Chương 84: Tinh cầu Băng giá - Địa nhiệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tinh cầu Băng giá và tinh cầu nữ hoàng băng giá Elsa, tên nào hay hơn?

...

Trình Cẩn rất lo lắng cho an nguy của những hành khách khác trên chuyến tàu, nhưng gan cậu bé, bảo cậu quay lại lần nữa là chuyện không thể, chỉ có thể hy vọng bên quân đội có thể thuận lợi giải cứu những người đó.

Họ dừng lại ở một nhà ga đổ nát, bước ra từ chiếc tàu bay, Trình Cẩn mới nhận ra nó thực sự rất nhỏ, có thể nhét được bốn người đã là kỳ tích rồi. Mà điều thứ hai cậu cảm thấy chính là rất lạnh.

Rất lạnh, siêu lạnh.

Bởi vì lúc xuất phát từ tinh cầu đế quốc đã là mùa đông, quần áo mặc trên người không tính là mỏng, nhưng bị gió lạnh ở đây thổi qua, mới biết thế nào mới gọi là đớn đau cuộc đời, cậu rùng mình nói: "Sao lại lạnh như vậy..."

"Đây là phía bắc. Tinh cầu Địa ngục vốn là nơi xa nhất của cực bắc, cách xa mặt trời nhất, trong một năm có đến tám tháng là mùa đông lạnh, bốn tháng còn lại mùa đông nhưng không lạnh bằng thôi.” Trình Húc nói.

Trình Cẩn sững sờ, “Anh! Sao anh lại biết rõ như vậy?”

Trình Húc nói: “Hồi trước anh tưởng mình sẽ đến tinh cầu Địa Ngục nên có tìm hiểu qua.”

Trình Cẩn sững sờ, có hơi đau lòng, ngay khi không biết phải nói gì, Tháp Tháp đã vẫy vẫy tay với bọn họ. “Tôi đi đây, tạm biệt nhen.”

“Cậu muốn đi đâu?” Trình Cẩn có chút lo lắng.

Tháp Tháp cười nói: "Đương nhiên là đi tìm những người bạn nhỏ của tôi rồi. Lúc này, có lẽ quân đội đã phái người đến, sắp đến tinh cầu thí nghiệm rồi, tôi muốn đi giúp sức.”

Ba con Trình gia đều trịnh trọng cảm ơn, Trình Cẩn còn muốn tặng quà cho cậu ta, vừa định mở vali ra, Tháp Tháp nói: “Không cần đâu.”

Trình Cẩn đành thôi, nhưng Trình Húc nói: “Tôi có một viên kẹo trong túi. Cho cậu ha?”

Nói rồi anh trực tiếp bước qua, đưa đồ trong túi cho đối phương, thì thầm một câu. Tháp Tháp nghiêng đầu nhìn anh, gật gật đầu, bóc vỏ viên kẹo anh đưa, lấy kẹo mềm nhai nhai.

Sau khi chia tay Tháp Tháp, Trình Cẩn vẫn chỉ cảm thấy lạnh, Trình Tranh cũng có chút chịu không được, Trình Húc nói: “Chúng ta phải mặc nhiều quần áo vào, sau đó đi mua một ít quần áo mùa đông ở đây, nhân tiện nghe ngóng về tinh cầu số hai mươi chín một chút.”

Trình Cẩn gật gật đầu, nhưng rất nhanh thần sắc liền thay đổi, “Anh, chúng ta không có tiền!”

Máy liên lạc của bọn họ đều đã để lại trên tàu, mà tinh cầu đế quốc chỉ sử dụng tiền chuyển khoản, không thể tách rời máy liên lạc được.

Trình Húc không hề hoảng, anh nói, “Trước khi xuất phát anh đã đổi thành tiền giấy rồi, mặc dù không thể sử dụng trực tiếp ở đây, nhưng chúng ta có thể đến ngân hàng để đổi tiền địa phương."

“A, anh hai, anh thật chu đáo, cái này cũng tính trước được.”

Trình Húc cười nhẹ, nhưng không có nói ra việc bản thân đã định vứt bỏ máy liên lạc từ đầu.

Anh phải chạy trốn khỏi Ngạn Thất, vì vậy không thể đeo thứ đó, anh định là lúc xuống trạm ở tinh cầu Mậu dịch sẽ gỡ ra, như vậy khi Ngạn Thất phát hiện anh mất tích, cũng không biết được biết vị trí chính xác của anh thông qua tín hiệu của máy liên lạc. Anh đã chuẩn bị tiền giấy để tránh để lại dấu vết.

Nhưng bây giờ việc làm này đã cứu bọn họ.

Cả ba người mặc hết những gì có thể mặc được, sau đó đi đến nơi có nhà. Trình Cẩn không biết nhiều về tinh cầu Địa ngục, nhưng chỉ riêng cái tên đã để lại dấu ấn khó quên trong lòng người đọc, bước chân đầy bất an, sợ rằng ai đó sẽ phóng ra giết người cướp của.

Nhưng bọn họ đi thẳng đến trung tâm phố cũng không gặp ai.

Nhà cửa, hàng quán bên đường đều rất bình thường, ngoại trừ việc các cánh cửa đều đóng chặt, quả thật không thể nhìn ra đây là tinh cầu đáng sợ nhất thế giới.

Có điều khi đi xa hơn một chút, Trình Cẩn phát hiện ra có một tòa kiến trúc khổng lồ.

Nên gọi là siêu to khổng lồ, thậm chí còn lớn hơn cả tòa nhà thương mại trên tinh cầu Mậu Dịch, trông giống như được làm bằng kim loại cứng cáp, toàn bộ đều là màu đen, tầm nhìn không quá rõ ràng, trong như một tòa nhà chọc trời, lại giống như một ngôi mộ kim loại lớn. Thoạt nhìn không thấy nổi đỉnh, vì phía trên cao đã bị gió và tuyết vây quanh.

“Chỗ này…” Trình Cẩn sửng sốt, trợn to hai mắt.

Trình Húc nói: “Đây là ngục giam của tinh cầu Địa Ngục.”

Ánh mắt của anh cũng lộ vẻ kinh ngạc, ẩn trong đó cũng có chút sợ hãi, “Nghe nói ai phạm tội càng nặng, nơi giam giữ càng cao, có hơn ba trăm tầng, cái tinh cầu này lạnh như vậy, đến độ cao hơn trăm tầng chắc chết lạnh mất."

Trình Cẩn càng nghe càng thấy rùng mình, rụt cổ lại, thì thào: "Ba, anh hai, chúng ta tìm chỗ nghỉ ngơi đi."

Họ tìm thấy một quán trọ, bên cạnh quán trọ tìm có một chỗ để đổi tiền giấy thành tiền của tinh cầu hai mươi chín, còn nghe ngóng được chút chuyện của tinh cầu số hai mươi chín. Hai tinh cầu cách nhau không xa, một chuyến tàu là có thể đến trực tiếp, nhưng ba ngày mới có một chuyến, bọn họ phải đợi đến ngày thứ ba mới có thể rời đi.

Chủ quán là một người đàn ông trung niên, trông thì dữ tợn nhưng tính tình lại rất tốt, còn chỉ cho họ chỗ mua quần áo ấm, thậm chí còn đi cùng Trình Húc để bảo vệ anh.

Để tiết kiệm tiền, họ chỉ đặt một phòng, sau nửa tiếng trốn trong phòng, Trình Cẩn mới ấm lên. Cậu uống một ngụm nước nóng, nhìn qua cửa kính, cậu có thể thấy tòa kiến trúc không lồ kia, nghĩ đến bên trong không có hơi ấm càng lên cao càng lạnh, liền cảm thấy rất may mắn, “Thật may vì nhà chúng ta chỉ bị phạt tiền, không bị đưa đến đây, nếu không…”

Nếu không, anh hai không thể chịu được, ba cũng không thể chịu được.

Trình Tranh cũng có chút sợ hãi, nói: “Đúng vậy, lúc đầu ba và anh con bị kết án tù nhưng sau đó đã giảm xuống phạt tiền."

"Thật đúng là may mắn..." Trình Cẩn xoa tay.

Bọn họ ở lại nhà nghỉ hai ngày mới xuất phát.

Xe lửa và tàu là hai phương tiện khác nhau, mặc dù bề ngoài trông rất giống nhau nhưng so sánh thì tàu thoải mái, còn xe lửa chạy thì chậm, chỗ ngồi cũng đau đít.

Bọn họ cần phải ngồi xe hai ngày một đêm, bởi vì không có chỗ ngủ, mỗi người chỉ có một chỗ ngồi, nên sau khi đến trạm, Trình Cẩn cảm thấy toàn thân như nát bét.

Nhưng cuối cùng bọn họ cũng đã đến được tinh cầu số hai mươi chín - Tinh cầu Địa nhiệt.

Lúc Trình Cẩn đến đây, liền đi cùng ba và anh trai hỏi thăm tìm hiểu về tinh cầu này, được biết ở đây có rất nhiều suối nước nóng tự nhiên nên nó được gọi là tinh cầu Địa nhiệt, nhưng bởi vì giao thông không tốt, hơn nữa lại quá gần tinh cầu Địa ngục, ngành du lịch ở đây không thể phát triển, cho nên kinh tế nằm trong top cuối của toàn bộ các tinh cầu.

Không chỉ kinh tế mà dân số ở đây cũng khá ít, rõ ràng có diện tích hơn năm trăm ngàn km vuông nhưng dân số chỉ vỏn vẹn ba triệu người.

“Mẹ hai con sống ở đây từ khi còn rất nhỏ. Sau đó, gia đình bà ấy chuyển đến tinh cầu khác. Sau khi kết hôn với bà ấy, ba có đến nơi này một lần." Trình Tranh thở dài, đứng trên mảnh đất này, ông nhìn xung quanh nói: "Rõ ràng đã bốn mươi lăm năm rồi, nhưng ở đây lại không có gì thay đổi cả."

Trình Húc khịt khịt mũi nói: “Chắc là do quá lạnh, vì thế kinh tế không thể phát triển nổi.”

Ở đây thực sự rất lạnh, tuy rằng không lạnh như tinh cầu Địa ngục, cũng không có gió lớn, nhưng vẫn lạnh kinh khủng khiếp thần hồn, tuyết rơi rất dày.

Trình Húc nói: “Chúng ta phải đi tìm chỗ ở đã.”

Sau khi hỏi người dân xung quanh, phương tiện ở đây là xe trượt tuyết, một loại xe được kéo bằng máy móc có thể chạy trên tuyết.

Tốc độ chậm, nhưng bởi vì xe có thiết kế như ô tô thông thường, nên ấm hơn bên ngoài một tí, đi gần bốn tiếng đồng hồ, mới đến trung tâm thành phố, sau đó họ tìm đến văn phòng đăng ký hộ khẩu.

Dân cư trên khắp thế giới có thể di chuyển khắp nơi, khẩu hiệu là bạn có quyền ở những nơi bạn muốn ở, nhưng người yêu thì tự kiếm đi chứ ai rảnh mà cho.

Trong đó có tinh cầu đế quốc là nơi nghiêm ngặt nhất, phải đáp ứng nhiều tiêu chuẩn để được cấp hộ khẩu, nhưng ở một tinh cầu lỗi thời, ít dân thì dễ dàng như uống nước.

Khi họ nói muốn định cư ở đây, ông lão của bộ quản lý đưa cho bọn họ một tờ đơn, nói: "Chỉ cần điền vào mẫu đơn là được."

Trình Húc nhìn thấy mảnh giấy, hơi kinh ngạc, "Tự điền?"

“Chắc ba người đến từ tinh cầu cao cấp hơn phải không? Mấy nơi đó toàn dùng trí não để làm thôi, ở chỗ chúng tôi nghèo, đâu ra mấy cái đó.”

Ông lão chỉ tay về phía sau, “Nhìn xem, hồ sơ của bọn tôi còn là loại cũ nhất, vì vậy chỉ có thể viết bằng tay, sau đó tôi sẽ sử dụng máy tính để kiểm tra thông tin nhận dạng của ba người, chỉ cần ổn và không có tiền án, thì ba người đã trở thành cư dân chính thức ở đây rồi."

Trình Húc thầm thở phào, nói: “Được rồi, cảm ơn ông.”

Anh cầm bút bắt đầu điền vào đơn, thật ra, điều anh lo nhất chính là thủ tục làm hộ khẩu, thế giới đều dùng công nghệ thông minh, nói chính xác thì, chỉ cần thông tin của anh đăng kí trên tinh cầu khác, Ngạn Thất có muốn tìm anh, chỉ cần dựa vào mạng lưới thông tin là đã tìm được.

Lý do trước đó anh chọn tinh cầu Lục là vì anh biết việc quản lý ở đó không nghiêm ngặt, vì vậy muốn dùng chứng minh giả để lừa.

Nhưng hiện tại tinh cầu này còn lạc hậu hơn, cho dù không cần làm giả cũng vẫn trốn được đối phương, dù sao cũng chỉ cần tra thông tin, không cần lưu lại.

Điền thông tin vào mẫu đơn, nét chữ đẹp của anh làm cho ông lão có chút ngạc nhiên, lại có chút vui mừng, thậm chí còn rất hăng hái, “Chữ của người trẻ tuổi có thể đẹp như vậy thì thật hiếm thấy, cậu đã luyện qua cọ lông rồi đúng không?”

“Tôi có luyện qua.” Trình Húc cười khiêm tốn, “Có điều tôi không còn trẻ nữa.”

“Mới bốn mươi tuổi chứ chi, đối với ông già trăm nồi bánh chưng như tôi thì cậu cũng chỉ là ranh con.” Ông lão liếc mắt nhìn lướt qua nội dung trên đơn, "Vậy là ba người muốn định cư ở đây à? Nguyên nhân có phải là vì phá sản không? Không sao, phúc lợi ở chỗ chúng tôi không tồi, ba người có thể nộp đơn xin cấp một ngôi nhà tốt, còn được trang bị thêm một hồ suối nước nóng nữa đó."

Trình Cẩn nghe đến suối nước nóng, hai mắt lóe lên một tia lửa, tia lửa mém cầu kì: “Tốt như vậy sao? Lại còn có suối nước nóng?”

“Chỗ chúng tôi nổi tiếng với các suối nước nóng, có điều khách du lịch không nhiều, vì vậy có rất nhiều suối nước miễn phí, hộ gia đình nào cũng có. Ngoài ra, trong ba tháng đầu tiên ba người sống ở đây, mỗi người trong mỗi ngày đều có thể nhận được một phần canh dinh dưỡng vị khoai tây hoặc khoai lang nhưng sau ba tháng phúc lợi này sẽ không còn nữa đâu."

Ông lão nói xong, bật chiếc máy tính cũ kỹ bên cạnh, phải đợi đến ba phút, mới mở được phần mềm để bắt đầu tra thông tin danh tính của họ.

Sau khi xác nhận ba người không có tiền án, ông lão đóng dấu đỏ vào đơn đăng ký của bọn họ, sau đó đi vào văn phòng lấy ra một chùm chìa khóa đưa cho bọn họ.

“Chỗ ở mới của ba người là đường Mangrove hẻm số hai, đứng đợi ở cửa một lát là đợi được một chuyến xe trượt tuyết trực tiếp đến đón. Nếu có yêu cầu gì, có thể tìm tôi, cũng có thể tìm uỷ ban khu phố ở đó, nếu không hài lòng với căn nhà đã được cấp, cũng có thể nộp đơn xin cấp căn mới, nhưng tốn hơi nhiều thời gian."

Trình Húc hơi kinh ngạc, “Việc này… có thể sao?”

“Đúng vậy, dù sao dân số của chúng tôi ít, vấn đề lão hóa nhanh rất nghiêm trọng, vì vậy chúng tôi rất hoan nghênh những người trẻ tuổi ở lại.”

Ông lão đặt chìa khóa vào lòng bàn tay anh, cười ôn nhu.

...

Ảnh của một reader trên fb đã cho mình 😼💅🏻 hợp ní đếy

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro