Chương 26: Ăn Trộm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Yuki

Beta: Nhật Hạ

Hạ Dịch Khiêm đứng dưới gốc cây đại thụ trước cửa trường trung học Tĩnh An. Tay trái cậu vịn thân cây bạch quả thô ráp, ánh nắng từ cành lá sum xuê chiếu xuống, tạo thành những mảnh loang lổ nhỏ vụn trên mặt. Cậu trốn trong bóng tối, gần như là tham lam nhìn chằm chằm thiếu niên trong xe.

Trong chiếc xe màu đen, cửa kính phía sau nửa mở. Thiếu niên cầm hai túi chocolate, khóe miệng mang theo ý cười, không còn chút u ám nào nữa..

Sau khi tan học, người ở cổng trường cũng không ít, nhưng Hạ Dịch Khiêm vẫn nhìn thấy người đó trước tiên.

Người đó vẫn giống như trong giấc mơ của cậu ấy.

Cậu vĩnh viễn nhớ rõ khi còn bé, anh trai bảo vệ cậu như thế nào. Trong đám người dơ bẩn lại hôi thối kia, anh trai không giống họ, rõ ràng tuổi của anh trai so với cậu kém nhau không nhiều lắm nhưng lại vì cậu mà chống đỡ tất cả.

Mỗi một lần sinh bệnh, đều là anh trai tìm đủ mọi cách kiếm thuốc cho cậu.

Mỗi khi bị bệnh, anh trai sẽ tìm đủ mọi cách để tìm thuốc về cho cậu ấy.

Chỉ cần nhìn thấy bóng lưng từ xa, Hạ Dịch Khiêm đã vô cùng thỏa mãn.

Bởi vì anh trai dang di dưới một con đường dây nấng. Đây là cuộc sống vui vẻ không buồn không lo mà anh trai xứng đáng nhận được.

Đôi môi xinh đẹp của thiếu niên khẽ nhếch, lộ ra nụ cười hạnh phúc.

Lộc Dư An dường như phát hiện, cậu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, nhưng dưới gốc cây bạch quả trước cổng trường lại không có cái gì. Chung quanh các bạn tốp năm tốp ba tan học, vội vàng đi qua.


Mạc Nhân Tuyết phát hiện hỏi: "Dư An, làm sao vậy?"

Lộc Dư An lắc đầu: "Không sao."

Cửa kính phía sau chậm rãi khép lại, chiếc xe từ từ lái về phía trước.

cậu luôn cảm giác có người đang nhìn mình. Là hắn quá nhạy cảm sao?

Thiếu niên tinh xảo cách đó không xa từ sau cây bạch quả đi ra, đáy mắt hiện lên một tia lo lắng.

Bây giờ cậu không thể gặp anh trai, cậu còn có chuyện rất quan trọng chưa làm.

Thứ mà những người đó nợ anh trai, cậu muốn lấy lại hết thảy.

Khi đó cậu chỉ có thể trơ mắt, bất lực nhìn anh trai bị Vương Như mang đi.

Nhưng hiện tại, cậu tuyệt đối sẽ không để chuyện như vậy xảy ra. Cậu sẽ bảo vệ anh trai của mình.

Cậu cảm thấy thỏa mãn, đem điện thoại di động vẫn tắt máy mở ra. Dường như chỉ trong nháy mắt, thông báo điện thoại vang lên như điên. Cậu cũng không bất ngờ, tiếp nhận điện thoại hướng đầu dây bên kia nói: "Mẹ, con muốn chuyển trường đến thành phố Nam, được không? khụ khu...."

Cậu đại khái nói có chút vội vã, những âm cuối khàn khàn vì ho, điện thoại bên kia dồn dập nói cái gì: "Thân thể con thế nào?"


Mặt mày cậu lãnh đạm nói: "Không chết được."

"Anh họ? Con không muốn nói cho anh họ. Lớp nào? Để con nghĩ xem?"

Thiếu niên cầm điện thoại, mở tập tài liệu từ trong ba lô ra, đó là tư liệu cậu lấy được từ trong tay thám tử tư. Cậu lật ra một trang trong đó, cầm lấy ảnh chụp Lộc Dữ Ninh. Ngửa đầu nhìn ánh mặt trời dưới tàng cây, trong ảnh Lộc Dữ Ninh trông như một người đơn thuần lại ngây thơ.

Cậu cong khóe miệng cười cười, tùy ý đem ảnh chụp ném xuống đất. Giống như giẫm lên rác rưởi không quan trọng, chẳng chút để ý dùng đế giày nghiền qua nói:

"Vậy vào lớp 1 trước đi."

Nói xong, cậu cúp điện thoại, sung sướng ngâm nga đi về phía trường trung học Tĩnh An.

Hôm nay, Mạc Nhân Tuyết tới đón Lộc Dư An là có nguyên nhân.

Từ nhà họ Lộc, Dư An đi ra khá vội vàng, ngay cả quần áo cũng là sau này thư ký Mạc Nhân Tuyết mua theo kích thước của cậu.

Mắt thấy, hiện tại mùa hè đã lặng lẽ đến gần. Mặc dù, mỗi ngày Lộc Dư An đều mặc đồng phục học sinh, cậu cũng có thể đi mua một ít quần áo thường.

Mạc Nhân Tuyết cũng không có dẫn Lộc Dư An đến trung tâm thương mại, mà là đi đến một cửa hàng nằm trong khu biệt thự.

Kỳ thật, Lộc Dư An đối với quần áo cũng không quá để ý. cậu thường tiện tay lấy hai cái quần áo từ trong tủ mặc vào. Nhưng đối với màu sắc hắn rất mẫn cảm, bởi vậy hắn tiện tay phối đồ cũng rất tốt. Đầu hạt dẻ thường xuyên học cách phối hợp màu sắc của hắn.

Vốn dĩ cậu cho rằng chỉ là đơn giản chọn một ít quần áo.

Mạc Nhân Tuyết lại giống như là cảm nhận được thú vui trong đó, ngồi ở trên sô pha, giống như không biết mệt để Lộc Dư An thử các loại quần áo khác nhau.

Vì thế, động tác của Lộc Dư An trở nên chậm chạp.

Mạc Nhân Tuyết nhìn thấy, bật cười, anh cũng không phải cố ý, chỉ là cảm thấy mỗi một bộ đều rất thích hợp với Dư An, mỗi một bộ đều rất tốt, anh xua tay nói: "Là hết mấy bộ này."

Lộc Dư An thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng, cuối cùng cũng kết thúc.

Chờ sau khi chọn xong, quần áo đều được đóng gói kỹ, Lộc Dư An lấy thẻ ngân hàng của mình ra. Mạc Nhân Tuyết lại không cho hắn cơ hội sử dụng, nhẹ nhàng nói một câu đều quẹt bằng thẻ của anh. Lộc Dư An mới phát hiện logo trên những chiếc quần áo này cùng quần áo của Mạc Nhân Tuyết giống nhau như đúc, quần áo của Mạc Nhân Tuyết cũng là đặt làm ở chỗ này.

Nhà của Mạc Nhân Tuyết dường như cũng không giống như được bố trí tạm thời.

"Không phải anh lớn lên ở Hong Kong sao?" Lộc Dư An nói ra thắc mắc của mình, sau khi nói xong cậu cũng có chút hối hận ôm chặt túi giấy, hình như mình hỏi có hơi nhiều.

Mạc Nhân Tuyết thu mi mục, trầm ngâm một hồi, nhưng vẫn trả lời: "Khi còn bé anh cùng cha mẹ sống ở thành phố Nam."


Lộc Dư An nhạy bén phát hiện ra điều gì đó, hình như Mạc Nhân Tuyết chưa từng nhắc tới cha mẹ anh. Cụ Nhan cũng chưa từng nhắc tới con gái ông, vì vậy cậu không hỏi lại.

-

Chẳng bao lâu, trong phòng học lớp một , xuất hiện một bạn học mới.

Thiếu niên tinh xảo đứng trên bục giảng, cười ngọt ngào với mọi người: "Chào mọi người, tôi là Hạ Dịch Khiêm. Học kỳ này chuyển đến lớp ta, hy vọng mọi người quan tâm nhiều hơn."

Khóe miệng bạn học mới có hai lúm đồng tiền ngọt ngào. Bộ dáng nhu thuận đáng yêu giống như búp bê. Chỉ là có một điểm chưa được hoàn mỹ chính là khuôn mặt không có huyết sắc, làm cho bạn học mới giống như đồ sứ men mỹ lệ lại yếu ớt.

Ngay cả chủ nhiệm lớp nói chuyện với cậu cũng không nhịn được mà nhỏ nhẹ.

Nhân duyên của bạn học mới rất tốt, mới ngắn ngủi cho tới trưa, bên cạnh chỗ ngồi của cậu đã vây đầy bạn học.

Cậu vừa vặn ngồi ở gần Lộc Dữ Ninh, Lộc Dữ Ninh đối với bạn học Hạ mới chuyển tới này rất có cảm tình.

Trước kia tiết thể dục, cậu ta luôn ở một mình trong phòng học không thể đi tham gia hoạt động, dường như sức khỏe của bạn học mới cũng không tốt lắm, có thể ở trong phòng học cùng cậu ta.

Lớp thể dục buổi chiều.

Chỉ còn lại cậu và bạn học Hạ ở lại phòng học.

Lộc Dữ Ninh đề nghị hai người có thể đi sân bóng rổ xem trận đấu bóng rổ của bạn học trong lớp. Tuy rằng bọn họ không thể tham gia, nhưng có thể đi cổ vũ.

Hai thiếu niên xinh đẹp đi trong tòa nhà dạy học.

Lộc Dữ Ninh thân thiện nhiệt tình nói: "Rất vui được biết cậu." Lời của cậu còn chưa nói xong, không biết vì sao lòng bàn chân vấp một cái. Cả người ngã xuống, cảm thấy mình sắp sửa lăn xuống mấy bậc cầu thang.

Trong lòng Lộc Dữ Ninh thầm kêu không xong.

Ai ngờ bạn học Hạ lại bắt được góc áo cậu ta.

Lộc Dữ Ninh vừa mới thở phào nhẹ nhõm, muốn nói cảm ơn với bạn học Hạ.

Thiếu niên tinh xảo giống như búp bê lại nghiêng đầu cười cười với cậu ta, rõ ràng là tươi cười, Lộc Dữ Ninh lại cảm giác được một trận lạnh lẽo.

Một giây sau, thiếu niên buông tay ra.

Lộc Dữ Ninh bất ngờ không kịp đề phòng , cả người mất trọng tâm ngã xuống, lăn liên tục mấy bậc cầu thang. Thân thể chật vật quỳ rạp trên mặt đất, cậu ta sững sờ nhìn bạn học Hạ mới tới.

Hạ Dịch Khiêm cũng không nhanh không chậm từ từ đi xuống cầu thang, ngồi xổm nhìn xuống Lộc Dữ Ninh, nở một nụ cười xinh đẹp có chút hứng thú dán vào tai cậu ta nói: "Cậu chính là tên trộm, đã trộm tất cả đồ đạc của anh trai sao?"

"Cậu có thể không rõ lắm."

"Đồ của anh trai, cho dù là anh ấy không cần, vứt đi. Tôi cũng tuyệt đối - -"

"Không cho phép người khác đến nhặt - -"

Lộc Dữ Ninh ngơ ngác nhìn Hạ Dịch Khiêm. Lời nói trong miệng thiếu niên có gương mặt giống như búp bê lại cực kỳ ác độc, khiến cậu ta cảm thấy mờ mịt, vội vàng giải thích: "Cái gì trộm đồ? Tôi không có trộm đồ, cậu có phải đã hiểu lầm cái gì rồi không?"

Hạ Dịch Khiêm lại bật cười, vươn tay nắm cằm Lộc Dữ Ninh, như là đánh giá hàng hóa lẩm bẩm: "Cậu thoạt nhìn không được tốt lắm?"

"Tại sao lại ăn cắp nhiều thứ thuộc về anh trai như vậy?"

Mà lúc này, các bạn học từ sân bóng rổ trở về đã vây quanh tới, thân thiết nhìn bọn họ: "Các cậu làm sao vậy?"

Môi Lộc Dữ Ninh giật giật, không biết nên nói thế nào về chuyện vừa xảy ra.

Thiếu niên giống như búp bê, tự trách giải thích với bạn học xung quanh: "Đều là tôi không tốt, là tôi không bắt được bạn học Lộc Dữ Ninh." Khuôn mặt tái nhợt gần như không có huyết sắc của thiếu niên tựa hồ bởi vì vừa rồi thất thủ mà áy náy, càng thêm tái nhợt.

Thiếu niên bận rộn giải thích thậm chí bởi vì nói quá vội vàng, cơn ho khan lại đến gần như ngay cả nói cũng không nên lời. Cậu tỏ vẻ lo lắng nhìn về phía Lộc Dữ Ninh, cả người bởi vì áy náy mà cẩn thận từng li từng tí, tựa hồ thật sự vì chuyện này mà thấp thỏm, cậu nói: "Khụ khụ - - bạn học Lộc Dữ Ninh, cậu sẽ không trách tôi chứ."

Mà ở chỗ tất cả mọi người không có chú ý tới, y đã nhìn thấy thiếu niên dùng khẩu hình miệng cười nhạo nói hai chữ -- "Kẻ trộm."

Cậu ta nhìn ánh mắt tràn ngập áy náy của thiếu niên, lại từ đó cảm nhận được ác ý sâu sắc mà y chưa bao giờ thấy qua.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro