Chương 10-20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 10:

Chú Khải không mặn không nhạt, cũng không vòng vo với người nhà họ Bạc:

"Xin hỏi phòng ngủ của cậu chủ ở đâu? Tôi đến thu dọn hành lý giúp cậu ấy."

"Quản gia Cao tự mình thu dọn giúp Tiểu Ý sao?"

Bùi lão gia tử không nhanh không chậm để đũa xuống, tránh đối diện với chú Khải.

Cùng lúc đó, Bùi Như Chương liếc mắt về góc trên lầu hai, sau đó nhanh chóng cho vợ mình một ánh mắt.

Bùi Ý đứng ngoài nhất nhìn một loạt ánh mắt lừa bịp rõ ràng của người nhà này, không khỏi cảm thấy buồn cười.

Vợ chồng Bùi thị vì danh dự của mình, bên ngoài tuyên bố nuôi nguyên chủ như con ruột, lúc nào cũng để cậu được ăn mặc gọn gàng đẹp đẽ, hơn nữa còn thường xuyên đưa đến tiệc hội để gia tăng tín nhiệm.

Nếu như lúc này bị chú Khải nhìn thấy cái phòng ngủ vừa nhỏ vừa đơn sơ của nguyên chủ kia, chẳng phải là lộ tẩy tất cả sao? Đoán chừng là đang tìm lý do để từ chối đó.

Đúng như dự đoán, Đặng Tú Á mồm mép tép nhảy vội nói:

"Quản gia Cao, không phải ông không biết, Tiểu Ý nhà chúng tôi đầu óc không được tỉnh táo, bình thường luôn nói trong phòng mình có bảo bối, ngay cả người nhà chúng ta muốn vào thằng bé cũng nổi điên lên đó."

Ánh mắt nghiên cứu tìm tòi của chú Khải đang rơi trên mặt Bùi Ý, lại nghe thấy đề nghị của Đặng Tú Á:

"Tiểu Ý chỉ đồng ý cho bảo mẫu Trần chăm sóc nó từ trước giờ đi vào phòng nó thôi. Quản gia Cao, nếu không ông ở phòng khách ngồi đợi một chút. Tôi bảo dì Trần đi thu dọn giúp thằng bé là được rồi."

"Đúng vậy, vẫn là để tôi đi đi."

Bảo mẫu là người có mắt nhìn, bà ta nhanh chóng đi đến bên cạnh Bùi Ý: "Cậu chủ nhỏ, chúng ta lên lầu thu dọn đồ đạc trước đi, đừng để cho khách đợi lâu."

Bùi Ý cố kìm nén lạnh lùng trong lòng mình, chậm rãi gật đầu.

Kịch hay còn ở phút cuối, không vội vàng mấy giây này được.

Chủ tớ hai người đi lên lầu, qua một khúc quanh đến phòng nhỏ nhất trong nhà.

Sau khi xác nhận sẽ không bị người dưới lầu phát hiện ra điểm gì khác thường, nét dịu dàng hiền lành giả vờ trên mặt bà vú lập tức biến mất:

"Đứa ngu như mày thì có thể có cái gì mà dọn dẹp cơ chứ? Cả ngày trời lúc nào cũng tìm chuyện cho tao làm mà."

Bà ta đổi lại thành dáng vẻ đanh đá lúc trước khi cậu ra khỏi cửa, nhỏ giọng mắng:

"Sao lúc đầu không chết luôn trong hồ bơi đi chứ?"

Vừa dứt lời, bầu không khí xung quanh Bùi Ý bỗng trở nên sắc bén, chợt đá văng cánh cửa phòng kia.

Rầm!

Tiếng động bất ngờ vang lên khiến bảo mẫu bị giật mình tại chỗ, hai hàm răng run rẩy đập vào nhau suýt cắn phải lưỡi:

"A, a, đau!"

Bùi Ý lạnh lùng liếc bảo mẫu một cái, đi thẳng về phía cái giường nhỏ trong phòng.

Giờ phút này, miếng ngọc bội trước khi cậu ra khỏi cửa giựt ra vứt ở trên giường kia đã không còn thấy bóng dáng.

Bùi Ý đã sớm đoán được sẽ có chuyện như thế này, ánh mặt lạnh lùng quét qua phía bảo mẫu Trần Dung đang đứng ở cửa:

"Ngọc bội của tôi đâu?"

"..."

Trong đôi mắt từ trước giờ vẫn luôn nhát gan nhu nhược bỗng hiện lên vẻ âm trầm không thể che giấu. Trần Dung theo bản năng bỗng cảm thấy e ngại:

"Cậu chủ, cậu đang nói gì vậy?"

Khóe miệng Bùi ý nhếch lên một độ cong lạnh lùng, cậu hiểu rõ chuyện này hơn ai hết.

Cha của nguyên chủ từng là người con trai mà hai vợ chồng Bùi lão gia tử coi trọng nhất. Năm xưa sau khi bất ngờ bị tài nạn, nguyên chủ vẫn còn đang cuốn trong tã được hai vợ chồng Bùi lão gia tử nuôi nấng.

Chương 11:

Khi còn tấm bé, trong những đứa trẻ nhà giàu đồng trang lứa ở Đế Kinh, nguyên chủ cũng là một người thông minh hàng đầu, mãi đến năm mười tuổi đó bất ngờ trở nên ngu ngốc, không những chữa trị không có kết quả, sau này còn liên tiếp làm ra mất chuyện mất mặt trở thành trò cười trong giới.

Bùi lão gia tử xưa nay cực kì coi trọng thể diện, ngay lập tức trong lòng đối với đứa cháu trai này trở nên rét lạnh, dứt khoát bỏ mặc một bên không thèm quan tâm nữa.

Nhưng Bùi lão phu nhân mềm lòng không bỏ được, bà vẫn một ngày ba bữa chăm sóc tỉ mỉ cho nguyên chủ, chỉ hi vọng đứa cháu trai này có thể một ngày trở lại bình thường.

Chỉ tiếc, trời không chiều lòng người.

Bùi lão phu nhân bị bệnh phải nằm viện, từ đó trở đi nguyên chủ ở trong nhà này hoàn toàn không còn chỗ dựa nữa, ngay đến bảo mẫu Trần Dung cũng có thể leo lên đầu lên cổ cậu.

Bà ta mượn cớ chăm sóc nguyên chủ, đầu tiên là nuốt trọn số tiền để dành mà trong lúc Bùi lão phu nhân nằm viện đã cho nguyên chủ. Sau khi tiền bạc đã bị đối phương lấy hết sạch, lại bắt đầu lăm le đến vật dụng trong phòng nguyên chủ.

Không cần phải nhọc công lấy đồ đem ra ngoài bán, chỉ cần trộm đem về đưa cho con trai bảo bối của bà ta xài là được, cho dù có người hỏi đến, bà ta cũng chỉ nói là cậu chủ nhỏ đã ném đi.

Người này, căn bản chính là con sói nuôi trong nhà mà.

Trần Dung đứng ở cửa đối diện với ánh mắt nhìn chằm chằm không chớp của Bùi Ý, trong lòng có chút chột dạ, có tật giật mình.

Miệng ngọc bội đối phương vẫn luôn đeo trên cổ là rất nhiều năm trước Bùi lão gia tử cho cậu, nhìn qua có vẻ rất đáng tiền, Trần Dung vẫn luôn không tìm được cơ hội thích hợp để trộm mất, hôm nay lại bất ngờ phát hiện...

Trước khi ra khỏi cửa, đối phương thay đồ sau đó bỏ miếng ngọc bội ở trên giường?

Một người như bà ta sao có thể không ra tay?

Vì vậy, Trần Dung thừa dịp không có người chú ý đã thó miếng ngọc bội về phòng mình, định tìm thời gian thích hợp mang ra ngoài bán lấy tiền, bà ta sao có thể ngờ đến Bùi Ý vừa vào phòng đã hỏi chuyện này cơ chứ?

Bùi Ý tiếp tục truy hỏi:

"Ngọc bội của tôi đâu?"

"Ngọc bội gì cơ chứ?"

Bảo mẫu Trần Dung lên tiếng chối đây đẩy:

"Tôi chưa từng nhìn thấy ngọc bội gì cả."

Bà ta cho rằng Bùi Ý chẳng qua chỉ là nhất thời cậy mạnh, lập tức bước lên phía trước lớn tiếng chặn miệng trước:

"Chính cậu làm mất đồ còn tới hỏi tôi nữa hả?"

"Ngọc bội kia là lão tiên sinh đưa cho cậu đó. Cậu ồn ào lớn tiếng như vậy muốn để cho ông ấy cũng biết là cậu làm mất ngọc bội rồi sao?"

Bùi Ý không nói lời nào, giễu cợt trong mắt càng trở nên rõ ràng hơn.

Một giây trước còn già mồm cãi láo nói không biết ngọc bội nào, một giây sau đã nói miếng ngọc bội này là Bùi lão gia tử cho, đúng là chưa đánh đã khai sạch!

Trần Dung thấy mắng bình thường không dọa được cậu nên muốn tiến lên phía trước định nhéo tay Bùi Ý.

Trước đây chỉ cần là khi tìm đồ, đầu tiên Trần Dung sẽ lôi Bùi lão gia tử ra dọa nạt trấn ép, sau đó lại tự mình ra tay đánh thêm một trận nữa, không đến ba năm cái đánh đã có thể dọa nguyên chủ nhát gan sợ gây chuyện im lặng không dám hó hé tiếng nào.

Chỉ tiếc, Bùi Ý không phải nguyên chủ, vừa nhìn đã hiểu rõ ý định của bà ta.

Chương 12:

Trước khi ra khỏi cửa cậu bỏ miếng ngọc bội lên giường làm mồi nhử, chính là vì muốn để dụ con sói mắt trắng này vào tròng, kịch hay vừa mới bắt đầu, không thể chỉ có đoạn mở màn như thế này được.

Bùi Ý lanh tay lẹ mắt bắt lấy cổ tay của Trần Dung, không đợi đối phương kịp phản ứng đã dùng sức đẩy ra: "Cút!"

Cạch!

Trần Dung không ổn định được trọng tâm, lập tức va vào chiếc bàn đọc sách đằng sau.

Đồ đạc ngổn ngang trên bàn rơi xuống đất, liên tiếp phát ra những tiếng vang không ngừng.

Trần Dung chật vật ngồi bệt dưới đất, bả vai bà ta đập trung vào góc bàn sắc nhọn, trong nháy mắt khiến cho bà ta đau đến mức mặt mũi trở nên vặn vẹo: "Ai da, ai da."

Bùi Ý không rảnh để ý đến bà ta, dùng sức đập nát một chiếc bình hoa thủy tinh trong phòng, tạo ra tiếng động lớn hơn.

Làm xong những chuyện này, Bùi Ý đưa mắt nhìn xuống ống tay áo dài của mình, thu sát khí quanh người lại, lẳng lặng chờ đợi những người khác xuất hiện.

Đúng như dự đoán, rất nhanh dưới lầu đã truyền đến tiếng bước chân.

Bùi lão gia tử đi trước nhất nhìn căn phòng bừa bãi khắp nơi, ánh mắt có chút không vui:

"Xảy ra chuyện gì vậy?"

Trần Dung nhìn người đứng kín ngoài cửa, lập tức đỡ cánh tay trái mình giả bộ đau khổ. Có điều bà ta chưa kịp kêu đau, bỗng một tiếng khóc bất ngờ không kịp đề phòng đã truyền đến lỗ tai bà ta.

"Ông nội, ngọc bội, ngọc bội mất rồi."

"..."

Mọi người không hẹn mà đồng loạt nhìn về phía giọng nói nức nở này.

Giờ phút này, hốc mắt Bùi Ý đỏ ửng, từng giọt từng giọt nước mắt lớn bởi vì động tác cúi đầu đột ngột không ngừng rơi xuống. Quanh gò má và chóp mũi của cậu đều là một màu đỏ ửng, bộ dạng đáng thương nhìn qua có vẻ là cực kì oan ức, nhất định vừa bị người khác bắt nạt.

Trần Dung kinh ngạc nhìn về phía Bùi Ý "lật mặt" nhanh như vậy, hoàn toàn không có cách nào tưởng tượng người trước mặt với người trong quá khứ là một.

Hai vợ chồng Bùi thị đi lên cùng nhau há hốc miệng nhìn nhau, có chút bất ngờ...

Ngày thường bọn họ thường nhìn thấy dáng vẻ ngu ngốc hay nổi điên của Bùi Ý, kể cả tiếng khóc gào cũng chỉ coi như tiếng ồn, khiến người khác thấy phiền.

Giờ phút này đối phương lại khác hoàn toàn so với bình thường, không ồn ào không giãy dụa, chỉ nhỏ giọng khóc kể một hai câu cũng đủ để khiến cho người khác nghe mà mềm lòng.

Chú Khải đứng ở sau lưng Bùi lão gia tử thấy vậy, không nhịn được mà nói thay cho Bùi Ý:

"Cậu chủ nhỏ, ngọc bội gì mất rồi?"

Bùi Ý dè dặt đến gần Bùi lão gia tử, sờ lên phần cổ trống trơn, nhỏ giọng khóc sụt sùi:

"Ông nội cho, cái ngọc bội, ông nội, bà ấy, cầm lấy, giấu đi, con muốn có ngọc bội."

Tiếng nói khó khăn còn mang theo một tia vội vàng, nghe qua giống như đang rất cố gắng trình bày mọi chuyện với mọi người.

Vẻ mặt Bùi lão gia tử khẽ biến, vừa nhìn đã biết chuyện gì xảy ra.

Mặc dù không thích Bùi Ý ngu ngốc này, nhưng dù sao cũng là cháu trai ruột của mình. Năm cậu mười tám tuổi, ông ta đã để quản gia lấy một khối bạch ngọc trong nhà kho để làm thành ngọc bội tặng cho cậu coi như quà sinh nhật.

Bùi Ý vẫn luôn đeo ngọc bội trên cổ, chưa bao giờ tháo xuống.

Bùi lão gia tử nhìn Bùi Ý vừa đáng thương vừa sốt ruột trước mắt, trong thoáng chốc nhớ lại khi đối phương còn bé, thường xuyên chạy nhảy quanh chân gọi mình là ông nội, sau khi nhận được quà tặng gì cũng đều cực kì giữ gìn.

Chương 13:

Hôm nay nghĩ lại, cho dù tâm trí trở nên ngớ ngẩn ngu ngốc, đối phương cũng chưa hề làm mất món đồ mà ông ta tiện tay đưa cho.

Trên gương mặt lạnh nhạt của ông ta bỗng hiện lên một chút vỡ vụn, nhìn về phía Trần Dung:

"Nói rõ ràng xem chuyện gì xảy ra? Bà giấu ngọc bội của cậu chủ đi đâu rồi?"

Trần Dung đỏ mặt chối đây đẩy:

"Lão tiên sinh, tôi oan uổng quá đi! Cậu chủ ra khỏi cửa cũng có đeo ngọc bội đâu!"

"Rõ ràng, rõ ràng là chính cậu ấy vứt mất xong sợ bị mọi người trách mắng, mới đổi lên trên đầu tôi. Hơn nữa vừa nãy còn đẩy tôi một cái, sợ là tay tôi còn đang bị gãy đây này."

Trong con ngươi Bùi Ý lóe lên tia sáng nhàn nhạt, lúc xoay người lại giọng nói có chút sốt ruột:

"Tôi, tôi không có, chính là bà cầm!"

"Bà, bà cầm rất là nhiều đồ của tôi, còn đánh tôi, mắng tôi!"

Cậu tùy tiện vén tay áo lên trên, cố nén giọng càng nức nở:

"Ông nội và chú, chú không thích con sao? Bà ta nói mọi người muốn, muốn bán con lấy tiền..."

Trên cánh tay nhỏ gầy của Tiểu Ý còn hiện đầy vết máu bầm chưa tan đi, giọng nói càng về sau càng bất an lo sợ, vẻ mặt mọi người đều biến đổi.

Nửa câu sau nghe có vẻ như là lời đang tố cáo bảo mẫu, nhưng trên thực tế là đang vả thẳng vào mặt bọn họ trước quản gia Cao Khải.

Chú Khải cau mày, đúng lúc còn bổ sung một câu:

"Bảo sao trời này cậu chủ còn mặc áo dài tay."

Bùi Ý cúi đầu, trong lòng không khỏi cho vị công thần này một lời khen.

Mặc dù cậu mới xuyên đến đây không bao lâu, nhưng đã hiểu rõ chút đức hạnh ít ỏi này của nhà họ Bùi.

Chắc chắn sẽ làm bộ làm tịch với người ngoài, cực kì quý trọng thể diện, sau đó đóng cửa lại xử lý chuyện trong nhà sẽ tốt hơn nhiều.

Ngay cả một người bảo mẫu cũng có thể đạp lên đầu lên cổ cậu chủ nhỏ để đánh đập, trộm đồ? Sợ là chuyện này nếu truyền ra ngoài nhất định sẽ bị người khác cười đến mức rụng cả răng.

Đúng như dự đoán, Bùi lão gia tử giận đến mức tức ngực, nghiêm nghị mắng một tiếng:

"Hay có người phụ nữ đanh đá chua ngoa này, không biết bình thường trước mặt cậu chủ đã nói hươu nói vượn gì nữa đây?"

"Tôi..."

Còn chưa đợi Trần Dung mở miệng trình bày, lão Trịnh quản gia vội vã đi lên, trong tay còn cầm một miếng ngọc bội trắng trong suốt:

"Lão tiên sinh, tôi vừa mới đi lúc soát phòng của Trần Dung, trong gối của bà ta phát hiện được miếng ngọc bội này."

Bùi Ý lập tức cướp trở lại, nắm thật chặt ở trong lòng bàn tay của mình:

"Tôi!"

Không cần nhìn kĩ, cũng đã biết đây là miếng ngọc bội mà cậu "đánh mất" kia.

Trong mắt Bùi lão gia tử không cho phép mất mặt, huống chi chuyện này còn ồn ào khó chịu đến trước mặt người ngoài. Ông ta dùng sức giậm quải trượng một cái xuống đất:

"Lão Trịnh, lập tức báo cảnh sát cho tôi!"

Báo cảnh sát?

Trần Dung sợ đến mức run run, ánh mắt hốt hoảng như có như không liếc về một nơi nào đó trong phòng, sao có thể được chứ? Bà ta không muốn ngồi tù!

Chú Khải đứng ở ngoài thu hết một cảnh này vào trong mắt, dù gì cũng là nhân vật được tôi luyện trong gia tộc lớn như nhà họ Bạc, ông ấy lập tức hiểu hết tất cả những thủ đoạn ẩn giấu sâu trong này.

"Lão gia tử, nếu hai nhà Bùi, Bạc đã liên hôn, cậu chủ Bùi cũng được coi là một phần trong nhà họ Bạc của chúng ta, cho ta mạn phép nói một lời..."

Chương 14:

Chú Khải nhìn về phía Bùi lão gia tử, giọng không nặng không nhẹ.

"Bảo mẫu này lại dám trộm đồ, hơn nữa còn dám động thủ với cậu chủ, đổi thành người khác chỉ sợ là có mười lá gan cũng không dám làm càn như vậy. Nhất định phải bảo cảnh sát thẩm vấn thật tốt, nói không chừng..."

Chú Khải nhìn hai vợ chồng nhà họ Bùi đang nhỏ giọng thương lượng đằng sau, trong lời nói như nặng như nhẹ:

"Nói không chừng sau lưng có người xúi giục hoặc là đồng mưu."

Khóe miệng Bùi Ý khẽ nhếch lên trong giây lát ngắn ngủi, thật muốn cho chú Khải một cái vỗ tay khen ngợi.

Vốn dĩ cậu chỉ muốn kéo đối phương lên vừa xem cuộc vui vừa làm chứng, không ngờ tới đối phương lại đi theo đúng con đường mà cậu vẽ ra.

Người nói có lòng, người nghe cũng có ý.

Trần Dung đảo tròng mắt một vòng, lập tức lăn đến bên chân Đặng Tú Á:

"Bà chủ! Bà không thể thấy chết mà không cứu! Tôi đều nghe lời bà mới đối xử với cậu chủ như vậy mà!"

Sắc mặt Đặng Tú Á lập tức đại biến, quay lại tát một cái tát:

"Con đàn bà khốn nạn này! Tôi bảo bà đi trộm đồ Tiểu Ý lúc nào cơ chứ?"

"..."

Trần Dung bối rối hai giây, vội vàng ngồi bệt dưới đất khóc lớn lên:

"Chính là bà ra lệnh cho tôi mà! Lúc trước cậu chủ còn có lúc thanh tỉnh, bà bảo tôi âm thầm thay đổi phương pháp giày vò kích thích cậu ta, để cho cậu ta cả đời này đều điên điên khùng khùng như vậy!"

Bùi Ý tỉnh bơ nhìn chằm chằm vở kịch này.

Trần Dung cá chết lưới rách nắm chặt ống quần Đặng Tú Á, làm thế nào cũng không buông tay, làm gì có dáng vẻ của người gãy xương cơ chứ?

"Lão gia tử, quản gia, đó là tôi nhất thời bị mê hoặc! Cậu chủ nhỏ là một đứa bé đáng thương, nếu không phải bà chủ ngày ngày xúi giục tôi, làm sao tôi dám ở dưới mí mắt mọi người để làm chuyện này cơ chứ?"

"Không thể báo cảnh sát mà! Nếu như tôi ngồi tù, nửa đời sau sẽ phải sống thế nào cơ chứ? Chuyện này không chỉ đổ thừa một mình tôi được!"

Trần Dung khóc lóc kêu gào, ánh mắt nhìn về phía Đặng Tú Á vẫn oán hận không giảm như cũ:

"Đúng, đúng rồi. Tôi còn có lịch sử trò chuyện của Wechat, mọi người..."

Mấy lời này vừa mới nói ra, Đặng Tú Á hoàn toàn luống cuống.

Bà ta còn bất chấp thể diện cái gì nữa, nắm tóc Trần Dung chỉ muốn kéo đối phương ra ngoài:

"Lão Trịnh! Còn không mau đưa người đàn bà điên rồ này ra ngoài!"

Lão Trịnh nhận được ánh mắt ám chỉ của Bùi lão gia tử, vội vàng kéo Trần Dung ra ngoài, mãi đến khi tiếng gào khóc hoàn toàn biến mất.

Bên trong nhà yên tĩnh trở lại, nhưng bầu không khí lại chìm vào yên tĩnh.

Đặng Tú Á nhìn bảo mẫu đang bị kéo ra ngoài, trong lòng đang bối rối không biết giải thích qua loa lấy lệ như thế nào.

Đột nhiên, Bùi Ý giương ánh mắt vô tội nhìn lại, cướp lời mọi người trước, nhỏ giọng dò xét:

"Thím, thím không thích tôi sao?"

Lời nói này vô hình đã đốt thêm một ngọn được.

Ánh mắt Bùi Như Chương nảy sinh chút ác độc, bỗng nhiên quay người tát cho vợ mình một cái.

Bốp!

Đặng Tú Á che gò má nóng hừng hực của mình, đầu óc trống rỗng. Bà ta làm sao cũng không ngờ tới, cái tát vừa rồi trên mặt Trần Dung kia lại trở lại trên mặt mình!

"..."

Bùi Như Chương thừa dịp vợ đang yên lặng không biết nói gì, vỗ đầu mắng một trận:

"Bình thường tôi bảo bà chăm sóc cho Tiểu Ý thật tốt, bà coi như gió thoảng qua tai sao?"

Chương 15:

Chuyện đến nước này, mấy chuyện như đánh chửi cháu sau lưng, ông ta chỉ muốn phủi sạch quan hệ với mình.

"Kể cả như Trần Dung đang hãm hại bà, vậy bà ta bình thường đánh chửi Tiểu Ý, người làm thím như bà sao không thể phát hiện chút nào? Sao bà lại để cho tôi phụ lòng anh tôi như vậy?"

Đặng Tú Á chậm nửa nhịp cuối cùng cũng lấy lại được tinh thần, giận đến mức phát run:

"Được lắm! Bùi Như Chương! Ông đúng là giỏi làm bộ làm tịch thật đó!"

Bà ta bất chấp dáng vẻ nho nhã ngày xưa, tông cửa xông ra ngoài.

Náo nhiệt hết cảnh này đến cảnh khác.

Bùi lão gia tử biết rằng đã mất hết mặt mũi, nhưng không thể không vớt lại chút thể diện:

"Quản gia Cao, nhà ta quản không nghiêm, để ông chê cười rồi."

"Bùi lão gia tử nói gì vậy? Chẳng qua tôi chỉ là đến giúp cậu chủ sắp lại hành lý thôi."

Chú Khải khẽ mỉm cười.

Cái gì ông ấy cũng nhìn hiểu, nhưng cũng không phơi bày cái gì cả.

"Đứa cháu này của tôi sau này phải làm phiền cậu hai với quản gia Cao chăm sóc thật nhiều."

Bùi lão gia tử tỏ ý nhìn về phía chú Khải, sau đó ánh mắt nhìn về phía Bùi Ý, cũng không giả vở nữa:

"Tiểu Ý, nếu nhớ nhà thì nói, lúc nào ông cũng có thể để chú con đến đón con về."

Bùi Ý không nói gì nhiều, chẳng qua chỉ là giả bộ gật đầu một cái.

...

Mãi đến khi Bùi Như Chương đỡ Bùi lão gia tử "thân thế khó chịu" rời đi, Bùi Ý mới mượn cơ hội này trốn vào trong phòng vệ sinh.

Cậu nhìn hai mắt ngấn lệ chưa khô trong gương, thờ ơ dùng ngón tay lau nước mắt mình đi: "Không phải sĩ diện hão sao?"

Chờ coi đi.

Lúc này mới chỉ là bắt đầu mà thôi. Mấy trò bịp bợm của nhà họ Bùi này, sớm muộn gì cậu cũng xé nát từng tầng từng tầng một!

Lúc Bùi Ý đi theo chú Khải trở lại khuôn viên nhà họ Bạc, sắc trời đã hoàn toàn tối thẫm.

Bạc Việt Minh đang ngồi im lặng trên ghế sô pha, nghe thấy tiếng động, hơi nghiêng đầu về phía cửa.

Ánh mắt hai người giao nhau giữa không trung, bên sáng bên tối, nhìn không rõ lắm.

"Cậu hai, tôi đưa cậu Bùi trở lại rồi."

Chú Khải chủ động lên tiếng, ánh mắt quét qua căn phòng trống.

Từ sau khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Bạc Việt Minh cũng không để người giúp việc đi theo bên người hầu hạ nữa.

Bạc Việt Minh uống một hớp nước ấm trong tay, cũng không nhiều lời nói:

"Chú đưa cậu ấy lên trước đi, đợi lát nữa đến tìm tôi nói chuyện sau."

"Vâng!"

Chú Khải xoay người lại nhìn về Bùi Ý còn đang ngây người ở cửa, cho là cậu đang sợ hãi khẩn trương:

"Cậu chủ nhỏ, tôi đưa cậu lên phòng nhé?"

Bùi Ý hơi cúi đầu đáp một tiếng đồng ý, đi theo chú Khải lên cầu thang. Cậu giả vờ xa lạ chỗ không ngừng quan sát tất cả xung quanh, cuối cùng ánh mắt rơi trên người Bạc Việt Minh.

Có lẽ do không nhìn thấy nên cũng không cần thiết, phòng khách chỉ mở một ngọn đèn nhỏ, ánh sáng mờ tối yên lặng không một tiếng động bao phủ xung quanh Bạc Việt Minh, tạo thành một đường ranh giới trên dáng người anh tuấn của anh, đồng thời cũng khiến cho anh càng thêm một tia cô đơn lạnh lùng.

"Cậu chủ nhỏ, tình huống trong nhà họ Bạc và thân thế cậu hai có chút phức tạp."

Chú Khải nói một câu, kéo suy nghĩ đang rời rạc của Bùi Ý trở lại.

Đáy mắt Bùi Ý toát lên vẻ mờ mịt không hiểu, nhưng trong lòng thì lại hiểu rõ mối quan hệ nhà họ Bạc như soi gương.

Chương 16:

Từ trước đến nay người nắm quyền trong nhà họ Bạc đều là bà nội của Bạc Việt Minh, Bạc Phái Chi. Đối phương ở trong vòng thương trường của Đế Kinh nổi tiếng là một nữ thương nhân mạnh mẽ, gia sản nhà họ Bạc ở trong tay bà ấy không chỉ được tăng lên gấp đôi, hơn nữa còn trở thành thương nghiệp đứng đầu nước Hoa.

Ngược lại là Bạc lão tiên sinh bây giờ nhìn oai phong quản lý mọi chuyện trong nhà như vậy, ông ta vốn dĩ tên là Thành Ngưỡng Sơn, lúc còn trẻ đến ở rể nhà họ Bạc.

Sau khi Bạc Phái Chi và Thành Ngưỡng Sơn kết hôn sinh được hai người con trai, cha của Bạc Việt Minh là người thứ hai trong nhà, tên Bạc Lập Hồng.

Bạc Lập Hồng lúc còn trẻ cực kì phong lưu, thời gian du học nước ngoài quen được một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, nhanh chóng theo đuổi, hơn nữa còn cầu hôn người ta, nhưng chưa đến hai năm ông ta đã nói chia tay, sau đó xách hành lý phủi mông trở về nước.

Chẳng qua là ai cũng không ngờ tới, phía nhà gái sau khi chia tay mới phát hiện mình đã mang thai.

Bà ấy căm ghét cái tên trăng hoa phong lưu Bạc Lập Hồng này, nhưng vẫn không đành lòng làm tổn thương đến một sinh mạng vô tội. Bà mang thai chín tháng mười ngày, sau đó sinh ra một bé trai, chính là Bạc Việt Minh.

Năm Bạc Việt Minh sau tuổi, mẹ anh đột nhiên làm ầm ĩ một trận rồi biến mất. Họ hàng thân hữu xung quanh cân nhắc thiệt hơn, cuối cùng dẫn Bạc Việt Minh đang còn nhỏ trở về nước Hoa tìm nhà họ Bạc.

Khi đó Bạc Lập Hồng đã kết hôn, hơn nữa còn sinh được một đứa con trai. Đối mặt với một đứa bé tự nhiên xuất hiện này, với tính cách bội bạc của ông ta quả nhiên vừa tức giận vừa trở mặt không nhận người.

Sau một hồi náo loạn ầm ĩ ở nhà họ Bạc, cuối cùng vẫn là Bạc Phái Chi ra mặt, nhận đứa cháu trai này, đặt cho anh cái tên 'Bạc Việt Minh', hơn nữa đưa theo nuôi dưỡng bên người mình.

Bởi vì thân thế như vậy, cho dù Bạc Việt Minh có trở nên ưu tú xuất sắc như thế nào, cho dù anh không tranh không đoạt quyền thế, nhưng mọi người ở nhà lớn và nhà thứ hai đều nhất định không muốn gặp anh.

"Trước kia lúc lão phu nhân còn ở nhà, người người đó có thể giả vờ cho bà ấy một chút thể diện. Nhưng hôm nay bà ấy đang nằm viện, hơn nữa hai mắt cậu Hai lại xảy ra chuyện, bọn họ lập tức lộ rõ âm mưu của mình..."

Chú Khải còn giận thay cho Bạc Việt Minh, không nhịn được nhiều lời thêm hai câu, sau đó đảo mắt nhìn thấy vẻ mặt mờ mịt của Bùi Ý, kịp thời sửa lài:

"Cậu chủ nhỏ, sau này cậu có chuyện gì phải tới tìm tôi, tuyệt đối không được chạy loạn trong trang viên, có biết chưa?"

Để tránh cho những người nhà họ Bạc đang mòn mắt chờ cơ hội, gián tiếp gây thêm phiền toái cho Bạc Việt Minh.

Bùi Ý biết ý chú Khải nói, gật đầu một cái.

Đối với dáng vẻ khôn khéo của cậu, chú Khải vẫn cực kì thích thú, cười cười mở ra một cánh cửa:

"Nào, vào đây đi."

Đợi cửa phòng mở ra, Bùi Ý mới phát hiện bên trong chẳng khác nào chốn bồng lai tiên cảnh.

Vừa vào cửa đã là một phòng khách nhỏ, được sửa sang sắp xếp theo phong cách châu u nhìn rất sạch sẽ, bên cạnh có một chiếc tủ trưng bày đủ loại rượu quý giá mà người khác chỉ nhìn một cái đã thèm muốn, trái phải hai bên đều có phòng riêng mở rộng không gian.

Chương 17:

"Bên trái là phòng ngủ của cậu hai, cả phòng sách nữa, đều là khu vực riêng tư, bình thường không có chuyện gì không thể tiến vào."

Chú Khải giới thiệu theo quy củ, sau đó lại mở cánh cửa bên phải ra cho Bùi Ý:

"Lúc trước căn phòng này vẫn để không, hồi chiều mới sai người tạm thời sắp xếp thành phòng ngủ. Cậu chủ nhỏ cứ ở phòng này trước đi, nếu thiếu đồ có thể nói với tôi."

Chú Khải không nghĩ Bùi Ý vừa nghe một lần đã có thể hiểu, nhưng trên người vẫn có chức tranh của quản gia, chuyện lớn nhỏ gì cũng đều nói rất rõ ràng.

Bùi Ý lặng lẽ quan sát khu vực thuộc về riêng mình, chim sẻ cho dù nhỏ nhưng vẫn đầy đủ nội tạng, gần cửa sổ còn có thể nhìn thấy vườn hoa dưới tầng trệt, rất phù hợp với mong muốn của cậu.

Chú Khải để hành lý của Bùi Ý ở ngoài cửa phòng ngủ:

"Cậu chủ nhỏ, có cần tôi giúp cậu sắp xếp đồ đạc không?"

Bùi Ý lắc đầu một cái, buồn bực kéo chiếc vali của mình vào phòng.

"Vậy cậu chủ nhỏ ở đây nghỉ ngơi trước đi, tôi xuống lầu nấu chút đồ ăn cho cậu." Chú Khải hoàn toàn không hề nghi ngờ hành động cử chỉ của Bùi Ý.

Dù sao đều nói cậu chủ nhỏ nhà họ Bùi sau khi xảy ra chuyện một thời gian dài đều tự ép mình thành một người câm, thỉnh thoảng bị kích thích mới nổi điên làm ra chuyện gì đó. Lúc này cậu buồn bực rơi vào trong mắt những người lớn tuổi của bọn họ, rõ ràng là vừa khôn khéo vừa đáng thương.

Cũng không biết người nhà họ Bùi nghĩ như thế nào, trên mặt thì lúc nào cũng treo vẻ mặt hiền lành nhân từ lại có thể xúi giục bảo mẫu đánh chửi đứa bé này như vậy, sao bọn họ có thể ra tay được cơ chứ!

Chú Khải đang khinh bỉ hành động của người nhà họ Bùi, đột nhiên nhớ đến nhiệm vụ Bạc Việt Minh giao phó cho mình, sau khi sắp xếp cho Bùi Ý ổn thỏa xong xuôi vội vã xuống lầu.

...

Sau khi xác nhận đối phương đã rời đi, ánh mắt Bùi Ý mới rơi trên chiếc va li màu đen.

Nguyên chủ ở nhà họ Bùi vốn dĩ cũng không được coi trọng gì, đồ đạc cần sắp xếp cũng không đầy được một cái va li nhỏ này.

Bùi Ý không vội vàng sắp xếp đồ đạc, chẳng qua là lấy một quyển sổ có mật mã cất giấu rất sâu ở bên trong ra. Cậu vuốt ve cái bìa cũ nát của quyển sổ, dựa theo trí nhớ bấm sáu con số mở quyển sổ ra.

Bên trong trang bìa có một dòng chữ xinh đẹp viết kiểu cách:

"Chúc bé con của mẹ sinh nhật mười tám tuổi vui vẻ, mọi chuyện như ý, năm tháng bình an."

Quyển sổ mật mã này là món quà mừng trưởng thành của mẹ nguyên chủ tặng cho cậu.

Bùi Ý nhớ trong truyện có đề cập tới, tình cảm của cha mẹ nguyên chủ chẳng những không nhận được ủng hộ của Bùi lão gia tử, hơn nữa còn gặp phải phản đối mãnh liệt, thậm chí còn nghiêm trọng đến mức dọa đoạn tuyệt quan hệ cha con.

Kết hôn mới được mấy năm, cha nguyên chủ bất ngờ qua đời, nỗi đau người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh khiến Bùi lão gia tử đổ hết tất cả những sai lầm này lên người mẹ của nguyên chủ.

Hai bên giằng co một khoảng thời gian rất dài, khi đó Bùi Ý vừa sinh ra đời vẫn bị cưỡng ép đưa về nhà họ Bùi, chị ruột lớn hơn cậu hai tuổi thì ở lại bên cạnh mẹ.

Những năm này, Bùi lão gia tử không cho phép hai mẹ con Bùi Ý gặp nhau, nhưng Bùi lão phu nhân mềm lòng vẫn thỉnh thoảng sắp xếp cho hai người gặp nhau.

Chương 18:

Cho dù sau đó nguyên chủ bất ngờ trở nên ngu ngốc, những lần liên lạc âm thầm này cũng không hề biến mất.

Bùi Ý mở quyển sổ mật mã ra, nhìn lướt qua mấy trang nhật kí không có mấy chữ kia. Nét chữ viết tay nhìn nghiêng trái đổ phải, nhưng mạch lạc rõ ràng, tất cả đều là suy nghĩ trong trí nhớ của nguyên chủ.

Đúng vậy.

Nguyên chủ một ngày trở nên ngu ngốc nhưng cũng không phải vô tri vô giác cả ngày. Đây đều là những lần rất ít cậu "khôi phục tâm trí" viết lại.

Nguyên chủ biết tình cảnh của mình ở nhà họ Bùi, cũng biết mẹ và chị ở bên ngoài gặp khó khăn, càng muốn thoát khỏi nhà họ Bùi, để cho những người chân chính yêu thương mình được sống một cuộc sống tốt hơn.

Đáng tiếc còn chưa đợi cậu nghĩ được đường thoát ra, đã bị chuyện "kết hôn" đả kích, cuối cùng nhảy sông.

Bùi Ý gập quyển sổ mật mã lại, hít một hơi thật sâu, ý tưởng và kế hoạch trong đầu càng trở nên kiên định.

Nếu đã xuyên vào trong chuyện này thay thế nguyên chủ, cậu đương nhiên phải thay đối phương hoàn thành những tâm nguyện chưa làm được.

Sở dĩ cậu lựa chọn thuận theo chi tiết liên hôn trong chuyện, tiến vào nhà họ Bạc, ngoại trừ muốn mượn che trở để âm thầm kiếm tiến, cũng là muốn thoát khỏi giám sát của nhà họ Bùi, thoải mái gặp mặt với người thân.

Đương nhiên, tất cả vừa mới bắt đầu, cậu không thể quá gấp gáp.

...

Đồng hồ báo thức nhỏ trên bàn reng một tiếng, đã mười một giờ đêm.

Sau khi sắp xếp xong xuôi, Bùi Ý ngả người nằm trên giường. Mặc dù hôm nay đã trải qua một loạt giày rò, nhưng cậu vẫn bị cái thói quen lạ giường không thể ngủ hành hạ một trận.

Đột nhiên, bên ngoài phòng khách truyền đến một động tĩnh cực nhỏ.

Bùi Ý do dự hai giây, rón rén xuống giường, mở cửa phòng xem có chuyện gì.

Đêm đã khuya.

Bạc Việt Minh một mình ngồi ở giữa trung tâm phòng khách trước tủ rượu. Trên bàn giải rượu bên người còn một chai rượu vang vừa mở không lâu, dưới ánh đèn nhàn nhạt tản ra một ánh sáng mê người.

"..."

Bùi Ý từ trước đến giờ vẫn coi rượu như mạng, nhất thời không khống chế được cơn thèm, cổ họng khẽ nuốt xuống hai tiếng.

Bạc Việt Minh vốn dĩ đang ngồi yên tĩnh ở bên cạnh ly rượu chập chờn, ngay sau đó ánh mắt mơ hồ nhìn về phía cậu đang đứng:

"...Bùi Ý?"

Ánh mắt Bùi Ý cuối cùng cũng trở lại trên mặt anh, khẽ lên tiếng:

"Ừ!"

Sau khi xác nhận thân phận đối phương, mi tâm Bạc Việt Minh nhíu chặt.

Anh đã hình thành thói quen buổi tối đều một mình ở đây uống rượu, hôm nay lại đột nhiên nhiều hơn một người, nhiều hơn một ánh mắt, cho dù là trong tình huống không thấy gì cũng khó tránh khỏi cảm thấy không được tự nhiên.

Có điều, chú Khải đã báo cáo với anh tình huống ở nhà họ Bùi...

Một cậu chủ nhỏ ngay cả bảo mẫu cũng có thể leo lên đầu lên cổ đánh đập , tính cách như vậy đoán chừng cũng chỉ có thể làm được công cụ liên hôn hai nhà, không làm được tai mắt cho Bạc Quan Thành.

Từ chuyện này, Bạc Việt Minh dứt khoát bày tỏ thái độ:

"Bùi Ý, chúng ta cũng chỉ là kết hôn trên danh nghĩa, vì không thể từ chối được trưởng bối, nhưng tuyệt đối không thể đi đến bước có kết quả."

Bạc Việt Minh không giống như những người khác suy nghĩ cho Bùi Ý "ngu ngốc" mà giảm tốc độ nói chuyện.

"Cậu muốn thì cứ ở lại chỗ này, ăn ở sẽ không phải lo lắng gì. Nếu cậu muốn đi, tôi tuyệt đối sẽ không giữ cậu."

Chương 19:

Khóe miệng Bùi Ý khẽ nhếch lên, trong lòng âm thầm cho anh một trăm cái like.

Hai bên phớt lờ không để ý lẫn nhau, không quấy rầy đối phương, đây mới là cuộc sống mà cậu mong muốn.

Đang lúc yên lặng, Bạc Việt Minh đột nhiên xoay người một cái, giống như là cảnh cáo:

"Chỉ có một việc cậu phải nghe cho rõ, phòng của tôi tuyệt đối không được bước vào. Chỉ cần để tôi biết được, tôi sẽ lập tức đuổi cậu ra khỏi nhà họ Bạc."

Bùi Ý liếc về căn phòng sau lưng anh, vừa nhìn vừa cảm thấy buồn cười.

Mặc dù vai ác Bạc Việt Minh sau này có thể khôi phục thị lực, nhưng bây giờ vẫn còn chưa nhìn thấy đâu, cho dù có người lén chạy vào phòng thì anh phát hiện ra kiểu gì cơ chứ?

Đuổi ra khỏi nhà họ Bạc?

Cố ý nói những lời này để hù dọa "đứa ngốc" là cậu này đúng không!

Bùi Ý che giấu khóe miệng đang nhếch lên, cố gắng bỏ đi hứng thú trong giọng nói của mình:

"Chồng, em ngoan. Em sẽ không đi đâu!"

"..."

Vẻ mặt nghiêm túc của Bạc Việt Minh ngẩn ra, đặt ly rượu trong tay xuống, đáp lại có chút không được tự nhiên:

"Còn một cái nữa, không được gọi tôi như vậy. Thời gian không còn sớm nữa, cậu mau đi nghỉ ngơi đi."

Nói xong, anh xoay người vững bước đi về phía phòng mình, đóng cửa phòng lại.

Bùi Ý không nhìn được trộm cười ra tiếng, không vội vã trở về phòng, bước nhanh đến trước tủ rượu, cầm ly rượu vang anh để lại lên ngửi một cái.

Chianti giá trị sáu con số, vừa mới mở ra, uống được mấy ngụm còn toàn bộ đều để lại.

Có tiền đúng là có tiền, quá lãng phí của trời.

Bùi Ý nhìn thấy cửa phòng đóng chặt, trong miệng lẩm bẩm:

"Dù gì cũng là đối tượng kết hôn trên danh nghĩa, cho tôi uống nửa ly không quá đáng chứ?"

Có điều, cái này vẫn chưa phải khẩu vị bình thường cậu thích uống nhất.

Đối với chuyện thưởng thức rượu Bùi Ý từ trước đến giờ đều rất có kiên nhẫn, sau khi xác nhận Bạc Việt Minh sẽ không đi ra, dứt khoát dựa vào quầy rượu bên cạnh yên tĩnh chờ.

Thời gian trôi qua lặng yên không một tiếng động.

Trong lúc bất chợt, trong phòng ngủ truyền đến một tiếng ngã vang vọng, Bùi Ý bất ngờ không kịp đề phòng đột nhiên căng thẳng màng nhĩ.

"..."

Bùi Ý chần chừ đến gần gõ cửa một cái, không có bất kỳ tiếng đáp lại nào, cảm giác được có gì đó không đúng, cậu theo bản năng đè chốt cửa xuống, lại phát hiện cửa phòng không có khóa.

Cánh cửa gỗ dễ dàng bị mở ra, âm thanh nghèn nghẹn khó chịu của Bạc Việt Minh vang lên từ sau cánh cửa phòng tắm khép hờ.

Bùi Ý đoán chừng đã có chuyện gì đó xảy ra, Bùi Ý nhanh chóng đi đến gần, hoàn toàn bỏ lời cảnh cáo "cấm vào bên trong" của Bạc Việt Minh ra sau đầu.

Cậu cố ý đeo lại cái mặt nạ khiếp sợ của nguyên chủ, nhưng trong nháy mắt mở cửa vòng tắm xông ra vào, ngay cả hơi thở cũng biến mất không tiếng động.

Trong phòng tắm hơi nước mờ mịt, cảnh xuân như ẩn như hiện.

Bùi Ý nhìn tất cả trước mắt, từ đầu đến chân toát ra một suy nghĩ không đúng đắn.

Ôi má ơi!

Đây là thứ mà cậu không cần bỏ tiền cũng có thể nhìn được sao?

Bùi Ý im lặng không một tiếng động, không dám cả thở mạnh, cố gắng không để cho tầm mắt mình nhìn loạn.

Giờ khắc này Bạc Việt Minh đang té ngã trên nền đất, nước nóng từ vòi hoa sen xả ra phủ lớp hơi nước lên cửa kính mờ, dáng người đúng là tốt không có chỗ chê.

Chương 20:

Nhận ra được có người tự ý bước vào bên trong, vẻ mặt đau đớn của Bạc Việt Minh lúc này thu lại, anh tìm được đúng phương hướng cầm áo choàng tắm choàng lên người, cố gắng khó khăn đứng dậy, trong con ngươi xanh đen kia toát ra vẻ lạnh lùng không thể kiềm chế.

"Bùi Ý, tôi cho cậu đi vào sao?"

Ở trong nhà này, không có người giúp việc nào dám tùy ý đi vào phòng của anh, cho dù là quản gia lâu đời như chú Khải cũng phải được anh đồng ý mới có thể đi vào.

Người bây giờ còn dám lỗ mãng xông vào như vậy, ngoại trừ Bùi Ý mới tới còn có thể là ai?

"..."

Bùi Ý nhìn ra Bạc Việt Minh đang cố nén tức giận, chỉ có thể bắt chước giọng điệu suy nghĩ của nguyên chủ, chậm chạp giải thích:

"Tôi, tôi nghe thấy tiếng động, cửa, cửa không khóa."

"Cửa không khóa là cậu có thể tự tiện xông vào sao? Quên tôi đã nói gì với cậu rồi à?"

Bạc Việt Minh nghẹn thở, càng tức giận càng cảm thấy bất lực.

Anh biết Bùi Ý xông vào hơn phân nửa không phải là ác ý, nhưng mình bị ngã chật vật cùng với không mảnh vải che thân bị người khác nhìn thấy, hai chuyện này không một chuyện nào không kích thích kiêu ngạo và tự ái ẩn sâu trong lòng anh.

Từ sau khi bị tai nạn giao thông ảnh hưởng đến mắt, cho dù Bạc Việt Minh muốn duy trì cuộc sống người bình thường như thế nào đi nữa, thì cũng sẽ luôn thất bại trong những chuyện nhỏ nhặt nhất này.

Giống như bây giờ, bởi vì không nhìn thấy nền nhà tắm đọng nước, vừa từ phòng tắm đi ra đã dễ dàng bị ngã xuống đất.

Ban ngày anh phải giữ thể diện ở trước mặt mọi người, cố nén sương mù ở trong mắt, chỉ có thể chờ đến tối một mình, anh mới có thể ở trong phòng ngủ tùy ý trút giận những kìm nén và không cam lòng trong mình.

Sở dĩ cửa phòng và cửa phòng tắm không khóa lại, cũng là vì sợ đến cuối cùng xảy ra chuuyện bất ngờ gì không cách nào lo liệu, để cho người duy nhất anh tín nhiệm là chú Khải thuận lợi tiến vào trong giúp anh xử lý.

Vừa mới ngã xuống đất một cái, Bạc Việt Minh muốn nhịn đau vượt qua, không đi làm phiền tới chú Khải, không ngờ tới lại để cái người không biết tý gì Bùi Ý đi vào.

"Đi ra ngoài."

Bạc Việt Minh thở một hơi thật dài, lạnh giọng nhấn mạnh:

"Lập tức đi ra khỏi phòng tôi."

"..."

Nếu là nguyên chủ, sợ là đã bị dọa cho sợ đến mức co cẳng bị chạy, nhưng Bùi Ý lòng sáng như gương lại không sợ một chút nào.

Cậu đã từng đọc qua rất nhiều tiểu thuyết, cậu hiểu rõ Bạc Việt Minh lúc này chỉ là tức giận vẻ ngoài, nhưng thực tế sâu bên trong là sự bất lực và thất vọng đối với bản thân khi không thể khống chế được cả những việc nhỏ nhất.

Đã từng là thiên chi kiêu tử, đột nhiên một ngày lại trở thành "người mù" trong miệng người ngoài, cho dù sau này có thể khôi phục lại được thị lực, những tất cả những đau khổ và bất lực trong thời gian này cũng đủ để rèn luyện tâm tính của bản thân anh.

Bùi Ý nhìn chằm chằm gương mặt con lai đẹp trai của Bạc Việt Minh, không do dự đưa ra quyết định:

"Không đi, anh, anh chảy máu, phải, phải xử lý."

Dù gì mình cũng là "đối tượng kết hôn" của người ta, thỉnh thoảng quan tâm một chút, cho một chút ấm áp, nói không chừng có thể làm chậm lại tốc độ hắc hóa của "vai ác số một" này, cũng có thể khiến cho cuộc sống của cậu ở cái nhà này tốt hơn một chút.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro