Chương 12: Cậu Biết Vẽ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Yuki

Lúc Lộc Dư An quay trở lại nhà họ Lộc, trời đã sắp tối.

Từ xa đã nhìn thấy ngôi biệt thự đã sáng đèn, ngoài cửa đỗ rất nhiều chiếc xe sang trọng những người sở hữu những chiếc xe đó có một số là đối tác làm ăn với nhà họ Lộc.

Nhà họ Tiêu cũng tới. Trong phòng ăn, chiếc bàn dài được bày biện với những bộ bát đĩa tinh xảo.

Lúc này Lộc Dư An mới nhớ, sáng nay Lộc Chính Thanh đã nói sẽ có khách đến thăm.

Trong khi hai cha con bọn họ đang trò chuyện vui vẻ trong phòng khách, cũng không phát hiện Lộc Dư An vừa trở về, người ngồi bên cạnh Lộc Chính Thanh là Tiêu Vũ Tây, cậu ta liếc mắt nhìn cậu, mỉm cười một cách khiêu khích.

Lộc Dư An trên người là đồng phục xám xịt, có chút bẩn bởi vì đánh nhau với người khác, Dù vết thương trên vai đã bị đồng phục che lại, nhưng vẫn là có chút dấu vết nhỏ, khóe miệng cũng có hơi sưng đỏ, cậu bị thương cũng không quá nghiêm trọng, nhưng là từ nhỏ làn da của cậu hơi nhạy cảm dùng sức một chút cũng bị sưng đỏ. Bởi vậy, khi Lý Phương Gia uống say ông ta sẽ đánh cậu, nhũng viết thương của cậu lúc đó nhìn vào rất ghê người, Vào những lúc đó, Vương Như sẽ tỉnh táo hơn, cũng chỉ có thể ôm cậu mà khóc, thậm chí muốn thu dọn đồ đạc rời khỏi Lý Phương Gia.

Nhưng đây cũng chỉ là tạm thời, chỉ cần cậu khá hơn một chút,Vương Như lại dễ dàng mủn lòng trước sự khẩn cầu của Lý Phương Gia, loại tình huống này thẳng đến sau khi cậu lớn lên, Lý Phương Gia mới không dám động thủ trước mặt cậu, nhưng khi cậu không ở nhà, Ông ta lại tàn nhẫn đánh đập Vương Như và Nhạc Nhạc.

Nhưng điều khiến cậu bất lực nhất chính là Vương Như lại chủ động giúp Lý Phương Gia che giấu. Đôi khi cậu lo lắng về việc cậu quay lại nhà họ Lộc, Vương Như cùng Nhạc Nhạc sẽ bị Lý Phương Gia hành hạ thừa sống thiếu chết đến mức nào.

Cho nên sau khi trở lại nhà họ Lộc, chuyện đầu tiên cậu làm chính là lén lút tìm Lộc Chính Thanh đòi một khoản tiền nhưng không nói rõ mục đích, lúc đó Lộc Chính Thanh đại khái còn áy náy với cậu, không hỏi nơi dùng của khoản tiền kia, rất sảng khoái đưa cho cậu, số tiền này Lý Phương Gia không biết. Khoản tiền nhà họ Lộc đưa cho nhà họ Lý để cảm ơn công nuôi dưỡng, chắc chắn không thể nào rơi vào trên người Vương Như cùng Nhạc Nhạc.

Cho nên cậu nói cho Vương Như, chỉ cần thoát khỏi Lý Phương Giang, cậu sẽ gửi số tiền đó cho bà, để chữa bệnh cho Nhạc Nhạc.

Ở kiếp trước, cậu có liên lạc vài lần với Vương Như, bà cũng trở thành một người mẹ lý trí, đồng ý trở về quê. Trong những lần liên lạc cuối cùng, Vương Như cho biết bà không cần nhận tiền, mà đã tự mở cửa hàng lần nữa và quen được một người đàn ông không chê bai Nhạc Nhạc.

Bây giờ, Vương Như đang ở quê và cuộc sống của bà đã dần ổn định.

Khi Lộc Dư An tới gần, hai cha con đang nói chuyện với nhau, không hẹn mà cùng ngừng lại.

Lộc Dư An đã quen với tình cảm tốt đẹp giữa ba người, họ có dự ăn ý do thời gian dài bên nhau.

Ở kiếp trước cậu sẽ mặt dày ngồi ở chung quanh ba người bọn họ nghe bọn họ nói những chuyện chỉ có bọn họ mới hiểu được, ví dụ như núi tuyết Thụy Sĩ mà trước đây cả nhà nghỉ phép đã đi chơi, hoặc lúc sinh nhật Lộc Dữ Ninh, Lộc Chính Thanh đã tặng con ngựa con. Cậu cố gắng hòa nhập vào cuộc đối thoại của bọn họ, cố gắng nói hai câu, dung nhập vào vòng tròn của họ.

Nhưng hiện tại cậu cũng không muốn nhận những ánh mắt đáng ghét kia.

Lộc Chính Thanh rất không thích cậu đánh nhau, ông đã phải nhiều lần nhắc nhở cậu, mà cậu cũng không muốn gây phiền phức nên lần này cậu lập tức đi thẳng vào phòng.

Ai ngờ Tiêu Vũ Tây còn cố ý khiêu khích: "Lộc Dư An, sao giờ cậu mới về?"

"Liên quan gì đến cậu?" Lộc Dư An thầm mắng cậu ta chính là một tên ngốc thích giả vờ giả vịt trước mặt Lộc Chính Thanh, cậu không để tâm đến hai người họ này mà đi thẳng lên lầu.

Nhưng Lộc Chính Thanh vẫn đang im lặng, chỉ cảm thấy cảm thấy cơn giận dữ bùng lên trong lòng.

Ông biết chuyện cậu đánh nhau với thầy giáo là có lý do, nên trước đây vẫn có chút áy náy, nhưng giờ đây, khi thấy Lộc Dư An tỏ thái độ không lịch sự, mọi áy náy trong ông tan biến hết. Dư An sao có thể đối với khách cũng không có lễ nghĩa như vậy.

Dù Dư An có làm gì đi nữa, hành vi cậu đối xử với Ninh Ninh là điều ông thấy rõ ràng.

Nếu ông đã hạ quyết định định dạy dỗ Dư An thật tốt, cũng không thể để cậu tiếp tục phát triển như vậy, ông trầm giọng: "Dư An, Vũ Tây là khách, nói chuyện đàng hoàng, đừng vô lễ như vậy."

Ông nói xong nhíu mày nhìn bộ dáng bẩn thỉu của Lộc Dư An, không đợi Lộc Dư An trả lời lại hỏi tiếp: "Con làm sao vậy?"

Tiêu Vũ Tây giả vờ quan tâm nói: "Ui ya, cậu lại đánh nhau với người khác sao? Dư An à, cậu có làm sao không?"

Câu ta không lo lắng về việc Lộc Dư An sẽ kể chuyện cậu ta tìm đến gây sự, dù sao Lộc Dư An tính tình nóng nảy, thường xuyên đánh nhau, nói ra cũng chẳng có ai tin cậu ta. Câu nói ngu ngốc trong điện thoại của Lộc Dư An khiến cậu ta tức giận, Lộc Dư An làm hại Dữ Ninh thảm như vậy, mà bác Lộc cũng đều không phạt Lộc Dư An, cậu ta nhất định phải dạy cho Lộc Dư An một bài học.

Lộc Dữ Ninh đứng lên sốt ruột nói: "Anh hai, anh không sao chứ? Mau cho em xem anh có bị thương ở đâu không?"

Nghe hai chữ 'đánh nhau', Lộc Chính Thanh chỉ cảm thấy trong đầu có thứ gì đó nổ tung, tức giận chất vấn: "Con làm sao vậy? Tại sao lại đánh nhau với người khác nữa?"

Điều kiện sống trước đây của Dư An tuy không tốt lắm, người mẹ nuôi dịu dàng, mạnh mẽ, đối xử với Dư An và con ruột giống nhau, Nhưng cậu không học những điều tốt, mà chỉ học thói bạo lực từ người cha nuôi vũ phu, lúc nào cũng đánh nhau và tiếp xúc với những người không ra gì.

Lần trước động thủ còn chưa qua vài ngày, lại cùng người khác động thủ tiếp, thật sự là dạy mãi không thay đổi.

Lộc Chính Thanh đang muốn nổi giận.

Đúng lúc này Lộc Vọng Bắc mang theo khách nhân đi vào, Lộc Chính Thanh chỉ có thể từ bỏ.

Lộc Dư An cũng không hề để ý phẫn nộ của Lộc Chính Thanh , nhân cơ hội lui về phía sau một bước, kéo dài khoảng cách với bọn họ, chuẩn bị chuồn đi.

Nhưng mà hôm nay ai đến nhà họ Lộc mà có thể khiến nhà họ Lộc coi trọng đến vậy? Cây cối ngoài vườn đều được cắt tỉa.

Lộc Dư An tùy ý nhìn về phía vị khách đang đi đến , chỉ liếc mắt một cái, cậu không khỏi mở to mắt đầy ngạc nhiên

Ngoài cửa, hai người đang đi đến, người đầu khoảng 50 tuổi, mặc áo khoác màu trắng khí chất nho nhã, theo sát ở bên ông là người đàn ông trẻ tuổi phía sau, mặc áo sơ mi trắng, chính là người đàn ông buổi chiều cậu gặp ở trong hẻm.

Mạc Nhân Tuyết cũng nhìn thấy Lộc Dư An.

Lộc Dư An như không có việc gì dời tầm mắt, cúi đầu nhìn mũi chân, giống như không nhận ra anh.

Lộc Chính Thanh bất đắc dĩ nói với Dương Xuân Quy: "Là tôi không biết giáo dục con cái, khiến mọi người chê cười rồi."

Ông quay đầu nhìn Mạc Nhân Tuyết, khen: "Đây chính là Nhân Tuyết, quả nhiên là một nhân tài kiệt xuất. Cháu tổ chức cuộc đấu giá mùa thu năm ngoái rất ấn tượng, từ việc trưng bày đến khi tổ chức đấu giá đều rất độc đáo, số tiền cuối cùng thậm chí còn phá kỷ kỷ lục trước đây. Trong số các tổ chức từ thiện mà cháu quyên góp, không thể không nhắc đến các dự án giáo dục dành cho trẻ em. Những việc làm của cháu thực sự đáng khâm phục."

Lộc Chính Thanh từng nghe qua tên Mạc Nhân Tuyết. Trưởng tôn của Mạc thị ở Hồng Kông, hai năm trước người đứng đầu Mạc thị bệnh nặng, Mạc Nhân Tuyết dùng những thủ pháp sắc bén để tiếp quản Mạc thị, mặc dù chỉ là đảm nhiệm chức phó, thái độ cường ngạnh ngăn chặn âm mưu các nguyên lão Mạc thị, phụ trách công việc kinh doanh cốt lõi, tại phòng đấu giá Gia Sĩ Đức, dưới tay anh đã có đơn đấu giá thành công nhiều lần phá một tỷ, mặc dù hiện giờ anh đã rút khỏi hoạt dộng kinh doanh của Mạc thị.

Nhưng Lộc Chính Thanh cũng không dám coi thường Mạc Nhân Tuyết.

Mạc thị bồi dưỡng ra đích trưởng tôn, lại làm sao có thể là người bình thường, Tuyết Hành Hàn Sơn Đồ quốc bảo quay lại loại này chuyện này toàn bộ quốc gia đều tham dự lại giao cho Mạc Nhân Tuyết, có thể thấy được địa vị của Mạc Nhân Tuyết trong Mạc thị.

Mạc Nhân Tuyết khiêm tốn gật đầu thản nhiên nói: "Chẳng qua là trưởng bối trong nhà nâng đỡ, để cho con gánh hư danh mà thôi."

Dương Xuân Quy không phải thương nhân, mặc kệ bọn họ hàn huyên, đi vào nhìn xung quanh một vòng, ánh mắt dừng trên người Lộc Dư An, trực tiếp đi về phía cậu, nhịn không được liền nói: "Con là Dư An đúng không? Con trai. Chú là bạn của mẹ con."

Nói xong ông nói thêm: "Ánh mắt của con thật giống mẹ con a." Giọng nói tràn đầy hoài niệm.

Nghe được hai chữ mẹ, lông mi Lộc Dư An khẽ rung động.

Thiếu niên này vẻ ngoài không giống mẹ cậu, không nói lời nào là luôn có vẻ tính tình rất kém cỏi, mà giờ phút này kéo miệng cố gắng nặn ra một nụ cười coi như nhu thuận, cứng ngắc cúi đầu kêu: "Cháu chào bác Dương."

Giống như là một bé nhím đang cố gắng thu lại tất cả chiếc gai trên người mình, lo sợ sẽ làm người khác bị thương.

Mạc Nhân Tuyết nhìn người ở trước mặt, bộ dáng thiếu niên cùng người lạ ở trong hẻm thật sự là hoàn toàn bất đồng.

Chỉ có điều sự nghi ngờ chỉ thoáng qua trong mắt anh rồi biến mất.

Nhà họ Lộc đã kinh doanh nhiều năm, ở Nam thành cũng là hào môn bậc nhất,Thật khó tin khi một đứa trẻ từ gia đình này lại xuất hiện ở nơi hỗn loạn như vậy.

Mà lúc anh vừa mới đi vào, thiếu niên chỉ lẻ loi một mình, sống lưng thẳng tắp đứng ở một bên, tuy rằng răng nanh sắc bén cả người đều là gai, nhưng nhìn lại thật sự cô đơn. Bốn người vây quanh một đứa nhỏ, bắt nạt đứa trẻ, cái này là thái độ của nơi gọi là "nhà" sao?

Anh nhớ tới Dương bá bá cùng anh nói qua sự tình của nhà họ Lộc, trong lòng đoán được nguyên nhân, trong lòng không khỏi có suy tính.

Anh là cháu trai cả của nhà họ Mạc, dưới anh có rất nhiều em trai em gái, từ nhỏ anh đã là anh của những đứa trẻ đó. Nhà dì anh có một đứa con trai, thất lạc nhiều năm ở bên ngoài chịu rất nhiều đau khổ, thật vất vả tìm về, sau đó trong nhà liền coi đứa nhỏ như trân châu bảo bối mà che chở.

Bình thường anh cũng chăm sóc nó nhiều hơn, nếu đứa bé kia, ở nhà bị đối xử như vậy, thì không biết đã tủi thân đến mức nào rồi.

Nhưng mà Mạc Nhân Tuyết cũng không phải là người thích xen vào việc của người khác.

Dương Xuân Quy cùng Lộc Vọng Bắc nói chuyện xong, quay đầu nói với Mạc Nhân Tuyết: "Vọng Bắc cháu đã gặp qua rồi, Dư An và Dữ Ninh là con của bác Lộc, Dữ Ninh cũng biết vẽ, bức tranh rất có hồn, ông ngoại hiếm khi khen tranh của người khác vẽ nhưng khi xem của thằng bé cũng nói là hiếm có người vẹ không tệ.''

Vãn bối có thể được cụ Nhan khen ngợi, cả giới mỹ thuật cũng không có mấy người.

Nụ cười trên mặt Lộc Dữ Ninh cứng ngắc, đáy mắt hoảng loạn chợt lóe lên, trong lòng tràn đầy cảm cúc phức tạp.

Lộc Vọng Bắc nghe thế, trên mặt không tự giác kiêu ngạo cười cười. Em trai anh tự nhiên làm cái gì cũng tốt.

Lộc Dữ Ninh có được cơ hội này kỳ thật cũng không dễ dàng. Lộc Dữ Ninh mấy năm nay đã không tìm được giáo viên thích hợp, một họa sĩ đang phát triển lại có một thời gian dài bỏ trống thì vô cùng không tốt, Lộc Vọng Bắc nhìn thấy, sốt ruột ở trong lòng.

Anh hành động rất nhanh, khắp nơi vì Lộc Dữ Ninh lưu tâm, lên kế hoạch cẩn thận, cuối cùng mới tìm được cơ hội này, thậm chí vì thế mà dùng đến mạng lưới quan hệ của ông ngoại.

Nhưng Lộc Vọng Bắc cũng không hối hận.

Bởi vì em trai của anh xứng đáng nhận được thứ tốt nhất, đây là trách nhiệm của một người anh.

Ánh mắt anh hướng theo Lộc Dư An, vừa rồi Lộc Dư An thân thiện với Dương Xuân Quy, không qua được ánh mắt của anh, đáy lòng anh hiện lên một tia cảm giác mát mẻ. Hy vọng không phải như anh nghĩ.

Lộc Chính Thanh cũng nhìn hai người bằng vẻ mặt tràn đầy sự tự hào, ba con bọn họ đứng cùng một chỗ, tình cảm của ba và con thắm thiết.

Anh hơi nghiêng ánh mắt, nhìn thấy cách đó không xa thiếu niên ôm ngực dựa vào một bên tường, miệng vết thương giấu ở dưới đồng phục học sinh, xương sống lưng thẳng tắp, đồng phục rộng thùng thình khiến thân thể dị thường đơn bạc, ngón tay nhàm chán quấn lấy đai lưng cặp sách.

"Đáng tiếc Dư An không biết vẽ" Dương Xuân Quy lại không nhịn được cảm khái. Đáng tiếc đứa con của em gái ông lại không biết vẽ.

"Dư An không có năng khiếu đó. "Lộc Chính Thanh thuận miệng đáp.

Không biết vẽ?

Mạc Nhân Tuyết nhướng mày, nghiêng đầu nhìn về phía thiếu niên một lúc lâu, rốt cục thản nhiên hỏi: "Em chính là Dữ Ninh, phải không?"2

Dương Xuân Quy sửng sốt, vội vàng giới thiệu: "Đây là Dư An."

Lộc Dữ Ninh cong mắt vội vàng nhu thuận mềm mại giải thích: " Anh Nhân Tuyết, em mới là Dữ Ninh, đây là anh hai của em."

"Vậy sao? "Mạc Nhân Tuyết dừng lại, dừng lại ở sườn mặt thiếu niên, thản nhiên hỏi: "Bác Dương, không phải bác nói nhà họ Lộc chỉ có Dữ Ninh biết vẽ sao? Tại sao Dư An cũng có thể vẽ được?"

Lộc Dư An đang thờ ơ đùa nghịch cặp sách bỗng ngừng động tác trên tay lại, ngẩng đầu lên nhìn về phía Mạc Nhân Tuyết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro