tất nhiên Lãnh Giác sẽ không bỏ qua manh mối này, vì vậy đã mon men lấy được lịch sử duyệt web của Quý nhân Sói tuyết, phát hiện trước khi lâm bồn Quý nhân Sói tuyết đã gửi một đoạn video được mã hóa cho Thiên Cung.

Với thực lực hiện giờ của mình Lãnh Giác không thể giải quyết được, vì thế đã sai Ưng ngỗng gửi tin này cho Vua Sói Tuyết.

Vua Sói Tuyết ngồi trong xe, lấy laptop ra rồi cắm USB vào. Trên xe chỉ có Cáo Đỏ cùng Liễu Tiêu. Nhìn những thao tác của Vua Sói Tuyết, Liễu Tiêu chỉ biết nín lặng, còn Cáo Đỏ lại hỏi: "Đại vương biết mật khẩu ạ?"

Vua Sói Tuyết đáp: "Bạch Thanh Tứ gửi video đến Thiên Cung chắc chắn là gửi cho Thiên tử. Ta có biết một số thủ đoạn mã hóa video mà Thiên tử hay dùng."

Hầu hết mọi người đều có mật khẩu chung để sử dụng đồng loạt và thường không đổi định kỳ, chính điều này đã tạo cơ hội cho người quen gây án. Giống như Vua Sói Tuyết, là một người quen của Thiên tử, hắn có thể dễ dàng giải khóa đoạn video này.

Mở video lên, trong màn hình là khuôn mặt bê bết máu của Bạch Thanh Tứ.

Bạch Thanh Tứ huyết lệ nhòe nhoẹt, kêu gào thảm thiết: "Là —— là Bạch Hiểu Hiểu —— nếu ta chết, chắc chắn là nó giết ta —— nó không tha thứ cho ta ——"

Vua Sói Tuyết xem xong video, mặt thoáng cái nghiêm nghị, lập tức ra lệnh: "Dừng xe!"

Ngay khi Vua Sói Tuyết ra lệnh, đoàn xe cấp tốc dừng lại.

Vua Sói Tuyết mở cửa xe, đẩy Liễu Tiêu ra ngoài.

Liễu Tiêu sửng sốt, cắn đuôi nhìn chằm chặp Vua Sói Tuyết.

Vua Sói Tuyết dịu dàng nhìn Liễu Tiêu, xoa đầu bé rồi bảo: "Em đi đi."

Liễu Tiêu khó hiểu: "Đi đâu ạ?"

Vua Sói Tuyết: "Đi tìm Bạch Linh Linh."

"Tìm ảnh làm gì?" Liễu Tiêu thực tình không hiểu gì cả.

"Bảo em đi thì em cứ đi." Vua Sói Tuyết mỉm cười, "Không nghe lời ta à?"

Tất nhiên Liễu Tiêu sẽ nghe lời, nhưng bé vẫn luôn cảm thấy có gì đó không ổn. Bé chạy vài bước, chợt ngoái lại nhìn Vua Sói Tuyết. Trông thấy Vua Sói Tuyết vẫn tựa vào cửa xe nhìn mình với ánh mắt dịu dàng yêu thương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro